Thế Hôn
Chương 4
Bữa tiệc nhận người thân được quyết định tổ chức vào mùng sáu tháng Hai. Trong năm ngày còn lại, Thẩm Dao ngoại trừ nghe ma ma dạy bảo quy tắc thì chính là ở trong viện tập dùng dao, sân nhà vắng lặng, cây đổ xào xạc, gió xuân lướt nhẹ qua phiến lá sắp rụng trên cành khô, kêu gọi chồi non mới nhú, thoắt cái trên nhánh cây trơ trọi đã là một vạt xanh nhạt.
Mặc dù Đoàn thị bực bội với nàng, nhưng ma ma được phái tới lại là một người có bản lĩnh, Thẩm Dao không hề phủ nhận toàn bộ, những gì có lợi thì nàng ghi nhớ trong lòng, còn mấy phong tục cổ hủ lỗi thời thì đều xem như gió thoảng bên tai.
Ma ma nói cho nàng biết, lễ nhận người thân kết thúc thì sẽ đưa nàng đến Đông Cung, ngay cả của hồi môn cũng đã được thu xếp qua loa thành một rương đưa đến Toái Ngọc Hiên. Bích Vân lục lọi một lần thì có một hộp đồ trang sức, mười mấy xấp tơ lụa, không được mấy thứ đáng giá.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến một ngày trước lễ nhận người thân thì lại nổi lên sấm sét trên mặt đất, xảy ra một chuyện bất ngờ.
Tam Hoàng tử phái Trưởng sử đến nhà, nguyện dùng lễ của Trắc phi đón Thẩm Dao qua cửa.
Lời này không khác gì bỏ Thẩm Lê Đông lên lửa nướng.
Một bên là Lương đệ của Thái tử, một bên là Trắc phi của tam Hoàng tử.
Trắc phi có thể vào gia phả hoàng tộc, mà có gia phả thì thanh danh đương nhiên tốt hơn Lương đệ của Thái tử, chỉ là Thái tử dù sao cũng là Thái tử, nếu như tương lai đăng cơ thì cấp bậc của Thẩm Dao cũng sẽ không quá thấp.
Trước kia là Thái tử muốn nạp thiếp, bây giờ tam Hoàng tử chen một chân vào, chọn bên này có nghĩa là phải đắc tội với bên kia, đây là ép Thẩm Lê Đông chọn phe, đối với Thẩm gia mà nói là sự mạo hiểm cực lớn.
Thẩm Lê Đông mặt ủ mày chau.
Vẫn là nhị huynh Thẩm Phù đến thăm Thẩm Dao thì nàng mới biết được tin tức này.
“Có phải là tam Hoàng tử và Thái tử không hợp nhau không?”
Thẩm Phù cười khổ: “Đâu chỉ có không hợp, Thái tử điện hạ chính là con trai trưởng của bệ hạ, mẫu thân là Thích Quý phi, tam Hoàng tử điện hạ là con trai của Lý Quý phi, hai phe phái gần như là đâm chọc lẫn nhau, ngươi chết ta sống, ta nghi ngờ tam điện hạ không muốn nhìn thấy Thẩm gia nghiêng về phía Thái tử, vì vậy nên mới thò một chân vào.”
Thẩm Dao đã hiểu, bây giờ Thẩm Lê Đông nhất định là đang tiến thoái lưỡng nan, không dám đắc tội với ai, vậy thì, một khi ngày mai nàng bị hủy dung cũng giống như cho Thẩm Lê Đông một bậc thang, nàng sẽ không cần lo lắng bị Thẩm gia làm khó dễ sau khi hủy dung, đến lúc đó vì tránh né tình thế, cách tốt nhất chính là đưa “kẻ gây tai họa” là nàng đây quay về thôn trang ở Nhạc Châu, sự việc không thành thì lại tạo ra một sự cố, để nàng mai danh ẩn tích, hoàn toàn rời khỏi Thẩm gia.
Quả thật là có hy vọng trong hoàn cảnh khó khăn.
*
Trong Đông Cung, Thái tử nhận được bẩm báo của thái giám thì gạt văn thư bút mực rơi đầy đất.
“Lão tam này, vô liêm sỉ quá, ngay cả phụ nữ mà cũng muốn cướp với Cô[1]!”
[1] Cô: cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến, giống như trẫm, bản cung, ai gia…
Vị quan đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ nói: “Điện hạ, đâu phải là tam Hoàng tử muốn cướp phụ nữ với ngài, chắc chắn là hắn không muốn Thẩm gia thuộc về phe cánh của ngài.”
Sao Thái tử Chu Dục lại không biết chứ, hắn chống hai tay lên bàn, lông mày cao cao nhíu chặt, khuôn mặt lộ vẻ nham hiểm: “Không, Cô quyết không thể để hắn được như ý, các ngươi nhanh chóng tìm cách cho Cô, Cô nhất định phải có được Thẩm gia!”
Nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Dao, phần bụng của Thái tử kéo căng, mấy ngày liên tiếp đều không muốn đến hậu viện.
Hôm đó, hành lang hẹp dài uốn lượn trải trên mặt nước, xung quanh là màn che lay động, nàng như một con bướm trắng nhẹ nhàng bất ngờ xông vào tầm mắt hắn, hắn từng gặp các cô gái xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ có ai như nàng, lông mày như núi, mắt như hồ nước, đẹp đến độ như có linh khí, đẹp đến nỗi không nhiễm vinh hoa thế tục.
Thái tử siết chặt tay, nhắm mắt lại thật chặt, suy nghĩ trong lòng càng lớn.
Đám quan lại lui ra ngoài bàn bạc biện pháp, Thái tử cũng đi qua đi lại trong điện, hận không thể chém tam Hoàng tử thành ngàn mảnh.
Tam Hoàng tử hoàn toàn không thèm để ý đến việc mình bị Thái tử mắng, hắn bình tĩnh tiếp đãi một vị khách quý ở biệt viện ngoại ô phía Đông.
Ráng chiều đầy trời, mùa xuân se lạnh, nụ hoa màu đậm xếp hàng ngay ngắn trên cành mai khô gầy, mùi thơm nhàn nhạt tỏa khắp nơi.
Tam Hoàng tử tự mình châm một chén rượu, chậm rãi đẩy đến đối diện, cười như gió xuân:
“Việc này đối với bản vương mà nói dễ như trở bàn tay, huống hồ, bản vương quả thật không muốn Thẩm gia qua lại với Thái tử.”
Người đàn ông áo xanh ở đối diện ngồi đoan chính, cành mai sau lưng đan xen vào nhau, đài xanh hoa đỏ xinh đẹp, nhưng không hề làm mờ đi vẻ phong sương trên khuôn mặt chàng, Tạ Khâm vẫn mang biểu cảm lạnh lùng xa cách đó, tay cầm thi thư chắp tay với hắn:
“Đại ân của điện hạ, thần khắc sâu vào lòng.”
Nếu như muốn giúp Thẩm Dao thì bước đầu tiên chính là gắp lửa bỏ tay người.
Không thể tránh khỏi việc phải đắc tội Thái tử, đương nhiên trước tiên là kéo tam Hoàng tử vào ván cờ làm lá chắn.
Tam Hoàng tử bị tính kế rất rõ ràng nhưng chưa từng oán giận, hắn mỉm cười đưa tay:
“Thanh Chấp, đừng nói lời khách sáo, nào, đêm nay chúng ta không say không về.”
Sắc mặt Tạ Khâm không thay đổi, chàng không để lại dấu vết mà rũ cổ tay xuống: “Điện hạ, thần không thích uống rượu.”
Tam Hoàng tử dừng lại, lúc này mới nhớ đến trong triều đồn rằng Tạ Khâm uống kém, không khỏi bật cười: “Cũng được.”
Sở dĩ Tạ Khâm không muốn uống rượu là vì quan hệ của hai người vẫn chưa tới mức thành thật với nhau, tam Hoàng tử cũng hiểu được bản thân mình không thể nào giải quyết trong một lần được, vì để biểu lộ phong thái, hắn hào phóng tiễn chàng rời đi.
Lại nói đến Thẩm gia bên này, Thẩm Lê Đông vì chuyện này mà nôn nóng bạc tóc, phía Thái tử một lần nữa đưa lễ tới tạo áp lực, tam Hoàng tử cũng không chịu yếu thế, tuyên bố đã nói rõ với bệ hạ, hai bên không phân thắng bại khiến Thẩm Lê Đông khó xử.
Khó xử thì khó xử, thiệp mời đã được phát đi rồi, lễ nhận người thân ngày mai dù thế nào cũng phải làm.
*
Sáng mùng sáu, thời tiết đột nhiên ấm lại, Đoàn thị sai tỳ nữ tới trang điểm cho Thẩm Dao, nàng mặc áo ngắn cổ chéo màu hồng đào, bên dưới là chiếc váy mười hai nếp gấp thêu vầng trăng, đầu cài trang sức đá quý vàng ròng, Thẩm Dao vẫn là lần đầu tiên mặc được trang phục lộng lẫy như vậy, làm nổi bật lên khuôn mặt như mẫu đơn quốc sắc kia.
Thu dọn hoàn tất, Thẩm Dao đi vào gian giữa của Huệ Hòa Đường.
Bây giờ vẫn là giờ Thìn, khách khứa chưa tới phủ, trong gian giữa lại rực rỡ gấm hoa, oanh yến thành đàn.
Thẩm Dao vừa tiến vào, tiếng nói chuyện trong phòng lặng đi, mấy ánh mắt cùng nhau nhìn qua.
Ngoại trừ Thẩm Hi và Thẩm Di, ba người chị gái của Thẩm Dao cũng về, em trai nhỏ tuổi Thẩm Triển năm sau đến thư viện Tung Sơn học, Thẩm Dao đến nay chưa từng nhìn thấy hắn, hôm mới về, các chị không hồi phủ, chỉ chạm mặt trong bữa tiệc ngắm hoa.
Ba người nhìn Thẩm Dao, nét mặt kiềm chế mà lạnh nhạt, tuy Thẩm Dao và các nàng là chị em ruột thịt nhưng thật ra không có tình cảm, trước năm bảy tuổi, Thẩm Ninh, Thẩm Liễu và Thẩm Sam vì lấy lòng Đoàn thị mà không dám lui tới với Thẩm Dao, Thẩm Dao lại bị giam giữ ở viện phụ, hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt, chỉ là thỉnh thoảng chị ba Thẩm Sam thấy nàng cực khổ, có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, lặng lẽ đưa ít đồ ăn đồ uống cho nàng.
Cùng là máu mủ ruột rà của Thẩm gia, cảnh ngộ lại khác nhau một trời một vực, bây giờ gặp nhau cũng không thấy thổn thức lắm.
Đoàn thị ngồi ở đầu, mặc một bộ bối tử dài vải gấm dệt lụa hoa màu thẫm, búi tóc chải chuốt tỉ mỉ không cẩu thả, cho dù đã có tuổi nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp, cũng không biết có phải vì bị Thẩm Dao chọc giận hay không, hôm nay trong gian giữa không hề có bình phong, có điều Thẩm Dao cũng không nhìn bà ta, chỉ đứng từ xa im lặng uốn gối với bà ta rồi ngồi ở cuối cùng.
Chẳng biết tại sao, Đoàn thị vừa nhìn thấy Thẩm Dao là da đầu tựa như bị vòng kim cô siết lại, đau âm ỉ, bà ta chịu đựng, vịn bàn đứng dậy, vẫy tay với con gái trưởng Thẩm Ninh:
“Không còn sớm nữa, con đi đến phòng tiệc tiếp khách.”
Thẩm Ninh thong dong đứng dậy đưa tay đỡ Đoàn thị, nàng ta mặc bối tử dài cân vạt nhũ đỏ bạc, đầu đội mũ điểm hoa xanh, môi son móng tay đỏ, lông mày tựa núi xa, nàng ta cười không lộ răng, bước đi im ắng, từng cử chỉ hành động có trình tự quy tắc, Thẩm Dao nhìn nàng ta giống như nhìn một bộ nữ tắc đang đi lại.
Các cô gái còn lại cùng đứng dậy đưa tiễn.
Lúc Thẩm Ninh đỡ Đoàn thị đi ra ngoài thì hơi gật đầu ra hiệu với Thẩm Dao, xem như là chào hỏi.
Đợi Đoàn thị vừa đi, bầu không khí trong phòng thoải mái hơn không ít.
Chị ba Thẩm Sam thấy giữa Thẩm Dao và mình vẫn còn trống một chiếc ghế thì lặng lẽ dời chiếc ghế đi, nhẹ giọng nói với Thẩm Dao:
“Tứ Tứ, ngồi qua đây một chút.”
Giọng nói nàng ấy vô cùng nhẹ nhàng, trong mấy người chị em Thẩm gia, Thẩm Sam là người ôn hòa dịu dàng nhất, Thẩm Dao nhìn nàng ấy một cái rồi tới gần thêm một chút, có vẻ không quá bất ngờ.
Thẩm Sam cười với nàng.
Thẩm Dao nhàn nhạt gật đầu.
Thẩm Sam là con gái thứ ba của Đoàn thị, sau khi sinh ra cũng không được Đoàn thị yêu thích, nàng ấy hơn người ở chỗ tính tình ngoan ngoãn, Đoàn thị chỉ Đông thì không dám đi phía Tây, kể từ khi Thẩm Sam ghi nhớ được thì nàng đã chịu mệt nhọc hầu hạ Đoàn thị, phần lớn đồ thêu mà Đoàn thị sử dụng đều do Thẩm Sam làm, dần dà, Đoàn thị cũng có thêm chút trìu mến với đứa con gái này.
So với Thẩm Sam cần cù thì chị hai Thẩm Liễu lười biếng hơn nhiều, tâm tư của Đoàn thị đều được đặt vào Thẩm Ninh, bỏ bê việc dạy dỗ Thẩm Liễu, Thẩm Liễu cũng không thích học cách quản lý gia đình, dung mạo nàng ta giống đại lão gia, Thẩm Lê Đông vô cùng yêu thương nàng ta, cố ý chọn nhị công tử phủ Lương Đô Hầu cho nàng ta vừa không cần giải quyết chuyện nhà cửa, cũng không cần phải làm việc vặt, Thẩm Liễu sống rất nhàn nhã.
Trước khi đến, nàng ta đã nghe nhà chồng nói không ít lời ong tiếng ve, nhìn thấy Thẩm Dao thì không vui, Đoàn thị vừa đi, nàng ta nói chuyện không cố kỵ nữa:
“Tứ Tứ thật là có phúc lớn, trêu chọc hai vị con cháu quý tộc tranh giành tình cảm vì muội, cũng không biết là có phải rất vui vẻ không?”
Thẩm Sam nghe xong lời này thì đau đầu khuyên nhủ: “Nhị tỷ, muội ấy là muội muội ruột thịt của chúng ta, trên người chảy chung một dòng máu, sao có thể nói muội ấy như vậy được? Lại nói, những chuyện này cũng không phải do Tứ Tứ muốn.”
Thẩm Liễu vươn tay, mặc cho thị nữ bôi sơn móng tay cho nàng ta, ngoài cười nhưng trong không cười:
“Tam muội hiểu lầm rồi, tỷ chỉ đang nghĩ, Tứ Tứ định chọn nhà nào thì tỷ cũng tiện chuẩn bị thêm của hồi môn.”
Thẩm Dao cũng không nhìn nàng ta một cái, chỉ lạnh giọng nói: “Không cần, đừng làm bẩn tay ta.”
Thẩm Liễu biến sắc, tức giận đến mức thẳng lưng lên: “Ngươi…”
Ngũ cô nương Thẩm Hi thấy nàng ta tức giận thì lập tức trút giận thay nàng ta: “Nhị tỷ chớ chấp nhặt với nàng ta, Lương đệ cũng được, Trắc phi cũng được, cũng chỉ có một cái kiệu đưa vào thôi, có thể chứa được bao nhiêu rương hòm chứ, nàng ta đâu phải không muốn của hồi môn, nàng ta muốn mà không được thôi.”
“Đúng vậy,” Lục cô nương Thẩm Di luôn miệng phụ họa: “Chắc là Tứ tỷ lựa chọn phồn hoa của Đông Cung, không để ý đến chút của hồi môn trong phủ chúng ta đâu.”
Thẩm Sam thấy các nàng kẻ xướng người họa ức hiếp Thẩm Dao thì có chút đau lòng: “Được rồi, bên ngoài có khách tới rồi, chúng ta đừng ở đây cãi nhau nữa.”
Thẩm Dao lại không định tha cho các nàng, thoải mái nhàn nhã tiếp lời: “Đúng vậy, ta còn có thể tiết kiệm được chút bạc của hồi môn cho phủ, chỉ sợ có vài người, đã chuẩn bị của hồi môn rồi nhưng lại chậm chạp không có ai cầu hôn.”
Thẩm Hi và Thẩm Di nghe thấy lời này thì cùng biến sắc.
Ngũ cô nương Thẩm Hi chỉ nhỏ tháng hơn Thẩm Dao, vốn đã bàn bạc một mối hôn sự, mẹ của đối phương tính bát tự của Thẩm Hi, nói là tương khắc với bà ấy, mối hôn sự không thành, việc này đã gây ra đả kích không nhỏ cho Thẩm Hi.
Lục cô nương Thẩm Di chỉ là con thứ, bởi vì tam phu nhân không có con gái nên nuôi nàng ta dưới gối, tướng mạo của Thẩm Di không xuất chúng bằng các chị, gả cao không được gả thấp không xong, hôn sự cũng chưa được quyết định.
Lời này của Thẩm Dao trong lúc vô tình đã đâm vào tim các nàng, Thẩm Hi bĩu môi với Thẩm Di, Thẩm Di hơi không giữ được bình tĩnh, mắng:
“Dụ dỗ tới quyến rũ lui thì cũng chỉ làm thiếp thôi, đáng cho ngươi phách lối như vậy à.”
Hai chữ “dụ dỗ” đã chạm vào điểm mấu chốt của Thẩm Dao, sắc mặt nàng lạnh đi, trên đường về Kinh nàng cũng từng nghĩ, cố gắng hết khả năng làm một người con gái ngoan ngoãn, được cha mẹ yêu thích, thì ra tất cả những điều này đều là nàng tự đa tình, nếu đã như thế, nàng cũng không cần ngụy trang nữa.
Thẩm Dao lặng lẽ nhấn cơ quan của dao găm, một viên bi bạc nhắm thẳng vào miệng của Thẩm Di, một tiếng “vèo” vang lên, cánh môi đỏ chót đó thoáng cái sưng phù.
Lục cô nương Thẩm Di đau đến mức che miệng khóc rống, tỳ nữ trong phòng đều lao lên.
Thông tin truyền đến chỗ Đoàn thị, Đoàn thị suýt nữa thì thở không ra hơi.
Bà ta để con gái trưởng ở lại tiếp khách, đè nén lửa giận quay về Huệ Hòa Đường, trong phòng hỗn loạn, Thẩm Liễu kiêu ngạo không thèm đếm xỉa đến, Thẩm Hi và Thẩm Di phụ họa mắng Thẩm Dao, Thẩm Sam khuyên trái dỗ phải nhưng chẳng thấm vào đâu.
Đoàn thị mang sắc mặt xanh xám đi vòng vào, Thẩm Sam vội vàng đứng dậy: “Mẫu thân, sự việc chỉ là hiểu lầm thôi…” Nàng ấy muốn biến lớn thành nhỏ, biến nhỏ thành không.
Đáng tiếc Thẩm Di không đồng ý, nàng ta khóc sướt mướt nhào vào lòng Đoàn thị, chỉ tay về phía Thẩm Dao:
“Đại bá mẫu, con và hai vị tỷ tỷ chỉ hỏi một câu về chuyện thêm của hồi môn thôi mà nàng ta đánh con, hu hu hu.” Nàng ta ngước mặt lên chỉ vào bờ môi sưng bầm của mình, Đoàn thị miễn cưỡng liếc mắt nhìn, tức giận đến mức hai mắt bốc khói, ánh mắt như chứa độc nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao:
“Rốt cuộc ngươi còn muốn tạo bao nhiêu nghiệt nữa?”
Thẩm Dao đứng trong phòng, mặt không cảm xúc: “Chi bằng bà hỏi nó xem nó nói gì?”
Cơ thể Thẩm Di cứng lại, nàng ta chậm rãi đứng dậy khỏi người Đoàn thị, khó chịu không lên tiếng.
Đoàn thị nhìn dáng vẻ này của Thẩm Di thì cũng đoán được, chỉ là bây giờ bà ta không có tâm tư để xử án, chỉ mang nét mặt lạnh băng cảnh cáo Thẩm Dao:
“Hôm nay nhiều khách lạ, ngươi đừng có gây sóng gió, nếu không cho dù ngươi trèo lên cành cao nào, ta cũng có cách trị ngươi!”
Một câu đã định tội Thẩm Dao.
Thẩm Dao cười giễu một tiếng, bất kể nàng làm gì hay không làm gì thì người sai đều là nàng.
Đoàn thị an ủi Thẩm Di: “Đợi bữa tiệc kết thúc, bá mẫu lại trừng trị nó trút giận cho con sau.” Bà ta lại nhìn con gái thứ ba Thẩm Sam, giọng điệu nghiêm khắc:
“Hôm nay con trông chừng nó, không được để nó gây chuyện.”
Thẩm Sam vâng dạ đáp lại, nhưng trong lòng lại phát sầu, nàng ấy lại ước gì có thể quản lý được Thẩm Dao, tóm lại những việc vất vả mà chẳng được gì đều rơi trên người nàng ấy.
*
Cái gọi là lễ nhận người thân này thật sự không thể nói là vẻ vang, lão thái thái mượn bệnh không tham dự, tam phu nhân vốn dĩ không hợp với Đoàn thị cũng lấy việc hầu hạ bà mẫu làm lý do từ chối tiệc mời, chỉ có nhị phu nhân thành thật thay Đoàn thị trông coi việc bếp núc.
Giờ Tỵ một khắc, khách khứa lục tục vào cửa, mấy năm gần đây trượng phu của Đoàn thị thăng chức, con gái gả đi vẻ vang, ngay cả con trai nhỏ cũng đã quyết định hôn ước miệng với con gái Tổng đốc Giang Nam vào khoảng thời gian trước, có thể nói là bà ta nở mày nở mặt, khách khứa trong phủ nhiều như mây.
Thẩm Dao được Thẩm Sam dẫn đi vào phòng bên ở phía Tây của sảnh trước:
“Tứ Tứ, muội chờ ở đây nhé, đợi lễ nhận người thân bắt đầu, tỷ sẽ tới gọi muội.”
Thẩm Dao gật đầu, phòng bên không lớn, chỉ bày một bức bình phong ba cánh và một chiếc giường La Hán nhỏ, Thẩm Dao ngồi xuống giường La Hán, Bích Vân ngồi xổm sửa sang lại váy cho nàng, bên cạnh giường La Hán đặt một chiếc bàn cao, trên bàn bày biện các loại hoa quả màu sắc như hạt thông, hạt sen, táo đỏ, còn có mấy đĩa trái cây tươi, Thẩm Dao gắp một miếng trái cây bỏ vào miệng nhai, trong đầu rà lại kế hoạch một lần.
Đầu tiên nhân cơ hội làm đổ vỡ vật sắc nhọn, như vậy thì sẽ hợp lẽ, không có nguy hiểm, nếu như thật sự không có cơ hội thì cuối cùng là dùng dao găm tự chứng minh trong sạch.
Chuôi dao dưới lòng bàn tay đã dính một lớp mồ hôi thật dày, không thể không căng thẳng được, chỉ là nàng đã không còn lựa chọn nào nữa.
Bích Vân hoàn toàn không biết dự định của Thẩm Dao, lấy đi lá khô dính đầy váy cho nàng, vừa lẩm bẩm nói:
“Vừa rồi Hạ ma ma bên cạnh phu nhân gọi nô tỳ đi dặn dò, nô tỳ nhìn thấy ba vị cô gia, thế là tiện thể nghe ngóng luôn.”
Ai cũng có lòng ganh đua so sánh, trong lòng Bích Vân hy vọng Thẩm Dao được gả tốt, khó tránh khỏi nhìn các cô gia còn lại thêm vài lần.
“Đại cô gia là Thế tử phủ Tuyên Bình Hầu, tướng mạo đoan chính, giữ lại một nhúm râu ở cằm, gặp ai cũng cười ba phần, nghe nói hắn là Trạng nguyên nhất giáp của năm ngoái, bây giờ là Quan chính ở Lại bộ, lợi hại lắm, đại lão gia và đại phu nhân đều rất hài lòng với người con rể này.”
“Nhị cô gia là nhị thiếu gia của phủ Lương Đô Hầu thì con đường làm quan kém hơn một chút, không thể thi đậu khoa cử, đi theo con đường làm quan ô dù, chỉ là nghe ma ma nói, vị Lương nhị thiếu gia này năm ngoái vào Đại lý tự để tra xét một vụ án, đã rơi vào mắt Thủ phụ, được đề bạt làm Đại lý tự thừa tòng lục phẩm, chắc là cũng có năng lực.”
Cô gái nhỏ cười hì hì: “Nhị cô gia trông đẹp hơn, chỉ là nô tỳ nhìn dung mạo của ngài ấy thì chắc đó là một người tính tình cố chấp, chỉ sợ bình thường không hợp với nhị cô nương lắm.”
“Phu thê mà, vẫn là hòa thuận thì hơn.”
“Về phần tam cô gia ấy,” Bích Vân cười một tiếng, đứng dậy ngồi vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, lấy ra một chiếc khăn từ túi vải bên hông thấm chút nước làm sạch tay rồi cũng cầm một tiếng quả ngọt bỏ vào miệng:
“Tam cô gia và tam cô nương là một đôi trời sinh, ngài ấy là tam công tử phủ Ninh Bá, vóc dáng cao lớn, trông rất đáng tin cậy.”
Thẩm Dao không có lòng dạ nào nghe nàng ấy lải nhải, thuận miệng đối đáp: “Nhìn một cái là biết người này đáng tin à?”
Vậy thì trông mặt mũi Đoàn thị cũng hiền lành đó.
Bích Vân chớp mắt: “Là ma ma nói, ma ma nói cho nô tỳ biết, mỗi lần lão gia phu nhân dặn dò điều gì là tam cô gia sẽ chăm chỉ nhất.”
Thẩm Dao không lên tiếng, nhớ đến kế hoạch trong lòng, lo lắng liên lụy đến tiểu nha đầu, bèn sử dụng kế, giả vờ sờ túi tay áo:
“Ôi chao, không thấy túi thơm ta mang bên mình đâu nữa, em mau đi tìm đi, bảo ma ma thay người đến hầu hạ ta.”
Bích Vân nghe xong thì cuống lên: “Là túi thơm cô nương dùng để tích trữ bạc sao?”
Mấy năm nay Thẩm Dao nhịn ăn nhịn mặc, gom góp được hai trăm lượng, đó là toàn bộ vốn liếng của Thẩm Dao, nàng luôn mang theo bên mình không bao giờ cởi ra, nói là đợi tích đủ bạc rồi là có thể mua một căn nhà, cho bản thân một mái nhà, mỗi lần Bích Vân tưởng tượng đến là sẽ mơ ước không thôi, đây có lẽ là niềm tin duy nhất của hai chủ tớ.
“Phải.”
Cô gái nhỏ được nhặt ở ven đường, chưa từng trải sự đời, luôn luôn xem hai trăm lượng bạc đó còn quan trọng hơn tính mạng của mình, nàng ấy nhất thời sợ hãi đến mức rơi lệ: “Nô tỳ đi tìm ngay đây.”
Thẩm Dao không nỡ hù dọa nàng ấy, càng không muốn để Bích Vân nhìn thấy nàng tự làm tổn thương mình, trong lòng hơi đau xót:
“Em tìm kỹ trên đường đi, phải cẩn thận một chút, đừng bỏ qua chỗ nào cả.”
Bích Vân gạt nước mắt gật đầu rồi co cẳng đi ra ngoài.
Thẩm Dao nhìn bóng lưng nàng ấy đi xa, nhắm mắt nuốt nước mắt vào trong, thời gian trong khoảng một chén trà, Hạ ma ma đã phái đại nha hoàn bên cạnh Đoàn thị đến.
“Cô nương, lễ nhận người thân bắt đầu rồi, người đi theo nô tỳ đến chính đường đi.”
Thẩm Dao được nàng ta đỡ, cất bước đi theo ra ngoài, dọc theo hành lang nhà lưỡng vu đi đến phòng lớn.
Vô số ánh mắt vọt tới như thủy triều, phần lớn là tiếng cảm thán kinh diễm.
“Người con gái nuôi này của Thẩm gia quả nhiên là sắc nước hương trời, chẳng trách Thái tử và tam Hoàng tử ra tay đánh nhau.”
“Ta thấy đâu phải, thế này sao lại là con gái nuôi được, rõ ràng là át chủ bài mà Thẩm đại nhân giấu giếm…”
Lời dễ nghe và không dễ nghe đều không lọt vào tai Thẩm Dao, ánh mắt nàng nhìn xuyên qua đám người, đi vào trong sảnh từ hành lang dài, tầm mắt trở nên rộng rãi từng chút một.
Trong sảnh chính khách đến rất đông, bầu không khí huyên náo lại ngay ngắn trật tự.
Đến cả Đoàn thị cũng mang theo nụ cười hiếm thấy, giống như vô cùng yêu thích đứa con gái nuôi Thẩm Dao này vậy. Hạ ma ma bưng chén trà dùng để kính trà đi đến phía trước, tất cả đã được chuẩn bị.
Thẩm Dao bình tĩnh nhìn chén trà sứ thanh hoa kia, từng bước một tới gần.
Cũng không biết có phải ông trời trợ giúp nàng không, cháu trai nhỏ của chi hai tựa như nhìn thấy đồ chơi mới lạ, đột nhiên đi xuyên qua từ trong sảnh, Thẩm Dao gần như không cần nghĩ ngợi, làm bộ kinh ngạc giẫm lên váy hô to một tiếng rồi ngã về phía trước, hướng nàng ngã vừa khéo là chỗ đứng của Hạ ma ma, Hạ ma ma sợ tới mức thất thanh lùi lại.
Chén trà rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Vốn là một cơ hội giá họa vô cùng tốt, đáng tiếc mảnh sứ ở gần nhất lại quá vụn, sợ rằng khó hủy dung được, nhưng mà không làm thì thôi, đã làm là làm tới cùng, trong tay Thẩm Dao lóe lên ánh bạc, tia sáng màu bạc lạnh lẽo lập tức đâm vào đáy lòng nàng, cũng chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp kia đến mức chấn động lòng người, nàng đã luyện tập động tác này vô số lần, đã để lại ký ức bền vững trên người.
Thẩm Dao nhắm mắt lại, đang chờ lưỡi dao bạc kia kéo qua gò má thì bỗng nhiên một tiếng “Bịch” phá vỡ màng nhĩ, cũng không biết là vật gì đánh trúng cổ tay nàng, nàng bị đau mà thả lỏng tay, dao găm trượt xuống, phát ra tiếng chạm đất, Thẩm Phù nhanh chóng tiến lên trong nhiều tiếng hô kinh ngạc, giữ chặt cổ tay Thẩm Dao, tránh cho nàng tự làm bản thân bị thương, hắn ôm cả người nàng dậy.
Mọi người giật nảy cả người, lúc này mới ý thức được là Thẩm Dao có ý định tự hại mình ngay trước mặt mọi người.
Rất cao ngạo bất khuất.
Thẩm Dao chưa tỉnh hồn nhìn về phía nơi cục đá phóng tới.
Cửa chính mở rộng, bầu trời đẹp đẽ cuốn theo gió xuân ôn hòa ùa vào từ ngoài sân nhà.
Một bóng dáng vô cùng cao thẳng xoay người lại đứng ở cửa.
Gương mặt đó vừa khéo ẩn giấu trong bóng râm của cửa nhà, nhìn không chân thực, chỉ có đường nét cằm lưu loát mà sắc bén kéo căng, tựa như một con dao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh khiếp người.
Mặc dù Đoàn thị bực bội với nàng, nhưng ma ma được phái tới lại là một người có bản lĩnh, Thẩm Dao không hề phủ nhận toàn bộ, những gì có lợi thì nàng ghi nhớ trong lòng, còn mấy phong tục cổ hủ lỗi thời thì đều xem như gió thoảng bên tai.
Ma ma nói cho nàng biết, lễ nhận người thân kết thúc thì sẽ đưa nàng đến Đông Cung, ngay cả của hồi môn cũng đã được thu xếp qua loa thành một rương đưa đến Toái Ngọc Hiên. Bích Vân lục lọi một lần thì có một hộp đồ trang sức, mười mấy xấp tơ lụa, không được mấy thứ đáng giá.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến một ngày trước lễ nhận người thân thì lại nổi lên sấm sét trên mặt đất, xảy ra một chuyện bất ngờ.
Tam Hoàng tử phái Trưởng sử đến nhà, nguyện dùng lễ của Trắc phi đón Thẩm Dao qua cửa.
Lời này không khác gì bỏ Thẩm Lê Đông lên lửa nướng.
Một bên là Lương đệ của Thái tử, một bên là Trắc phi của tam Hoàng tử.
Trắc phi có thể vào gia phả hoàng tộc, mà có gia phả thì thanh danh đương nhiên tốt hơn Lương đệ của Thái tử, chỉ là Thái tử dù sao cũng là Thái tử, nếu như tương lai đăng cơ thì cấp bậc của Thẩm Dao cũng sẽ không quá thấp.
Trước kia là Thái tử muốn nạp thiếp, bây giờ tam Hoàng tử chen một chân vào, chọn bên này có nghĩa là phải đắc tội với bên kia, đây là ép Thẩm Lê Đông chọn phe, đối với Thẩm gia mà nói là sự mạo hiểm cực lớn.
Thẩm Lê Đông mặt ủ mày chau.
Vẫn là nhị huynh Thẩm Phù đến thăm Thẩm Dao thì nàng mới biết được tin tức này.
“Có phải là tam Hoàng tử và Thái tử không hợp nhau không?”
Thẩm Phù cười khổ: “Đâu chỉ có không hợp, Thái tử điện hạ chính là con trai trưởng của bệ hạ, mẫu thân là Thích Quý phi, tam Hoàng tử điện hạ là con trai của Lý Quý phi, hai phe phái gần như là đâm chọc lẫn nhau, ngươi chết ta sống, ta nghi ngờ tam điện hạ không muốn nhìn thấy Thẩm gia nghiêng về phía Thái tử, vì vậy nên mới thò một chân vào.”
Thẩm Dao đã hiểu, bây giờ Thẩm Lê Đông nhất định là đang tiến thoái lưỡng nan, không dám đắc tội với ai, vậy thì, một khi ngày mai nàng bị hủy dung cũng giống như cho Thẩm Lê Đông một bậc thang, nàng sẽ không cần lo lắng bị Thẩm gia làm khó dễ sau khi hủy dung, đến lúc đó vì tránh né tình thế, cách tốt nhất chính là đưa “kẻ gây tai họa” là nàng đây quay về thôn trang ở Nhạc Châu, sự việc không thành thì lại tạo ra một sự cố, để nàng mai danh ẩn tích, hoàn toàn rời khỏi Thẩm gia.
Quả thật là có hy vọng trong hoàn cảnh khó khăn.
*
Trong Đông Cung, Thái tử nhận được bẩm báo của thái giám thì gạt văn thư bút mực rơi đầy đất.
“Lão tam này, vô liêm sỉ quá, ngay cả phụ nữ mà cũng muốn cướp với Cô[1]!”
[1] Cô: cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến, giống như trẫm, bản cung, ai gia…
Vị quan đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ nói: “Điện hạ, đâu phải là tam Hoàng tử muốn cướp phụ nữ với ngài, chắc chắn là hắn không muốn Thẩm gia thuộc về phe cánh của ngài.”
Sao Thái tử Chu Dục lại không biết chứ, hắn chống hai tay lên bàn, lông mày cao cao nhíu chặt, khuôn mặt lộ vẻ nham hiểm: “Không, Cô quyết không thể để hắn được như ý, các ngươi nhanh chóng tìm cách cho Cô, Cô nhất định phải có được Thẩm gia!”
Nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Dao, phần bụng của Thái tử kéo căng, mấy ngày liên tiếp đều không muốn đến hậu viện.
Hôm đó, hành lang hẹp dài uốn lượn trải trên mặt nước, xung quanh là màn che lay động, nàng như một con bướm trắng nhẹ nhàng bất ngờ xông vào tầm mắt hắn, hắn từng gặp các cô gái xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ có ai như nàng, lông mày như núi, mắt như hồ nước, đẹp đến độ như có linh khí, đẹp đến nỗi không nhiễm vinh hoa thế tục.
Thái tử siết chặt tay, nhắm mắt lại thật chặt, suy nghĩ trong lòng càng lớn.
Đám quan lại lui ra ngoài bàn bạc biện pháp, Thái tử cũng đi qua đi lại trong điện, hận không thể chém tam Hoàng tử thành ngàn mảnh.
Tam Hoàng tử hoàn toàn không thèm để ý đến việc mình bị Thái tử mắng, hắn bình tĩnh tiếp đãi một vị khách quý ở biệt viện ngoại ô phía Đông.
Ráng chiều đầy trời, mùa xuân se lạnh, nụ hoa màu đậm xếp hàng ngay ngắn trên cành mai khô gầy, mùi thơm nhàn nhạt tỏa khắp nơi.
Tam Hoàng tử tự mình châm một chén rượu, chậm rãi đẩy đến đối diện, cười như gió xuân:
“Việc này đối với bản vương mà nói dễ như trở bàn tay, huống hồ, bản vương quả thật không muốn Thẩm gia qua lại với Thái tử.”
Người đàn ông áo xanh ở đối diện ngồi đoan chính, cành mai sau lưng đan xen vào nhau, đài xanh hoa đỏ xinh đẹp, nhưng không hề làm mờ đi vẻ phong sương trên khuôn mặt chàng, Tạ Khâm vẫn mang biểu cảm lạnh lùng xa cách đó, tay cầm thi thư chắp tay với hắn:
“Đại ân của điện hạ, thần khắc sâu vào lòng.”
Nếu như muốn giúp Thẩm Dao thì bước đầu tiên chính là gắp lửa bỏ tay người.
Không thể tránh khỏi việc phải đắc tội Thái tử, đương nhiên trước tiên là kéo tam Hoàng tử vào ván cờ làm lá chắn.
Tam Hoàng tử bị tính kế rất rõ ràng nhưng chưa từng oán giận, hắn mỉm cười đưa tay:
“Thanh Chấp, đừng nói lời khách sáo, nào, đêm nay chúng ta không say không về.”
Sắc mặt Tạ Khâm không thay đổi, chàng không để lại dấu vết mà rũ cổ tay xuống: “Điện hạ, thần không thích uống rượu.”
Tam Hoàng tử dừng lại, lúc này mới nhớ đến trong triều đồn rằng Tạ Khâm uống kém, không khỏi bật cười: “Cũng được.”
Sở dĩ Tạ Khâm không muốn uống rượu là vì quan hệ của hai người vẫn chưa tới mức thành thật với nhau, tam Hoàng tử cũng hiểu được bản thân mình không thể nào giải quyết trong một lần được, vì để biểu lộ phong thái, hắn hào phóng tiễn chàng rời đi.
Lại nói đến Thẩm gia bên này, Thẩm Lê Đông vì chuyện này mà nôn nóng bạc tóc, phía Thái tử một lần nữa đưa lễ tới tạo áp lực, tam Hoàng tử cũng không chịu yếu thế, tuyên bố đã nói rõ với bệ hạ, hai bên không phân thắng bại khiến Thẩm Lê Đông khó xử.
Khó xử thì khó xử, thiệp mời đã được phát đi rồi, lễ nhận người thân ngày mai dù thế nào cũng phải làm.
*
Sáng mùng sáu, thời tiết đột nhiên ấm lại, Đoàn thị sai tỳ nữ tới trang điểm cho Thẩm Dao, nàng mặc áo ngắn cổ chéo màu hồng đào, bên dưới là chiếc váy mười hai nếp gấp thêu vầng trăng, đầu cài trang sức đá quý vàng ròng, Thẩm Dao vẫn là lần đầu tiên mặc được trang phục lộng lẫy như vậy, làm nổi bật lên khuôn mặt như mẫu đơn quốc sắc kia.
Thu dọn hoàn tất, Thẩm Dao đi vào gian giữa của Huệ Hòa Đường.
Bây giờ vẫn là giờ Thìn, khách khứa chưa tới phủ, trong gian giữa lại rực rỡ gấm hoa, oanh yến thành đàn.
Thẩm Dao vừa tiến vào, tiếng nói chuyện trong phòng lặng đi, mấy ánh mắt cùng nhau nhìn qua.
Ngoại trừ Thẩm Hi và Thẩm Di, ba người chị gái của Thẩm Dao cũng về, em trai nhỏ tuổi Thẩm Triển năm sau đến thư viện Tung Sơn học, Thẩm Dao đến nay chưa từng nhìn thấy hắn, hôm mới về, các chị không hồi phủ, chỉ chạm mặt trong bữa tiệc ngắm hoa.
Ba người nhìn Thẩm Dao, nét mặt kiềm chế mà lạnh nhạt, tuy Thẩm Dao và các nàng là chị em ruột thịt nhưng thật ra không có tình cảm, trước năm bảy tuổi, Thẩm Ninh, Thẩm Liễu và Thẩm Sam vì lấy lòng Đoàn thị mà không dám lui tới với Thẩm Dao, Thẩm Dao lại bị giam giữ ở viện phụ, hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt, chỉ là thỉnh thoảng chị ba Thẩm Sam thấy nàng cực khổ, có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, lặng lẽ đưa ít đồ ăn đồ uống cho nàng.
Cùng là máu mủ ruột rà của Thẩm gia, cảnh ngộ lại khác nhau một trời một vực, bây giờ gặp nhau cũng không thấy thổn thức lắm.
Đoàn thị ngồi ở đầu, mặc một bộ bối tử dài vải gấm dệt lụa hoa màu thẫm, búi tóc chải chuốt tỉ mỉ không cẩu thả, cho dù đã có tuổi nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp, cũng không biết có phải vì bị Thẩm Dao chọc giận hay không, hôm nay trong gian giữa không hề có bình phong, có điều Thẩm Dao cũng không nhìn bà ta, chỉ đứng từ xa im lặng uốn gối với bà ta rồi ngồi ở cuối cùng.
Chẳng biết tại sao, Đoàn thị vừa nhìn thấy Thẩm Dao là da đầu tựa như bị vòng kim cô siết lại, đau âm ỉ, bà ta chịu đựng, vịn bàn đứng dậy, vẫy tay với con gái trưởng Thẩm Ninh:
“Không còn sớm nữa, con đi đến phòng tiệc tiếp khách.”
Thẩm Ninh thong dong đứng dậy đưa tay đỡ Đoàn thị, nàng ta mặc bối tử dài cân vạt nhũ đỏ bạc, đầu đội mũ điểm hoa xanh, môi son móng tay đỏ, lông mày tựa núi xa, nàng ta cười không lộ răng, bước đi im ắng, từng cử chỉ hành động có trình tự quy tắc, Thẩm Dao nhìn nàng ta giống như nhìn một bộ nữ tắc đang đi lại.
Các cô gái còn lại cùng đứng dậy đưa tiễn.
Lúc Thẩm Ninh đỡ Đoàn thị đi ra ngoài thì hơi gật đầu ra hiệu với Thẩm Dao, xem như là chào hỏi.
Đợi Đoàn thị vừa đi, bầu không khí trong phòng thoải mái hơn không ít.
Chị ba Thẩm Sam thấy giữa Thẩm Dao và mình vẫn còn trống một chiếc ghế thì lặng lẽ dời chiếc ghế đi, nhẹ giọng nói với Thẩm Dao:
“Tứ Tứ, ngồi qua đây một chút.”
Giọng nói nàng ấy vô cùng nhẹ nhàng, trong mấy người chị em Thẩm gia, Thẩm Sam là người ôn hòa dịu dàng nhất, Thẩm Dao nhìn nàng ấy một cái rồi tới gần thêm một chút, có vẻ không quá bất ngờ.
Thẩm Sam cười với nàng.
Thẩm Dao nhàn nhạt gật đầu.
Thẩm Sam là con gái thứ ba của Đoàn thị, sau khi sinh ra cũng không được Đoàn thị yêu thích, nàng ấy hơn người ở chỗ tính tình ngoan ngoãn, Đoàn thị chỉ Đông thì không dám đi phía Tây, kể từ khi Thẩm Sam ghi nhớ được thì nàng đã chịu mệt nhọc hầu hạ Đoàn thị, phần lớn đồ thêu mà Đoàn thị sử dụng đều do Thẩm Sam làm, dần dà, Đoàn thị cũng có thêm chút trìu mến với đứa con gái này.
So với Thẩm Sam cần cù thì chị hai Thẩm Liễu lười biếng hơn nhiều, tâm tư của Đoàn thị đều được đặt vào Thẩm Ninh, bỏ bê việc dạy dỗ Thẩm Liễu, Thẩm Liễu cũng không thích học cách quản lý gia đình, dung mạo nàng ta giống đại lão gia, Thẩm Lê Đông vô cùng yêu thương nàng ta, cố ý chọn nhị công tử phủ Lương Đô Hầu cho nàng ta vừa không cần giải quyết chuyện nhà cửa, cũng không cần phải làm việc vặt, Thẩm Liễu sống rất nhàn nhã.
Trước khi đến, nàng ta đã nghe nhà chồng nói không ít lời ong tiếng ve, nhìn thấy Thẩm Dao thì không vui, Đoàn thị vừa đi, nàng ta nói chuyện không cố kỵ nữa:
“Tứ Tứ thật là có phúc lớn, trêu chọc hai vị con cháu quý tộc tranh giành tình cảm vì muội, cũng không biết là có phải rất vui vẻ không?”
Thẩm Sam nghe xong lời này thì đau đầu khuyên nhủ: “Nhị tỷ, muội ấy là muội muội ruột thịt của chúng ta, trên người chảy chung một dòng máu, sao có thể nói muội ấy như vậy được? Lại nói, những chuyện này cũng không phải do Tứ Tứ muốn.”
Thẩm Liễu vươn tay, mặc cho thị nữ bôi sơn móng tay cho nàng ta, ngoài cười nhưng trong không cười:
“Tam muội hiểu lầm rồi, tỷ chỉ đang nghĩ, Tứ Tứ định chọn nhà nào thì tỷ cũng tiện chuẩn bị thêm của hồi môn.”
Thẩm Dao cũng không nhìn nàng ta một cái, chỉ lạnh giọng nói: “Không cần, đừng làm bẩn tay ta.”
Thẩm Liễu biến sắc, tức giận đến mức thẳng lưng lên: “Ngươi…”
Ngũ cô nương Thẩm Hi thấy nàng ta tức giận thì lập tức trút giận thay nàng ta: “Nhị tỷ chớ chấp nhặt với nàng ta, Lương đệ cũng được, Trắc phi cũng được, cũng chỉ có một cái kiệu đưa vào thôi, có thể chứa được bao nhiêu rương hòm chứ, nàng ta đâu phải không muốn của hồi môn, nàng ta muốn mà không được thôi.”
“Đúng vậy,” Lục cô nương Thẩm Di luôn miệng phụ họa: “Chắc là Tứ tỷ lựa chọn phồn hoa của Đông Cung, không để ý đến chút của hồi môn trong phủ chúng ta đâu.”
Thẩm Sam thấy các nàng kẻ xướng người họa ức hiếp Thẩm Dao thì có chút đau lòng: “Được rồi, bên ngoài có khách tới rồi, chúng ta đừng ở đây cãi nhau nữa.”
Thẩm Dao lại không định tha cho các nàng, thoải mái nhàn nhã tiếp lời: “Đúng vậy, ta còn có thể tiết kiệm được chút bạc của hồi môn cho phủ, chỉ sợ có vài người, đã chuẩn bị của hồi môn rồi nhưng lại chậm chạp không có ai cầu hôn.”
Thẩm Hi và Thẩm Di nghe thấy lời này thì cùng biến sắc.
Ngũ cô nương Thẩm Hi chỉ nhỏ tháng hơn Thẩm Dao, vốn đã bàn bạc một mối hôn sự, mẹ của đối phương tính bát tự của Thẩm Hi, nói là tương khắc với bà ấy, mối hôn sự không thành, việc này đã gây ra đả kích không nhỏ cho Thẩm Hi.
Lục cô nương Thẩm Di chỉ là con thứ, bởi vì tam phu nhân không có con gái nên nuôi nàng ta dưới gối, tướng mạo của Thẩm Di không xuất chúng bằng các chị, gả cao không được gả thấp không xong, hôn sự cũng chưa được quyết định.
Lời này của Thẩm Dao trong lúc vô tình đã đâm vào tim các nàng, Thẩm Hi bĩu môi với Thẩm Di, Thẩm Di hơi không giữ được bình tĩnh, mắng:
“Dụ dỗ tới quyến rũ lui thì cũng chỉ làm thiếp thôi, đáng cho ngươi phách lối như vậy à.”
Hai chữ “dụ dỗ” đã chạm vào điểm mấu chốt của Thẩm Dao, sắc mặt nàng lạnh đi, trên đường về Kinh nàng cũng từng nghĩ, cố gắng hết khả năng làm một người con gái ngoan ngoãn, được cha mẹ yêu thích, thì ra tất cả những điều này đều là nàng tự đa tình, nếu đã như thế, nàng cũng không cần ngụy trang nữa.
Thẩm Dao lặng lẽ nhấn cơ quan của dao găm, một viên bi bạc nhắm thẳng vào miệng của Thẩm Di, một tiếng “vèo” vang lên, cánh môi đỏ chót đó thoáng cái sưng phù.
Lục cô nương Thẩm Di đau đến mức che miệng khóc rống, tỳ nữ trong phòng đều lao lên.
Thông tin truyền đến chỗ Đoàn thị, Đoàn thị suýt nữa thì thở không ra hơi.
Bà ta để con gái trưởng ở lại tiếp khách, đè nén lửa giận quay về Huệ Hòa Đường, trong phòng hỗn loạn, Thẩm Liễu kiêu ngạo không thèm đếm xỉa đến, Thẩm Hi và Thẩm Di phụ họa mắng Thẩm Dao, Thẩm Sam khuyên trái dỗ phải nhưng chẳng thấm vào đâu.
Đoàn thị mang sắc mặt xanh xám đi vòng vào, Thẩm Sam vội vàng đứng dậy: “Mẫu thân, sự việc chỉ là hiểu lầm thôi…” Nàng ấy muốn biến lớn thành nhỏ, biến nhỏ thành không.
Đáng tiếc Thẩm Di không đồng ý, nàng ta khóc sướt mướt nhào vào lòng Đoàn thị, chỉ tay về phía Thẩm Dao:
“Đại bá mẫu, con và hai vị tỷ tỷ chỉ hỏi một câu về chuyện thêm của hồi môn thôi mà nàng ta đánh con, hu hu hu.” Nàng ta ngước mặt lên chỉ vào bờ môi sưng bầm của mình, Đoàn thị miễn cưỡng liếc mắt nhìn, tức giận đến mức hai mắt bốc khói, ánh mắt như chứa độc nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao:
“Rốt cuộc ngươi còn muốn tạo bao nhiêu nghiệt nữa?”
Thẩm Dao đứng trong phòng, mặt không cảm xúc: “Chi bằng bà hỏi nó xem nó nói gì?”
Cơ thể Thẩm Di cứng lại, nàng ta chậm rãi đứng dậy khỏi người Đoàn thị, khó chịu không lên tiếng.
Đoàn thị nhìn dáng vẻ này của Thẩm Di thì cũng đoán được, chỉ là bây giờ bà ta không có tâm tư để xử án, chỉ mang nét mặt lạnh băng cảnh cáo Thẩm Dao:
“Hôm nay nhiều khách lạ, ngươi đừng có gây sóng gió, nếu không cho dù ngươi trèo lên cành cao nào, ta cũng có cách trị ngươi!”
Một câu đã định tội Thẩm Dao.
Thẩm Dao cười giễu một tiếng, bất kể nàng làm gì hay không làm gì thì người sai đều là nàng.
Đoàn thị an ủi Thẩm Di: “Đợi bữa tiệc kết thúc, bá mẫu lại trừng trị nó trút giận cho con sau.” Bà ta lại nhìn con gái thứ ba Thẩm Sam, giọng điệu nghiêm khắc:
“Hôm nay con trông chừng nó, không được để nó gây chuyện.”
Thẩm Sam vâng dạ đáp lại, nhưng trong lòng lại phát sầu, nàng ấy lại ước gì có thể quản lý được Thẩm Dao, tóm lại những việc vất vả mà chẳng được gì đều rơi trên người nàng ấy.
*
Cái gọi là lễ nhận người thân này thật sự không thể nói là vẻ vang, lão thái thái mượn bệnh không tham dự, tam phu nhân vốn dĩ không hợp với Đoàn thị cũng lấy việc hầu hạ bà mẫu làm lý do từ chối tiệc mời, chỉ có nhị phu nhân thành thật thay Đoàn thị trông coi việc bếp núc.
Giờ Tỵ một khắc, khách khứa lục tục vào cửa, mấy năm gần đây trượng phu của Đoàn thị thăng chức, con gái gả đi vẻ vang, ngay cả con trai nhỏ cũng đã quyết định hôn ước miệng với con gái Tổng đốc Giang Nam vào khoảng thời gian trước, có thể nói là bà ta nở mày nở mặt, khách khứa trong phủ nhiều như mây.
Thẩm Dao được Thẩm Sam dẫn đi vào phòng bên ở phía Tây của sảnh trước:
“Tứ Tứ, muội chờ ở đây nhé, đợi lễ nhận người thân bắt đầu, tỷ sẽ tới gọi muội.”
Thẩm Dao gật đầu, phòng bên không lớn, chỉ bày một bức bình phong ba cánh và một chiếc giường La Hán nhỏ, Thẩm Dao ngồi xuống giường La Hán, Bích Vân ngồi xổm sửa sang lại váy cho nàng, bên cạnh giường La Hán đặt một chiếc bàn cao, trên bàn bày biện các loại hoa quả màu sắc như hạt thông, hạt sen, táo đỏ, còn có mấy đĩa trái cây tươi, Thẩm Dao gắp một miếng trái cây bỏ vào miệng nhai, trong đầu rà lại kế hoạch một lần.
Đầu tiên nhân cơ hội làm đổ vỡ vật sắc nhọn, như vậy thì sẽ hợp lẽ, không có nguy hiểm, nếu như thật sự không có cơ hội thì cuối cùng là dùng dao găm tự chứng minh trong sạch.
Chuôi dao dưới lòng bàn tay đã dính một lớp mồ hôi thật dày, không thể không căng thẳng được, chỉ là nàng đã không còn lựa chọn nào nữa.
Bích Vân hoàn toàn không biết dự định của Thẩm Dao, lấy đi lá khô dính đầy váy cho nàng, vừa lẩm bẩm nói:
“Vừa rồi Hạ ma ma bên cạnh phu nhân gọi nô tỳ đi dặn dò, nô tỳ nhìn thấy ba vị cô gia, thế là tiện thể nghe ngóng luôn.”
Ai cũng có lòng ganh đua so sánh, trong lòng Bích Vân hy vọng Thẩm Dao được gả tốt, khó tránh khỏi nhìn các cô gia còn lại thêm vài lần.
“Đại cô gia là Thế tử phủ Tuyên Bình Hầu, tướng mạo đoan chính, giữ lại một nhúm râu ở cằm, gặp ai cũng cười ba phần, nghe nói hắn là Trạng nguyên nhất giáp của năm ngoái, bây giờ là Quan chính ở Lại bộ, lợi hại lắm, đại lão gia và đại phu nhân đều rất hài lòng với người con rể này.”
“Nhị cô gia là nhị thiếu gia của phủ Lương Đô Hầu thì con đường làm quan kém hơn một chút, không thể thi đậu khoa cử, đi theo con đường làm quan ô dù, chỉ là nghe ma ma nói, vị Lương nhị thiếu gia này năm ngoái vào Đại lý tự để tra xét một vụ án, đã rơi vào mắt Thủ phụ, được đề bạt làm Đại lý tự thừa tòng lục phẩm, chắc là cũng có năng lực.”
Cô gái nhỏ cười hì hì: “Nhị cô gia trông đẹp hơn, chỉ là nô tỳ nhìn dung mạo của ngài ấy thì chắc đó là một người tính tình cố chấp, chỉ sợ bình thường không hợp với nhị cô nương lắm.”
“Phu thê mà, vẫn là hòa thuận thì hơn.”
“Về phần tam cô gia ấy,” Bích Vân cười một tiếng, đứng dậy ngồi vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, lấy ra một chiếc khăn từ túi vải bên hông thấm chút nước làm sạch tay rồi cũng cầm một tiếng quả ngọt bỏ vào miệng:
“Tam cô gia và tam cô nương là một đôi trời sinh, ngài ấy là tam công tử phủ Ninh Bá, vóc dáng cao lớn, trông rất đáng tin cậy.”
Thẩm Dao không có lòng dạ nào nghe nàng ấy lải nhải, thuận miệng đối đáp: “Nhìn một cái là biết người này đáng tin à?”
Vậy thì trông mặt mũi Đoàn thị cũng hiền lành đó.
Bích Vân chớp mắt: “Là ma ma nói, ma ma nói cho nô tỳ biết, mỗi lần lão gia phu nhân dặn dò điều gì là tam cô gia sẽ chăm chỉ nhất.”
Thẩm Dao không lên tiếng, nhớ đến kế hoạch trong lòng, lo lắng liên lụy đến tiểu nha đầu, bèn sử dụng kế, giả vờ sờ túi tay áo:
“Ôi chao, không thấy túi thơm ta mang bên mình đâu nữa, em mau đi tìm đi, bảo ma ma thay người đến hầu hạ ta.”
Bích Vân nghe xong thì cuống lên: “Là túi thơm cô nương dùng để tích trữ bạc sao?”
Mấy năm nay Thẩm Dao nhịn ăn nhịn mặc, gom góp được hai trăm lượng, đó là toàn bộ vốn liếng của Thẩm Dao, nàng luôn mang theo bên mình không bao giờ cởi ra, nói là đợi tích đủ bạc rồi là có thể mua một căn nhà, cho bản thân một mái nhà, mỗi lần Bích Vân tưởng tượng đến là sẽ mơ ước không thôi, đây có lẽ là niềm tin duy nhất của hai chủ tớ.
“Phải.”
Cô gái nhỏ được nhặt ở ven đường, chưa từng trải sự đời, luôn luôn xem hai trăm lượng bạc đó còn quan trọng hơn tính mạng của mình, nàng ấy nhất thời sợ hãi đến mức rơi lệ: “Nô tỳ đi tìm ngay đây.”
Thẩm Dao không nỡ hù dọa nàng ấy, càng không muốn để Bích Vân nhìn thấy nàng tự làm tổn thương mình, trong lòng hơi đau xót:
“Em tìm kỹ trên đường đi, phải cẩn thận một chút, đừng bỏ qua chỗ nào cả.”
Bích Vân gạt nước mắt gật đầu rồi co cẳng đi ra ngoài.
Thẩm Dao nhìn bóng lưng nàng ấy đi xa, nhắm mắt nuốt nước mắt vào trong, thời gian trong khoảng một chén trà, Hạ ma ma đã phái đại nha hoàn bên cạnh Đoàn thị đến.
“Cô nương, lễ nhận người thân bắt đầu rồi, người đi theo nô tỳ đến chính đường đi.”
Thẩm Dao được nàng ta đỡ, cất bước đi theo ra ngoài, dọc theo hành lang nhà lưỡng vu đi đến phòng lớn.
Vô số ánh mắt vọt tới như thủy triều, phần lớn là tiếng cảm thán kinh diễm.
“Người con gái nuôi này của Thẩm gia quả nhiên là sắc nước hương trời, chẳng trách Thái tử và tam Hoàng tử ra tay đánh nhau.”
“Ta thấy đâu phải, thế này sao lại là con gái nuôi được, rõ ràng là át chủ bài mà Thẩm đại nhân giấu giếm…”
Lời dễ nghe và không dễ nghe đều không lọt vào tai Thẩm Dao, ánh mắt nàng nhìn xuyên qua đám người, đi vào trong sảnh từ hành lang dài, tầm mắt trở nên rộng rãi từng chút một.
Trong sảnh chính khách đến rất đông, bầu không khí huyên náo lại ngay ngắn trật tự.
Đến cả Đoàn thị cũng mang theo nụ cười hiếm thấy, giống như vô cùng yêu thích đứa con gái nuôi Thẩm Dao này vậy. Hạ ma ma bưng chén trà dùng để kính trà đi đến phía trước, tất cả đã được chuẩn bị.
Thẩm Dao bình tĩnh nhìn chén trà sứ thanh hoa kia, từng bước một tới gần.
Cũng không biết có phải ông trời trợ giúp nàng không, cháu trai nhỏ của chi hai tựa như nhìn thấy đồ chơi mới lạ, đột nhiên đi xuyên qua từ trong sảnh, Thẩm Dao gần như không cần nghĩ ngợi, làm bộ kinh ngạc giẫm lên váy hô to một tiếng rồi ngã về phía trước, hướng nàng ngã vừa khéo là chỗ đứng của Hạ ma ma, Hạ ma ma sợ tới mức thất thanh lùi lại.
Chén trà rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Vốn là một cơ hội giá họa vô cùng tốt, đáng tiếc mảnh sứ ở gần nhất lại quá vụn, sợ rằng khó hủy dung được, nhưng mà không làm thì thôi, đã làm là làm tới cùng, trong tay Thẩm Dao lóe lên ánh bạc, tia sáng màu bạc lạnh lẽo lập tức đâm vào đáy lòng nàng, cũng chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp kia đến mức chấn động lòng người, nàng đã luyện tập động tác này vô số lần, đã để lại ký ức bền vững trên người.
Thẩm Dao nhắm mắt lại, đang chờ lưỡi dao bạc kia kéo qua gò má thì bỗng nhiên một tiếng “Bịch” phá vỡ màng nhĩ, cũng không biết là vật gì đánh trúng cổ tay nàng, nàng bị đau mà thả lỏng tay, dao găm trượt xuống, phát ra tiếng chạm đất, Thẩm Phù nhanh chóng tiến lên trong nhiều tiếng hô kinh ngạc, giữ chặt cổ tay Thẩm Dao, tránh cho nàng tự làm bản thân bị thương, hắn ôm cả người nàng dậy.
Mọi người giật nảy cả người, lúc này mới ý thức được là Thẩm Dao có ý định tự hại mình ngay trước mặt mọi người.
Rất cao ngạo bất khuất.
Thẩm Dao chưa tỉnh hồn nhìn về phía nơi cục đá phóng tới.
Cửa chính mở rộng, bầu trời đẹp đẽ cuốn theo gió xuân ôn hòa ùa vào từ ngoài sân nhà.
Một bóng dáng vô cùng cao thẳng xoay người lại đứng ở cửa.
Gương mặt đó vừa khéo ẩn giấu trong bóng râm của cửa nhà, nhìn không chân thực, chỉ có đường nét cằm lưu loát mà sắc bén kéo căng, tựa như một con dao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh khiếp người.