Thế Hôn
Chương 13
Năng lượng của Tạ Khâm quá mạnh, sân viện không lớn không nhỏ lập tức tràn đầy hơi thở của chàng.
Thẩm Dao thật sự không ngờ Tạ Khâm lại chạy về đây, bộ quan phục vẫn chưa được cởi ra, toàn thân phong trần mệt mỏi, nếu như nàng đoán không sai, chắc là lão thái thái đã ra lệnh thuyết phục thúc giục chàng về.
Thẩm Dao áy náy lại bất đắc dĩ: “Tạ đại nhân…”
Đôi mắt của Tạ Khâm đen nhánh, vẫn không thấy có chút gợn sóng nào, chàng nhạt giọng nói: “Xin lỗi, ta về trễ rồi.”
Thẩm Dao không biết làm thế nào để nói tiếp, nói không sao thì có vẻ như nàng thật sự đang chờ chàng, cuối cùng nàng mâu thuẫn nói ra một câu: “Ngài khách sáo rồi.”
Con chim không biết tên đang hót líu lo.
Sân viện trở nên trống vắng một cách khó hiểu.
Tạ Khâm im lặng một lúc, nhìn thoáng qua nan trúc bị nàng đặt trên xích đu, chàng mở tay ra, đưa một ống trúc khắc nhỏ đến trước mặt nàng, ống trúc cũng không lớn, chỉ dài bằng nửa bàn tay của chàng, rộng bằng một ngón cái:
“Vật này có thể đựng viên bi hoặc là nan trúc, để dao găm bên người dù sao cũng không tiện, treo ống trúc này cùng với túi thơm bên hông, khi cần thiết có thể phòng thân được.”
Thẩm Dao đã sớm chú ý tới trong tay chàng cầm cái gì đó, sợ chàng tặng quà quý giá dưới sự uy hiếp của lão thái thái, không ngờ là một ống trúc, sự lo lắng trong lòng bị tò mò thay thế, Thẩm Dao nhận lấy, ống trúc được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, mặc dù không phức tạp nhưng nhìn ra được nó nối liền nhau, là dáng vẻ nàng thích.
“Dùng như thế nào?”
“Nó có hai lỗ, bên trái bắn bi, bên phải bắn nan tre.”
Tạ Khâm nhặt hai viên đá bỏ vào đó, một tay làm mẫu ấn cơ quan ở vị trí ngón cái, viên đá bắn vụt ra, trúng mảnh ngói ở cách đó không xa.
Đúng lúc này chàng lại đặt hai nan trúc mà Thẩm Dao chuốt vào, chuyển cơ quan sang bên phải, lần này nan trúc gần như bay ra từ lỗ một cách im hơi lặng tiếng, làm tan nát vỏ cây hoa quế ở phía trước một cách dễ như trở bàn tay.
Nếu như bắn vật này vào người… Thẩm Dao không nhịn được mà sinh ra một luồng hơi lạnh.
Quả thật là dùng để phòng thân, không hổ là ám khí do Tạ Thủ phụ thiết kế ra.
Thẩm Dao kích động cầm lấy ống trúc trong tay Tạ Khâm, chút vết chai trên ngón tay lướt qua mu bàn tay của Tạ Khâm, cảm giác hơi tê dại rung động lóe lên một cái rồi biến mất trong gió đêm, Tạ Khâm nhớ đến lời của lão thái thái, không nhịn được mà nắm hờ lòng bàn tay, gác tay ra sau lưng nhìn nàng chơi.
Quả nhiên Thẩm Dao vô cùng thích món đồ điêu khắc này, nàng thử treo bên hông, đặt cùng với túi thơm vừa đẹp vừa thú vị lại có thể phòng thân, mắt hạnh của nàng sáng lấp lánh: “Cảm ơn ngài, ta vô cùng thích món quà này.”
Tạ Khâm hơi xấu hổ, nói đúng như sự thật: “Là do mẫu thân dặn dò.” Chàng không có cách nào nhận lời cảm ơn của Thẩm Dao một cách yên tâm thoải mái được.
Thẩm Dao mỉm cười nói: “Ta hiểu, sẽ không hiểu lầm ngài đâu.”
Tạ Khâm nghẹn họng, trái lại không biết nên nói gì.
Hai người trở nên im lặng, cho dù Tạ Khâm đã cố ý thu liễm nhưng sự tồn tại của chàng vẫn khiến người khác bó tay bó chân.
Thẩm Dao giả vờ ngắm nghía ống trúc nhỏ, ánh mắt nhìn xung quanh, thần kinh nhảy thình thịch, cố gắng tìm kiếm chủ đề.
Hình như chưa bao giờ có khoảnh khắc nào an nhàn thoải mái thế này… Nên nói cái gì đây?
Sự yên lặng dài dằng dặc trôi qua.
Vào lúc Tạ Khâm suy nghĩ có phải mình nên rời đi hay không thì Thẩm Dao xoay người, lấy đồ tre trúc trên xích đu cho chàng nhìn:
“Tạ đại nhân giỏi điêu khắc không? Ta không rành lắm, lại thích bện đồ chơi nhỏ.”
Đây là một chiếc đèn lồng nhỏ vẫn chưa hoàn thành, còn lại mấy nan trúc cuối cùng, gấp vào xong là sẽ được một chiếc đèn lồng trúc nhỏ, không thể không nói nàng rất khéo tay.
Nan trúc đó miếng nào cũng vô cùng sắc bén, Tạ Khâm nhìn thấy nhăn ấn đường lại:
“Không sợ tay bị thương à?”
Thẩm Dao lắc đầu, nhanh chóng chọc nan trúc vào đèn lồng, gấp lại phần dư ra, Tạ Khâm nhìn dáng vẻ dứt khoát lưu loát của nàng, trái tim hơi lơ lửng, một khi dằm trúc đâm vào thịt chắc chắn sẽ rất đau, chỉ là chàng lo lắng thì lo lắng, trên mặt lại không hề có dấu vết.
Sau khi Thẩm Dao làm xong thì nâng lên cho chàng xem, Tạ Khâm không có hứng thú với những thứ này, chỉ hỏi: “Lúc nhỏ nàng làm cái này để giết thời gian à?”
“Còn không phải sao, phía sau thôn trang của nhà ta có rừng trúc, mùa xuân nhổ măng lên trấn bán, mùa hè làm sọt làm ghế đi bán… Người khác bán đèn lồng lụa vào Tết Nguyên tiêu, ta thì bán đèn lồng trúc, ta đã dựa vào mấy món đồ này mà tích góp được ít bạc…”
Thẩm Dao lải nhải kể rõ chuyện lý thú khi còn bé, nói xong thấy đôi mắt Tạ Khâm giống như vực sâu thăm thẳm, toàn thân như ở trong hầm băng, Thẩm Dao rùng mình một cái, thầm hận mình lắm miệng, cẩn thận gọi chàng:
“Tạ đại nhân?”
Đang yên đang lành, tại sao phải nói những chuyện này với chàng chứ.
Tạ Khâm chậm rãi lấy lại tinh thần, đối diện với đôi mắt sáng lóng lánh như tuyết của nàng, hơi lạnh toàn thân biến mất, chàng tiếp chuyện:
“Thuở nhỏ ta cũng thường đọc sách trong rừng trúc, một lần ngồi là ngồi cả ngày.”
Thẩm Dao vốn cho rằng mình đã có chỗ nào đó chọc đến chàng, thấy nét mặt chàng như thường thì thở phào nhẹ nhõm, cười khô khan nói: “Ta không được bình tĩnh như đại nhân, đọc chưa được mấy trang là đã chạy đi bắt thỏ bắt chim rồi.”
Tạ Khâm nghe vậy thì tựa như nhìn thấy một cô nương tinh nghịch hoạt bát xuyên qua trong rừng, khóe môi lại cong lên, đáy mắt tựa như có ánh sáng lơ lửng lướt qua.
Thẩm Dao nhìn thấy mà ngây người, người này thế mà cũng biết cười, thật là đáng kinh ngạc.
Không đúng, chàng đang chê cười nàng nghịch ngợm.
Thẩm Dao phồng má lên, ngoan ngoãn không lên tiếng nữa.
Tạ Khâm nhìn nàng phồng hai má lên, ý cười càng rõ ràng hơn.
Cô nương này còn hoạt bát hơn những gì nàng thể hiện ra.
Nói chuyện với nhau về những chuyện lý thú khi còn bé, khoảng cách được kéo lại gần thêm một chút.
Lúc Thẩm Dao đưa mắt nhìn Tạ Khâm rời đi, trong lòng nghĩ, hình như người này cũng không khó chung đụng như trong lời đồn.
Hờ hững bước đi về phòng, trước khi ngủ nàng đã bôi lên ống trúc kia một lớp sơn, cầm trong tay trơn tru hơn nhiều, nàng dựa vào dưới đèn của giường La Hán chơi hồi lâu, càng nhìn càng thích, Tạ Thủ phụ đúng là Tạ Thủ phụ, tặng quà sinh nhật thực tế lại tinh xảo.
Bích Vân thấy nàng yêu thích không buông tay thì trêu ghẹo nàng nói: “Cô nương, trước kia không phải người thường nói “Có qua có lại mới toại lòng nhau” sao, người thích như thế, mai mốt cũng nên tặng một thứ tốt cho Hầu gia nha.”
Thẩm Dao nhét ống trúc kia vào trong túi thơm: “Ta có thể lấy cái gì ra tặng được đây?”
Nàng nhất thời không nghĩ ra được có thể đáp lễ Tạ Khâm bằng món quà gì, cứ bỏ qua trước đã.
Thẩm Dao không cảm nhận được ý tứ sâu xa của Bích Vân, không phải nàng là nàng khù khờ, mà thật sự là không nghĩ theo hướng đó.
Trong tiềm thức của nàng, nàng và Tạ Khâm khác nhau một trời một vực, thê tử của Tạ Khâm nên là con gái nhà quyền quý, mà nàng, thì hợp tìm một người đàn ông trung thực, tâm ý tương thông, trước kia Thẩm Dao từng mong đợi dáng vẻ của chồng, đoán chừng giống như con trai cả của Lưu thẩm sát vách, chất phác thật thà, chỉ Đông không dám đi Tây, người đàn ông có được một hào ở bên ngoài cũng phải nhét vào tay vợ.
Hôm sau dậy sớm, Thẩm gia sai người đưa một phần quà đáng giá đến, thì ra Đoàn thị không còn nhớ đến sinh nhật của Thẩm Dao nữa, vẫn là Hạ ma ma kể lúc đêm mới có ấn tượng, bà ta tùy ý nhắc đến với Thẩm Lê Đông, Thẩm Lê Đông dặn đi dặn lại yêu cầu bà ta nhất định phải chuẩn bị quà đưa đến Tạ phủ.
Thẩm Dao nhìn thấy hộp cơm rương gấm rực rỡ muôn màu trên bàn thì suýt nữa tức đến bật cười, tiền bạc theo phần chia của nàng trong mười năm ở thôn trang đều không bằng một cây trâm ngày hôm nay, sao Thẩm Dao lại nhận được chứ, trái lại bỏ thêm vài hộp bánh ngọt, bảo người ta trả về Thẩm gia.
*
Tháng đầu tiên Thẩm Dao không mang thai, trong lòng lão thái thái âm thầm lo lắng, nhị phu nhân khuyên nhủ bà nói:
“Nếu như người gấp gáp quá, lục đệ muội trái lại sẽ không thoải mái, mà trong lòng không thoải mái thì càng khó có con.”
Lão thái thái chậm rãi thở dài: “Là ta nóng lòng cầu mong rồi.”
Dù vậy, thuốc bổ vẫn được đưa đến Cố Ngâm Đường như nước chảy, những người khác trong Tạ phủ nhìn thấy ít nhiều có chút ghen ghét.
Sau khi ăn trưa, nhị phu nhân ở trong phòng bàn bạc lo liệu việc nhà, mấy nàng dâu trẻ tuổi trong phủ tụ tập ở phòng nhỏ phía Đông quan sát học hỏi, có thời gian rảnh thì sẽ nói chuyện.
Thê tử của ngũ gia - Thôi thị nói: “Nhớ ban đầu lúc chúng ta vào cửa, có ai không lập quy tắc ở Diên Linh Đường chứ, thế mà nàng ta gả qua đây lại được nuôi dưỡng như con gái ấy.” Ngũ gia Tạ Văn Khải và Thôi thị thành hôn vào năm ngoái, Thôi thị cũng được xem như là tân nương tử, sau khi Thẩm Dao gả đến thì cướp danh tiếng của nàng ta, nàng ta đã không vừa mắt Thẩm Dao từ lâu.
Thê tử của tứ gia - Hứa thị chua xót nói: “Ai bảo người ta gả cho Thủ phụ chứ, vốn dĩ lão tổ tông đã xem lục thúc như tròng mắt, yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên là sẽ tốt với lục thẩm rồi.”
Thôi thị càng ngày càng tức giận, ném hạt dưa đi: “Chỉ là một đứa quê mùa, lại cho nàng ta thể diện quá lớn rồi.”
Thê tử của tam gia - Liễu thị được mẹ chồng của mình là tam phu nhân dạy dỗ, mọi thứ nhìn nhiều làm nhiều không nói chen vào, Tạ Khâm là Thủ phụ đương triều, Thẩm Dao chính là phu nhân Thủ phụ, nàng ấy sẽ không ngốc đến mức lén lút nói lời ong tiếng ve về Thẩm Dao đâu.
Thê tử của nhị gia - Chu thị đã trợ giúp cho mẹ chồng của mình một lúc, dẫn nha hoàn đi vào đưa hộp đựng trái cây, thuận đường xen vào một câu:
“Ngũ đệ muội ăn nói cho cẩn thận, quê mùa hay không quê mùa gì chứ, vào cửa Tạ gia rồi thì đều là người Tạ gia.”
Thê tử Ngũ gia Thôi thị kiêu căng tự mãn, cầm một miếng mứt bỏ vào miệng cười lạnh nói: “Nhị tẩu luôn biết cách làm người, bọn ta so ra không có chỗ đứng, trên thì dỗ cho lão thái quân vui vẻ, dưới thì thẩm thẩm chị em dâu không có ai nói tẩu không đúng, nhị tẩu nhanh đến dạy bảo bọn ta một chút, cũng tiện cho bọn ta học được giống tẩu, mỗi tháng có thêm hai lượng tiền tiêu.”
Thôi gia phú quý, của hồi môn của Thôi thị phong phú, đương nhiên không thèm để ý đến hai lượng bạc, chỉ là cùng là cháu dâu mà lại không công bằng, lão thái thái nhớ đến sự vất vả của Chu thị, cho nàng ấy thêm hai lượng bạc mỗi tháng, nào giờ phòng bếp đó nhiều chỗ tốt, Chu thị ngoài sáng trong tối chiếm hết, sao mọi người hài lòng cho được.
Chu thị không hề tức giận, giả vờ như không nghe ra sự ghen tị trong lời nói của nàng ta:
“Đệ muội tốt, thôi đừng chê cười ta nữa, tẩu tẩu ta cả ngày bận rộn khắp nơi, tóc cũng sắp bạc cả rồi, đâu có tốt số bằng ngũ đệ muội được, nhà mẹ đẻ giàu có, trượng phu quan tâm, ngày nào cũng sống tốt hơn thần tiên.”
Thôi thị nghe thấy lời này thì sao còn bám vào không tha được nữa, nàng ta hậm hực hừ vài tiếng không nói móc nàng ấy nữa.
Nhị phu nhân nghe thấy hết cuộc đối thoại trong phòng này, vứt mấy hạng mục không quan trọng còn lại cho con dâu Chu thị, một mình đi về phía Diên Linh Đường của lão thái thái.
Mỗi ngày lão thái thái có thói quen nghỉ trưa, nhiều nhất là vào giờ Mùi sẽ thức dậy, nhị phu nhân canh thời gian đến hầu hạ bà rời giường.
Lão thái thái có ba người con dâu, đại phu nhân khi còn trẻ tràn đầy khí thế, ở chung với mẹ chồng không được tính là vui vẻ, mãi đến khi mẹ chồng có tuổi thì quan hệ mới trở nên tốt đẹp, nhị phu nhân thì khác, từ khi vào cửa đã ân cần chu đáo, hai người mẹ chồng nàng dâu luôn vô cùng hòa hợp, tam phu nhân thì thuận lợi mọi bề, không đắc tội bên nào cả.
Nhị phu nhân tự mình châm một chén trà cho lão thái thái súc miệng: “Con dâu đã sai người đưa tổ yến nhân sâm mà người dặn dò đến chi sáu rồi ạ.”
Vừa nhắc tới chi sáu, lão thái thái lại nhăn mày: “Khâm Nhi cũng không thể thấy đầu không thấy đuôi mãi như vậy được.” Tựa như nhớ ra gì đó, bà hỏi: “Lúc con vào đó, thê tử lão lục đang làm gì?”
Nhị phu nhân cười, nhét góc chăn cho bà cụ, không để lại dấu vết nói: “Có thể làm gì được ạ, cô nương mà, không phải loay hoay chút hoa cỏ thì chính là chơi xích đu, còn nhỏ tuổi, đâu có hiểu được việc lôi kéo trượng phu.”
Lão thái thái nghe được câu nói cuối cùng, con ngươi co mạnh lại.
Im lặng chốc lát, giọng điệu bà trở nên nghiêm túc: “Con quản lý việc bếp núc trong phủ, có từng thấy chi sáu tìm con lấy đồ gì không?”
Đương nhiên nhị phu nhân hiểu ý của lão thái thái, nàng ấy cầm khăn tay trả lời:
“Chắc là lục đệ muội thông cảm cho con, chưa bao giờ đề cập yêu cầu gì cả, bất kể là phòng bếp hay là phòng may vá thì đều chưa bao giờ đặt chân đến.”
Ý là, Thẩm Dao chưa bao giờ chuẩn bị đồ ăn cho Tạ Khâm, càng chưa từng may đo quần áo cho Tạ Khâm.
Lẽ ra trong phủ có phòng may vá, không tới lượt các chủ nhân động tay, chỉ là áo trong của các gia đều do thê tử cắt may cho, dù không đích thân làm thì chung quy cũng sẽ đến phòng may vá dặn dò vài câu, Thẩm Dao đã gả đến hơn một tháng, dường như chẳng quan tâm đến chuyện của Tạ Khâm.
Tạ Khâm có về nhà hay không, nàng hoàn toàn không sốt ruột, ban đầu còn có thể nói là hiền lành khoan dung, dần dà thì không phù hợp lắm.
Sắc mặt lão thái thái sa sầm.
Mẹ chồng có một điều kiện tiên quyết với con dâu, người con dâu này nhất định phải quan tâm chăm sóc con trai bà, nếu không thì chính là ỷ vào được cưng chiều mà kiêu ngạo.
Tạ Khâm tặng quà sinh nhật xong lại mấy ngày liền không về hậu viện, Thẩm Dao cũng nhàn rỗi, bèn suy nghĩ phải làm vài việc kiếm sống, sớm ngày góp đủ tiền mua nhà, nhà cửa ở Nhạc Châu nói ít thì cũng phải đến ngàn lượng, còn ở trấn thì rẻ hơn một chút, trên dưới năm trăm lượng.
Nàng chỉ có hai trăm lượng tiền riêng, còn thiếu nhiều lắm.
Phải bớt thời gian rảnh đi chợ một chuyến, nhìn xem có việc mua bán nào có thể làm không.
Ngày mùng mười tháng Tư, Thẩm Dao đi đến Diên Linh Đường thỉnh an từ sớm, muốn xin lão thái thái cho ra ngoài một chuyến, lúc đi vào phòng phụ phía Đông, nàng phát hiện ra trên khuôn mặt của người mẹ chồng này vậy mà hiếm hoi không có ý cười.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lão thái quân: Ta là trợ công số một.
Tạ Thủ phụ: Cũng có ngày ta phải vì Dao Dao mà trở thành người cuồng yêu đương thôi.
Thẩm Dao thật sự không ngờ Tạ Khâm lại chạy về đây, bộ quan phục vẫn chưa được cởi ra, toàn thân phong trần mệt mỏi, nếu như nàng đoán không sai, chắc là lão thái thái đã ra lệnh thuyết phục thúc giục chàng về.
Thẩm Dao áy náy lại bất đắc dĩ: “Tạ đại nhân…”
Đôi mắt của Tạ Khâm đen nhánh, vẫn không thấy có chút gợn sóng nào, chàng nhạt giọng nói: “Xin lỗi, ta về trễ rồi.”
Thẩm Dao không biết làm thế nào để nói tiếp, nói không sao thì có vẻ như nàng thật sự đang chờ chàng, cuối cùng nàng mâu thuẫn nói ra một câu: “Ngài khách sáo rồi.”
Con chim không biết tên đang hót líu lo.
Sân viện trở nên trống vắng một cách khó hiểu.
Tạ Khâm im lặng một lúc, nhìn thoáng qua nan trúc bị nàng đặt trên xích đu, chàng mở tay ra, đưa một ống trúc khắc nhỏ đến trước mặt nàng, ống trúc cũng không lớn, chỉ dài bằng nửa bàn tay của chàng, rộng bằng một ngón cái:
“Vật này có thể đựng viên bi hoặc là nan trúc, để dao găm bên người dù sao cũng không tiện, treo ống trúc này cùng với túi thơm bên hông, khi cần thiết có thể phòng thân được.”
Thẩm Dao đã sớm chú ý tới trong tay chàng cầm cái gì đó, sợ chàng tặng quà quý giá dưới sự uy hiếp của lão thái thái, không ngờ là một ống trúc, sự lo lắng trong lòng bị tò mò thay thế, Thẩm Dao nhận lấy, ống trúc được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, mặc dù không phức tạp nhưng nhìn ra được nó nối liền nhau, là dáng vẻ nàng thích.
“Dùng như thế nào?”
“Nó có hai lỗ, bên trái bắn bi, bên phải bắn nan tre.”
Tạ Khâm nhặt hai viên đá bỏ vào đó, một tay làm mẫu ấn cơ quan ở vị trí ngón cái, viên đá bắn vụt ra, trúng mảnh ngói ở cách đó không xa.
Đúng lúc này chàng lại đặt hai nan trúc mà Thẩm Dao chuốt vào, chuyển cơ quan sang bên phải, lần này nan trúc gần như bay ra từ lỗ một cách im hơi lặng tiếng, làm tan nát vỏ cây hoa quế ở phía trước một cách dễ như trở bàn tay.
Nếu như bắn vật này vào người… Thẩm Dao không nhịn được mà sinh ra một luồng hơi lạnh.
Quả thật là dùng để phòng thân, không hổ là ám khí do Tạ Thủ phụ thiết kế ra.
Thẩm Dao kích động cầm lấy ống trúc trong tay Tạ Khâm, chút vết chai trên ngón tay lướt qua mu bàn tay của Tạ Khâm, cảm giác hơi tê dại rung động lóe lên một cái rồi biến mất trong gió đêm, Tạ Khâm nhớ đến lời của lão thái thái, không nhịn được mà nắm hờ lòng bàn tay, gác tay ra sau lưng nhìn nàng chơi.
Quả nhiên Thẩm Dao vô cùng thích món đồ điêu khắc này, nàng thử treo bên hông, đặt cùng với túi thơm vừa đẹp vừa thú vị lại có thể phòng thân, mắt hạnh của nàng sáng lấp lánh: “Cảm ơn ngài, ta vô cùng thích món quà này.”
Tạ Khâm hơi xấu hổ, nói đúng như sự thật: “Là do mẫu thân dặn dò.” Chàng không có cách nào nhận lời cảm ơn của Thẩm Dao một cách yên tâm thoải mái được.
Thẩm Dao mỉm cười nói: “Ta hiểu, sẽ không hiểu lầm ngài đâu.”
Tạ Khâm nghẹn họng, trái lại không biết nên nói gì.
Hai người trở nên im lặng, cho dù Tạ Khâm đã cố ý thu liễm nhưng sự tồn tại của chàng vẫn khiến người khác bó tay bó chân.
Thẩm Dao giả vờ ngắm nghía ống trúc nhỏ, ánh mắt nhìn xung quanh, thần kinh nhảy thình thịch, cố gắng tìm kiếm chủ đề.
Hình như chưa bao giờ có khoảnh khắc nào an nhàn thoải mái thế này… Nên nói cái gì đây?
Sự yên lặng dài dằng dặc trôi qua.
Vào lúc Tạ Khâm suy nghĩ có phải mình nên rời đi hay không thì Thẩm Dao xoay người, lấy đồ tre trúc trên xích đu cho chàng nhìn:
“Tạ đại nhân giỏi điêu khắc không? Ta không rành lắm, lại thích bện đồ chơi nhỏ.”
Đây là một chiếc đèn lồng nhỏ vẫn chưa hoàn thành, còn lại mấy nan trúc cuối cùng, gấp vào xong là sẽ được một chiếc đèn lồng trúc nhỏ, không thể không nói nàng rất khéo tay.
Nan trúc đó miếng nào cũng vô cùng sắc bén, Tạ Khâm nhìn thấy nhăn ấn đường lại:
“Không sợ tay bị thương à?”
Thẩm Dao lắc đầu, nhanh chóng chọc nan trúc vào đèn lồng, gấp lại phần dư ra, Tạ Khâm nhìn dáng vẻ dứt khoát lưu loát của nàng, trái tim hơi lơ lửng, một khi dằm trúc đâm vào thịt chắc chắn sẽ rất đau, chỉ là chàng lo lắng thì lo lắng, trên mặt lại không hề có dấu vết.
Sau khi Thẩm Dao làm xong thì nâng lên cho chàng xem, Tạ Khâm không có hứng thú với những thứ này, chỉ hỏi: “Lúc nhỏ nàng làm cái này để giết thời gian à?”
“Còn không phải sao, phía sau thôn trang của nhà ta có rừng trúc, mùa xuân nhổ măng lên trấn bán, mùa hè làm sọt làm ghế đi bán… Người khác bán đèn lồng lụa vào Tết Nguyên tiêu, ta thì bán đèn lồng trúc, ta đã dựa vào mấy món đồ này mà tích góp được ít bạc…”
Thẩm Dao lải nhải kể rõ chuyện lý thú khi còn bé, nói xong thấy đôi mắt Tạ Khâm giống như vực sâu thăm thẳm, toàn thân như ở trong hầm băng, Thẩm Dao rùng mình một cái, thầm hận mình lắm miệng, cẩn thận gọi chàng:
“Tạ đại nhân?”
Đang yên đang lành, tại sao phải nói những chuyện này với chàng chứ.
Tạ Khâm chậm rãi lấy lại tinh thần, đối diện với đôi mắt sáng lóng lánh như tuyết của nàng, hơi lạnh toàn thân biến mất, chàng tiếp chuyện:
“Thuở nhỏ ta cũng thường đọc sách trong rừng trúc, một lần ngồi là ngồi cả ngày.”
Thẩm Dao vốn cho rằng mình đã có chỗ nào đó chọc đến chàng, thấy nét mặt chàng như thường thì thở phào nhẹ nhõm, cười khô khan nói: “Ta không được bình tĩnh như đại nhân, đọc chưa được mấy trang là đã chạy đi bắt thỏ bắt chim rồi.”
Tạ Khâm nghe vậy thì tựa như nhìn thấy một cô nương tinh nghịch hoạt bát xuyên qua trong rừng, khóe môi lại cong lên, đáy mắt tựa như có ánh sáng lơ lửng lướt qua.
Thẩm Dao nhìn thấy mà ngây người, người này thế mà cũng biết cười, thật là đáng kinh ngạc.
Không đúng, chàng đang chê cười nàng nghịch ngợm.
Thẩm Dao phồng má lên, ngoan ngoãn không lên tiếng nữa.
Tạ Khâm nhìn nàng phồng hai má lên, ý cười càng rõ ràng hơn.
Cô nương này còn hoạt bát hơn những gì nàng thể hiện ra.
Nói chuyện với nhau về những chuyện lý thú khi còn bé, khoảng cách được kéo lại gần thêm một chút.
Lúc Thẩm Dao đưa mắt nhìn Tạ Khâm rời đi, trong lòng nghĩ, hình như người này cũng không khó chung đụng như trong lời đồn.
Hờ hững bước đi về phòng, trước khi ngủ nàng đã bôi lên ống trúc kia một lớp sơn, cầm trong tay trơn tru hơn nhiều, nàng dựa vào dưới đèn của giường La Hán chơi hồi lâu, càng nhìn càng thích, Tạ Thủ phụ đúng là Tạ Thủ phụ, tặng quà sinh nhật thực tế lại tinh xảo.
Bích Vân thấy nàng yêu thích không buông tay thì trêu ghẹo nàng nói: “Cô nương, trước kia không phải người thường nói “Có qua có lại mới toại lòng nhau” sao, người thích như thế, mai mốt cũng nên tặng một thứ tốt cho Hầu gia nha.”
Thẩm Dao nhét ống trúc kia vào trong túi thơm: “Ta có thể lấy cái gì ra tặng được đây?”
Nàng nhất thời không nghĩ ra được có thể đáp lễ Tạ Khâm bằng món quà gì, cứ bỏ qua trước đã.
Thẩm Dao không cảm nhận được ý tứ sâu xa của Bích Vân, không phải nàng là nàng khù khờ, mà thật sự là không nghĩ theo hướng đó.
Trong tiềm thức của nàng, nàng và Tạ Khâm khác nhau một trời một vực, thê tử của Tạ Khâm nên là con gái nhà quyền quý, mà nàng, thì hợp tìm một người đàn ông trung thực, tâm ý tương thông, trước kia Thẩm Dao từng mong đợi dáng vẻ của chồng, đoán chừng giống như con trai cả của Lưu thẩm sát vách, chất phác thật thà, chỉ Đông không dám đi Tây, người đàn ông có được một hào ở bên ngoài cũng phải nhét vào tay vợ.
Hôm sau dậy sớm, Thẩm gia sai người đưa một phần quà đáng giá đến, thì ra Đoàn thị không còn nhớ đến sinh nhật của Thẩm Dao nữa, vẫn là Hạ ma ma kể lúc đêm mới có ấn tượng, bà ta tùy ý nhắc đến với Thẩm Lê Đông, Thẩm Lê Đông dặn đi dặn lại yêu cầu bà ta nhất định phải chuẩn bị quà đưa đến Tạ phủ.
Thẩm Dao nhìn thấy hộp cơm rương gấm rực rỡ muôn màu trên bàn thì suýt nữa tức đến bật cười, tiền bạc theo phần chia của nàng trong mười năm ở thôn trang đều không bằng một cây trâm ngày hôm nay, sao Thẩm Dao lại nhận được chứ, trái lại bỏ thêm vài hộp bánh ngọt, bảo người ta trả về Thẩm gia.
*
Tháng đầu tiên Thẩm Dao không mang thai, trong lòng lão thái thái âm thầm lo lắng, nhị phu nhân khuyên nhủ bà nói:
“Nếu như người gấp gáp quá, lục đệ muội trái lại sẽ không thoải mái, mà trong lòng không thoải mái thì càng khó có con.”
Lão thái thái chậm rãi thở dài: “Là ta nóng lòng cầu mong rồi.”
Dù vậy, thuốc bổ vẫn được đưa đến Cố Ngâm Đường như nước chảy, những người khác trong Tạ phủ nhìn thấy ít nhiều có chút ghen ghét.
Sau khi ăn trưa, nhị phu nhân ở trong phòng bàn bạc lo liệu việc nhà, mấy nàng dâu trẻ tuổi trong phủ tụ tập ở phòng nhỏ phía Đông quan sát học hỏi, có thời gian rảnh thì sẽ nói chuyện.
Thê tử của ngũ gia - Thôi thị nói: “Nhớ ban đầu lúc chúng ta vào cửa, có ai không lập quy tắc ở Diên Linh Đường chứ, thế mà nàng ta gả qua đây lại được nuôi dưỡng như con gái ấy.” Ngũ gia Tạ Văn Khải và Thôi thị thành hôn vào năm ngoái, Thôi thị cũng được xem như là tân nương tử, sau khi Thẩm Dao gả đến thì cướp danh tiếng của nàng ta, nàng ta đã không vừa mắt Thẩm Dao từ lâu.
Thê tử của tứ gia - Hứa thị chua xót nói: “Ai bảo người ta gả cho Thủ phụ chứ, vốn dĩ lão tổ tông đã xem lục thúc như tròng mắt, yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên là sẽ tốt với lục thẩm rồi.”
Thôi thị càng ngày càng tức giận, ném hạt dưa đi: “Chỉ là một đứa quê mùa, lại cho nàng ta thể diện quá lớn rồi.”
Thê tử của tam gia - Liễu thị được mẹ chồng của mình là tam phu nhân dạy dỗ, mọi thứ nhìn nhiều làm nhiều không nói chen vào, Tạ Khâm là Thủ phụ đương triều, Thẩm Dao chính là phu nhân Thủ phụ, nàng ấy sẽ không ngốc đến mức lén lút nói lời ong tiếng ve về Thẩm Dao đâu.
Thê tử của nhị gia - Chu thị đã trợ giúp cho mẹ chồng của mình một lúc, dẫn nha hoàn đi vào đưa hộp đựng trái cây, thuận đường xen vào một câu:
“Ngũ đệ muội ăn nói cho cẩn thận, quê mùa hay không quê mùa gì chứ, vào cửa Tạ gia rồi thì đều là người Tạ gia.”
Thê tử Ngũ gia Thôi thị kiêu căng tự mãn, cầm một miếng mứt bỏ vào miệng cười lạnh nói: “Nhị tẩu luôn biết cách làm người, bọn ta so ra không có chỗ đứng, trên thì dỗ cho lão thái quân vui vẻ, dưới thì thẩm thẩm chị em dâu không có ai nói tẩu không đúng, nhị tẩu nhanh đến dạy bảo bọn ta một chút, cũng tiện cho bọn ta học được giống tẩu, mỗi tháng có thêm hai lượng tiền tiêu.”
Thôi gia phú quý, của hồi môn của Thôi thị phong phú, đương nhiên không thèm để ý đến hai lượng bạc, chỉ là cùng là cháu dâu mà lại không công bằng, lão thái thái nhớ đến sự vất vả của Chu thị, cho nàng ấy thêm hai lượng bạc mỗi tháng, nào giờ phòng bếp đó nhiều chỗ tốt, Chu thị ngoài sáng trong tối chiếm hết, sao mọi người hài lòng cho được.
Chu thị không hề tức giận, giả vờ như không nghe ra sự ghen tị trong lời nói của nàng ta:
“Đệ muội tốt, thôi đừng chê cười ta nữa, tẩu tẩu ta cả ngày bận rộn khắp nơi, tóc cũng sắp bạc cả rồi, đâu có tốt số bằng ngũ đệ muội được, nhà mẹ đẻ giàu có, trượng phu quan tâm, ngày nào cũng sống tốt hơn thần tiên.”
Thôi thị nghe thấy lời này thì sao còn bám vào không tha được nữa, nàng ta hậm hực hừ vài tiếng không nói móc nàng ấy nữa.
Nhị phu nhân nghe thấy hết cuộc đối thoại trong phòng này, vứt mấy hạng mục không quan trọng còn lại cho con dâu Chu thị, một mình đi về phía Diên Linh Đường của lão thái thái.
Mỗi ngày lão thái thái có thói quen nghỉ trưa, nhiều nhất là vào giờ Mùi sẽ thức dậy, nhị phu nhân canh thời gian đến hầu hạ bà rời giường.
Lão thái thái có ba người con dâu, đại phu nhân khi còn trẻ tràn đầy khí thế, ở chung với mẹ chồng không được tính là vui vẻ, mãi đến khi mẹ chồng có tuổi thì quan hệ mới trở nên tốt đẹp, nhị phu nhân thì khác, từ khi vào cửa đã ân cần chu đáo, hai người mẹ chồng nàng dâu luôn vô cùng hòa hợp, tam phu nhân thì thuận lợi mọi bề, không đắc tội bên nào cả.
Nhị phu nhân tự mình châm một chén trà cho lão thái thái súc miệng: “Con dâu đã sai người đưa tổ yến nhân sâm mà người dặn dò đến chi sáu rồi ạ.”
Vừa nhắc tới chi sáu, lão thái thái lại nhăn mày: “Khâm Nhi cũng không thể thấy đầu không thấy đuôi mãi như vậy được.” Tựa như nhớ ra gì đó, bà hỏi: “Lúc con vào đó, thê tử lão lục đang làm gì?”
Nhị phu nhân cười, nhét góc chăn cho bà cụ, không để lại dấu vết nói: “Có thể làm gì được ạ, cô nương mà, không phải loay hoay chút hoa cỏ thì chính là chơi xích đu, còn nhỏ tuổi, đâu có hiểu được việc lôi kéo trượng phu.”
Lão thái thái nghe được câu nói cuối cùng, con ngươi co mạnh lại.
Im lặng chốc lát, giọng điệu bà trở nên nghiêm túc: “Con quản lý việc bếp núc trong phủ, có từng thấy chi sáu tìm con lấy đồ gì không?”
Đương nhiên nhị phu nhân hiểu ý của lão thái thái, nàng ấy cầm khăn tay trả lời:
“Chắc là lục đệ muội thông cảm cho con, chưa bao giờ đề cập yêu cầu gì cả, bất kể là phòng bếp hay là phòng may vá thì đều chưa bao giờ đặt chân đến.”
Ý là, Thẩm Dao chưa bao giờ chuẩn bị đồ ăn cho Tạ Khâm, càng chưa từng may đo quần áo cho Tạ Khâm.
Lẽ ra trong phủ có phòng may vá, không tới lượt các chủ nhân động tay, chỉ là áo trong của các gia đều do thê tử cắt may cho, dù không đích thân làm thì chung quy cũng sẽ đến phòng may vá dặn dò vài câu, Thẩm Dao đã gả đến hơn một tháng, dường như chẳng quan tâm đến chuyện của Tạ Khâm.
Tạ Khâm có về nhà hay không, nàng hoàn toàn không sốt ruột, ban đầu còn có thể nói là hiền lành khoan dung, dần dà thì không phù hợp lắm.
Sắc mặt lão thái thái sa sầm.
Mẹ chồng có một điều kiện tiên quyết với con dâu, người con dâu này nhất định phải quan tâm chăm sóc con trai bà, nếu không thì chính là ỷ vào được cưng chiều mà kiêu ngạo.
Tạ Khâm tặng quà sinh nhật xong lại mấy ngày liền không về hậu viện, Thẩm Dao cũng nhàn rỗi, bèn suy nghĩ phải làm vài việc kiếm sống, sớm ngày góp đủ tiền mua nhà, nhà cửa ở Nhạc Châu nói ít thì cũng phải đến ngàn lượng, còn ở trấn thì rẻ hơn một chút, trên dưới năm trăm lượng.
Nàng chỉ có hai trăm lượng tiền riêng, còn thiếu nhiều lắm.
Phải bớt thời gian rảnh đi chợ một chuyến, nhìn xem có việc mua bán nào có thể làm không.
Ngày mùng mười tháng Tư, Thẩm Dao đi đến Diên Linh Đường thỉnh an từ sớm, muốn xin lão thái thái cho ra ngoài một chuyến, lúc đi vào phòng phụ phía Đông, nàng phát hiện ra trên khuôn mặt của người mẹ chồng này vậy mà hiếm hoi không có ý cười.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lão thái quân: Ta là trợ công số một.
Tạ Thủ phụ: Cũng có ngày ta phải vì Dao Dao mà trở thành người cuồng yêu đương thôi.