Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 9: Quyết đấu
Phốc!... phốc!...
Diệp Vân tung mình mấy lần, chỉ trong khoảnh khắc đã vọt tới trước người Lưu Ngọc, quyền đầu không hề do dự nhằm thẳng khuôn mặt hắn.
“Rốt cuộc là sao?” Lưu Ngọc giờ này đã hoảng sợ vô cùng, cỗ uy áp vừa phát ra rõ ràng phải vượt xa hắn mới có thể làm hắn trở nên run rẩy như vậy.
Chuyện này thực khó lý giải!
“Diệp Vân, sắp chết đến nơi còn dám hung hăng?” Lưu Ngọc hét lên một tiếng, thân thể lăn một vòng trên mặt đất, khó khăn lắm mới thoát được quyền này của Diệp Vân.
Diệp Vân đang định tấn công tiếp thì ngừng lại. Trong khoảnh khắc, một đạo ánh sáng màu đen từ tay Lưu Ngọc phát ra, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm đen kịt, kiếm quang như lưỡi độc xà thè ra nuốt vào.
Linh khí, đây chính là Linh khí!
Mỗi một kiện Linh Khí đều rất trân quý, dù là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông cũng không phải ai cũng được sở hữu, không ngờ trong tay Lưu Ngọc lại có một kiện. Kiện Linh Khí này tản mát ra Linh Lực chấn động, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho lòng người sợ hãi.
“Thiên Kiếm Tông nổi danh vì kiếm. Diệp Vân, chắc ngươi cũng đã nhận ra đây là một thanh Linh Khí, mặc dù chỉ là Linh Khí cấp thấp cũng không phải loại như ngươi có thể đối phó. Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ thì còn có cơ may sống sót.” Lưu Ngọc không còn cách nào khác nên phải lấy ra Linh Khí, nhưng cảm nhận được uy áp vừa rồi từ Diệp Vân khiến hắn không còn nắm chắc nữa.
Sắc mặt Diệp Vân trở nên ngưng trọng. Hắn mới chỉ nghe nói tới chứ chưa từng nhìn thấy một thanh Linh Khí nào. Theo truyền thuyết, Linh Khí hình kiếm cớ này chém sắt như chém bùn, hơn nữa chỉ cần rót Linh Lực vào là có thể dễ dàng điều khiển, uy lực cực lớn.
Linh Khí chia thành thượng phẩm, trung phẩm và tam phẩm. Thanh Linh Khí này của Lưu Ngọc có phẩm cấp có thể không cao nhưng chỉ cần Lưu Ngọc có thể dùng Linh Lực để điều khiển thì dù không thể chém giết Diệp Vân cũng có thể chống đỡ trong một khoảng thời gian không ngắn.
Diệp Vận lạnh lùng nhìn thanh Linh Khí cùng kiếm quang đang lập lòe ẩn hiện. Đột nhiên, thân hình hắn chuyển động nhanh như chớp. Giờ này, khó khăn cỡ nào với hắn cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn chưa từng tu luyện qua vũ kỹ nào, cũng không học qua công pháp dù là công pháp cấp thấp, Diệp Vân chỉ hoàn toàn dựa vào sự cải biến thân thể mà quang ảnh hai màu đen trắng mang lại.
Trong chớp mắt, quyền đầu ẩn chưa Linh Lực xuất hiện trước người Lưu Ngọc, không hề e dè thanh Linh Kiếm (linh khí hình thanh kiếm) màu đen.
Trong mắt Lưu Ngọc hiện lên nét tuyệt vọng không giấu giếm. Trong tay hắn có Linh Khí nhưng giờ này đã không còn đủ Linh Lực để khống chế nữa. Hắn không ngờ Diệp Vân lại quyết đoán công kích như thế.
Trong thời khắc này, hắn có một dự cảm, dự cảm bản thân mình không cách nào ngăn cản nắm quyền rơi trên thân thể, rồi sẽ là lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, sẽ là tử vong.
“Tại sao lại như vậy?” Trong lòng Lưu Ngọc tràn đầy tuyệt vọng thốt lên.
“To gan lớn mật!”
Bỗng nhiên, từ xa truyền tới một tiếng quát chói tai, theo đó xuất hiện một cơn gió lạnh thấu xương bay thẳng tới vị trí Diệp Vân công kích lên người Lưu Ngọc. Thân thể Lưu Ngọc hơi nghiêng về một bên làm thiết quyền của Diệp Vân lệch sang tay trái hắn. “Phốc” một tiếng, đầu cánh tay trái đã bị đánh nát, huyết nhục văng ra tung tóe.
“To gan!” Lại một tiếng quát chói tai vang lên. Âm thanh tới gần nổ vang như tiếng sét giữa trời quang, khiến mọi người có mặt ở hiện trường nhất thời đều cảm thấy đau nhức. Sau một khắc, mấy thân ảnh từ không trung hạ xuống như mấy thanh trường kiếm sắc bén.
Ba đệ tử Thiên Kiếm Tông khuôn mặt lạnh lùng, dáng người thon dài. Trên ngực áo đều thêu một hoa văn kình thanh kiếm màu tím, chính là dấu hiệu đệ tử của Tông Luật Điện.
Chưởng quản Tông Luật Điện của Thiên Kiếm Tông ít nhất cũng là tinh anh trong đám đệ tử ngoại môn, nghe nói mỗi người đều đã đột phá cảnh giới Luyện Thể, có thể tìm hiểu quỹ tích vận hành của thiên địa linh khí, tu luyện sang đệ nhị trong Luyện Khí Cảnh.
Tu vi Luyện Khí cảnh giới khác xa so với cảnh giới Luyện Thể. Đúng như tên gọi, Luyện Thể cảnh giới chính là quá trình rèn luyện thân thể, mở rộng kinh mạch, khiến cho cốt cách cứng cỏi, tinh lọc máu huyết. Dẫu vậy, quá trình Luyện Thể vẫn thuộc về cảnh giới Hậu Thiên, không cách nào cùng thiên địa linh khí liên thông. Dù có tu luyện tới thất trọng Luyện Thể cảnh là Ngộ Khí cảnh cũng chỉ có thể cảm ngộ thiên địa linh khí, dẫn dắt một chút vào trong cơ thể. Lượng thiên địa linh khí này sẽ tự do luân chuyển trong cơ thể để tăng cường thể chất thêm một chút. Còn cảnh giới Luyện Khí lại khác.
Luyện Khí – chính là ngưng luyện thiên địa linh khí!
Thông qua quá trình tu luyện mà dẫn thiên địa linh khí vào trong cơ thể, không ngừng luyện hóa để biến thành chân khí. Lượng chân khí này không những tăng cường thân thể thêm một bước mà còn có thể cách không phóng ra ngoài để giết địch.
Cao thủ Luyện Khí cảnh ra tay, sợ là cả trăm Diệp Vân cũng không đủ cho hắn chém giết!
Trước đây, Diệp Vân vốn cho rằng đệ tử của Tông Luật Điện ngoại trừ tu vi kinh người còn rất liêm chính công minh nhưng những người đang đứng trước mắt hắn đây có chút nào công chính liêm minh hay không?
Ba gã để tử mặc hắc y dùng ánh mắt băng lạnh nhìn Diệp Vân. Diệp Vân hít sâu một hơi, toàn thân như có kim châm lạnh buốt.
“Có chuyện gì vậy?” Gã đệ tử đi đầu hướng ánh mắt về phía Lưu Ngọc lạnh lùng hỏi.
Lưu Ngọc bị hủy một cánh tay giờ này đang đau đớn đến khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch, mồ hôi nhỏ ra không ngừng thở dốc nói. “Tần Thiên Hàn sư huynh, người này không phục sự quản giáo của Lưu Đạo Liệt, lại nhân cơ hội đánh lén ta, hỗn xược không phân trên dưới, nhất định phải nghiêm trị.”
Tần Thiên Hàn khẽ nhướng mày, hừ lạnh một tiếng rồi chuyển ánh nhìn sang phía Diệp Vân, âm thanh băng lãnh đến cực điểm. “Ngươi tên gì?”
Diệp Vân lạnh lùng cười trả lời. “Diệp Vân”.
Tần Thiên Hàn nhíu mày, cũng cười lạnh đáp lại. “Thân là tạp dịch đệ tử lại dám đả thương đệ tử của Thiên Chúc Phong, tội nào cũng đều đáng chết. Giờ ta phán ngươi tội chết, ngươi có phục hay không?”
Diệp Vân làm bộ ngạc nhiên. “Tần sư thúc, hình như người quên mất một điểm.”
Tần Thiên Hàn hơi ngẩn ra, ánh mắt trào phúng nhìn Diệp Vân. “Ta quên mất điểm gì?”
Diệp Vân quay đầu nhìn Lưu Ngọc. “Ta nhớ trong Tông luật có quy định, trong tông môn trừ trường hợp có Tông Luật Ti chấp pháp hoặc những lúc không phải là quyết đấu sinh tử thì dù có là nội môn đệ tử mang thân phận chân truyền lúc có tranh chấp cũng không được dùng Linh Khí. Dù mỗi người đều có một Linh Khí đi nữa thì Lưu Ngọc hắn ở chỗ ta lại dám dùng Linh Khí là đã phạm vào trọng tội.”
Tần Thiên Hàn nhíu mày thật sâu, trong lòng nổi lên một cỗ sát ý bên cạnh cỗ hàn ý đã sẵn có. Bản thân hắn có thể không cần kiêng nể thân phận Lưu Đạo Liệt hay Lưu Ngọc vì thân phận của đệ tử Tông Luật Điện rất đặc thù. Nếu những điều tiếng kia lọt vào tai các trưởng lão thiết diện vô tư kia thì hình phạt dành cho hắn còn lớn hơn nhiều sơ với đám Lưu Ngọc.
“Lưu Ngọc, ngươi nói xem, việc này rốt cuộc là sao?”
Lưu Ngọc mở to hai mắt, trong lòng phát run vì không nghĩ tới tình huống lại thành ra thế này.
“Rốt cuộc có phải là hắn đánh lén trong lúc ngươi cùng đám người này quyết đấu công khai?” Tần Thiên Hàn lạnh lùng nhìn hắn, ra chiều nhấn mạnh sự việc quyết đấu công khai.
Lưu Ngọc nhận thấy ánh mắt của Tần Thiên Hàn thì bừng tỉnh, lập tức hô lên. “Thiên Hàn sư huynh, lúc trước ta bị thương nên nhất thời hồ đồ, vừa nãy đúng là ta đang cùng hắn quyết đấu công khai ở chỗ này, mọi người đều nhìn thấy.”
“Nếu là vậy thì người có lỗi không phải là ngươi.” Tần Thiên Hàn gật đầu chuyển sang Diệp Vân hỏi. “Ngươi còn gì để nói?”
Diệp Vân cười lạnh lùng. “Cùng là cá mè một lứa cả, có gì để nói.”
Gương mặt Tần Thiên Hàn nhất thời trở nên băng lãnh, một luồng sát khí từ trên người hắn tỏa ra như ngưng thành thực thể. “Ngươi vừa nói gì?”
Diệp Vân không nhìn hắn, cất giọng lạnh lùng. “Đã là quyết đấu công bằng thì sau đây sống chết đều sẽ do thiên mệnh.”
Tần Thiên Hàn thu lại sát khí trong ánh mắt, quay đầu nhìn Lưu Ngọc nói. “Như vậy đi, vừa rồi các ngươi đang quyết đấu thì bị ta cắt ngang, cũng vì thế mà Lưu Ngọc bị trọng thương. Bây giờ Lưu Ngọc ngươi xử lý thương thế một chút rồi lại quyết đấu công bằng. Ta sẽ không hỏi nguyên do, các ngươi cứ tiếp tục như trước là được.”
Lưu Ngọc nghe vậy liền nở nụ cười vui mừng không giấu giếm. Vừa nãy cơ thể hắn không còn Linh Lực để điều khiển Linh Khí, nhưng Tần Thiên Hàn xuất hiện đã kéo dài cho hắn có đủ thời gian để khôi phục một phần đủ khiến hắn tự tin có thể xuất ra Linh Khí một lần quyết giết chết Diệp Vân.
Diệp Vân tung mình mấy lần, chỉ trong khoảnh khắc đã vọt tới trước người Lưu Ngọc, quyền đầu không hề do dự nhằm thẳng khuôn mặt hắn.
“Rốt cuộc là sao?” Lưu Ngọc giờ này đã hoảng sợ vô cùng, cỗ uy áp vừa phát ra rõ ràng phải vượt xa hắn mới có thể làm hắn trở nên run rẩy như vậy.
Chuyện này thực khó lý giải!
“Diệp Vân, sắp chết đến nơi còn dám hung hăng?” Lưu Ngọc hét lên một tiếng, thân thể lăn một vòng trên mặt đất, khó khăn lắm mới thoát được quyền này của Diệp Vân.
Diệp Vân đang định tấn công tiếp thì ngừng lại. Trong khoảnh khắc, một đạo ánh sáng màu đen từ tay Lưu Ngọc phát ra, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm đen kịt, kiếm quang như lưỡi độc xà thè ra nuốt vào.
Linh khí, đây chính là Linh khí!
Mỗi một kiện Linh Khí đều rất trân quý, dù là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông cũng không phải ai cũng được sở hữu, không ngờ trong tay Lưu Ngọc lại có một kiện. Kiện Linh Khí này tản mát ra Linh Lực chấn động, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho lòng người sợ hãi.
“Thiên Kiếm Tông nổi danh vì kiếm. Diệp Vân, chắc ngươi cũng đã nhận ra đây là một thanh Linh Khí, mặc dù chỉ là Linh Khí cấp thấp cũng không phải loại như ngươi có thể đối phó. Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ thì còn có cơ may sống sót.” Lưu Ngọc không còn cách nào khác nên phải lấy ra Linh Khí, nhưng cảm nhận được uy áp vừa rồi từ Diệp Vân khiến hắn không còn nắm chắc nữa.
Sắc mặt Diệp Vân trở nên ngưng trọng. Hắn mới chỉ nghe nói tới chứ chưa từng nhìn thấy một thanh Linh Khí nào. Theo truyền thuyết, Linh Khí hình kiếm cớ này chém sắt như chém bùn, hơn nữa chỉ cần rót Linh Lực vào là có thể dễ dàng điều khiển, uy lực cực lớn.
Linh Khí chia thành thượng phẩm, trung phẩm và tam phẩm. Thanh Linh Khí này của Lưu Ngọc có phẩm cấp có thể không cao nhưng chỉ cần Lưu Ngọc có thể dùng Linh Lực để điều khiển thì dù không thể chém giết Diệp Vân cũng có thể chống đỡ trong một khoảng thời gian không ngắn.
Diệp Vận lạnh lùng nhìn thanh Linh Khí cùng kiếm quang đang lập lòe ẩn hiện. Đột nhiên, thân hình hắn chuyển động nhanh như chớp. Giờ này, khó khăn cỡ nào với hắn cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn chưa từng tu luyện qua vũ kỹ nào, cũng không học qua công pháp dù là công pháp cấp thấp, Diệp Vân chỉ hoàn toàn dựa vào sự cải biến thân thể mà quang ảnh hai màu đen trắng mang lại.
Trong chớp mắt, quyền đầu ẩn chưa Linh Lực xuất hiện trước người Lưu Ngọc, không hề e dè thanh Linh Kiếm (linh khí hình thanh kiếm) màu đen.
Trong mắt Lưu Ngọc hiện lên nét tuyệt vọng không giấu giếm. Trong tay hắn có Linh Khí nhưng giờ này đã không còn đủ Linh Lực để khống chế nữa. Hắn không ngờ Diệp Vân lại quyết đoán công kích như thế.
Trong thời khắc này, hắn có một dự cảm, dự cảm bản thân mình không cách nào ngăn cản nắm quyền rơi trên thân thể, rồi sẽ là lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, sẽ là tử vong.
“Tại sao lại như vậy?” Trong lòng Lưu Ngọc tràn đầy tuyệt vọng thốt lên.
“To gan lớn mật!”
Bỗng nhiên, từ xa truyền tới một tiếng quát chói tai, theo đó xuất hiện một cơn gió lạnh thấu xương bay thẳng tới vị trí Diệp Vân công kích lên người Lưu Ngọc. Thân thể Lưu Ngọc hơi nghiêng về một bên làm thiết quyền của Diệp Vân lệch sang tay trái hắn. “Phốc” một tiếng, đầu cánh tay trái đã bị đánh nát, huyết nhục văng ra tung tóe.
“To gan!” Lại một tiếng quát chói tai vang lên. Âm thanh tới gần nổ vang như tiếng sét giữa trời quang, khiến mọi người có mặt ở hiện trường nhất thời đều cảm thấy đau nhức. Sau một khắc, mấy thân ảnh từ không trung hạ xuống như mấy thanh trường kiếm sắc bén.
Ba đệ tử Thiên Kiếm Tông khuôn mặt lạnh lùng, dáng người thon dài. Trên ngực áo đều thêu một hoa văn kình thanh kiếm màu tím, chính là dấu hiệu đệ tử của Tông Luật Điện.
Chưởng quản Tông Luật Điện của Thiên Kiếm Tông ít nhất cũng là tinh anh trong đám đệ tử ngoại môn, nghe nói mỗi người đều đã đột phá cảnh giới Luyện Thể, có thể tìm hiểu quỹ tích vận hành của thiên địa linh khí, tu luyện sang đệ nhị trong Luyện Khí Cảnh.
Tu vi Luyện Khí cảnh giới khác xa so với cảnh giới Luyện Thể. Đúng như tên gọi, Luyện Thể cảnh giới chính là quá trình rèn luyện thân thể, mở rộng kinh mạch, khiến cho cốt cách cứng cỏi, tinh lọc máu huyết. Dẫu vậy, quá trình Luyện Thể vẫn thuộc về cảnh giới Hậu Thiên, không cách nào cùng thiên địa linh khí liên thông. Dù có tu luyện tới thất trọng Luyện Thể cảnh là Ngộ Khí cảnh cũng chỉ có thể cảm ngộ thiên địa linh khí, dẫn dắt một chút vào trong cơ thể. Lượng thiên địa linh khí này sẽ tự do luân chuyển trong cơ thể để tăng cường thể chất thêm một chút. Còn cảnh giới Luyện Khí lại khác.
Luyện Khí – chính là ngưng luyện thiên địa linh khí!
Thông qua quá trình tu luyện mà dẫn thiên địa linh khí vào trong cơ thể, không ngừng luyện hóa để biến thành chân khí. Lượng chân khí này không những tăng cường thân thể thêm một bước mà còn có thể cách không phóng ra ngoài để giết địch.
Cao thủ Luyện Khí cảnh ra tay, sợ là cả trăm Diệp Vân cũng không đủ cho hắn chém giết!
Trước đây, Diệp Vân vốn cho rằng đệ tử của Tông Luật Điện ngoại trừ tu vi kinh người còn rất liêm chính công minh nhưng những người đang đứng trước mắt hắn đây có chút nào công chính liêm minh hay không?
Ba gã để tử mặc hắc y dùng ánh mắt băng lạnh nhìn Diệp Vân. Diệp Vân hít sâu một hơi, toàn thân như có kim châm lạnh buốt.
“Có chuyện gì vậy?” Gã đệ tử đi đầu hướng ánh mắt về phía Lưu Ngọc lạnh lùng hỏi.
Lưu Ngọc bị hủy một cánh tay giờ này đang đau đớn đến khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch, mồ hôi nhỏ ra không ngừng thở dốc nói. “Tần Thiên Hàn sư huynh, người này không phục sự quản giáo của Lưu Đạo Liệt, lại nhân cơ hội đánh lén ta, hỗn xược không phân trên dưới, nhất định phải nghiêm trị.”
Tần Thiên Hàn khẽ nhướng mày, hừ lạnh một tiếng rồi chuyển ánh nhìn sang phía Diệp Vân, âm thanh băng lãnh đến cực điểm. “Ngươi tên gì?”
Diệp Vân lạnh lùng cười trả lời. “Diệp Vân”.
Tần Thiên Hàn nhíu mày, cũng cười lạnh đáp lại. “Thân là tạp dịch đệ tử lại dám đả thương đệ tử của Thiên Chúc Phong, tội nào cũng đều đáng chết. Giờ ta phán ngươi tội chết, ngươi có phục hay không?”
Diệp Vân làm bộ ngạc nhiên. “Tần sư thúc, hình như người quên mất một điểm.”
Tần Thiên Hàn hơi ngẩn ra, ánh mắt trào phúng nhìn Diệp Vân. “Ta quên mất điểm gì?”
Diệp Vân quay đầu nhìn Lưu Ngọc. “Ta nhớ trong Tông luật có quy định, trong tông môn trừ trường hợp có Tông Luật Ti chấp pháp hoặc những lúc không phải là quyết đấu sinh tử thì dù có là nội môn đệ tử mang thân phận chân truyền lúc có tranh chấp cũng không được dùng Linh Khí. Dù mỗi người đều có một Linh Khí đi nữa thì Lưu Ngọc hắn ở chỗ ta lại dám dùng Linh Khí là đã phạm vào trọng tội.”
Tần Thiên Hàn nhíu mày thật sâu, trong lòng nổi lên một cỗ sát ý bên cạnh cỗ hàn ý đã sẵn có. Bản thân hắn có thể không cần kiêng nể thân phận Lưu Đạo Liệt hay Lưu Ngọc vì thân phận của đệ tử Tông Luật Điện rất đặc thù. Nếu những điều tiếng kia lọt vào tai các trưởng lão thiết diện vô tư kia thì hình phạt dành cho hắn còn lớn hơn nhiều sơ với đám Lưu Ngọc.
“Lưu Ngọc, ngươi nói xem, việc này rốt cuộc là sao?”
Lưu Ngọc mở to hai mắt, trong lòng phát run vì không nghĩ tới tình huống lại thành ra thế này.
“Rốt cuộc có phải là hắn đánh lén trong lúc ngươi cùng đám người này quyết đấu công khai?” Tần Thiên Hàn lạnh lùng nhìn hắn, ra chiều nhấn mạnh sự việc quyết đấu công khai.
Lưu Ngọc nhận thấy ánh mắt của Tần Thiên Hàn thì bừng tỉnh, lập tức hô lên. “Thiên Hàn sư huynh, lúc trước ta bị thương nên nhất thời hồ đồ, vừa nãy đúng là ta đang cùng hắn quyết đấu công khai ở chỗ này, mọi người đều nhìn thấy.”
“Nếu là vậy thì người có lỗi không phải là ngươi.” Tần Thiên Hàn gật đầu chuyển sang Diệp Vân hỏi. “Ngươi còn gì để nói?”
Diệp Vân cười lạnh lùng. “Cùng là cá mè một lứa cả, có gì để nói.”
Gương mặt Tần Thiên Hàn nhất thời trở nên băng lãnh, một luồng sát khí từ trên người hắn tỏa ra như ngưng thành thực thể. “Ngươi vừa nói gì?”
Diệp Vân không nhìn hắn, cất giọng lạnh lùng. “Đã là quyết đấu công bằng thì sau đây sống chết đều sẽ do thiên mệnh.”
Tần Thiên Hàn thu lại sát khí trong ánh mắt, quay đầu nhìn Lưu Ngọc nói. “Như vậy đi, vừa rồi các ngươi đang quyết đấu thì bị ta cắt ngang, cũng vì thế mà Lưu Ngọc bị trọng thương. Bây giờ Lưu Ngọc ngươi xử lý thương thế một chút rồi lại quyết đấu công bằng. Ta sẽ không hỏi nguyên do, các ngươi cứ tiếp tục như trước là được.”
Lưu Ngọc nghe vậy liền nở nụ cười vui mừng không giấu giếm. Vừa nãy cơ thể hắn không còn Linh Lực để điều khiển Linh Khí, nhưng Tần Thiên Hàn xuất hiện đã kéo dài cho hắn có đủ thời gian để khôi phục một phần đủ khiến hắn tự tin có thể xuất ra Linh Khí một lần quyết giết chết Diệp Vân.