Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 78: Pháp Trận Biến Dị
“Cái gì?” Đám người Dư Minh Hồng nghe Tô Linh nói như vậy thì mặt xám như tro tàn, chẳng lẽ đến được chân núi rồi mà đành chịu thất bại, không thể trèo lên được nữa hay sao?
Uy lực phòng ngự tăng lên mấy lần, cho dù là Đoàn Thần Phong hay là Diệp Vân, hai người có tu vi cao nhất trong bọn cũng khó lòng phát ra một kích có uy lực gấp mấy lần Khúc Nhất Bình.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Diệp Vân nhìn Tô Linh, nhẹ giọng hỏi.
Thần sắc của hắn lúc này vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn cảm giác được Tô Linh lúc này cũng không có chút kinh hoảng nào, thậm chí còn có phần trấn định hơn vài phần so với lúc ở trong thạch thất.
Khóe miệng Tô Linh hơi nhếch một cái, tựa hồ như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.
“Tô Linh sư tỷ, có biện pháp gì thì tỷ cứ nói ra đi, nếu có nguy hiểm thì cứ bảo ta đi thử xem sao.” Dư Minh Hồng thấy thần sắc biến hóa nhỏ của Tô Linh như vậy thì lập tức đi tới, thi lễ một cái với Tô Linh rồi cung kính nói.
Tô Linh nhìn hắn, sau đó lại quay đầu nói với Diệp Vân: “Ngươi xem, người ta lễ phép như thế nào, còn biết gọi ta là sư tỷ, còn như ngươi ấy à, không biết lớn nhỏ.”
Sắc mặt của Diệp Vân đúng là có chút đen lại, thời khắc này mà nàng ta còn có tâm tình nói những chuyện như thế.
“Kỳ thật ta cũng không có biện pháp gì.”
Tô Linh nhìn thấy vẻ mặt của hắn đen lại, đang muốn nói thêm vài câu nữa thì lại thôi, tựa hồ như mất đi tâm tình vui đùa, thở dài một hơi, trầm trọng ghé sát bên tai Diệp Vân nói khẽ: “Chỉ có thể…, rồi, nếu như cha ta nói những lời kia không đúng thì ta và ngươi chỉ có thể bị vây chết ở đây mà thôi.”
Diệp Vân thấy tâm tình biến hóa của nàng ta thì liếc nàng, hỏi: “Phụ thân ngươi nói những gì?”
“Người đã từng nói qua, có ít người, tuy rằng biết rõ có những chuyện không thể làm, nhưng lại vì lòng tham che mắt, cuối cùng không cưỡng lại nổi mà tiếp tục làm liều.”
Tô Linh âm u nói: “Giống như đệ tử Luyện Khí Cảnh, căn bản không thể nào chống được sự hấp dẫn của một viên Ngưng Khí Đan, có thể vì nó mà liều mạng chiếm lấy, hơn nữa, khi có được rồi thì ít khi có được khả năng suy nghĩ như lúc bình thường.”
Ánh mắt Diệp Vân kịch liệt lóe lên, những lời của Tô Linh lại khiến hắn nghĩ đến một khả năng.
“Trước đây phụ thân ta nói như vậy, ta vẫn luôn tin tưởng những lời người nói, nhưng khi gặp ngươi thì ta lại có chút hoài nghi những lời ấy.” Lúc này, tâm tình của Tô Linh dường như đã tốt hơn, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, “Bởi vì ngươi cũng là đệ tử Luyện Thể Cảnh, nhưng mà ngươi cũng không vì một viên Ngưng Khí Đan mà trở nên điên cuồng. Hơn nữa, tuy rằng ngươi luôn hung hăng giáo huấn ta, vẻ mặt lúc nào cũng hung dữ đối với ta, nhưng ta biết là ngươi muốn tốt cho ta, nên ta một điểm cũng không tức giận, mặc dù bắt ngươi gọi ta là sư tỷ… Nhưng mà nếu đổi lại là người khác, ngươi cho rằng ta có hứng thú cho hắn hô to gọi nhỏ như vậy hay sao?”
Sắc mặt Diệp Vân như thường, nhưng trong lòng không khỏi xuất hiện một tâm tình mà chính hắn cũng cảm thấy khó hiểu.
“Cho nên, nếu thật sự vạn nhất mà không ra được chỗ này, chí ít cũng có ngươi ở đây phụng bồi, cũng không phải là một việc quá đáng sợ.” Trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Linh tự dưng xuất hiện một tia ửng đỏ nhàn nhạt.
“Viên Ngưng Khí Đan kia là do phụ thân ngươi cố ý đưa cho ngươi để phòng thân?” Diệp Vân trầm ngâm, sau đó hít sâu một hơi, hỏi.
Tô Linh nhẹ gật đầu, “Ngưng Khí Đan cũng không phải cải trắng, trên người ta cũng chỉ có một viên mà thôi. Nhưng mà, nếu như đã hứa với ngươi, chỉ cần có thể thoát ra ngoài thì ta nhất định sẽ đưa cho ngươi một viên.”
Ánh mắt Diệp Vân kịch liệt chớp động vài lần, sau đó chân thành nói: “Chúng ta tuy rằng không nhất định có thể ra ngoài, nhưng ta nghĩ tiến vào khu núi xanh này thì không có vấn đề gì.”
“Thật sao?” Tô Linh nhìn hắn một cái, tựa hồ muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, chẳng qua là trên mặt càng hồng thêm nữa.
“Đến cùng thì có biện pháp gì không?” Đoàn Thần Phong lúc này lại vô cùng có kiên nhẫn, hắn nhìn Diệp Vân và Tô Linh đang thấp giọng trò chuyện với nhau, lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Chúng ta phải đợi thôi.”
Diệp Vân hít sâu một hơi, nhìn hắn rồi chậm rãi nói ra.
“Đợi?”
Đoàn Thần Phong nhướng mày.
Diệp Vân cũng không nói cái gì, chẳng qua là nhẹ gật đầu.
Đám người Dư Minh Hồng hai mặt nhìn nhau, không biết là hắn có dụng ý gì.
“Tốt, vậy chúng ta đợi xem sao.”
Đoàn Thần Phong vẫn yên lặng nhìn Diệp Vân một chút, sau đó cũng không có hỏi thêm điều gì nữa, trực tiếp ngồi xuống một tảng đá bên cạnh.
Thấy hành động của hắn như vậy thì những người còn lại tự nhiên cũng không nói gì nữa, nhao nhao ngồi xuống.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…
Thời gian trôi qua, đám người Khúc Nhất Bình càng ngày càng nôn nóng, không rõ việc chờ đợi này có ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà Diệp Vân vẫn một mực ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh Tô Linh, không lộ ra vẻ gì.
Trọn vẹn năm canh giờ sau, đột nhiên hai mắt Diệp Vân mở ra, quang mang trong mắt chớp động kỳ lạ.
“Quả thật là đúng rồi!”
Tô Linh cũng thoáng cái liền nhảy dựng lên, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Trên mặt Đoàn Thần Phong cũng hiện ra được vẻ vui mừng không thể che giấu.
Những người còn lại cũng cảm thấy một luồng khí tức khác thường, nhao nhao nhìn lại phía sau lưng.
Một âm thanh bén nhọn vang lên, giống như âm thanh của một lượng khí lớn thôi xuyên qua một khe hở nhỏ vậy.
Trong không khí nhìn như không có gì, nhưng dần dần hiện ra rất nhiều điểm gợn sóng.
Ngay sau đó, khoảng cách xa xăm bỗng nhiên bị kéo gần lại, một thân ảnh ở chỗ xa tít bỗng nhiên liền xuất hiện trước tất cả mọi người khá gần.
“Kim sư huynh?”
Trần Uẩn hét lên một tiếng kinh hãi.
Người nọ cũng mặc áo bào màu vàng, rõ ràng chính là Kim Hình, người nhận được một viên Ngưng Khí Đan rồi biến mất không thấy.
Nhưng giờ phút này, khí tức của Kim Hình đã hoàn toàn khác trước, thân thể của ẩn ẩn hiện một tầng ánh sáng màu đỏ, giống như máu tươi của hắn đang phát sáng vậy, khiến cho huyết quang sáng lên, hơn nữa bên ngoài thân của hắn còn hiện ra một mảnh nguyên khí hẹp dài màu vàng nhạt, trông như con rắn nhỏ vặn vẹo.
Mà lúc này, thần sắc của Kim Hình cũng hết sức kỳ quái, có khiếp sợ, có kinh hỷ cùng với mờ mịt, một cảm giác khó có thể tin được. Tất cả đều đan xen vào cùng một chỗ.
“Luyện Khí Cảnh!”
Khúc Nhất Bình hít vào một ngụm khí lạnh, bây giờ mới phản ứng được, lớn tiếng kinh hô.
“Cái gì!” Toàn thân Trần Uẩn run lên. Hắn bây giờ mới kịp nhận ra, nhưng vẫn không thể giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, la lên.
Nhưng Diệp Vân và Đoàn Thần Phong thì vẻ mặt lại không có biến hóa gì, tựa hồ như sớm đã biết trước chuyện này rồi.
“Luyện Khí Cảnh?”
Dư Minh Hồng ngơ ngác nhìn Kim Hồng, thì thào lẩm bẩm” Chẳng phải đã nói là tu vi Luyện Khí Cảnh không thể tiến vào hay sao?”
“Con người thì chắc chắn sẽ có một ít tâm lý cầu may, hắn cũng đã do dự trọn vẹn đủ năm canh giờ. Hắn ở chỗ đó, chắc hẳn là linh khí từ ngọn núi này không đến được đó, như vậy thì cũng có khả năng hắn không bị linh khí thấm vào người mà dẫn đến bạo thể.” Đoàn Thần Phong lúc này cười lạnh: “Hắn chắc chắn là không chống được lại sự hấp dẫn của Ngưng Khí Đan, tiếp theo đó thì cảm thấy, với tu vi Luyện Khí Cảnh thì cơ hội sống sót cao hơn, hoặc là chọn việc dứt khoát đột phá đến Luyện Khí Cảnh, sau đó tìm một chỗ an toàn tu hành, ý định cư trú lâu dài trong này.”
“Ha ha ha ha!”
Đúng lúc này, Kim Hình vốn như là vừa mới tỉnh mộng trở lại, nhìn bọn họ rồi nở nụ cười điên cuồng.
“Tô Linh, mau đem toàn bộ các thứ trong người ngươi ra đây, nếu không thì ta cũng chỉ có thể lục soát trên thi thể ngươi đó!” Hắn nhìn Tô Linh, tiếng cười càng ngày càng lớn.
“Kim sư huynh, Ngưng Khí Đan là do Tô sư tỷ cho ngươi, bây giờ tu vi đột phá, thế nào lại lấy oán trả ơn?” Đáy mắt Dư Minh Hồng lóe lên hào quang, đột nhiên quát lên một tiếng.
“Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta đến nơi này sẽ bị linh khí dị chủng xâm nhập thân thể, cho nên mới ăn nói hỗn láo như thế với ta? Ngươi cho rằng, khoảng cách hiện tại thì ta không thể làm gì ngươi hay sao?”
Kim Hình hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là ai?” Vừa mới nói xong thì hào quang trong tay hắn bắn ra, một luồng chân khí màu đen liền bắn thẳng đến, ngay lập tức đã đến trước người Dư Minh Hồng. Hắn chỉ kịp tránh người đi một chút, cả người tiếp đó liền quỳ gục xuống mặt đất, máu tươi trên vai chảy ra ồ ạt.
Diệp Vân hít sâu một hơi, đây mới thực sự là uy lực của Luyện Khí Cảnh.
Nếu so sánh với Luyện Thể Cảnh thì Luyện Khí Cảnh hoàn toàn là một cảnh giới khác biệt hoàn toàn. Luyện Thể cảnh tu luyện tới cực hàn thì cũng chỉ có thể khiến cho linh lực toàn thân chuyển đến từng tấc da thịt, từ lỗ chân lông, nhưng tựu chung vẫn chỉ là tu luyện thân thể, chính là giai đoạn trụ cột của con đường tu tiên.
Thế nhưng, khi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh thì hoàn toàn bất đồng, linh lực trong cơ thể ngưng luyện thành chân khí, gần như thực chất, có thể cách không phóng ra ngoài. Kim Hình hiển nhiên là vừa mới đạt đến Luyện Khí Cảnh, tu vi Luyện Khí nhất trọng, nhưng một đạo chân nguyên bắn ra, lại có thể vượt qua một khoảng cách kinh người, đánh thủng phòng hộ của Dư Minh Hồng, đánh trúng vai hắn, quả thực là khiến cho người ta không thể tin nổi.
“Thật là ngây thơ! Hắc Phong Thứ của ta chính là một kiện linh khí trung phẩm có tác dụng tăng trưởng chân khí. Ta ở Luyện Thể Cảnh cũng chỉ phát huy được vài phần uy lực chính thức, nhưng mà hiện tại thì khác, ta có linh khí này trong tay, mặc dù chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng, nhưng các ngươi cũng đừng mong tránh thoát.”
Tay phải Kim Hình chậm rãi nâng lên. Trong tay hắn là một chiếc gai nhọn màu đen, tỏa ra u quang lập lòe.
“Hiện tại, không chỉ Tô Linh mà tất cả các ngươi cũng như vậy, đem toàn bộ các thứ trên người ra đây, nếu không thì chết!”
Nghe được như vậy thì sắc mặt Trần Uẩn đại biến, nói ra: “Kim sư huynh, ngay cả ta…”
“Ở loại địa phương này thì có điều ngoại lệ ư?” Ánh mắt Kim Hình híp lại, nói.
“Thật đáng thương.”
Bỗng nhiên, âm thanh Tô Linh vang lên.
“Ta buồn cười chết mất. Luyện Khí Cảnh mà thôi, mà nghĩ mình cứ như là tu sĩ Kim Đan hay sao? Hơn nữa, trận pháp nơi này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta đó.”
Nói xong, nàng kéo mạnh Diệp Vân một cái. Diệp Vân chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại kia truyền đến một cảm giác nhu hòa, lại khiến cho hắn không tự chủ được mà thân thể cũng lướt về phía ngọn núi xanh.
Ánh mắt Đoàn Thần Phong lóe lên, lập tức đi theo.
Kim Hình cảm giác được gì đó, theo bản năng ngẩng lên.
Chỉ thấy trên bầu trời, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đoàn lôi vân, mà trong đó điện xà đan xen, lôi quang lóng lánh, tản ra một uy thế kinh khủng.
Uy lực phòng ngự tăng lên mấy lần, cho dù là Đoàn Thần Phong hay là Diệp Vân, hai người có tu vi cao nhất trong bọn cũng khó lòng phát ra một kích có uy lực gấp mấy lần Khúc Nhất Bình.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Diệp Vân nhìn Tô Linh, nhẹ giọng hỏi.
Thần sắc của hắn lúc này vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn cảm giác được Tô Linh lúc này cũng không có chút kinh hoảng nào, thậm chí còn có phần trấn định hơn vài phần so với lúc ở trong thạch thất.
Khóe miệng Tô Linh hơi nhếch một cái, tựa hồ như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.
“Tô Linh sư tỷ, có biện pháp gì thì tỷ cứ nói ra đi, nếu có nguy hiểm thì cứ bảo ta đi thử xem sao.” Dư Minh Hồng thấy thần sắc biến hóa nhỏ của Tô Linh như vậy thì lập tức đi tới, thi lễ một cái với Tô Linh rồi cung kính nói.
Tô Linh nhìn hắn, sau đó lại quay đầu nói với Diệp Vân: “Ngươi xem, người ta lễ phép như thế nào, còn biết gọi ta là sư tỷ, còn như ngươi ấy à, không biết lớn nhỏ.”
Sắc mặt của Diệp Vân đúng là có chút đen lại, thời khắc này mà nàng ta còn có tâm tình nói những chuyện như thế.
“Kỳ thật ta cũng không có biện pháp gì.”
Tô Linh nhìn thấy vẻ mặt của hắn đen lại, đang muốn nói thêm vài câu nữa thì lại thôi, tựa hồ như mất đi tâm tình vui đùa, thở dài một hơi, trầm trọng ghé sát bên tai Diệp Vân nói khẽ: “Chỉ có thể…, rồi, nếu như cha ta nói những lời kia không đúng thì ta và ngươi chỉ có thể bị vây chết ở đây mà thôi.”
Diệp Vân thấy tâm tình biến hóa của nàng ta thì liếc nàng, hỏi: “Phụ thân ngươi nói những gì?”
“Người đã từng nói qua, có ít người, tuy rằng biết rõ có những chuyện không thể làm, nhưng lại vì lòng tham che mắt, cuối cùng không cưỡng lại nổi mà tiếp tục làm liều.”
Tô Linh âm u nói: “Giống như đệ tử Luyện Khí Cảnh, căn bản không thể nào chống được sự hấp dẫn của một viên Ngưng Khí Đan, có thể vì nó mà liều mạng chiếm lấy, hơn nữa, khi có được rồi thì ít khi có được khả năng suy nghĩ như lúc bình thường.”
Ánh mắt Diệp Vân kịch liệt lóe lên, những lời của Tô Linh lại khiến hắn nghĩ đến một khả năng.
“Trước đây phụ thân ta nói như vậy, ta vẫn luôn tin tưởng những lời người nói, nhưng khi gặp ngươi thì ta lại có chút hoài nghi những lời ấy.” Lúc này, tâm tình của Tô Linh dường như đã tốt hơn, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, “Bởi vì ngươi cũng là đệ tử Luyện Thể Cảnh, nhưng mà ngươi cũng không vì một viên Ngưng Khí Đan mà trở nên điên cuồng. Hơn nữa, tuy rằng ngươi luôn hung hăng giáo huấn ta, vẻ mặt lúc nào cũng hung dữ đối với ta, nhưng ta biết là ngươi muốn tốt cho ta, nên ta một điểm cũng không tức giận, mặc dù bắt ngươi gọi ta là sư tỷ… Nhưng mà nếu đổi lại là người khác, ngươi cho rằng ta có hứng thú cho hắn hô to gọi nhỏ như vậy hay sao?”
Sắc mặt Diệp Vân như thường, nhưng trong lòng không khỏi xuất hiện một tâm tình mà chính hắn cũng cảm thấy khó hiểu.
“Cho nên, nếu thật sự vạn nhất mà không ra được chỗ này, chí ít cũng có ngươi ở đây phụng bồi, cũng không phải là một việc quá đáng sợ.” Trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Linh tự dưng xuất hiện một tia ửng đỏ nhàn nhạt.
“Viên Ngưng Khí Đan kia là do phụ thân ngươi cố ý đưa cho ngươi để phòng thân?” Diệp Vân trầm ngâm, sau đó hít sâu một hơi, hỏi.
Tô Linh nhẹ gật đầu, “Ngưng Khí Đan cũng không phải cải trắng, trên người ta cũng chỉ có một viên mà thôi. Nhưng mà, nếu như đã hứa với ngươi, chỉ cần có thể thoát ra ngoài thì ta nhất định sẽ đưa cho ngươi một viên.”
Ánh mắt Diệp Vân kịch liệt chớp động vài lần, sau đó chân thành nói: “Chúng ta tuy rằng không nhất định có thể ra ngoài, nhưng ta nghĩ tiến vào khu núi xanh này thì không có vấn đề gì.”
“Thật sao?” Tô Linh nhìn hắn một cái, tựa hồ muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, chẳng qua là trên mặt càng hồng thêm nữa.
“Đến cùng thì có biện pháp gì không?” Đoàn Thần Phong lúc này lại vô cùng có kiên nhẫn, hắn nhìn Diệp Vân và Tô Linh đang thấp giọng trò chuyện với nhau, lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Chúng ta phải đợi thôi.”
Diệp Vân hít sâu một hơi, nhìn hắn rồi chậm rãi nói ra.
“Đợi?”
Đoàn Thần Phong nhướng mày.
Diệp Vân cũng không nói cái gì, chẳng qua là nhẹ gật đầu.
Đám người Dư Minh Hồng hai mặt nhìn nhau, không biết là hắn có dụng ý gì.
“Tốt, vậy chúng ta đợi xem sao.”
Đoàn Thần Phong vẫn yên lặng nhìn Diệp Vân một chút, sau đó cũng không có hỏi thêm điều gì nữa, trực tiếp ngồi xuống một tảng đá bên cạnh.
Thấy hành động của hắn như vậy thì những người còn lại tự nhiên cũng không nói gì nữa, nhao nhao ngồi xuống.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…
Thời gian trôi qua, đám người Khúc Nhất Bình càng ngày càng nôn nóng, không rõ việc chờ đợi này có ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà Diệp Vân vẫn một mực ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh Tô Linh, không lộ ra vẻ gì.
Trọn vẹn năm canh giờ sau, đột nhiên hai mắt Diệp Vân mở ra, quang mang trong mắt chớp động kỳ lạ.
“Quả thật là đúng rồi!”
Tô Linh cũng thoáng cái liền nhảy dựng lên, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Trên mặt Đoàn Thần Phong cũng hiện ra được vẻ vui mừng không thể che giấu.
Những người còn lại cũng cảm thấy một luồng khí tức khác thường, nhao nhao nhìn lại phía sau lưng.
Một âm thanh bén nhọn vang lên, giống như âm thanh của một lượng khí lớn thôi xuyên qua một khe hở nhỏ vậy.
Trong không khí nhìn như không có gì, nhưng dần dần hiện ra rất nhiều điểm gợn sóng.
Ngay sau đó, khoảng cách xa xăm bỗng nhiên bị kéo gần lại, một thân ảnh ở chỗ xa tít bỗng nhiên liền xuất hiện trước tất cả mọi người khá gần.
“Kim sư huynh?”
Trần Uẩn hét lên một tiếng kinh hãi.
Người nọ cũng mặc áo bào màu vàng, rõ ràng chính là Kim Hình, người nhận được một viên Ngưng Khí Đan rồi biến mất không thấy.
Nhưng giờ phút này, khí tức của Kim Hình đã hoàn toàn khác trước, thân thể của ẩn ẩn hiện một tầng ánh sáng màu đỏ, giống như máu tươi của hắn đang phát sáng vậy, khiến cho huyết quang sáng lên, hơn nữa bên ngoài thân của hắn còn hiện ra một mảnh nguyên khí hẹp dài màu vàng nhạt, trông như con rắn nhỏ vặn vẹo.
Mà lúc này, thần sắc của Kim Hình cũng hết sức kỳ quái, có khiếp sợ, có kinh hỷ cùng với mờ mịt, một cảm giác khó có thể tin được. Tất cả đều đan xen vào cùng một chỗ.
“Luyện Khí Cảnh!”
Khúc Nhất Bình hít vào một ngụm khí lạnh, bây giờ mới phản ứng được, lớn tiếng kinh hô.
“Cái gì!” Toàn thân Trần Uẩn run lên. Hắn bây giờ mới kịp nhận ra, nhưng vẫn không thể giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, la lên.
Nhưng Diệp Vân và Đoàn Thần Phong thì vẻ mặt lại không có biến hóa gì, tựa hồ như sớm đã biết trước chuyện này rồi.
“Luyện Khí Cảnh?”
Dư Minh Hồng ngơ ngác nhìn Kim Hồng, thì thào lẩm bẩm” Chẳng phải đã nói là tu vi Luyện Khí Cảnh không thể tiến vào hay sao?”
“Con người thì chắc chắn sẽ có một ít tâm lý cầu may, hắn cũng đã do dự trọn vẹn đủ năm canh giờ. Hắn ở chỗ đó, chắc hẳn là linh khí từ ngọn núi này không đến được đó, như vậy thì cũng có khả năng hắn không bị linh khí thấm vào người mà dẫn đến bạo thể.” Đoàn Thần Phong lúc này cười lạnh: “Hắn chắc chắn là không chống được lại sự hấp dẫn của Ngưng Khí Đan, tiếp theo đó thì cảm thấy, với tu vi Luyện Khí Cảnh thì cơ hội sống sót cao hơn, hoặc là chọn việc dứt khoát đột phá đến Luyện Khí Cảnh, sau đó tìm một chỗ an toàn tu hành, ý định cư trú lâu dài trong này.”
“Ha ha ha ha!”
Đúng lúc này, Kim Hình vốn như là vừa mới tỉnh mộng trở lại, nhìn bọn họ rồi nở nụ cười điên cuồng.
“Tô Linh, mau đem toàn bộ các thứ trong người ngươi ra đây, nếu không thì ta cũng chỉ có thể lục soát trên thi thể ngươi đó!” Hắn nhìn Tô Linh, tiếng cười càng ngày càng lớn.
“Kim sư huynh, Ngưng Khí Đan là do Tô sư tỷ cho ngươi, bây giờ tu vi đột phá, thế nào lại lấy oán trả ơn?” Đáy mắt Dư Minh Hồng lóe lên hào quang, đột nhiên quát lên một tiếng.
“Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta đến nơi này sẽ bị linh khí dị chủng xâm nhập thân thể, cho nên mới ăn nói hỗn láo như thế với ta? Ngươi cho rằng, khoảng cách hiện tại thì ta không thể làm gì ngươi hay sao?”
Kim Hình hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là ai?” Vừa mới nói xong thì hào quang trong tay hắn bắn ra, một luồng chân khí màu đen liền bắn thẳng đến, ngay lập tức đã đến trước người Dư Minh Hồng. Hắn chỉ kịp tránh người đi một chút, cả người tiếp đó liền quỳ gục xuống mặt đất, máu tươi trên vai chảy ra ồ ạt.
Diệp Vân hít sâu một hơi, đây mới thực sự là uy lực của Luyện Khí Cảnh.
Nếu so sánh với Luyện Thể Cảnh thì Luyện Khí Cảnh hoàn toàn là một cảnh giới khác biệt hoàn toàn. Luyện Thể cảnh tu luyện tới cực hàn thì cũng chỉ có thể khiến cho linh lực toàn thân chuyển đến từng tấc da thịt, từ lỗ chân lông, nhưng tựu chung vẫn chỉ là tu luyện thân thể, chính là giai đoạn trụ cột của con đường tu tiên.
Thế nhưng, khi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh thì hoàn toàn bất đồng, linh lực trong cơ thể ngưng luyện thành chân khí, gần như thực chất, có thể cách không phóng ra ngoài. Kim Hình hiển nhiên là vừa mới đạt đến Luyện Khí Cảnh, tu vi Luyện Khí nhất trọng, nhưng một đạo chân nguyên bắn ra, lại có thể vượt qua một khoảng cách kinh người, đánh thủng phòng hộ của Dư Minh Hồng, đánh trúng vai hắn, quả thực là khiến cho người ta không thể tin nổi.
“Thật là ngây thơ! Hắc Phong Thứ của ta chính là một kiện linh khí trung phẩm có tác dụng tăng trưởng chân khí. Ta ở Luyện Thể Cảnh cũng chỉ phát huy được vài phần uy lực chính thức, nhưng mà hiện tại thì khác, ta có linh khí này trong tay, mặc dù chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng, nhưng các ngươi cũng đừng mong tránh thoát.”
Tay phải Kim Hình chậm rãi nâng lên. Trong tay hắn là một chiếc gai nhọn màu đen, tỏa ra u quang lập lòe.
“Hiện tại, không chỉ Tô Linh mà tất cả các ngươi cũng như vậy, đem toàn bộ các thứ trên người ra đây, nếu không thì chết!”
Nghe được như vậy thì sắc mặt Trần Uẩn đại biến, nói ra: “Kim sư huynh, ngay cả ta…”
“Ở loại địa phương này thì có điều ngoại lệ ư?” Ánh mắt Kim Hình híp lại, nói.
“Thật đáng thương.”
Bỗng nhiên, âm thanh Tô Linh vang lên.
“Ta buồn cười chết mất. Luyện Khí Cảnh mà thôi, mà nghĩ mình cứ như là tu sĩ Kim Đan hay sao? Hơn nữa, trận pháp nơi này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta đó.”
Nói xong, nàng kéo mạnh Diệp Vân một cái. Diệp Vân chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại kia truyền đến một cảm giác nhu hòa, lại khiến cho hắn không tự chủ được mà thân thể cũng lướt về phía ngọn núi xanh.
Ánh mắt Đoàn Thần Phong lóe lên, lập tức đi theo.
Kim Hình cảm giác được gì đó, theo bản năng ngẩng lên.
Chỉ thấy trên bầu trời, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đoàn lôi vân, mà trong đó điện xà đan xen, lôi quang lóng lánh, tản ra một uy thế kinh khủng.