Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 521: Ai thắng ai thua?
Dịch giả: aluco
"Lại đến!"
Huống Vô Úy cảm nhận được công kích của Khôn Hoa Tử, rõ ràng làm cho bàn tay hắn hơi run lên một chút, sức mạnh "trâu bò" như thế đúng là lâu lắm rồi chưa gặp được, trong lúc nhất thời trong nội tâm dâng lên lòng háo thắng.
"Tốt, Huống sư thúc cứ "chơi xả láng" đi đừng nương tay gì cả, đến." Khôn Hoa Tử cũng gầm lên một tiếng, trong mắt tinh mang lập loè, không còn bộ dạng cười đùa tí tửng như trước đây.
Cự chùy vẫn như trước bây giờ lại có thêm đại đao lóng lánh.
Hai kiện Tiên Khí trên không trung không ngừng chạm vào nhau, thanh âm "phanh phanh phanh" vang lên bên tai không dứt, sóng khí cuồng bạo đánh thẳng vào bốn phía, vòng bảo hộ của Phần Thần Đài thoạt nhìn trong suốt có vẻ bạc nhược yếu kém, nhưng lại lù lù bất động, mặc cho một đạo tiếp một đạo lực lượng trùng kích liên tục, nhưng lại không hề dao động chút nào.
Bên trên Phần Thần Đài quang ảnh lập loè như... pháo hoa, dưới đài thì tất cả đều kinh hãi.
Đám người Diệp Vân nhìn không nháy mắt vào bên trên đài nơi có hai người không ngừng nhảy lên, lại không ngừng va chạm vào nhau cùng một chỗ, căn bản là không thể ngờ được sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy. Công kích liên tục không dứt, cứng đối cứng chạm vào nhau, không có nửa phần uyển chuyển dịu dàng, chỉ có lực lượng thuần khiết, chứ không phải lực lượng giả vờ.
"Trách không được ngươi nói sẽ xuất hiện bất ngờ lớn, thì ra là như vậy. Thật là nhìn không ra, lực lượng thân thể của Nhị sư huynh lại có thể cường hãn như thế, quả thực không thể tưởng tượng nổi." Diệp Vân nhìn xem công kích của hai người, hắn có thể nhìn ra hai người bên trên Phần Thần Đài tu luyện đối với thân thể đều muốn vượt qua hắn không ít, ít nhất trước mắt mà nói, Đại Ma Chi Thể cũng không cách nào cùng bọn họ chống lại.
"Nhị sư huynh nhìn xem "bèo nhèo" như vậy, kỳ thật hắn có một trái tim cuồng bạo, thích nhất chính là tu luyện ngoại công, nếu không phải sư tôn cùng Đại sư huynh không cho phép, hắn nhất định sẽ vứt bỏ tu luyện chân khí, toàn lực tu luyện thân thể." Chư Cát Xung cảm khái nói ra.
Diệp Vân gật gật đầu, nói: " Tu luyện thân thể thì phải" chấp nhận thương đau" chịu đựng đau đớn rất lớn, so với tu luyện chân khí thì chắc chắn khó hơn rất nhiều, không thể tưởng được Nhị sư huynh lại có thể lựa chọn một con đường tu luyện "đau khổ" như vậy, nếu dựa vào thiên phú của hắn nếu muốn tu luyện chân khí mà nói, có lẽ cũng cực kỳ dễ dàng."
Chư Cát Xung nói: "Đúng là như thế. Nếu như Nhị sư huynh chỉ tu chân nguyên Kim Đan, như vậy giờ phút này cảnh giới của hắn có lẽ đã đạt tới Kim Đan Cảnh đỉnh phong, giống như Đại sư huynh."
Con mắt Diệp Vân nheo lại, mấy người đệ tử của Thiên Vận Tử đã làm cho hắn kinh ngạc ra ngoài ý định, tu vi cùng thiên phú như vậy, quả thực là ngàn dặm mới tìm được một, lại có thể đều ở dưới tay của Thiên Vận Tử.
Hiện tại đã được nhìn thấy thực lực chân chính của Thư An Thạch cùng Khôn Hoa Tử, như vậy thực lực của Chư Cát Xung lại như thế nào đây? Diệp Vân rất là hiếu kỳ, ánh mắt không tự chủ mà rơi vào trên mặt Chư Cát Xung.
Chư Cát Xung tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Vân, quay đầu nhìn lại, mỉm cười: "Ta nếu so sánh cùng với Đại sư huynh và Nhị sư huynh thì còn kém xa lắm, ta tu luyện bí pháp, cho nên phải ngưng luyện từng cái cảnh giới, bởi vậy áp chế tu vi tại Kim Đan Cảnh sơ kỳ, phải hoàn thiện từng bước một rồi mới có thể bước ra bước tiếp theo."
Diệp Vân gật gật đầu, nói: " Phương pháp tu luyện như vậy thật phi phàm, nếu là có thể làm được một cách hoàn mỹ, như vậy mỗi một tầng cảnh giới đều được củng cố cực kỳ vững chắc, ngày sau cũng sẽ không xuất hiện tâm ma. Chư Cát Xung ngươi có sự kiên nhẫn cùng nghị lực như thế này, quả thật khiến cho người ta kính nể."
Chư Cát Xung vẫy vẫy tay, nói: " Mỗi một tầng cảnh giới đều làm cho hoàn mỹ đó là chuyện không có khả năng, tu luyện không phải chơi đùa, trong quá trình phong ấn áp chế một khi hơi lơ là sẽ bị tác dụng hoàn toàn ngược lại, ta sau khi bái nhập sư tôn trở thành môn hạ của người sau đó mới tu luyện như vậy, thời gian dài ngươi sẽ biết, sư tôn tinh thông vạn pháp, tu vi vô địch. Không riêng gì ta, Nhị sư huynh cùng Đại sư huynh đều là tu luyện nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của sư tôn, mới có thành tựu ngày hôm nay."
Lông mày Diệp Vân chau lên, trong lòng đột nhiên nổi lên sự mong đợi, bất quá sự mong đợi này chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt mà thôi. Hắn kỳ thật cũng không tin Thiên Vận Tử, hoặc là nói trải qua những năm gần đây được ma luyện, hắn từ lâu đã không dễ dàng tin tưởng người khác, hắn chỉ tin tưởng chính mình, con đường tu luyện kiên định của mình. Có Tiên Ma Chi Tâm trợ giúp, cộng thêm giờ phút này hắn đã tìm hiểu năm đạo pháp tắc, vậy nếu cứ tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp cho tốt, vững bước mà tăng thực lực lên. Nếu như Thiên Vận Tử muốn hắn tu luyện một loại tiên pháp nào khác, chỉ có thể phải suy nghĩ lại một phen.
"Hai người các ngươi đừng có đứng ở đó mà "chém gió", xem thật kỹ trận quyết đấu của Khôn Hoa Tử cùng Huống Vô Úy đi, sẽ có chỗ trợ giúp." Thanh âm của Thư An Thạch vang lên bên tai hai người, ánh mắt quét qua tới đây.
Diệp Vân cùng Chư Cát Xung ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên trên Phần Thần Đài cuộc chiến càng lúc càng kịch liệt.
Phanh phanh phanh!
Chiến chùy cùng quỷ đầu đao trong tay hai người không biết từ lúc nào đã thu lại, tay không tấc sắt hung hăng mà va chạm với nhau. Nắm đấm cùng nắm đấm va chạm với nhau sau đó phát ra thanh âm nổ tung, khí thế cuồng bạo từ hai người bắn ra bốn phía, sau đó va chạm vào bên trên vòng bảo hộ trong suốt nhìn không thấy kia, khí lưu không cách nào tản đi, tại không gian thu hẹp bên trong va chạm, tạo thành đối lưu. Trong khoảnh khắc, bên trên Phần Thần Đài tựa hồ có từng đạo gió cuốn dựng lên, gào thét xuyên thẳng qua.
"Thống khoái!"
Huống Vô Úy có lẽ đã quên đối thủ chính là đệ tử của Tuyệt Tâm Phong, đã thật lâu rồi hắn không có cảm nhận được từ một đối thủ nào có khí tức cuồng bạo cùng lực lượng ngang nhau như thế. Quyền đối quyền mang lại cảm giác làm cho cả người hắn đều muốn nổ tung lên, thân thể dưới công kích của từng quyền đều nhận được rèn luyện, một trận chiến này sau khi chấm dứt, sức chống đỡ của thân thể tất nhiên sẽ tăng lên nửa trù.
Khôn Hoa Tử cũng có cảm giác đồng dạng, từ mười năm trước khi hắn bắt đầu say mê tu luyện thân thể, chưa từng nghĩ đến hôm nay lại gặp được một đối thủ có lực lượng ngang nhau như thế, trước lúc tỷ thí Thư An Thạch từng âm thầm nhắc nhở cho hắn, có lẽ Trấn Yêu phong Huống Vô Úy có trợ giúp rất lớn đối với tu vi của hắn, hiện tại xem ra, quả nhiên.
"Huống sư thúc, chúng ta tiếp tục nào! Hôm nay nếu không sử dụng hết tất cả lực lượng, chúng ta sẽ không thể phân ra thắng bại."
Khôn Hoa Tử hét lớn một tiếng, khí thế như cầu vồng, một tay xé rách chiếc áo đang mặc trên người, thân hình cường tráng nửa thân trên nổi lên cơ bắp không khác gì lực sĩ... thể hình, tựa hồ có một cỗ khí lưu bắt đầu khởi động dưới da, cỗ khí lưu này đều chất chứa lực lượng, một khi bùng phát ra, chính là trời long đất lở.
"Tốt, ta thích tên tiểu tử nhà ngươi." Huống Vô Úy cao giọng quát, hai tay nắm chặt lại đánh ra một kích mạnh nhất.
Thân hình Khôn Hoa Tử lướt trên, sau đó dừng lại trên không trung, thiết quyền như cầu vồng, lập tức đánh ra mấy trăm quyền.
Mấy trăm quyền này mặc dù có trước sau, nhưng mà lập tức dung hợp cùng một chỗ, trên không trung bỗng dưng xuất hiện một cái thiết quyền cực lớn, lộ ra màu sắc đỏ bừng, mang theo lực lượng cuồng bạo cùng với sóng khí ẩn nấp trong đó, gào thét mà đi.
"Phá Thiên Băng!"
Khôn Hoa Tử gầm lên giận dữ, toàn bộ người tựa hồ cũng dung nhập vào chính giữa một quyền này, một quyền này là một quyền tuyệt sát của hắn, tất cả chân khí, lực lượng, thậm chí tinh thần đều dung nhập vào trong quyền này.
Một quyền này, một đi không quay lại, không thành công thì thành nhân, không có bất kỳ đường lui!
Huống Vô Úy hiển nhiên cảm nhận được xu thế tuyệt sát của một quyền này, sắc mặt trở nên ngưng trọng cực kỳ. Trong lòng của hắn rõ ràng, người trước mắt này hoàn toàn không thể dùng tu vi Kim Đan Cảnh lục trọng để mà đánh giá, thiết quyền của Khôn Hoa Tử chính là lực lượng Nguyên Anh Cảnh, chỉ sợ cao thủ Nguyên Anh Cảnh nhị trọng bình thường cũng không thể ngăn cản một quyền này.
"Tới tốt lắm!"
Thần quyền của Huống Vô Úy vẫn như trước, tất cả lực lượng cũng tập trung rót vào ở bên trong quyền này, hắn tin tưởng uy lực ẩn chứa trong một quyền này đủ để cho hắn thắng được trận chiến này.
Oanh!
Hai thiết quyền trên không trung hung hăng chạm vào nhau, nhưng cũng không có bộc phát ra bất luận cái gì gọi là quang ảnh, cũng không thấy được hai người lắc lư chút nào.
Nắm đấm của Huống Vô Úy cùng Khôn Hoa Tử dán chặt vào nhau, hai người lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng không có bất kỳ biến hóa nào, hai người vẫn đứng đấy như không có chuyện gì xảy ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Vân tò mò hỏi, đây là một kích mạnh nhất của hai người, long trời lở đất không nói, tối thiểu cũng phải có chấn động rung rinh mặt đất, tại sao lại không hề tạo nên bất cứ chấn động gì cả? Như vậy một tiếng nổ vang ầm ầm vừa rồi trong đó ẩn chứa lực lượng lại đi nơi nào?
"Ai thắng?"
Chư Cát Xung cũng không nhìn thấy rõ ràng, tuy rằng hắn hiểu rất rõ thực lực của Khôn Hoa Tử, nhưng mà đối mặt Huống Vô Úy cũng có thân thể cường hãn đã đến cực hạn, hắn cũng không có nửa điểm nắm chắc.
Một bên khác, Đinh Thiến cùng đệ tử Trấn Yêu phong cũng nhìn về phía trên Phần Thần Đài, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, lại xen lẫn một tia nghi hoặc.
"Sư tôn, ai thắng?" Đinh Thiến thấp giọng hỏi.
Âm Mặc Liên ngẩng đầu liếc mắt, nói: "Lực lượng của hai người ngang nhau, ta cũng không biết."
Dứt lời lập tức cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng áp vào sau lưng Lăng Hư Độ, một cỗ chân khí chậm rãi tuôn ra, chữa trị thương thế của hắn.
Trên đài cao, ngoại trừ Thiên Vận Tử cùng Thần Tú Cung chủ ra, mấy người khác đều đứng lên, trong mắt đồng dạng đều là vẻ kinh ngạc.
Chỉ một cái chớp mắt, bọn hắn đều thở phào lắc đầu trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, ánh mắt rơi vào trên người Thiên Vận Tử, lộ ra thần sắc khó có thể lý giải.
Đùng! Đùng! Đùng!
Bỗng nhiên, bên trên Phần Thần Đài truyền đến thanh âm thanh thúy.
Diệp Vân giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy nơi thiết quyền của hai người chạm nhau rõ ràng mơ hồ có tia lửa bắn ra, sau đó rung động đùng đùng.
Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy Khôn Hoa Tử sắc mặt trắng bệch, từ từ lui về phía sau mấy bước, thân thể lay động, nỗ lực đứng lại.
"Thua? Nhị sư huynh thua?" Diệp Vân sững sờ, có chút khó có thể tin.
"Không thể nào, Nhị sư huynh làm sao thua được?" Vẻ mặt của Chư Cát Xung cũng hiện lên vẻ không tin.
Bên kia, những tên đệ tử của Trấn Yêu phong khẽ giật mình, lập tức đứng lên gào to điên cuồng, tiếng gào to nổi lên bốn phía.
"Huống sư thúc thắng, Huống sư thúc thắng!"
"Đệ tử của Thiên Vận Tử bất quá cũng chỉ như vậy, lại muốn cùng Huống sư thúc so đấu thân thể, quả thực là không biết tự lượng sức mình."
"Đúng vậy, Huống sư thúc tu luyện ngoại công mấy chục năm, rèn luyện công phu đã đạt đến sự tuyệt hảo, Khôn Hoa Tử làm sao có thể so sánh."
"Đánh bại hắn, đánh cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này thành mảnh vỡ."
"Dám cùng Trấn Yêu phong ta tranh đấu, quả thực là không biết sống chết."
Đệ tử Trấn Yêu phong cao giọng điên cuồng gào thét, nộ khí lúc trước tích tụ ở trong lồng ngực bây giờ đều phát ra.
Đinh Thiến cùng vài tên đệ tử Trấn Yêu phong sắc mặt khó coi, cũng không hùa theo quát tháo cùng đám đệ tử kia, có lẽ bọn hắn đã nhìn rõ tình hình hiện tại, Khôn Hoa Tử chẳng qua là đệ tử hậu bối của Tuyệt Tâm Phong, tu vi mới chỉ là vượt qua Kim Đan đại kiếp Kim Đan Cảnh lục trọng mà thôi, lại có thể cùng Huống Vô Úy cân sức ngang tài, cuối cùng chẳng qua là thua nửa chiêu, thực lực như vậy đã đủ để cho thế hệ trẻ tuổi của Trấn Yêu phong không ngẩng đầu lên được.
Những tiếng hoan hô này rơi vào trong tai Đinh Thiến, thanh âm này lại giống như một sự châm chọc, làm cho nàng có chút khó chịu.
Ngay tại thời điểm đệ tử Trấn Yêu phong điên cuồng gào thét, bên trên Phần Thần Đài Huống Vô Úy vẫn còn giữ nguyên tư thế đánh ra thiết quyền bỗng nhiên bước chân trở nên lảo đảo, tuy rằng nỗ lực đứng lại, nhưng sắc mặt biến đổi trở nên thảm trắng như tờ giấy, một ngụm máu tươi phun ra, rơi vào bên trên Phần Thần Đài, lốm đa lốm đốm, nhìn thấy mà giật mình.
"Ta, đã thua!"
Giọng nói Huống Vô Úy phát ra khó khăn, cơ hồ là cắn răng phun ra ba chữ kia!
Tiếng nói vừa dứt, hai đầu gối của hắn mềm nhũn, bỗng nhiên ngã xuống nhưng lại cố gắng vùng dậy, quỳ một chân trên đất, máu tươi phun ra lần nữa, rơi vào nền của Phần Thần Đài, thành ra một đóa huyết hoa màu đỏ tươi.
Huống Vô Úy, thất bại!
"Lại đến!"
Huống Vô Úy cảm nhận được công kích của Khôn Hoa Tử, rõ ràng làm cho bàn tay hắn hơi run lên một chút, sức mạnh "trâu bò" như thế đúng là lâu lắm rồi chưa gặp được, trong lúc nhất thời trong nội tâm dâng lên lòng háo thắng.
"Tốt, Huống sư thúc cứ "chơi xả láng" đi đừng nương tay gì cả, đến." Khôn Hoa Tử cũng gầm lên một tiếng, trong mắt tinh mang lập loè, không còn bộ dạng cười đùa tí tửng như trước đây.
Cự chùy vẫn như trước bây giờ lại có thêm đại đao lóng lánh.
Hai kiện Tiên Khí trên không trung không ngừng chạm vào nhau, thanh âm "phanh phanh phanh" vang lên bên tai không dứt, sóng khí cuồng bạo đánh thẳng vào bốn phía, vòng bảo hộ của Phần Thần Đài thoạt nhìn trong suốt có vẻ bạc nhược yếu kém, nhưng lại lù lù bất động, mặc cho một đạo tiếp một đạo lực lượng trùng kích liên tục, nhưng lại không hề dao động chút nào.
Bên trên Phần Thần Đài quang ảnh lập loè như... pháo hoa, dưới đài thì tất cả đều kinh hãi.
Đám người Diệp Vân nhìn không nháy mắt vào bên trên đài nơi có hai người không ngừng nhảy lên, lại không ngừng va chạm vào nhau cùng một chỗ, căn bản là không thể ngờ được sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy. Công kích liên tục không dứt, cứng đối cứng chạm vào nhau, không có nửa phần uyển chuyển dịu dàng, chỉ có lực lượng thuần khiết, chứ không phải lực lượng giả vờ.
"Trách không được ngươi nói sẽ xuất hiện bất ngờ lớn, thì ra là như vậy. Thật là nhìn không ra, lực lượng thân thể của Nhị sư huynh lại có thể cường hãn như thế, quả thực không thể tưởng tượng nổi." Diệp Vân nhìn xem công kích của hai người, hắn có thể nhìn ra hai người bên trên Phần Thần Đài tu luyện đối với thân thể đều muốn vượt qua hắn không ít, ít nhất trước mắt mà nói, Đại Ma Chi Thể cũng không cách nào cùng bọn họ chống lại.
"Nhị sư huynh nhìn xem "bèo nhèo" như vậy, kỳ thật hắn có một trái tim cuồng bạo, thích nhất chính là tu luyện ngoại công, nếu không phải sư tôn cùng Đại sư huynh không cho phép, hắn nhất định sẽ vứt bỏ tu luyện chân khí, toàn lực tu luyện thân thể." Chư Cát Xung cảm khái nói ra.
Diệp Vân gật gật đầu, nói: " Tu luyện thân thể thì phải" chấp nhận thương đau" chịu đựng đau đớn rất lớn, so với tu luyện chân khí thì chắc chắn khó hơn rất nhiều, không thể tưởng được Nhị sư huynh lại có thể lựa chọn một con đường tu luyện "đau khổ" như vậy, nếu dựa vào thiên phú của hắn nếu muốn tu luyện chân khí mà nói, có lẽ cũng cực kỳ dễ dàng."
Chư Cát Xung nói: "Đúng là như thế. Nếu như Nhị sư huynh chỉ tu chân nguyên Kim Đan, như vậy giờ phút này cảnh giới của hắn có lẽ đã đạt tới Kim Đan Cảnh đỉnh phong, giống như Đại sư huynh."
Con mắt Diệp Vân nheo lại, mấy người đệ tử của Thiên Vận Tử đã làm cho hắn kinh ngạc ra ngoài ý định, tu vi cùng thiên phú như vậy, quả thực là ngàn dặm mới tìm được một, lại có thể đều ở dưới tay của Thiên Vận Tử.
Hiện tại đã được nhìn thấy thực lực chân chính của Thư An Thạch cùng Khôn Hoa Tử, như vậy thực lực của Chư Cát Xung lại như thế nào đây? Diệp Vân rất là hiếu kỳ, ánh mắt không tự chủ mà rơi vào trên mặt Chư Cát Xung.
Chư Cát Xung tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Vân, quay đầu nhìn lại, mỉm cười: "Ta nếu so sánh cùng với Đại sư huynh và Nhị sư huynh thì còn kém xa lắm, ta tu luyện bí pháp, cho nên phải ngưng luyện từng cái cảnh giới, bởi vậy áp chế tu vi tại Kim Đan Cảnh sơ kỳ, phải hoàn thiện từng bước một rồi mới có thể bước ra bước tiếp theo."
Diệp Vân gật gật đầu, nói: " Phương pháp tu luyện như vậy thật phi phàm, nếu là có thể làm được một cách hoàn mỹ, như vậy mỗi một tầng cảnh giới đều được củng cố cực kỳ vững chắc, ngày sau cũng sẽ không xuất hiện tâm ma. Chư Cát Xung ngươi có sự kiên nhẫn cùng nghị lực như thế này, quả thật khiến cho người ta kính nể."
Chư Cát Xung vẫy vẫy tay, nói: " Mỗi một tầng cảnh giới đều làm cho hoàn mỹ đó là chuyện không có khả năng, tu luyện không phải chơi đùa, trong quá trình phong ấn áp chế một khi hơi lơ là sẽ bị tác dụng hoàn toàn ngược lại, ta sau khi bái nhập sư tôn trở thành môn hạ của người sau đó mới tu luyện như vậy, thời gian dài ngươi sẽ biết, sư tôn tinh thông vạn pháp, tu vi vô địch. Không riêng gì ta, Nhị sư huynh cùng Đại sư huynh đều là tu luyện nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của sư tôn, mới có thành tựu ngày hôm nay."
Lông mày Diệp Vân chau lên, trong lòng đột nhiên nổi lên sự mong đợi, bất quá sự mong đợi này chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt mà thôi. Hắn kỳ thật cũng không tin Thiên Vận Tử, hoặc là nói trải qua những năm gần đây được ma luyện, hắn từ lâu đã không dễ dàng tin tưởng người khác, hắn chỉ tin tưởng chính mình, con đường tu luyện kiên định của mình. Có Tiên Ma Chi Tâm trợ giúp, cộng thêm giờ phút này hắn đã tìm hiểu năm đạo pháp tắc, vậy nếu cứ tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp cho tốt, vững bước mà tăng thực lực lên. Nếu như Thiên Vận Tử muốn hắn tu luyện một loại tiên pháp nào khác, chỉ có thể phải suy nghĩ lại một phen.
"Hai người các ngươi đừng có đứng ở đó mà "chém gió", xem thật kỹ trận quyết đấu của Khôn Hoa Tử cùng Huống Vô Úy đi, sẽ có chỗ trợ giúp." Thanh âm của Thư An Thạch vang lên bên tai hai người, ánh mắt quét qua tới đây.
Diệp Vân cùng Chư Cát Xung ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên trên Phần Thần Đài cuộc chiến càng lúc càng kịch liệt.
Phanh phanh phanh!
Chiến chùy cùng quỷ đầu đao trong tay hai người không biết từ lúc nào đã thu lại, tay không tấc sắt hung hăng mà va chạm với nhau. Nắm đấm cùng nắm đấm va chạm với nhau sau đó phát ra thanh âm nổ tung, khí thế cuồng bạo từ hai người bắn ra bốn phía, sau đó va chạm vào bên trên vòng bảo hộ trong suốt nhìn không thấy kia, khí lưu không cách nào tản đi, tại không gian thu hẹp bên trong va chạm, tạo thành đối lưu. Trong khoảnh khắc, bên trên Phần Thần Đài tựa hồ có từng đạo gió cuốn dựng lên, gào thét xuyên thẳng qua.
"Thống khoái!"
Huống Vô Úy có lẽ đã quên đối thủ chính là đệ tử của Tuyệt Tâm Phong, đã thật lâu rồi hắn không có cảm nhận được từ một đối thủ nào có khí tức cuồng bạo cùng lực lượng ngang nhau như thế. Quyền đối quyền mang lại cảm giác làm cho cả người hắn đều muốn nổ tung lên, thân thể dưới công kích của từng quyền đều nhận được rèn luyện, một trận chiến này sau khi chấm dứt, sức chống đỡ của thân thể tất nhiên sẽ tăng lên nửa trù.
Khôn Hoa Tử cũng có cảm giác đồng dạng, từ mười năm trước khi hắn bắt đầu say mê tu luyện thân thể, chưa từng nghĩ đến hôm nay lại gặp được một đối thủ có lực lượng ngang nhau như thế, trước lúc tỷ thí Thư An Thạch từng âm thầm nhắc nhở cho hắn, có lẽ Trấn Yêu phong Huống Vô Úy có trợ giúp rất lớn đối với tu vi của hắn, hiện tại xem ra, quả nhiên.
"Huống sư thúc, chúng ta tiếp tục nào! Hôm nay nếu không sử dụng hết tất cả lực lượng, chúng ta sẽ không thể phân ra thắng bại."
Khôn Hoa Tử hét lớn một tiếng, khí thế như cầu vồng, một tay xé rách chiếc áo đang mặc trên người, thân hình cường tráng nửa thân trên nổi lên cơ bắp không khác gì lực sĩ... thể hình, tựa hồ có một cỗ khí lưu bắt đầu khởi động dưới da, cỗ khí lưu này đều chất chứa lực lượng, một khi bùng phát ra, chính là trời long đất lở.
"Tốt, ta thích tên tiểu tử nhà ngươi." Huống Vô Úy cao giọng quát, hai tay nắm chặt lại đánh ra một kích mạnh nhất.
Thân hình Khôn Hoa Tử lướt trên, sau đó dừng lại trên không trung, thiết quyền như cầu vồng, lập tức đánh ra mấy trăm quyền.
Mấy trăm quyền này mặc dù có trước sau, nhưng mà lập tức dung hợp cùng một chỗ, trên không trung bỗng dưng xuất hiện một cái thiết quyền cực lớn, lộ ra màu sắc đỏ bừng, mang theo lực lượng cuồng bạo cùng với sóng khí ẩn nấp trong đó, gào thét mà đi.
"Phá Thiên Băng!"
Khôn Hoa Tử gầm lên giận dữ, toàn bộ người tựa hồ cũng dung nhập vào chính giữa một quyền này, một quyền này là một quyền tuyệt sát của hắn, tất cả chân khí, lực lượng, thậm chí tinh thần đều dung nhập vào trong quyền này.
Một quyền này, một đi không quay lại, không thành công thì thành nhân, không có bất kỳ đường lui!
Huống Vô Úy hiển nhiên cảm nhận được xu thế tuyệt sát của một quyền này, sắc mặt trở nên ngưng trọng cực kỳ. Trong lòng của hắn rõ ràng, người trước mắt này hoàn toàn không thể dùng tu vi Kim Đan Cảnh lục trọng để mà đánh giá, thiết quyền của Khôn Hoa Tử chính là lực lượng Nguyên Anh Cảnh, chỉ sợ cao thủ Nguyên Anh Cảnh nhị trọng bình thường cũng không thể ngăn cản một quyền này.
"Tới tốt lắm!"
Thần quyền của Huống Vô Úy vẫn như trước, tất cả lực lượng cũng tập trung rót vào ở bên trong quyền này, hắn tin tưởng uy lực ẩn chứa trong một quyền này đủ để cho hắn thắng được trận chiến này.
Oanh!
Hai thiết quyền trên không trung hung hăng chạm vào nhau, nhưng cũng không có bộc phát ra bất luận cái gì gọi là quang ảnh, cũng không thấy được hai người lắc lư chút nào.
Nắm đấm của Huống Vô Úy cùng Khôn Hoa Tử dán chặt vào nhau, hai người lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng không có bất kỳ biến hóa nào, hai người vẫn đứng đấy như không có chuyện gì xảy ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Vân tò mò hỏi, đây là một kích mạnh nhất của hai người, long trời lở đất không nói, tối thiểu cũng phải có chấn động rung rinh mặt đất, tại sao lại không hề tạo nên bất cứ chấn động gì cả? Như vậy một tiếng nổ vang ầm ầm vừa rồi trong đó ẩn chứa lực lượng lại đi nơi nào?
"Ai thắng?"
Chư Cát Xung cũng không nhìn thấy rõ ràng, tuy rằng hắn hiểu rất rõ thực lực của Khôn Hoa Tử, nhưng mà đối mặt Huống Vô Úy cũng có thân thể cường hãn đã đến cực hạn, hắn cũng không có nửa điểm nắm chắc.
Một bên khác, Đinh Thiến cùng đệ tử Trấn Yêu phong cũng nhìn về phía trên Phần Thần Đài, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, lại xen lẫn một tia nghi hoặc.
"Sư tôn, ai thắng?" Đinh Thiến thấp giọng hỏi.
Âm Mặc Liên ngẩng đầu liếc mắt, nói: "Lực lượng của hai người ngang nhau, ta cũng không biết."
Dứt lời lập tức cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng áp vào sau lưng Lăng Hư Độ, một cỗ chân khí chậm rãi tuôn ra, chữa trị thương thế của hắn.
Trên đài cao, ngoại trừ Thiên Vận Tử cùng Thần Tú Cung chủ ra, mấy người khác đều đứng lên, trong mắt đồng dạng đều là vẻ kinh ngạc.
Chỉ một cái chớp mắt, bọn hắn đều thở phào lắc đầu trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, ánh mắt rơi vào trên người Thiên Vận Tử, lộ ra thần sắc khó có thể lý giải.
Đùng! Đùng! Đùng!
Bỗng nhiên, bên trên Phần Thần Đài truyền đến thanh âm thanh thúy.
Diệp Vân giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy nơi thiết quyền của hai người chạm nhau rõ ràng mơ hồ có tia lửa bắn ra, sau đó rung động đùng đùng.
Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy Khôn Hoa Tử sắc mặt trắng bệch, từ từ lui về phía sau mấy bước, thân thể lay động, nỗ lực đứng lại.
"Thua? Nhị sư huynh thua?" Diệp Vân sững sờ, có chút khó có thể tin.
"Không thể nào, Nhị sư huynh làm sao thua được?" Vẻ mặt của Chư Cát Xung cũng hiện lên vẻ không tin.
Bên kia, những tên đệ tử của Trấn Yêu phong khẽ giật mình, lập tức đứng lên gào to điên cuồng, tiếng gào to nổi lên bốn phía.
"Huống sư thúc thắng, Huống sư thúc thắng!"
"Đệ tử của Thiên Vận Tử bất quá cũng chỉ như vậy, lại muốn cùng Huống sư thúc so đấu thân thể, quả thực là không biết tự lượng sức mình."
"Đúng vậy, Huống sư thúc tu luyện ngoại công mấy chục năm, rèn luyện công phu đã đạt đến sự tuyệt hảo, Khôn Hoa Tử làm sao có thể so sánh."
"Đánh bại hắn, đánh cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này thành mảnh vỡ."
"Dám cùng Trấn Yêu phong ta tranh đấu, quả thực là không biết sống chết."
Đệ tử Trấn Yêu phong cao giọng điên cuồng gào thét, nộ khí lúc trước tích tụ ở trong lồng ngực bây giờ đều phát ra.
Đinh Thiến cùng vài tên đệ tử Trấn Yêu phong sắc mặt khó coi, cũng không hùa theo quát tháo cùng đám đệ tử kia, có lẽ bọn hắn đã nhìn rõ tình hình hiện tại, Khôn Hoa Tử chẳng qua là đệ tử hậu bối của Tuyệt Tâm Phong, tu vi mới chỉ là vượt qua Kim Đan đại kiếp Kim Đan Cảnh lục trọng mà thôi, lại có thể cùng Huống Vô Úy cân sức ngang tài, cuối cùng chẳng qua là thua nửa chiêu, thực lực như vậy đã đủ để cho thế hệ trẻ tuổi của Trấn Yêu phong không ngẩng đầu lên được.
Những tiếng hoan hô này rơi vào trong tai Đinh Thiến, thanh âm này lại giống như một sự châm chọc, làm cho nàng có chút khó chịu.
Ngay tại thời điểm đệ tử Trấn Yêu phong điên cuồng gào thét, bên trên Phần Thần Đài Huống Vô Úy vẫn còn giữ nguyên tư thế đánh ra thiết quyền bỗng nhiên bước chân trở nên lảo đảo, tuy rằng nỗ lực đứng lại, nhưng sắc mặt biến đổi trở nên thảm trắng như tờ giấy, một ngụm máu tươi phun ra, rơi vào bên trên Phần Thần Đài, lốm đa lốm đốm, nhìn thấy mà giật mình.
"Ta, đã thua!"
Giọng nói Huống Vô Úy phát ra khó khăn, cơ hồ là cắn răng phun ra ba chữ kia!
Tiếng nói vừa dứt, hai đầu gối của hắn mềm nhũn, bỗng nhiên ngã xuống nhưng lại cố gắng vùng dậy, quỳ một chân trên đất, máu tươi phun ra lần nữa, rơi vào nền của Phần Thần Đài, thành ra một đóa huyết hoa màu đỏ tươi.
Huống Vô Úy, thất bại!