Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 418: Quan sát kiếm chiêu
Bán Ký Kiếm Chiêu!
Trong hội trường lập tức trở nên yên tĩnh. Nửa chiêu kiếm pháp, ai lại đi mua nửa chiêu kiếm pháp? Nửa chiêu kiếm pháp thì có tác dụng như thế nào? Đây quả thực là không hiểu nổi, loại đồ vật như thế này cũng có thể lấy ra đấu giá?
“Chư vị xin chú ý Bán Ký Kiếm Chiêu này là nửa chiêu kiếm pháp không toàn vẹn chứ không phải là Kiếm Chiêu… bán theo ký nhé!” Nhạc Vân Phàm vừa cười vừa nói.
“Nhạc lão đầu, ngươi có lầm lẫn hay không? Nửa chiêu kiếm pháp cho dù có lợi hại thế nào cũng chỉ có nửa chiêu, ngươi có nghe nói ai chỉ dùng nửa chiêu kiếm pháp có thể tìm hiểu được trọn bộ kiếm pháp chưa? Hơn nữa kiếm pháp này còn cực kỳ phức tạp, ngay cả ngươi với tu vi như thế mà nhìn nhiều cũng sẽ váng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa tâm thần thất thủ, Linh Hồn bị hao tổn." Một lão giả đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Không sai, Đinh tiền bối nói đúng. Nếu là kiếm pháp đơn giản thì cũng không nói, có thể từ một suy ra ba, từ nửa chiêu có thể suy diễn thành một chiêu kiếm pháp trọn vẹn. Thế nhưng theo lời ngươi nói thì kiếm chiêu này cực kỳ phức tạp, từ nửa chiêu mà muốn diễn giải ra một chiêu toàn vẹn là chuyện không thể nào.”
"Đúng đấy, ai lại đi mua nửa chiêu kiếm pháp, Nhạc các chủ ngươi cũng không tránh khỏi quá khôi hài rồi."
“Mau đem thứ gì tốt đưa lên đi, ta có rất nhiều Linh Thạch."
“Nửa chiêu kiếm pháp không toàn vẹn này dẹp đi cho rồi, ai mua sẽ bị người khác chế nhạo đấy.”
“Không sai không sai, cho dù là kiếm pháp chân chính của Tiên nhân mà chỉ có nửa chiêu cũng không sử dụng được, chẳng lẽ mua xong đem về treo lên đế… ngắm.”
Trong hội trường âm thanh rầm rĩ vang lên như là… chợ cá, tất cả đều là tiếng phản đối.
“Bất quá cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, dù sao cũng có giá trị tham khảo, nếu từ trong đó có thể lĩnh ngộ ra một chút gì đó sau đó dung nhập vào trong thần thông công kích ,có lẽ sẽ có sự thay đổi, biến hóa trong công kích.” Lông mày Tăng Huyền chau lên, vừa cười vừa nói.
“Lời nói của Tăng sư huynh không thuyết phục lắm, thần thông mà chúng ta tu luyện đều là do các bậc cường giả đại năng ngưng luyện từ trăm ngàn năm qua đến nay, hầu như không cách nào cải biến, dù cho ngươi có thể từ nửa chiêu kiếm thức này lĩnh ngộ ra một chút gì đó thì cũng vô dụng mà thôi.” Chư Cát Xung vừa cười vừa trả lời một cách lơ đễnh.
Hầu như tất cả mọi người không thể giải thích được tại sao vật đấu giá lại là nửa chiêu kiếm pháp này, quả thực là lãng phí thời gian.
Diệp Vân híp mắt, ánh mắt rơi vào vầng sáng đang che chắn lên nửa chiêu kiếm pháp, trong lòng không ngừng tính toán.
Đầu tiên, theo như lời của Nhạc Vân Phàm nói thì nửa chiêu kiếm pháp này cực kỳ cường đại, với tu vi của hắn mà còn không thể quan sát trong thời gian dài. Nếu như là một kiếm chiêu nguyên vẹn thì nhất định đã hoàn toàn vượt qua sự khống chế của tu sĩ Nguyên Anh Cảnh.
Tiếp theo, nếu như muốn tham dự vào bán đấu giá, giá cả của nửa chiêu kiếm pháp này chắc hẳn cũng không quá cao.
Như vậy, việc quan trọng nhất là làm thế nào xác định được nửa chiêu kiếm pháp này nếu mua được thì sẽ hữu dụng? Nếu có thể nhìn thấy dù chỉ một chút bộ mặt thật sự của nửa chiêu kiếm pháp này, có thể để cho Kiếm Đạo lão tổ phán đoán một chút, dù sao lão đầu tử này năm đó tự xưng bản thân kiếm đạo vô song, tự xưng Kiếm Đạo lão tổ, nếu lão có thể từ trong đó tìm hiểu ra một chút thì như vậy kiếm lợi lớn rồi.
Nhạc Vân Phàm hiển nhiên đã nghĩ tới trường hợp như vậy, nửa chiêu kiếm pháp này quả đúng như lời của mọi người đã nói, nếu tu sĩ không có có đại cơ duyên đại khí vận nếu mua nó thì quả thực còn không bằng một mảnh giấy lộn (giấy lộn thì có thể dùng để chùi… )
Bất quá, hắn là Trưởng lão của Đan Đỉnh Tông, là người chủ trì buổi đấu giá này, tất nhiên sẽ không nói ra những suy nghĩ trong lòng.
"Chư vị, tuy rằng Bán Ký Kiếm Chiêu này không được trọn vẹn không được đầy đủ, nhưng tuyệt đối là vượt qua sự tồn tại của Nguyên Anh Cảnh. Đan Đỉnh Tông của ta đã tính ra đối với nó, nếu như là kiếm chiêu nguyên vẹn, cho dù là Nguyên Anh Cảnh lão tổ cũng không có khả năng phát huy ra uy lực chân chính. Đã thế, trong đây có vị tu sĩ nào có duyên với kiếm chiêu này, từ trong đó tìm hiểu ra dù chỉ một chút chắc sẽ hưởng thụ suốt đời, thậm chí có khả năng suy diễn ra kiếm chiêu nguyên vẹn."
”Nhạc lão đầu, thủ đoạn của loại người như ngươi không có cửa ở đây, có thể tham dự đấu giá hội lần này ai mà không có cặp mắt sáng như đuốc? Điểm mấu chốt trong đó chúng ta đều rõ ràng trong lòng, chỗ tốt như ngươi vừa nói quả thật khó có thể tưởng tượng nhưng vấn đề là tỷ lệ có được là bao nhiêu, trong lòng mọi người đều biết rõ, không cần nhiều lời.” Lão giả họ Đinh kia cười hặc hặc, cao giọng nói ra.
“Lời của Đinh huynh sai rồi, kiếm chiêu này sỡ dĩ mang ra đấu giá không phải là dành cho tất cả mọi người mà là dành cho người hữu duyên. Giá khởi điểm của kiếm chiêu này là một nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, nếu ai có hứng thú với nó thì mời ra giá.” Nhạc Vân Phàm cười cười, cầm đấu giá chùy trong tay gõ hai cái nhẹ nhàng.
Tất cả đều vui cười, tất nhiên chẳng có… thằng khùng nào kêu giá.
Nhưng dù sao vẫn có một thằng…khùng, chính là anh bạn Diệp Vân của chúng ta.
Vào thời khắc này, Diệp Vân bỗng nhiên đứng lên, nói: "Nhạc các chủ, không biết ta có thể nhìn xem kiếm chiêu này một cái rồi sau đó mới ra giá?"
"Vị tiểu huynh đệ này thật sự là thú vị, đây chính là kiếm chiêu, nếu như bị ngươi liếc mắt nhìn, chẳng phải đã học được sao? Như vậy Đan Đỉnh Tông bọn hắn còn đấu giá con mẹ gì nữa." Lão giả họ Đinh nghe vậy, vừa cười vừa nói.
“Đúng đấy, Đinh tiền bối nói rất đúng, tiểu huynh đệ ngươi tuy rằng có nhiều Linh Thạch nhưng cũng không cần lãng phí ở cái đồ vất đi này.”
Trong lúc nhất thời trong hội trường giọng nói nổi lên bốn phía, bàn bạc thảo luận, đủ loại lời nói vang lên tràn ngập hội trường. Âm thanh của… chợ cá lại tái hiện một lần nữa!
Nhạc Vân Phàm để mặc cho mọi người vui cười đùa giỡn, sau nửa ngày thanh âm của lão mới vang lên: "Nếu như các ngươi muốn nhìn một cái thì cũng không sao. Ta lúc trước quên nói, kiếm chiêu này có chỗ thần kỳ là mặc kệ ngươi quan sát thế nào nhưng sau đó sẽ quên sạch, có cố gắng thế nào cũng không nhớ được những biến hóa phức tạp trong đó.
“Còn có chuyện thế này sao?” Lão giả họ Đinh khẽ giật mình, trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin.
Nhạc Vân Phàm phủi tay, nói: "Nếu như chư vị đều muốn đến đây nhìn xem, ta cũng sẽ không phản đối, một người thu mười miếng cực phẩm Linh Thạch."
Lại còn muốn thu mười miếng cực phẩm Linh Thạch?
Một tu sĩ vừa mới nhấc mông lên khỏi ghế ngồi nghe vậy giật mình ngưng lại làm cái mông dừng lại giữa chừng, có chút cảm thấy khó hiểu.
“Kiếm chiêu này dù sao cũng là vật cường đại, nói không chừng trong các ngươi có người hữu duyên tìm hiểu được huyền bí trong đó. Nếu như không thu Linh Thạch mà cho các ngươi xem miễn phí nếu vạn nhất phát sinh loại chuyện này thì không phải Đan Đỉnh Tông của ta quá thiệt thòi hay sao.” Nhạc Vân Phàm mỉm cười giải thích.
"Lời nói này cũng không tệ, chỉ tốn mười miếng cực phẩm Linh Thạch đã có thể đánh giá được kiếm chiêu, cũng đáng giá." Lông mày của lão giả họ Đinh chau lên, lập tức vừa cười vừa nói.
Trong lúc nhất thời, hầu như tất cả mọi người đều phát ra thanh âm đồng ý.
Tham gia đấu giá hội ước chừng có hai trăm ba trăm người, kiếm chiêu này tuy rằng vô dụng nhưng có thể khẳng định là vô cùng cường hãn, kỳ thật trong lòng ai cũng nghĩ mình sẽ có cơ hội có thể nhìn thấy bí ẩn trong đó. Bất quá ai cũng nghĩ đây là phế vật không chịu ra giá để mua nó, giờ phút này nghe được chỉ cần mười miếng cực phẩm Linh Thạch là có cơ hội để đánh giá, ngay lập tức tất cả mọi người đều cảm thấy náo nức.
Kỳ thật bọn hắn cũng đều nghĩ đến nếu như hai ba trăm người nơi đây phần lớn đều muốn đi đánh giá thì Đan Đỉnh Tông phương diện này có thể kiếm được hai nghìn ba nghìn cực phẩm Linh Thạch, nếu có người lại ra giá để mua nó thì thu nhập từ Bán Ký Kiếm Chiêu nhiều đến kinh người.
Bất quá cho dù trong lòng bọn hắn biết như vậy nhưng thực sự ai cũng mang tâm lý may mắn, biết đâu mình là người có được đại khí vận may mắn ? Chỉ tốn có mười miếng cực phẩm Linh Thạch, quá rẻ.
"Ta muốn xem!"
"Ta cũng phải nhìn!"
Trong khoảnh khắc, trong hội trường tiếng hô nổi lên bốn phía.
”Các ngươi đúng là muốn xem? Nếu đúng như vậy thì ta phái người đi thu Linh Thạch, tính xem có bao nhiêu người, sau khi thu xong sẽ đem kiếm chiêu này ra cho mọi người xem.” Con mắt của Nhạc Vân Phàm híp lại, trong lòng thì vui nổ trời. Hắn đã đánh đúng vào nhược điểm tâm lý may mắn cùng tự cho mình là đúng của mọi người, dùng phương pháp này ngay lập tức có thể kiếm ngon ơ hai ba nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch.
"Tất nhiên là thật, chúng ta đều muốn nhìn!"
Rất nhiều người trăm miệng một lời mà quát to lên.
Nhạc Vân Phàm cười tươi như hoa nở, lập tức phái người tiến đến thu Linh Thạch. Chỉ trong chừng nửa nén hương đã thu được tất cả Linh Thạch của mọi người, không có người nào buông tha.
Thu được hơn ba nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch khi vật phẩm đấu giá còn chưa có bán ra, điều này quả thực trước nay chưa từng có ở đấu giá hội.
Diệp Vân cùng Chư Cát Xung bốn người cũng đã giao Linh Thạch ra, dù sao thì chỉ mười miếng cực phẩm Linh Thạch, nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ.
Nhạc Vân Phàm biết được Linh Thạch đã thu ổn thỏa, lập tức đưa tay điểm một cái, chỉ thấy Bán Ký Kiếm Chiêu đang được ánh sáng nhu hòa bao phủ lập tức phát ra ánh sáng, trở nên rõ ràng.
Kiếm chiêu được ghi chép trong một ngọc giản, chỉ thấy hào quang màu tím lóe lên, một đạo kiếm quang phóng lên trời, bay lượn trên không trung, chỉ trong nháy mắt đã xẹt qua mấy nghìn lần, mỗi một đạo kiếm quang đều hoàn toàn khác nhau, thậm chí không thấy một chút liên hệ nào với nhau.
Lộn xộn, phức tạp đến cực hạn!
Hầu như tất cả mọi người không hiểu gì cả, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám kiếm quang lộn xộn kia, căn bản nhìn không thấu bất kỳ biến hóa gì trong đó.
Nhưng đúng vào lúc này Diệp Vân chợt nghe một tiếng kêu kinh ngạc phát ra từ miệng Tăng Huyền.
“Chiêu kiếm pháp này hình như là dùng Lôi linh khí để thúc giục.”
Lông mày Diệp Vân chau lên, quay đầu lại hỏi một cách lơ đãng: "Lôi hệ kiếm pháp?"
Không đợi Tăng Huyền trả lời, ánh mắt Diệp Vân một lần nữa nhìn vào nửa chiêu kiếm pháp kia, sau khi ngưng thần nhìn lại hắn chợt phát hiện trong những đạo kiếm quang lộn xộn kia tựa hồ có một sợi dây nhỏ đem chúng kết nối lại với nhau.
Mà sợi dây nhỏ hầu như không thấy rõ này lại là lôi quang màu tím!