Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 304: Khiêu khích
Toàn Hành Thanh đưa ánh mắt mê hoặc lướt ngang đám người Diệp Vân và Mộ Dung Vô Ngân, những người còn lại như Đoạn Thần Phong, Tô Ngâm Tuyết và những kẻ khác lại không hề bị ảnh hưởng gì.
Khi Mộ Dung Vô Ngân và Quân Nhược Lan lạnh giọng quát hỏi thì Giang Thủy Ngưng cũng thanh tĩnh lại nhưng trên mặt vẫn còn vẻ tươi cười ngây ngô, ngay sau đó liền tự chủ lại, hung hăng đạp mạnh chân nhảy lùi về phía sau.
Toàn Hành Thanh mĩm cười nhìn bốn người: “ Ta chẳng qua cũng không có ác ý, chỉ là tò mò mà thôi, tò mò muốn nhìn những thanh niên đẹp trai tài giỏi của Thiên Kiếm Tông rốt cuộc tu vi đã đạt đến trình độ nào.”
“Phải thế không? Xem ra Toàn điện chủ rất chú ý đến bọn ta đây!” Mộ Dung Vô Ngân trong giọng nói toát ra một tia lãnh ý, trong mắt tinh quang bạo xạ như những mũi đinh đâm vào mặt của Toàn Hành Thanh.
“Toàn điện chủ, ngươi có chút quá đáng đó”. Quân Nhược Lan khôi phục lại gương mặt bình thản, chậm rãi nói.
Toàn Hành Thanh sắc mặt lạnh lẽo, dù gì thì hắn cũng là đứng đầu một điện, mặc dù không so được với tứ đại phong chủ nhưng cũng chỉ có dưới bọn họ, chưa từng có tiểu bối nào dám to gan chỉ trích hắn, không coi hắn ra gì, điều này như một cái tát nặng nề đánh vào mặt hắn.
“Thế nào? Ta thân là Thử Luyện Điện điện chủ, khảo nghiệm các ngươi một chút cũng không được sao? Thật là càn rỡ hết sức!” Toàn Hành Thanh lạnh giọng quát to.
Mộ Dung Vô Ngân bật cười ha hả nhưng giọng nói lại lạnh như băng thấu xương: “ Chỉ là một Thử Luyện Điện điện chủ mà thôi cũng dám đem chúng ta ra khảo nghiệm, thật là không biết sống chết, chẳng lẽ ngươi không đem Mộ Dung thế gia chúng ta coi vào đâu? “
Mộ Dung Vô Ngân và Toàn Hành Thanh chênh lệch tu vi không nhỏ nhưng trời sinh tính hắn kiêu ngạo, dõi mắt nhìn cả Thiên Kiếm Tông trừ huynh trưởng hắn ra thì những người để hắn tôn trọng có thể đếm trên đầu ngón tay, tất nhiên là Toàn Hành Thanh chẳng có tên trong đó.
Toàn Hành Thanh giận dữ muốn phát tác nhưng đột nhiên nét mặt ngưng trọng lại, Mộ Dung Vô Ngân trong lời nói vừa rồi có nhắc đến Mộ Dung thế gia. Mộ Dung Vô Ngân dù gì cũng là con em của Mộ Dung thế gia hơn nữa còn là thiên tài ngàn năm khó gặp. Nếu nói Mộ Dung thế gia không đáng sợ thì cũng đừng quên huynh trưởng hắn, Mộ Dung Vô Tình, là một người đáng sợ nhất của Thiên Kiếm Tông.
Mộ Dung Vô Tình, tên cũng như người, thật sự là vô tình. Hắn thậm chí đem thất tình lục dục chặt đứt, trong mắt hắn, dưới đời này chỉ có tìm hiểu thiên đạo là trọng yếu nhất. Bất kể là tình thân, tình yêu hay tình bạn dưới mắt hắn đều không bằng tu luyện Thiên Đạo.
Những năm gần đây này, tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền có thể đủ Cương Nguyên Ngưng Đan, thành tựu Kim Đan Cảnh. Chẳng qua là hắn tuy rằng vô tình, nhưng lại đối với Mộ Dung Vô Ngân đệ đệ của hắn luôn luôn lo lắng, luôn luôn yêu thương chăm sóc, các loại Pháp bảo đan dược, thần thông bí pháp chỉ cần Mộ Dung Vô Ngân muốn, hắn hầu như đều truyền thụ. Trên phố đồn đại, nếu như không phải lo lắng cho Mộ Dung Vô Ngân, bây giờ Mộ Dung Vô Tình, tu vi đã đạt đến Kim Đan Cảnh.
Toàn Hành Thanh không sợ Mộ Dung Vô Ngân, nhưng đối với Mộ Dung Vô Tình lại cực kỳ kiêng kị. Mộ Dung Vô Tình người này tính tình bất thường, một khi Toàn Hành Thanh nói chuyện không cẩn thận, hoặc là quát mắng Mộ Dung Vô Ngân. Nếu cả gan chọc giận hắn, cho dù Toàn Hành Thanh có mười cái đầu cũng không đủ cho hắn chém.
Toàn Hành Thanh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tìm đến một đệ tử khác vừa mới mở miệng chống đối, Quân Nhược Lan.
Mỹ nhân như ngọc, yên tĩnh, thanh nhã như đóa hoa sen.
Quan trọng hơn, Quân Nhược Lan, là đệ tử yêu của Thi trưởng lão. Mà Thi trưởng lão địa vị trong tông môn vẫn còn trên cả tứ đại Phong chủ, mặc dù là tông chủ đại nhân cũng phải nể mặt hắn, nếu như quát mắng Quân Nhược Lan làm mất mặt cô ta thì gián tiếp đắc tội Thi trưởng lão và có trời mới biết sẽ có chuyện gì phát sinh, Thi trưởng lão cũng không phải là người hòa ái chi nhân, đã nổi tiếng là người có tính cách táo bạo, có thù tất báo.
"Diệp Vân, thoạt nhìn ngươi đối với việc khảo thí của ta vừa rồi rất là bất mãn à." Toàn Hành Thanh xoay chuyển ánh mắt, quay lại nhìn thẳng vào mặt Diệp Vân.
Vừa rồi hắn thi triển Mê Huyễn chi thuật, chỉ có Diệp Vân mới bước ra một bước liền dừng lại mà không tiến về phía trước, có thể thấy được gia hỏa này Linh Hồn cực kỳ cường đại, lại có thể nhờ thời gian cực ngắn bên trong khám phá hắn Mê Huyễn chi thuật, quả thực là không thể tưởng tượng.
Bất quá, Diệp Vân chẳng qua là đệ tử của Vô Ảnh Phong chủ Tô Hạo, trở thành nội môn đệ tử thời gian càng là quá ngắn. Huống chi, hôm nay Tô Linh con gái của Tô Hạo trên người phát hiện ra có Yêu tộc huyết mạch, chỉ một điểm này đủ khiến Tô Hạo đáp ứng không xuể, có lẽ bởi vậy sẽ triệt để mất đi cơ hội tranh đoạt vị trí phong chủ. Có thể nói trong Tứ đại phong chủ, hiện giờ Tô Hạo đang là người có cơ hội thấp nhất trong việc tranh đoạt, thậm chí nếu như Tô Linh thật sự mang Yêu tộc huyết mạch trong người thì từ nay chức vị Vô Ảnh Phong chủ của Tô Hạo cũng không giữ được.
Cho nên, ánh mắt hắn nhìn vào mặt Diệp Vân, trong tiếng nói mang theo một cỗ sát ý.
Diệp Vân hiển nhiên thật không ngờ Toàn Hành Thanh nhìn quanh một vòng lại có thể nhằm vào hắn, phải biết rằng hắn từ đầu đến giờ nửa câu đều chưa từng nói qua, chẳng qua là lạnh lùng liếc mắt đảo qua Thiên Kiếm Tông cao tầng, so với Quân Nhược Lan cùng Mộ Dung Vô Ngân, căn bản không coi là cái gì.
Diệp Vân không khỏi tức giận, rất hiển nhiên Toàn Hành Thanh cho hắn là quả hồng mềm dễ dàng nắn bóp.
“Toàn điện chủ nói cái gì thế? Đệ tử không rõ lắm.Cái gì mà nói ta đối với việc khảo thí của ngươi bất mãn?” Diệp Vân ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào mặt Toàn Hành Thanh hừ một tiếng rồi nói tiếp: “ Không phải, không đúng, phải nói là ta cực kỳ phi thường bất mãn!”
Toàn trường xôn xao, ai cũng không nghĩ tới Diệp Vân lại có thể trả lời như vậy. Gia hỏa này thoạt nhìn rất bình tĩnh,bộ dạng rất bình thường , ai ngờ những lời nói này so với Mộ Dung Vô Ngân còn muốn kiêu ngạo, còn muốn cuồng vọng hơn.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều nhìn vào mặt của hắn, hầu như là không thể tưởng tượng nổi.
Toàn Hành Thanh khẽ giật mình, hắn hiển nhiên không ngờ Diệp Vân sẽ chống đối như thế, hơn nữa trong tiếng nói lại tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.
"Thật to gan, dưới mắt của ngươi không có tôn trưởng sao, dám lên tiếng chống đối."
Không đợi Toàn Hành Thanh dứt lời, Diệp Vân đột nhiên quát lớn: "Thật to gan, Toàn Hành Thanh ngươi cũng không để mắt đến tôn trưởng!"
Toàn Hành Thanh choáng váng toàn tập, hắn hầu như không thể tin được vào lỗ tai của mình, Diệp Vân nói gì đó? Nói hắn Toàn Hành Thanh thật to gan, cũng không để mắt đến tôn trưởng.
“ Ngươi chính là Thí Luyện Điện điện chủ, không được sự cho phép của tông chủ đại nhân mà dám thi triển Mê Huyễn chi thuật đối với chúng ta, ngươi cũng đã biết chúng ta, những kẻ có thể từ trong Đoạn Hồn Sơn Mạch còn sống trở về, mỗi một gã đều là tông môn tinh nhuệ, chính là trụ cột ngày sau củaThiên Kiếm Tông. Nếu như chúng ta không có sự phòng bị mà bị ngươi gây thương tích cho thần hồn, khiến cho cảnh giới bị hao tổn, tu vi đình trệ thì ngươi có gánh được tội lỗi này không? " Diệp Vân không cho hắn cơ hội mở miệng, giọng nói dồn dập, băng lãnh như sương.
"Ai cho ngươi lá gan lớn như thế, dám tổn thương tu vi của hậu bối thiên tài đệ tử, ngươi phải chịu tội gì? Ngươi không được tông chủ đại nhân cho phép, tự mình khảo thí, trong mắt ngươi có tôn trưởng hay không? "
Diện Vân lời nói như những mũi tên nhanh chóng bắn ra, một câu lại một câu chặn miệng của Toàn Hành Thanh
Toàn Hành Thanh tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Diệp Vân mà trong miệng đến nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
"Ngươi... Ngươi thật sự là... Thật to gan, hôm nay... Hôm nay ta đem ngươi chém giết tại đây, ta cũng muốn nhìn xem có ai dám ngăn trở." Toàn Hành Thanh bị tức đến máu nóng dồn lên đầu, chỉ vào Diệp Vân tức giận quát.
Diệp Vân cười ha hả và nói”” Xem ra Thiên Kiếm Tông của chúng ta nghìn năm qua chỉ có thể ru rú ở đây, không thể nào từ Tấn quốc đi ra ngoài, tiến về Đại Tần Vương Triều. Nếu khống chế tông môn các nơi trọng địa đều là những người như Toàn điện chủ , loại người ngu ngốc như ngươi, thực sự không thể trách được ai.”
"Muốn chết!"
Toàn Hành Thanh không cách nào kiềm chế lửa giận trong lòng, tay phải hắn hung hăng điểm ra, chỉ thấy một đạo kim mang từ ngón tay của hắn như một mũi tên nhọn nhanh chóng bắn ra, bắn về phía mi tâm Diệp Vân.
Toàn Hành Thanh chính là Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng tu vi đỉnh phong, tuy rằng trong lúc nóng giận ra tay không có khả năng đánh ra một kích mạnh nhất, nhưng mà một đạo kim mang này hiển nhiên cũng không phải Trúc Cơ Cảnh tứ trọng đệ tử có thể ngăn cản.
"Diệp Vân cẩn thận."
Đoàn Thần Phong, Tô Ngâm Tuyết đám người cùng quát lên, Mộ Dung Vô Ngân cũng tức giận nhắc nhở. Nhưng mặc dù bọn hắn cố tình ngăn cản cũng không thể nào cản được Toàn Hành Thanh công kích.
Chỉ trong nháy mắt, kim mang đã xuất hiện ở trước người Diệp Vân không đến một xích.
Diệp Vân đến một ngón tay cũng không thèm động, trong ánh mắt toát ra vẻ trào phúng, khóe miệng cười lạnh liên tục.
HƯU...U...U!
Kim mang chợt lóe lên, khi cách Diệp Vân chỗ mi tâm ba tấc lập tức tiêu tán, hóa thành từng điểm lưu quang biến mất vào không khí.
"Toàn Hành Thanh, ngươi có phải hay không có chút quá mức?"
Tô Hạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, cũng không có thấy hắn có bất kỳ động tác, cũng đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Vân.
"Tô Hạo, ngươi muốn ngăn ta?" Toàn Hành Thanh khẽ giật mình, phẫn nộ quát.
“Nói ngươi vụng về thì đã là nhân nhượng rồi, thật sự mà nói thì ngươi ngu xuẩn như heo. Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta thì sư tôn của ta lại trơ mắt nhìn ta bị ngươi giết? Không nói đến ngươi có đủ thực lực để giết ta hay không, chỉ nói đến việc để loại người ngu xuẩn như ngươi làm tổn thương đến nửa cọng tóc của ta cũng đủ để sư tôn ta mất hết mặt mũi?” Diệp Vân cười lạnh đầy vẻ trào phúng.
"Tiểu súc sinh, hôm nay ta không giết ngươi, ta liền tự đoạn kinh mạch." Toàn Hành Thanh tức giận không kìm được, phóng mình lên không, sau đó giống như một con chim lớn nhanh chóng hạ xuống, hai tay của hắn giao nhau trước người, kim mang lóng lánh.Hắn tức giận quát.
"Toái Kim Đoạn Ngọc Thủ!”
Chỉ thấy trên không trung hình thành một bàn tay màu vàng, giống như một lưỡi dao sắc bén xẹt xuống chém vào đỉnh đầu Diệp Vân.
Tô Hạo nhíu mày, ánh mắt đảo qua bàn tay màu vàng trên không trung sau đó lại đảo qua đám người của Thiên Kiếm Tông chủ.
Ngay sau đó Tô Hạo mặt như sương lạnh, ngón tay phải như kiếm, hướng về phía bàn tay màu vàng trên không trung điểm nhẹ.
Một tia kiếm quang màu trắng phóng lên trời, không có vẻ hoa mỹ cũng không có khí thế hùng hồn, chỉ là một đạo kiếm quang cô độc phóng ra.
Nhưng không ngờ một đạo kiếm quang màu trắng nhìn rất đỗi bình thường như thế lại xuyên thấu bàn tay màu vàng, đem nó chém thành hai đoạn, thế đi của kiếm quang không giảm mà bắn thẳng đến bầu trời xanh, tựa hồ muốn đâm thủng cả bầu trời.
“ Xem ra các ngươi đều cảm thấy Vô Ảnh Phong của ta dễ bị khi dễ rồi.” Tô Hạo đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, cho dù là đối mặt tông chủ cùng đám người Thi Trưởng lão, cũng là lạnh như băng như đao.
Rất hiển nhiên, hành vi vừa rồi của Toàn Hành Thanh là đã được bọn họ ngầm đồng ý, bằng không mà nói, với thực lực cùng thân phận của Toàn Hành Thanh làm thế nào lại dám nói ra những lời như thế?
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Tô Hạo lập tức âm trầm xuống.
Khi Mộ Dung Vô Ngân và Quân Nhược Lan lạnh giọng quát hỏi thì Giang Thủy Ngưng cũng thanh tĩnh lại nhưng trên mặt vẫn còn vẻ tươi cười ngây ngô, ngay sau đó liền tự chủ lại, hung hăng đạp mạnh chân nhảy lùi về phía sau.
Toàn Hành Thanh mĩm cười nhìn bốn người: “ Ta chẳng qua cũng không có ác ý, chỉ là tò mò mà thôi, tò mò muốn nhìn những thanh niên đẹp trai tài giỏi của Thiên Kiếm Tông rốt cuộc tu vi đã đạt đến trình độ nào.”
“Phải thế không? Xem ra Toàn điện chủ rất chú ý đến bọn ta đây!” Mộ Dung Vô Ngân trong giọng nói toát ra một tia lãnh ý, trong mắt tinh quang bạo xạ như những mũi đinh đâm vào mặt của Toàn Hành Thanh.
“Toàn điện chủ, ngươi có chút quá đáng đó”. Quân Nhược Lan khôi phục lại gương mặt bình thản, chậm rãi nói.
Toàn Hành Thanh sắc mặt lạnh lẽo, dù gì thì hắn cũng là đứng đầu một điện, mặc dù không so được với tứ đại phong chủ nhưng cũng chỉ có dưới bọn họ, chưa từng có tiểu bối nào dám to gan chỉ trích hắn, không coi hắn ra gì, điều này như một cái tát nặng nề đánh vào mặt hắn.
“Thế nào? Ta thân là Thử Luyện Điện điện chủ, khảo nghiệm các ngươi một chút cũng không được sao? Thật là càn rỡ hết sức!” Toàn Hành Thanh lạnh giọng quát to.
Mộ Dung Vô Ngân bật cười ha hả nhưng giọng nói lại lạnh như băng thấu xương: “ Chỉ là một Thử Luyện Điện điện chủ mà thôi cũng dám đem chúng ta ra khảo nghiệm, thật là không biết sống chết, chẳng lẽ ngươi không đem Mộ Dung thế gia chúng ta coi vào đâu? “
Mộ Dung Vô Ngân và Toàn Hành Thanh chênh lệch tu vi không nhỏ nhưng trời sinh tính hắn kiêu ngạo, dõi mắt nhìn cả Thiên Kiếm Tông trừ huynh trưởng hắn ra thì những người để hắn tôn trọng có thể đếm trên đầu ngón tay, tất nhiên là Toàn Hành Thanh chẳng có tên trong đó.
Toàn Hành Thanh giận dữ muốn phát tác nhưng đột nhiên nét mặt ngưng trọng lại, Mộ Dung Vô Ngân trong lời nói vừa rồi có nhắc đến Mộ Dung thế gia. Mộ Dung Vô Ngân dù gì cũng là con em của Mộ Dung thế gia hơn nữa còn là thiên tài ngàn năm khó gặp. Nếu nói Mộ Dung thế gia không đáng sợ thì cũng đừng quên huynh trưởng hắn, Mộ Dung Vô Tình, là một người đáng sợ nhất của Thiên Kiếm Tông.
Mộ Dung Vô Tình, tên cũng như người, thật sự là vô tình. Hắn thậm chí đem thất tình lục dục chặt đứt, trong mắt hắn, dưới đời này chỉ có tìm hiểu thiên đạo là trọng yếu nhất. Bất kể là tình thân, tình yêu hay tình bạn dưới mắt hắn đều không bằng tu luyện Thiên Đạo.
Những năm gần đây này, tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền có thể đủ Cương Nguyên Ngưng Đan, thành tựu Kim Đan Cảnh. Chẳng qua là hắn tuy rằng vô tình, nhưng lại đối với Mộ Dung Vô Ngân đệ đệ của hắn luôn luôn lo lắng, luôn luôn yêu thương chăm sóc, các loại Pháp bảo đan dược, thần thông bí pháp chỉ cần Mộ Dung Vô Ngân muốn, hắn hầu như đều truyền thụ. Trên phố đồn đại, nếu như không phải lo lắng cho Mộ Dung Vô Ngân, bây giờ Mộ Dung Vô Tình, tu vi đã đạt đến Kim Đan Cảnh.
Toàn Hành Thanh không sợ Mộ Dung Vô Ngân, nhưng đối với Mộ Dung Vô Tình lại cực kỳ kiêng kị. Mộ Dung Vô Tình người này tính tình bất thường, một khi Toàn Hành Thanh nói chuyện không cẩn thận, hoặc là quát mắng Mộ Dung Vô Ngân. Nếu cả gan chọc giận hắn, cho dù Toàn Hành Thanh có mười cái đầu cũng không đủ cho hắn chém.
Toàn Hành Thanh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tìm đến một đệ tử khác vừa mới mở miệng chống đối, Quân Nhược Lan.
Mỹ nhân như ngọc, yên tĩnh, thanh nhã như đóa hoa sen.
Quan trọng hơn, Quân Nhược Lan, là đệ tử yêu của Thi trưởng lão. Mà Thi trưởng lão địa vị trong tông môn vẫn còn trên cả tứ đại Phong chủ, mặc dù là tông chủ đại nhân cũng phải nể mặt hắn, nếu như quát mắng Quân Nhược Lan làm mất mặt cô ta thì gián tiếp đắc tội Thi trưởng lão và có trời mới biết sẽ có chuyện gì phát sinh, Thi trưởng lão cũng không phải là người hòa ái chi nhân, đã nổi tiếng là người có tính cách táo bạo, có thù tất báo.
"Diệp Vân, thoạt nhìn ngươi đối với việc khảo thí của ta vừa rồi rất là bất mãn à." Toàn Hành Thanh xoay chuyển ánh mắt, quay lại nhìn thẳng vào mặt Diệp Vân.
Vừa rồi hắn thi triển Mê Huyễn chi thuật, chỉ có Diệp Vân mới bước ra một bước liền dừng lại mà không tiến về phía trước, có thể thấy được gia hỏa này Linh Hồn cực kỳ cường đại, lại có thể nhờ thời gian cực ngắn bên trong khám phá hắn Mê Huyễn chi thuật, quả thực là không thể tưởng tượng.
Bất quá, Diệp Vân chẳng qua là đệ tử của Vô Ảnh Phong chủ Tô Hạo, trở thành nội môn đệ tử thời gian càng là quá ngắn. Huống chi, hôm nay Tô Linh con gái của Tô Hạo trên người phát hiện ra có Yêu tộc huyết mạch, chỉ một điểm này đủ khiến Tô Hạo đáp ứng không xuể, có lẽ bởi vậy sẽ triệt để mất đi cơ hội tranh đoạt vị trí phong chủ. Có thể nói trong Tứ đại phong chủ, hiện giờ Tô Hạo đang là người có cơ hội thấp nhất trong việc tranh đoạt, thậm chí nếu như Tô Linh thật sự mang Yêu tộc huyết mạch trong người thì từ nay chức vị Vô Ảnh Phong chủ của Tô Hạo cũng không giữ được.
Cho nên, ánh mắt hắn nhìn vào mặt Diệp Vân, trong tiếng nói mang theo một cỗ sát ý.
Diệp Vân hiển nhiên thật không ngờ Toàn Hành Thanh nhìn quanh một vòng lại có thể nhằm vào hắn, phải biết rằng hắn từ đầu đến giờ nửa câu đều chưa từng nói qua, chẳng qua là lạnh lùng liếc mắt đảo qua Thiên Kiếm Tông cao tầng, so với Quân Nhược Lan cùng Mộ Dung Vô Ngân, căn bản không coi là cái gì.
Diệp Vân không khỏi tức giận, rất hiển nhiên Toàn Hành Thanh cho hắn là quả hồng mềm dễ dàng nắn bóp.
“Toàn điện chủ nói cái gì thế? Đệ tử không rõ lắm.Cái gì mà nói ta đối với việc khảo thí của ngươi bất mãn?” Diệp Vân ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào mặt Toàn Hành Thanh hừ một tiếng rồi nói tiếp: “ Không phải, không đúng, phải nói là ta cực kỳ phi thường bất mãn!”
Toàn trường xôn xao, ai cũng không nghĩ tới Diệp Vân lại có thể trả lời như vậy. Gia hỏa này thoạt nhìn rất bình tĩnh,bộ dạng rất bình thường , ai ngờ những lời nói này so với Mộ Dung Vô Ngân còn muốn kiêu ngạo, còn muốn cuồng vọng hơn.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều nhìn vào mặt của hắn, hầu như là không thể tưởng tượng nổi.
Toàn Hành Thanh khẽ giật mình, hắn hiển nhiên không ngờ Diệp Vân sẽ chống đối như thế, hơn nữa trong tiếng nói lại tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.
"Thật to gan, dưới mắt của ngươi không có tôn trưởng sao, dám lên tiếng chống đối."
Không đợi Toàn Hành Thanh dứt lời, Diệp Vân đột nhiên quát lớn: "Thật to gan, Toàn Hành Thanh ngươi cũng không để mắt đến tôn trưởng!"
Toàn Hành Thanh choáng váng toàn tập, hắn hầu như không thể tin được vào lỗ tai của mình, Diệp Vân nói gì đó? Nói hắn Toàn Hành Thanh thật to gan, cũng không để mắt đến tôn trưởng.
“ Ngươi chính là Thí Luyện Điện điện chủ, không được sự cho phép của tông chủ đại nhân mà dám thi triển Mê Huyễn chi thuật đối với chúng ta, ngươi cũng đã biết chúng ta, những kẻ có thể từ trong Đoạn Hồn Sơn Mạch còn sống trở về, mỗi một gã đều là tông môn tinh nhuệ, chính là trụ cột ngày sau củaThiên Kiếm Tông. Nếu như chúng ta không có sự phòng bị mà bị ngươi gây thương tích cho thần hồn, khiến cho cảnh giới bị hao tổn, tu vi đình trệ thì ngươi có gánh được tội lỗi này không? " Diệp Vân không cho hắn cơ hội mở miệng, giọng nói dồn dập, băng lãnh như sương.
"Ai cho ngươi lá gan lớn như thế, dám tổn thương tu vi của hậu bối thiên tài đệ tử, ngươi phải chịu tội gì? Ngươi không được tông chủ đại nhân cho phép, tự mình khảo thí, trong mắt ngươi có tôn trưởng hay không? "
Diện Vân lời nói như những mũi tên nhanh chóng bắn ra, một câu lại một câu chặn miệng của Toàn Hành Thanh
Toàn Hành Thanh tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Diệp Vân mà trong miệng đến nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
"Ngươi... Ngươi thật sự là... Thật to gan, hôm nay... Hôm nay ta đem ngươi chém giết tại đây, ta cũng muốn nhìn xem có ai dám ngăn trở." Toàn Hành Thanh bị tức đến máu nóng dồn lên đầu, chỉ vào Diệp Vân tức giận quát.
Diệp Vân cười ha hả và nói”” Xem ra Thiên Kiếm Tông của chúng ta nghìn năm qua chỉ có thể ru rú ở đây, không thể nào từ Tấn quốc đi ra ngoài, tiến về Đại Tần Vương Triều. Nếu khống chế tông môn các nơi trọng địa đều là những người như Toàn điện chủ , loại người ngu ngốc như ngươi, thực sự không thể trách được ai.”
"Muốn chết!"
Toàn Hành Thanh không cách nào kiềm chế lửa giận trong lòng, tay phải hắn hung hăng điểm ra, chỉ thấy một đạo kim mang từ ngón tay của hắn như một mũi tên nhọn nhanh chóng bắn ra, bắn về phía mi tâm Diệp Vân.
Toàn Hành Thanh chính là Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng tu vi đỉnh phong, tuy rằng trong lúc nóng giận ra tay không có khả năng đánh ra một kích mạnh nhất, nhưng mà một đạo kim mang này hiển nhiên cũng không phải Trúc Cơ Cảnh tứ trọng đệ tử có thể ngăn cản.
"Diệp Vân cẩn thận."
Đoàn Thần Phong, Tô Ngâm Tuyết đám người cùng quát lên, Mộ Dung Vô Ngân cũng tức giận nhắc nhở. Nhưng mặc dù bọn hắn cố tình ngăn cản cũng không thể nào cản được Toàn Hành Thanh công kích.
Chỉ trong nháy mắt, kim mang đã xuất hiện ở trước người Diệp Vân không đến một xích.
Diệp Vân đến một ngón tay cũng không thèm động, trong ánh mắt toát ra vẻ trào phúng, khóe miệng cười lạnh liên tục.
HƯU...U...U!
Kim mang chợt lóe lên, khi cách Diệp Vân chỗ mi tâm ba tấc lập tức tiêu tán, hóa thành từng điểm lưu quang biến mất vào không khí.
"Toàn Hành Thanh, ngươi có phải hay không có chút quá mức?"
Tô Hạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, cũng không có thấy hắn có bất kỳ động tác, cũng đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Vân.
"Tô Hạo, ngươi muốn ngăn ta?" Toàn Hành Thanh khẽ giật mình, phẫn nộ quát.
“Nói ngươi vụng về thì đã là nhân nhượng rồi, thật sự mà nói thì ngươi ngu xuẩn như heo. Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta thì sư tôn của ta lại trơ mắt nhìn ta bị ngươi giết? Không nói đến ngươi có đủ thực lực để giết ta hay không, chỉ nói đến việc để loại người ngu xuẩn như ngươi làm tổn thương đến nửa cọng tóc của ta cũng đủ để sư tôn ta mất hết mặt mũi?” Diệp Vân cười lạnh đầy vẻ trào phúng.
"Tiểu súc sinh, hôm nay ta không giết ngươi, ta liền tự đoạn kinh mạch." Toàn Hành Thanh tức giận không kìm được, phóng mình lên không, sau đó giống như một con chim lớn nhanh chóng hạ xuống, hai tay của hắn giao nhau trước người, kim mang lóng lánh.Hắn tức giận quát.
"Toái Kim Đoạn Ngọc Thủ!”
Chỉ thấy trên không trung hình thành một bàn tay màu vàng, giống như một lưỡi dao sắc bén xẹt xuống chém vào đỉnh đầu Diệp Vân.
Tô Hạo nhíu mày, ánh mắt đảo qua bàn tay màu vàng trên không trung sau đó lại đảo qua đám người của Thiên Kiếm Tông chủ.
Ngay sau đó Tô Hạo mặt như sương lạnh, ngón tay phải như kiếm, hướng về phía bàn tay màu vàng trên không trung điểm nhẹ.
Một tia kiếm quang màu trắng phóng lên trời, không có vẻ hoa mỹ cũng không có khí thế hùng hồn, chỉ là một đạo kiếm quang cô độc phóng ra.
Nhưng không ngờ một đạo kiếm quang màu trắng nhìn rất đỗi bình thường như thế lại xuyên thấu bàn tay màu vàng, đem nó chém thành hai đoạn, thế đi của kiếm quang không giảm mà bắn thẳng đến bầu trời xanh, tựa hồ muốn đâm thủng cả bầu trời.
“ Xem ra các ngươi đều cảm thấy Vô Ảnh Phong của ta dễ bị khi dễ rồi.” Tô Hạo đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, cho dù là đối mặt tông chủ cùng đám người Thi Trưởng lão, cũng là lạnh như băng như đao.
Rất hiển nhiên, hành vi vừa rồi của Toàn Hành Thanh là đã được bọn họ ngầm đồng ý, bằng không mà nói, với thực lực cùng thân phận của Toàn Hành Thanh làm thế nào lại dám nói ra những lời như thế?
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Tô Hạo lập tức âm trầm xuống.