Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 2: Không sợ
Trong tuyệt cảnh hào quang chợt lóe
Thoát hiểm nghèo tốt bỗng hóa xe
*
Hàn quang lóe lên, hàn khí đóng băng trên không dần tản mát, nhiệt độ trong phạm vi mấy chục thước đột ngột giảm xuống nhanh chóng.
Diệp Vân thở sâu, khẽ lui lại nửa bước.
“Chẳng lẽ ông trời muốn ta chết ở đây sao?”
Ba năm qua, Diệp Vân tập trung tu luyện một bộ tâm pháp, thiên phú của hắn so với những đệ tử tạp dịch khác cũng không tầm thường. Mỗi năm một nấc, sau ba năm hắn đạt tới tầng thứ 3 Tẩy Tủy Cảnh. Có lẽ cũng vì thế mà trở thành cái gai trong mắt Lưu Đạo Liệt.
Cảnh giới Luyện Thể chia làm bảy cấp bậc; tầng một là Luyện Cốt: rèn luyện cho cốt nhục gân da; tầng hai là Hoán Huyết: huyết dịch toàn thân ngưng luyện, trừ đi tạp chất; tầng ba là Tẩy Tủy: tinh luyện cốt tủy mới có thể đề luyện ra máu huyết tinh khiết khiến cho khí lực tăng lên. Tiếp theo là tầng bốn Luyện Tạng: chính là rèn luyện ngũ tạng trong cơ thể; tầng năm Nội Tức: qua hô hấp có thể hấp thu thiên địa linh khí; tầng thứ sáu là Thông Khiếu: dùng nội tức đã thông toàn bộ khiếu huyệt, làm cho huyệt đạo toàn thân hợp thành một thể. Tầng cuối cùng chính là Ngộ Khí: hấp thu linh khí trong thiên địa để chuyển hóa thành chân khí.
Mỗi một tầng tu luyện cao hơn thì lực lượng chênh lệch càng lớn. Tư chất Lưu Đạo Liệt rất bình thường, hiện tại mới dừng ở tầng thứ tư Luyện Tạng, hơn Diệp Vân chỉ một tầng nhưng có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Tình huống hiện giờ, nếu chỉ có một con Băng Phách Tuyết Xà vốn có thực lực tương đương với tu sĩ Luyện Thể tầng thứ ba thì Diệp Vân còn có cơ hội chiến thắng, nhưng lại có tới hai con Băng Phách Tuyết Xà, lại là một đực một cái thì phải có cảnh giới Luyện Tạng như Lưu Đạo Liệt mới đối phó nổi.
Hai con Băng Phách Tuyết Xà cũng không lập tức lao tới, hai mắt hiện lên ánh sáng màu lam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân.
Diệp Vân tầm nhìn vị hạn chế, cơ bản chỉ thấy lờ mờ.
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại chết ở chỗ này?” Diệp Vân nhìn hai con Băng Phách Tuyết Xà trước mặt, nghĩ mình thực sự rơi vào tuyệt cảnh, toàn thân không rét mà run.
Sau một hồi quan sát thăm dò, dường như đã nhìn ra thực lực của Diệp Vân, con Băng Phách Tuyết Xà lớn hơn chậm rãi tiến về phía Diệp Vân.
Diệp Vân không dám lùi lại. Hắn biết, vừa lùi lại là Băng Phách Tuyết Xà sẽ được đà lao tới, bị nó cắn trúng toàn thân sẽ lập tức đóng băng, hàn độc theo huyết mạch tiến vào tim, cầm chắc cái chết.
Điểm mấu chốt chính là, nếu hắn có động tĩnh gì, con rắn cái đang quan sát sẽ lập tức lao lên, không cách nào ngăn cản.
Trong chớp mắt, Băng Phách Tuyết Xà chỉ còn cách Diệp Vân chừng năm mét, răng nanh lóe hàn quang, cái lưỡi màu đỏ tươi thè ra thụt vào làm người khác lạnh buốt sống lưng,
Diệp Vân hít sâu, chau mày lại. Hiện giờ hắn không biết làm gì để thoát khỏi hai con Băng Phách Tuyết Xà, đồng thời có chút hối hận đã tiến vào tầng thứ hai này. Nơi này với đệ tử tạp dịch như hắn vốn quá nguy hiểm.
Bất đắc dĩ, hắn khẽ lùi chân lại phía sau nửa bước, nhưng cùng lúc đó Băng Phách Tuyết Xà thân dài ba mét dựng đứng lên, hóa thành một đạo quang ảnh màu trắng dày đặc vút về phía hắn.
Trong mắt Diệp Vân hiện lên chiến ý, thân thể hơi nhích sang bên trái tránh đòn tấn công của Băng Phách Tuyết Xà, bàn tay hiện ra Chủy thủ hung hăng đâm tới.
Ba năm làm đệ tử tạp dịch làm tâm huyết hắn mai một đi không ít, nhưng ba năm bị áp bức làm bao nhiêu lửa giận bị dồn lạ trong phút chốc bạo phát.
Chủy thủ như điện xà lóe ra hàn mang lập tức đâm trúng thân thể Băng Phách Tuyết Xà.
“Chát.”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, Chủy thủ tiếp xúc với thân thể Tuyết Xà làm vang lên tiếng va chạm như tiếng kim loại. Diệp Vân rùng mình, hắn cảm nhận được Chủy thủ đâm trúng thân thể Băng Phách Tuyết Xà nhưng lại không cách nào xuyên thủng lân phiến.
“Không ổn.”
Một kích xuất ra không mang lại hiệu quả, hắn liền buông Chủy thủ ra ngay, đồng thời lưỡi rắn đỏ tươi hiện ra điểm vào phía trên Chủy thủ.
“Chát.”
Âm thanh vang lên, Chủy thủ rèn bằng tinh thiết bị lưỡi rắn xuyên qua, bạo liệt rơi lả tả trên nền đất.
Băng Phách Tuyết Xà cái ở bên ám toán, thiếu chút nữa đã đắc thủ.
Thân thể Diệp Vân tung lên không còn chưa kịp chạm đất, rắn đực trong miệng hiện lên ánh sáng âm u, hàn mang màu lam xuất hiện làm không gian mấy chục thước xung quanh nhiệt độ bỗng nhiên đại giảm.
Cùng lúc đó, rắn cái lại lao thẳng tới.
Một con thi triển thiên phú thần thông, một con lao tới cận chiến, Diệp Vân tức thời rơi vào tuyệt lộ.
Trong mắt hắn vừa ánh lên một nét tuyệt vọng đã bị thay thế bởi sát ý hung ác điên cuồng trào ra. Diệp Vân không lùi mà tiến, tránh thoát thiên phú thần thông của rắn đực, nhanh tay bắt lấy thân thể rắn cái rồi hung hăng nện một quyền lên cái đầu đang há miệng. Đó là nơi phát ra thiên phú thần thông nhưng cũng là nơi yếu hại nhất của Băng Phách Tuyết Xà.
“Bọn mi đã muốn ta chết, vậy một mạng đổi một mạng đi.”
Tròng mắt Diệp Vân tràn đầy ý chí điên cuồng, vằn lên từng tơ máu đỏ lòm, sát ý trong tích tắc như hóa thành thực chất.
Quên đi đau đớn, mặc kệ rắn đực ở bên đang rình rập chờ cơ hội, trong mắt Diệp Vân hiện giờ chỉ có rắn cái. Một quyền tiếp một quyền, tất cả Linh lực đều tập trung lên quyền đầu hung hăng nện lên đầu rắn cái.
Rắn cái điên cuồng gào thét, thanh âm chói tai kêu cứu rắn đực, điểm yếu yết hầu đã bị Diệp Vân nện nát nhừ.
“Soạt”.
Băng Phách hàn quang hiện lên, bắn thẳng vào sau lưng Diệp Vân.
Diệp Vân hơi khựng lại, dường như quên cả đau đớn do công kích của rắn đực tạo ra, một tay vẫn nắm lấy đầu rắn, tay kia hung hăng nện xuống.
“Chết cho ta!”
Diệp Vân lúc này như Tula khát máu, nắm lấy hàm Xà thú ra sức xé mạnh.
“Xoẹt”.
Đầu rắn bị hắn xé rách, thân thể chia đôi tới tận bụng.
Rắn cái đau đớn vô cùng, trước lúc chết còn rút đuôi hung hăng đánh lên người Diệp Vân nhưng hắn coi như không thấy, ném xác rắn cái sang một bên rồi xuay người nhìn lại.
Vừa lúc đó, rắn đực lao tới cuốn chặt lấy hắn, miệng lớn dính máu nhằm đầu Diệp Vân cắn tới.
“Tới đây đi.”
Diệp Vân gầm lên một tiếng, quyền đầu như nước nện lên đầu rắn đực, nhưng rắn đực trời sinh Linh lực cùng thân thể kiên cường dẻo dai hơn rắn cái, lúc trước đối chiến với rắn cái đã tiêu hao hầu hết Linh lực của Diệp Vân nên quyền đầu này căn bản không gây ra thương tổn bao nhiêu cho rắn đực.
“Răng rắc!”
Theo âm thanh vang lên, cánh tay Diệp Vân bị rắn đực cắn khiến hắn đau đớn kịch liệt, hàn độc lạnh như băng theo đó chui vào cơ thể, khuếch tán trong kinh mạch. Trong nháy mắt, toàn bộ thân thể Diệp Vân như bị đóng băng.
Rắn đực quấn lấy thân thể Diệp Vân, xiết ngày càng mạnh. Xương cốt hắn kêu lên răng rắc, tùy thời mà có thể bị nghiền thành từng mảnh.
Ánh sáng nhu hòa trên đỉnh đầu trở nên lập lòe, phạm vị mười mét trên bãi cỏ xung quanh bị bao trùm bởi một tầng băng sương. Thân thể Diệp Vân cũng xuất hiện băng hoa óng ánh, dần dần tản ra.
“Có phải ta sắp chết rồi không?”
Ánh mắt Diệp Vân dần trở nên mơ hồ, sinh cơ bị hàn độc nhanh chóng đầy lùi, ý thức dần rút khỏi cơ thể.
Trải qua trăm ngàn cay đắng mới được vào Thiên Kiếm Tông, trổ hết tài năng giữa mấy vạn tên thiếu niên mới được trở thành đệ tử làm tạp dịch. Lại trải qua ba năm nhận bao khổ cực, bị Lưu Đạo Liệt bóc lột, cuộc sống giống như gà chó hắn đều nhịn nhục, chỉ mong một ngày có thể đạt thành mộng tưởng tu tiên trong lòng, để có thể gào thét trước cửu Thiên, tự do tự tại, hành hiệp trượng nghĩa.
Giờ phút này, mọi thứ trở thành công cốc sao?
“Không! Ta không cam lòng!”
Dùng chút sức tàn, Diệp Vân không cam lòng hét lên.
Đúng lúc đó, trên bầu trời bỗng xuất hiện một đạo quang ảnh đen trắng đan xen, hắn đã nhắm mắt lại nên chỉ cảm thấy có vô số hình ảnh nở rộ, toàn bộ thiên địa sáng rực quang ảnh như hoa. Yêu Thú Cốc vốn chìm trong sương mù không ngăn nổi quang ảnh liền trở lên sáng rõ.
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, quang ảnh đen trắng nên lên đỉnh đầu Diệp Vân, tức thì hắn cảm thấy một cỗ Linh lực lớn lao rót vào Linh Hải, quầng sáng đen trắng chui vào trong óc ầm ầm nổ tung.
Trong óc Diệp Vân hiện lên những hình ảnh hắn chưa bao giờ thấy.
Một mảnh thiên địa hổn loạn, xuất hiện từng đạo phong nhận sắc bén như thần binh. Phong nhận đi qua chỗ nào, nơi ấy rừng rậm hóa tro tàn, núi cao đổ sụp xuống không sức mạnh nào có thê ngăn cản.
Nhưng cũng trong hoàn cảnh ác liệt đó, hư không phía trước lại xuất hiện hai thân ảnh một đen một trắng.
Hai thân ảnh từ xa tiến lại, mỗi bước dài cả ngàn dặm.
Cùng lúc đó, trong sương mù phía xa, Diệp Vân nhìn thấy một quang ảnh như thủy triều cuồn cuộn lao tới, khí thế không thể chống đỡ.
Mỗi quang ảnh màu vàng lại là một gã mặc kim giáp thần binh, dù ở xa nhưng khí thế truyền tới khiến cho Diệp Vân không chịu nổi phải quỳ xuống bái phục, tâm tình tràn đầy kích động.
Tiếng hô rung trời mang theo sát ý nhưng tụ thành thực chất, mãnh liệt cuồn cuộn theo kim giáp thần binh phòng tới hai quang ảnh đen trắng.
Sau cùng Diệp Vân cũng nhìn rõ, hai quang ảnh đen trắng lại là hai thân ảnh một nam một nữ. Hai người đối mặt với thủy triều cuồn cuộn to lớn thì trở nên nhỏ bé phi thường nhưng không hề toát lên chút nào sợ hãi.
Trái tim Diệp Vân bị hàn băng làm cho ngưng đập, cảm giác được khí thế không khuất phục của hai thân ảnh một nam một nữ kia thì bỗng nhiên đập mạnh. Cũng vào thời điểm đó, hai vầng sáng đen trắng từ hai thân ảnh toát ra tương giao, vô thanh vô tức xuất hiện rơi trên người hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Vân chỉ cảm thấy tất cả trở nên trống rỗng, mọi cảnh tượng đều biến mất sạch sẽ giống như chưa từng xuất hiện.
Trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, không hề có chút ý thức nào.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hai mắt Diệp Vân bỗng mở lớn. Từ đôi mắt hắn bắn ra một vầng sáng đen trắng như muốn xé rách Yêu Thú Cốc hắc ám, phóng thẳng lên trời tạo thành một cột sáng đen trắng trên không trung.
Cách đó ngàn dặm bên ngoài, mây mù lượn quanh phía sau Thiên Kiếm Tông, một lão giả mặc đạo phục màu xám mãnh mẽ xoay người nhìn về phía cột sáng.
“Linh lực lớn đến thế, sao lại xuất hiện ở Thiên Kiếm Tông ta?”
Thoát hiểm nghèo tốt bỗng hóa xe
*
Hàn quang lóe lên, hàn khí đóng băng trên không dần tản mát, nhiệt độ trong phạm vi mấy chục thước đột ngột giảm xuống nhanh chóng.
Diệp Vân thở sâu, khẽ lui lại nửa bước.
“Chẳng lẽ ông trời muốn ta chết ở đây sao?”
Ba năm qua, Diệp Vân tập trung tu luyện một bộ tâm pháp, thiên phú của hắn so với những đệ tử tạp dịch khác cũng không tầm thường. Mỗi năm một nấc, sau ba năm hắn đạt tới tầng thứ 3 Tẩy Tủy Cảnh. Có lẽ cũng vì thế mà trở thành cái gai trong mắt Lưu Đạo Liệt.
Cảnh giới Luyện Thể chia làm bảy cấp bậc; tầng một là Luyện Cốt: rèn luyện cho cốt nhục gân da; tầng hai là Hoán Huyết: huyết dịch toàn thân ngưng luyện, trừ đi tạp chất; tầng ba là Tẩy Tủy: tinh luyện cốt tủy mới có thể đề luyện ra máu huyết tinh khiết khiến cho khí lực tăng lên. Tiếp theo là tầng bốn Luyện Tạng: chính là rèn luyện ngũ tạng trong cơ thể; tầng năm Nội Tức: qua hô hấp có thể hấp thu thiên địa linh khí; tầng thứ sáu là Thông Khiếu: dùng nội tức đã thông toàn bộ khiếu huyệt, làm cho huyệt đạo toàn thân hợp thành một thể. Tầng cuối cùng chính là Ngộ Khí: hấp thu linh khí trong thiên địa để chuyển hóa thành chân khí.
Mỗi một tầng tu luyện cao hơn thì lực lượng chênh lệch càng lớn. Tư chất Lưu Đạo Liệt rất bình thường, hiện tại mới dừng ở tầng thứ tư Luyện Tạng, hơn Diệp Vân chỉ một tầng nhưng có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Tình huống hiện giờ, nếu chỉ có một con Băng Phách Tuyết Xà vốn có thực lực tương đương với tu sĩ Luyện Thể tầng thứ ba thì Diệp Vân còn có cơ hội chiến thắng, nhưng lại có tới hai con Băng Phách Tuyết Xà, lại là một đực một cái thì phải có cảnh giới Luyện Tạng như Lưu Đạo Liệt mới đối phó nổi.
Hai con Băng Phách Tuyết Xà cũng không lập tức lao tới, hai mắt hiện lên ánh sáng màu lam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân.
Diệp Vân tầm nhìn vị hạn chế, cơ bản chỉ thấy lờ mờ.
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại chết ở chỗ này?” Diệp Vân nhìn hai con Băng Phách Tuyết Xà trước mặt, nghĩ mình thực sự rơi vào tuyệt cảnh, toàn thân không rét mà run.
Sau một hồi quan sát thăm dò, dường như đã nhìn ra thực lực của Diệp Vân, con Băng Phách Tuyết Xà lớn hơn chậm rãi tiến về phía Diệp Vân.
Diệp Vân không dám lùi lại. Hắn biết, vừa lùi lại là Băng Phách Tuyết Xà sẽ được đà lao tới, bị nó cắn trúng toàn thân sẽ lập tức đóng băng, hàn độc theo huyết mạch tiến vào tim, cầm chắc cái chết.
Điểm mấu chốt chính là, nếu hắn có động tĩnh gì, con rắn cái đang quan sát sẽ lập tức lao lên, không cách nào ngăn cản.
Trong chớp mắt, Băng Phách Tuyết Xà chỉ còn cách Diệp Vân chừng năm mét, răng nanh lóe hàn quang, cái lưỡi màu đỏ tươi thè ra thụt vào làm người khác lạnh buốt sống lưng,
Diệp Vân hít sâu, chau mày lại. Hiện giờ hắn không biết làm gì để thoát khỏi hai con Băng Phách Tuyết Xà, đồng thời có chút hối hận đã tiến vào tầng thứ hai này. Nơi này với đệ tử tạp dịch như hắn vốn quá nguy hiểm.
Bất đắc dĩ, hắn khẽ lùi chân lại phía sau nửa bước, nhưng cùng lúc đó Băng Phách Tuyết Xà thân dài ba mét dựng đứng lên, hóa thành một đạo quang ảnh màu trắng dày đặc vút về phía hắn.
Trong mắt Diệp Vân hiện lên chiến ý, thân thể hơi nhích sang bên trái tránh đòn tấn công của Băng Phách Tuyết Xà, bàn tay hiện ra Chủy thủ hung hăng đâm tới.
Ba năm làm đệ tử tạp dịch làm tâm huyết hắn mai một đi không ít, nhưng ba năm bị áp bức làm bao nhiêu lửa giận bị dồn lạ trong phút chốc bạo phát.
Chủy thủ như điện xà lóe ra hàn mang lập tức đâm trúng thân thể Băng Phách Tuyết Xà.
“Chát.”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, Chủy thủ tiếp xúc với thân thể Tuyết Xà làm vang lên tiếng va chạm như tiếng kim loại. Diệp Vân rùng mình, hắn cảm nhận được Chủy thủ đâm trúng thân thể Băng Phách Tuyết Xà nhưng lại không cách nào xuyên thủng lân phiến.
“Không ổn.”
Một kích xuất ra không mang lại hiệu quả, hắn liền buông Chủy thủ ra ngay, đồng thời lưỡi rắn đỏ tươi hiện ra điểm vào phía trên Chủy thủ.
“Chát.”
Âm thanh vang lên, Chủy thủ rèn bằng tinh thiết bị lưỡi rắn xuyên qua, bạo liệt rơi lả tả trên nền đất.
Băng Phách Tuyết Xà cái ở bên ám toán, thiếu chút nữa đã đắc thủ.
Thân thể Diệp Vân tung lên không còn chưa kịp chạm đất, rắn đực trong miệng hiện lên ánh sáng âm u, hàn mang màu lam xuất hiện làm không gian mấy chục thước xung quanh nhiệt độ bỗng nhiên đại giảm.
Cùng lúc đó, rắn cái lại lao thẳng tới.
Một con thi triển thiên phú thần thông, một con lao tới cận chiến, Diệp Vân tức thời rơi vào tuyệt lộ.
Trong mắt hắn vừa ánh lên một nét tuyệt vọng đã bị thay thế bởi sát ý hung ác điên cuồng trào ra. Diệp Vân không lùi mà tiến, tránh thoát thiên phú thần thông của rắn đực, nhanh tay bắt lấy thân thể rắn cái rồi hung hăng nện một quyền lên cái đầu đang há miệng. Đó là nơi phát ra thiên phú thần thông nhưng cũng là nơi yếu hại nhất của Băng Phách Tuyết Xà.
“Bọn mi đã muốn ta chết, vậy một mạng đổi một mạng đi.”
Tròng mắt Diệp Vân tràn đầy ý chí điên cuồng, vằn lên từng tơ máu đỏ lòm, sát ý trong tích tắc như hóa thành thực chất.
Quên đi đau đớn, mặc kệ rắn đực ở bên đang rình rập chờ cơ hội, trong mắt Diệp Vân hiện giờ chỉ có rắn cái. Một quyền tiếp một quyền, tất cả Linh lực đều tập trung lên quyền đầu hung hăng nện lên đầu rắn cái.
Rắn cái điên cuồng gào thét, thanh âm chói tai kêu cứu rắn đực, điểm yếu yết hầu đã bị Diệp Vân nện nát nhừ.
“Soạt”.
Băng Phách hàn quang hiện lên, bắn thẳng vào sau lưng Diệp Vân.
Diệp Vân hơi khựng lại, dường như quên cả đau đớn do công kích của rắn đực tạo ra, một tay vẫn nắm lấy đầu rắn, tay kia hung hăng nện xuống.
“Chết cho ta!”
Diệp Vân lúc này như Tula khát máu, nắm lấy hàm Xà thú ra sức xé mạnh.
“Xoẹt”.
Đầu rắn bị hắn xé rách, thân thể chia đôi tới tận bụng.
Rắn cái đau đớn vô cùng, trước lúc chết còn rút đuôi hung hăng đánh lên người Diệp Vân nhưng hắn coi như không thấy, ném xác rắn cái sang một bên rồi xuay người nhìn lại.
Vừa lúc đó, rắn đực lao tới cuốn chặt lấy hắn, miệng lớn dính máu nhằm đầu Diệp Vân cắn tới.
“Tới đây đi.”
Diệp Vân gầm lên một tiếng, quyền đầu như nước nện lên đầu rắn đực, nhưng rắn đực trời sinh Linh lực cùng thân thể kiên cường dẻo dai hơn rắn cái, lúc trước đối chiến với rắn cái đã tiêu hao hầu hết Linh lực của Diệp Vân nên quyền đầu này căn bản không gây ra thương tổn bao nhiêu cho rắn đực.
“Răng rắc!”
Theo âm thanh vang lên, cánh tay Diệp Vân bị rắn đực cắn khiến hắn đau đớn kịch liệt, hàn độc lạnh như băng theo đó chui vào cơ thể, khuếch tán trong kinh mạch. Trong nháy mắt, toàn bộ thân thể Diệp Vân như bị đóng băng.
Rắn đực quấn lấy thân thể Diệp Vân, xiết ngày càng mạnh. Xương cốt hắn kêu lên răng rắc, tùy thời mà có thể bị nghiền thành từng mảnh.
Ánh sáng nhu hòa trên đỉnh đầu trở nên lập lòe, phạm vị mười mét trên bãi cỏ xung quanh bị bao trùm bởi một tầng băng sương. Thân thể Diệp Vân cũng xuất hiện băng hoa óng ánh, dần dần tản ra.
“Có phải ta sắp chết rồi không?”
Ánh mắt Diệp Vân dần trở nên mơ hồ, sinh cơ bị hàn độc nhanh chóng đầy lùi, ý thức dần rút khỏi cơ thể.
Trải qua trăm ngàn cay đắng mới được vào Thiên Kiếm Tông, trổ hết tài năng giữa mấy vạn tên thiếu niên mới được trở thành đệ tử làm tạp dịch. Lại trải qua ba năm nhận bao khổ cực, bị Lưu Đạo Liệt bóc lột, cuộc sống giống như gà chó hắn đều nhịn nhục, chỉ mong một ngày có thể đạt thành mộng tưởng tu tiên trong lòng, để có thể gào thét trước cửu Thiên, tự do tự tại, hành hiệp trượng nghĩa.
Giờ phút này, mọi thứ trở thành công cốc sao?
“Không! Ta không cam lòng!”
Dùng chút sức tàn, Diệp Vân không cam lòng hét lên.
Đúng lúc đó, trên bầu trời bỗng xuất hiện một đạo quang ảnh đen trắng đan xen, hắn đã nhắm mắt lại nên chỉ cảm thấy có vô số hình ảnh nở rộ, toàn bộ thiên địa sáng rực quang ảnh như hoa. Yêu Thú Cốc vốn chìm trong sương mù không ngăn nổi quang ảnh liền trở lên sáng rõ.
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, quang ảnh đen trắng nên lên đỉnh đầu Diệp Vân, tức thì hắn cảm thấy một cỗ Linh lực lớn lao rót vào Linh Hải, quầng sáng đen trắng chui vào trong óc ầm ầm nổ tung.
Trong óc Diệp Vân hiện lên những hình ảnh hắn chưa bao giờ thấy.
Một mảnh thiên địa hổn loạn, xuất hiện từng đạo phong nhận sắc bén như thần binh. Phong nhận đi qua chỗ nào, nơi ấy rừng rậm hóa tro tàn, núi cao đổ sụp xuống không sức mạnh nào có thê ngăn cản.
Nhưng cũng trong hoàn cảnh ác liệt đó, hư không phía trước lại xuất hiện hai thân ảnh một đen một trắng.
Hai thân ảnh từ xa tiến lại, mỗi bước dài cả ngàn dặm.
Cùng lúc đó, trong sương mù phía xa, Diệp Vân nhìn thấy một quang ảnh như thủy triều cuồn cuộn lao tới, khí thế không thể chống đỡ.
Mỗi quang ảnh màu vàng lại là một gã mặc kim giáp thần binh, dù ở xa nhưng khí thế truyền tới khiến cho Diệp Vân không chịu nổi phải quỳ xuống bái phục, tâm tình tràn đầy kích động.
Tiếng hô rung trời mang theo sát ý nhưng tụ thành thực chất, mãnh liệt cuồn cuộn theo kim giáp thần binh phòng tới hai quang ảnh đen trắng.
Sau cùng Diệp Vân cũng nhìn rõ, hai quang ảnh đen trắng lại là hai thân ảnh một nam một nữ. Hai người đối mặt với thủy triều cuồn cuộn to lớn thì trở nên nhỏ bé phi thường nhưng không hề toát lên chút nào sợ hãi.
Trái tim Diệp Vân bị hàn băng làm cho ngưng đập, cảm giác được khí thế không khuất phục của hai thân ảnh một nam một nữ kia thì bỗng nhiên đập mạnh. Cũng vào thời điểm đó, hai vầng sáng đen trắng từ hai thân ảnh toát ra tương giao, vô thanh vô tức xuất hiện rơi trên người hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Vân chỉ cảm thấy tất cả trở nên trống rỗng, mọi cảnh tượng đều biến mất sạch sẽ giống như chưa từng xuất hiện.
Trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, không hề có chút ý thức nào.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hai mắt Diệp Vân bỗng mở lớn. Từ đôi mắt hắn bắn ra một vầng sáng đen trắng như muốn xé rách Yêu Thú Cốc hắc ám, phóng thẳng lên trời tạo thành một cột sáng đen trắng trên không trung.
Cách đó ngàn dặm bên ngoài, mây mù lượn quanh phía sau Thiên Kiếm Tông, một lão giả mặc đạo phục màu xám mãnh mẽ xoay người nhìn về phía cột sáng.
“Linh lực lớn đến thế, sao lại xuất hiện ở Thiên Kiếm Tông ta?”