Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 105: Chim sẻ núp sau
Kiếm quang sáng chói kéo dài trăm trượng, trên thân kiếm là một nam tử áo trắng như tuyết tung bay theo gió.
“Âu Dương Vấn Thiên, ngươi chớ nên khinh người quá đáng. Ngươi nghĩ ta sợ ngươi thật sao?” Đỗ Kiến Minh nhìn đạo kiếm quang đang phá không mà tới, hừ lạnh.
“Thật sao? Đừng nói là tu vi của Đỗ Tam tộc trưởng đã vượt qua ta nhé?” Kiếm quang được thu lại, Âu Dương Vấn Thiên từ trên không hạ xuống, lăng không đứng trên mặt nước gợn sóng.
“Ngươi nghĩ chỉ có ngươi mới tìm hiểu được Thiên Nhân Cảnh sao?” Đỗ Kiến Minh lạnh lùng quát, từ thân thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ như sóng vỗ bờ.
Trúc Cơ tầng thứ sáu Thiên Nhân Cảnh!
Đám người Ân Mỗ Mỗ và Tôn Nhất Đao hít vào mấy ngụm khí lạnh, vẻ mặt khó tin. Lúc trước đã mơ hồ cảm nhận được Đỗ Kiến Minh có sự đột phá về tu vi, nhưng muốn vượt qua nó đâu có dễ dàng. Cho nên khi thấy tu vi Thiên Nhân Cảnh của Âu Dương Vấn Thiên biểu hiện ra, đám người này đều vô cùng kinh hãi, không còn dám phản kháng, chỉ như thiên lôi sai đâu là đánh đấy.
Không ngờ, Đỗ Kiến Minh cũng đã vượt qua nhân kiếp, đạt tới Thiên Nhân Chi Cảnh. Chuyện này thực là khó tin!
“Thì ra ngươi cũng đã vượt qua nhân kiếp, đạt tới Thiên Nhân, thảo nào mà dám mạnh miệng như vậy. Bất quá, ngươi nghĩ như thế đã đủ để đối phó với bổn tọa hay sao?” Âu Dương Vấn Thiên khing thường nói.
“Chưa thử qua thì còn chưa biết được,” Đỗ Kiến Minh không chịu yếu thế, bước lên trước một bước.
Không gian nhất thời trở nên căng như dây đàn. Hai cao thủ Trúc Cơ lục trọng lúc nào cũng thể thể ra tay.
“Đỗ Tam tộc trưởng, Âu Dương phong chủ! Bây giờ không phải lúc để tranh đấu với nhau. Bên trong Thủy Vân điện có bảo vật hay không, nhiều ít thế nào còn chưa biết. Đợi tới lúc mọi chuyện rõ ràng thì tranh giành cũng chưa muộn.” Ân Mỗ Mỗ chống quải trượng, chậm rãi đi tới.
“Đúng vậy. Việc cần thiết trước mắt là phải mở được Thủy Vân điện ra.” Tôn Nhất Đao thấy tu vi của Đỗ Kiến Minh như thế thì không còn tâm tư mà tranh đấu nữa.
Âu Dương Vấn Thiên nhìn Đỗ Kiến Minh bằng còn mắt lạnh lùng nghĩ. Nếu hắn không tuân theo ước định, thì chỉ còn cách ra tay giết hắn mà thôi.
Đổ Kiến Minh nhìn ba người còn lại, sát ý trong mắt dần biến mất.
“Nếu Ân lão thái bà đã đứng ra hòa giải, ta đây cũng nể tình mà bỏ qua cho ngươi. Xem ngươi còn sống được thêm bao lâu nữa.”
Đỗ Kiến Minh vẫn luôn cao ngạo như vậy. Dù rơi vào thế hạ phong cũng không chịu thừa nhận, ngoài miệng luôn tìm cách nói cứng.
Âu Dương Vấn Thiên nghe xong chỉ lơ đễnh nhìn mà không biểu hiện gì. Hắn có sự tự tin tuyệt đối vào bản thân. Nếu đánh nhau, Đỗ Kiến Minh tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Dù không thể giết chết đối phương thì cũng khiến hắn trọng thương, mặc cho mình dày vò.
“Được rồi, chúng ta cứ theo ước định ban đầu vậy. Cùng nhau tiến vào Thủy Vân điện, lấy được bảo vật rồi sẽ phân phối sau.” Âu Dương Vấn Thiên từ tốn nói.
“Tất nhiên là vậy.” Ân Mỗ Mỗ gật đầu, miệng cười cười.
“Dựa theo ước định lúc trước, Thiên Kiếm Tông và Đổ gia chiếm bốn phần, còn lại ta và Ân Mỗ Mỗ sẽ chia đều.” Tôn Nhất Đao gật đầu rồi nói rất nhanh. Hắn sợ có người đổi ý thì hắn sẽ là người dễ bị thua thiệt nhất.
“Hừ! Cứ cho là một mình ngươi phụ trách Phách Đao Môn đi nữa, ngươi có tư cách gì để lấy một phần bảo vật? Ta xem ra, ngươi chỉ có thể nhận được tối đa hai kiện, còn lại Đỗ gia chúng ta cùng Thiên Kiếm Tông sẽ chia đều.” Đỗ Kiến Minh xen vào, khinh thường nhìn đối phương.
“Ngươi…”. Tôn Nhất Đao giận tới mặt đỏ tía tai nhưng cũng đành nín nhịn.
Lúc trước Tôn Nhất Đao còn dám cạnh tranh với Đỗ Kiến Minh, nhưng từ khi đối phương biểu hiện ra thực lực Trúc Cơ lục trọng Thiên Nhân Cảnh thì ngay cả nói nhảm hắn cũng không dám. Tu vi của hai người chênh lệch quá lớn, Đỗ gia lại là thế lực cực lớn ở Tấn quốc, dù Đỗ Kiến Minh thực sự giết hắn, tin rằng sẽ không có ai dám làm gì.
“Nơi đây không phải nơi mà Đỗ gia của ngươi có thể định đoạt, mà là Thiên Kiếm Tông của ta.” Âu Dương Vấn Thiên bị Đỗ Kiến Minh khiêu khích làm hắn nộ hỏa xung thiên, lạnh lùng quát.
Đỗ Kiến Mình hừ lạnh. “Nếu muốn, hãy thử động thủ xem sao.”
“Đỗ tam tộc trưởng, lần này Hoa Vận bí tàng mở ra, chúng ta bốn nhà phải liên thủ mới có thể thành công tiến vào, nếu thiếu một người là không được. Đỗ tam tộc trưởng hãy suy nghĩ cho kỹ, cần gì phải lật lọng như vậy.” Ân mỗ mỗ từ tốn cất tiếng.
“Đúng lắm.” Tới lúc này Tôn Nhất Đao mới cất giọng đồng ý.
Đỗ Kiến Minh nhìn ba người còn lại một lượt. Tuy hắn cuồng vọng nhưng còn chưa tới mức ngu muội. Hắn biểu hiện thực lực ra cũng là hy vọng Đỗ gia có thể có thêm chút lợi ích mà thôi. Cùng lắm thì như ban đầu, bảo vật lấy được hắn cầm trong tay bốn phần là được.
“Hừ, đã như vậy thì chuyện này coi như dừng ở đây. Lần sau Tôn Nhất Đao ngươi còn dám mạo phạm ta thì đừng trách.”
Tôn Nhất Đao đang chứa đầy một bụng tức giận, nhưng không có cách nào nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thủy Vân Thần Điện được mười tám cây cột nước nâng lên, đứng sừng sững trên không trung. Lúc này, Diệp Vân còn nấp ở một nơi bí mật, chưa xông lên phía trước. Tu vi của hắn chưa đủ, dám nghênh ngang hiện thân ở chỗ này khẳng định sẽ bị người khác nghi ngờ. Trên người hắn còn mang Chí Bảo, bị phát hiện chắc chắn sẽ bị kẻ khác ra tay cướp đoạt, còn sống được hay không cũng rất khó nói.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Vân nghi hoặc chính là, Hoa Nhất Thành tự xưng là đệ tử của Tề Dương Tông, tu vi cũng đạt tới Luyện Khí Cảnh thì vì sao không cùng đi với đám người của Tề Dương Tông?
Trong lúc Diệp Vân đang đầy một bụng nghi hoặc thì Hoa Nhất Thành quay đầu nhìn hắn, cười cười.
“Ta chỉ đạt tới tu vi Luyện Khí Cảnh tứ trọng, lần này đệ tử có tu vi cao hơn của Tề Dương Tông tiến vào đây chỗ nào cũng có, xáo trộn trong đội hình để thừa dịp lấy được đồ tốt.” Hoa Nhất Thành không giấu giếm, tham vọng trong lòng đều nói ra hết.
Diệp Vân khẽ giật mình, sau đó mỉm cười. Hắn có cảm giác tâm tư mỗi người có một mục đích, chẳng qua là tu vi của hắn thấp hơn, ngay cả tư cách cùng tham gia vào đội ngũ đó cũng không có.
“Diệp huynh đệ, đợi lát nữa bọn họ tiến vào Thủy Vân Điện, chúng ta cũng không nên theo vào.” Hoa Nhất Thanh thấp giọng bảo.
“Vì sao? Nơi này biển rộng mêng mông, ngoài Thủy Vân Điện thì làm gì có địa phương nào cất giấu bảo vật nữa? Ngươi không muốn vào Thủy Vân Điện thì sẽ đi đâu?”
Hoa Nhất Thanh chỉ cười một cách quỷ dị, sau đó nhấc tay phải làm xuất hiện một tấm da màu đen trong lòng bàn tay.
“Ai nói chỉ ở trong Thủy Vân Điện mới có bảo vật? Tại nơi biển rộng mênh mông này mới là nơi cất giấu nhiều bảo vật trân quý nhất.”
Diệp Vân sửng sốt nhìn Hoa Nhất Thành. Hắn không ngờ, đại dương bao la này lại có thể che giấu bảo vật bên trong.
“Nếu chúng ta thật muốn thừa nước đục thả câu, theo bọn họ tiến vào Thủy Vân Điện, với tu vi của chúng ta thì rất nhanh sẽ bị phát hiện. Không bằng chúng ta đi thăm dò đại dương này một phen, biết đâu lại có thu hoạch ngoài ý muốn.” Hoa Nhất Thành nhìn Diệp Vân rồi lại thu mình về sau, cẩn thận ẩn nấp.
Diệp Vân gật đầu. Lời Hoa Nhất Thành không phải không có lý. Với tu vi của hai người bọn, xen vào đám người kia nhất định sẽ bị phát hiện. Lúc đó, kết quả thế nào không nói cũng có thể hình dung được. Chỉ có bi thảm mà thôi!
“Diệp huynh đệ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đại dương bao la này có bao nhiêu nguy hiểm ẩn dấu ta cũng không rõ, nên đi hai người thì sẽ an toàn hơn. Tuy nhiên, nhưng lúc đạt được bảo vật, ta phải được chọn trước, mỗi người một vật, cứ thế chia đều ra.”
Diệp Vân gật đầu. “Chuyện đó là tất nhiên rồi.”
Diệp Vân trải qua ba năm tôi luyện ở ngoài tạp dịch viện, hắn không dễ dàng tin tưởng người khác. Dù Hoa Nhất Thành nói vậy, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng. Tuy nhiên, hắn cũng hoàn toàn đồng ý với chủ ý của Hoa Nhất Thành. Nơi này đại dương mênh mông, nguy hiểm trùng trùng. Nếu có người cùng phối hợp ứng chiến, cơ hội sống sót sẽ cao hơn nhiều.
“Tốt lắm, chúng ta cứ yên lặng chờ đợi, sau khi bọn họ tiến vào Thủy Vân Điện rồi chúng táẽ xuống nước tìm kiếm.” Trong mắt Hoa Nhất Thành ánh lên một tia khác thường rồi rất nhanh trở lại bình thường, vừa cười vừa nói.
Diệp Vân ở bên cạnh cũng gật đầu, hướng ánh mắt lên bầu trời cao, nơi mấy trăm tên đệ tử tinh nhuệ đang kích động chuẩn bị tiến vào Thủy Vân Điện.
Thủy Vân Điện vừa mở ra, Âu Dương Vấn Thiên đã rất nhanh tiến vào trong.
“Tất cả mọi người nghe đây. Sau khi các ngươi tiến vào trong Thủy Vân Điện, đoạt được đồ vật hay không, trân quý hay không đều phải nộp lên trên, sau đó chúng ta sẽ phân phối cho mọi người. Nếu ai dám giấu riêng, bị phát hiện thì sẽ lập tức bị giết chết.” Âm thanh của Âu Dương Vấn Thiên vang lên lạnh lùng trong tai mọi người.
“Vâng.” Mấy trăm đệ tử cùng đáp, âm thanh rung chuyển một vùng. Sau đó, mấy trăm tên đệ tử xếp thành hai nhóm, hướng Thủy Vân Điện tiến vào.
Diệp Vân và Hoa Nhất Thành núp ở phía xa, đợi thời gian hơn nửa nén hương, lúc bên ngoài Thủy Vân Điện không còn một bóng người mới từ từ đi ra.
“Diệp huynh đệ, chúng ta đi thôi.” Hoa Nhất Thành nói đầy hưng phấn.
Hai người cùng lấy da Bích Nhãn Tinh Thú làm thành áo mặc, rồi thả mình rơi xuống mặt biển mênh mông phía dưới.
Sau khi hai người rơi xuống mặt biển không lâu, từ dưới Thủy Vân Điện truyền tới một hồi chấn động, sau đó xuất hiện mấy thân ảnh.
“Âu Dương Vấn Thiên, ngươi chớ nên khinh người quá đáng. Ngươi nghĩ ta sợ ngươi thật sao?” Đỗ Kiến Minh nhìn đạo kiếm quang đang phá không mà tới, hừ lạnh.
“Thật sao? Đừng nói là tu vi của Đỗ Tam tộc trưởng đã vượt qua ta nhé?” Kiếm quang được thu lại, Âu Dương Vấn Thiên từ trên không hạ xuống, lăng không đứng trên mặt nước gợn sóng.
“Ngươi nghĩ chỉ có ngươi mới tìm hiểu được Thiên Nhân Cảnh sao?” Đỗ Kiến Minh lạnh lùng quát, từ thân thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ như sóng vỗ bờ.
Trúc Cơ tầng thứ sáu Thiên Nhân Cảnh!
Đám người Ân Mỗ Mỗ và Tôn Nhất Đao hít vào mấy ngụm khí lạnh, vẻ mặt khó tin. Lúc trước đã mơ hồ cảm nhận được Đỗ Kiến Minh có sự đột phá về tu vi, nhưng muốn vượt qua nó đâu có dễ dàng. Cho nên khi thấy tu vi Thiên Nhân Cảnh của Âu Dương Vấn Thiên biểu hiện ra, đám người này đều vô cùng kinh hãi, không còn dám phản kháng, chỉ như thiên lôi sai đâu là đánh đấy.
Không ngờ, Đỗ Kiến Minh cũng đã vượt qua nhân kiếp, đạt tới Thiên Nhân Chi Cảnh. Chuyện này thực là khó tin!
“Thì ra ngươi cũng đã vượt qua nhân kiếp, đạt tới Thiên Nhân, thảo nào mà dám mạnh miệng như vậy. Bất quá, ngươi nghĩ như thế đã đủ để đối phó với bổn tọa hay sao?” Âu Dương Vấn Thiên khing thường nói.
“Chưa thử qua thì còn chưa biết được,” Đỗ Kiến Minh không chịu yếu thế, bước lên trước một bước.
Không gian nhất thời trở nên căng như dây đàn. Hai cao thủ Trúc Cơ lục trọng lúc nào cũng thể thể ra tay.
“Đỗ Tam tộc trưởng, Âu Dương phong chủ! Bây giờ không phải lúc để tranh đấu với nhau. Bên trong Thủy Vân điện có bảo vật hay không, nhiều ít thế nào còn chưa biết. Đợi tới lúc mọi chuyện rõ ràng thì tranh giành cũng chưa muộn.” Ân Mỗ Mỗ chống quải trượng, chậm rãi đi tới.
“Đúng vậy. Việc cần thiết trước mắt là phải mở được Thủy Vân điện ra.” Tôn Nhất Đao thấy tu vi của Đỗ Kiến Minh như thế thì không còn tâm tư mà tranh đấu nữa.
Âu Dương Vấn Thiên nhìn Đỗ Kiến Minh bằng còn mắt lạnh lùng nghĩ. Nếu hắn không tuân theo ước định, thì chỉ còn cách ra tay giết hắn mà thôi.
Đổ Kiến Minh nhìn ba người còn lại, sát ý trong mắt dần biến mất.
“Nếu Ân lão thái bà đã đứng ra hòa giải, ta đây cũng nể tình mà bỏ qua cho ngươi. Xem ngươi còn sống được thêm bao lâu nữa.”
Đỗ Kiến Minh vẫn luôn cao ngạo như vậy. Dù rơi vào thế hạ phong cũng không chịu thừa nhận, ngoài miệng luôn tìm cách nói cứng.
Âu Dương Vấn Thiên nghe xong chỉ lơ đễnh nhìn mà không biểu hiện gì. Hắn có sự tự tin tuyệt đối vào bản thân. Nếu đánh nhau, Đỗ Kiến Minh tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Dù không thể giết chết đối phương thì cũng khiến hắn trọng thương, mặc cho mình dày vò.
“Được rồi, chúng ta cứ theo ước định ban đầu vậy. Cùng nhau tiến vào Thủy Vân điện, lấy được bảo vật rồi sẽ phân phối sau.” Âu Dương Vấn Thiên từ tốn nói.
“Tất nhiên là vậy.” Ân Mỗ Mỗ gật đầu, miệng cười cười.
“Dựa theo ước định lúc trước, Thiên Kiếm Tông và Đổ gia chiếm bốn phần, còn lại ta và Ân Mỗ Mỗ sẽ chia đều.” Tôn Nhất Đao gật đầu rồi nói rất nhanh. Hắn sợ có người đổi ý thì hắn sẽ là người dễ bị thua thiệt nhất.
“Hừ! Cứ cho là một mình ngươi phụ trách Phách Đao Môn đi nữa, ngươi có tư cách gì để lấy một phần bảo vật? Ta xem ra, ngươi chỉ có thể nhận được tối đa hai kiện, còn lại Đỗ gia chúng ta cùng Thiên Kiếm Tông sẽ chia đều.” Đỗ Kiến Minh xen vào, khinh thường nhìn đối phương.
“Ngươi…”. Tôn Nhất Đao giận tới mặt đỏ tía tai nhưng cũng đành nín nhịn.
Lúc trước Tôn Nhất Đao còn dám cạnh tranh với Đỗ Kiến Minh, nhưng từ khi đối phương biểu hiện ra thực lực Trúc Cơ lục trọng Thiên Nhân Cảnh thì ngay cả nói nhảm hắn cũng không dám. Tu vi của hai người chênh lệch quá lớn, Đỗ gia lại là thế lực cực lớn ở Tấn quốc, dù Đỗ Kiến Minh thực sự giết hắn, tin rằng sẽ không có ai dám làm gì.
“Nơi đây không phải nơi mà Đỗ gia của ngươi có thể định đoạt, mà là Thiên Kiếm Tông của ta.” Âu Dương Vấn Thiên bị Đỗ Kiến Minh khiêu khích làm hắn nộ hỏa xung thiên, lạnh lùng quát.
Đỗ Kiến Mình hừ lạnh. “Nếu muốn, hãy thử động thủ xem sao.”
“Đỗ tam tộc trưởng, lần này Hoa Vận bí tàng mở ra, chúng ta bốn nhà phải liên thủ mới có thể thành công tiến vào, nếu thiếu một người là không được. Đỗ tam tộc trưởng hãy suy nghĩ cho kỹ, cần gì phải lật lọng như vậy.” Ân mỗ mỗ từ tốn cất tiếng.
“Đúng lắm.” Tới lúc này Tôn Nhất Đao mới cất giọng đồng ý.
Đỗ Kiến Minh nhìn ba người còn lại một lượt. Tuy hắn cuồng vọng nhưng còn chưa tới mức ngu muội. Hắn biểu hiện thực lực ra cũng là hy vọng Đỗ gia có thể có thêm chút lợi ích mà thôi. Cùng lắm thì như ban đầu, bảo vật lấy được hắn cầm trong tay bốn phần là được.
“Hừ, đã như vậy thì chuyện này coi như dừng ở đây. Lần sau Tôn Nhất Đao ngươi còn dám mạo phạm ta thì đừng trách.”
Tôn Nhất Đao đang chứa đầy một bụng tức giận, nhưng không có cách nào nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thủy Vân Thần Điện được mười tám cây cột nước nâng lên, đứng sừng sững trên không trung. Lúc này, Diệp Vân còn nấp ở một nơi bí mật, chưa xông lên phía trước. Tu vi của hắn chưa đủ, dám nghênh ngang hiện thân ở chỗ này khẳng định sẽ bị người khác nghi ngờ. Trên người hắn còn mang Chí Bảo, bị phát hiện chắc chắn sẽ bị kẻ khác ra tay cướp đoạt, còn sống được hay không cũng rất khó nói.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Vân nghi hoặc chính là, Hoa Nhất Thành tự xưng là đệ tử của Tề Dương Tông, tu vi cũng đạt tới Luyện Khí Cảnh thì vì sao không cùng đi với đám người của Tề Dương Tông?
Trong lúc Diệp Vân đang đầy một bụng nghi hoặc thì Hoa Nhất Thành quay đầu nhìn hắn, cười cười.
“Ta chỉ đạt tới tu vi Luyện Khí Cảnh tứ trọng, lần này đệ tử có tu vi cao hơn của Tề Dương Tông tiến vào đây chỗ nào cũng có, xáo trộn trong đội hình để thừa dịp lấy được đồ tốt.” Hoa Nhất Thành không giấu giếm, tham vọng trong lòng đều nói ra hết.
Diệp Vân khẽ giật mình, sau đó mỉm cười. Hắn có cảm giác tâm tư mỗi người có một mục đích, chẳng qua là tu vi của hắn thấp hơn, ngay cả tư cách cùng tham gia vào đội ngũ đó cũng không có.
“Diệp huynh đệ, đợi lát nữa bọn họ tiến vào Thủy Vân Điện, chúng ta cũng không nên theo vào.” Hoa Nhất Thanh thấp giọng bảo.
“Vì sao? Nơi này biển rộng mêng mông, ngoài Thủy Vân Điện thì làm gì có địa phương nào cất giấu bảo vật nữa? Ngươi không muốn vào Thủy Vân Điện thì sẽ đi đâu?”
Hoa Nhất Thanh chỉ cười một cách quỷ dị, sau đó nhấc tay phải làm xuất hiện một tấm da màu đen trong lòng bàn tay.
“Ai nói chỉ ở trong Thủy Vân Điện mới có bảo vật? Tại nơi biển rộng mênh mông này mới là nơi cất giấu nhiều bảo vật trân quý nhất.”
Diệp Vân sửng sốt nhìn Hoa Nhất Thành. Hắn không ngờ, đại dương bao la này lại có thể che giấu bảo vật bên trong.
“Nếu chúng ta thật muốn thừa nước đục thả câu, theo bọn họ tiến vào Thủy Vân Điện, với tu vi của chúng ta thì rất nhanh sẽ bị phát hiện. Không bằng chúng ta đi thăm dò đại dương này một phen, biết đâu lại có thu hoạch ngoài ý muốn.” Hoa Nhất Thành nhìn Diệp Vân rồi lại thu mình về sau, cẩn thận ẩn nấp.
Diệp Vân gật đầu. Lời Hoa Nhất Thành không phải không có lý. Với tu vi của hai người bọn, xen vào đám người kia nhất định sẽ bị phát hiện. Lúc đó, kết quả thế nào không nói cũng có thể hình dung được. Chỉ có bi thảm mà thôi!
“Diệp huynh đệ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đại dương bao la này có bao nhiêu nguy hiểm ẩn dấu ta cũng không rõ, nên đi hai người thì sẽ an toàn hơn. Tuy nhiên, nhưng lúc đạt được bảo vật, ta phải được chọn trước, mỗi người một vật, cứ thế chia đều ra.”
Diệp Vân gật đầu. “Chuyện đó là tất nhiên rồi.”
Diệp Vân trải qua ba năm tôi luyện ở ngoài tạp dịch viện, hắn không dễ dàng tin tưởng người khác. Dù Hoa Nhất Thành nói vậy, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng. Tuy nhiên, hắn cũng hoàn toàn đồng ý với chủ ý của Hoa Nhất Thành. Nơi này đại dương mênh mông, nguy hiểm trùng trùng. Nếu có người cùng phối hợp ứng chiến, cơ hội sống sót sẽ cao hơn nhiều.
“Tốt lắm, chúng ta cứ yên lặng chờ đợi, sau khi bọn họ tiến vào Thủy Vân Điện rồi chúng táẽ xuống nước tìm kiếm.” Trong mắt Hoa Nhất Thành ánh lên một tia khác thường rồi rất nhanh trở lại bình thường, vừa cười vừa nói.
Diệp Vân ở bên cạnh cũng gật đầu, hướng ánh mắt lên bầu trời cao, nơi mấy trăm tên đệ tử tinh nhuệ đang kích động chuẩn bị tiến vào Thủy Vân Điện.
Thủy Vân Điện vừa mở ra, Âu Dương Vấn Thiên đã rất nhanh tiến vào trong.
“Tất cả mọi người nghe đây. Sau khi các ngươi tiến vào trong Thủy Vân Điện, đoạt được đồ vật hay không, trân quý hay không đều phải nộp lên trên, sau đó chúng ta sẽ phân phối cho mọi người. Nếu ai dám giấu riêng, bị phát hiện thì sẽ lập tức bị giết chết.” Âm thanh của Âu Dương Vấn Thiên vang lên lạnh lùng trong tai mọi người.
“Vâng.” Mấy trăm đệ tử cùng đáp, âm thanh rung chuyển một vùng. Sau đó, mấy trăm tên đệ tử xếp thành hai nhóm, hướng Thủy Vân Điện tiến vào.
Diệp Vân và Hoa Nhất Thành núp ở phía xa, đợi thời gian hơn nửa nén hương, lúc bên ngoài Thủy Vân Điện không còn một bóng người mới từ từ đi ra.
“Diệp huynh đệ, chúng ta đi thôi.” Hoa Nhất Thành nói đầy hưng phấn.
Hai người cùng lấy da Bích Nhãn Tinh Thú làm thành áo mặc, rồi thả mình rơi xuống mặt biển mênh mông phía dưới.
Sau khi hai người rơi xuống mặt biển không lâu, từ dưới Thủy Vân Điện truyền tới một hồi chấn động, sau đó xuất hiện mấy thân ảnh.