Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Chương 68: Cố Ninh trở lại
Ngực tên dị năng giả hệ thổ bị cắm một dây leo to màu xanh lục, dường như hắn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, nụ cười đầy hưng phấn vẫn còn sót lại trên mặt. Hắn ta kinh ngạc cúi đầu, nhìn dây leo cắm vào ngực mình, đâm ra sau lưng, mũi dây leo còn có máu tươi dính vào như một đóa hoa máu. Những tường đất được hắn ta tạo ra cũng dần sụp đổ rồi vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất.
Ngay sau đó, hắn ta bị dây leo nâng lên, đính lên tường, dây leo đâm sâu vào vách tường bên trong, đem hắn cắm sâu vào bức tường. Hắn ta run rẩy đau đớn, mặt cắt không còn một giọt máu, hấp hối treo ở đó, máu theo dây leo cắm vào ngực cứ từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà khiếp sợ nhìn một màn này, thời gian như đóng băng lại. Tam Ca ngừng mắng chửi, ngây ngốc nhìn tên dị năng giả hệ thổ ban nãy còn định đóng đinh bọn họ lên tường mà giờ một dây leo từ đâu xuất hiện lại đâm chính hắn lên tường.
Cổ đạo trưởng híp mắt, cố gắng hít thở. Ông khó khăn xoay người, lại khiếp sợ mở to hai mắt, không dám tin nhìn người đang đứng đằng xa.
Trình Minh ngã trên mặt đất, cùng nhìn về phía đó, nhìn không biết là đang khóc hay đang cười, ngẩn ngơ nhìn người đang bám vào dây leo bay về phía bọn họ. cậu không dám tin vào mắt mình.
Chỉ có Tam Ca còn sức khiếp sợ hô: “Cố Ninh?!”
Lúc này Cố Ninh đang đứng vững vàng trên một bụi cây mây khổng lồ, gió bên tai phần phật, mái tóc ngắn vàng chói đến lóa mắt. Cô nhìn Tam Ca, Cổ đạo trưởng bị treo ngược lên, Trình Minh nằm hấp hối trên mặt đất thì điên cuồng điều động dị năng dưới chân, dây leo nhanh chóng đưa cô tiến về phía trước. Ở phía sau cô, Trương Tiểu Bạch, Hướng Hứa, Hướng Dật và cả nhóm người Hồng tỷ đều nắm chặt vào dây leo, chỉ sợ nắm không chặt sẽ bị ngã xuống.
Hình ảnh này làm mọi người không nói nên lời.
Đang lúc bọn họ còn đang khiếp sợ thì…
‘Bịch!’ ‘Bịch!’ ‘Bịch!’
Ba tiếng động như của đồ vật nào đó rơi xuống đất vang lên.
Ba người như bao tải bị quăng từ trên trời xuống, ngã lăn lộn dưới đất.
“Giang Tuyết?!”
Người dị năng giả hệ mộc khiếp sợ nhìn người mới bị dây leo ném xuống đất.
Ba người vừa mới ngã xuống chính là ba người được phân đuổi theo Trương Tiểu Bạch cùng Hướng Hứa, Giang Tuyết, Tôn Quang và Lương Long!
Giang Tuyết ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn, trên người lúc bị ném xuống không biết đã gãy mấy cái xương, cùng với vẻ phách lối ban nãy như hai người khác nhau. Hai người còn lại nằm trên mặt đất không động đậy, không biết còn sống hay đã chết.
Giang Tuyết yếu ớt nói: “Cứu, cứu tôi…”
Vương Bác khiếp sợ nhìn ba người Giang Tuyết trên mặt đất. Ngay lập tức, hắn thậm chí còn không thèm quan tâm đến chủ nhân của đám dây leo kia là ai, không chút do dự điên cuồng điều động dị năng, tạo ra vô số tường nước! Chỉ trong chớp mắt, có hơn mười tường nước được dựng lên!
Cố Ninh vung tay, hàng loạt dây leo từ trên mặt đất mà chui lên! Nhanh chóng sinh trưởng thành một cái cây to, từ trong không trung cong một đường công phá đến mười mấy bức tường nước! Từ trước đến nay, dây leo luôn là biểu tượng của sự mềm mại thì lúc này đây lại trở thành một loại vũ khí vô cùng sắc bén!
Chỉ nghe được tiếng nước ào ào không ngừng! Dây đằng không chút khó khăn nào phá hủy bức tường nước thứ nhất, thứ hai, rồi thứ ba… Bức tường rắn chắc nhìn tưởng khó có thể phá hủy lúc này lại dễ dàng phá vỡ như đậu hũ, bị dây leo chạm vào lập tức như hạt mưa rơi xuống đất. Mà lúc này, bức tường nước chỉ làm dây leo chậm lại trong giây lát, rất nhanh dây leo tiến đến nghiền nát hơn mười mấy bức tường, lao thẳng tới Vương Bác!
Hơn mười mấy bức tường chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã bị Cố Ninh phá hết khiến đồng tử Vương Bác chợt co thắt, lùi lại mấy bước, đồng thời không quan tâm đến chuyện bị tiêu hao dị năng, ngưng đọng vô số mũi tên nước, số lượng nhiều đã trực tiếp tiêu hao của hắn mười phần dị năng! Sau đó hắn vung tay lên, hơn trăm mũi tên nước tất cả đều hướng tới đám dây leo!
Những mũi tên nước kia nhìn có vẻ là nước trong suốt nhưng lực sát thương lại không hề yếu, hàng trăm mũi tên nước lại càng đáng sợ! Cùng lúc chạm phải dây leo giữa không trung, mũi tên nước bộc phát uy lực của mình, dây leo vốn dĩ xuyên qua hơn mười bức tường nước đã tiêu hao hơn nửa sức mạnh, lúc này hai bên va chạm chỉ có thể chống cự được vài giây đã bị mũi tên nước làm cho tan nát!
Vương Bác từ xa thấy mũi tên nước của mình cuối cùng cũng tiêu diệt được đám dây leo kia thì vui mừng, hét lên với dị năng giả hệ mộc còn đang sợ hãi đứng một bên: “Hoàng Phi!”
Dị năng giả hệ mộc Hoàng Phi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần. Mắt thấy dị năng giả hệ thổ kia thê thảm như vậy, lại còn có ba người Giang Tuyết, anh ta biết nếu mình không sử dụng toàn lực, chỉ sợ kết quả của bọn họ… Lập tực anh ta lấy lại được tinh thần, chuẩn bị tấn công.
Cố Ninh lúc này đã đuổi tới nơi, nhóm người Trương Tiểu Bạch, Hướng Hứa nhảy từ trên bụi dây leo xuống. La Long lao lên trước, chạy tới tìm cách đỡ lấy Cổ đạo trưởng cùng Tam Ca đang bị treo lên, những người khác xem tình hình của Trình Minh.
Vương Bác quát: “Hoàng Phi! Tấn công!”
Hoàng Phi lập tức điều động dị năng, mấy chục dây leo từ mặt đất chui lên, quấn quanh người Cố Ninh.
Trong khi anh ta đang công kích Cố Ninh, Vương Bác nhanh chóng bổ sung một viên tinh hạch, một lần nữa tạo ra mấy chục bức tường nước. Sau đó chạy như bay về hướng ngược lại.
Hoàng Phi không dám tin nhìn Vương Bác một đường chạy trốn, rõ ràng là Vương Bác cố tình lợi dụng anh ta giữ chân Cố Ninh để tự mình chạy trốn!
Cố Ninh vung tay, vô số dây leo sinh trưởng, trực tiếp quấn lấy Hoàng Phi, một dây leo khác đâm vào cơ thể anh ta, đóng đinh ở bên cạnh tên dị năng giả thổ ban nãy.
Ánh mắt Cố Ninh lạnh lẽo, nhìn Vương Bác đang liều mạng chạy như điên thì thúc giục dị năng đuổi theo.
Hồng tỷ nôn nóng gọi cô: “Cố Ninh! Trình Minh không ổn rồi!”
Cố Ninh mắt thấy Vương Bác đã biến mất sau khúc cua đằng xa, không chút do dự từ bỏ việc đuổi theo, chạy vội đến chỗ Trình Minh.
Trình Minh được Hồng tỷ đỡ lấy, đau đớn nhắm mắt lại. Nghe thấy tiếng bước chân của Cố Ninh thì gian nan mở hé đôi mắt, thấy thật sự là cô đang đến thì mỉm cười một cái. Vết thương bị đâm ở bụng Trình Minh vẫn còn đang chảy rất nhiều máu, nghĩ đến chuyện mình sắp chết nhưng lại có thể chết trước mặt Cố Ninh, cậu cũng coi như yên tâm nhắm mắt ra đi. Nhưng cậu vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với cô, gian nan nuốt nước bọt, chuẩn bị nói chuyện thì…
“Câm miệng.” Cố Ninh lạnh lùng quát: “Không cần nói chuyện, nhắm mắt lại.”
Trình Minh thiếu chút nữa định nói, nhưng vẫn nghe lời cô ngậm miệng lại, nhưng không chịu nhắm mắt, nhìn chằm chằm Cố Ninh.
“Đưa dao cho tôi.” Cố Ninh giơ tay ra.
La Long vội vàng đưa dao cho cô, cô kiểm tra cẩn thận cắt hết quần áo xung quanh vết thương, lộ ra vết đâm rõ ràng. Lao đất kia đâm sâu vào bụng cậu, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Cố Ninh nhìn Trình Minh, nói: “Trương Tiểu Bạch, anh lại đây.”
Trương Tiểu Bạch vội vàng chạy tới.
Cố Ninh tiếp tục nói: “Rút lao đất này ra!”
“Cái gì?!!!” Trương Tiểu Bạch khiếp sợ nhìn Cố Ninh. Cây lao này đâm sâu vào bụng Trình Minh, nếu rút ra rất có khả năng cậu ta sẽ chết vì mất máu mất.
Cố Ninh không có thời gian giải thích, chỉ nói: “Tôi đếm đến ba, anh lập tức rút nó ra!”
Trương Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mắt Cố Ninh, khó khăn gật đầu, tay run rẩy cầm lấy cây lao.
Cố Ninh nhìn Trình Minh, bình tĩnh nói: “Một.”
Trương Tiểu Bạch khẩn trương.
“Hai.”
Hướng Dật bịt kín mắt Hướng Hứa.
Cố Ninh lại hết sức chăm chú nhìn vào miệng vết thương của Trình Minh, tay để ở hai bên sườn.
“Ba…”
Tim mọi người đều hẫng đi một nhịp…
“A!” Trương Tiểu Bạch hét lên một tiếng, dùng hết sức rút cây lao trên bụng Trình Minh! Máu bắn khắp nơi! Mặt Trình Minh lập tức trở nên trắng bệch, cơ thể kịch liệt run rẩy sau đó hôn mê bất tỉnh…
Ngay khi cây lao được rút ra thì Cố Ninh giơ tay ra đặt trên miệng vết thương, nhắm hai mắt lại.
Trong không gian, bờ biển màu xanh lục đột nhiên nổi sóng, dâng cao rồi xoay tròn như lốc xoáy, từ giữa lốc xoáy dâng lên một cột nước lao thẳng lên bầu trời… Vô số ánh sáng màu xanh lục từ lòng bàn tay Cố Ninh không ngừng tiến vào miệng vết thương của Trình Minh…
Hướng Hứa bị Hướng Dật che mắt nhưng cảm nhận được một lượng lớn năng lượng đang dao động.
Cô bé cảm nhận được sức mạnh từ lòng bàn tay của Cố Ninh, chấn động nói: “Dị năng cực mạnh đang dao động…” Năng lượng cực mạnh đang dao động đồng nghĩa với việc dị năng bị tiêu hao cũng cực nhiều.
Cố Ninh nhắm mắt lại, tập trung đưa nước trong không gian vào miệng vết thương của Trình Minh, cuồn cuộn không ngừng có nước biển bay lên không trung, đến bàn tay Cố Ninh thì biến thành những ánh sáng xanh, tiến vào cơ thể cậu, nhanh chóng chữa lành những vết thương bên trong…
Tam Ca với Cổ đạo trưởng không thể tin vào mắt mình nhìn từ lòng bàn tay Cố Ninh xuất hiện ánh sáng xanh lục. Tuy không biết thứ đó là thứ gì nhưng bọn họ biết, cô đang cố cứu lấy Trình Minh.
Dù Trương Tiểu Bạch và Chung Húc đã được Cố Ninh chữa trị, nhìn thấy cảnh này hai lần nhưng vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Tay Cố Ninh chậm rãi thu lại.
Mọi người theo bản năng vây lại nhìn vết thương trên bụng Trình Minh.
Vết thương bị đâm xuyên qua bụng của Trình Minh đã biến mất, nếu không phải trên bụng còn lưu lại chút máu, chắc không ai biết cậu ấy bị thương, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.
Cổ đạo trưởng nói không nên lời: “Này…”
Cố Ninh mỉm cười nói: “Tôi là dị năng giả, hệ mộc cùng hệ chữa trị.”
Cổ đạo trưởng gian nan nuốt một ngụm nước bọt nói: “Đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
Cố Ninh tiếp tục sử dụng dị năng chữa trị chữa cho Cổ đạo trưởng và Tam Ca.
Cổ đạo trưởng còn đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ thì Tam Ca hỏi: “Cố Ninh, vậy tại sao cô lại biến mất?”
Cố Ninh thần bí nói: “Tí nữa tôi sẽ giải thích cho mọi người.”
Chờ tới lúc quay lại siêu thị, Cố Ninh vung tay, toàn bộ hàng hóa đều lập tức biến mất.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Tam Ca nhìn mặt đất trống trơn, không biết là do khẩn trương hay kích động mà líu lưỡi nói: “Đây, đây là có chuyện gì vậy?”
“Đây là dị năng khác của tôi. Tôi gọi nó là hệ không gian.” Cố Ninh nói, tay mở ra, bên trên xuất hiện một gói khoai tây, bàn tay vừa thu lại, gói khoai tây lại biến mất: “Nói đơn giản chính là một kho giữ đồ vậy, nhưng chỉ mình tôi mới có chìa khóa để mở.”
Mọi người ai nấy đều há hốc mồm.
Cổ đạo trưởng nói: “Vậy cái kho đấy có thể chứa bao nhiêu đồ.”
Cố Ninh nghĩ nghĩ, chính cô cũng không biết nó có thể chứa bao nhiều đồ nên thần bí cười cười nói: “Đi cùng tôi!”
Mọi người ngây ngốc đi theo cô, chỉ thấy cô đi đến đâu, tất cả đồ vật đều biến mất theo! Toàn bộ đồ ở tầng một đều bị quét sạch.
Nhìn siêu thị lúc mới đến tầng một còn đầy ắp đồ vật trở nên trống trải khiến ai nấy đều tưởng mình bị ảo giác.
Bọn họ đi theo Cố Ninh lên tầng hai.
Tầng hai là tầng bán quần áo.
Cố Ninh đi một vòng, quét sạch mọi thứ.
Tầng ba là tầng bán thiết bị điện tử. Cố Ninh cũng đi một vòng quét sạch mọi thứ.
Lên đến tầng bốn, là nơi bán đồ gia dụng, cô đi một vòng, mọi thứ lại bị quét sạch.
Mọi người đi theo sau Cố Ninh, ai nấy đều thấy hoảng hốt.
Cuối cùng Tam Ca mới hỏi: “Cố Ninh, cái nơi cô cất đồ đó, nhiều đồ như vậy làm sao có thể tìm được đồ?”
Trương Tiểu Bạch cũng hoang mang: “Cố Ninh, cô đúng là đang khai sáng cho tôi đó! Đã không có thì thôi, một khi đã có thì có liền ba cái! Tam dị năng nha! Còn muốn chúng ta sống hay không vậy?!!!”
Chỉ có Cổ đạo trưởng như nhìn thấu mọi thứ, cảm thấy ánh mắt mình thật tinh tường, sớm nhìn được báu vật là Cố Ninh. Bây giờ cô có tận ba dị năng, điều này có ý nghĩa gì?!!
Đám binh lính đều điên hết cả rồi.
Cố Ninh nghiêm túc nói: “Về dị năng hệ chữa trị, tôi hy vọng mong mọi người giữ bí mật giúp tôi. Dị năng hệ không gian cũng vậy, tốt nhất không nói cho ai.”
Tam Ca đồng tình: “Không sai, nếu dị năng này của cô bị truyền ra, chỉ sợ chỉ rước đến phiền toái.” Ở mạt thế này, chữa bệnh trở nên vô cùng khó khăn, nếu để người khác biết được Cố Ninh có hệ chữa trị thì rất có thể đem lại phiền phức vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Mọi người hiển nhiên đều biết được lợi hại trong đó nên đều đồng ý.
Sau đó thì vui vẻ vây quanh Cố Ninh cùng đi xuống tầng một.
Thời điểm nhóm người Bạch Lang cùng Trang Thần đến bách hóa Ninh Hải, nhìn thấy cửa kính bị vỡ vụn, tường đất nghiêng ngả liền biết có người đã tới. Nhưng khi họ tiến vào bên trong, nhìn thấy tầng một trống rỗng thì đều chấn động, tất cả đều lâm vào trạng thái trầm mặc.
Sau đó một người đàn ông khiếp sợ nói: “Sao có thể?!”
Trang Thần cũng có chút khiếp sợ.
Trước mạt thế một ngày cô đã từng đến đây, nơi này đa dạng các loại mặt hàng, hơn nữa số lượng còn vô cùng khổng lồ, tuyệt đối không thể có khả năng bị dọn sạch sẽ đến như vậy. Trên mặt đất, thậm chí đến vụn bánh quy cũng không có, trên kệ hàng thì càng không, đồ đi đâu hết rồi?
Trong lúc bọn họ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có người từ tầng hai xuống.
Tiếng bước chân thoải mái cùng tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Bạch Lang giơ tay, những người có dị năng, bao gồm cả Trang Thần đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Hai bên đối mặt thì đều vô cùng sửng sốt.
Đặc biệt là Trang Thần, nhìn thấy Cố Ninh đang đi xuống thì buột miệng gọi: “Cố Ninh?!”
Mái tóc dài màu đỏ của Trang Thần quá nổi bật, Cố Ninh chỉ liếc mắt cũng thấy được cô ấy, kinh ngạc hỏi: “Trang Thần? Sao cô lại ở chỗ này?”
Cố Ninh thực sự thấy quá kỳ lạ, nếu không có chuyện gì thì đáng nhẽ Trang Thần phải cùng Phương Pháp ở thủ đô, nếu không thì cũng là trên đường tới đó… Trong lòng cô bỗng thấy lo sợ, ánh mắt đảo quanh những người đi cùng Trang Thần, không thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì khẽ biến sắc nói: “Phương Pháp đâu? Anh ấy ở đâu rồi?”
Trang Thần thấy Cố Ninh biến sắc thì vội vàng giải thích: “Anh ấy tạm thời không sao, hiện tại đang ở điểm tập kết.”
Sắc mặt Cố Ninh thả lỏng đôi chút, lại hỏi: “Cái gì mà lại tạm thời không sao?”
Trang Thần nói: “Anh ấy bị thương, tôi đang đi tìm thuốc cho anh ấy.”
Cố Ninh vừa đi xuống vừa hỏi: “Có bị thương nặng không?”
Với cái người mà Cố Ninh đang hỏi này, nhóm người Tam Ca cùng Cổ đạo trưởng đều không quen biết nhưng cảm thấy vô cùng tò mò, cảm thấy người này với Cố Ninh rất thân thuộc.
“Hơi rắc rối một chút.” Trang Thần cau mày nói: “Bác sĩ nói cần phải phẫu thuật, nhưng hiện tại không có dụng cụ cũng như thuốc thang. Tôi đến đây tìm thử, không ngờ lại gặp cô.”
Cố Ninh nói: “Mấy thứ này tôi đều có.” Cô trực tiếp hỏi: “Bây giờ cô muốn đi về cùng tôi không?”
Trang Thần không chút do dự nói: “Tôi đi cùng cô.”
Bạch Lang có chút kinh ngạc: “Trang Thần?”
Trang Thần đúng tình hợp lý nhìn Bạch Lang nói: “Sao? Tôi vốn dĩ muốn tới đây, thuận tiện tìm Cố Ninh. Tìm thấy rồi thì phải đi chứ!”
Ngay sau đó, hắn ta bị dây leo nâng lên, đính lên tường, dây leo đâm sâu vào vách tường bên trong, đem hắn cắm sâu vào bức tường. Hắn ta run rẩy đau đớn, mặt cắt không còn một giọt máu, hấp hối treo ở đó, máu theo dây leo cắm vào ngực cứ từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà khiếp sợ nhìn một màn này, thời gian như đóng băng lại. Tam Ca ngừng mắng chửi, ngây ngốc nhìn tên dị năng giả hệ thổ ban nãy còn định đóng đinh bọn họ lên tường mà giờ một dây leo từ đâu xuất hiện lại đâm chính hắn lên tường.
Cổ đạo trưởng híp mắt, cố gắng hít thở. Ông khó khăn xoay người, lại khiếp sợ mở to hai mắt, không dám tin nhìn người đang đứng đằng xa.
Trình Minh ngã trên mặt đất, cùng nhìn về phía đó, nhìn không biết là đang khóc hay đang cười, ngẩn ngơ nhìn người đang bám vào dây leo bay về phía bọn họ. cậu không dám tin vào mắt mình.
Chỉ có Tam Ca còn sức khiếp sợ hô: “Cố Ninh?!”
Lúc này Cố Ninh đang đứng vững vàng trên một bụi cây mây khổng lồ, gió bên tai phần phật, mái tóc ngắn vàng chói đến lóa mắt. Cô nhìn Tam Ca, Cổ đạo trưởng bị treo ngược lên, Trình Minh nằm hấp hối trên mặt đất thì điên cuồng điều động dị năng dưới chân, dây leo nhanh chóng đưa cô tiến về phía trước. Ở phía sau cô, Trương Tiểu Bạch, Hướng Hứa, Hướng Dật và cả nhóm người Hồng tỷ đều nắm chặt vào dây leo, chỉ sợ nắm không chặt sẽ bị ngã xuống.
Hình ảnh này làm mọi người không nói nên lời.
Đang lúc bọn họ còn đang khiếp sợ thì…
‘Bịch!’ ‘Bịch!’ ‘Bịch!’
Ba tiếng động như của đồ vật nào đó rơi xuống đất vang lên.
Ba người như bao tải bị quăng từ trên trời xuống, ngã lăn lộn dưới đất.
“Giang Tuyết?!”
Người dị năng giả hệ mộc khiếp sợ nhìn người mới bị dây leo ném xuống đất.
Ba người vừa mới ngã xuống chính là ba người được phân đuổi theo Trương Tiểu Bạch cùng Hướng Hứa, Giang Tuyết, Tôn Quang và Lương Long!
Giang Tuyết ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn, trên người lúc bị ném xuống không biết đã gãy mấy cái xương, cùng với vẻ phách lối ban nãy như hai người khác nhau. Hai người còn lại nằm trên mặt đất không động đậy, không biết còn sống hay đã chết.
Giang Tuyết yếu ớt nói: “Cứu, cứu tôi…”
Vương Bác khiếp sợ nhìn ba người Giang Tuyết trên mặt đất. Ngay lập tức, hắn thậm chí còn không thèm quan tâm đến chủ nhân của đám dây leo kia là ai, không chút do dự điên cuồng điều động dị năng, tạo ra vô số tường nước! Chỉ trong chớp mắt, có hơn mười tường nước được dựng lên!
Cố Ninh vung tay, hàng loạt dây leo từ trên mặt đất mà chui lên! Nhanh chóng sinh trưởng thành một cái cây to, từ trong không trung cong một đường công phá đến mười mấy bức tường nước! Từ trước đến nay, dây leo luôn là biểu tượng của sự mềm mại thì lúc này đây lại trở thành một loại vũ khí vô cùng sắc bén!
Chỉ nghe được tiếng nước ào ào không ngừng! Dây đằng không chút khó khăn nào phá hủy bức tường nước thứ nhất, thứ hai, rồi thứ ba… Bức tường rắn chắc nhìn tưởng khó có thể phá hủy lúc này lại dễ dàng phá vỡ như đậu hũ, bị dây leo chạm vào lập tức như hạt mưa rơi xuống đất. Mà lúc này, bức tường nước chỉ làm dây leo chậm lại trong giây lát, rất nhanh dây leo tiến đến nghiền nát hơn mười mấy bức tường, lao thẳng tới Vương Bác!
Hơn mười mấy bức tường chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã bị Cố Ninh phá hết khiến đồng tử Vương Bác chợt co thắt, lùi lại mấy bước, đồng thời không quan tâm đến chuyện bị tiêu hao dị năng, ngưng đọng vô số mũi tên nước, số lượng nhiều đã trực tiếp tiêu hao của hắn mười phần dị năng! Sau đó hắn vung tay lên, hơn trăm mũi tên nước tất cả đều hướng tới đám dây leo!
Những mũi tên nước kia nhìn có vẻ là nước trong suốt nhưng lực sát thương lại không hề yếu, hàng trăm mũi tên nước lại càng đáng sợ! Cùng lúc chạm phải dây leo giữa không trung, mũi tên nước bộc phát uy lực của mình, dây leo vốn dĩ xuyên qua hơn mười bức tường nước đã tiêu hao hơn nửa sức mạnh, lúc này hai bên va chạm chỉ có thể chống cự được vài giây đã bị mũi tên nước làm cho tan nát!
Vương Bác từ xa thấy mũi tên nước của mình cuối cùng cũng tiêu diệt được đám dây leo kia thì vui mừng, hét lên với dị năng giả hệ mộc còn đang sợ hãi đứng một bên: “Hoàng Phi!”
Dị năng giả hệ mộc Hoàng Phi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần. Mắt thấy dị năng giả hệ thổ kia thê thảm như vậy, lại còn có ba người Giang Tuyết, anh ta biết nếu mình không sử dụng toàn lực, chỉ sợ kết quả của bọn họ… Lập tực anh ta lấy lại được tinh thần, chuẩn bị tấn công.
Cố Ninh lúc này đã đuổi tới nơi, nhóm người Trương Tiểu Bạch, Hướng Hứa nhảy từ trên bụi dây leo xuống. La Long lao lên trước, chạy tới tìm cách đỡ lấy Cổ đạo trưởng cùng Tam Ca đang bị treo lên, những người khác xem tình hình của Trình Minh.
Vương Bác quát: “Hoàng Phi! Tấn công!”
Hoàng Phi lập tức điều động dị năng, mấy chục dây leo từ mặt đất chui lên, quấn quanh người Cố Ninh.
Trong khi anh ta đang công kích Cố Ninh, Vương Bác nhanh chóng bổ sung một viên tinh hạch, một lần nữa tạo ra mấy chục bức tường nước. Sau đó chạy như bay về hướng ngược lại.
Hoàng Phi không dám tin nhìn Vương Bác một đường chạy trốn, rõ ràng là Vương Bác cố tình lợi dụng anh ta giữ chân Cố Ninh để tự mình chạy trốn!
Cố Ninh vung tay, vô số dây leo sinh trưởng, trực tiếp quấn lấy Hoàng Phi, một dây leo khác đâm vào cơ thể anh ta, đóng đinh ở bên cạnh tên dị năng giả thổ ban nãy.
Ánh mắt Cố Ninh lạnh lẽo, nhìn Vương Bác đang liều mạng chạy như điên thì thúc giục dị năng đuổi theo.
Hồng tỷ nôn nóng gọi cô: “Cố Ninh! Trình Minh không ổn rồi!”
Cố Ninh mắt thấy Vương Bác đã biến mất sau khúc cua đằng xa, không chút do dự từ bỏ việc đuổi theo, chạy vội đến chỗ Trình Minh.
Trình Minh được Hồng tỷ đỡ lấy, đau đớn nhắm mắt lại. Nghe thấy tiếng bước chân của Cố Ninh thì gian nan mở hé đôi mắt, thấy thật sự là cô đang đến thì mỉm cười một cái. Vết thương bị đâm ở bụng Trình Minh vẫn còn đang chảy rất nhiều máu, nghĩ đến chuyện mình sắp chết nhưng lại có thể chết trước mặt Cố Ninh, cậu cũng coi như yên tâm nhắm mắt ra đi. Nhưng cậu vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với cô, gian nan nuốt nước bọt, chuẩn bị nói chuyện thì…
“Câm miệng.” Cố Ninh lạnh lùng quát: “Không cần nói chuyện, nhắm mắt lại.”
Trình Minh thiếu chút nữa định nói, nhưng vẫn nghe lời cô ngậm miệng lại, nhưng không chịu nhắm mắt, nhìn chằm chằm Cố Ninh.
“Đưa dao cho tôi.” Cố Ninh giơ tay ra.
La Long vội vàng đưa dao cho cô, cô kiểm tra cẩn thận cắt hết quần áo xung quanh vết thương, lộ ra vết đâm rõ ràng. Lao đất kia đâm sâu vào bụng cậu, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Cố Ninh nhìn Trình Minh, nói: “Trương Tiểu Bạch, anh lại đây.”
Trương Tiểu Bạch vội vàng chạy tới.
Cố Ninh tiếp tục nói: “Rút lao đất này ra!”
“Cái gì?!!!” Trương Tiểu Bạch khiếp sợ nhìn Cố Ninh. Cây lao này đâm sâu vào bụng Trình Minh, nếu rút ra rất có khả năng cậu ta sẽ chết vì mất máu mất.
Cố Ninh không có thời gian giải thích, chỉ nói: “Tôi đếm đến ba, anh lập tức rút nó ra!”
Trương Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mắt Cố Ninh, khó khăn gật đầu, tay run rẩy cầm lấy cây lao.
Cố Ninh nhìn Trình Minh, bình tĩnh nói: “Một.”
Trương Tiểu Bạch khẩn trương.
“Hai.”
Hướng Dật bịt kín mắt Hướng Hứa.
Cố Ninh lại hết sức chăm chú nhìn vào miệng vết thương của Trình Minh, tay để ở hai bên sườn.
“Ba…”
Tim mọi người đều hẫng đi một nhịp…
“A!” Trương Tiểu Bạch hét lên một tiếng, dùng hết sức rút cây lao trên bụng Trình Minh! Máu bắn khắp nơi! Mặt Trình Minh lập tức trở nên trắng bệch, cơ thể kịch liệt run rẩy sau đó hôn mê bất tỉnh…
Ngay khi cây lao được rút ra thì Cố Ninh giơ tay ra đặt trên miệng vết thương, nhắm hai mắt lại.
Trong không gian, bờ biển màu xanh lục đột nhiên nổi sóng, dâng cao rồi xoay tròn như lốc xoáy, từ giữa lốc xoáy dâng lên một cột nước lao thẳng lên bầu trời… Vô số ánh sáng màu xanh lục từ lòng bàn tay Cố Ninh không ngừng tiến vào miệng vết thương của Trình Minh…
Hướng Hứa bị Hướng Dật che mắt nhưng cảm nhận được một lượng lớn năng lượng đang dao động.
Cô bé cảm nhận được sức mạnh từ lòng bàn tay của Cố Ninh, chấn động nói: “Dị năng cực mạnh đang dao động…” Năng lượng cực mạnh đang dao động đồng nghĩa với việc dị năng bị tiêu hao cũng cực nhiều.
Cố Ninh nhắm mắt lại, tập trung đưa nước trong không gian vào miệng vết thương của Trình Minh, cuồn cuộn không ngừng có nước biển bay lên không trung, đến bàn tay Cố Ninh thì biến thành những ánh sáng xanh, tiến vào cơ thể cậu, nhanh chóng chữa lành những vết thương bên trong…
Tam Ca với Cổ đạo trưởng không thể tin vào mắt mình nhìn từ lòng bàn tay Cố Ninh xuất hiện ánh sáng xanh lục. Tuy không biết thứ đó là thứ gì nhưng bọn họ biết, cô đang cố cứu lấy Trình Minh.
Dù Trương Tiểu Bạch và Chung Húc đã được Cố Ninh chữa trị, nhìn thấy cảnh này hai lần nhưng vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Tay Cố Ninh chậm rãi thu lại.
Mọi người theo bản năng vây lại nhìn vết thương trên bụng Trình Minh.
Vết thương bị đâm xuyên qua bụng của Trình Minh đã biến mất, nếu không phải trên bụng còn lưu lại chút máu, chắc không ai biết cậu ấy bị thương, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.
Cổ đạo trưởng nói không nên lời: “Này…”
Cố Ninh mỉm cười nói: “Tôi là dị năng giả, hệ mộc cùng hệ chữa trị.”
Cổ đạo trưởng gian nan nuốt một ngụm nước bọt nói: “Đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
Cố Ninh tiếp tục sử dụng dị năng chữa trị chữa cho Cổ đạo trưởng và Tam Ca.
Cổ đạo trưởng còn đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ thì Tam Ca hỏi: “Cố Ninh, vậy tại sao cô lại biến mất?”
Cố Ninh thần bí nói: “Tí nữa tôi sẽ giải thích cho mọi người.”
Chờ tới lúc quay lại siêu thị, Cố Ninh vung tay, toàn bộ hàng hóa đều lập tức biến mất.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Tam Ca nhìn mặt đất trống trơn, không biết là do khẩn trương hay kích động mà líu lưỡi nói: “Đây, đây là có chuyện gì vậy?”
“Đây là dị năng khác của tôi. Tôi gọi nó là hệ không gian.” Cố Ninh nói, tay mở ra, bên trên xuất hiện một gói khoai tây, bàn tay vừa thu lại, gói khoai tây lại biến mất: “Nói đơn giản chính là một kho giữ đồ vậy, nhưng chỉ mình tôi mới có chìa khóa để mở.”
Mọi người ai nấy đều há hốc mồm.
Cổ đạo trưởng nói: “Vậy cái kho đấy có thể chứa bao nhiêu đồ.”
Cố Ninh nghĩ nghĩ, chính cô cũng không biết nó có thể chứa bao nhiều đồ nên thần bí cười cười nói: “Đi cùng tôi!”
Mọi người ngây ngốc đi theo cô, chỉ thấy cô đi đến đâu, tất cả đồ vật đều biến mất theo! Toàn bộ đồ ở tầng một đều bị quét sạch.
Nhìn siêu thị lúc mới đến tầng một còn đầy ắp đồ vật trở nên trống trải khiến ai nấy đều tưởng mình bị ảo giác.
Bọn họ đi theo Cố Ninh lên tầng hai.
Tầng hai là tầng bán quần áo.
Cố Ninh đi một vòng, quét sạch mọi thứ.
Tầng ba là tầng bán thiết bị điện tử. Cố Ninh cũng đi một vòng quét sạch mọi thứ.
Lên đến tầng bốn, là nơi bán đồ gia dụng, cô đi một vòng, mọi thứ lại bị quét sạch.
Mọi người đi theo sau Cố Ninh, ai nấy đều thấy hoảng hốt.
Cuối cùng Tam Ca mới hỏi: “Cố Ninh, cái nơi cô cất đồ đó, nhiều đồ như vậy làm sao có thể tìm được đồ?”
Trương Tiểu Bạch cũng hoang mang: “Cố Ninh, cô đúng là đang khai sáng cho tôi đó! Đã không có thì thôi, một khi đã có thì có liền ba cái! Tam dị năng nha! Còn muốn chúng ta sống hay không vậy?!!!”
Chỉ có Cổ đạo trưởng như nhìn thấu mọi thứ, cảm thấy ánh mắt mình thật tinh tường, sớm nhìn được báu vật là Cố Ninh. Bây giờ cô có tận ba dị năng, điều này có ý nghĩa gì?!!
Đám binh lính đều điên hết cả rồi.
Cố Ninh nghiêm túc nói: “Về dị năng hệ chữa trị, tôi hy vọng mong mọi người giữ bí mật giúp tôi. Dị năng hệ không gian cũng vậy, tốt nhất không nói cho ai.”
Tam Ca đồng tình: “Không sai, nếu dị năng này của cô bị truyền ra, chỉ sợ chỉ rước đến phiền toái.” Ở mạt thế này, chữa bệnh trở nên vô cùng khó khăn, nếu để người khác biết được Cố Ninh có hệ chữa trị thì rất có thể đem lại phiền phức vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Mọi người hiển nhiên đều biết được lợi hại trong đó nên đều đồng ý.
Sau đó thì vui vẻ vây quanh Cố Ninh cùng đi xuống tầng một.
Thời điểm nhóm người Bạch Lang cùng Trang Thần đến bách hóa Ninh Hải, nhìn thấy cửa kính bị vỡ vụn, tường đất nghiêng ngả liền biết có người đã tới. Nhưng khi họ tiến vào bên trong, nhìn thấy tầng một trống rỗng thì đều chấn động, tất cả đều lâm vào trạng thái trầm mặc.
Sau đó một người đàn ông khiếp sợ nói: “Sao có thể?!”
Trang Thần cũng có chút khiếp sợ.
Trước mạt thế một ngày cô đã từng đến đây, nơi này đa dạng các loại mặt hàng, hơn nữa số lượng còn vô cùng khổng lồ, tuyệt đối không thể có khả năng bị dọn sạch sẽ đến như vậy. Trên mặt đất, thậm chí đến vụn bánh quy cũng không có, trên kệ hàng thì càng không, đồ đi đâu hết rồi?
Trong lúc bọn họ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có người từ tầng hai xuống.
Tiếng bước chân thoải mái cùng tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Bạch Lang giơ tay, những người có dị năng, bao gồm cả Trang Thần đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Hai bên đối mặt thì đều vô cùng sửng sốt.
Đặc biệt là Trang Thần, nhìn thấy Cố Ninh đang đi xuống thì buột miệng gọi: “Cố Ninh?!”
Mái tóc dài màu đỏ của Trang Thần quá nổi bật, Cố Ninh chỉ liếc mắt cũng thấy được cô ấy, kinh ngạc hỏi: “Trang Thần? Sao cô lại ở chỗ này?”
Cố Ninh thực sự thấy quá kỳ lạ, nếu không có chuyện gì thì đáng nhẽ Trang Thần phải cùng Phương Pháp ở thủ đô, nếu không thì cũng là trên đường tới đó… Trong lòng cô bỗng thấy lo sợ, ánh mắt đảo quanh những người đi cùng Trang Thần, không thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì khẽ biến sắc nói: “Phương Pháp đâu? Anh ấy ở đâu rồi?”
Trang Thần thấy Cố Ninh biến sắc thì vội vàng giải thích: “Anh ấy tạm thời không sao, hiện tại đang ở điểm tập kết.”
Sắc mặt Cố Ninh thả lỏng đôi chút, lại hỏi: “Cái gì mà lại tạm thời không sao?”
Trang Thần nói: “Anh ấy bị thương, tôi đang đi tìm thuốc cho anh ấy.”
Cố Ninh vừa đi xuống vừa hỏi: “Có bị thương nặng không?”
Với cái người mà Cố Ninh đang hỏi này, nhóm người Tam Ca cùng Cổ đạo trưởng đều không quen biết nhưng cảm thấy vô cùng tò mò, cảm thấy người này với Cố Ninh rất thân thuộc.
“Hơi rắc rối một chút.” Trang Thần cau mày nói: “Bác sĩ nói cần phải phẫu thuật, nhưng hiện tại không có dụng cụ cũng như thuốc thang. Tôi đến đây tìm thử, không ngờ lại gặp cô.”
Cố Ninh nói: “Mấy thứ này tôi đều có.” Cô trực tiếp hỏi: “Bây giờ cô muốn đi về cùng tôi không?”
Trang Thần không chút do dự nói: “Tôi đi cùng cô.”
Bạch Lang có chút kinh ngạc: “Trang Thần?”
Trang Thần đúng tình hợp lý nhìn Bạch Lang nói: “Sao? Tôi vốn dĩ muốn tới đây, thuận tiện tìm Cố Ninh. Tìm thấy rồi thì phải đi chứ!”