Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Chương 44: Canh thịt người
Sau khi đổ hết nước hứng được vào một cái nồi, bọn họ bắt đầu nhóm lửa ở giữa phòng.
Bọn họ đem bình ga cùng bếp ga ra giữa phòng, dựng giá để một cái nồi to lên, rồi đổ nước mưa vừa hứng được đổ thẳng vào nồi. sau đó những người đó đứng vây quanh nồi nước, không lâu sau liền truyền tới mùi thịt lan tỏa khắp phòng.
Đã lâu rồi tất cả mọi người đều không được ăn thịt nên ai nấy đều không nhịn được bị thu hút, sự thèm khát hoàn toàn bị đánh bại.
Cổ đạo trưởng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó hạ giọng nói: “Mấy người nói thử xem một lúc nữa họ có chia cho chúng ta không, không có thịt cũng được, chỉ cần chút nước thôi.”
Mấy binh lính cũng nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được nói: “Thơm quá!”
Những người khác cũng không nhịn được nhìn sang phía đó.
Hướng Hứa nhịn không được nhiều sang đó vài lần, nói: “Thật sự thơm quá!”, suy cho cùng cô bé cũng chỉ mới là một đứa bé.
Cố Ninh ngửi thấy mùi hương nồng đậm kia, không biết vì cái gì, không những không thèm ăn mà ngược lại lại có chút buồn nôn.
Mỗi người đều được chia một bát canh thịt, bên trong có vài miếng thịt nổi trong đó, ai nấy ngồi bệt xuống đất, bưng bát hưởng thụ, không hề quan tâm đến bọn họ bên này.
Thoạt nhìn không có ý định mời đám người Cố Ninh cùng ăn.
Vô luận là Cố Ninh bên này hay Bạch Lang bên kia, khoảng cách từ bữa ăn trước cũng là mấy giờ trước, hơn nữa ban nãy thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng. Hiện tại vừa đúng giờ ăn cơm, lại nghe được âm thanh những người kia nhai nuốt thịt truyền đến tai họ không khác gì một loại cực hình. Cộng thêm biểu cảm hưởng thụ ăn canh thịt của những người đó khiến bọn họ cảm thấy dạ dày cồn cào, đói đến cùng cực.
Bên này tuy rằng cổ đạo trưởng cùng mấy người khác cũng đã thèm nhỏ dãi nhìn Cố Ninh nhưng cô lại nhắm mắt lại, một chút phản ứng cũng không có làm bọn họ chỉ có thể cố nén động tác.
Mà bên Bạch Lang đã có người không nhịn được.
Cố Ninh cùng Bạch Lang đồng thời hé mắt, nhìn Nhan Ngọc đứng lên đi ra khu vực giữa phòng.
Bên này tất cả mọi người đều nhìn qua.
Nhan Ngọc thướt tha đi tới, cũng không biết nói với đám nhân viên phụ trách nam kia cái gì mà sau đó mỉm cười mang một bát canh trở về, ánh mắt khi nhìn sang bên cô không hề giấu giếm sự đắc ý.
Mắt thấy cô ta thuận lợi xin được một bát canh khiến những người khác đều không nhẫn nhịn được nữa.
Mắt thấy Bạch Lang cùng Bùi Kính lần lượt đứng lên đi sang đó, cổ đạo trưởng, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng, Hướng Dật, còn có mấy binh lính đều hướng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Cố Ninh, ngay cả Hướng Hứa cũng khát vọng nhìn sang, rõ ràng đang trưng cầu ý kiến của cô. Nhưng Cố Ninh không nói gì, chỉ lắc nhẹ đầu một cái khó phát hiện, trực tiếp chặt đứt hy vọng vủa bọn họ.
Bạch Lang bình tĩnh nhìn về phía bên này, thấy Cố Ninh lắc đầu như vậy, đáy mắt liền xẹt qua một ý nghĩ, sau đó quay sang người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bên cạnh nói vài câu, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nhìn qua bên này. Cuối cùng thấp giọng nói với người bên cạnh mấy câu, lúc sau bọn họ không ai đứng lên xin canh nữa, cũng uyển chuyển từ chối lời mời uống của Nhan Ngọc.
“Ngon tuyệt.” Một người đàn ông không nhịn được đứng ngay tại chỗ uống một ngụm canh, mở to hai mắt tán thưởng
“Thực sự uống rất ngon, tôi chưa bao giờ uống một bát thịt ngon đến như vậy.” Một người khác phụ họa nói.
“Lâu lắm rồi tôi mới được ăn đồ ăn nóng đó.” Lại có người cảm thán.
Có người vừa nhai thịt vừa nói: “Đáng tiếc thịt này hầm thêm một chút thì ngon hơn rồi, khó nhai quá.”
Mặt khác bởi vì Cố Ninh cùng Bạch Lang không cho uống canh khiến những người khác cảm thấy buồn bực, đám người kia uống thì uống rồi, sao còn nói nhảm nhiều như vậy?
Lúc này cô gái có má núm đồng tiền bưng một bát canh thịt tới, cười tủm tỉm với Cố Ninh: “Bọn học đều đang uống canh, sao mấy người không ăn? Trong nồi còn không ít đâu, đủ cho mỗi người một bát, tôi còn cố ý mang một bát sang đây.” Nói xong cô ta liền đưa cho Cố Ninh, nhìn qua còn có thể thấy mấy miếng thịt nổi lên.
Cố Ninh không nhận, chỉ mỉm cười nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng chúng tôi trên đường tới đây đã mất quá nhiều đồng bạn. Hiện tại không muốn ăn gì hết.” Cô cười hối lỗi, thoạt nhìn vô cùng chân thành.
Cổ đạo trưởng trong lòng gào thét, Cố Ninh cô ăn không vào thì tôi ăn!!!
Cố Ninh xưng chúng tôi chứng tỏ bao gồm cả bọn họ, tuy rằng canh thịt đáng quý nhưng lời Cố Ninh nói vẫn cao hơn. Cổ đạo trưởng cũng không dám vì một bát canh mà làm điều gì ngu ngốc trước mặt cô.
Mặt ông bởi vì không được ăn canh thịt mà biểu cảm vô cùng thống khổ, cảm giác giống như đau buồn vì cái chết của đồng bạn.
“Thật là đáng tiếc.” Cô gái có má núm đồng tiền nhìn bát canh trong tay mà tiếc nuối, nói: “Canh ngon như vậy, về sau cũng chưa chắc còn cơ hội để uống.”
Không biết vì điều gì, Hướng Hứa nhìn cô ta mang bát rời đi, lại nghĩ đến biểu cảm khi nói chuyện cả cô ta ban nãy, cô bé liền cảm thấy sợ sởn tóc gáy. Tuy rằng không biết Cố Ninh vì điều gì mà không cho bọn họ uống nước thịt, nhưng chắc chắc là cô có lý do riêng của mình. Mà những người khác cũng bởi vì tín nhiệm Cố Ninh mới có thể nhịn xuống cảm giác thèm ăn của bản thân.
Sau khi Cố Ninh cự tuyệt, cô ta cũng không có tới tìm cô nữa, ngồi một góc nói chuyện vui vẻ với mấy người trẻ tuổi khác.
Một giờ sau.
Mưa to bên ngoài không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Bầu trời tối đen như mực, trong nháy mắt cả thành phố chìm trong bóng tối.
Trong phòng bởi vì không có nguồn sáng nên tối om.
Nhưng tầm mắt Cố Ninh không chịu chút ảnh hưởng nào.
Đại đa số mọi người ở đây đều trợn tròn mắt nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng lại có tiếng nói chuyện.
Sau đó Cố Ninh nhìn thấy cô gái có má núm đồng tiền cùng vài người đàn ông trẻ tuổi sờ soạng nhau rời khỏi phòng, bước chân bọn họ rất nhẹ, nếu không phải thính giác cô nhạy bén hơn người bình thường, căn bản cũng sẽ không ai phát hiện bọn họ rời khỏi phòng.
“Theo dõi bọn họ.” Cố Ninh đè thấp giọng nói với Hướng Hứa.
Đương nhiên Hướng Hứa cũng nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài nên rất nhanh hiểu được Cố Ninh có ý định gì. Cô bé trịnh trọng gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, hồ nước màu trắng gợn lên từng ngọn sóng, tiếp đó là tinh thần lực không tiếng động mà tràn ra ngoài, theo bước mấy người kia.
Tốc độ của tinh thần lực thật sự không tưởng tượng được, rấy nhanh đã đuổi theo được mấy người kia, Hướng Hứa nhanh chóng điều khiển tinh thần lực phân tích hành vi của bọn họ.
“Bọn họ đang lên lầu…” Hướng Hứa đè thấp giọng, ở đây có rất nhều người đang nói chuyện nên giọng nói của cô bé cũng không quá nổi bật, cô bé thấp giọng miêu tả mọi thứ với Cố Ninh: “Bên trên là sân thượng, bọn họ đi vào một căn phòng nhỏ… Hình như bọn họ đang nói chuyện…” Hướng Hứa dừng lại tầm mười phút, sau đó nói: “Bọn họ đang xuống.”
“Lấy dao ra đi, đêm nay có khả năng sẽ phát sinh tình huống xấu.” Cố Ninh lạnh lùng nói.
Hướng Hứa đột nhiên nhìn về phía Cố Ninh, nhìn cô sắc mặt lạnh lùng, trong lòng có chút sợ hãi, nghĩ đến đống đồ có chứa thi thể trong đó lại thấy sợ hãi, không biết chuyện gì xấu sẽ diễn ra.
Cố Ninh nói với Hướng Hứa xong thì quay sang nhẹ giọng nói với Trương Tiêu Bạch nói: “Trương Tiêu Bạch, thông báo với những người khác, đêm nay không được ngủ, cầm chắc súng trong tay.”
Trương Tiêu Bạch sửng sốt, lập tức nghĩ đến biểu hiện khác thường của Cố Ninh ban nãy, khẳng định cô đã phát hiện điều gì, nhưng cũng không hỏi lại mà nghe theo mệnh lệnh của cô thông báo với mọi người.
Cơ bản mấy người cổ đạo trưởng, Trình Minh cùng với mấy người lính đã mơ màng sắp ngủ, nghe được Trương Tiêu Bạch truyền đạt lại mệnh lệnh của Cố Ninh thì lập tức tỉnh ngủ.
Bên này không khí vô hình trở nên khẩn trương.
Rất nhanh, cô gái có má núm đồng tiền cùng mấy người đàn ông khác lặng lẽ không một tiếng động trở lại phòng một lần nữa. Bọn họ thậm chí còn nhìn sang bên này, nhưng hôm nay trời tối, một chút ánh sáng cũng không có nên bọn họ cũng không nhìn được gì.
Đôi mắt Cố Ninh trong bóng đêm nhìn rõ biểu cảm của từng người, cuối cùng dừng lại khuôn mặt của cô gái có má núm đồng tiền, tựa hồ bởi vì ban đêm khiến cho cô ta cảm thấy yên tâm nên không kiêng nể gì mà bỏ xuống khuôn mặt vô hại kia, lộ rõ khuôn mặt thật của bản thân. Khuôn mặt đó vô cùng lạnh nhạt mà chết lặng, giống hệt như cô đã vô số lần đáng mất chính mình, trước mặt chỉ có đồ ăn, tựa như đám tang thi kia, hưng phấn, đói khát, lạnh nhạt đến chết lặng, hưng phấn cùng với cơn đói đan xen khiến cho biểu cảm của cô ta trong bóng đêm tĩnh lặng âm trầm đến đáng sợ.
Hướng Hứa không nhịn không được bịt miệng mình lại để không phát ra âm thanh sợ hãi.
Ngay cả Cố Ninh trong lòng cũng dâng lên một trận lạnh lẽo.
Bọn họ giống như tang thi, coi mọi người ở đây như thức ăn.
Như vậy, những gì bọn họ ăn tối nay chính là… thịt người!
Bọn họ đem bình ga cùng bếp ga ra giữa phòng, dựng giá để một cái nồi to lên, rồi đổ nước mưa vừa hứng được đổ thẳng vào nồi. sau đó những người đó đứng vây quanh nồi nước, không lâu sau liền truyền tới mùi thịt lan tỏa khắp phòng.
Đã lâu rồi tất cả mọi người đều không được ăn thịt nên ai nấy đều không nhịn được bị thu hút, sự thèm khát hoàn toàn bị đánh bại.
Cổ đạo trưởng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó hạ giọng nói: “Mấy người nói thử xem một lúc nữa họ có chia cho chúng ta không, không có thịt cũng được, chỉ cần chút nước thôi.”
Mấy binh lính cũng nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được nói: “Thơm quá!”
Những người khác cũng không nhịn được nhìn sang phía đó.
Hướng Hứa nhịn không được nhiều sang đó vài lần, nói: “Thật sự thơm quá!”, suy cho cùng cô bé cũng chỉ mới là một đứa bé.
Cố Ninh ngửi thấy mùi hương nồng đậm kia, không biết vì cái gì, không những không thèm ăn mà ngược lại lại có chút buồn nôn.
Mỗi người đều được chia một bát canh thịt, bên trong có vài miếng thịt nổi trong đó, ai nấy ngồi bệt xuống đất, bưng bát hưởng thụ, không hề quan tâm đến bọn họ bên này.
Thoạt nhìn không có ý định mời đám người Cố Ninh cùng ăn.
Vô luận là Cố Ninh bên này hay Bạch Lang bên kia, khoảng cách từ bữa ăn trước cũng là mấy giờ trước, hơn nữa ban nãy thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng. Hiện tại vừa đúng giờ ăn cơm, lại nghe được âm thanh những người kia nhai nuốt thịt truyền đến tai họ không khác gì một loại cực hình. Cộng thêm biểu cảm hưởng thụ ăn canh thịt của những người đó khiến bọn họ cảm thấy dạ dày cồn cào, đói đến cùng cực.
Bên này tuy rằng cổ đạo trưởng cùng mấy người khác cũng đã thèm nhỏ dãi nhìn Cố Ninh nhưng cô lại nhắm mắt lại, một chút phản ứng cũng không có làm bọn họ chỉ có thể cố nén động tác.
Mà bên Bạch Lang đã có người không nhịn được.
Cố Ninh cùng Bạch Lang đồng thời hé mắt, nhìn Nhan Ngọc đứng lên đi ra khu vực giữa phòng.
Bên này tất cả mọi người đều nhìn qua.
Nhan Ngọc thướt tha đi tới, cũng không biết nói với đám nhân viên phụ trách nam kia cái gì mà sau đó mỉm cười mang một bát canh trở về, ánh mắt khi nhìn sang bên cô không hề giấu giếm sự đắc ý.
Mắt thấy cô ta thuận lợi xin được một bát canh khiến những người khác đều không nhẫn nhịn được nữa.
Mắt thấy Bạch Lang cùng Bùi Kính lần lượt đứng lên đi sang đó, cổ đạo trưởng, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng, Hướng Dật, còn có mấy binh lính đều hướng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Cố Ninh, ngay cả Hướng Hứa cũng khát vọng nhìn sang, rõ ràng đang trưng cầu ý kiến của cô. Nhưng Cố Ninh không nói gì, chỉ lắc nhẹ đầu một cái khó phát hiện, trực tiếp chặt đứt hy vọng vủa bọn họ.
Bạch Lang bình tĩnh nhìn về phía bên này, thấy Cố Ninh lắc đầu như vậy, đáy mắt liền xẹt qua một ý nghĩ, sau đó quay sang người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bên cạnh nói vài câu, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nhìn qua bên này. Cuối cùng thấp giọng nói với người bên cạnh mấy câu, lúc sau bọn họ không ai đứng lên xin canh nữa, cũng uyển chuyển từ chối lời mời uống của Nhan Ngọc.
“Ngon tuyệt.” Một người đàn ông không nhịn được đứng ngay tại chỗ uống một ngụm canh, mở to hai mắt tán thưởng
“Thực sự uống rất ngon, tôi chưa bao giờ uống một bát thịt ngon đến như vậy.” Một người khác phụ họa nói.
“Lâu lắm rồi tôi mới được ăn đồ ăn nóng đó.” Lại có người cảm thán.
Có người vừa nhai thịt vừa nói: “Đáng tiếc thịt này hầm thêm một chút thì ngon hơn rồi, khó nhai quá.”
Mặt khác bởi vì Cố Ninh cùng Bạch Lang không cho uống canh khiến những người khác cảm thấy buồn bực, đám người kia uống thì uống rồi, sao còn nói nhảm nhiều như vậy?
Lúc này cô gái có má núm đồng tiền bưng một bát canh thịt tới, cười tủm tỉm với Cố Ninh: “Bọn học đều đang uống canh, sao mấy người không ăn? Trong nồi còn không ít đâu, đủ cho mỗi người một bát, tôi còn cố ý mang một bát sang đây.” Nói xong cô ta liền đưa cho Cố Ninh, nhìn qua còn có thể thấy mấy miếng thịt nổi lên.
Cố Ninh không nhận, chỉ mỉm cười nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng chúng tôi trên đường tới đây đã mất quá nhiều đồng bạn. Hiện tại không muốn ăn gì hết.” Cô cười hối lỗi, thoạt nhìn vô cùng chân thành.
Cổ đạo trưởng trong lòng gào thét, Cố Ninh cô ăn không vào thì tôi ăn!!!
Cố Ninh xưng chúng tôi chứng tỏ bao gồm cả bọn họ, tuy rằng canh thịt đáng quý nhưng lời Cố Ninh nói vẫn cao hơn. Cổ đạo trưởng cũng không dám vì một bát canh mà làm điều gì ngu ngốc trước mặt cô.
Mặt ông bởi vì không được ăn canh thịt mà biểu cảm vô cùng thống khổ, cảm giác giống như đau buồn vì cái chết của đồng bạn.
“Thật là đáng tiếc.” Cô gái có má núm đồng tiền nhìn bát canh trong tay mà tiếc nuối, nói: “Canh ngon như vậy, về sau cũng chưa chắc còn cơ hội để uống.”
Không biết vì điều gì, Hướng Hứa nhìn cô ta mang bát rời đi, lại nghĩ đến biểu cảm khi nói chuyện cả cô ta ban nãy, cô bé liền cảm thấy sợ sởn tóc gáy. Tuy rằng không biết Cố Ninh vì điều gì mà không cho bọn họ uống nước thịt, nhưng chắc chắc là cô có lý do riêng của mình. Mà những người khác cũng bởi vì tín nhiệm Cố Ninh mới có thể nhịn xuống cảm giác thèm ăn của bản thân.
Sau khi Cố Ninh cự tuyệt, cô ta cũng không có tới tìm cô nữa, ngồi một góc nói chuyện vui vẻ với mấy người trẻ tuổi khác.
Một giờ sau.
Mưa to bên ngoài không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Bầu trời tối đen như mực, trong nháy mắt cả thành phố chìm trong bóng tối.
Trong phòng bởi vì không có nguồn sáng nên tối om.
Nhưng tầm mắt Cố Ninh không chịu chút ảnh hưởng nào.
Đại đa số mọi người ở đây đều trợn tròn mắt nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng lại có tiếng nói chuyện.
Sau đó Cố Ninh nhìn thấy cô gái có má núm đồng tiền cùng vài người đàn ông trẻ tuổi sờ soạng nhau rời khỏi phòng, bước chân bọn họ rất nhẹ, nếu không phải thính giác cô nhạy bén hơn người bình thường, căn bản cũng sẽ không ai phát hiện bọn họ rời khỏi phòng.
“Theo dõi bọn họ.” Cố Ninh đè thấp giọng nói với Hướng Hứa.
Đương nhiên Hướng Hứa cũng nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài nên rất nhanh hiểu được Cố Ninh có ý định gì. Cô bé trịnh trọng gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, hồ nước màu trắng gợn lên từng ngọn sóng, tiếp đó là tinh thần lực không tiếng động mà tràn ra ngoài, theo bước mấy người kia.
Tốc độ của tinh thần lực thật sự không tưởng tượng được, rấy nhanh đã đuổi theo được mấy người kia, Hướng Hứa nhanh chóng điều khiển tinh thần lực phân tích hành vi của bọn họ.
“Bọn họ đang lên lầu…” Hướng Hứa đè thấp giọng, ở đây có rất nhều người đang nói chuyện nên giọng nói của cô bé cũng không quá nổi bật, cô bé thấp giọng miêu tả mọi thứ với Cố Ninh: “Bên trên là sân thượng, bọn họ đi vào một căn phòng nhỏ… Hình như bọn họ đang nói chuyện…” Hướng Hứa dừng lại tầm mười phút, sau đó nói: “Bọn họ đang xuống.”
“Lấy dao ra đi, đêm nay có khả năng sẽ phát sinh tình huống xấu.” Cố Ninh lạnh lùng nói.
Hướng Hứa đột nhiên nhìn về phía Cố Ninh, nhìn cô sắc mặt lạnh lùng, trong lòng có chút sợ hãi, nghĩ đến đống đồ có chứa thi thể trong đó lại thấy sợ hãi, không biết chuyện gì xấu sẽ diễn ra.
Cố Ninh nói với Hướng Hứa xong thì quay sang nhẹ giọng nói với Trương Tiêu Bạch nói: “Trương Tiêu Bạch, thông báo với những người khác, đêm nay không được ngủ, cầm chắc súng trong tay.”
Trương Tiêu Bạch sửng sốt, lập tức nghĩ đến biểu hiện khác thường của Cố Ninh ban nãy, khẳng định cô đã phát hiện điều gì, nhưng cũng không hỏi lại mà nghe theo mệnh lệnh của cô thông báo với mọi người.
Cơ bản mấy người cổ đạo trưởng, Trình Minh cùng với mấy người lính đã mơ màng sắp ngủ, nghe được Trương Tiêu Bạch truyền đạt lại mệnh lệnh của Cố Ninh thì lập tức tỉnh ngủ.
Bên này không khí vô hình trở nên khẩn trương.
Rất nhanh, cô gái có má núm đồng tiền cùng mấy người đàn ông khác lặng lẽ không một tiếng động trở lại phòng một lần nữa. Bọn họ thậm chí còn nhìn sang bên này, nhưng hôm nay trời tối, một chút ánh sáng cũng không có nên bọn họ cũng không nhìn được gì.
Đôi mắt Cố Ninh trong bóng đêm nhìn rõ biểu cảm của từng người, cuối cùng dừng lại khuôn mặt của cô gái có má núm đồng tiền, tựa hồ bởi vì ban đêm khiến cho cô ta cảm thấy yên tâm nên không kiêng nể gì mà bỏ xuống khuôn mặt vô hại kia, lộ rõ khuôn mặt thật của bản thân. Khuôn mặt đó vô cùng lạnh nhạt mà chết lặng, giống hệt như cô đã vô số lần đáng mất chính mình, trước mặt chỉ có đồ ăn, tựa như đám tang thi kia, hưng phấn, đói khát, lạnh nhạt đến chết lặng, hưng phấn cùng với cơn đói đan xen khiến cho biểu cảm của cô ta trong bóng đêm tĩnh lặng âm trầm đến đáng sợ.
Hướng Hứa không nhịn không được bịt miệng mình lại để không phát ra âm thanh sợ hãi.
Ngay cả Cố Ninh trong lòng cũng dâng lên một trận lạnh lẽo.
Bọn họ giống như tang thi, coi mọi người ở đây như thức ăn.
Như vậy, những gì bọn họ ăn tối nay chính là… thịt người!