Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Chương 21: Bạch Lang
Từ sau khi mạt thế bùng nổ, Cố Ninh giết qua vô số tang thi, nhưng đây là lần đầu tiên cô giết người.
Cảm giác giết người với giết tang thi hoàn toàn khác nhau. Cái loại cảm giác dùng dao đâm vào cơ thể người sống, sau đó máu tươi bắn vào người khiến người ta không khỏi run sợ.
Nếu Cố Ninh bảo cô dựa theo lý trí, một dao kia cô sẽ không động thủ, nhưng trong đầu cô tràn ngập hình ảnh cả người đầy máu của mẹ Cố, cô không thể làm thế được.
Lúc này cô cầm dao bình tĩnh lại, cũng không hề hối hận.
Nguyên nhân duy nhất cô còn tồn tại tại thế giới này chính là ba mẹ cô, đây là giới hạn cuối cùng của cô, bất kỳ ai đụng vào giới hạn này của cô, đều phải trả giá.
Nếu lúc đó cô không chạy tới kịp, mẹ Cố chắc chắn sẽ bị người đàn ông kia giết chết. Nhân từ? Trên thế giới này, có người những người đối với từ “nhân từ” cũng không xứng.
Tam Ca tâm tình phức tạp nhìn Cố Ninh, sau đó nói: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ở đây, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô.” Nói xong câu đó, anh ta liền đứng phía trước che chắn cho Cố Ninh, đối diện với đám người đang hùng hổ chạy tới.
Bên kia chỉ còn lại có Hoàng Mộng Dao cùng mấy nữ sinh chăm sóc ba mẹ Cố, còn cổ đạo trưởng, Trình Minh, Trương Dương, La Long và mấy người còn lại đều đứng lại đây, đem Cố Ninh bảo vệ phía sau.
“Cố Ninh, cô yên tâm.”
Đằng kia tổng cộng có sáu người chạy tới, dẫn đầu chính là người đàn ông trung niên mặc áo dài đen. Ông ta kích động chạy tới trước mặt tên thủ vệ kia, nhìn thấy trên ngực hắn còn có vết dao đâm xuyên qua, kiểm tra hơi thở, đã chết. Ánh mắt ông ta liền trở nên điên cuồng, đứng bật dậy, giận dữ hét: “Bắt cô ta lại!”
Trương Dương, La Long và mấy người khác theo bản năng giơ súng lên, nhắm thẳng vào những người đang định xông tới. Trình Minh cùng cổ đạo trưởng trước tiên đem Cố Ninh kéo về sau, lo lắng quan sát tình hình.
Cổ đạo trưởng đè thấp giọng nói: “Cố Ninh, ta cảm thấy có điềm không lành. Nhóm người này trông không giống người tốt chút nào. Dù sao bây giờ chúng ta cũng tìm được ba mẹ của ngươi rồi, chờ lát nữa mọi thứ trở nên hỗn loạn, chúng ta liền chuồn trước.”
Cố Ninh quay đầu nhìn ba mẹ Cố đã ngất xỉu, đối với cổ đạo trưởng và Trình Minh nói: “Nếu Tam Ca thật sự không thể cứu được tôi, mong hai người chăm sóc ba mẹ hộ tôi.”
Cổ đạo trưởng hơi sửng sốt, sau đó trịnh trọng nói: “Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.”
Trình Minh nói: “Cố Ninh, chị yên tâm, chúng em tuyệt đối sẽ không để họ mang chị đi đâu.”
Cố Ninh không nói gì nữa, chỉ gật đầu, sau đó một lần nữa quan sát tình hình.
Người đàn ông cầm đầu kia nhìn thấy bị mấy người bọn họ chĩa súng vào sắc mặt liền xanh mét, tức giận nhìn Tam Ca nói: “Tam Ca, cậu đang làm gì vậy?!”
“Không có gì, chỉ là muốn giới thiệu đàn em thôi.” Tam Ca bình tĩnh xoay người vẫy tay với Cố Ninh, nói: “Cố Ninh, lại đây.”
Cổ đạo trưởng và mấy người khác đều sửng sốt, sau đó nhìn Cố Ninh đi về phía trước.
Tam Ca đặt tay lên vai Cố Ninh, nói với Vương Kế Trung: “Lão Vương, cô gái này tôi vừa gặp được bên ngoài. Cố Ninh, tới đây, đây là lão Vương.”
Cố Ninh vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu chào Vương Kế Trung, tự nhiên gọi một tiếng: “Lão Vương.”
Trương Dương thấy tình hình bây giờ có chút hoang mang, hết nhìn Tam Ca lại nhìn Cố Ninh, không hiểu anh ta có ý định gì.
“Tam Ca, cậu đây là có ý gì?” Vương Kế Trung sắc mặt đen như đáy nồi, âm trầm hỏi.
“Không có ý gì, chính là muốn giới thiệu cho lão Vương đây biết, về sau cô gái này là em gái tôi, làm phiền lão Vương chiếu cố cho.” Tam Ca nói.
“Cậu đùa tôi à?! Cô ta đã giết cháu tôi đấy!” Vương Kế Trung giận dữ nhìn chằm chằm Tam Ca nói.
“Lão Vương.” Tam Ca đột nhiên biến sắc, ánh mắt tràn đầy hàn ý, không có chút nhượng bộ nào mà trừng mắt nhìn Vương Kế Trung: “Nếu không phải chúng tôi tới kịp, người thân của em gái tôi hôm nay chắc chắn bị cháu trai ông giết chết. Người còn không biết sống chết ra sao! Nếu muốn nói là giết người, thì cũng là do cậu ta động thủ trước. Cô ấy là con gái, vừa nhìn đã thấy là cô gái ngoan, chính mình nhìn thấy cảnh ba mẹ như vậy nên mới nhất thời xúc động giết người. Nếu mà mà nói về pháp luật, cùng lắm là bị phán là phòng vệ quá mức. Hơn nữa cô ấy còn chưa đủ mười tám tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên.”
Nói tới đây, Cố Ninh không khỏi nhìn Tam Ca bằng con mắt khác, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta nói dối trắng trợn như vậy.
Chỉ là Cố Ninh lúc này mặc một bộ đồ thể dục trẻ trung, một mái tóc ngắn màu vàng kim chói lóa, làn da trắng nõn sạch sẽ, dung mạo thanh tú, tuy rằng nói mười tám tuổi có chút hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Huống chi hiện tại không có các nào xác định được thông tin, căn bản là không thể kiểm tra được có phải mười tám tuổi hay không.
“Ý của cậu là, cháu trai tôi chết là đáng?!” Vương Kế Trung mặt mày tức tối nói.
Tam Ca bình tĩnh gật đầu nói: “Lời trên mặt chữ, chính là ý như vậy.”
Hai bên người đều là một trận trầm mặc, trên mặt biểu tình đều thập phần quái dị.
“Tạ Ái Quốc!” Vương Kế Trung không thể nhịn được nữa chỉ vào mặt Tam Ca quát: “Cậu đừng có ỷ vào có súng trong tay thì có thể thích nói gì thì nói! Toàn bộ vật tư của cái điểm tật kết này là do tôi mang đến! Nếu không có vật tư của tôi, các ngươi nghĩ sẽ sống được chắc!”
“Súng tôi có thể giết ông ngay bây giờ! Ông tin không?” Tam Ca vừa nói xong câu đó thì Trương Dương, La Long và còn có vài người khác đồng thời giơ súng nhắm vào Vương Kế Trung.
Chỉ cần Tam Ca ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự nào bóp cò súng, bắn thẳng vào đầu Vương Kế Trung.
Đang lúc bầu không khí ngập tràn căng thẳng.
Một người vác súng chạy chậm về phía bên này.
“Tam ca, lão Vương! Bạch Lang lão đại gọi mấy người qua!”
“Được!” Vương Kế Trung cười lạnh nói: “Để xem Bạch Lang lão đại xử lý như thế nào chuyện này, nếu không cho tôi một lời hợp lý thì… Hừ! Chúng ta đi!” Nói xong ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cố Ninh một cái liền mang theo mấy người khác đi vào bên trong.
Tam Ca hướng tới ông ta gọi: “Lão Vương, ông không cần thi thể cháu trai ông nữa à?”
Vương Kế Trung mới bước được vài bước liền khựng lại, tức giận quát: “Mẹ nó! Các người còn không mau đem thi thể cậu ấy đi!”
Tam Ca phân phó La Long: “La Long, trước hết cậu dẫn bọn họ đi thu xếp, khu ký túc xá đằng kia không phải còn có mấy gian phòng trống sao, phân cho bọn họ rồi nói với mấy người bên kia là người nhà của tôi.”
“Được.” La Long gật đầu đáp.
“Cái kia, Tam Ca.” Người thanh niên đến gọi người chỉ chỉ Cố Ninh nói: “Bạch Lang lão đại nói, cũng muốn cô ấy qua.”
Tam Ca cùng Cố Ninh đều chau mày.
Tam Ca liếc nhìn Cố Ninh nói: “Không còn cách nào khác, nếu anh ta đã gọi, vậy cô theo tôi đi một chuyến.”
“Được.” Cố Ninh gật đầu nói.
Sau đó cô quay đầu đối với cổ đạo trưởng cùng Trình Minh gật đầu một cái.
Trình Minh đột nhiên tiến lên một bước giữ chặt tay Tam Ca nói: “Tam ca, anh nhất định phải đem Cố Ninh bình an trở về.”
“Yên tâm đi.” Tam Ca vỗ vỗ bả vai Cố Ninh, mỉm cười nói: “Đây chính là em gái tôi, tôi đương nhiên phải bảo vệ đến cùng.”
Cố Ninh cũng cười, vô cùng thức thời kêu: “Cảm ơn anh Ba.”
Xưng hô lập tức liền từ Tam Ca biến thành anh Ba.
Tam Ca hiển nhiên đối với phản ứng của Cố Ninh rất vừa lòng, đuôi mắt liền có thêm vài nếp nhăn, cười với Cố Ninh: “Đi thôi em gái, anh trai này hôm nay sẽ mang em đi gặp người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Giang Tô chúng ta, bây giờ anh ta là lão đại của nơi này.”
Không thể không nói, Cố Ninh trước kia không thể có cách nào tiếp cận được với tin tức bên ngoài, rất ít khi chú ý đến loại tin tức này. Thậm chí, cô còn không biết nơi mình ở còn có cái gì gọi là xã hội đen đứng đầu.
“Bạch Lang?” Cố Ninh nhắc lại, cô đã nghe rất nhiều đến danh tiếng người này từ khi đến đây.
Tam Ca hơi nheo mắt lại, sau đó nói: “Không sai, Bạch Lang.”
“Người này như thế nào?” Cố Ninh hỏi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu muốn đối phó thì nên biết thêm thông tin về ông ta.
“Cô hỏi tôi cũng vô dụng, tôi mới quen anh ta được hơn một tháng.” Tam Ca cười khổ nói: “Nhưng qua một tháng này, tôi chắc chắn tên này là một Vương Bát Đản*.”
*Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ “Vương Bát” có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh. (Nguồn: Google)
Có thể khiến Tam Ca hình dung như vậy, Cố Ninh có chút tò mò về cái người này. Nhưng nếu thật sự có thể lựa chọn, cô thật sự không muốn gặp người tên Bạch Lang này.
Bọn họ bị đưa tới một tòa nhà giáo viên không có thang máy, đi đến tầng cao nhất, tầng bảy.
Nhưng mà, cô cũng không trực tiếp nhìn thấy Bạch Lang mà bị đưa tới phòng ở cuối hành lang.
Nơi này trước kia chắc là văn phòng của giáo viên, trên tường còn treo chân dung của danh nhân Edison và Newton.
“Cô đợi ở đây trước đi.” Thanh niên dẫn đường nói với cô xong liền đóng cửa lại.
Cố Ninh cũng không quá lo lắng hay bất an, hiện tại vấn đề lớn nhất của cô đều đã được giải quyết, những chuyện khác đối với cô đều không thành vấn đề. Cô đi bộ đến bên cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy sân thể dục của trường, còn có vài bàn bê tông đánh bóng bàn được đặt ngoài trời. Sân thể dục là một bãi cỏ lớn, còn có hai lưới đá bóng. Bên cạnh là cái rừng cây nhỏ, bên trong mọc đầy cỏ dại, phía sau là sân bóng rổ. Gió thổi làm lá cây bay lên trong gió, thổi đến mái tóc ngắn của Cố Ninh, trên bàn có mấy trang sách cũng bị gió thổi bay. Cô giống như được trở về thời còn đang đi học.
“Cô chính là người em gái giết người của Tam Ca?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong phòng.
Cố Ninh thân thể bỗng nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng, thầm nghĩ trong lòng chính mình vừa rồi lại thất thần, có người tiến vào cũng không biết.
Cô chậm rãi xoay người lại, ánh mắt chợt co rụt lại.
Trong phòng xuất hiện một người đàn ông.
Anh ta ngồi trên ghế phía sai bàn làm việc, hai chân thon dài tùy ý gác lên bàn, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Ninh.
Đây thực sự là một người đàn ông có khí tức vô cùng cường đại, đến mức nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Anh ta nhàn nhã ngồi ở đó, dường như chỉ thản nhiên nhìn Quý Ninh, nhưng ánh mắt từ đôi mắt xếch kia khiến Cố Ninh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, cả người đều cứng đờ.
Chỉ một cái liếc mắt này, Cố Ninh đã xác định được người này chính là cái tên Vương Bát Đản trong miệng Tam Ca — Bạch Lang.
Trừ bỏ trên người anh ta phát ra hơi thở khiến cho Cố Ninh cảm giác nguy hiểm, còn có mái tóc ngắn màu bạch kim.
Có điều khiến Cố Ninh có chút ngoài ý muốn chính là, cô cho rằng người đứng đầu xã hội đen ít nhất cũng là người đàn ông bốn năm chục tuổi. Nhưng không ngờ chính là người đàn ông này tuy rằng khí chất cường đại, nhưng gương mặt kia, thoạt nhìn không đến ba mươi.
Cố Ninh lẳng lặng đứng bên cửa sổ, cố gắng để hơi thở của mình không thể hiện sự kháng cự, dùng một giọng nói vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh như thể nói chuyện giữa hai người lần đầu gặp mặt nhau, nói: “Tôi là Cố Ninh, anh là Bạch Lang?”
Gió vẫn thổi.
Trang sách vẫn còn bay trong gió.
Mái tóc ngắn màu vàng kim của Cố Ninh bị gió làm cho rối tung, nhưng đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh, không lộ ra một chút hoảng sợ.
Nếu người đối diện với cô là bất kỳ ai, phản ứng của cô cũng không có gì lạ. Nhưng người đối diện với cô lại là Bạch Lang, thì phản ứng của cô có vẻ quá bình tĩnh.
Đôi mắt xếch của Bạch Lang hơi nheo lại, không dễ nhận ra, một tia hứng thú dần dần xuất hiện trong ánh mắt anh ta.
Cảm giác giết người với giết tang thi hoàn toàn khác nhau. Cái loại cảm giác dùng dao đâm vào cơ thể người sống, sau đó máu tươi bắn vào người khiến người ta không khỏi run sợ.
Nếu Cố Ninh bảo cô dựa theo lý trí, một dao kia cô sẽ không động thủ, nhưng trong đầu cô tràn ngập hình ảnh cả người đầy máu của mẹ Cố, cô không thể làm thế được.
Lúc này cô cầm dao bình tĩnh lại, cũng không hề hối hận.
Nguyên nhân duy nhất cô còn tồn tại tại thế giới này chính là ba mẹ cô, đây là giới hạn cuối cùng của cô, bất kỳ ai đụng vào giới hạn này của cô, đều phải trả giá.
Nếu lúc đó cô không chạy tới kịp, mẹ Cố chắc chắn sẽ bị người đàn ông kia giết chết. Nhân từ? Trên thế giới này, có người những người đối với từ “nhân từ” cũng không xứng.
Tam Ca tâm tình phức tạp nhìn Cố Ninh, sau đó nói: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ở đây, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô.” Nói xong câu đó, anh ta liền đứng phía trước che chắn cho Cố Ninh, đối diện với đám người đang hùng hổ chạy tới.
Bên kia chỉ còn lại có Hoàng Mộng Dao cùng mấy nữ sinh chăm sóc ba mẹ Cố, còn cổ đạo trưởng, Trình Minh, Trương Dương, La Long và mấy người còn lại đều đứng lại đây, đem Cố Ninh bảo vệ phía sau.
“Cố Ninh, cô yên tâm.”
Đằng kia tổng cộng có sáu người chạy tới, dẫn đầu chính là người đàn ông trung niên mặc áo dài đen. Ông ta kích động chạy tới trước mặt tên thủ vệ kia, nhìn thấy trên ngực hắn còn có vết dao đâm xuyên qua, kiểm tra hơi thở, đã chết. Ánh mắt ông ta liền trở nên điên cuồng, đứng bật dậy, giận dữ hét: “Bắt cô ta lại!”
Trương Dương, La Long và mấy người khác theo bản năng giơ súng lên, nhắm thẳng vào những người đang định xông tới. Trình Minh cùng cổ đạo trưởng trước tiên đem Cố Ninh kéo về sau, lo lắng quan sát tình hình.
Cổ đạo trưởng đè thấp giọng nói: “Cố Ninh, ta cảm thấy có điềm không lành. Nhóm người này trông không giống người tốt chút nào. Dù sao bây giờ chúng ta cũng tìm được ba mẹ của ngươi rồi, chờ lát nữa mọi thứ trở nên hỗn loạn, chúng ta liền chuồn trước.”
Cố Ninh quay đầu nhìn ba mẹ Cố đã ngất xỉu, đối với cổ đạo trưởng và Trình Minh nói: “Nếu Tam Ca thật sự không thể cứu được tôi, mong hai người chăm sóc ba mẹ hộ tôi.”
Cổ đạo trưởng hơi sửng sốt, sau đó trịnh trọng nói: “Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.”
Trình Minh nói: “Cố Ninh, chị yên tâm, chúng em tuyệt đối sẽ không để họ mang chị đi đâu.”
Cố Ninh không nói gì nữa, chỉ gật đầu, sau đó một lần nữa quan sát tình hình.
Người đàn ông cầm đầu kia nhìn thấy bị mấy người bọn họ chĩa súng vào sắc mặt liền xanh mét, tức giận nhìn Tam Ca nói: “Tam Ca, cậu đang làm gì vậy?!”
“Không có gì, chỉ là muốn giới thiệu đàn em thôi.” Tam Ca bình tĩnh xoay người vẫy tay với Cố Ninh, nói: “Cố Ninh, lại đây.”
Cổ đạo trưởng và mấy người khác đều sửng sốt, sau đó nhìn Cố Ninh đi về phía trước.
Tam Ca đặt tay lên vai Cố Ninh, nói với Vương Kế Trung: “Lão Vương, cô gái này tôi vừa gặp được bên ngoài. Cố Ninh, tới đây, đây là lão Vương.”
Cố Ninh vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu chào Vương Kế Trung, tự nhiên gọi một tiếng: “Lão Vương.”
Trương Dương thấy tình hình bây giờ có chút hoang mang, hết nhìn Tam Ca lại nhìn Cố Ninh, không hiểu anh ta có ý định gì.
“Tam Ca, cậu đây là có ý gì?” Vương Kế Trung sắc mặt đen như đáy nồi, âm trầm hỏi.
“Không có ý gì, chính là muốn giới thiệu cho lão Vương đây biết, về sau cô gái này là em gái tôi, làm phiền lão Vương chiếu cố cho.” Tam Ca nói.
“Cậu đùa tôi à?! Cô ta đã giết cháu tôi đấy!” Vương Kế Trung giận dữ nhìn chằm chằm Tam Ca nói.
“Lão Vương.” Tam Ca đột nhiên biến sắc, ánh mắt tràn đầy hàn ý, không có chút nhượng bộ nào mà trừng mắt nhìn Vương Kế Trung: “Nếu không phải chúng tôi tới kịp, người thân của em gái tôi hôm nay chắc chắn bị cháu trai ông giết chết. Người còn không biết sống chết ra sao! Nếu muốn nói là giết người, thì cũng là do cậu ta động thủ trước. Cô ấy là con gái, vừa nhìn đã thấy là cô gái ngoan, chính mình nhìn thấy cảnh ba mẹ như vậy nên mới nhất thời xúc động giết người. Nếu mà mà nói về pháp luật, cùng lắm là bị phán là phòng vệ quá mức. Hơn nữa cô ấy còn chưa đủ mười tám tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên.”
Nói tới đây, Cố Ninh không khỏi nhìn Tam Ca bằng con mắt khác, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta nói dối trắng trợn như vậy.
Chỉ là Cố Ninh lúc này mặc một bộ đồ thể dục trẻ trung, một mái tóc ngắn màu vàng kim chói lóa, làn da trắng nõn sạch sẽ, dung mạo thanh tú, tuy rằng nói mười tám tuổi có chút hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Huống chi hiện tại không có các nào xác định được thông tin, căn bản là không thể kiểm tra được có phải mười tám tuổi hay không.
“Ý của cậu là, cháu trai tôi chết là đáng?!” Vương Kế Trung mặt mày tức tối nói.
Tam Ca bình tĩnh gật đầu nói: “Lời trên mặt chữ, chính là ý như vậy.”
Hai bên người đều là một trận trầm mặc, trên mặt biểu tình đều thập phần quái dị.
“Tạ Ái Quốc!” Vương Kế Trung không thể nhịn được nữa chỉ vào mặt Tam Ca quát: “Cậu đừng có ỷ vào có súng trong tay thì có thể thích nói gì thì nói! Toàn bộ vật tư của cái điểm tật kết này là do tôi mang đến! Nếu không có vật tư của tôi, các ngươi nghĩ sẽ sống được chắc!”
“Súng tôi có thể giết ông ngay bây giờ! Ông tin không?” Tam Ca vừa nói xong câu đó thì Trương Dương, La Long và còn có vài người khác đồng thời giơ súng nhắm vào Vương Kế Trung.
Chỉ cần Tam Ca ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự nào bóp cò súng, bắn thẳng vào đầu Vương Kế Trung.
Đang lúc bầu không khí ngập tràn căng thẳng.
Một người vác súng chạy chậm về phía bên này.
“Tam ca, lão Vương! Bạch Lang lão đại gọi mấy người qua!”
“Được!” Vương Kế Trung cười lạnh nói: “Để xem Bạch Lang lão đại xử lý như thế nào chuyện này, nếu không cho tôi một lời hợp lý thì… Hừ! Chúng ta đi!” Nói xong ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cố Ninh một cái liền mang theo mấy người khác đi vào bên trong.
Tam Ca hướng tới ông ta gọi: “Lão Vương, ông không cần thi thể cháu trai ông nữa à?”
Vương Kế Trung mới bước được vài bước liền khựng lại, tức giận quát: “Mẹ nó! Các người còn không mau đem thi thể cậu ấy đi!”
Tam Ca phân phó La Long: “La Long, trước hết cậu dẫn bọn họ đi thu xếp, khu ký túc xá đằng kia không phải còn có mấy gian phòng trống sao, phân cho bọn họ rồi nói với mấy người bên kia là người nhà của tôi.”
“Được.” La Long gật đầu đáp.
“Cái kia, Tam Ca.” Người thanh niên đến gọi người chỉ chỉ Cố Ninh nói: “Bạch Lang lão đại nói, cũng muốn cô ấy qua.”
Tam Ca cùng Cố Ninh đều chau mày.
Tam Ca liếc nhìn Cố Ninh nói: “Không còn cách nào khác, nếu anh ta đã gọi, vậy cô theo tôi đi một chuyến.”
“Được.” Cố Ninh gật đầu nói.
Sau đó cô quay đầu đối với cổ đạo trưởng cùng Trình Minh gật đầu một cái.
Trình Minh đột nhiên tiến lên một bước giữ chặt tay Tam Ca nói: “Tam ca, anh nhất định phải đem Cố Ninh bình an trở về.”
“Yên tâm đi.” Tam Ca vỗ vỗ bả vai Cố Ninh, mỉm cười nói: “Đây chính là em gái tôi, tôi đương nhiên phải bảo vệ đến cùng.”
Cố Ninh cũng cười, vô cùng thức thời kêu: “Cảm ơn anh Ba.”
Xưng hô lập tức liền từ Tam Ca biến thành anh Ba.
Tam Ca hiển nhiên đối với phản ứng của Cố Ninh rất vừa lòng, đuôi mắt liền có thêm vài nếp nhăn, cười với Cố Ninh: “Đi thôi em gái, anh trai này hôm nay sẽ mang em đi gặp người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Giang Tô chúng ta, bây giờ anh ta là lão đại của nơi này.”
Không thể không nói, Cố Ninh trước kia không thể có cách nào tiếp cận được với tin tức bên ngoài, rất ít khi chú ý đến loại tin tức này. Thậm chí, cô còn không biết nơi mình ở còn có cái gì gọi là xã hội đen đứng đầu.
“Bạch Lang?” Cố Ninh nhắc lại, cô đã nghe rất nhiều đến danh tiếng người này từ khi đến đây.
Tam Ca hơi nheo mắt lại, sau đó nói: “Không sai, Bạch Lang.”
“Người này như thế nào?” Cố Ninh hỏi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu muốn đối phó thì nên biết thêm thông tin về ông ta.
“Cô hỏi tôi cũng vô dụng, tôi mới quen anh ta được hơn một tháng.” Tam Ca cười khổ nói: “Nhưng qua một tháng này, tôi chắc chắn tên này là một Vương Bát Đản*.”
*Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ “Vương Bát” có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh. (Nguồn: Google)
Có thể khiến Tam Ca hình dung như vậy, Cố Ninh có chút tò mò về cái người này. Nhưng nếu thật sự có thể lựa chọn, cô thật sự không muốn gặp người tên Bạch Lang này.
Bọn họ bị đưa tới một tòa nhà giáo viên không có thang máy, đi đến tầng cao nhất, tầng bảy.
Nhưng mà, cô cũng không trực tiếp nhìn thấy Bạch Lang mà bị đưa tới phòng ở cuối hành lang.
Nơi này trước kia chắc là văn phòng của giáo viên, trên tường còn treo chân dung của danh nhân Edison và Newton.
“Cô đợi ở đây trước đi.” Thanh niên dẫn đường nói với cô xong liền đóng cửa lại.
Cố Ninh cũng không quá lo lắng hay bất an, hiện tại vấn đề lớn nhất của cô đều đã được giải quyết, những chuyện khác đối với cô đều không thành vấn đề. Cô đi bộ đến bên cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy sân thể dục của trường, còn có vài bàn bê tông đánh bóng bàn được đặt ngoài trời. Sân thể dục là một bãi cỏ lớn, còn có hai lưới đá bóng. Bên cạnh là cái rừng cây nhỏ, bên trong mọc đầy cỏ dại, phía sau là sân bóng rổ. Gió thổi làm lá cây bay lên trong gió, thổi đến mái tóc ngắn của Cố Ninh, trên bàn có mấy trang sách cũng bị gió thổi bay. Cô giống như được trở về thời còn đang đi học.
“Cô chính là người em gái giết người của Tam Ca?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong phòng.
Cố Ninh thân thể bỗng nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng, thầm nghĩ trong lòng chính mình vừa rồi lại thất thần, có người tiến vào cũng không biết.
Cô chậm rãi xoay người lại, ánh mắt chợt co rụt lại.
Trong phòng xuất hiện một người đàn ông.
Anh ta ngồi trên ghế phía sai bàn làm việc, hai chân thon dài tùy ý gác lên bàn, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Ninh.
Đây thực sự là một người đàn ông có khí tức vô cùng cường đại, đến mức nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Anh ta nhàn nhã ngồi ở đó, dường như chỉ thản nhiên nhìn Quý Ninh, nhưng ánh mắt từ đôi mắt xếch kia khiến Cố Ninh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, cả người đều cứng đờ.
Chỉ một cái liếc mắt này, Cố Ninh đã xác định được người này chính là cái tên Vương Bát Đản trong miệng Tam Ca — Bạch Lang.
Trừ bỏ trên người anh ta phát ra hơi thở khiến cho Cố Ninh cảm giác nguy hiểm, còn có mái tóc ngắn màu bạch kim.
Có điều khiến Cố Ninh có chút ngoài ý muốn chính là, cô cho rằng người đứng đầu xã hội đen ít nhất cũng là người đàn ông bốn năm chục tuổi. Nhưng không ngờ chính là người đàn ông này tuy rằng khí chất cường đại, nhưng gương mặt kia, thoạt nhìn không đến ba mươi.
Cố Ninh lẳng lặng đứng bên cửa sổ, cố gắng để hơi thở của mình không thể hiện sự kháng cự, dùng một giọng nói vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh như thể nói chuyện giữa hai người lần đầu gặp mặt nhau, nói: “Tôi là Cố Ninh, anh là Bạch Lang?”
Gió vẫn thổi.
Trang sách vẫn còn bay trong gió.
Mái tóc ngắn màu vàng kim của Cố Ninh bị gió làm cho rối tung, nhưng đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh, không lộ ra một chút hoảng sợ.
Nếu người đối diện với cô là bất kỳ ai, phản ứng của cô cũng không có gì lạ. Nhưng người đối diện với cô lại là Bạch Lang, thì phản ứng của cô có vẻ quá bình tĩnh.
Đôi mắt xếch của Bạch Lang hơi nheo lại, không dễ nhận ra, một tia hứng thú dần dần xuất hiện trong ánh mắt anh ta.