Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Chương 114: Chạy trốn
Cố Ninh cúi xuống nhặt huy hiệu lên, đặt trong lòng bàn tay cẩn thận liểm tra lại, đây xác thật là huy hiệu của Lữ đoàn Năm sao không thể nào là giả, năm ngôi sao bên trong cũng là hàng thật. Rốt cuộc cái huy hiệu này là của ai? Là ai ở trên chiếc phi cơ đó? Là Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh, hay Quý Cửu Trạch?
Cố Ninh nhớ lại người chia lìa thân thể vừa nãy, nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt.
Tam Ca thấy Cố Ninh đột nhiên dừng lại không đi, không biết cô vừa nhặt vật gì dưới mặt đất lên sau đó liền bất động, vội vàng tiến lên hỏi: “Cố Ninh, cô không sao chứ?” Nhìn thấy huy hiệu trong tay cô cũng một vẻ mặt sửng sốt: “Đây, đây hình như là huy hiệu của Lữ đoàn Năm sao. Không lẽ trên phi cơ có người của Lữ đoàn?”
Cố Ninh siết chặt huy hiệu trong tay, bình ổn lại cảm xúc, vẫn không có ý định đi tiếp về phía trước mà đi đến bên cạnh Hướng Hứa.
Thời gian dường như chậm hơn, Cố Ninh cảm thấy nôn nóng bất an, vẫn luôn đè xuống cảm xúc muốn quay đầu lại nhìn chiếc phi cơ rơi xuống kia.
Trương Ký chần chừ một chút, sau đó nhìn sang bên này: “Cố Ninh, cô không sao chứ?”
Cố Ninh lắc đầu: “Không sao.”
Kỳ thật Trương Ký có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, làm sao để hỏi. Không lẽ hỏi cô tại sao bắt đầu từ phần thi chạy 400 mét kia ở đại hội thể thao còn không chạy nổi lại biến thành bộ dạng như hiện tại?
Đúng lúc này, Hướng vẫn luôn nhắm chặt hai mắt nhiên mở mắt: “Tìm thấy rồi!”
Cố Ninh run lên, lập tức hỏi: “Ở đâu?!”
Hướng Hứa ngẩng đầu nhìn lên phía trên của khách sạn: “Trên đỉnh tòa nhà.”
Cố Ninh, Trương Ký còn có mấy người khác cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cơ hồ nhìn không tới đỉnh tòa nhà, Trương Ký nhíu mày: “Này ít cũng phải có hơn bốn mươi tầng.”
Hơn bốn mươi tầng, lại không có thang máy, vậy nên chỉ có thể đi bộ lên.
Giải quyết xong một ít tang thi vây lại đây, mọi người đi vào trong đại sảnh khách sạn, trong đại sảnh một mảnh hỗn độn, thi thể người già trẻ nhỏ đều có nằm rải rác xung quanh, có vẻ như trên mỗi thi thể đều có dấu vết bị tang thi gặm nhấm qua, rất khó tìm thấy một khối thi thể còn nguyên vẹn.
Cố Ninh không quan sát kỹ không gian, mà là phân chia đội ngũ: “Một nửa đi lên, một nửa còn lại ở dưới thủ.” Sau đó nói tiếp: “Phương Pháp, Trình Minh, Trương Tiểu Bạch, Chung Húc, còn có Hướng Hứa, năm người cùng tôi đi lên, Tam Ca và Giả đạo trưởng đều sẽ ở lại phía dưới.”
Tam Ca không có ý kiến: “Vậy mọi người nhớ cẩn thật.”
Không có ai đề nghị lưu Cố Ninh ở phía dưới, bởi vì chính bọn họ cũng hiểu rõ, Cố Ninh bất kể là thể lực hay sức chiến đấu so với bọn họ đều mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Thời điểm Trương Ký quan sát cảnh tượng Cố Ninh tàn sát tang thi đầu to cũng đã biết suy nghĩ của anh ta sai rồi, Cố Ninh ở đội Tam Liên là có địa vị, lúc này chủ động nói: “Tôi với các người cùng nhau đi lên.”
Mặt khác còn có một dị năng hệ thổ trong đội hắn và Chu Kiện của tiểu đội Vương Diễm cũng chủ động đề nghị muốn cùng đi lên. Cố Ninh điểm lại dị năng giả trong đội ngũ của Trương Ký.
Những tiểu đội khác cũng phái hai ba người có thực lực trong đội đi lên theo Cố Ninh.
Không kéo dài thêm thời gian, Cố Ninh mang đội hình đi về phía cần thang.
Cầu thang hẹp, một hàng miễn cưỡng chỉ có thể đi ba người, để phòng tình huống phát sinh, mỗi người duy trì khoảng cách cách nhau 1 mét. Đội Tam Liên đứng mũi đi đầu, theo sau là tiểu đội Trương Ký, tiểu đội Sinh Tồn, tiểu đội Việt Châu, tiểu đội Thanh Thụ và cuối cùng lót đế là tiểu đội Dạ Ưng.
Dị năng giả cùng người thường khác nhau cũng không phải chỉ mỗi dị năng, ở thể lực so với trước kia cũng gia tăng rất nhiều, nhưng là đối với việc đi bộ lên hơn bốn mươi tầng lầu vẫn làm người ta có chút tuyệt vọng.
Phương Pháp là dị năng giả tốc độ đi ở phía trước của đội ngũ, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn những người khác rất nhiều. Vậy nên cho dù đã đi hơn mười tầng lầu nhưng anh vẫn có thể bảo trì từng bước nhẹ nhàng như vậy còn có thể dễ dàng lý giải, nhưng là Cố Ninh vậy mà gắt gao đi phía sau hắn, bước chân cũng không hề có điểm nào trì trệ, ngay cả hơi thở hỗn loạn cũng không, hô hấp giống như cô không phải đang leo cầu thang mà đi trên mặt đất bằng phẳng.
Trương Tiểu Bạch, Trình Minh, Chung Húc đều biết thể chất của Cố Ninh biến thái cỡ nào, nhưng những người khác lại không biết. Ban đầu vốn dị bọn họ nghĩ Cố Ninh trầm mặc, ít nói là vì sợ hãi, hiện tại hình tượng mảnh khảnh yếu ớt trong nội tâm bọn họ hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó chính là cảnh tượng Cố Ninh cầm đao mắt cũng không thèm nháy xông đến giết chết tang thi biến dị.
Lúc này nội tâm Trương Ký so với người khác càng phức tạp hơn rất nhiều.
Giống như Trương Tiểu Bạch, bọn họ đều chưa gặp qua bộ dáng trước kia của Cố Ninh, nhưng Trương Ký lại biết rất rõ, người kia sẽ luôn cười tủm tỉm ở bên cạnh Lục Gia Tử, sẽ thường xuyên mặc đủ loại váy, sẽ làm đồ ăn ngon, gần như chính là tính cách của một thiếu nữ, thật sự rất khó hình dung ra bộ dáng hiện tại cô sẽ cắt tóc ngắn, ăn mặc một thân xám xịt, chiến đấu cầm theo một cây đao, vẻ mặt đầy hờ hững.
Coi như là do mạt thế khiến một người tính cách thay đổi đi, thế nhưng thân thủ kia của cô từ đâu mà có? Sao có thể trở nên lợi hại như vậy? Chuyện này thật là nghĩ trăm lần cũng không tìm được đáp án. Trương Ký trong lòng im lặng nghĩ ngợi.
Vừa rồi Cố Ninh vì huy hiệu kia của đại đội Ngũ Tinh mà cảm xúc dao động mạnh, tuy hiện tại đã bình tĩnh lại, nhưng trong nội tâm vẫn cực kì nặng nề, thấp thỏm. Chủ nhân chiếc huy hiệu này là ai? Càng quan trọng hơn là còn sống không hay đã chết…
Đã leo được hơn ba mươi tầng.
Khoảng cách giữa những người trong đội cũng càng lúc càng xa, ban đầu chỉ là ba bậc cầu thang, hiện tại đã nâng lên thành chín mười bậc, những người phía sau cùng còn xa hơn nữa tận hai mươi bậc, ngay cả Trương Tiểu Bạch, Chung Húc là những người có sức chịu đựng rất tốt cũng bắt đầu có điểm đi không nổi nữa, Trình Minh cũng cắn răng chống đỡ đi tiếp. Càng ngày càng nhiều người mồ hôi chảy đầy đầu, thở hồng hộc, đều phải nhờ đến lan can gian nan bước lên.
Phương Pháp dị năng giả tốc độ, đây vốn dĩ là ưu thế của hắn, những người đều có thể lý giải, nhưng vì cái gì Cố Ninh có thể duy trì tốc độ như cũ thậm chí ngay cả một chút mệt mỏi cũng chưa? Nếu nhớ không lầm, cô không phải là dị năng giả hệ không gian sao?!
Cố Ninh gọi Phương Pháp đi phía trước: “Phương Pháp, từ từ đã.” Ý bảo anh xem sắc mặt của những người phía sau: “Trước mắt nghỉ ngơi một lát.”
Phương Pháp nhìn xuống phía sau là những gương mặt trắng bệch thở hồng hộc, mới ngượng ngùng gãi đầu dừng lại.
Nhưng mà nháy mắt ngay sau khi Phương Pháp dừng lại, Cố Ninh đột nhiên nhìn về phía hắn đang đứng, Phương Pháp vừa lúc đừng giữa tầng 20 và tầng 21, đối diện là một bức tượng, trên đó còn có một cái cánh cửa nhỏ, thoạt nhìn cửa nhỏ đóng chặt không có điểm nào khác thường, nhưng là không biết vì sao, trong lòng Cố Ninh đột nhiên nảy sinh một dự cảm không tốt! Cô theo bản năng hướng người về phía đồng đội của Trương Ký nhìn qua! Lúc cô nhìn xuống anh ta đang đứng tại vị trí giữa cầu thang, bên cạnh là Chu Diễm, thời điểm Cố Ninh nhìn đến cô ta cũng nhìn về bên này, tựa hồ bị hành động làm bất ngờ ánh mắt cả kinh, còn vị dị năng giả hệ tinh thần kia bị nhìn một chút ánh mắt chợt lóe lóe, chột dạ tránh đi ánh mắt Cố Ninh. Mà ở bên cạnh cô ta, Vương Diễm lộ ra thần sắc châm chọc, đắc ý tươi cười.
Trong lòng Cố Ninh bỗng lộp bộp một tiếng, sắc mặt thay đổi! Cô đột nhiên quay đầu về phía cánh cửa, sau đó thấy cánh cửa kia di chuyển một chút… Cố Ninh lạnh giọng kêu to: “Phương Pháp cẩn thận!” Nhưng ngay khi lời cô vừa dứt lời thì một tiếng ‘Oanh!’ vang lên! Một thứ gì đó dùng một lực lớn đánh mạnh vào cánh cửa, cửa gỗ phía sau lập tức bị đá bay, lao thẳng về phía Phương Pháp!
Những người phía dưới phát ra một loạt tiếng kêu sợ hãi!
Phương Pháp giống như bị dọa ngây người, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó!
Cố Ninh trong lòng hô to không ổn, thân thể so với đầu óc phản ứng càng nhanh hơn! Trong chớp mắt cô vọt về phía Phương Pháp mạnh mẽ nhào qua! Phương Pháp bị tiếng vang lớn sợ đến mức ngây người! Còn chưa kịp phản ứng lại cả người đã bị ai đó đẩy ra phía xa! Ở bên khác một mặt trên tường bị nện mạnh, cánh cửa va chạm mạnh tạo nên một tiếng vang lớn, tức khắc vụn gỗ văng khắp nơi! Tuy thành công giúp Phương Pháp tránh khỏi, nhưng cánh cửa kia lại va vào bả vai cô, bả vai đau nhức làm đôi mi của Cố Ninh nhăn chặt, nhưng lúc này cô không rảnh nghĩ đến vết thương của bản thân, sắc mặt ngưng trọng siết chặt thanh đao trong tay, tầm mắt chậm rãi rời khỏi chỗ tường bị va chạm lúc nãy, ánh mắt lạnh lùng dừng trên nơi treo cánh cửa gỗ kia, ở nơi đó trên mặt đất có một con tang thi biến dị đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn đến bên này.
Cố Ninh cũng xem như là đã nhìn qua rất nhiều loại tang thi, nhưng lớn đến như vậy đây là lần đầu tiên Cố Ninh nhìn thấy, chỉ riêng thân của con tang thi này đã là rất to lớn, thân thể nó giống như là một bãi bùn chật ních chất nhờn, thậm chí nhìn vào làn da phía dưới của nó còn nhìn thấy có chất lỏng đang chảy xuống, trên người nó chằng chịt vết thương cùng dịch nhầy, không biết là vật sắc nhọn gì tạo thành miệng vết thương trên đầu nó, ở bên ngoài còn thấm một ít chất lỏng màu xanh lục, ở trên người nó còn có rất nhiều xúc tu, cơ hồ mọc rất nhiều, lại còn không ngừng vặn vẹo, quấn lấy nhau ở cùng một chỗ, nếu ai có chứng sợ con vật đông nhung nhúc nhìn thấy cảnh tượng này, phỏng chừng sẽ nôn ra, Cố Ninh cũng bị hội chứng sợ hãi cái sự đông nhung nhúc này cảm thấy tang dị biến dị này thực sự quá tởm. Nhưng là Cố Ninh cẩn thận nhìn kĩ, liền phát hiện ra một điểm lạ, những cái xúc tua đó vừa thô vừa hẹp dài, thoạt nhìn những thứ đó màu sắc so với da nhạt hơn rất nhiều…. Nhìn qua giống như chỉ mới mọc ra, kết hợp với việc trên người nó có rất nhiều vết thương, có khả năng nó mới trải qua một trận chiến ác liệt không lâu trước đó……
Nếu cô đoán không sai thì hẳn là người của Lữ đoàn Năm sao, còn nếu là hai tang thi biến dị đối chiến, ít nhất cũng chứng minh được bọn họ không chết cùng khi phi cơ rơi xuống, mà đã thành công di chuyển hàng hóa. Nghĩ đến đây trong lòng Cố Ninh dâng lên môt trận vui mừng.
Phương Pháp cố gắng áp chế một trận buồn nôn trong cổ họng, nhìn đến tang thi này ghê tởm không chịu được, hơn nửa giờ đứng trước đối mặt với tang thi đầu to đã đủ ghê, không nghĩ tới phía sau lại còn càng ghê tởm hơn.
Tang thi biến dị đưa một tay ra không trung, không biết một đoạn cột đá lớn từ đâu bỗng dưng xuất hiện, vừa rồi cửa gỗ bỗng nhiên đột ngột lao đến chính là do nó tấn công dùng cột đá đập mạnh xuống. Nó chỉ dùng một cánh tay đầy xúc tua đã có thể cầm hết cột đá mà phải dùng đến hai cánh tay của người trưởng thành mới ôm đủ, cảnh tượng này đương nhiên có chút quỷ dị.
Tuy Cố Ninh không tìm ra đôi mắt tang thi biến dị này ở nơi nào, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng nó đang “Nhìn chằm chằm” chính mình, rất kỳ quái, Cố Ninh cảm nhận được ánh mắt của tang thi biến dị này tràn ngập hận ý, đồng thời tựa hồ còn có chút kiêng kị…
Trương Ký nhìn thấy bên kia Cố Ninh cùng Phương Pháp thiếu chút nữa bị cánh cửa đập trúng thì hiểu rõ vấn đề, nhớ lại trước đó Cố Ninh đột nhiên quay ra phía sau quan sát, anh ta quay đầu nhìn về phía Lư Kỳ cùng Chu Diễm, Lư Kỳ không dám đối diện với ánh mắt anh ta, trên mặt Chu Diễm tràn ngập hận ý cùng biểu tình khoái chí xen lẫn dữ tợn, khiến Trương Ký nảy sinh cảm giác chán ghét.
Trương Tiểu Bạch, Chung Húc, Trình minh vừa rồi đều bị ngã xuống, lúc này mới phản ứng lại chạy nhanh lên trên, sau khi trông thấy tang thi biến dị thì lập tức một trận ghê tởm ập tới.
Ánh mắt Cố Ninh gắt gao nhìn chằm chằm tang thi biến dị, giống như là kinh sợ tang thi bên kia, trong miệng thấp giọng nói: “Chuẩn bị…” Trong khi cô nói ra hai chữ này, dị năng trong thân thể không ngừng sôi trào, đang chuẩn bị phát động.
Ở bên kia tang thi biến dị đột nhiên cử động!
Không phải công kích, mà lùi về phía sau!
Nó thế nhưng lùi lại gian nan di chuyển thân hình khổng lồ về phía sau đi về phía lối đi nhỏ kia! Xúc tua quấn lấy cột đá giơ lên cao, “Đôi mắt” gắt gao nhìn chằm chằm Cố Ninh, giống như chỉ cần Cố Ninh có hành động lạ liền ném cột đá đến.
Nó cứ như vậy một bên nhìn chằm chằm Cố Ninh, một bên chậm rãi di chuyển, liền cứ thế biến mất trong tầm mắt cô!
Cố Ninh nhớ lại người chia lìa thân thể vừa nãy, nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt.
Tam Ca thấy Cố Ninh đột nhiên dừng lại không đi, không biết cô vừa nhặt vật gì dưới mặt đất lên sau đó liền bất động, vội vàng tiến lên hỏi: “Cố Ninh, cô không sao chứ?” Nhìn thấy huy hiệu trong tay cô cũng một vẻ mặt sửng sốt: “Đây, đây hình như là huy hiệu của Lữ đoàn Năm sao. Không lẽ trên phi cơ có người của Lữ đoàn?”
Cố Ninh siết chặt huy hiệu trong tay, bình ổn lại cảm xúc, vẫn không có ý định đi tiếp về phía trước mà đi đến bên cạnh Hướng Hứa.
Thời gian dường như chậm hơn, Cố Ninh cảm thấy nôn nóng bất an, vẫn luôn đè xuống cảm xúc muốn quay đầu lại nhìn chiếc phi cơ rơi xuống kia.
Trương Ký chần chừ một chút, sau đó nhìn sang bên này: “Cố Ninh, cô không sao chứ?”
Cố Ninh lắc đầu: “Không sao.”
Kỳ thật Trương Ký có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, làm sao để hỏi. Không lẽ hỏi cô tại sao bắt đầu từ phần thi chạy 400 mét kia ở đại hội thể thao còn không chạy nổi lại biến thành bộ dạng như hiện tại?
Đúng lúc này, Hướng vẫn luôn nhắm chặt hai mắt nhiên mở mắt: “Tìm thấy rồi!”
Cố Ninh run lên, lập tức hỏi: “Ở đâu?!”
Hướng Hứa ngẩng đầu nhìn lên phía trên của khách sạn: “Trên đỉnh tòa nhà.”
Cố Ninh, Trương Ký còn có mấy người khác cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cơ hồ nhìn không tới đỉnh tòa nhà, Trương Ký nhíu mày: “Này ít cũng phải có hơn bốn mươi tầng.”
Hơn bốn mươi tầng, lại không có thang máy, vậy nên chỉ có thể đi bộ lên.
Giải quyết xong một ít tang thi vây lại đây, mọi người đi vào trong đại sảnh khách sạn, trong đại sảnh một mảnh hỗn độn, thi thể người già trẻ nhỏ đều có nằm rải rác xung quanh, có vẻ như trên mỗi thi thể đều có dấu vết bị tang thi gặm nhấm qua, rất khó tìm thấy một khối thi thể còn nguyên vẹn.
Cố Ninh không quan sát kỹ không gian, mà là phân chia đội ngũ: “Một nửa đi lên, một nửa còn lại ở dưới thủ.” Sau đó nói tiếp: “Phương Pháp, Trình Minh, Trương Tiểu Bạch, Chung Húc, còn có Hướng Hứa, năm người cùng tôi đi lên, Tam Ca và Giả đạo trưởng đều sẽ ở lại phía dưới.”
Tam Ca không có ý kiến: “Vậy mọi người nhớ cẩn thật.”
Không có ai đề nghị lưu Cố Ninh ở phía dưới, bởi vì chính bọn họ cũng hiểu rõ, Cố Ninh bất kể là thể lực hay sức chiến đấu so với bọn họ đều mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Thời điểm Trương Ký quan sát cảnh tượng Cố Ninh tàn sát tang thi đầu to cũng đã biết suy nghĩ của anh ta sai rồi, Cố Ninh ở đội Tam Liên là có địa vị, lúc này chủ động nói: “Tôi với các người cùng nhau đi lên.”
Mặt khác còn có một dị năng hệ thổ trong đội hắn và Chu Kiện của tiểu đội Vương Diễm cũng chủ động đề nghị muốn cùng đi lên. Cố Ninh điểm lại dị năng giả trong đội ngũ của Trương Ký.
Những tiểu đội khác cũng phái hai ba người có thực lực trong đội đi lên theo Cố Ninh.
Không kéo dài thêm thời gian, Cố Ninh mang đội hình đi về phía cần thang.
Cầu thang hẹp, một hàng miễn cưỡng chỉ có thể đi ba người, để phòng tình huống phát sinh, mỗi người duy trì khoảng cách cách nhau 1 mét. Đội Tam Liên đứng mũi đi đầu, theo sau là tiểu đội Trương Ký, tiểu đội Sinh Tồn, tiểu đội Việt Châu, tiểu đội Thanh Thụ và cuối cùng lót đế là tiểu đội Dạ Ưng.
Dị năng giả cùng người thường khác nhau cũng không phải chỉ mỗi dị năng, ở thể lực so với trước kia cũng gia tăng rất nhiều, nhưng là đối với việc đi bộ lên hơn bốn mươi tầng lầu vẫn làm người ta có chút tuyệt vọng.
Phương Pháp là dị năng giả tốc độ đi ở phía trước của đội ngũ, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn những người khác rất nhiều. Vậy nên cho dù đã đi hơn mười tầng lầu nhưng anh vẫn có thể bảo trì từng bước nhẹ nhàng như vậy còn có thể dễ dàng lý giải, nhưng là Cố Ninh vậy mà gắt gao đi phía sau hắn, bước chân cũng không hề có điểm nào trì trệ, ngay cả hơi thở hỗn loạn cũng không, hô hấp giống như cô không phải đang leo cầu thang mà đi trên mặt đất bằng phẳng.
Trương Tiểu Bạch, Trình Minh, Chung Húc đều biết thể chất của Cố Ninh biến thái cỡ nào, nhưng những người khác lại không biết. Ban đầu vốn dị bọn họ nghĩ Cố Ninh trầm mặc, ít nói là vì sợ hãi, hiện tại hình tượng mảnh khảnh yếu ớt trong nội tâm bọn họ hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó chính là cảnh tượng Cố Ninh cầm đao mắt cũng không thèm nháy xông đến giết chết tang thi biến dị.
Lúc này nội tâm Trương Ký so với người khác càng phức tạp hơn rất nhiều.
Giống như Trương Tiểu Bạch, bọn họ đều chưa gặp qua bộ dáng trước kia của Cố Ninh, nhưng Trương Ký lại biết rất rõ, người kia sẽ luôn cười tủm tỉm ở bên cạnh Lục Gia Tử, sẽ thường xuyên mặc đủ loại váy, sẽ làm đồ ăn ngon, gần như chính là tính cách của một thiếu nữ, thật sự rất khó hình dung ra bộ dáng hiện tại cô sẽ cắt tóc ngắn, ăn mặc một thân xám xịt, chiến đấu cầm theo một cây đao, vẻ mặt đầy hờ hững.
Coi như là do mạt thế khiến một người tính cách thay đổi đi, thế nhưng thân thủ kia của cô từ đâu mà có? Sao có thể trở nên lợi hại như vậy? Chuyện này thật là nghĩ trăm lần cũng không tìm được đáp án. Trương Ký trong lòng im lặng nghĩ ngợi.
Vừa rồi Cố Ninh vì huy hiệu kia của đại đội Ngũ Tinh mà cảm xúc dao động mạnh, tuy hiện tại đã bình tĩnh lại, nhưng trong nội tâm vẫn cực kì nặng nề, thấp thỏm. Chủ nhân chiếc huy hiệu này là ai? Càng quan trọng hơn là còn sống không hay đã chết…
Đã leo được hơn ba mươi tầng.
Khoảng cách giữa những người trong đội cũng càng lúc càng xa, ban đầu chỉ là ba bậc cầu thang, hiện tại đã nâng lên thành chín mười bậc, những người phía sau cùng còn xa hơn nữa tận hai mươi bậc, ngay cả Trương Tiểu Bạch, Chung Húc là những người có sức chịu đựng rất tốt cũng bắt đầu có điểm đi không nổi nữa, Trình Minh cũng cắn răng chống đỡ đi tiếp. Càng ngày càng nhiều người mồ hôi chảy đầy đầu, thở hồng hộc, đều phải nhờ đến lan can gian nan bước lên.
Phương Pháp dị năng giả tốc độ, đây vốn dĩ là ưu thế của hắn, những người đều có thể lý giải, nhưng vì cái gì Cố Ninh có thể duy trì tốc độ như cũ thậm chí ngay cả một chút mệt mỏi cũng chưa? Nếu nhớ không lầm, cô không phải là dị năng giả hệ không gian sao?!
Cố Ninh gọi Phương Pháp đi phía trước: “Phương Pháp, từ từ đã.” Ý bảo anh xem sắc mặt của những người phía sau: “Trước mắt nghỉ ngơi một lát.”
Phương Pháp nhìn xuống phía sau là những gương mặt trắng bệch thở hồng hộc, mới ngượng ngùng gãi đầu dừng lại.
Nhưng mà nháy mắt ngay sau khi Phương Pháp dừng lại, Cố Ninh đột nhiên nhìn về phía hắn đang đứng, Phương Pháp vừa lúc đừng giữa tầng 20 và tầng 21, đối diện là một bức tượng, trên đó còn có một cái cánh cửa nhỏ, thoạt nhìn cửa nhỏ đóng chặt không có điểm nào khác thường, nhưng là không biết vì sao, trong lòng Cố Ninh đột nhiên nảy sinh một dự cảm không tốt! Cô theo bản năng hướng người về phía đồng đội của Trương Ký nhìn qua! Lúc cô nhìn xuống anh ta đang đứng tại vị trí giữa cầu thang, bên cạnh là Chu Diễm, thời điểm Cố Ninh nhìn đến cô ta cũng nhìn về bên này, tựa hồ bị hành động làm bất ngờ ánh mắt cả kinh, còn vị dị năng giả hệ tinh thần kia bị nhìn một chút ánh mắt chợt lóe lóe, chột dạ tránh đi ánh mắt Cố Ninh. Mà ở bên cạnh cô ta, Vương Diễm lộ ra thần sắc châm chọc, đắc ý tươi cười.
Trong lòng Cố Ninh bỗng lộp bộp một tiếng, sắc mặt thay đổi! Cô đột nhiên quay đầu về phía cánh cửa, sau đó thấy cánh cửa kia di chuyển một chút… Cố Ninh lạnh giọng kêu to: “Phương Pháp cẩn thận!” Nhưng ngay khi lời cô vừa dứt lời thì một tiếng ‘Oanh!’ vang lên! Một thứ gì đó dùng một lực lớn đánh mạnh vào cánh cửa, cửa gỗ phía sau lập tức bị đá bay, lao thẳng về phía Phương Pháp!
Những người phía dưới phát ra một loạt tiếng kêu sợ hãi!
Phương Pháp giống như bị dọa ngây người, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó!
Cố Ninh trong lòng hô to không ổn, thân thể so với đầu óc phản ứng càng nhanh hơn! Trong chớp mắt cô vọt về phía Phương Pháp mạnh mẽ nhào qua! Phương Pháp bị tiếng vang lớn sợ đến mức ngây người! Còn chưa kịp phản ứng lại cả người đã bị ai đó đẩy ra phía xa! Ở bên khác một mặt trên tường bị nện mạnh, cánh cửa va chạm mạnh tạo nên một tiếng vang lớn, tức khắc vụn gỗ văng khắp nơi! Tuy thành công giúp Phương Pháp tránh khỏi, nhưng cánh cửa kia lại va vào bả vai cô, bả vai đau nhức làm đôi mi của Cố Ninh nhăn chặt, nhưng lúc này cô không rảnh nghĩ đến vết thương của bản thân, sắc mặt ngưng trọng siết chặt thanh đao trong tay, tầm mắt chậm rãi rời khỏi chỗ tường bị va chạm lúc nãy, ánh mắt lạnh lùng dừng trên nơi treo cánh cửa gỗ kia, ở nơi đó trên mặt đất có một con tang thi biến dị đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn đến bên này.
Cố Ninh cũng xem như là đã nhìn qua rất nhiều loại tang thi, nhưng lớn đến như vậy đây là lần đầu tiên Cố Ninh nhìn thấy, chỉ riêng thân của con tang thi này đã là rất to lớn, thân thể nó giống như là một bãi bùn chật ních chất nhờn, thậm chí nhìn vào làn da phía dưới của nó còn nhìn thấy có chất lỏng đang chảy xuống, trên người nó chằng chịt vết thương cùng dịch nhầy, không biết là vật sắc nhọn gì tạo thành miệng vết thương trên đầu nó, ở bên ngoài còn thấm một ít chất lỏng màu xanh lục, ở trên người nó còn có rất nhiều xúc tu, cơ hồ mọc rất nhiều, lại còn không ngừng vặn vẹo, quấn lấy nhau ở cùng một chỗ, nếu ai có chứng sợ con vật đông nhung nhúc nhìn thấy cảnh tượng này, phỏng chừng sẽ nôn ra, Cố Ninh cũng bị hội chứng sợ hãi cái sự đông nhung nhúc này cảm thấy tang dị biến dị này thực sự quá tởm. Nhưng là Cố Ninh cẩn thận nhìn kĩ, liền phát hiện ra một điểm lạ, những cái xúc tua đó vừa thô vừa hẹp dài, thoạt nhìn những thứ đó màu sắc so với da nhạt hơn rất nhiều…. Nhìn qua giống như chỉ mới mọc ra, kết hợp với việc trên người nó có rất nhiều vết thương, có khả năng nó mới trải qua một trận chiến ác liệt không lâu trước đó……
Nếu cô đoán không sai thì hẳn là người của Lữ đoàn Năm sao, còn nếu là hai tang thi biến dị đối chiến, ít nhất cũng chứng minh được bọn họ không chết cùng khi phi cơ rơi xuống, mà đã thành công di chuyển hàng hóa. Nghĩ đến đây trong lòng Cố Ninh dâng lên môt trận vui mừng.
Phương Pháp cố gắng áp chế một trận buồn nôn trong cổ họng, nhìn đến tang thi này ghê tởm không chịu được, hơn nửa giờ đứng trước đối mặt với tang thi đầu to đã đủ ghê, không nghĩ tới phía sau lại còn càng ghê tởm hơn.
Tang thi biến dị đưa một tay ra không trung, không biết một đoạn cột đá lớn từ đâu bỗng dưng xuất hiện, vừa rồi cửa gỗ bỗng nhiên đột ngột lao đến chính là do nó tấn công dùng cột đá đập mạnh xuống. Nó chỉ dùng một cánh tay đầy xúc tua đã có thể cầm hết cột đá mà phải dùng đến hai cánh tay của người trưởng thành mới ôm đủ, cảnh tượng này đương nhiên có chút quỷ dị.
Tuy Cố Ninh không tìm ra đôi mắt tang thi biến dị này ở nơi nào, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng nó đang “Nhìn chằm chằm” chính mình, rất kỳ quái, Cố Ninh cảm nhận được ánh mắt của tang thi biến dị này tràn ngập hận ý, đồng thời tựa hồ còn có chút kiêng kị…
Trương Ký nhìn thấy bên kia Cố Ninh cùng Phương Pháp thiếu chút nữa bị cánh cửa đập trúng thì hiểu rõ vấn đề, nhớ lại trước đó Cố Ninh đột nhiên quay ra phía sau quan sát, anh ta quay đầu nhìn về phía Lư Kỳ cùng Chu Diễm, Lư Kỳ không dám đối diện với ánh mắt anh ta, trên mặt Chu Diễm tràn ngập hận ý cùng biểu tình khoái chí xen lẫn dữ tợn, khiến Trương Ký nảy sinh cảm giác chán ghét.
Trương Tiểu Bạch, Chung Húc, Trình minh vừa rồi đều bị ngã xuống, lúc này mới phản ứng lại chạy nhanh lên trên, sau khi trông thấy tang thi biến dị thì lập tức một trận ghê tởm ập tới.
Ánh mắt Cố Ninh gắt gao nhìn chằm chằm tang thi biến dị, giống như là kinh sợ tang thi bên kia, trong miệng thấp giọng nói: “Chuẩn bị…” Trong khi cô nói ra hai chữ này, dị năng trong thân thể không ngừng sôi trào, đang chuẩn bị phát động.
Ở bên kia tang thi biến dị đột nhiên cử động!
Không phải công kích, mà lùi về phía sau!
Nó thế nhưng lùi lại gian nan di chuyển thân hình khổng lồ về phía sau đi về phía lối đi nhỏ kia! Xúc tua quấn lấy cột đá giơ lên cao, “Đôi mắt” gắt gao nhìn chằm chằm Cố Ninh, giống như chỉ cần Cố Ninh có hành động lạ liền ném cột đá đến.
Nó cứ như vậy một bên nhìn chằm chằm Cố Ninh, một bên chậm rãi di chuyển, liền cứ thế biến mất trong tầm mắt cô!