Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Chương 107: Đội 7
Khi tiến vào trụ sở của đội 7 thuộc Lữ Đoàn Năm Sao, Cố Ninh mới biết được Quý Cửu Trạch nói đi đánh nhau hóa ra không phải là nói đùa!
Đội 7 là đội xếp cuối cùng trong Lữ Đoàn Năm Sao, nói ngắn gọn là đội có thực lực kém nhất, nhưng nhân số lại có tới hơn trăm người.
Nếu Lữ Đoàn Năm Sao là một toà kim tự tháp thì họ ở tầng dưới cùng, còn Đội 1 ở tầng trên cùng là mục tiêu mà họ hướng tới. Vì vậy, khi nhận được thông báo đội trưởng đội 1 sẽ đến, họ thực sự cảm thấy phấn khích khó tả.
Quý Cửu Trạch mang Cố Ninh đến văn phòng làm việc của Đội 7, một lúc sau anh trực tiếp chọn ra vài người. Các thành viên của đội 7 nhìn Cố Ninh trông có vẻ nhu nhược yếu đuối thì có ý khinh thường nhưng khi biết rằng Cố Ninh là thành viên chính thức đầu tiên của Đội 1 trong ba năm qua thì không còn dám coi thường cô.
Cố Ninh không có thói quen khinh địch nhưng trong quá trình huấn luyện, cô thường giao đấu với Quý Cửu Trạch, vì vậy trong lòng cô không có một chút lo lắng nào.
Người đầu tiên cùng Cố Ninh giao đấu là một thanh niên khoảng hai mươi bảy tuổi tên là Diêu Vĩ, anh ta ngượng ngùng nở nụ cười.
Hai bên chào nhau, Đội trưởng Đội 7 hô to bắt đầu, nụ cười trên mặt của thanh niên kia liền tắt, sau đó bắt đầu công kích về phía Cố Ninh! Ưu điểm lớn nhất của Cố Ninh chính là tốc độ và sức mạnh, thân thể liền nghiêng một cái, hướng sang bên, né tránh một quyền của anh ta, đồng thời không đợi anh ta kịp thu tay, tay Cố Ninh nhanh như tia chớp đột nhiên duỗi ra, lòng bàn tay như một con dao đánh mạnh vào giữa cánh tay của Diêu Vĩ.
Diêu Vĩ bị tốc độ né tránh và tấn công của Cố Ninh làm cho giật mình, muốn tránh cũng không kịp nữa, anh ta nghĩ chịu một đòn này của cô, sau đó nhân cơ hội tấn công vào eo cô …
“A!” Thời điểm bàn tay nhìn như mảnh khảnh của Cố Ninh chém xuống cánh tay của Diêu Vĩ, anh ta liền thấy đau đớn không thể tưởng tượng nổi! Không thể chịu nổi, anh ta ngay lập tức hét lên, toàn bộ cánh tay lập tức tê rần! Diêu Vĩ cảm thấy cánh tay mình bị chém không phải là từ bàn tay ấy, mà là từ một người đàn ông lực lưỡng vung một thanh sắt đập mạnh lên cánh tay của mình. Cơn đau dữ dội như gãy xương trong nháy mắt khiến toàn bộ cánh tay của anh ta bị tê liệt, não bộ lập tức trống rỗng.
Ngay sau đó, anh ta bị đá xuống đất, đến khi được người khác nâng dậy cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Đội trưởng Đội 7 và thành viên trong đội đều sững sờ trước cảnh tượng vừa rồi vội tới xem… Họ chỉ thấy cô gái tên Cố Ninh vừa đánh Diêu Vĩ một cái, Diêu Vĩ lập tức hét lên, vẻ mặt của anh ta tái nhợt, trong nháy mắt tái nhợt như bị đao cắt, càng đáng sợ hơn là hơn mười cặp mắt của bọn họ nhìn chằm chằm mà cũng không thấy rõ Cố Ninh ra tay như thế nào.
Đây là đẳng cấp của Đội 1 à? Mới là tân binh vào đội chưa đầy một tháng mà đã đáng sợ như vậy? Chỉ bằng một chiêu đã hạ gục Diêu Vĩ – người đã ở trong đội được ba năm và có kỹ năng chiến đấu tốt nhất trong Đội 7.
Trên thực tế, Cố Ninh biết rất rõ rằng nếu không phải ỷ vào sức mạnh của mình hơn người bình thường làm cho Diêu Vĩ phán đoán sai thì cô sẽ phải mất ít nhất hai hoặc ba phút mới có thể đánh bại được Diêu Vĩ. Tuyệt đối sẽ không nhanh gọn như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Diêu Vĩ, Cố Ninh thấy có chút áy náy: “Xin lỗi, tôi hơi mạnh tay, anh không bị thương chứ?”
Nào phải hơi mạnh tay? Đây rõ ràng là Lý Nguyên Bá* mà! Diêu Vĩ trong lòng tức giận nói, nhưng vẻ mặt của Cố Ninh rất chân thành, tức giận ban đầu qua đi, anh ta lại thấy ngại ngùng. Trong khi che cánh tay đang run rẩy của mình, anh ta gượng cười, nói với Cố Ninh: “Không sao, tôi thua.” Sau đó, được người khác đỡ sang một bên nghỉ ngơi.
* Vào thời Lý Đường có một dũng tướng trẻ tuổi tên Lý Nguyên Bá, là con thứ 3 của Lý Uyên (em trai của Lý Thế Dân). Bẩm sinh đã có sức mạnh vô địch, tay cầm đôi “Phá Thiên Chùy” ngàn cân, xông vào ba quân như hổ vào đàn dê. Đặc biệt khi tung hoành trận mạc, Lý Nguyên Bá chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi. Có thể nói Lý Nguyên Bá là người có công lớn trong sự nghiệp lập quốc của nhà Đường.
Cố Ninh lúng túng liếc nhìn Quý Cửu Trạch đang chậm rãi uống trà ở bên kia. Quý Cửu Trạch ngẩng đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi nói: “Em tới đây để học cách kiểm soát sức mạnh của mình, không phải để giết người.”
Đây là trắng trợn nói với người Đội 7 rằng anh mang Cố Ninh đến đây để luyện tập.
Đương nhiên, đổi lại người của Đội 7 cũng có thể học được chiêu thức công kích của Cố Ninh, đôi bên cùng có lợi. Đội trưởng đội 7 cũng là tính toán như vậy, nhưng không ngờ thực lực của Cố Ninh lại vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Đội trưởng Đội 7 ho khan một tiếng, liếc nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh khoảng hai sáu tuổi. Dưới hiệu lệnh của đội trưởng, Trương Húc thấy sởn cả da đầu, nhấc mông rời khỏi ghế, cười lấy lòng với Cố Ninh.
Cố Ninh gật đầu, sau đó chờ đợi Trương Húc tấn công trước, nhưng đợi một lúc lâu, Trương Húc vẫn nhìn chằm chằm vào cô như thể anh ta đang đối mặt với kẻ thù nguy hiểm. Thế là Cố Ninh đành ra tay trước.
Kỹ năng chiến đấu hiện tại của Cố Ninh hẳn là đã ngang bằng với Trang Thần nhưng sức mạnh và tốc độ của cô lại tốt hơn Trang Thần. Vì vậy, Cố Ninh tự tin nếu bây giờ cô giao đấu với Trang Thần, cô có chín phần chắc chắn có thể đánh bại Trang Trần. Vì cô luôn phải đối mặt với những đối thủ mạnh hơn mình nên vừa rồi cô mới không kiểm soát được sức mạnh và nhịp điệu của mình khi đấu với Diêu Vĩ, dẫn đến hậu quả như vậy. Giống như Quý Cửu Trạch nói: không khác gì giết người.
Cô chiến đấu với Trương Húc cẩn thận hơn rất nhiều. Cô cố gắng kiểm soát sức mạnh và tốc độ của mình chậm lại. Trương Húc đột nhiên cảm thấy áp lực giảm đi không ít nhưng tất cả vẫn nằm trong sự kiểm soát của Cố Ninh khiến anh ta trong lòng thầm cảm phục, Đội 1 quả là danh bất hư truyền.
———-
Cố Ninh hai tay cầm đao, nhanh chóng hướng tới hai con tang thi đang gào thét lao tới, con dao trong tay linh hoạt xoay một vòng, lưỡi dao hướng ra ngoài, lấy tốc độ cực nhanh thấp người sượt qua khoảng trống ở giữa hai tang thi. Khoảnh khắc khi cô lướt qua, lưỡi dao đã rạch vết dài lên bụng của hai tang thi, ruột và các cơ quan nội tạng theo miệng vết thương chảy ra, mùi hôi thối bốc lên. Nhưng chúng không có cảm giác gì, đang muốn quay đầu lại tấn công Cố Ninh thì hai cái đầu lập tức rơi xuống đất, thân thể lảo đảo hai lần, theo quán tính tiến lên mấy bước, sau đó ầm một tiếng ngã xuống đất.
Ngô Sâm thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, lập tức đeo súng lên lưng, tiến lên, rút con dao bỏ túi từ bên hông ra, nhanh chóng đào tinh hạch từ đầu hai con tang thi trên mặt đất ra, không cảm thấy ghê tởm chút nào.
Ba ngày trước, cậu đã được Tam ca cho phép ra ngoài luyện tập cùng đội. Mặc dù trong đầu tang thi có tinh hạch nhưng mùi hôi thối lập tức bốc lên khi đào đầu tang thi ra và đôi khi những bộ óc xám trắng trong đầu chúng dính vào khiến đôi tay bẩn thỉu và hôi thối không phải là chuyện dễ chịu gì. Vì vậy, đào tinh hạch có thể nói là một công việc khó khăn, nhưng Ngô Sâm không bao giờ cảm thấy mệt. Niềm vui lớn nhất của cậu bé là đi theo Cố Ninh. Đợi Cố Ninh tiêu diệt tang thi xong liền nhanh chóng xông đến đào tinh hạch.
Sau khi cậu thu hoạch tinh hạch xong, lại nhìn thấy Cố Ninh lại lần nữa xông về phía ba, bốn con tang thi vì ngửi được mùi người mà xông đến. Trong mắt cậu tràn đầy sự ngưỡng mộ. Nếu trước đây, điều cậu khao khát nhất là có dị năng như Trình Minh, Trương Tiểu Bạch thì giờ đây điều cậu khao khát nhất là giống như Cố Ninh, người dám lao vào đám thây ma chỉ với hai trường đao. Không cần hoa lệ, chỉ bằng một nhát chém mạnh mẽ, những tang thi cực kỳ đáng sợ đối với cậu đã ngã xuống từng con một dưới lưỡi dao của cô …
Tam Ca miệng ngậm điếu thuốc rất nhàn nhã nói với Giả đạo trưởng: “Gần đây Cố Ninh có chút kì lạ.”
Giả đạo trưởng nói: “Không phải gần đây, cô ấy vẫn luôn kì lạ như vậy.”
“Không phải chuyện này.” Tam Ca vừa nhả khói trong miệng vừa nói: “Ông không cảm thấy gần đây Cố Ninh càng ngày càng lợi hại sao?” Anh ta nhìn Cố Ninh ở bên kia đang dùng dao đâm vào gáy tang thi, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Trước đó, tôi chỉ cảm thấy cô ấy xuống tay rất dứt khoát. Nhưng nửa tháng trở lại đây, tôi cảm thấy Cố Ninh dường như ngày càng lợi hại. Ông nhìn động tác né tránh của cô ấy vừa rồi…”
Giả đạo trưởng cắt ngang lời Tam Ca: “Đừng để ý chuyện này, Cố Ninh càng lợi hại hơn là chuyện tốt đối với tất cả mọi người, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chỉ thêm đau đầu.” Ông vừa nói vừa cắn miếng sô-cô-la, Giả đạo trưởng tin chắc rằng Cố Ninh chính là cứu tinh trong mạt thế cho nên ông vẫn luôn rất tin tưởng Cố Ninh. Cho dù Cố Ninh có xảy ra chuyện gì kì lạ, đối với ông cũng không có gì là ngạc nhiên cả. Chỉ là… ông nhìn Trình Minh ở đằng kia với với vẻ mặt phức tạp và có chút thương cảm, lắc đầu nghĩ, thích một cô gái biến thái như Cố Ninh như vậy thật là xui xẻo.
Cố Ninh lúc này vô cùng hưng phấn. Cô rõ ràng cảm nhận được lợi ích của việc học cận chiến. Trước đây, khi nhìn thấy tang thi, cô chỉ nghĩ đến việc tấn công vào đầu của nó càng nhanh càng tốt, tất cả phải dùng sức thật lớn nhưng nếu không làm được điều đó thì phần lớn sức lực đều chơi trò “đuổi bắt” với tang thi. Nhưng bây giờ, khi cô nhìn thấy một tang thi lao về phía mình, ngay lập tức vô số thông tin lóe lên trong đầu cô, từ việc tránh né như thế nào, tấn công bộ phận nào của tang thi trước để gây thương tích nặng đối với nó, sau đó kết liễu nó bằng một đòn. Sau khi Quý Cửu Trạch đưa cô đến các đội khác của Lữ Đoàn Năm Sao để “huấn luyện đặc biệt”, cơ thể cô dường như đã hình thành một hệ thống phản xạ. Cô cảm nhận được phản ứng của bản thân trở nên nhạy bén, cơ thể phản ứng trước khi đại não gửi tín hiệu. Phản xạ này càng nhanh nhạy hơn mỗi ngày – một cảm giác thật đặc biệt nhưng cũng rất tuyệt vời.
Cố Ninh bây giờ tự tin rằng cô có thể sống tốt trong mạt thế ngay cả khi cô không có dị năng, so với những dị năng đột nhiên sở hữu được và không biết khi nào sẽ biến mất, thì những kĩ năng cần phải đổ mồ hôi, từng bước một mới đạt được này khiến cô ấy cảm thấy an tâm hơn.
Cảnh tượng Cố Ninh vừa cười vừa vung con dao dài thu hoạch đầu tang thi khiến những người nhàn rỗi ở đây đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng mà không có lý do.
Đã đến lúc đổi sang một vũ khí tốt hơn rồi.
Cố Ninh không biết mình đã trở thành một “kẻ biến thái” trong mắt mọi người, cô chỉ là nhìn con dao dài trong tay có chút chán ghét mà nghĩ.
Đội 7 là đội xếp cuối cùng trong Lữ Đoàn Năm Sao, nói ngắn gọn là đội có thực lực kém nhất, nhưng nhân số lại có tới hơn trăm người.
Nếu Lữ Đoàn Năm Sao là một toà kim tự tháp thì họ ở tầng dưới cùng, còn Đội 1 ở tầng trên cùng là mục tiêu mà họ hướng tới. Vì vậy, khi nhận được thông báo đội trưởng đội 1 sẽ đến, họ thực sự cảm thấy phấn khích khó tả.
Quý Cửu Trạch mang Cố Ninh đến văn phòng làm việc của Đội 7, một lúc sau anh trực tiếp chọn ra vài người. Các thành viên của đội 7 nhìn Cố Ninh trông có vẻ nhu nhược yếu đuối thì có ý khinh thường nhưng khi biết rằng Cố Ninh là thành viên chính thức đầu tiên của Đội 1 trong ba năm qua thì không còn dám coi thường cô.
Cố Ninh không có thói quen khinh địch nhưng trong quá trình huấn luyện, cô thường giao đấu với Quý Cửu Trạch, vì vậy trong lòng cô không có một chút lo lắng nào.
Người đầu tiên cùng Cố Ninh giao đấu là một thanh niên khoảng hai mươi bảy tuổi tên là Diêu Vĩ, anh ta ngượng ngùng nở nụ cười.
Hai bên chào nhau, Đội trưởng Đội 7 hô to bắt đầu, nụ cười trên mặt của thanh niên kia liền tắt, sau đó bắt đầu công kích về phía Cố Ninh! Ưu điểm lớn nhất của Cố Ninh chính là tốc độ và sức mạnh, thân thể liền nghiêng một cái, hướng sang bên, né tránh một quyền của anh ta, đồng thời không đợi anh ta kịp thu tay, tay Cố Ninh nhanh như tia chớp đột nhiên duỗi ra, lòng bàn tay như một con dao đánh mạnh vào giữa cánh tay của Diêu Vĩ.
Diêu Vĩ bị tốc độ né tránh và tấn công của Cố Ninh làm cho giật mình, muốn tránh cũng không kịp nữa, anh ta nghĩ chịu một đòn này của cô, sau đó nhân cơ hội tấn công vào eo cô …
“A!” Thời điểm bàn tay nhìn như mảnh khảnh của Cố Ninh chém xuống cánh tay của Diêu Vĩ, anh ta liền thấy đau đớn không thể tưởng tượng nổi! Không thể chịu nổi, anh ta ngay lập tức hét lên, toàn bộ cánh tay lập tức tê rần! Diêu Vĩ cảm thấy cánh tay mình bị chém không phải là từ bàn tay ấy, mà là từ một người đàn ông lực lưỡng vung một thanh sắt đập mạnh lên cánh tay của mình. Cơn đau dữ dội như gãy xương trong nháy mắt khiến toàn bộ cánh tay của anh ta bị tê liệt, não bộ lập tức trống rỗng.
Ngay sau đó, anh ta bị đá xuống đất, đến khi được người khác nâng dậy cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Đội trưởng Đội 7 và thành viên trong đội đều sững sờ trước cảnh tượng vừa rồi vội tới xem… Họ chỉ thấy cô gái tên Cố Ninh vừa đánh Diêu Vĩ một cái, Diêu Vĩ lập tức hét lên, vẻ mặt của anh ta tái nhợt, trong nháy mắt tái nhợt như bị đao cắt, càng đáng sợ hơn là hơn mười cặp mắt của bọn họ nhìn chằm chằm mà cũng không thấy rõ Cố Ninh ra tay như thế nào.
Đây là đẳng cấp của Đội 1 à? Mới là tân binh vào đội chưa đầy một tháng mà đã đáng sợ như vậy? Chỉ bằng một chiêu đã hạ gục Diêu Vĩ – người đã ở trong đội được ba năm và có kỹ năng chiến đấu tốt nhất trong Đội 7.
Trên thực tế, Cố Ninh biết rất rõ rằng nếu không phải ỷ vào sức mạnh của mình hơn người bình thường làm cho Diêu Vĩ phán đoán sai thì cô sẽ phải mất ít nhất hai hoặc ba phút mới có thể đánh bại được Diêu Vĩ. Tuyệt đối sẽ không nhanh gọn như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Diêu Vĩ, Cố Ninh thấy có chút áy náy: “Xin lỗi, tôi hơi mạnh tay, anh không bị thương chứ?”
Nào phải hơi mạnh tay? Đây rõ ràng là Lý Nguyên Bá* mà! Diêu Vĩ trong lòng tức giận nói, nhưng vẻ mặt của Cố Ninh rất chân thành, tức giận ban đầu qua đi, anh ta lại thấy ngại ngùng. Trong khi che cánh tay đang run rẩy của mình, anh ta gượng cười, nói với Cố Ninh: “Không sao, tôi thua.” Sau đó, được người khác đỡ sang một bên nghỉ ngơi.
* Vào thời Lý Đường có một dũng tướng trẻ tuổi tên Lý Nguyên Bá, là con thứ 3 của Lý Uyên (em trai của Lý Thế Dân). Bẩm sinh đã có sức mạnh vô địch, tay cầm đôi “Phá Thiên Chùy” ngàn cân, xông vào ba quân như hổ vào đàn dê. Đặc biệt khi tung hoành trận mạc, Lý Nguyên Bá chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi. Có thể nói Lý Nguyên Bá là người có công lớn trong sự nghiệp lập quốc của nhà Đường.
Cố Ninh lúng túng liếc nhìn Quý Cửu Trạch đang chậm rãi uống trà ở bên kia. Quý Cửu Trạch ngẩng đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi nói: “Em tới đây để học cách kiểm soát sức mạnh của mình, không phải để giết người.”
Đây là trắng trợn nói với người Đội 7 rằng anh mang Cố Ninh đến đây để luyện tập.
Đương nhiên, đổi lại người của Đội 7 cũng có thể học được chiêu thức công kích của Cố Ninh, đôi bên cùng có lợi. Đội trưởng đội 7 cũng là tính toán như vậy, nhưng không ngờ thực lực của Cố Ninh lại vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Đội trưởng Đội 7 ho khan một tiếng, liếc nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh khoảng hai sáu tuổi. Dưới hiệu lệnh của đội trưởng, Trương Húc thấy sởn cả da đầu, nhấc mông rời khỏi ghế, cười lấy lòng với Cố Ninh.
Cố Ninh gật đầu, sau đó chờ đợi Trương Húc tấn công trước, nhưng đợi một lúc lâu, Trương Húc vẫn nhìn chằm chằm vào cô như thể anh ta đang đối mặt với kẻ thù nguy hiểm. Thế là Cố Ninh đành ra tay trước.
Kỹ năng chiến đấu hiện tại của Cố Ninh hẳn là đã ngang bằng với Trang Thần nhưng sức mạnh và tốc độ của cô lại tốt hơn Trang Thần. Vì vậy, Cố Ninh tự tin nếu bây giờ cô giao đấu với Trang Thần, cô có chín phần chắc chắn có thể đánh bại Trang Trần. Vì cô luôn phải đối mặt với những đối thủ mạnh hơn mình nên vừa rồi cô mới không kiểm soát được sức mạnh và nhịp điệu của mình khi đấu với Diêu Vĩ, dẫn đến hậu quả như vậy. Giống như Quý Cửu Trạch nói: không khác gì giết người.
Cô chiến đấu với Trương Húc cẩn thận hơn rất nhiều. Cô cố gắng kiểm soát sức mạnh và tốc độ của mình chậm lại. Trương Húc đột nhiên cảm thấy áp lực giảm đi không ít nhưng tất cả vẫn nằm trong sự kiểm soát của Cố Ninh khiến anh ta trong lòng thầm cảm phục, Đội 1 quả là danh bất hư truyền.
———-
Cố Ninh hai tay cầm đao, nhanh chóng hướng tới hai con tang thi đang gào thét lao tới, con dao trong tay linh hoạt xoay một vòng, lưỡi dao hướng ra ngoài, lấy tốc độ cực nhanh thấp người sượt qua khoảng trống ở giữa hai tang thi. Khoảnh khắc khi cô lướt qua, lưỡi dao đã rạch vết dài lên bụng của hai tang thi, ruột và các cơ quan nội tạng theo miệng vết thương chảy ra, mùi hôi thối bốc lên. Nhưng chúng không có cảm giác gì, đang muốn quay đầu lại tấn công Cố Ninh thì hai cái đầu lập tức rơi xuống đất, thân thể lảo đảo hai lần, theo quán tính tiến lên mấy bước, sau đó ầm một tiếng ngã xuống đất.
Ngô Sâm thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, lập tức đeo súng lên lưng, tiến lên, rút con dao bỏ túi từ bên hông ra, nhanh chóng đào tinh hạch từ đầu hai con tang thi trên mặt đất ra, không cảm thấy ghê tởm chút nào.
Ba ngày trước, cậu đã được Tam ca cho phép ra ngoài luyện tập cùng đội. Mặc dù trong đầu tang thi có tinh hạch nhưng mùi hôi thối lập tức bốc lên khi đào đầu tang thi ra và đôi khi những bộ óc xám trắng trong đầu chúng dính vào khiến đôi tay bẩn thỉu và hôi thối không phải là chuyện dễ chịu gì. Vì vậy, đào tinh hạch có thể nói là một công việc khó khăn, nhưng Ngô Sâm không bao giờ cảm thấy mệt. Niềm vui lớn nhất của cậu bé là đi theo Cố Ninh. Đợi Cố Ninh tiêu diệt tang thi xong liền nhanh chóng xông đến đào tinh hạch.
Sau khi cậu thu hoạch tinh hạch xong, lại nhìn thấy Cố Ninh lại lần nữa xông về phía ba, bốn con tang thi vì ngửi được mùi người mà xông đến. Trong mắt cậu tràn đầy sự ngưỡng mộ. Nếu trước đây, điều cậu khao khát nhất là có dị năng như Trình Minh, Trương Tiểu Bạch thì giờ đây điều cậu khao khát nhất là giống như Cố Ninh, người dám lao vào đám thây ma chỉ với hai trường đao. Không cần hoa lệ, chỉ bằng một nhát chém mạnh mẽ, những tang thi cực kỳ đáng sợ đối với cậu đã ngã xuống từng con một dưới lưỡi dao của cô …
Tam Ca miệng ngậm điếu thuốc rất nhàn nhã nói với Giả đạo trưởng: “Gần đây Cố Ninh có chút kì lạ.”
Giả đạo trưởng nói: “Không phải gần đây, cô ấy vẫn luôn kì lạ như vậy.”
“Không phải chuyện này.” Tam Ca vừa nhả khói trong miệng vừa nói: “Ông không cảm thấy gần đây Cố Ninh càng ngày càng lợi hại sao?” Anh ta nhìn Cố Ninh ở bên kia đang dùng dao đâm vào gáy tang thi, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Trước đó, tôi chỉ cảm thấy cô ấy xuống tay rất dứt khoát. Nhưng nửa tháng trở lại đây, tôi cảm thấy Cố Ninh dường như ngày càng lợi hại. Ông nhìn động tác né tránh của cô ấy vừa rồi…”
Giả đạo trưởng cắt ngang lời Tam Ca: “Đừng để ý chuyện này, Cố Ninh càng lợi hại hơn là chuyện tốt đối với tất cả mọi người, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chỉ thêm đau đầu.” Ông vừa nói vừa cắn miếng sô-cô-la, Giả đạo trưởng tin chắc rằng Cố Ninh chính là cứu tinh trong mạt thế cho nên ông vẫn luôn rất tin tưởng Cố Ninh. Cho dù Cố Ninh có xảy ra chuyện gì kì lạ, đối với ông cũng không có gì là ngạc nhiên cả. Chỉ là… ông nhìn Trình Minh ở đằng kia với với vẻ mặt phức tạp và có chút thương cảm, lắc đầu nghĩ, thích một cô gái biến thái như Cố Ninh như vậy thật là xui xẻo.
Cố Ninh lúc này vô cùng hưng phấn. Cô rõ ràng cảm nhận được lợi ích của việc học cận chiến. Trước đây, khi nhìn thấy tang thi, cô chỉ nghĩ đến việc tấn công vào đầu của nó càng nhanh càng tốt, tất cả phải dùng sức thật lớn nhưng nếu không làm được điều đó thì phần lớn sức lực đều chơi trò “đuổi bắt” với tang thi. Nhưng bây giờ, khi cô nhìn thấy một tang thi lao về phía mình, ngay lập tức vô số thông tin lóe lên trong đầu cô, từ việc tránh né như thế nào, tấn công bộ phận nào của tang thi trước để gây thương tích nặng đối với nó, sau đó kết liễu nó bằng một đòn. Sau khi Quý Cửu Trạch đưa cô đến các đội khác của Lữ Đoàn Năm Sao để “huấn luyện đặc biệt”, cơ thể cô dường như đã hình thành một hệ thống phản xạ. Cô cảm nhận được phản ứng của bản thân trở nên nhạy bén, cơ thể phản ứng trước khi đại não gửi tín hiệu. Phản xạ này càng nhanh nhạy hơn mỗi ngày – một cảm giác thật đặc biệt nhưng cũng rất tuyệt vời.
Cố Ninh bây giờ tự tin rằng cô có thể sống tốt trong mạt thế ngay cả khi cô không có dị năng, so với những dị năng đột nhiên sở hữu được và không biết khi nào sẽ biến mất, thì những kĩ năng cần phải đổ mồ hôi, từng bước một mới đạt được này khiến cô ấy cảm thấy an tâm hơn.
Cảnh tượng Cố Ninh vừa cười vừa vung con dao dài thu hoạch đầu tang thi khiến những người nhàn rỗi ở đây đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng mà không có lý do.
Đã đến lúc đổi sang một vũ khí tốt hơn rồi.
Cố Ninh không biết mình đã trở thành một “kẻ biến thái” trong mắt mọi người, cô chỉ là nhìn con dao dài trong tay có chút chán ghét mà nghĩ.