Thế Giới Không XXOO - Nhục Lí Trảo Kịch Tình
Chương 38: Đại nhân nhà ta nhũ danh là Khanh Khanh
Hôm nay Tống Vân nhận được lời mời từ một kẻ xa lạ, xe ngựa vừa dừng trước cổng Tư phủ, người nọ đã làm như thể không gặp được Tống Vân thì không về.
Tống Vân không biết có nên đi hay không, cũng lo cho sự an toàn của mình. Trong lúc do dự, Như Lan chợt thấy gia huy quen thuộc trên chiếc xe ngựa ấy, cúi người nói nhỏ: “Phu nhân, người cứ yên tâm đi đi.”
Như Lan là thị nữ do Tư Chính Khanh tự mình phái đến, lúc này Tống Vân mới gật đầu. Nàng bước lên xe ngựa, nhìn con ngựa trắng cao to đẹp đẽ trước mặt,
luôn cảm thấy nó rất giống con ngựa mà Tư Chính Khanh từng đưa cô cưỡi.
Xe ngựa lắc lư chao đảo, qua khoảng thời gian một chén trà, Tống Vân vén màn, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.
Dương phủ.
Nàng nhớ mang máng rằng Hình Bộ thượng thư mang họ Dương, ông ấy còn là sư phụ của Tư Chính Khanh.
Bước qua cánh cổng lớn nặng nề, trước mắt là một hồ nước trong vắt. Bắc qua hồ là một cây cầu đá, vài chú cá Koi đang tung tang bơi lội trong dòng nước mang ánh phản chiếu bầu trời xanh thăm thẳm. Bên phải là một hoa viên nhỏ, những bông hoa đang khoe sắc hương ngào ngạt quyến rũ lòng người.
Sương nước lượn lờ, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
Bước vào phòng khách, một ông lão với mái tóc hoa râm đang ngồi trước chiếc bàn gỗ vuông vức giữa phòng. Trên bàn là chiếc bàn trà hình bầu dục làm bằng đất sét tử sa*, ông giơ ấm trà lên cao, dòng nước nóng từ trên cao dần rót vào chiếc tách tráng men trắng. Những lá trà Mao Tiêm* ngay lập tức ngập trong nước, lá trà dựng đứng, lan tỏa hương trà thấm vào tận ruột gan.
* Tử Sa: là tên gọi của một loại đất sét đặc biệt chỉ có ở vùng Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
* Trà Mao Tiêm Tín Dương: là 1 trong thập đại danh trà của Trung Quốc. Lá trà có màu xanh hoặc vàng sáng, có hương thơm mạnh, lâu tan, chứa ít acid và ít vị đắng hơn các loại trà khác.
Lão quay đầu, cười hiền từ với Tống Vân: “Tới đây, ngồi đi.” Tống Vân có chút lo lắng nuốt nước bọt, ngồi xuống đối diện ông. “Lão phu là sư phụ của Khanh Khanh, Dương Vũ.”
“…” Tống Vân thu lại nụ cười, cung kính đứng dậy hành lễ: “Chào người.”
“Con cứ tự nhiên đi.” Hình như ông cũng cảm thấy cách xưng hô này rất thú vị, nếp nhăn Dương Vũ càng sâu: “Đây là nhũ danh của nó.”
Tống Vân cười, gật đầu: “Con nhớ rồi.” Lúc về phải gọi thử mới được!
“Lần này mời con tới đây, là có việc muốn nhờ con.” Dương Vũ vừa nói, vừa đưa chén trà trong tay qua.
Sau khi dùng hai tay nhận lấy, Tống Vân nhìn nụ cười trên khuôn mặt lão dần biến mất, vẻ mặt cũng không khỏi nghiêm túc hơn.
“Dương lão, ngài cứ nói.”
“Tại sao cha của Khanh Khanh lại qua đời, con có biết không?”
Tống Vân lắc đầu: “Con chỉ biết là có liên quan đến điều lệ cũ…”
“Đại tướng quân khải hoàn trở về, do ôm hôn vợ mình trước cổng thành vì thế mà bị bắt tống vào đại lao.”
“…”
Tống Vân sốc đến mức nghẹn lời, cha của Tư Chính Khanh vậy mà lại là đại tướng quân. Nàng từng nghe cha mẹ nhắc đến, đại tướng quân quanh năm đóng quân ở Tây Bắc, như ngọn núi cao sừng sững, chặn mọi đường xâm lược của giặc ngoại xâm, Đại Yên mới được phồn vinh như ngày nay. Nhưng khi nói tới nguyên nhân cái chết trẻ của ông, cha mẹ lại chẳng hé môi nửa lời.
“Lấy danh nghĩa là dám khinh thường luật pháp, nhưng thật ra còn có nguyên nhân sâu xa hơn.”
Dương Vũ nhấp ngụm trà, tiếp tục nói: “Lúc ấy tiên hoàng cùng tứ đại gia tộc tranh đấu gay gắt, họ đều muốn lôi kéo tướng quân về phe mình. Đại tướng quân được dân chúng vô cùng kính trọng, trước giờ đều ở phe trung lập, chưa từng ủng hộ bất kỳ phe nào.”
“Để đề phòng ông và quân đội của mình trở thành kẻ thù trong tương lai, tiên hoàng và tứ đại gia tộc cùng đồng lòng phóng đại tội trạng của ngài, trực tiếp xử tử.”
Tống Vân hít một hơi thật sâu.
Không chiếm được thì phá, thì ra là thế.
“Năm đó đại tướng quân bộc lộ hết tất cả sự tài ba của mình, đắc tội rất nhiều người trong triều, tuy rằng chiếm được lòng dân nhưng vẫn không thay đổi được số mệnh.”
“Ngài nói với thủ hạ của mình trong ngục khơi mào tranh chấp, sau đó không lâu thì bởi vì thương thế quá nặng mà chết.”
Dương Vũ uống một hơi cạn sạch chén trà, âm thanh tách trà đặt xuống mặt bàn vang lên giòn giã khiến toàn thân Tống Vân run lên.
Đôi mắt ông đầy vẻ sáng suốt được tích lũy sau ngần ấy phong ba bão táp, nhìn Tống Vân như thể nhìn thấu được cô: “Con đã biết nguyên nhân lão phu tìm con chưa?”
“Tư Chính Khanh… Con không biết liệu có thể thuyết phục được chàng hay không.”
Hắn đã đắc tội rất nhiều người, với lại có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Dương Vũ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đại tướng quân từng là ân nhân của ta. Lão phu lúc trước thu nhận Khanh Khanh làm đồ đệ, chính là vì nhìn trúng khả năng phân biệt phải trái của nó, cả sự chính trực đến tận xương tủy và tinh thần vững như núi kia.”
“Nó từng làm lính, từng chịu đủ mọi khổ cực, hiểu hết những khó khăn của bá tánh.”
“Bộ Hình của Đại Yên cần một người như thế lên nắm quyền.” “Nhưng ta không mong nó giẫm lên vết xe đổ của cha nó.”
“Vụ án Vân Sơn tự lần này, nó suýt chút nữa đã kề dao vào cổ Thánh thượng, buộc ngài phải đưa ra quyết định.” Vẻ mặt Dương Vũ bất lực, liên tục thở dài: “Hình Bộ giao cho Khanh Khanh, lão phu thấy rất vui lòng, nhưng… nó không nên tự chặt đứt con đường sống của mình.”
“Chuyện của Hình Bộ không cần lo lắng. Con cứ tìm cái cớ để khuyên Khanh Khanh, bảo nó nghỉ ngơi vài ngày, tránh đầu sóng ngọn gió.”
Chuyện liên quan đến an nguy của Tư Chính Khanh, Tống Vân buộc phải đồng ý.
“Vâng.”
Cô trịnh trọng gật đầu, bất kể thế nào cũng phải làm Tư Chính Khanh nghe theo.
*
Lúc Tống Vân về nhà Tư Chính Khanh còn đang ở thư phòng làm việc.
Bình thường hắn rất ít khi đến Hình Bộ trực, phần lớn công việc đều là xử lý ở nhà, sau khi kết hôn lại càng như thế.
Mặt trời vừa khuất bóng, mái hiên nhấp nhô, chỉ để lại một vầng sáng màu xanh đen. Kiêu đốt nến trên bàn, phản chiếu khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo của Tư Chính Khanh lên cửa sổ. Hắn giơ tờ giấy mỏng lên chăm chú quan sát, lưng thẳng tắp, là thói quen khi nhập ngũ.
Gió lạnh ngày đông thổi bay những chiếc lá khô trên cành, chúng lặng lẽ rơi xuống đất, tỏa ra cảm giác thật bình yên.
Tư Chính Khanh tiếp tục sắp xếp tài liệu trong tay, thuận miệng hỏi: “Sao phu nhân còn chưa về?”
“Tẩu tử đến chỗ Dương lão rồi, đang trên đường về nhà.” “Cơm tối đã chuẩn bị xong chưa?”
“Ngài yên tâm đi, còn ấm cả.” Kiêu tiện tay đốt thêm một giá nến để căn phòng trông sáng sủa hơn: “Hơn nữa có thể Dương lão giữ tẩu tử ở lại ăn cơm, chắc chắn không để nàng đói được đâu!”
“Nói nhiều lời thừa thãi như thế, chuyện ta kêu ngươi làm đều làm xong hết rồi à?”
Kiêu xụ mặt xuống: “Ta đi làm ngay đây.”
Kiêu mở cửa, thấy ngay Tống Vân đang đứng trước cửa.
Tống Vân giơ ngón trỏ lên ‘suỵt’ một tiếng, Kiêu lập tức hiểu ý, lặng lẽ rời đi. Thấy Tư Chính Khanh bận việc không rời mắt, Tống Vân mỉm cười, nhón chân đến gần, hòng dọa hắn một vố.
“Lén la lén lút là muốn làm gì đây?”
Tống Vân đang giơ mười ngón tay thành hình móng vuốt, bắt chước dáng vẻ hung ác, nghe thế thì sững sờ tại chỗ: “Chàng còn chưa ngẩng đầu mà đã nhìn thấy ta rồi à?”
“Ta không điếc.” “Ồ…”
Trò đùa thất bại thảm hại, Tống Vân nhụt chí rụt vai, cả gương mặt xinh đẹp đều là vẻ mất mát.
“Lại đây.”
“Làm chi?”
Tống Vân nghi hoặc nghiêng người sang, Tư Chính Khanh đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải muốn dọa ta sao?”
“Bây giờ dọa đi.”
“…Hừ.” Tống Vân quay đầu đi, giận dỗi nói: “Chán phèo.”
Thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, Tống Vân theo phản xạ vung tay ôm chặt lấy Tư Chính Khanh, nháy mắt đã ngồi gọn trong lòng hắn.
Hơi thở bị cướp đi, hô hấp quấn quít lấy nhau, răng môi dán vào nhau, là một nụ hôn kéo dài đến cực hạn.
Nhìn dáng vẻ nàng hổn hển thở, Tư Chính Khanh thong thả lùi ra sau, khóe môi cong lên, đôi long mày nghiêm nghị giãn ra: “Cái này thì thú vị không?”
“Tạm..tạm chấp nhận…Ưm!” Môi đỏ lại bị lấp kín.
Nụ hôn không dứt, chop mũi chạm vào nhau. Tống Vân chẳng còn sức chống cự, khẽ dựa vào ngực hắn lấy lại nhịp thở.
“Sư phụ của chàng…”
“Ngày mai chúng ta khởi hành đi trấn Hoàng Sa.”
Trấn Hoàng sa là thị trấn nằm xa tít tắp nơi cực Bắc của Đại Yên, quân đội Tây Bức đóng quân cách nơi đó vài dặm.
“Hả?”
Tống Vân phản ứng không kịp.
“Sư phụ tìm nàng, không phải là ý này à?” Tư Chính Khanh dùng bào tay to giúp nàng chỉnh lại tóc mai hơi rối nơi thái dương, động tác nhẹ nhàng: “Thúc ép bọn chúng, như vậy sẽ khiến bọn chúng tức nước vỡ bờ. Hơn nữa gần đây ta sắp xếp hồ sơ cũng mệt rồi, đưa nàng đi giải tỏa cũng tốt.”
“Chàng lại đang làm chuyện gì? Chuyện trước đây không phải đã xong hết rồi sao?”
“Không cần quá lo lắng.” Tư Chính Khanh búng nhẹ lên trán nàng, thả nàng xuống đất, đỡ nàng đứng thẳng: “Nàng ăn trước đi, ta còn chút chuyện chưa làm xong.”
“Hừ. Trong lòng chàng chỉ có công việc thôi, làm gì có chỗ cho ta!”
Tuy ngoài miệng nói thế, Tống Vân vẫn ngoan ngoãn nghe lời, dù sao thì việc hắn đang làm cũng vô cùng quan trọng.
“Một lát là nàng biết trong lòng ta có chỗ cho nàng hay không thôi.” Hắn nhìn nàng đầy thâm ý, cho đến khi mặt Tống Vân đỏ bừng.
Nàng che ngực liếc hắn một cái: “Mắt chàng nhìn đi đâu thế hả!”
Tư Chính Khanh thậm chí còn nhìn nàng một cách trắng trợn hơn, ánh mắt như đang sờ soạng nàng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài vậy.
Khi Tống Vân tuyệt vọng chạy trốn, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm đục của hắn sau lưng.
Thật không đứng đắn gì cả!
Tống Vân không biết có nên đi hay không, cũng lo cho sự an toàn của mình. Trong lúc do dự, Như Lan chợt thấy gia huy quen thuộc trên chiếc xe ngựa ấy, cúi người nói nhỏ: “Phu nhân, người cứ yên tâm đi đi.”
Như Lan là thị nữ do Tư Chính Khanh tự mình phái đến, lúc này Tống Vân mới gật đầu. Nàng bước lên xe ngựa, nhìn con ngựa trắng cao to đẹp đẽ trước mặt,
luôn cảm thấy nó rất giống con ngựa mà Tư Chính Khanh từng đưa cô cưỡi.
Xe ngựa lắc lư chao đảo, qua khoảng thời gian một chén trà, Tống Vân vén màn, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.
Dương phủ.
Nàng nhớ mang máng rằng Hình Bộ thượng thư mang họ Dương, ông ấy còn là sư phụ của Tư Chính Khanh.
Bước qua cánh cổng lớn nặng nề, trước mắt là một hồ nước trong vắt. Bắc qua hồ là một cây cầu đá, vài chú cá Koi đang tung tang bơi lội trong dòng nước mang ánh phản chiếu bầu trời xanh thăm thẳm. Bên phải là một hoa viên nhỏ, những bông hoa đang khoe sắc hương ngào ngạt quyến rũ lòng người.
Sương nước lượn lờ, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
Bước vào phòng khách, một ông lão với mái tóc hoa râm đang ngồi trước chiếc bàn gỗ vuông vức giữa phòng. Trên bàn là chiếc bàn trà hình bầu dục làm bằng đất sét tử sa*, ông giơ ấm trà lên cao, dòng nước nóng từ trên cao dần rót vào chiếc tách tráng men trắng. Những lá trà Mao Tiêm* ngay lập tức ngập trong nước, lá trà dựng đứng, lan tỏa hương trà thấm vào tận ruột gan.
* Tử Sa: là tên gọi của một loại đất sét đặc biệt chỉ có ở vùng Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
* Trà Mao Tiêm Tín Dương: là 1 trong thập đại danh trà của Trung Quốc. Lá trà có màu xanh hoặc vàng sáng, có hương thơm mạnh, lâu tan, chứa ít acid và ít vị đắng hơn các loại trà khác.
Lão quay đầu, cười hiền từ với Tống Vân: “Tới đây, ngồi đi.” Tống Vân có chút lo lắng nuốt nước bọt, ngồi xuống đối diện ông. “Lão phu là sư phụ của Khanh Khanh, Dương Vũ.”
“…” Tống Vân thu lại nụ cười, cung kính đứng dậy hành lễ: “Chào người.”
“Con cứ tự nhiên đi.” Hình như ông cũng cảm thấy cách xưng hô này rất thú vị, nếp nhăn Dương Vũ càng sâu: “Đây là nhũ danh của nó.”
Tống Vân cười, gật đầu: “Con nhớ rồi.” Lúc về phải gọi thử mới được!
“Lần này mời con tới đây, là có việc muốn nhờ con.” Dương Vũ vừa nói, vừa đưa chén trà trong tay qua.
Sau khi dùng hai tay nhận lấy, Tống Vân nhìn nụ cười trên khuôn mặt lão dần biến mất, vẻ mặt cũng không khỏi nghiêm túc hơn.
“Dương lão, ngài cứ nói.”
“Tại sao cha của Khanh Khanh lại qua đời, con có biết không?”
Tống Vân lắc đầu: “Con chỉ biết là có liên quan đến điều lệ cũ…”
“Đại tướng quân khải hoàn trở về, do ôm hôn vợ mình trước cổng thành vì thế mà bị bắt tống vào đại lao.”
“…”
Tống Vân sốc đến mức nghẹn lời, cha của Tư Chính Khanh vậy mà lại là đại tướng quân. Nàng từng nghe cha mẹ nhắc đến, đại tướng quân quanh năm đóng quân ở Tây Bắc, như ngọn núi cao sừng sững, chặn mọi đường xâm lược của giặc ngoại xâm, Đại Yên mới được phồn vinh như ngày nay. Nhưng khi nói tới nguyên nhân cái chết trẻ của ông, cha mẹ lại chẳng hé môi nửa lời.
“Lấy danh nghĩa là dám khinh thường luật pháp, nhưng thật ra còn có nguyên nhân sâu xa hơn.”
Dương Vũ nhấp ngụm trà, tiếp tục nói: “Lúc ấy tiên hoàng cùng tứ đại gia tộc tranh đấu gay gắt, họ đều muốn lôi kéo tướng quân về phe mình. Đại tướng quân được dân chúng vô cùng kính trọng, trước giờ đều ở phe trung lập, chưa từng ủng hộ bất kỳ phe nào.”
“Để đề phòng ông và quân đội của mình trở thành kẻ thù trong tương lai, tiên hoàng và tứ đại gia tộc cùng đồng lòng phóng đại tội trạng của ngài, trực tiếp xử tử.”
Tống Vân hít một hơi thật sâu.
Không chiếm được thì phá, thì ra là thế.
“Năm đó đại tướng quân bộc lộ hết tất cả sự tài ba của mình, đắc tội rất nhiều người trong triều, tuy rằng chiếm được lòng dân nhưng vẫn không thay đổi được số mệnh.”
“Ngài nói với thủ hạ của mình trong ngục khơi mào tranh chấp, sau đó không lâu thì bởi vì thương thế quá nặng mà chết.”
Dương Vũ uống một hơi cạn sạch chén trà, âm thanh tách trà đặt xuống mặt bàn vang lên giòn giã khiến toàn thân Tống Vân run lên.
Đôi mắt ông đầy vẻ sáng suốt được tích lũy sau ngần ấy phong ba bão táp, nhìn Tống Vân như thể nhìn thấu được cô: “Con đã biết nguyên nhân lão phu tìm con chưa?”
“Tư Chính Khanh… Con không biết liệu có thể thuyết phục được chàng hay không.”
Hắn đã đắc tội rất nhiều người, với lại có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Dương Vũ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đại tướng quân từng là ân nhân của ta. Lão phu lúc trước thu nhận Khanh Khanh làm đồ đệ, chính là vì nhìn trúng khả năng phân biệt phải trái của nó, cả sự chính trực đến tận xương tủy và tinh thần vững như núi kia.”
“Nó từng làm lính, từng chịu đủ mọi khổ cực, hiểu hết những khó khăn của bá tánh.”
“Bộ Hình của Đại Yên cần một người như thế lên nắm quyền.” “Nhưng ta không mong nó giẫm lên vết xe đổ của cha nó.”
“Vụ án Vân Sơn tự lần này, nó suýt chút nữa đã kề dao vào cổ Thánh thượng, buộc ngài phải đưa ra quyết định.” Vẻ mặt Dương Vũ bất lực, liên tục thở dài: “Hình Bộ giao cho Khanh Khanh, lão phu thấy rất vui lòng, nhưng… nó không nên tự chặt đứt con đường sống của mình.”
“Chuyện của Hình Bộ không cần lo lắng. Con cứ tìm cái cớ để khuyên Khanh Khanh, bảo nó nghỉ ngơi vài ngày, tránh đầu sóng ngọn gió.”
Chuyện liên quan đến an nguy của Tư Chính Khanh, Tống Vân buộc phải đồng ý.
“Vâng.”
Cô trịnh trọng gật đầu, bất kể thế nào cũng phải làm Tư Chính Khanh nghe theo.
*
Lúc Tống Vân về nhà Tư Chính Khanh còn đang ở thư phòng làm việc.
Bình thường hắn rất ít khi đến Hình Bộ trực, phần lớn công việc đều là xử lý ở nhà, sau khi kết hôn lại càng như thế.
Mặt trời vừa khuất bóng, mái hiên nhấp nhô, chỉ để lại một vầng sáng màu xanh đen. Kiêu đốt nến trên bàn, phản chiếu khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo của Tư Chính Khanh lên cửa sổ. Hắn giơ tờ giấy mỏng lên chăm chú quan sát, lưng thẳng tắp, là thói quen khi nhập ngũ.
Gió lạnh ngày đông thổi bay những chiếc lá khô trên cành, chúng lặng lẽ rơi xuống đất, tỏa ra cảm giác thật bình yên.
Tư Chính Khanh tiếp tục sắp xếp tài liệu trong tay, thuận miệng hỏi: “Sao phu nhân còn chưa về?”
“Tẩu tử đến chỗ Dương lão rồi, đang trên đường về nhà.” “Cơm tối đã chuẩn bị xong chưa?”
“Ngài yên tâm đi, còn ấm cả.” Kiêu tiện tay đốt thêm một giá nến để căn phòng trông sáng sủa hơn: “Hơn nữa có thể Dương lão giữ tẩu tử ở lại ăn cơm, chắc chắn không để nàng đói được đâu!”
“Nói nhiều lời thừa thãi như thế, chuyện ta kêu ngươi làm đều làm xong hết rồi à?”
Kiêu xụ mặt xuống: “Ta đi làm ngay đây.”
Kiêu mở cửa, thấy ngay Tống Vân đang đứng trước cửa.
Tống Vân giơ ngón trỏ lên ‘suỵt’ một tiếng, Kiêu lập tức hiểu ý, lặng lẽ rời đi. Thấy Tư Chính Khanh bận việc không rời mắt, Tống Vân mỉm cười, nhón chân đến gần, hòng dọa hắn một vố.
“Lén la lén lút là muốn làm gì đây?”
Tống Vân đang giơ mười ngón tay thành hình móng vuốt, bắt chước dáng vẻ hung ác, nghe thế thì sững sờ tại chỗ: “Chàng còn chưa ngẩng đầu mà đã nhìn thấy ta rồi à?”
“Ta không điếc.” “Ồ…”
Trò đùa thất bại thảm hại, Tống Vân nhụt chí rụt vai, cả gương mặt xinh đẹp đều là vẻ mất mát.
“Lại đây.”
“Làm chi?”
Tống Vân nghi hoặc nghiêng người sang, Tư Chính Khanh đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải muốn dọa ta sao?”
“Bây giờ dọa đi.”
“…Hừ.” Tống Vân quay đầu đi, giận dỗi nói: “Chán phèo.”
Thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, Tống Vân theo phản xạ vung tay ôm chặt lấy Tư Chính Khanh, nháy mắt đã ngồi gọn trong lòng hắn.
Hơi thở bị cướp đi, hô hấp quấn quít lấy nhau, răng môi dán vào nhau, là một nụ hôn kéo dài đến cực hạn.
Nhìn dáng vẻ nàng hổn hển thở, Tư Chính Khanh thong thả lùi ra sau, khóe môi cong lên, đôi long mày nghiêm nghị giãn ra: “Cái này thì thú vị không?”
“Tạm..tạm chấp nhận…Ưm!” Môi đỏ lại bị lấp kín.
Nụ hôn không dứt, chop mũi chạm vào nhau. Tống Vân chẳng còn sức chống cự, khẽ dựa vào ngực hắn lấy lại nhịp thở.
“Sư phụ của chàng…”
“Ngày mai chúng ta khởi hành đi trấn Hoàng Sa.”
Trấn Hoàng sa là thị trấn nằm xa tít tắp nơi cực Bắc của Đại Yên, quân đội Tây Bức đóng quân cách nơi đó vài dặm.
“Hả?”
Tống Vân phản ứng không kịp.
“Sư phụ tìm nàng, không phải là ý này à?” Tư Chính Khanh dùng bào tay to giúp nàng chỉnh lại tóc mai hơi rối nơi thái dương, động tác nhẹ nhàng: “Thúc ép bọn chúng, như vậy sẽ khiến bọn chúng tức nước vỡ bờ. Hơn nữa gần đây ta sắp xếp hồ sơ cũng mệt rồi, đưa nàng đi giải tỏa cũng tốt.”
“Chàng lại đang làm chuyện gì? Chuyện trước đây không phải đã xong hết rồi sao?”
“Không cần quá lo lắng.” Tư Chính Khanh búng nhẹ lên trán nàng, thả nàng xuống đất, đỡ nàng đứng thẳng: “Nàng ăn trước đi, ta còn chút chuyện chưa làm xong.”
“Hừ. Trong lòng chàng chỉ có công việc thôi, làm gì có chỗ cho ta!”
Tuy ngoài miệng nói thế, Tống Vân vẫn ngoan ngoãn nghe lời, dù sao thì việc hắn đang làm cũng vô cùng quan trọng.
“Một lát là nàng biết trong lòng ta có chỗ cho nàng hay không thôi.” Hắn nhìn nàng đầy thâm ý, cho đến khi mặt Tống Vân đỏ bừng.
Nàng che ngực liếc hắn một cái: “Mắt chàng nhìn đi đâu thế hả!”
Tư Chính Khanh thậm chí còn nhìn nàng một cách trắng trợn hơn, ánh mắt như đang sờ soạng nàng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài vậy.
Khi Tống Vân tuyệt vọng chạy trốn, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm đục của hắn sau lưng.
Thật không đứng đắn gì cả!