Thế Giới Không XXOO - Nhục Lí Trảo Kịch Tình
Chương 30: Đại nhân nhà ta cuối cùng cũng lên vợ lên chồng
Trong thàng Lãng Kinh vui vẻ giống như bắt đầu bước vào năm mới.
Vụ án lớn đã phá xong, mấy đứa trẻ mất tích lại trở về vòng tay ấm áp của cha mẹ; luật pháp được tu chỉnh, quan hệ giữa nam nữ không còn khắc nghiệt như trước kia nữa; hơn nữa Vân Thiều Đế cũng hạ chỉ giảm bớt thuế, khuyến khích sinh con. Mấy loại chuyện tốt này, đủ để làm cho các bá tánh đãi ba ngày tiệc rượu.
Tống Vân cũng đã đến lễ cập kê, hôn lễ của nàng và Tư Chính Khanh đã diễn ra trong ngày náo nhiệt như vậy.
Mọi người đều biết này tất cả những chuyện này đều nhờ sự nỗ lực của Hình Bộ và Đại Lý Tự, chưa kể vài ngày trước đó Tư Chính Khanh vì bắt chủ sự mà bị trọng thương, mệnh huyền một đường*. Vì thế vào hôm hai người thành hôn, lúc mở tiệc chiêu đãi khách khứa đến chung vui, người đến phủ đệ Tư Chính Khanh cảm ơn chật như nêm cối*.
*Mệnh huyền một đường (命悬一线):ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
* 水泄不通: con kiến chui không lọt; nước không ngấm qua được。
Tống Vân đang ở sân nhà mình chờ Tư Chính Khanh tới đón nàng.
Tống mẫu yêu thương sờ sờ gương mặt nữ nhi, quấn mái tóc dài lên cho nàng. Hôm nay không những là ngày nàng trở thành một đại cô nương, mà còn là thời khắc nàng trở thành vợ người ta. Nghĩ đến đây, Tống mẫu nhịn không được ứa lệ.
“Nương.” Tống Vân ôm lấy mẫu thân đang lén lau nước mắt: “Sao nương khóc, ngày đại hỉ mà.”
“Bé, nương lo lắng sợ con bị ủy khuất……”
“Sao có thể chứ.” Tống Vân cười hì hì lau khô nước mắt mẫu thân: “Hắn dám khi dễ con thì con sẽ lập tức chạy về nhà ngay.”
“Được, được.”
Hai người ôm nhau nói chút chuyện riêng tư, nghe thấy bên ngoài phòng ồn ào ầm ĩ thì biết Tư Chính Khanh đã đến rồi.
Tống mẫu phủ thêm khăn voan đỏ cho Tống Vân, đẩy cửa ra để cho Tống Vân đỡ lấy khuỷ tay phụ thân cất bước đi về phía trước.
Tư Chính Khanh hôm nay sẽ trông như thế nào? Đây là lần đầu tiên hắn mặc đồ màu đỏ tươi như vậy, chắc là đẹp trai lắm đây.
Khăn voan quá dài Tống Vân thật sự không nhìn thấy hắn, nàng đành thở dài theo phụ thân đi đến trước mặt hắn.
Tiếng chiêng trống và pháo nổ đến hết đợt này đến đợt khác, nhưng bên tai Tống Vân lại yên tĩnh đến đáng sợ. Từ khe hở khăn voan nàng chỉ nhìn thấy hắn đang chìa bàn tay đến, nghe thấy giọng cười trầm thấp không hề che giấu của hắn.
“Nào.” Hắn nắm lấy tay nàng: “Lên ngựa thôi.”
Sau đó Tống Vân liền bay lên trời, ngồi xuống ở trước người Tư Chính Khanh.
Lần gặp nhau thứ hai của hai người, Tư Chính Khanh cũng kéo Tống Vân lên ngựa như vậy. Lần giải cứu đó đã để lại sự đau đớn khắc sâu trong lòng người, và Tư Chính Khanh cũng bắt đầu luân hãm vào nó.
Dũng cảm và lương thiện, chính là một vẻ đẹp không bao giờ bị phai màu. Tuổi tác Tống Vân giống với hoa vậy, nàng có bí quyết để mình nãi mãi không già. Nội tâm trong sáng, dù năm tháng có trôi đi, nếp nhăn lan rộng, thì nàng vẫn xinh đẹp rực rỡ như lúc ban đầu.
Một tay ôm chặt nàng, một tay cưỡi ngựa, Tư Chính Khanh nói nhỏ vào tai nàng qua chiếc khăn voan đỏ.
“Nhớ ta không?”
Ba ngày trước khi thành thân, hai người không thể gặp mặt.
Tống Vân đỏ mặt gãi gãi bờm ngựa, giọng nhỏ như con muỗi, “Ừm.”
Câu trả lời e lệ hiếp có này khiến Tư Chính Khanh thấy căng thẳng, hắn nhịn không được hôn vành tai nàng. Cho dù cách một lớp vải, Tống Vân cũng có thể cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Cảm nhận được nàng đang run rẩy, Tư Chính Khanh ôm nàng: “Đi rồi! Cha*!”
* 驾 đây là tiếng thúc ngựa
“Đi…… Đi đâu?”
Đây là phong tục ở đây. Tân lang phải cưỡi ngựa mang tân nương đi một vòng trong thành, ngụ ý là họ sẽ đồng cam cộng khổ, viên viên mãn mãn.
Con ngựa chạy rất nhanh, tiếng gió thổi khiến lời nói của Tư Chính Khanh trở nên mơ hồ, nhưng lại truyền vào trong tai nàng rất rõ ràng.
“Ta muốn cho bọn họ biết, Tư Chính Khanh ta đã cưới được một cô nương tốt nhất trên đời.”
*
Ngồi trong căn phòng mới do Tư Chính Khanh sắp xếp, Tống Vân cảm thấy mỗi một phút một giây đều rất khó khăn.
Bên ngoài phòng là tiếng kính rượu, Tống Vân không đếm hết được rốt cuộc Tư Chính Khanh đã bị chuốt bao nhiêu rượu. Mấy tên thuộc hạ kia của hắn đặc biệt là Kiêu, y rất nhây, sao có thể thả cho hắn đi sớm như vậy.
Nhưng nàng thật sự rất muốn hắn.
Có đôi khi nàng nghĩ mình cũng không quan tâm nhiều đến như vậy, nhưng khi xa hắn ba ngày nàng mới phát hiện tình cảm này đã khắc cốt ghi tâm.
Tống Vân thấy hơi đói. Buổi sáng trang điểm chải chuốt cho đến khi mặt trời lặn, nàng chỉ có ăn đúng một quả táo mà Oanh Oanh và Yến Yến đã lén đưa cho mình khi lên kiệu.
Nhớ lại lúc hai người cưỡi ngựa, hình như Tư Chính Khanh đã bỏ thứ gì đó vào trong lồng ngực nàng thì phải, Tống Vân vội vàng tìm nó —— là một cái hầu bao màu vàng cam giống như ánh nắng mặt trời.
Ngày nàng đi cứu Tư Chính Khanh nàng đã không cẩn thận là mất cái hầu bao này, sau đó nàng có lên núi tìm một lúc lâu nhưng không tìm thấy, nàng vừa đau lòng vừa áy náy nên không dám nói với hắn.
Không ngờ nó lại nằm trong tay hắn.
Vuốt ve chữ “Tống” và “Tư” được khâu vá bằng những mũi kim phía trên, Tống Vân nhịn không được trộm cười ra tiếng.
Tuy là “Chịu chết*”, nhưng bọn họ vẫn có thể biến nguy thành an.
*Đồng âm với hai chữa Tống-Tư
Đầy cõi lòng chờ mong mà mở ra túi tiền, bên trong thế nhưng cất giấu một phen đủ mọi màu sắc mứt hoa quả.
“Coi ta là tiểu hài tử chắc?”
Tống Vân vén khăn voan lên, thích chí ăn một viên rồi lại một viên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Kẽo kẹt.”
Không biết cửa mở ra khi nào, trước mặt có một mùi rượu nhưng khi Tư Chính Khanh bước qua ngạch cửa ánh mắt vẫn tỉnh táo không chút gì gọi là say.
Nàng vội vàng thả khăn voan xuống, cất hầu bao vào trong người.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, gậy hỉ vén khăn voan để lộ ra mặt mày như yên như hà*của Tống Vân. Vào lúc đó, Tống Vân cũng thấy được dáng vẻ của Tư Chính Khanh.
*Như khói và ráng chiều: chỉ sương và may đẹp, cảnh thiên nhiên đẹp và yên tĩnh.
Nàng không biết nên dùng từ gì để hình dung hắn.
Tư Chính Khanh trời sinh có lông mày và đường môi sắc bén, gương mặt cường tráng rõ ràng, đồng tử đen sắc nhọn như chim đại vàng. Ngày thường nhìn vào hắn, họ sẽ bị thương bởi ngũ quan mang lệ khí của hắn. Nhưng ngày hôm nay, trong không khí vui vẻ và tươi đẹp này, tất cả khí thế bức người của hắn đều dịu đi, cặp mắt hiện ý cười, khóe miệng không còn căng chặt nữa. Giống như một bông hoa sen trong băng tuyết, tưởng chừng sẽ bị cái lạnh ăn mòn, nhưng khi chạm vào thì sẽ thấy hoá ra cánh hoa lại mềm mại ấm áp như thế.
Tư Chính Khanh chạm vào hàng lông mi mảnh mai của nàng, mùi rượu trên người hắn cùng với huân hương làm Tống Vân có chút say. Hắn liếc nhìn đôi môi hơi đỏ của Tống Vân, trên môi vẫn còn dính chút mứt hoa quả.
“Nàng đói hả?”
Tống Vân xoa bụng, lắc đầu: “Tàm tạm.”
Hắn “Ừ” một tiếng, ngồi vào trước bàn rót cho Tống Vân ly rượu hợp cẩn.
Tống Vân lúc này mới phát hiện ra mình có hơi khát, nàng vội vàng nhận ly rượu. Rượu hợp cẩn không quá nồng, uống vào cổ họng còn lưu lại hương thơm tinh khiết, nàng liếm liếm khóe môi khát khao nhìn Tư Chính Khanh.
“Muốn uống nữa?” Hắn nhướng mày hỏi. “Ừm.”
Tống Vân uống xong lý thứ hai, mới nghe thấy Tư Chính Khanh chậm rãi nói: “Rượu này có bỏ thứ gì đó ở trỏng.”
“……”
Cầm ly rượu, Tống Vân nhớ lại lần gặp đầu tiên của hai người mình đã suýt nữa bị hắn ép uống thuốc độc, nàng giả bộ nghi ngờ nhìn nhìn.
Hắn cười: “Nàng cảm thấy đó là cái gì?” “Ưm……”
Tống Vân đánh giá, đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó sắc mặt đỏ lên.
Mặt mày nàng vốn dĩ đã xinh đẹp như tranh vẽ, hôm nay nàng càng xinh đẹp động lòng người hơn, nhìn dáng vẻ đỏ mặt này Tư Chính Khanh thấy cả người khô nóng cả lên.
Hắn đưa nàng một ly nữa: “Uống nhiều chút.” “Làm gì……”
Tống Vân không lấy, nàng có chút khẩn trương cắn cắn môi dưới. Hắn cũng không nói gì, chỉ đem ly rượu đưa đến bên miệng nàng.
Tống Vân không thể không uống nó, uống xong hết bay ly rượu là nàng đã say. Trong bụng như có một nhọn lửa, nàng cảm thấy trong phòng rất nóng.
Thấy ánh mắt trong veo của nàng dần trở nên mê mang, Tư Chính Khanh lúc này mới buông bầu rượu xuống. Hắn đi đến mép giường, nhìn nàng từ từ chìm vào tình dục.
Rượu thôi tình này là hắn cố tình bỏ vào. Hắn đã nhịn lâu lắm rồi, hơn nữa mẫu thân cũng đang muốn ôm cháu, mấy ngày này bà vẫn luôn cố gắng bồi bổ thân thể cho hắn, hắn lo sợ Tống Vân vừa nếm thử mây mưa xong thì sẽ không qua nổi đêm nay.
Tống Vân ngồi không yên nằm ngã vào chăn hỉ, ôm chặt gối, hai chân nhẹ nhàng cọ xát. Môi nàng mở ra khi nàng hô hấp, cả người giống như một bông hoa sắp nở.
Hắn nóng lòng muốn cởi đồ nàng xuống.
Lý trí đã bị thiêu rụi, men say dâng lên mãnh liệt, Tư Chính Khanh kéo cổ áo ra để mình thoải mái còn ánh mắt thì không ngừng đánh giá nàng, cố gắng nghĩ xem nên bắt đầu tận hưởng từ chỗ nào trước.
“Tư Chính Khanh……” Nàng gọi tên hắn.
Hắn nhất định phải đáp lại nàng.
Vụ án lớn đã phá xong, mấy đứa trẻ mất tích lại trở về vòng tay ấm áp của cha mẹ; luật pháp được tu chỉnh, quan hệ giữa nam nữ không còn khắc nghiệt như trước kia nữa; hơn nữa Vân Thiều Đế cũng hạ chỉ giảm bớt thuế, khuyến khích sinh con. Mấy loại chuyện tốt này, đủ để làm cho các bá tánh đãi ba ngày tiệc rượu.
Tống Vân cũng đã đến lễ cập kê, hôn lễ của nàng và Tư Chính Khanh đã diễn ra trong ngày náo nhiệt như vậy.
Mọi người đều biết này tất cả những chuyện này đều nhờ sự nỗ lực của Hình Bộ và Đại Lý Tự, chưa kể vài ngày trước đó Tư Chính Khanh vì bắt chủ sự mà bị trọng thương, mệnh huyền một đường*. Vì thế vào hôm hai người thành hôn, lúc mở tiệc chiêu đãi khách khứa đến chung vui, người đến phủ đệ Tư Chính Khanh cảm ơn chật như nêm cối*.
*Mệnh huyền một đường (命悬一线):ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
* 水泄不通: con kiến chui không lọt; nước không ngấm qua được。
Tống Vân đang ở sân nhà mình chờ Tư Chính Khanh tới đón nàng.
Tống mẫu yêu thương sờ sờ gương mặt nữ nhi, quấn mái tóc dài lên cho nàng. Hôm nay không những là ngày nàng trở thành một đại cô nương, mà còn là thời khắc nàng trở thành vợ người ta. Nghĩ đến đây, Tống mẫu nhịn không được ứa lệ.
“Nương.” Tống Vân ôm lấy mẫu thân đang lén lau nước mắt: “Sao nương khóc, ngày đại hỉ mà.”
“Bé, nương lo lắng sợ con bị ủy khuất……”
“Sao có thể chứ.” Tống Vân cười hì hì lau khô nước mắt mẫu thân: “Hắn dám khi dễ con thì con sẽ lập tức chạy về nhà ngay.”
“Được, được.”
Hai người ôm nhau nói chút chuyện riêng tư, nghe thấy bên ngoài phòng ồn ào ầm ĩ thì biết Tư Chính Khanh đã đến rồi.
Tống mẫu phủ thêm khăn voan đỏ cho Tống Vân, đẩy cửa ra để cho Tống Vân đỡ lấy khuỷ tay phụ thân cất bước đi về phía trước.
Tư Chính Khanh hôm nay sẽ trông như thế nào? Đây là lần đầu tiên hắn mặc đồ màu đỏ tươi như vậy, chắc là đẹp trai lắm đây.
Khăn voan quá dài Tống Vân thật sự không nhìn thấy hắn, nàng đành thở dài theo phụ thân đi đến trước mặt hắn.
Tiếng chiêng trống và pháo nổ đến hết đợt này đến đợt khác, nhưng bên tai Tống Vân lại yên tĩnh đến đáng sợ. Từ khe hở khăn voan nàng chỉ nhìn thấy hắn đang chìa bàn tay đến, nghe thấy giọng cười trầm thấp không hề che giấu của hắn.
“Nào.” Hắn nắm lấy tay nàng: “Lên ngựa thôi.”
Sau đó Tống Vân liền bay lên trời, ngồi xuống ở trước người Tư Chính Khanh.
Lần gặp nhau thứ hai của hai người, Tư Chính Khanh cũng kéo Tống Vân lên ngựa như vậy. Lần giải cứu đó đã để lại sự đau đớn khắc sâu trong lòng người, và Tư Chính Khanh cũng bắt đầu luân hãm vào nó.
Dũng cảm và lương thiện, chính là một vẻ đẹp không bao giờ bị phai màu. Tuổi tác Tống Vân giống với hoa vậy, nàng có bí quyết để mình nãi mãi không già. Nội tâm trong sáng, dù năm tháng có trôi đi, nếp nhăn lan rộng, thì nàng vẫn xinh đẹp rực rỡ như lúc ban đầu.
Một tay ôm chặt nàng, một tay cưỡi ngựa, Tư Chính Khanh nói nhỏ vào tai nàng qua chiếc khăn voan đỏ.
“Nhớ ta không?”
Ba ngày trước khi thành thân, hai người không thể gặp mặt.
Tống Vân đỏ mặt gãi gãi bờm ngựa, giọng nhỏ như con muỗi, “Ừm.”
Câu trả lời e lệ hiếp có này khiến Tư Chính Khanh thấy căng thẳng, hắn nhịn không được hôn vành tai nàng. Cho dù cách một lớp vải, Tống Vân cũng có thể cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Cảm nhận được nàng đang run rẩy, Tư Chính Khanh ôm nàng: “Đi rồi! Cha*!”
* 驾 đây là tiếng thúc ngựa
“Đi…… Đi đâu?”
Đây là phong tục ở đây. Tân lang phải cưỡi ngựa mang tân nương đi một vòng trong thành, ngụ ý là họ sẽ đồng cam cộng khổ, viên viên mãn mãn.
Con ngựa chạy rất nhanh, tiếng gió thổi khiến lời nói của Tư Chính Khanh trở nên mơ hồ, nhưng lại truyền vào trong tai nàng rất rõ ràng.
“Ta muốn cho bọn họ biết, Tư Chính Khanh ta đã cưới được một cô nương tốt nhất trên đời.”
*
Ngồi trong căn phòng mới do Tư Chính Khanh sắp xếp, Tống Vân cảm thấy mỗi một phút một giây đều rất khó khăn.
Bên ngoài phòng là tiếng kính rượu, Tống Vân không đếm hết được rốt cuộc Tư Chính Khanh đã bị chuốt bao nhiêu rượu. Mấy tên thuộc hạ kia của hắn đặc biệt là Kiêu, y rất nhây, sao có thể thả cho hắn đi sớm như vậy.
Nhưng nàng thật sự rất muốn hắn.
Có đôi khi nàng nghĩ mình cũng không quan tâm nhiều đến như vậy, nhưng khi xa hắn ba ngày nàng mới phát hiện tình cảm này đã khắc cốt ghi tâm.
Tống Vân thấy hơi đói. Buổi sáng trang điểm chải chuốt cho đến khi mặt trời lặn, nàng chỉ có ăn đúng một quả táo mà Oanh Oanh và Yến Yến đã lén đưa cho mình khi lên kiệu.
Nhớ lại lúc hai người cưỡi ngựa, hình như Tư Chính Khanh đã bỏ thứ gì đó vào trong lồng ngực nàng thì phải, Tống Vân vội vàng tìm nó —— là một cái hầu bao màu vàng cam giống như ánh nắng mặt trời.
Ngày nàng đi cứu Tư Chính Khanh nàng đã không cẩn thận là mất cái hầu bao này, sau đó nàng có lên núi tìm một lúc lâu nhưng không tìm thấy, nàng vừa đau lòng vừa áy náy nên không dám nói với hắn.
Không ngờ nó lại nằm trong tay hắn.
Vuốt ve chữ “Tống” và “Tư” được khâu vá bằng những mũi kim phía trên, Tống Vân nhịn không được trộm cười ra tiếng.
Tuy là “Chịu chết*”, nhưng bọn họ vẫn có thể biến nguy thành an.
*Đồng âm với hai chữa Tống-Tư
Đầy cõi lòng chờ mong mà mở ra túi tiền, bên trong thế nhưng cất giấu một phen đủ mọi màu sắc mứt hoa quả.
“Coi ta là tiểu hài tử chắc?”
Tống Vân vén khăn voan lên, thích chí ăn một viên rồi lại một viên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Kẽo kẹt.”
Không biết cửa mở ra khi nào, trước mặt có một mùi rượu nhưng khi Tư Chính Khanh bước qua ngạch cửa ánh mắt vẫn tỉnh táo không chút gì gọi là say.
Nàng vội vàng thả khăn voan xuống, cất hầu bao vào trong người.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, gậy hỉ vén khăn voan để lộ ra mặt mày như yên như hà*của Tống Vân. Vào lúc đó, Tống Vân cũng thấy được dáng vẻ của Tư Chính Khanh.
*Như khói và ráng chiều: chỉ sương và may đẹp, cảnh thiên nhiên đẹp và yên tĩnh.
Nàng không biết nên dùng từ gì để hình dung hắn.
Tư Chính Khanh trời sinh có lông mày và đường môi sắc bén, gương mặt cường tráng rõ ràng, đồng tử đen sắc nhọn như chim đại vàng. Ngày thường nhìn vào hắn, họ sẽ bị thương bởi ngũ quan mang lệ khí của hắn. Nhưng ngày hôm nay, trong không khí vui vẻ và tươi đẹp này, tất cả khí thế bức người của hắn đều dịu đi, cặp mắt hiện ý cười, khóe miệng không còn căng chặt nữa. Giống như một bông hoa sen trong băng tuyết, tưởng chừng sẽ bị cái lạnh ăn mòn, nhưng khi chạm vào thì sẽ thấy hoá ra cánh hoa lại mềm mại ấm áp như thế.
Tư Chính Khanh chạm vào hàng lông mi mảnh mai của nàng, mùi rượu trên người hắn cùng với huân hương làm Tống Vân có chút say. Hắn liếc nhìn đôi môi hơi đỏ của Tống Vân, trên môi vẫn còn dính chút mứt hoa quả.
“Nàng đói hả?”
Tống Vân xoa bụng, lắc đầu: “Tàm tạm.”
Hắn “Ừ” một tiếng, ngồi vào trước bàn rót cho Tống Vân ly rượu hợp cẩn.
Tống Vân lúc này mới phát hiện ra mình có hơi khát, nàng vội vàng nhận ly rượu. Rượu hợp cẩn không quá nồng, uống vào cổ họng còn lưu lại hương thơm tinh khiết, nàng liếm liếm khóe môi khát khao nhìn Tư Chính Khanh.
“Muốn uống nữa?” Hắn nhướng mày hỏi. “Ừm.”
Tống Vân uống xong lý thứ hai, mới nghe thấy Tư Chính Khanh chậm rãi nói: “Rượu này có bỏ thứ gì đó ở trỏng.”
“……”
Cầm ly rượu, Tống Vân nhớ lại lần gặp đầu tiên của hai người mình đã suýt nữa bị hắn ép uống thuốc độc, nàng giả bộ nghi ngờ nhìn nhìn.
Hắn cười: “Nàng cảm thấy đó là cái gì?” “Ưm……”
Tống Vân đánh giá, đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó sắc mặt đỏ lên.
Mặt mày nàng vốn dĩ đã xinh đẹp như tranh vẽ, hôm nay nàng càng xinh đẹp động lòng người hơn, nhìn dáng vẻ đỏ mặt này Tư Chính Khanh thấy cả người khô nóng cả lên.
Hắn đưa nàng một ly nữa: “Uống nhiều chút.” “Làm gì……”
Tống Vân không lấy, nàng có chút khẩn trương cắn cắn môi dưới. Hắn cũng không nói gì, chỉ đem ly rượu đưa đến bên miệng nàng.
Tống Vân không thể không uống nó, uống xong hết bay ly rượu là nàng đã say. Trong bụng như có một nhọn lửa, nàng cảm thấy trong phòng rất nóng.
Thấy ánh mắt trong veo của nàng dần trở nên mê mang, Tư Chính Khanh lúc này mới buông bầu rượu xuống. Hắn đi đến mép giường, nhìn nàng từ từ chìm vào tình dục.
Rượu thôi tình này là hắn cố tình bỏ vào. Hắn đã nhịn lâu lắm rồi, hơn nữa mẫu thân cũng đang muốn ôm cháu, mấy ngày này bà vẫn luôn cố gắng bồi bổ thân thể cho hắn, hắn lo sợ Tống Vân vừa nếm thử mây mưa xong thì sẽ không qua nổi đêm nay.
Tống Vân ngồi không yên nằm ngã vào chăn hỉ, ôm chặt gối, hai chân nhẹ nhàng cọ xát. Môi nàng mở ra khi nàng hô hấp, cả người giống như một bông hoa sắp nở.
Hắn nóng lòng muốn cởi đồ nàng xuống.
Lý trí đã bị thiêu rụi, men say dâng lên mãnh liệt, Tư Chính Khanh kéo cổ áo ra để mình thoải mái còn ánh mắt thì không ngừng đánh giá nàng, cố gắng nghĩ xem nên bắt đầu tận hưởng từ chỗ nào trước.
“Tư Chính Khanh……” Nàng gọi tên hắn.
Hắn nhất định phải đáp lại nàng.