Thế Giới Không XXOO - Nhục Lí Trảo Kịch Tình
Chương 20: Đại nhân nhà ta se chỉ luồn kim
Tống Vân hốt hoảng chạy đi và cướp đi sức sống mạnh liệt ở đây theo, căn phòng trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, nó chìm vào yên lặng khiến người ta hít thở cũng không thông.
Tư Chính Khanh không trả lời câu hỏi cuối của Tống Vân. Về điều lệ người yêu không được thân mật tiếp xúc với nhau hoàn toàn là vô lý, nếu thật sự muốn để hắn đánh giá, một Hình Bộ thị lang như hắn nhất định sẽ thiên vị.
Không riêng vì Tống Vân, mà còn là vì “người bị hại” đầu tiên của điều lệ này, bởi vì nó mà phụ thân đã chết.
Nó đều là chuyện của rất nhiều năm trước.
Tư Chính Khanh không muốn nhớ về quá khứ, hắn đơn giản không muốn nghĩ về vấn đề này nữa. Ưng vừa mới rời đi nên phải cần một khoảng thời gian để đợi tin hồi báo, hắn hiếm khi được rảnh tùy tay lấy quyển sách trên kệ sách muốn giết thời gian.
Sách này không có bìa, mở ra trang thứ nhất đó chính là tranh minh hoạ cơ thể nam nữ trần trụi, hạ thân dây dưa chặt chẽ. Đường nét cơ bắp trên cơ thể, trên quần áo vương vãi có những nếp gấp, trán nam tử lấm tấm mồ hôi cùng với đôi mắt đẫm lệ của nữ chủ, hình ảnh hoạt sắc sinh hương* sôi nổi trên giấy, có thể thấy công phu tay nghề của hoạ sư rất cao. Bên cạnh còn có bài thơ d*m
loạn: Vô lại cầu thủ tham ngọc câu, tiềm nhập xuân trì tứ ý du linh
Lợi lũng hành thông đàm để triền miên, miên hoa nhuỵ nhiễu sang đầu. Ngọc bạng hấp hợp phiên hồng, nhục cuồng mãnh khỏi lạc quyền. Bạch lưu liên tích phóng vũ thôi, chiết địa lũng tiên biến thi tác tình thù. [(1)Bản phiên âm]
* Hoạt sắc sinh hương (活色生香): Bông hoa màu sắc tươi đẹp, mùi hương ngào ngạt; phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người; lời văn sinh động cuốn
hút.
“…… Kiêu.”
“Chủ tử, ngài tìm ta?”
Kiêu “Bang” một tiếng đẩy cửa sổ ra, treo ngược người như con dơi, thò ra nửa cái đầu.
“Ngươi không cần lãnh bổng lộc tháng này.”
Kiêu nghe xong lập tức kêu một tiếng: “Đừng mà chủ tử, không phải ta đang giúp người sao……”
“Ngươi cảm thấy ta không hiểu, hay là ta không biết?”
Tư Chính Khanh lạnh mặt đem tập tranh ném về hướng Kiêu, Kiêu vội vàng xoay người một cái nhảy xuống từ cửa sổ, luống cuống tay chân nhận lấy nó.
“Số sách cấm lúc trước đã thu được, đem tất cả đều xử lý hết đi.”
“Hả? Chủ tử, đâu cần phải tàn nhẫn như vậy chứ, mấy quyển thu được lần này đều không còn xuất bản nữa……”
“Vậy đừng để ta nhìn thấy chúng!”
“Hắc hắc ~ ta biết rồi! Cảm tạ chủ tử!” Kiêu làm mặt quỷ, hiếu kỳ nói: “Ngài thật sự không xem sao?”
“……” Tư Chính Khanh đã quá quen với dáng vẻ không biết xấu hổ này của Kiêu, hắn xoay người cầm quyển sách đúng đắn nghiêm túc đọc một lần nữa, chậm rãi nói: “Lý luận suông không bằng tự mình trải nghiệm.”
“…… Chủ tử, ngài không cần nhắc nhở ta đâu, ta biết ta không có nương tử mà.”
“Vậy còn không nhanh đi làm việc đi?” “Lập tức đi ngay!”
Kiêu biến mất ngay trong chớp mắt, chỉ còn lại thanh âm quanh quẩn trong căn trống trải.
Đi rồi mà còn ồn ào khiến người ta không được yên.
Tư Chính Khanh bị giọng lớn của y làm cho đau đầu, đến nửa chữ cũng không đọc được, hắn đành phải về phủ đệ xem có công văn mới nào cần hắn xử lý không.
Hắn không làm việc ở trong phòng thì sẽ làm việc ở trên đường.
Mới vừa lên xe ngựa, Tư Lễ Lễ liền gọi hắn và chạy lon ton tới, từ bên cửa sổ xe nàng ấy nhón chân đưa cho hắn một cái hầu bao màu cam.
Tư Chính Khanh không hiểu nhận lấy, hắn nhướng mày chờ nàng ấy giải thích.
“Muội thấy tẩu tẩu không có hầu bao, không bằng nhân cơ hội này huynh đưa cho nàng một cái đi?” Mặt Tư Lễ Lễ đầy kiêu ngạo: “Đây chính là vải phi vân cẩm mà Thánh Thượng thưởng cho huynh đó, thấy huynh không dùng nên muội đã nhờ người làm cái hầu bao.”
Vải phi vân cẩm, đây là loại vải mà các thiên kim muốn mua cũng khó có thể mua được, nhà người bình thường muốn lấy làm quần áo đều sẽ không nỡ, muội ấy ngược lại lại dùng nó làm hầu bao.
Miễn muội ấy thích là được.
Tư Chính Khanh tuy hung dữ, nhưng muội muội yêu quý của hắn vẫn là lợi hại hơn so với người khác.
“Hầu bao này……Sao muội không dùng đi?”
Hầu bao màu cam vàng giống như hình mặt trời ấm áp được ném nó vào trong vòng tay Tư Chính Khanh, màu sắc của nó thật ra cũng giống với màu sắc ngày
thường Tống Vân hay phối. Hắn cẩn thận nhìn kỹ, sợ hầu bao này có vấn đề gì đó.
Đối với sự hoài nghi mà huynh trưởng đối với mình, Tư Lễ Lễ hừ lạnh một tiếng, nàng ấy rất bất mãn: “Vì muội thấy tẩu tẩu thích màu sắc này nên mới cố ý chọn loại vải này, hơn nữa trên tấm vải có đám mây chỉ tên của nàng nữa đó! Huynh phải biết cảm kích muội chứ!”
Không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại để bụng đến tẩu tẩu của mình đến như thế.
Tư Chính Khanh thu sắc mặt lại, đem hầu bao bỏ vào trong lồng ngực: “Ngày khác ta sẽ mang món điểm tâm cảnh phương trai đến cho muội.”
Món điểm tâm cảnh phương trai mỗi ngày chỉ làm một trăm cái, không dậy sớm xếp hàng thì sẽ không mua được.
Tư Lễ Lễ nghe xong thì vui vẻ: “Muội biết ca ca tốt với muội nhất mà, lần này thật sự là nhờ phúc của tẩu tẩu mà!”
Nói xong Tư Lễ Lễ nhảy nhót đi vào, trong miệng thì không ngừng nhắc đến bánh in, bánh trôi hoa hồng.
Hắn đều nhớ kỹ những điểm tâm mà nàng ấy nhắc, Tư Chính Khanh lắc đầu thở dài, đúng thật là trẻ con mà.
Không biết những điểm tâm đó Tống Vân có thích ăn không nữa, đến lúc đó hắn sẽ sai Kiêu mua nhiều một chút.
“Đúng rồi ca ca! Nếu huynh tặng cho người trong lòng thì huynh hãy dùng cả trái tim thêu tên của tẩu tẩu lên đó, như vậy sẽ thể hiện được tâm ý mà huynh dành cho tẩu tẩu!”
Không biết Tư Lễ Lễ đã đi vòng về từ khi nào, nàng ấy thò cái đầu nhỏ ra từ cửa lớn, hét về hướng hắn.
Thêu tên?
Nếu không phải Tư Lễ Lễ đang đứng cách hắn khá xa, Tư Chính Khanh đã sớm đi lên đánh vào trán nàng ấy một cái cho nàng ấy tỉnh. Đường đường là một nam tử hán mà lại đi se chỉ luồn kim, nếu hắn làm vậy không phải là sẽ bị người ta chê cười hay sao?
Bất quá hắn nghĩ nếu Tống Vân đeo cái hầu bao của mình đưa, trên hầu bao kia còn thêu tên của mình…… Như vậy thì những kẻ đang mơ ước Tống Vân cũng sẽ tự hiểu.
Vì thế Tư Chính Khanh đã bắt đầu nghĩ đến chuyện thêu tên, tuy rằng trước đó hắn chưa từng chạm qua kim chỉ nhưng đôi tay nắm cung lấy kiếm đã có một đống vết chai dày, nếu có bị kim đâm thì cũng sẽ không có sao cả.
Nhưng người như Tư Chính Khanh hắn, nếu tặng đồ thì nhất định sẽ cho nàng thứ tốt nhất.
*
Vì thế khi Tống Vân nhận được hầu bao mà Tư Chính Khanh đưa tới, nàng thực sự đã bị kinh ngạc.
Nàng thích những chiếc váy có tông màu ấm, đặc biệt là màu cam và màu vàng nhạt, màu hầu bao này không chỉ phù hợp mà sờ lên nó còn vừa mềm vừa trơn khiến cho người ta yêu thích không buông, vừa thấy đã biết là có chất liệu rất tốt.
“Hửm?”
Khi chạm vào góc hầu bao thì thấy có chút kỳ lạ, nàng cầm tới nhìn kỹ nó, nơi đó thế mà có thêu chữ “Tống” nho nhỏ bằng chỉ vàng, còn vị trí tương tự ở mặt bên trái có thêu một chữ “Tư”.
Tống Vân thấy dở khóc dở cười, rốt cuộc là cái hầu bao này nó có ý nghĩa gì vậy, Tư Chính Khanh muốn nàng đeo để nàng chịu chết sao?
Hơn nữa đường may của hai chữ này rất lung tung và lộn xộn, vừa nhìn đã biết là do người chưa từng chạm qua kim chỉ đã thêu nó. Tư Chính Khanh sẽ không đi tìm một người có trình độ thấp để thêu nó đâu, làm vậy thì lãng phí vải tốt này lắm.
Chờ một chút.
Tống Vân mơ hồ nghĩ đến cái gì đó. Nàng tỉ mỉ đánh giá trên dưới trái phải của cái hầu bao này, nhớ đến ánh mắt né tránh khi Tư Chính Khanh đưa hầu bao cho mình mà vội vã đi lên xe ngựa, nhìn hắn giống như đang chạy trối chết vậy.
Không…… Không phải là do hắn tự thêu đó chứ?
Bị cái suy nghĩ quỷ dị này dọa cho sợ, Tống Vân vỗ vỗ gương mặt muốn làm mình tỉnh lại, nhưng bất luận nghĩ như thế nào đi nữa thì Tống Vân càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra.
Tưởng tượng đến bộ dạng Tư Chính Khanh ngồi ngay ngắn ở án thư với gương mặt u ám mà se chỉ luồn kim, Tống Vân “Phụt” cười một tiếng, ngay sau đó nàng không khống chế được nữa cười ha ha.
Oanh Oanh và Yến Yến ở ngoài phòng nghe thấy, tưởng rằng tiểu thư nhà mình đang mắc chứng rối loạn tâm thần gì đó nên họ cuống quít đi tìm Tống phụ và Tống mẫu.
Tống Vân không ngờ hắn để tâm đến mình như vậy, nàng miễn cưỡng đồng ý tha thứ cho những việc xấu xa mà lúc trước hắn đã làm vậy.
Cho hắn một cơ hội, cũng không phải là không thể.
*
Tác giả: Bài thơ d*m loạn này ở trên Baidu, tôi cũng không biết tác giả là ai, tóm lại là tôi thấy nó hay mà thôi.
Tư Chính Khanh không trả lời câu hỏi cuối của Tống Vân. Về điều lệ người yêu không được thân mật tiếp xúc với nhau hoàn toàn là vô lý, nếu thật sự muốn để hắn đánh giá, một Hình Bộ thị lang như hắn nhất định sẽ thiên vị.
Không riêng vì Tống Vân, mà còn là vì “người bị hại” đầu tiên của điều lệ này, bởi vì nó mà phụ thân đã chết.
Nó đều là chuyện của rất nhiều năm trước.
Tư Chính Khanh không muốn nhớ về quá khứ, hắn đơn giản không muốn nghĩ về vấn đề này nữa. Ưng vừa mới rời đi nên phải cần một khoảng thời gian để đợi tin hồi báo, hắn hiếm khi được rảnh tùy tay lấy quyển sách trên kệ sách muốn giết thời gian.
Sách này không có bìa, mở ra trang thứ nhất đó chính là tranh minh hoạ cơ thể nam nữ trần trụi, hạ thân dây dưa chặt chẽ. Đường nét cơ bắp trên cơ thể, trên quần áo vương vãi có những nếp gấp, trán nam tử lấm tấm mồ hôi cùng với đôi mắt đẫm lệ của nữ chủ, hình ảnh hoạt sắc sinh hương* sôi nổi trên giấy, có thể thấy công phu tay nghề của hoạ sư rất cao. Bên cạnh còn có bài thơ d*m
loạn: Vô lại cầu thủ tham ngọc câu, tiềm nhập xuân trì tứ ý du linh
Lợi lũng hành thông đàm để triền miên, miên hoa nhuỵ nhiễu sang đầu. Ngọc bạng hấp hợp phiên hồng, nhục cuồng mãnh khỏi lạc quyền. Bạch lưu liên tích phóng vũ thôi, chiết địa lũng tiên biến thi tác tình thù. [(1)Bản phiên âm]
* Hoạt sắc sinh hương (活色生香): Bông hoa màu sắc tươi đẹp, mùi hương ngào ngạt; phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người; lời văn sinh động cuốn
hút.
“…… Kiêu.”
“Chủ tử, ngài tìm ta?”
Kiêu “Bang” một tiếng đẩy cửa sổ ra, treo ngược người như con dơi, thò ra nửa cái đầu.
“Ngươi không cần lãnh bổng lộc tháng này.”
Kiêu nghe xong lập tức kêu một tiếng: “Đừng mà chủ tử, không phải ta đang giúp người sao……”
“Ngươi cảm thấy ta không hiểu, hay là ta không biết?”
Tư Chính Khanh lạnh mặt đem tập tranh ném về hướng Kiêu, Kiêu vội vàng xoay người một cái nhảy xuống từ cửa sổ, luống cuống tay chân nhận lấy nó.
“Số sách cấm lúc trước đã thu được, đem tất cả đều xử lý hết đi.”
“Hả? Chủ tử, đâu cần phải tàn nhẫn như vậy chứ, mấy quyển thu được lần này đều không còn xuất bản nữa……”
“Vậy đừng để ta nhìn thấy chúng!”
“Hắc hắc ~ ta biết rồi! Cảm tạ chủ tử!” Kiêu làm mặt quỷ, hiếu kỳ nói: “Ngài thật sự không xem sao?”
“……” Tư Chính Khanh đã quá quen với dáng vẻ không biết xấu hổ này của Kiêu, hắn xoay người cầm quyển sách đúng đắn nghiêm túc đọc một lần nữa, chậm rãi nói: “Lý luận suông không bằng tự mình trải nghiệm.”
“…… Chủ tử, ngài không cần nhắc nhở ta đâu, ta biết ta không có nương tử mà.”
“Vậy còn không nhanh đi làm việc đi?” “Lập tức đi ngay!”
Kiêu biến mất ngay trong chớp mắt, chỉ còn lại thanh âm quanh quẩn trong căn trống trải.
Đi rồi mà còn ồn ào khiến người ta không được yên.
Tư Chính Khanh bị giọng lớn của y làm cho đau đầu, đến nửa chữ cũng không đọc được, hắn đành phải về phủ đệ xem có công văn mới nào cần hắn xử lý không.
Hắn không làm việc ở trong phòng thì sẽ làm việc ở trên đường.
Mới vừa lên xe ngựa, Tư Lễ Lễ liền gọi hắn và chạy lon ton tới, từ bên cửa sổ xe nàng ấy nhón chân đưa cho hắn một cái hầu bao màu cam.
Tư Chính Khanh không hiểu nhận lấy, hắn nhướng mày chờ nàng ấy giải thích.
“Muội thấy tẩu tẩu không có hầu bao, không bằng nhân cơ hội này huynh đưa cho nàng một cái đi?” Mặt Tư Lễ Lễ đầy kiêu ngạo: “Đây chính là vải phi vân cẩm mà Thánh Thượng thưởng cho huynh đó, thấy huynh không dùng nên muội đã nhờ người làm cái hầu bao.”
Vải phi vân cẩm, đây là loại vải mà các thiên kim muốn mua cũng khó có thể mua được, nhà người bình thường muốn lấy làm quần áo đều sẽ không nỡ, muội ấy ngược lại lại dùng nó làm hầu bao.
Miễn muội ấy thích là được.
Tư Chính Khanh tuy hung dữ, nhưng muội muội yêu quý của hắn vẫn là lợi hại hơn so với người khác.
“Hầu bao này……Sao muội không dùng đi?”
Hầu bao màu cam vàng giống như hình mặt trời ấm áp được ném nó vào trong vòng tay Tư Chính Khanh, màu sắc của nó thật ra cũng giống với màu sắc ngày
thường Tống Vân hay phối. Hắn cẩn thận nhìn kỹ, sợ hầu bao này có vấn đề gì đó.
Đối với sự hoài nghi mà huynh trưởng đối với mình, Tư Lễ Lễ hừ lạnh một tiếng, nàng ấy rất bất mãn: “Vì muội thấy tẩu tẩu thích màu sắc này nên mới cố ý chọn loại vải này, hơn nữa trên tấm vải có đám mây chỉ tên của nàng nữa đó! Huynh phải biết cảm kích muội chứ!”
Không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại để bụng đến tẩu tẩu của mình đến như thế.
Tư Chính Khanh thu sắc mặt lại, đem hầu bao bỏ vào trong lồng ngực: “Ngày khác ta sẽ mang món điểm tâm cảnh phương trai đến cho muội.”
Món điểm tâm cảnh phương trai mỗi ngày chỉ làm một trăm cái, không dậy sớm xếp hàng thì sẽ không mua được.
Tư Lễ Lễ nghe xong thì vui vẻ: “Muội biết ca ca tốt với muội nhất mà, lần này thật sự là nhờ phúc của tẩu tẩu mà!”
Nói xong Tư Lễ Lễ nhảy nhót đi vào, trong miệng thì không ngừng nhắc đến bánh in, bánh trôi hoa hồng.
Hắn đều nhớ kỹ những điểm tâm mà nàng ấy nhắc, Tư Chính Khanh lắc đầu thở dài, đúng thật là trẻ con mà.
Không biết những điểm tâm đó Tống Vân có thích ăn không nữa, đến lúc đó hắn sẽ sai Kiêu mua nhiều một chút.
“Đúng rồi ca ca! Nếu huynh tặng cho người trong lòng thì huynh hãy dùng cả trái tim thêu tên của tẩu tẩu lên đó, như vậy sẽ thể hiện được tâm ý mà huynh dành cho tẩu tẩu!”
Không biết Tư Lễ Lễ đã đi vòng về từ khi nào, nàng ấy thò cái đầu nhỏ ra từ cửa lớn, hét về hướng hắn.
Thêu tên?
Nếu không phải Tư Lễ Lễ đang đứng cách hắn khá xa, Tư Chính Khanh đã sớm đi lên đánh vào trán nàng ấy một cái cho nàng ấy tỉnh. Đường đường là một nam tử hán mà lại đi se chỉ luồn kim, nếu hắn làm vậy không phải là sẽ bị người ta chê cười hay sao?
Bất quá hắn nghĩ nếu Tống Vân đeo cái hầu bao của mình đưa, trên hầu bao kia còn thêu tên của mình…… Như vậy thì những kẻ đang mơ ước Tống Vân cũng sẽ tự hiểu.
Vì thế Tư Chính Khanh đã bắt đầu nghĩ đến chuyện thêu tên, tuy rằng trước đó hắn chưa từng chạm qua kim chỉ nhưng đôi tay nắm cung lấy kiếm đã có một đống vết chai dày, nếu có bị kim đâm thì cũng sẽ không có sao cả.
Nhưng người như Tư Chính Khanh hắn, nếu tặng đồ thì nhất định sẽ cho nàng thứ tốt nhất.
*
Vì thế khi Tống Vân nhận được hầu bao mà Tư Chính Khanh đưa tới, nàng thực sự đã bị kinh ngạc.
Nàng thích những chiếc váy có tông màu ấm, đặc biệt là màu cam và màu vàng nhạt, màu hầu bao này không chỉ phù hợp mà sờ lên nó còn vừa mềm vừa trơn khiến cho người ta yêu thích không buông, vừa thấy đã biết là có chất liệu rất tốt.
“Hửm?”
Khi chạm vào góc hầu bao thì thấy có chút kỳ lạ, nàng cầm tới nhìn kỹ nó, nơi đó thế mà có thêu chữ “Tống” nho nhỏ bằng chỉ vàng, còn vị trí tương tự ở mặt bên trái có thêu một chữ “Tư”.
Tống Vân thấy dở khóc dở cười, rốt cuộc là cái hầu bao này nó có ý nghĩa gì vậy, Tư Chính Khanh muốn nàng đeo để nàng chịu chết sao?
Hơn nữa đường may của hai chữ này rất lung tung và lộn xộn, vừa nhìn đã biết là do người chưa từng chạm qua kim chỉ đã thêu nó. Tư Chính Khanh sẽ không đi tìm một người có trình độ thấp để thêu nó đâu, làm vậy thì lãng phí vải tốt này lắm.
Chờ một chút.
Tống Vân mơ hồ nghĩ đến cái gì đó. Nàng tỉ mỉ đánh giá trên dưới trái phải của cái hầu bao này, nhớ đến ánh mắt né tránh khi Tư Chính Khanh đưa hầu bao cho mình mà vội vã đi lên xe ngựa, nhìn hắn giống như đang chạy trối chết vậy.
Không…… Không phải là do hắn tự thêu đó chứ?
Bị cái suy nghĩ quỷ dị này dọa cho sợ, Tống Vân vỗ vỗ gương mặt muốn làm mình tỉnh lại, nhưng bất luận nghĩ như thế nào đi nữa thì Tống Vân càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra.
Tưởng tượng đến bộ dạng Tư Chính Khanh ngồi ngay ngắn ở án thư với gương mặt u ám mà se chỉ luồn kim, Tống Vân “Phụt” cười một tiếng, ngay sau đó nàng không khống chế được nữa cười ha ha.
Oanh Oanh và Yến Yến ở ngoài phòng nghe thấy, tưởng rằng tiểu thư nhà mình đang mắc chứng rối loạn tâm thần gì đó nên họ cuống quít đi tìm Tống phụ và Tống mẫu.
Tống Vân không ngờ hắn để tâm đến mình như vậy, nàng miễn cưỡng đồng ý tha thứ cho những việc xấu xa mà lúc trước hắn đã làm vậy.
Cho hắn một cơ hội, cũng không phải là không thể.
*
Tác giả: Bài thơ d*m loạn này ở trên Baidu, tôi cũng không biết tác giả là ai, tóm lại là tôi thấy nó hay mà thôi.