Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 906: Ngựa không ngừng vó
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Kiếm thai không còn u ám nữa, mỗi khi nó thức tỉnh thì đều chói lọi đất trời, khiến nhật nguyệt cũng ảm đạm phai mờ.
Lúc này, nó tự động ngân vang, thân kiếm không có lưỡi, toàn thân nặng nề nhưng tiên quang dày đặc, đâm thủng bầu trời.
Trên kiếm thai xuất hiện hình ảnh kinh người, một sinh linh hình người đang phi tiên, xung quanh là từng cơn mưa ánh sáng kèm theo sương mù trắng nõn, đó là tiên khí.
"Răng rắc!"
Chủy thủ (Đoản kiếm) đang nứt ra và xuất hiện khe hở, cảnh tượng này khiến người ta khiếp sợ. Phải biết, đây chính là bảo vật thần thánh nhất của Đọa Thần lĩnh, tuy rằng bị tổn hại và cấp bậc hạ xuống thế nhưng chất liệu không tổn hại, ẩn chứa tiên kim, không gì không xuyên thủng, nhưng giờ sao vỡ được đây?
Tiếng kim loại nứt rất rõ ràng, từng tia ráng lành từ đoản kiếm bốc lên rồi hội tụ về tiên kiếm Đại la, ráng lành bảy màu mông lung mờ ảo.
"Đây là..." Mọi người thay đổi sắc mặt, trợn to hai mắt, nhìn tất cả mà cả người giật nẩy.
Ánh sáng bảy màu rời khỏi đoản kiếm, ngưng tụ cùng mưa ánh sáng phi tiên trên kiếm thai, ánh sáng xán lạn lập lòe càng lúc càng chân thật và sống động.
Điều này rất kinh người, các vết vẽ trên kiếm thai bừng bừng khí tức sinh mệnh, phảng phất như sống lại. Bên cạnh sinh linh hình người là tràn ngập mưa sáng cùng với cầu vồng bảy màu đang lưu chuyển.
"Rắc!"
Cuối cùng, một tiếng vang giòn giã, đoản kiếm hoàn toàn vỡ ra và rơi trên mặt đất.
Có thể thấy được nó loang loang lỗ lỗ, chất liệu ít nhất thiếu đi một nửa, hư tổn toàn bộ, lờ mờ tăm tối, không ra hình thù gì.
"Tiên kim bảy màu mất rồi?"
Bên ngoài, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì không ai không kinh hãi, người của Đọa Thần lĩnh càng là tái mét mặt mày, âm trầm cực độ.
Rõ ràng, đoản kiếm màu sắc rực rỡ đã bị phế bỏ!
Vốn nó ẩn chứ một nửa tiên kim bảy màu, kết quả lúc nãy toàn bộ bốc hơi và bị thanh kiếm kia hấp thu, mang đi tinh hoa, chỉ để lại cặn bã.
Trái lại, kiếm thai càng thêm óng ánh hơn và rất khó nhìn thẳng vào, nếu không sẽ khiến mắt người ta đau đớn.
Trên thân kiếm, sinh linh hình người không thay đổi, tiên khí vẫn trắng nõn nhưng mưa ánh sáng lại hóa thành bảy màu, rực rỡ, yêu diễm và tuyệt đẹp đến tận cùng.
Cuối cùng, ánh sáng trên kiếm thai thu lại, lần nữa trở nên u ám không hề có chút ánh sáng lạnh lẽo nào, toàn thân không còn bắt mắt nữa.
Ngay cả những nét vẽ kia cũng thế, mưa ánh sáng bảy màu cũng hiện lại màu xám tro, chưa từng thể hiện ra chỗ độc đáo của tiên kim bảy màu, thật là lạ thường.
Thạch Hạo kinh ngạc, kiếm thai này vô cùng cổ điển, không khác gì trước đây, ngay cả trọng lượng cũng thế.
"Không thể nào, tiên kim hòa tan vào thanh kiếm này, nhưng dù gì thứ này cũng nặng mấy vạn kim, làm sao trọng lượng giờ vẫn như trước kia." Hắn ước lượng kiếm thai, vẫn nặng mười mấy vạn cân như cũ.
Tuy nhiên, hắn rất nhanh lại mừng rỡ, kiếm thai này quá thần bí, lại có thể tự động hấp thu tiên kim bảy màu để rèn vào bản thân, đây là đang tự lột xác.
Nghe đồn, lai lịch của kiếm thai này bí ẩn, không phải được rèn đúc nên mà là được hình thành từ tự nhiên, được khai quật từ một mỏ quặng đá cổ xưa, rồi qua nhiều trắc trở mới rơi vào trong tay Ngũ Quan Vương.
"Tốt!"
Thạch Hạo búng khẽ kiếm thai, tiếng vang réo rắt, hắn rất hài lòng nên cất đi không nghĩ nhiều nữa.
Sau đó, hắn tập trung vào thân thể khổng lồ trên đất, hai mắt phát sáng.
"Ui, phát tài rồi!" Thỏ nhỏ là người đầu tiên chạy tới, nhảy tưng tưng, trước tiên nhặt lấy rất nhiều bình bình lọ lọ trên đất, thích thú không buông tay, những thứ này đều là bảo dược, sau đó lại nhìn chằm chằm vào thân thể Đọa Thần tử.
"Không ngờ bản thể của hắn lại là bộ dáng này." Thanh Y nói.
Đọa Thần tử có đầu rồng, thân hạc, ẩn chứa thần tính mạnh mẽ tuyệt luân, tuy đã chết nhưng vẫn đang tỏa ra ánh sáng thần thánh, có gợn sóng kinh người.
"Ta lại không thể ăn!" Đả Thần Thạch không vừa lòng.
"Bộ thân thể này thật mạnh mẽ, căn bản chém không được." Hai mắt thỏ nhỏ phát sáng tựa như đã chết đói nhiều năm, không nhịn được nuốt nước miếng, vòng quanh nó quan sát.
"Này, thỏ, ngươi lại muốn ăn mặn hả?" Tào Vũ Sinh nói.
Thanh Y, Thạch Hạo đều cười, Đả Thần Thạch cũng khà khà không ngừng kêu quái dị.
"Nói bậy, ta ăn chay!" Thỏ nhỏ hùng hồn cãi lại, thế nhưng trong cổ họng phát ra tiếng vang của việc nuốt nước miếng nên khiến nàng đỏ mặt.
"Ta thế nào lại có cảm giác, ngươi và Thạch Hạo lcứ như là anh em ruột vậy, cùng một nết!" Tào Vũ Sinh nói.
"Ầm!"
Thỏ nhỏ trừng đôi mắt to đỏ hồng như mã não, duỗi thẳng chân đạp bay tên mập khỏi khỏi tầm mắt.
Xa xa, tất cả mọi người đều giật mình, Đọa Thần tử sau khi chết đã để lại một đống bảo vật, thế nhưng không người nào dám tới gần, ai dám tranh đoạt cùng Hoang chứ?
Nơi đây sôi trào, mọi người bàn tán, náo động khắp nơi.
Bỗng nhiên, Thạch Hạo ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng nói: "Muốn đi?"
Xoẹt!
Thân hình hắn loáng cái biến mất, xuất hiện tại rìa chiến trường.
Tất cả mọi người đều run lên, lông tơ vèo vèo dựng đứng, tất cả đều cực kỳ sợ hãi, đây chính là Hoang, vừa mới giết chết Đọa Thần tử và giờ lại xuất hiện trước mặt họ, ai mà không sợ hãi?
"Chúng ta không cố ý mạo phạm... " Mấy người hoang mang, lắp bắp giải thích.
Rất nhanh, mọi người phát hiện, Thạch Hạo cũng không phải nhằm vào họ mà là ngăn cản một người, chỉ nhằm vào một sinh linh kia.
Người này chừng ba mươi tuổi, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi, không ngừng rút lui, hắn chính là Long Vũ, là thủ hạ của Quân Đạo, từng ở Táng thành tìm Thạch Hạo, nói đại nhân của hắn Quân Đạo và Đọa Thần tử muốn kết minh cùng Thạch Hạo.
Kết quả, kết minh không được ngược lại dẫn Đọa Thần tử đến Táng thành giết Thạch Hạo.
"Hoang... đại nhân, chuyện này không liên quan đến ta, ta quả thật muốn thúc đẩy việc kết minh giữa các ngài, nhưng mà trên đường xảy ra chuyện bất ngờ." Long Vũ tái mặt nói.
Hắn đến đây quan sát chiến đấu, vốn tưởng rằng Đọa Thần tử có thể thắng nhưng ai ngờ lại bị giết ở đây khiến hắn lạnh từ đầu đến chân, nhìn thấy Thạch Hạo cản đường nên hắn hầu như muốn xụi lơ dưới mặt đất..
"Ta không muốn nói nhiều, dẫn ta đi gặp Quân Đạo, ta có thể tha mạng cho ngươi, bằng không chắc ngươi hiểu!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.
Long Vũ do dự, dẫn người đi gặp quái thai cổ đại Quân Đạo, chuyện này... khiến hắn sợ hãi!
"Đại nhân, van ngài tha cho ta đi!" Long Vũ cầu xin.
"Ta có thể tha cho ngươi, thế nhưng ta nhất định phải gặp được Quân Đạo!" Thạch Hạo nói, trong khi nói chuyện hắn điểm tay ấn hướng mi tâm Long Vũ.
"Ta mang đại nhân đi!" Long Vũ kinh sợ.
Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo cũng biết rất nhiều tình huống, không khỏi cười gằn nói: "Tốt, tốt, tốt, Đọa Thần tử xuất quan đến giết ta là lấy thi thể Tiên cho Quân Đạo hòng giúp hắn đột phá à? Ta tự mình đến đưa cho hắn, xem hắn dám nhận không?"
"Ui choa choa, lại muốn đi cướp sạch rồi, đi thu thập quái thai cổ đại, quá tốt rồi, xuất phát!" Thỏ nhỏ hưng phấn kêu lên, e thiên hạ không loạn.
Còn những người khác, những thiên tài của các tộc thì sắc mặt đều tê tê, nội tâm chấn động, Hoang cũng quá mạnh mẽ, vừa mới giết Đọa Thần tử xong giờ lại muốn đi chém Quân Đạo rồi.
Đây là chuyện động trời, chắc chắn phải chấn động Tiên cổ, trái tim của mọi người đập thình thịch và run rẩy.
Đả Thần Thạch ra tay, dựa theo tọa độ Long Vũ cung cấp, nhanh chóng bố trí kỹ càng một truyền tống trận, bọn Thạch Hạo toàn bộ bước lên, dọc theo đường nối màu bạc nhanh chóng đi xa, cứ thế biến mất.
"Ầm!"
Nơi này không thể bình tĩnh được nữa, mọi người run sợ, Hoang thật sự nói là làm, liền cứ thế giết tới, muốn đánh Quân Đạo.
"Trời ơi, thời đại thay đổi rồi sao, Hoang nuốt hết núi sông, muốn liên tục ra tay với quái thai cổ đại!"
"Sau khi giết Đọa Thần tử lại không thèm nghỉ mà muốn đi giết thêm một vị quái thai cổ đại khác, Hoang... quả nhiên vô cùng bá đạo!"
Mọi người thán phục, khắp nơi ầm ĩ.
Ngoại giới, biên giới khu không người.
Tu sĩ các giáo đều chấn động, giật mình nhìn chằm chằm vào hình ảnh lộ ra trong Tiên cổ.
Sư môn của Quân Đạo, sắc mặt mỗi người đều khó coi, vô cùng sốt ruột, chăm chú tỉ mỉ nhìn tất cả những diễn biến. Từ xưa đến nay, chưa ai từng nghĩ tới, quái thai cổ đại cũng có lúc gặp nguy hiểm như thế, vận mệnh thoát khỏi tay mình, phải nhìn cử động của người khác để mà sống.
"Quân Đạo, rời đi đi, hoặc là bước ra bước kia!" Nơi sư môn của hắn có người âm thầm cầu khẩn, việc này nếu nói ra chắc chắn sẽ gợi ra động tĩnh lớn, ngay cả sư môn của quái thai cổ đại cũng thế thì thói đời thật sự thay đổi sao?
Chỉ có thể nói, Hoang đã quá mạnh mẽ, sự xuất hiện của hắn đã gợi lên các loại sóng lớn và thay đổi chóng mặt!
Đây là một vùng đất cổ xưa, trời trong xanh, khói mỏng bao phủ trong núi, linh khí mịt mờ, lượn lờ bay lên.
Nơi sâu trong dãy núi, một hang động cổ xưa có khí hỗn độn trào ra.
Trong hư không, một cánh cửa ánh sáng lấp lóe. Mấy người Thạch Hạo, Tào Vũ Sinh, Thanh Y đi ra, lập tức lao về hang cổ kia.
"Có trận pháp bảo vệ!" Đả Thần Thạch nói.
Thạch Hạo gật gật đầu thế nhưng cũng không dừng lại, cầm tiên kiếm Đại la trong tay mạnh mẽ chém về phía trước, trong tiếng răng rắc, vùng núi sụp ra, đỉnh cao bị san bằng, trận pháp bị phá vỡ.
Vẻ ngông cuồng này vô cùng cuốn hút, cánh tay của Thạch Hạo được một tia tiên khí quấn quanh, vung kiếm thai, đánh đâu thắng đó, tất cả ngăn cản đều biến thành bột mịn, toàn bộ bị hủy.
Đây chính là thực lực khi bước ra bước kia, giơ tay nhấc chân đều là đòn mạnh nhất, hơn nữa kiếm thai khủng khiếp, không gì có thể ngăn cản đường đi của hắn.
Xoẹt!
Thạch Hạo chém ra một kiếm, cấm chế của hang cổ sụp ra, hắn nhanh chân lao vào.
"Quân Đao ra đây!"
"Ầm!"
Trong hang cổ, sương mù hỗn độn tràn ngập điên cuồng phun trào, một bóng người vọt tới, tay nâng bảo tháp, bùng phát phù văn đáng sợ, trấn áp về trước.
"Không được, có trận pháp đang mở ra, ngăn hắn lại!" Đả Thần Thạch kêu lên, ở lĩnh vực này thì nó là tay chuyên nghiệp nên mẫn cảm nhất.
Trong hang cổ, bóng người tung bay, bảo thuật phóng ra, phù văn dày đặc, vô cùng khủng khiếp.
Thạch Hạo một mình một kiếm, tấn công tới trước, tiếng leng keng không dứt bên tai, thần văn chém ra vô tận, quét ngang địch thủ phía trước.
"Răng rắc!"
Bảo tháp kia bị hắn đánh nát, bóng người kia cũng bị hắn chém thành mấy đoạn.
"Chỉ là một con rối!"
Thạch Hạo không dừng bước, vọt vào chỗ sâu trong hang cổ, vung lên kiếm thai, phát ra một đòn sắc bén nhất.
"Phụt!"
Hắn không chỉ đánh nát trận đài kia mà còn chém vỡ hư không, rất nhiều ánh kiếm vọt vào.
"Phụt!"
Đáng tiếc vẫn chậm một chút, cuối cùng chỉ có một dòng máu từ trong hư không rơi ra, Quân Đạo đã biến mất, bị thương khi rời khỏi nơi này.
"Thật khiến người ta tiếc nuối mà." Thạch Hạo lắc đầu.
Tào Vũ Sinh, Thanh Y cũng không biết nói gì cho tốt, trong một ngày liền đánh với hai vị quái thai cổ đại, ngang ngược tiêu diệt Đọa Thần tử, khiến Quân Đạo sợ hãi mà rút lui, chiến tích cỡ này đủ để ngạo thị xưa nay.
"Hắn rất bình tĩnh, biết Đọa Thần tử đã tu thành tiên khí mà vẫn thất bại, rõ ràng bản thân mình chắc chắn đánh không lại nên quyết đoán rút lui." Đả Thần Thạch nói.
"Phát tài rồi, chúng ta phát tài rồi, thật nhiều đồ vật thần thánh!" Thỏ nhỏ lại vui vẻ hô to gọi nhỏ, mắt to phát sáng, trực tiếp ôm Thạch Hạo thơm một cái.
"Này, này, nước miếng ngươi hơi nhiều, mau mau nuốt vào." Thạch Hạo mặt không đỏ tim không đập nói.
"Phì, không cẩn thận, quá kích động, để ngươi chiếm món hời rồi."
Trên đất, dược thảo chất đống, đều là các loại thánh dược, bán thần quả, thực sự là kinh người.
Ngoài ra còn có các loại cốt thư, đều là của tiên hiền, ghi chép cảm ngộ của mỗi cảnh giới, còn có các loại suy nghĩ của một số kỳ tài cổ đại muốn đạp lên bước cuối cùng, những cốt thư này giá trị không đo lường được.
"Ui cha, còn có thần đan này, tuy vài viên thôi nhưng quá kinh người rồi!" Thỏ nhỏ lấy bốn quả cầu thủy tinh, mỗi quả đều phong ấn một viên thuốc óng ánh, tỏa sáng lung linh.
"Là một cây thần dược được luyện hóa mà thành." Thanh Y nói.
Vương của cổ đại khi bế quan thì động tĩnh rất lớn, có thể sẽ khiến bản thân mình hủy đi gần nửa, ngay như Thạch Hạo lúc lấy ba ngàn ngọn lửa đốt cháy bản thân, mỗi lần đều khiến thân thể hắn rách rưới. Vì vậy, một ít đồ vật quan trọng không thể mang theo người, nếu không có thể sẽ bị hủy theo.
Do đó, lần này bọn Thạch Hạo lại thẳng thừng cướp đoạt, lấy sạch của cải của Quân Đạo.
Nơi này có vô số thứ tốt, thực sự quá nhiều khiến người ta nhìn là đỏ mắt, kích động không thôi, dù sao những thứ này cũng thuộc về quái thai cổ đại!
"Có những thứ này, có thể yên tâm mà bế quan tu ra tia tiên khí thứ hai rồi." Ngay cả Thạch Hạo cũng vô cùng mừng rỡ và kích động lớn sáng rực cả mắt, thu hoạch quá dồi dào.
Biên: ronkute
Kiếm thai không còn u ám nữa, mỗi khi nó thức tỉnh thì đều chói lọi đất trời, khiến nhật nguyệt cũng ảm đạm phai mờ.
Lúc này, nó tự động ngân vang, thân kiếm không có lưỡi, toàn thân nặng nề nhưng tiên quang dày đặc, đâm thủng bầu trời.
Trên kiếm thai xuất hiện hình ảnh kinh người, một sinh linh hình người đang phi tiên, xung quanh là từng cơn mưa ánh sáng kèm theo sương mù trắng nõn, đó là tiên khí.
"Răng rắc!"
Chủy thủ (Đoản kiếm) đang nứt ra và xuất hiện khe hở, cảnh tượng này khiến người ta khiếp sợ. Phải biết, đây chính là bảo vật thần thánh nhất của Đọa Thần lĩnh, tuy rằng bị tổn hại và cấp bậc hạ xuống thế nhưng chất liệu không tổn hại, ẩn chứa tiên kim, không gì không xuyên thủng, nhưng giờ sao vỡ được đây?
Tiếng kim loại nứt rất rõ ràng, từng tia ráng lành từ đoản kiếm bốc lên rồi hội tụ về tiên kiếm Đại la, ráng lành bảy màu mông lung mờ ảo.
"Đây là..." Mọi người thay đổi sắc mặt, trợn to hai mắt, nhìn tất cả mà cả người giật nẩy.
Ánh sáng bảy màu rời khỏi đoản kiếm, ngưng tụ cùng mưa ánh sáng phi tiên trên kiếm thai, ánh sáng xán lạn lập lòe càng lúc càng chân thật và sống động.
Điều này rất kinh người, các vết vẽ trên kiếm thai bừng bừng khí tức sinh mệnh, phảng phất như sống lại. Bên cạnh sinh linh hình người là tràn ngập mưa sáng cùng với cầu vồng bảy màu đang lưu chuyển.
"Rắc!"
Cuối cùng, một tiếng vang giòn giã, đoản kiếm hoàn toàn vỡ ra và rơi trên mặt đất.
Có thể thấy được nó loang loang lỗ lỗ, chất liệu ít nhất thiếu đi một nửa, hư tổn toàn bộ, lờ mờ tăm tối, không ra hình thù gì.
"Tiên kim bảy màu mất rồi?"
Bên ngoài, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì không ai không kinh hãi, người của Đọa Thần lĩnh càng là tái mét mặt mày, âm trầm cực độ.
Rõ ràng, đoản kiếm màu sắc rực rỡ đã bị phế bỏ!
Vốn nó ẩn chứ một nửa tiên kim bảy màu, kết quả lúc nãy toàn bộ bốc hơi và bị thanh kiếm kia hấp thu, mang đi tinh hoa, chỉ để lại cặn bã.
Trái lại, kiếm thai càng thêm óng ánh hơn và rất khó nhìn thẳng vào, nếu không sẽ khiến mắt người ta đau đớn.
Trên thân kiếm, sinh linh hình người không thay đổi, tiên khí vẫn trắng nõn nhưng mưa ánh sáng lại hóa thành bảy màu, rực rỡ, yêu diễm và tuyệt đẹp đến tận cùng.
Cuối cùng, ánh sáng trên kiếm thai thu lại, lần nữa trở nên u ám không hề có chút ánh sáng lạnh lẽo nào, toàn thân không còn bắt mắt nữa.
Ngay cả những nét vẽ kia cũng thế, mưa ánh sáng bảy màu cũng hiện lại màu xám tro, chưa từng thể hiện ra chỗ độc đáo của tiên kim bảy màu, thật là lạ thường.
Thạch Hạo kinh ngạc, kiếm thai này vô cùng cổ điển, không khác gì trước đây, ngay cả trọng lượng cũng thế.
"Không thể nào, tiên kim hòa tan vào thanh kiếm này, nhưng dù gì thứ này cũng nặng mấy vạn kim, làm sao trọng lượng giờ vẫn như trước kia." Hắn ước lượng kiếm thai, vẫn nặng mười mấy vạn cân như cũ.
Tuy nhiên, hắn rất nhanh lại mừng rỡ, kiếm thai này quá thần bí, lại có thể tự động hấp thu tiên kim bảy màu để rèn vào bản thân, đây là đang tự lột xác.
Nghe đồn, lai lịch của kiếm thai này bí ẩn, không phải được rèn đúc nên mà là được hình thành từ tự nhiên, được khai quật từ một mỏ quặng đá cổ xưa, rồi qua nhiều trắc trở mới rơi vào trong tay Ngũ Quan Vương.
"Tốt!"
Thạch Hạo búng khẽ kiếm thai, tiếng vang réo rắt, hắn rất hài lòng nên cất đi không nghĩ nhiều nữa.
Sau đó, hắn tập trung vào thân thể khổng lồ trên đất, hai mắt phát sáng.
"Ui, phát tài rồi!" Thỏ nhỏ là người đầu tiên chạy tới, nhảy tưng tưng, trước tiên nhặt lấy rất nhiều bình bình lọ lọ trên đất, thích thú không buông tay, những thứ này đều là bảo dược, sau đó lại nhìn chằm chằm vào thân thể Đọa Thần tử.
"Không ngờ bản thể của hắn lại là bộ dáng này." Thanh Y nói.
Đọa Thần tử có đầu rồng, thân hạc, ẩn chứa thần tính mạnh mẽ tuyệt luân, tuy đã chết nhưng vẫn đang tỏa ra ánh sáng thần thánh, có gợn sóng kinh người.
"Ta lại không thể ăn!" Đả Thần Thạch không vừa lòng.
"Bộ thân thể này thật mạnh mẽ, căn bản chém không được." Hai mắt thỏ nhỏ phát sáng tựa như đã chết đói nhiều năm, không nhịn được nuốt nước miếng, vòng quanh nó quan sát.
"Này, thỏ, ngươi lại muốn ăn mặn hả?" Tào Vũ Sinh nói.
Thanh Y, Thạch Hạo đều cười, Đả Thần Thạch cũng khà khà không ngừng kêu quái dị.
"Nói bậy, ta ăn chay!" Thỏ nhỏ hùng hồn cãi lại, thế nhưng trong cổ họng phát ra tiếng vang của việc nuốt nước miếng nên khiến nàng đỏ mặt.
"Ta thế nào lại có cảm giác, ngươi và Thạch Hạo lcứ như là anh em ruột vậy, cùng một nết!" Tào Vũ Sinh nói.
"Ầm!"
Thỏ nhỏ trừng đôi mắt to đỏ hồng như mã não, duỗi thẳng chân đạp bay tên mập khỏi khỏi tầm mắt.
Xa xa, tất cả mọi người đều giật mình, Đọa Thần tử sau khi chết đã để lại một đống bảo vật, thế nhưng không người nào dám tới gần, ai dám tranh đoạt cùng Hoang chứ?
Nơi đây sôi trào, mọi người bàn tán, náo động khắp nơi.
Bỗng nhiên, Thạch Hạo ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng nói: "Muốn đi?"
Xoẹt!
Thân hình hắn loáng cái biến mất, xuất hiện tại rìa chiến trường.
Tất cả mọi người đều run lên, lông tơ vèo vèo dựng đứng, tất cả đều cực kỳ sợ hãi, đây chính là Hoang, vừa mới giết chết Đọa Thần tử và giờ lại xuất hiện trước mặt họ, ai mà không sợ hãi?
"Chúng ta không cố ý mạo phạm... " Mấy người hoang mang, lắp bắp giải thích.
Rất nhanh, mọi người phát hiện, Thạch Hạo cũng không phải nhằm vào họ mà là ngăn cản một người, chỉ nhằm vào một sinh linh kia.
Người này chừng ba mươi tuổi, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi, không ngừng rút lui, hắn chính là Long Vũ, là thủ hạ của Quân Đạo, từng ở Táng thành tìm Thạch Hạo, nói đại nhân của hắn Quân Đạo và Đọa Thần tử muốn kết minh cùng Thạch Hạo.
Kết quả, kết minh không được ngược lại dẫn Đọa Thần tử đến Táng thành giết Thạch Hạo.
"Hoang... đại nhân, chuyện này không liên quan đến ta, ta quả thật muốn thúc đẩy việc kết minh giữa các ngài, nhưng mà trên đường xảy ra chuyện bất ngờ." Long Vũ tái mặt nói.
Hắn đến đây quan sát chiến đấu, vốn tưởng rằng Đọa Thần tử có thể thắng nhưng ai ngờ lại bị giết ở đây khiến hắn lạnh từ đầu đến chân, nhìn thấy Thạch Hạo cản đường nên hắn hầu như muốn xụi lơ dưới mặt đất..
"Ta không muốn nói nhiều, dẫn ta đi gặp Quân Đạo, ta có thể tha mạng cho ngươi, bằng không chắc ngươi hiểu!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.
Long Vũ do dự, dẫn người đi gặp quái thai cổ đại Quân Đạo, chuyện này... khiến hắn sợ hãi!
"Đại nhân, van ngài tha cho ta đi!" Long Vũ cầu xin.
"Ta có thể tha cho ngươi, thế nhưng ta nhất định phải gặp được Quân Đạo!" Thạch Hạo nói, trong khi nói chuyện hắn điểm tay ấn hướng mi tâm Long Vũ.
"Ta mang đại nhân đi!" Long Vũ kinh sợ.
Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo cũng biết rất nhiều tình huống, không khỏi cười gằn nói: "Tốt, tốt, tốt, Đọa Thần tử xuất quan đến giết ta là lấy thi thể Tiên cho Quân Đạo hòng giúp hắn đột phá à? Ta tự mình đến đưa cho hắn, xem hắn dám nhận không?"
"Ui choa choa, lại muốn đi cướp sạch rồi, đi thu thập quái thai cổ đại, quá tốt rồi, xuất phát!" Thỏ nhỏ hưng phấn kêu lên, e thiên hạ không loạn.
Còn những người khác, những thiên tài của các tộc thì sắc mặt đều tê tê, nội tâm chấn động, Hoang cũng quá mạnh mẽ, vừa mới giết Đọa Thần tử xong giờ lại muốn đi chém Quân Đạo rồi.
Đây là chuyện động trời, chắc chắn phải chấn động Tiên cổ, trái tim của mọi người đập thình thịch và run rẩy.
Đả Thần Thạch ra tay, dựa theo tọa độ Long Vũ cung cấp, nhanh chóng bố trí kỹ càng một truyền tống trận, bọn Thạch Hạo toàn bộ bước lên, dọc theo đường nối màu bạc nhanh chóng đi xa, cứ thế biến mất.
"Ầm!"
Nơi này không thể bình tĩnh được nữa, mọi người run sợ, Hoang thật sự nói là làm, liền cứ thế giết tới, muốn đánh Quân Đạo.
"Trời ơi, thời đại thay đổi rồi sao, Hoang nuốt hết núi sông, muốn liên tục ra tay với quái thai cổ đại!"
"Sau khi giết Đọa Thần tử lại không thèm nghỉ mà muốn đi giết thêm một vị quái thai cổ đại khác, Hoang... quả nhiên vô cùng bá đạo!"
Mọi người thán phục, khắp nơi ầm ĩ.
Ngoại giới, biên giới khu không người.
Tu sĩ các giáo đều chấn động, giật mình nhìn chằm chằm vào hình ảnh lộ ra trong Tiên cổ.
Sư môn của Quân Đạo, sắc mặt mỗi người đều khó coi, vô cùng sốt ruột, chăm chú tỉ mỉ nhìn tất cả những diễn biến. Từ xưa đến nay, chưa ai từng nghĩ tới, quái thai cổ đại cũng có lúc gặp nguy hiểm như thế, vận mệnh thoát khỏi tay mình, phải nhìn cử động của người khác để mà sống.
"Quân Đạo, rời đi đi, hoặc là bước ra bước kia!" Nơi sư môn của hắn có người âm thầm cầu khẩn, việc này nếu nói ra chắc chắn sẽ gợi ra động tĩnh lớn, ngay cả sư môn của quái thai cổ đại cũng thế thì thói đời thật sự thay đổi sao?
Chỉ có thể nói, Hoang đã quá mạnh mẽ, sự xuất hiện của hắn đã gợi lên các loại sóng lớn và thay đổi chóng mặt!
Đây là một vùng đất cổ xưa, trời trong xanh, khói mỏng bao phủ trong núi, linh khí mịt mờ, lượn lờ bay lên.
Nơi sâu trong dãy núi, một hang động cổ xưa có khí hỗn độn trào ra.
Trong hư không, một cánh cửa ánh sáng lấp lóe. Mấy người Thạch Hạo, Tào Vũ Sinh, Thanh Y đi ra, lập tức lao về hang cổ kia.
"Có trận pháp bảo vệ!" Đả Thần Thạch nói.
Thạch Hạo gật gật đầu thế nhưng cũng không dừng lại, cầm tiên kiếm Đại la trong tay mạnh mẽ chém về phía trước, trong tiếng răng rắc, vùng núi sụp ra, đỉnh cao bị san bằng, trận pháp bị phá vỡ.
Vẻ ngông cuồng này vô cùng cuốn hút, cánh tay của Thạch Hạo được một tia tiên khí quấn quanh, vung kiếm thai, đánh đâu thắng đó, tất cả ngăn cản đều biến thành bột mịn, toàn bộ bị hủy.
Đây chính là thực lực khi bước ra bước kia, giơ tay nhấc chân đều là đòn mạnh nhất, hơn nữa kiếm thai khủng khiếp, không gì có thể ngăn cản đường đi của hắn.
Xoẹt!
Thạch Hạo chém ra một kiếm, cấm chế của hang cổ sụp ra, hắn nhanh chân lao vào.
"Quân Đao ra đây!"
"Ầm!"
Trong hang cổ, sương mù hỗn độn tràn ngập điên cuồng phun trào, một bóng người vọt tới, tay nâng bảo tháp, bùng phát phù văn đáng sợ, trấn áp về trước.
"Không được, có trận pháp đang mở ra, ngăn hắn lại!" Đả Thần Thạch kêu lên, ở lĩnh vực này thì nó là tay chuyên nghiệp nên mẫn cảm nhất.
Trong hang cổ, bóng người tung bay, bảo thuật phóng ra, phù văn dày đặc, vô cùng khủng khiếp.
Thạch Hạo một mình một kiếm, tấn công tới trước, tiếng leng keng không dứt bên tai, thần văn chém ra vô tận, quét ngang địch thủ phía trước.
"Răng rắc!"
Bảo tháp kia bị hắn đánh nát, bóng người kia cũng bị hắn chém thành mấy đoạn.
"Chỉ là một con rối!"
Thạch Hạo không dừng bước, vọt vào chỗ sâu trong hang cổ, vung lên kiếm thai, phát ra một đòn sắc bén nhất.
"Phụt!"
Hắn không chỉ đánh nát trận đài kia mà còn chém vỡ hư không, rất nhiều ánh kiếm vọt vào.
"Phụt!"
Đáng tiếc vẫn chậm một chút, cuối cùng chỉ có một dòng máu từ trong hư không rơi ra, Quân Đạo đã biến mất, bị thương khi rời khỏi nơi này.
"Thật khiến người ta tiếc nuối mà." Thạch Hạo lắc đầu.
Tào Vũ Sinh, Thanh Y cũng không biết nói gì cho tốt, trong một ngày liền đánh với hai vị quái thai cổ đại, ngang ngược tiêu diệt Đọa Thần tử, khiến Quân Đạo sợ hãi mà rút lui, chiến tích cỡ này đủ để ngạo thị xưa nay.
"Hắn rất bình tĩnh, biết Đọa Thần tử đã tu thành tiên khí mà vẫn thất bại, rõ ràng bản thân mình chắc chắn đánh không lại nên quyết đoán rút lui." Đả Thần Thạch nói.
"Phát tài rồi, chúng ta phát tài rồi, thật nhiều đồ vật thần thánh!" Thỏ nhỏ lại vui vẻ hô to gọi nhỏ, mắt to phát sáng, trực tiếp ôm Thạch Hạo thơm một cái.
"Này, này, nước miếng ngươi hơi nhiều, mau mau nuốt vào." Thạch Hạo mặt không đỏ tim không đập nói.
"Phì, không cẩn thận, quá kích động, để ngươi chiếm món hời rồi."
Trên đất, dược thảo chất đống, đều là các loại thánh dược, bán thần quả, thực sự là kinh người.
Ngoài ra còn có các loại cốt thư, đều là của tiên hiền, ghi chép cảm ngộ của mỗi cảnh giới, còn có các loại suy nghĩ của một số kỳ tài cổ đại muốn đạp lên bước cuối cùng, những cốt thư này giá trị không đo lường được.
"Ui cha, còn có thần đan này, tuy vài viên thôi nhưng quá kinh người rồi!" Thỏ nhỏ lấy bốn quả cầu thủy tinh, mỗi quả đều phong ấn một viên thuốc óng ánh, tỏa sáng lung linh.
"Là một cây thần dược được luyện hóa mà thành." Thanh Y nói.
Vương của cổ đại khi bế quan thì động tĩnh rất lớn, có thể sẽ khiến bản thân mình hủy đi gần nửa, ngay như Thạch Hạo lúc lấy ba ngàn ngọn lửa đốt cháy bản thân, mỗi lần đều khiến thân thể hắn rách rưới. Vì vậy, một ít đồ vật quan trọng không thể mang theo người, nếu không có thể sẽ bị hủy theo.
Do đó, lần này bọn Thạch Hạo lại thẳng thừng cướp đoạt, lấy sạch của cải của Quân Đạo.
Nơi này có vô số thứ tốt, thực sự quá nhiều khiến người ta nhìn là đỏ mắt, kích động không thôi, dù sao những thứ này cũng thuộc về quái thai cổ đại!
"Có những thứ này, có thể yên tâm mà bế quan tu ra tia tiên khí thứ hai rồi." Ngay cả Thạch Hạo cũng vô cùng mừng rỡ và kích động lớn sáng rực cả mắt, thu hoạch quá dồi dào.