Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 814: Khu không người
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Không chỉ Tội châu mà ba ngàn châu cũng đều như thế, chuông cổ vang lên chấn động cả thượng giới, biểu thị tất cả mọi người bắt đầu rời đi!
Từng tòa truyền tống trận siêu cấp được mở ra, mang theo những người đủ tư cách của các châu tiến vào vùng đất cổ kia.
"Tức thiệt, nhất định phải tận mắt nhìn thấy hắn bị chém giết!" Ở Tội châu, người của Hỏa Vân động, Yêu Long Đạo môn đều gầm nhẹ, khó có thể tiếp thu kết quả này.
Đương nhiên, cũng có không ít người sẽ rời đi, bởi vì hành trình này quá xa nên cũng chỉ biết chờ đợi, ai cũng biết đại chiến này sẽ kéo dài tới mấy năm.
Suối nhỏ róc rách, cây cỏ xanh tươi, đây là một thế giới yên tĩnh và xinh đẹp.
Một vạn người của Tội châu xuất hiện, bọn họ cũng không có xuất hiện cùng một chỗ mà là phân tán vào trong sơn hà vô ngần này, thế nhưng vô tình cũng có thể nhìn thấy nhau.
Bọn họ quan sát xung quanh tràn ngập vẻ tò mò, đây chính là khu vực rộng lớn không người ư? Vậy mà họ lại tiến vào trong!
Nên biết, liên quan tới bí thổ này thì có rất nhiều lời đồn, Giáo chủ đi vào đây cũng có thể sẽ chết, là địa thương thần bí nhất và hung hiểm nhất.
Lão viện trưởng của thư viện Tạo Hóa nghịch thiên biết nhường nào, năm đó được xưng là lão vô địch, là cường giả sánh ngang với sáu đại Thiên nhân, thế nhưng lại chết ở sâu trong khu vực không người này.
Có thể, chỉ có những thời kỳ đặc thù thì mới có thể tiến vào, bởi vì khi đóa hoa tiên kia xuất hiện và nở rộ ở khu vực này thì sẽ có "điềm lành" bao phủ.
Hương đất, cỏ cây xanh tươi phả vào mặt, Thạch Hạo hít sâu một hơi, sau khi trải qua một trận chiến như kia thì lại được chuyển tới đây nên hắn hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Phạm vi mấy dặm gần đây, có tới hai mươi mấy tên Tôn giả đã cảm ứng được hắn nên ai nấy đều hoảng sợ nhanh chóng rời đi xa khỏi nơi này.
Mỗi người đều hoàn toàn kính nể hắn, đây chính là người dù là Thần cũng dám giết, vậy thì còn ai mà hắn không sợ?!
"Ta đáng sợ như vậy à?" Thạch Hạo há miệng nở nụ cười, hàm răng rắng bóng rực rỡ, thế nhưng khi rơi vào mắt của hai mươi mấy tên Tôn giả kia thì cả đám đều tê dại cả da đầu.
Một cô gái trong số đó nhịn không được hét lớn: "Đừng... giết ta!"
"Chẳng thú vị gì cả, vốn tưởng rằng sẽ kết bạn và cùng lên đường với các ngươi nữa chứ." Thạch Hạo lắc đầu, không có để ý nữa.
Những người này vừa nghe thấy thế thì biến đổi, hối hận không thôi, nếu như có thể đồng hành cùng với thiếu niên Ma vương như vầy thì còn sợ gì nữa chứ, chỉ cần không gặp phải quái thai cổ đại thì chắc chắn có thể nghênh ngang tiến lên rồi!
"Hả!?"
Bỗng nhiên, Thạch Hạo nhanh chóng ngẩng cao đầu, cảm thấy điều kì lạ nên nhìn về trước.
Một gợn sóng nhu hòa xuất hiện trong hư không, thứ này an lành và thánh khiết khiến người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp thổi tới, cả người phấn chấn, mệt mỏi xua tan.
Mà phía đường chân trời xa xôi kia lại xuất hiện từng vệt tiên quang rực rỡ như ánh bình minh, sáng như ánh trăng, từng làn mưa ánh sáng chiếu rọi khiến nơi đó trở nên thần thánh vô cùng.
"Xuất hiện rồi, búp hoa Tiên đạo!" Có Tôn giả kêu lên sợ hãi, vô cùng kích động, thân thể cũng run rẩy theo.
Muốn vào Tiên cổ thì chỉ khi nào búp hoa Tiên đạo xuất hiện, khi nào nó nở rộ thì mới có thể mở ra cánh cửa kia, mở ra con đường phủi đầy bụi bặm để tiến vào Tiên cổ.
Nó đã xuất hiện, vậy khi nào thì nở rộ?
Khu vực này, vạn tên Tôn giả của Tội châu cũng đều mong ngóng, nhưng mà dựa theo những tình huống mà bọn họ biết được thì trước mắt sẽ có một hồi tạo hóa.
Thậm chí, đối với đại đa số mọi người thì cũng chỉ là có tạo hóa mà thôi, bởi vì dù có tới được nơi đó đi nữa thì cũng không phải ai cũng có thể tiến vào Tiên cổ.
Nhưng mà, nơi đây là khu vực không người, rộng lớn vô biên, ngày thường thì người của ngoại giới không cách nào vào được, nơi đây sinh trưởng rất nhiều bảo dược, kỳ trân.
Đồng thời, nghe đồn nơi đây có vật chất bất tử, vạn nhất nếu đạt được một giọt thì đủ khiến Giáo chủ cổ xưa tự mình nghênh tiếp.
Vì vậy, có thể nói nơi đây có một hồi tạo hóa.
Căn cứ vào những kinh nghiệm lịch sử để xem xét, nhanh thì mấy canh giờ búp hoa Tiên đạo sẽ tỏa ra, còn muộn thì không quá ba ngày là có thể mở ra phong ấn Tiên cổ.
"Lợi dụng lúc này chúng ta nhanh nhanh tìm kiếm cơ duyên thôi!" Trong khu vực này có hơn vạn Tôn giả nhanh chóng tản ra, ai nấy đều di chuyển nhanh trong núi rừng để tìm cơ duyên cho chính mình.
Thạch Hạo cũng không nóng vội mà bình tĩnh bước về trước, quan sát về phía chân trời.
"Rầm!"
Trong thiên địa vang lên tiếng trống nặng nề, to lớn, mênh mông, cứ như là cộng hưởng cùng thế giới, phía chân trời nơi đó hào quang lại càng tăng mạnh hơn.
Cùng lúc đó, một thanh âm to lớn vang lên khiến mỗi một tên Tôn giả đều nghe rõ ràng.
"Lần này, ba ngàn châu thượng giới, tổng cộng có năm mươi triệu Tôn giả thành công xông cửa ải tiến vào khu vực không người."
Đây là do một đám Giáo chủ ở thượng giới truyền âm, là nhân vật cao cấp nhất, tuy rằng bọn họ không dám tiến lại gần búp hoa Tiên đạo thế nhưng vẫn có thể giữ một khoảng cách nhất định.
Vào lúc này, bọn họ công bố một chút tình huống, nói cho toàn bộ Tôn giả trong khu vực không người kia biết.
Thạch Hạo nghe được tin tức này thì cảm thấy vô cùng đau đầu, năm mươi triệu Tôn giả... cao hơn hai mươi triệu trong tưởng tượng của hắn!
Hắn cho rằng mỗi châu sẽ là một vạn người, xem ra những châu hơi lớn một chút thì số người vượt ải sẽ nhiều hơn đôi chút.
"Căn cứ vào những tình huống mà các đời trước xem xét thì mỗi một lần sẽ có tới mấy triệu Tôn giả tiến vào Tiên cổ, khi hoa tiên nở rộ thì các ngươi nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội."
Thạch Hạo cẩn thận lắng nghe, hắn tuy rằng hiểu được không ít tình huống thế nhưng dù sao cũng không phải tới từ các đại giáo cho nên biết được những bí ẩn không cách nào so sánh với những người kia.
"Chắc chắn sư môn của các ngươi đều đã chuẩn bị Phá vực phù cho các ngươi cả rồi, một khi thất bại thì sẽ không cách nào đi vào lần nữa, hoặc là khi gặp phải nguy hiểm thì có thể phá không trở về ngay lập tức. Nên biết, chỉ khi búp hoa Tiên đạo xuất hiện thì khu vực không người này mới không xuất hiện bất ngờ gì. Bằng không, nếu là ngày thường rất có thể sẽ không cách nào vận dụng được những bảo phù kia."
Thạch Hạo chấn động trong lòng, chuyện này thật sự là hắn không biết, bởi vì Tề Đạo Lâm chưa hề nói cho hắn biết về những chuyện này.
"Hiện tại, các ngươi đang phân chia ở trong ba ngàn khu vực, tất cả đều rộng lớn vô biên, mỗi một khu vực sẽ là mỗi châu, hai khu vực sát nhau thì sẽ có giới bích, hi vọng các ngươi đừng có xuyên thủng phòng ngừa tạo nên xung đột, cứ ở trong khu vực của từng người để kiếm thứ tự tiến vào Tiên cổ."
Lời này vừa ra thì toàn bộ các Tôn giả ở trong ba ngàn khu vực đều không thể yên tĩnh được nữa, chuyện này có ý nghĩa rằng rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Bọn họ biết rõ, ở các đời đều có người siêu phàm, sẽ xuyên thủng giới bích của khu vực mình tới đây chinh phạt tìm kiếm vật chất bất tử, tiến hành giết chóc.
Thạch Hạo tiến lên, vẻ mặt hòa nhã, hắn không sợ thứ gì cả, chỉ chờ tiến vào Tiên cổ mà thôi.
"Tuy rằng búp hoa Tiên đạo đã xuất hiện, điềm lành bao phủ cả vùng non sông này, sẽ không có sinh vật cực kỳ hung ác xuất hiện thế nhưng vẫn phải cẩn thận."
Đây chính là lời nhắc nhở của Giáo chủ thượng giới, nơi đây cũng không phải là nơi an lành thật sự, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Khu vực không người rất đặc biệt, không người nào có thể nói trước được điều gì, dù là Giáo chủ sơ ý dẫm phải bùn nhão mà cũng mất mạng, bị giọt nước bảy màu nhỏ trúng cũng sẽ khiến chí cường giả một phương chết đi.
Bởi vì, đây đều là những chuyện từng xảy ra!
Hiện giờ, hào quang an lành ngập tràn, chuyện quái gì có thể sẽ không phát sinh thế nhưng cũng cần phải chú ý.
Ngày đầu tiên rất an bình, không có chuyện gì xảy ra.
Năm mươi triệu Tôn giả, tuy nhân số đông đảo nhưng phân tán ở trong sơn hà mênh mông này thì không coi là gì cả, có đầy đủ bước đệm để tiến vào Tiên cổ.
Ngày thứ hai, bên ngoài khu vực này tới vô số cường giả, tất cả đều là người có tiếng tăm ở thượng giới, bọn họ muốn xem cuộc chiến này diễn ra như thế nào.
Bọn họ không dám thâm nhập vào, bởi vì búp hoa Tiên đạo này bác bỏ bọn họ, mạnh nhất thì cũng không thể vượt qua Tôn giả cảnh mới có thể lại gần.
"Búp hoa Tiên đạo, bắt đầu từ kỷ nguyên này thì đã nở rộ 2999 lần, mỗi lần nở ra sẽ tiêu hao hết một đại đạo, hiện giờ chỉ còn lại lần cuối cùng, cũng chính là lần viên mãn nhất, sẽ phóng ra ba ngàn cánh hoa."
"Cánh hoa kia cũng không phải là vật phàm, có thể chiếu rọi bí bật trong Tiên cổ."
Đây chính là một trong những nguyên nhân mà mọi người tới nơi đây, bọn họ không thể đi vào thế nhưng lại có thể mượn ba ngàn cánh hoa đại đạo để quan sát một vài tình huống bên trong Tiên cổ.
Đương nhiên, bất kỳ một cánh hoa nào cũng cần Giáo chủ khống chế, tiêu hao rất nhiều!
Bời vì, bọn họ không thể tới gần, cần ở khoảng cách cực xa trong hư không thi pháp nên độ khó có thể tượng tượng được cỡ nào rồi.
Trên thực tế, mỗi khi tới thời điểm này thì bá chủ của các giáo sẽ giáng lâm, mà cường giả của các châu sẽ liên thủ, một châu chỉ có thể nắm được một cánh hoa, dựa vào đấy để tìm hiểu bí mật.
Buổi trưa ngày thứ hai, bên ngoài khu vực này người đông như mắc cửi.
Từng chiếc xe từ trên trời hạ xuống, khí lành chiếu khắp, tất cả đều là những đại nhân vật, có người còn kèm theo cả khí hỗn độn khiến Thiên Thần phải sợ hãi, nhanh chóng tránh lui.
"Đó là... chiến xa của Thiên quốc, không ngờ chủ của giáo này cũng tự mình tới đây!" Có người giật mình.
Một chiếc chiến xa đỏ ngòm ngập tràn khí sát phạt, cứ như là bị máu huyết của ngàn vạn sinh linh nhuôm qua, sát khí vô tận tựa như có thể nghe được tiếng kêu la thảm thiết của vô sô sinh linh.
Mọi người biến sắc, vị chủ của Thiên quốc này là thần bí nhất, bao nhiêu năm tháng qua cũng không có mấy ai nhìn thấy, hôm nay chiến xa của hắn lại xuất hiện!
Tiên cổ mất đi, mà kỷ nguyên này cũng rất nhanh sẽ đi tới điểm cuối, một vài nhân vật cấm kỵ linh cảm được điều gì đó, có khả năng là cơ hội cuối cùng cho nên mới tự mình xuất hiện.
Một tòa đồng điện được chín con giao long kéo tới, khí hỗn độn được phóng thích.
Cảnh tượng kinh ngạc khiến nhiều người cứng đờ!
Người của Tiên điện đã tới, hơn nữa còn là tồn lại cổ xưa đã trầm miên từ thời thái cổ tới giờ tự mình trình diện, điện đồng này chính là nơi hắn ngủ say!
Lẽ nào, hắn đã thức tỉnh rồi? Việc này khiến lòng người run rẩy!
"Cũng chưa có tỉnh, chỉ là tới đây để chờ cơ hội, tới thời điểm đó thì sẽ có người lay tỉnh hắn dậy." Một số bá chủ suy đoán.
Sau đó, những đạo thống đỉnh cấp khắp nơi như Bổ Thiên giáo, Tây Phương giáo dồn dập xuất hiện.
Hoàng tộc đương đại cũng giáng lâm, chấn động không thôi.
Tội châu, Hỏa châu, Thiên châu, Ma châu, nhân mã của các phe cũng đều tới.
Phương hướng Ngũ Hành châu, Bất lão Thiên tôn cũng tự mình trình diện, xung quanh còn có một đám người bồi tiếp.
"Hạo nhi đã đi vào, không biết như thế nào rồi." Mẫu thân Tần Di Ninh của Thạch Hạo cũng tới, trên mặt nàng tràn ngập vẻ âu lo, đồng thời có nét tiếc nuối, khẽ nói: "Hạo nhi kia, haizz!"
Bên cạnh nàng là Thạch Tử Lăng, hắn vừa mới từ nơi tu hành đầy lạnh lẽo của riêng mình trở về, muốn đưa tiễn Tần Hạo vào Tiên cổ để tranh đấu cùng kỳ tài trong thiên hạ, đoạt lấy tạo hóa cho bản thân.
"Song cốt Chí tôn, nhất định sẽ không ai địch nổi, bởi vì bảo dịch bất tử mà lão tổ cất giấu đã được đưa cho hắn, song cốt không thể bị bại nữa rồi!" Có mấy người của Tần tộc bàn luận, họ vô cùng tự tin.
Rất nhanh sau đó, ngày thứ ba đã tới, bên trong khu vực không người, mấy chục triệu Tôn giả bắt đầu nhốn nháo tựa như không thể chờ đợi được nữa.
Bởi vì, muộn nhất thì ba ngày sau sẽ mở ra, hiển nhiên thời gian đã gần tới rồi.
Trong lúc này, có người đã thu được vận may lớn, phát hiện được vật chất bất tử nên đã tạo nên sóng lớn, gặp phải rất nhiều Tôn giả truy sát, cuối cùng đành phải dùng Phá vực phù rời đi.
"Rầm!"
Chân trời, ráng màu dâng lên, tiên quang ngập trời, nơi đó càng ngày càng thần thánh và an lành.
Mọi người biết, búp hoa Tiên đạo muốn nở rộ rồi!
Biên: ronkute
Không chỉ Tội châu mà ba ngàn châu cũng đều như thế, chuông cổ vang lên chấn động cả thượng giới, biểu thị tất cả mọi người bắt đầu rời đi!
Từng tòa truyền tống trận siêu cấp được mở ra, mang theo những người đủ tư cách của các châu tiến vào vùng đất cổ kia.
"Tức thiệt, nhất định phải tận mắt nhìn thấy hắn bị chém giết!" Ở Tội châu, người của Hỏa Vân động, Yêu Long Đạo môn đều gầm nhẹ, khó có thể tiếp thu kết quả này.
Đương nhiên, cũng có không ít người sẽ rời đi, bởi vì hành trình này quá xa nên cũng chỉ biết chờ đợi, ai cũng biết đại chiến này sẽ kéo dài tới mấy năm.
Suối nhỏ róc rách, cây cỏ xanh tươi, đây là một thế giới yên tĩnh và xinh đẹp.
Một vạn người của Tội châu xuất hiện, bọn họ cũng không có xuất hiện cùng một chỗ mà là phân tán vào trong sơn hà vô ngần này, thế nhưng vô tình cũng có thể nhìn thấy nhau.
Bọn họ quan sát xung quanh tràn ngập vẻ tò mò, đây chính là khu vực rộng lớn không người ư? Vậy mà họ lại tiến vào trong!
Nên biết, liên quan tới bí thổ này thì có rất nhiều lời đồn, Giáo chủ đi vào đây cũng có thể sẽ chết, là địa thương thần bí nhất và hung hiểm nhất.
Lão viện trưởng của thư viện Tạo Hóa nghịch thiên biết nhường nào, năm đó được xưng là lão vô địch, là cường giả sánh ngang với sáu đại Thiên nhân, thế nhưng lại chết ở sâu trong khu vực không người này.
Có thể, chỉ có những thời kỳ đặc thù thì mới có thể tiến vào, bởi vì khi đóa hoa tiên kia xuất hiện và nở rộ ở khu vực này thì sẽ có "điềm lành" bao phủ.
Hương đất, cỏ cây xanh tươi phả vào mặt, Thạch Hạo hít sâu một hơi, sau khi trải qua một trận chiến như kia thì lại được chuyển tới đây nên hắn hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Phạm vi mấy dặm gần đây, có tới hai mươi mấy tên Tôn giả đã cảm ứng được hắn nên ai nấy đều hoảng sợ nhanh chóng rời đi xa khỏi nơi này.
Mỗi người đều hoàn toàn kính nể hắn, đây chính là người dù là Thần cũng dám giết, vậy thì còn ai mà hắn không sợ?!
"Ta đáng sợ như vậy à?" Thạch Hạo há miệng nở nụ cười, hàm răng rắng bóng rực rỡ, thế nhưng khi rơi vào mắt của hai mươi mấy tên Tôn giả kia thì cả đám đều tê dại cả da đầu.
Một cô gái trong số đó nhịn không được hét lớn: "Đừng... giết ta!"
"Chẳng thú vị gì cả, vốn tưởng rằng sẽ kết bạn và cùng lên đường với các ngươi nữa chứ." Thạch Hạo lắc đầu, không có để ý nữa.
Những người này vừa nghe thấy thế thì biến đổi, hối hận không thôi, nếu như có thể đồng hành cùng với thiếu niên Ma vương như vầy thì còn sợ gì nữa chứ, chỉ cần không gặp phải quái thai cổ đại thì chắc chắn có thể nghênh ngang tiến lên rồi!
"Hả!?"
Bỗng nhiên, Thạch Hạo nhanh chóng ngẩng cao đầu, cảm thấy điều kì lạ nên nhìn về trước.
Một gợn sóng nhu hòa xuất hiện trong hư không, thứ này an lành và thánh khiết khiến người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp thổi tới, cả người phấn chấn, mệt mỏi xua tan.
Mà phía đường chân trời xa xôi kia lại xuất hiện từng vệt tiên quang rực rỡ như ánh bình minh, sáng như ánh trăng, từng làn mưa ánh sáng chiếu rọi khiến nơi đó trở nên thần thánh vô cùng.
"Xuất hiện rồi, búp hoa Tiên đạo!" Có Tôn giả kêu lên sợ hãi, vô cùng kích động, thân thể cũng run rẩy theo.
Muốn vào Tiên cổ thì chỉ khi nào búp hoa Tiên đạo xuất hiện, khi nào nó nở rộ thì mới có thể mở ra cánh cửa kia, mở ra con đường phủi đầy bụi bặm để tiến vào Tiên cổ.
Nó đã xuất hiện, vậy khi nào thì nở rộ?
Khu vực này, vạn tên Tôn giả của Tội châu cũng đều mong ngóng, nhưng mà dựa theo những tình huống mà bọn họ biết được thì trước mắt sẽ có một hồi tạo hóa.
Thậm chí, đối với đại đa số mọi người thì cũng chỉ là có tạo hóa mà thôi, bởi vì dù có tới được nơi đó đi nữa thì cũng không phải ai cũng có thể tiến vào Tiên cổ.
Nhưng mà, nơi đây là khu vực không người, rộng lớn vô biên, ngày thường thì người của ngoại giới không cách nào vào được, nơi đây sinh trưởng rất nhiều bảo dược, kỳ trân.
Đồng thời, nghe đồn nơi đây có vật chất bất tử, vạn nhất nếu đạt được một giọt thì đủ khiến Giáo chủ cổ xưa tự mình nghênh tiếp.
Vì vậy, có thể nói nơi đây có một hồi tạo hóa.
Căn cứ vào những kinh nghiệm lịch sử để xem xét, nhanh thì mấy canh giờ búp hoa Tiên đạo sẽ tỏa ra, còn muộn thì không quá ba ngày là có thể mở ra phong ấn Tiên cổ.
"Lợi dụng lúc này chúng ta nhanh nhanh tìm kiếm cơ duyên thôi!" Trong khu vực này có hơn vạn Tôn giả nhanh chóng tản ra, ai nấy đều di chuyển nhanh trong núi rừng để tìm cơ duyên cho chính mình.
Thạch Hạo cũng không nóng vội mà bình tĩnh bước về trước, quan sát về phía chân trời.
"Rầm!"
Trong thiên địa vang lên tiếng trống nặng nề, to lớn, mênh mông, cứ như là cộng hưởng cùng thế giới, phía chân trời nơi đó hào quang lại càng tăng mạnh hơn.
Cùng lúc đó, một thanh âm to lớn vang lên khiến mỗi một tên Tôn giả đều nghe rõ ràng.
"Lần này, ba ngàn châu thượng giới, tổng cộng có năm mươi triệu Tôn giả thành công xông cửa ải tiến vào khu vực không người."
Đây là do một đám Giáo chủ ở thượng giới truyền âm, là nhân vật cao cấp nhất, tuy rằng bọn họ không dám tiến lại gần búp hoa Tiên đạo thế nhưng vẫn có thể giữ một khoảng cách nhất định.
Vào lúc này, bọn họ công bố một chút tình huống, nói cho toàn bộ Tôn giả trong khu vực không người kia biết.
Thạch Hạo nghe được tin tức này thì cảm thấy vô cùng đau đầu, năm mươi triệu Tôn giả... cao hơn hai mươi triệu trong tưởng tượng của hắn!
Hắn cho rằng mỗi châu sẽ là một vạn người, xem ra những châu hơi lớn một chút thì số người vượt ải sẽ nhiều hơn đôi chút.
"Căn cứ vào những tình huống mà các đời trước xem xét thì mỗi một lần sẽ có tới mấy triệu Tôn giả tiến vào Tiên cổ, khi hoa tiên nở rộ thì các ngươi nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội."
Thạch Hạo cẩn thận lắng nghe, hắn tuy rằng hiểu được không ít tình huống thế nhưng dù sao cũng không phải tới từ các đại giáo cho nên biết được những bí ẩn không cách nào so sánh với những người kia.
"Chắc chắn sư môn của các ngươi đều đã chuẩn bị Phá vực phù cho các ngươi cả rồi, một khi thất bại thì sẽ không cách nào đi vào lần nữa, hoặc là khi gặp phải nguy hiểm thì có thể phá không trở về ngay lập tức. Nên biết, chỉ khi búp hoa Tiên đạo xuất hiện thì khu vực không người này mới không xuất hiện bất ngờ gì. Bằng không, nếu là ngày thường rất có thể sẽ không cách nào vận dụng được những bảo phù kia."
Thạch Hạo chấn động trong lòng, chuyện này thật sự là hắn không biết, bởi vì Tề Đạo Lâm chưa hề nói cho hắn biết về những chuyện này.
"Hiện tại, các ngươi đang phân chia ở trong ba ngàn khu vực, tất cả đều rộng lớn vô biên, mỗi một khu vực sẽ là mỗi châu, hai khu vực sát nhau thì sẽ có giới bích, hi vọng các ngươi đừng có xuyên thủng phòng ngừa tạo nên xung đột, cứ ở trong khu vực của từng người để kiếm thứ tự tiến vào Tiên cổ."
Lời này vừa ra thì toàn bộ các Tôn giả ở trong ba ngàn khu vực đều không thể yên tĩnh được nữa, chuyện này có ý nghĩa rằng rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Bọn họ biết rõ, ở các đời đều có người siêu phàm, sẽ xuyên thủng giới bích của khu vực mình tới đây chinh phạt tìm kiếm vật chất bất tử, tiến hành giết chóc.
Thạch Hạo tiến lên, vẻ mặt hòa nhã, hắn không sợ thứ gì cả, chỉ chờ tiến vào Tiên cổ mà thôi.
"Tuy rằng búp hoa Tiên đạo đã xuất hiện, điềm lành bao phủ cả vùng non sông này, sẽ không có sinh vật cực kỳ hung ác xuất hiện thế nhưng vẫn phải cẩn thận."
Đây chính là lời nhắc nhở của Giáo chủ thượng giới, nơi đây cũng không phải là nơi an lành thật sự, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Khu vực không người rất đặc biệt, không người nào có thể nói trước được điều gì, dù là Giáo chủ sơ ý dẫm phải bùn nhão mà cũng mất mạng, bị giọt nước bảy màu nhỏ trúng cũng sẽ khiến chí cường giả một phương chết đi.
Bởi vì, đây đều là những chuyện từng xảy ra!
Hiện giờ, hào quang an lành ngập tràn, chuyện quái gì có thể sẽ không phát sinh thế nhưng cũng cần phải chú ý.
Ngày đầu tiên rất an bình, không có chuyện gì xảy ra.
Năm mươi triệu Tôn giả, tuy nhân số đông đảo nhưng phân tán ở trong sơn hà mênh mông này thì không coi là gì cả, có đầy đủ bước đệm để tiến vào Tiên cổ.
Ngày thứ hai, bên ngoài khu vực này tới vô số cường giả, tất cả đều là người có tiếng tăm ở thượng giới, bọn họ muốn xem cuộc chiến này diễn ra như thế nào.
Bọn họ không dám thâm nhập vào, bởi vì búp hoa Tiên đạo này bác bỏ bọn họ, mạnh nhất thì cũng không thể vượt qua Tôn giả cảnh mới có thể lại gần.
"Búp hoa Tiên đạo, bắt đầu từ kỷ nguyên này thì đã nở rộ 2999 lần, mỗi lần nở ra sẽ tiêu hao hết một đại đạo, hiện giờ chỉ còn lại lần cuối cùng, cũng chính là lần viên mãn nhất, sẽ phóng ra ba ngàn cánh hoa."
"Cánh hoa kia cũng không phải là vật phàm, có thể chiếu rọi bí bật trong Tiên cổ."
Đây chính là một trong những nguyên nhân mà mọi người tới nơi đây, bọn họ không thể đi vào thế nhưng lại có thể mượn ba ngàn cánh hoa đại đạo để quan sát một vài tình huống bên trong Tiên cổ.
Đương nhiên, bất kỳ một cánh hoa nào cũng cần Giáo chủ khống chế, tiêu hao rất nhiều!
Bời vì, bọn họ không thể tới gần, cần ở khoảng cách cực xa trong hư không thi pháp nên độ khó có thể tượng tượng được cỡ nào rồi.
Trên thực tế, mỗi khi tới thời điểm này thì bá chủ của các giáo sẽ giáng lâm, mà cường giả của các châu sẽ liên thủ, một châu chỉ có thể nắm được một cánh hoa, dựa vào đấy để tìm hiểu bí mật.
Buổi trưa ngày thứ hai, bên ngoài khu vực này người đông như mắc cửi.
Từng chiếc xe từ trên trời hạ xuống, khí lành chiếu khắp, tất cả đều là những đại nhân vật, có người còn kèm theo cả khí hỗn độn khiến Thiên Thần phải sợ hãi, nhanh chóng tránh lui.
"Đó là... chiến xa của Thiên quốc, không ngờ chủ của giáo này cũng tự mình tới đây!" Có người giật mình.
Một chiếc chiến xa đỏ ngòm ngập tràn khí sát phạt, cứ như là bị máu huyết của ngàn vạn sinh linh nhuôm qua, sát khí vô tận tựa như có thể nghe được tiếng kêu la thảm thiết của vô sô sinh linh.
Mọi người biến sắc, vị chủ của Thiên quốc này là thần bí nhất, bao nhiêu năm tháng qua cũng không có mấy ai nhìn thấy, hôm nay chiến xa của hắn lại xuất hiện!
Tiên cổ mất đi, mà kỷ nguyên này cũng rất nhanh sẽ đi tới điểm cuối, một vài nhân vật cấm kỵ linh cảm được điều gì đó, có khả năng là cơ hội cuối cùng cho nên mới tự mình xuất hiện.
Một tòa đồng điện được chín con giao long kéo tới, khí hỗn độn được phóng thích.
Cảnh tượng kinh ngạc khiến nhiều người cứng đờ!
Người của Tiên điện đã tới, hơn nữa còn là tồn lại cổ xưa đã trầm miên từ thời thái cổ tới giờ tự mình trình diện, điện đồng này chính là nơi hắn ngủ say!
Lẽ nào, hắn đã thức tỉnh rồi? Việc này khiến lòng người run rẩy!
"Cũng chưa có tỉnh, chỉ là tới đây để chờ cơ hội, tới thời điểm đó thì sẽ có người lay tỉnh hắn dậy." Một số bá chủ suy đoán.
Sau đó, những đạo thống đỉnh cấp khắp nơi như Bổ Thiên giáo, Tây Phương giáo dồn dập xuất hiện.
Hoàng tộc đương đại cũng giáng lâm, chấn động không thôi.
Tội châu, Hỏa châu, Thiên châu, Ma châu, nhân mã của các phe cũng đều tới.
Phương hướng Ngũ Hành châu, Bất lão Thiên tôn cũng tự mình trình diện, xung quanh còn có một đám người bồi tiếp.
"Hạo nhi đã đi vào, không biết như thế nào rồi." Mẫu thân Tần Di Ninh của Thạch Hạo cũng tới, trên mặt nàng tràn ngập vẻ âu lo, đồng thời có nét tiếc nuối, khẽ nói: "Hạo nhi kia, haizz!"
Bên cạnh nàng là Thạch Tử Lăng, hắn vừa mới từ nơi tu hành đầy lạnh lẽo của riêng mình trở về, muốn đưa tiễn Tần Hạo vào Tiên cổ để tranh đấu cùng kỳ tài trong thiên hạ, đoạt lấy tạo hóa cho bản thân.
"Song cốt Chí tôn, nhất định sẽ không ai địch nổi, bởi vì bảo dịch bất tử mà lão tổ cất giấu đã được đưa cho hắn, song cốt không thể bị bại nữa rồi!" Có mấy người của Tần tộc bàn luận, họ vô cùng tự tin.
Rất nhanh sau đó, ngày thứ ba đã tới, bên trong khu vực không người, mấy chục triệu Tôn giả bắt đầu nhốn nháo tựa như không thể chờ đợi được nữa.
Bởi vì, muộn nhất thì ba ngày sau sẽ mở ra, hiển nhiên thời gian đã gần tới rồi.
Trong lúc này, có người đã thu được vận may lớn, phát hiện được vật chất bất tử nên đã tạo nên sóng lớn, gặp phải rất nhiều Tôn giả truy sát, cuối cùng đành phải dùng Phá vực phù rời đi.
"Rầm!"
Chân trời, ráng màu dâng lên, tiên quang ngập trời, nơi đó càng ngày càng thần thánh và an lành.
Mọi người biết, búp hoa Tiên đạo muốn nở rộ rồi!