Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 774: U Vũ quyết đấu Đại sư huynh
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Thiên địa chấn động, cốt văn lấp lánh.
Huyết dịch bắn lên chói mắt, đi kèm là ánh đỏ vô cùng rực rỡ.
"Thần huyết, vậy mà lại có cảnh tượng kỳ lạ như vậy!" Dù là một vài cao thủ đời trước cũng trở nên nghiêm túc, trong con ngươi bắn ra từng luồng tinh mang.
Máu rớt ra lại phát sinh ánh đỏ rực gần như đang bốc cháy, tỏa ra gợn sóng kinh khủng, mỗi giọt đều rực rỡ và óng ánh hơn cả hồng ngọc.
"Rầm!"
Bàn tay lần nữa giao kích cứ như là sấm rền.
Hai đại cao thủ trẻ tuổi lướt tới, phù văn đan dệt, thần quang ngút trời, mỗi người rút lui rồi thu quyền, đứng đối diện nhau trên đỉnh núi.
"Một nhân vật từ Đạo tràng Chí Tôn lại có thể đỡ một chưởng của U Vũ mà không chết, bàn tay chỉ chảy máu chút xíu mà thôi." Có người than nhẹ.
Mọi người nhìn thấy, cánh tay của thiếu niên thanh tú kia đỏ tươi dính phải mấy giọt máu, hắn đang cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
"Có thể tới một bước này cũng là giỏi lắm rồi, có thể chặn được một đòn của U Vũ thì cũng coi là nhân vật kinh diễm, tìm khắp các châu thì có mấy ai làm được?"
Sơ đại của Hoàng tộc, dung hợp Thiên Mệnh thạch, sức chiến đấu không cách nào suy đoán được, thế nhưng đệ tử của một sơn môn nhỏ lụn bại lại có thể chặn được mà không hề bỏ mạng.
Trên một đỉnh núi khác, U Vũ đứng sừng sững, tóc tím tung bay theo gió, hai mắt như đèn thần phóng ra ánh sáng đáng sợ, tỏa ra khí phách vô địch.
"U Vũ vô địch, ai dám so tài chứ!?" Tất cả đám trẻ tuổi của Thiên Nhân tộc đều phấn chấn, U Vũ một đòn đã gây ra sát thương cho thiếu niên của sơn môn lụn bại kia nên khiến bọn họ đều phấn chấn.
Gần đây, Thiên Nhân tộc gặp phải nhiều chuyện xui xẻo, tiên trân thì bị đoạt, Hoang lại đại khai sát giới, sau đó Vũ Luân bị đệ tử của một môn phái nhỏ giết chết, không ổn tí nào.
Hiện giờ U Vũ xuất kích với phong thái tung hoành ngang dọc ngoài ta còn ai, khiến cho thế hệ trẻ tuổi của Thiên Nhân tộc nhiệt huyết dâng trào.
"Đứa nhỏ U Vũ quả thật siêu phàm nhập thánh, còn mạnh hơn cả chúng ta tưởng tượng, chỉ là một đệ tử của sơn môn đã sa sút thì làm sao có thể so với chí tôn trẻ tuổi của tộc ta chứ."
Một ông lão Thần Hỏa cảnh nói, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi, hắn rất vui khi Thiên Nhân tộc đã có người nối nghiệp, tương lai chắc chắn sẽ tái hiện lại vẻ huy hoàng.
"Chắc chắn rồi, trong cơ thể của sơ đại nhà ta có chảy Hoàng huyết cổ xưa, trong xương cốt có dấu ấn vô địch, nếu như ngay cả đệ tử của một môn phái nhỏ cũng không áp chế dễ dàng thì làm sao ngạo thị ba ngàn châu thượng giới chứ?" Một lão già Thần Hỏa cảnh khác ngạo nghễ nói.
Đám Thiên Nhân trẻ tuổi càng thêm kích động, tự hào bộ tộc của chính mình. Có thể đoán rằng, U Vũ sẽ chỉ huy bọn họ hướng về con đường phục hưng, nhất định phải quật khởi, khí thôn sơn hà, lưu danh trong lịch sử.
Thiên Nhân tộc có Chân Thần tới, chỉ là sắc mặt bọn họ nghiêm túc, cũng chưa hề lộ nét mừng như những đệ tử kia, trái lại ánh mắt lạnh lẽo, ước rằng mình có thể ra tay ngay lập tức.
"U Vũ mạnh như thế sẽ chiến bại truyền nhân của Đạo tràng Chí Tôn một cách dễ dàng, không quá lâu đâu."
"Chỉ một quyền mà U Vũ đã khiến thiếu niên kia bị thương rồi."
Sinh linh các tộc bắt đầu bàn tán, Kim lang, Liệt Thiên Ma điệp, chủ nhân của Huyết hải, Phượng Vũ, Tiêu Đồ đều lộ vẻ khác thường nhìn chằm chằm giữa trường.
"Câm miệng, các ngươi thì biết cái gì, máu là của U Vũ!" Kim Lang quát lên, hắn đã hóa thành một thanh niên với tóc vàng đầy đầu cứ như là thái dương phát ra ánh sáng chói mắt, mà con ngươi lại cứ như dao ép người khác.
Đầu tiên là mọi người run lên, bị uy thế đáng sợ của hắn chấn nhiếp rồi sau đó là sợ hãi, lời hắn có ý gì, máu không phải của đệ tử Đạo tràng Chí Tôn sao?
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, vẻ mặt cứng đờ.
Vốn là có rất nhiều người đang xì xào, ngạc nhiên với sự mạnh mẽ của U Vũ, cho rằng một quyền đã đánh thương địch thủ, nhưng giờ lại nghe được đáp án này, quá đột ngột.
"Máu của U Vũ?" Không ít người cố gắng nuốt nước bọt, cảm thấy không thể tin được, tỏ vẻ khiếp sợ nhìn giữa trường.
Thân thể U Vũ đầy kiên cường đứng trên ngọn núi cứ như là một vị Ma thần, uy thế tinh thần mạnh tới khiếp người khiến ai ai cũng nghẹt thở, hai mắt sâu lắng, ống tay áo phất phới không cách nào nhìn thấy tình huống ở hai tay.
Mà bên kia, tuy rằng bàn tay của thiếu niên Đạo tràng Chí Tôn có máu đỏ tươi đang nhỏ xuống, thế nhưng hình như... không có vết thương nào cả.
Mọi người ồ lên, chỉ mới đòn thứ nhất mà U Vũ đã ăn thiệt thòi rồi, cũng không phải đệ tử của sơn môn nhỏ rách nát bị thương? Việc này khiến người khác khó mà tin được.
"Đây không phải là sự thật!" Một đám trẻ tuổi của Thiên Nhân tộc sắc mặt trắng bệch, cố gắng nắm chặt nắm đấm nhìn chằm chằm về trước.
Thì ra kết quả là như thế, hoàn toàn trái ngược với những lời hoan hô vừa nãy của bọn họ, cơ bản không cùng một chuyện, việc này khiến bọn họ giật mình cộng chút sợ hãi, lo lắng U Vũ sẽ bị thua.
Lão già Thần Hỏa cảnh của tộc này cũng ngạc nhiên, dù là bọn họ cũng không cách nào nhận ra được đầu đuôi, chủ yếu là quá tin tưởng vào sự mạnh mẽ của U Vũ, không ngờ thân thể của thiếu niên kia lại đáng sợ tới lạ thường như vậy.
Xa xa, những người quan chiến càng thêm ồn ào, âm thanh ầm ĩ khắp chốn.
"Hả?"
Ánh mắt của tên Chân Thần Thiên Nhân tộc lóe lên, có chút thoải mái, thở dài một hơi.
Ngoài ra, một vài nhân vật kiệt xuất của các giáo cũng trợn hai mắt, lộ vẻ hoảng sợ.
Mà Kim Lang, thánh nữ của Kiếm cung, Phượng Vũ, Mục Tử Tiêu, Liệp Thiên Ma điệp thì lộ vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm biến hóa trên chiến trường.
Bàn tay phải của Thạch Hạo đỏ chót phát ra ánh lửa đỏ đậm, đồng thời đang lan tràn về toàn bộ cánh tay của hắn, cốt văn quấn quanh phát ra từng tiếng nổ vang rền.
"Huyết nê thủ!"
Mục Tử Tiêu của Thư viện Thần Nhai trầm giọng nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ba chữ này tựa như có ma tính vậy.
Những người khác nghe thấy thế thì đều biến sắc.
Dù là một vài ông lão cũng run lên, lông mày dựng thẳng nhìn cánh tay của Thạch Hạo, sau đó nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
Tu sĩ các giáo cũng phát lạnh, trên người nổi hết da gà.
Huyết nê thủ là một quyền ấn đầy đáng sợ, một khi luyện thành thì khi đánh lên trên người cùng cấp, có thể khiến huyết nhục của người đó khô kiệt, tinh khí cháy sạch hóa thành thịt nát.
Loại bí thuật này rất độc ác, được cho là một thủ đoạn bị ngăn cấm.
Trước kia, từng có không ít Thiên Thần chết dưới quyền ấn này, thậm chí còn có một vài Giáo chủ vì thế mà nuốt hận, được xưng là 'Ma thủ' có thể giết đại nhân vật.
Luyện thành phương pháp này vô cùng khó, đây cũng không phải là bí mật bất truyền gì của bất kỳ giáo nào, nếu như có tâm và chịu chi lớn thì có thể đoạt được kinh văn hoàn chỉnh. Chỉ là nó quá khó tu thành, sơ sẩy một chút là tiêu sạch huyết tinh của chính mình khiến bản thân nhận lấy thiệt thòi, không mấy ai có thể luyện thành.
Mọi người không nghĩ tới, U Vũ lại sở hữu bí thuật này, lấy máu của mình làm vật dẫn để thi triển Huyết nê thủ!
Hiển nhiên, truyền nhân của Đạo tràng Chí Tôn đã gặp phiền toái lớn.
Cả cánh tay của Thạch Hạo đều bị đốt cháy như muốn hóa tan đi, cảm giác này không tốt chút nào, có chút phiền phức, Huyết nê thủ là một trong những loại quyền ấn sắc bén nhất của thượng giới.
"Phá!"
Hắn quát lớn một tiếng, thở mạnh như sấm, hư không sinh ra tia điện, cả cánh tay dâng lên từng làn khí lành, hắn vận dụng bảo thuật mạnh nhất của chính mình để xóa đi phù văn màu máu này.
Chỉ là loại bí thuật này quá đặc biệt, cứ như là mụt nhọt gắn liền trên xương cốt, một khi dính phải thì khó mà tiêu trừ, muốn dung hợp làm một thể với huyết nhục.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Huyết nê thủ, thân thể sẽ hóa thành bùn, quá trình này khó có thể ngăn cản!
"Ầm!"
Thạch Hạo sẽ không buông tay mà lấy công thay thủ, huyết nhục cả cánh tay rung lên, huyết dịch kịch liệt hóa thành một thanh thần kiếm, phát ra ánh kiếm hừng hực.
Xoẹt!
Lỗ chân lông của hắn phát sáng phun ra từng màn sương máu. Sau đó, cốt văn lờ mờ cứ như cả cánh tay đang bốc cháy kia từ từ bình thường trở lại, không còn gợn sóng nữa.
"Đại sư huynh của Đạo tràng Chí Tôn lợi hại thật, có thể phá giải được Huyết nê thủ!"
Đừng nói là người trẻ tuổi, dù là một vài ông lão cũng trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ.
Trước kia, vì sao lại có Thiên Thần Giáo chủ chết dưới cú đấm này, đó là bởi vì nó quá kỳ lạ và độc ác, nếu đánh trúng cùng cấp thì rất khó phá giải.
"Ầm!"
Trong vùng núi này phát ra ánh sáng chói mắt, bởi vì hai cường giả trẻ tuổi lại tiếp tục xuất thủ, cả hai xông về phía nhau cứ như là hai ngọn núi va chạm, thanh thế to lớn.
Hai người giao thủ với tốc độ cực nhanh, hóa thành hai bóng mờ, xung quanh hình thành nên từng mảng thần quang, tốc độ quá nhanh, thoáng cái đã chém giết hơn trăm hiệp.
Việc này khiến người khác chấn động, nguyên tưởng rằng chỉ hơn mười chiêu là chiến đâu sẽ kết thúc thế nhưng sự mạnh mẽ của đại sư huynh Đạo tràng Chí Tôn lại vượt quá tưởng tượng mọi người, không ngờ lại ngang ngửa với U Vũ.
Kết quả này đã lật đổ mọi suy đoán trước khi hai người khai chiến. Song hùng tranh bá, mưa gió biến đổi, đây nhất định sẽ là một cuộc đại chiến khó mà dự đoán được.
U Vũ rất mạnh bạo, vừa bắt đầu đã chủ động thảo phạt, sát chiêu không dứt, cứ như là Chu Yếm nhảy bật lên, một lúc lại như Đại bằng giương cánh vồ về trước.
"Ầm!"
Cả hai tay nắm pháp ấn khiến hư không chấn động, một tay như hổ tay kia như rồng kèm theo là những tiếng gầm gừ, một hổ một rồng hiện ra, long hổ tranh bá bảo ấn kinh người đánh giết Thạch Hạo.
"Xoẹt!"
Song quyền của Thạch Hạo cũng phát ra ánh sáng lấp lánh, trời cao bị chấn cho uốn éo, thần lực xung kích, chùm sáng ngập trời.
Nếu như người khác dính phải thì chắc chắn sẽ nổ tung trong chớp mắt, bốc lên từng làn sương máu.
Thạch Hạo ngăn cản đối phương sau đó cả người tỏa ra điềm lành, lộ ra gợn sóng kinh người, một chân của hắn cứ như là long xà vẫy đuôi quật mạnh ra ngoài, vô cùng mạnh mẽ.
Đây là Kim Xà thối, là bảo thuật đã đạt được trong bí cảnh Nguyên Thiên, tên gọi tuy bình thường thế nhưng lại có uy lực kinh người, cứ như là chiếc roi do long xà hóa thành khiến cả hư không run rẩy.
U Vũ vô cùng mạnh mẽ, giơ tay nắm lên một ngọn núi lớn rồi ném thẳng tới Thạch Hạo.
Răng rắc!
Kim Xà thối của Thạch Hạo lưu lại một vệt bóng roi màu vàng đánh thẳng lên ngọn núi, lập tức thứ này nổ tung, đá vỡ tung tóe, cắt bay đá chạy. Mà bóng roi này cũng không biến đổi phương hướng, nó cộng hưởng với long xà và khóa chặt rồi quật mạnh tới U Vũ.
Ầm!
U Vũ dùng hai tay đỡ lấy, lập tức khí huyết bị chấn cho cuộn trào, tóc tím múa tung, hai mắt phát sáng, trong con ngươi bắn ra hai thanh chiến mâu vô cùng chói mắt.
Keeng!
Thạch Hạo há miệng phun ra một chùm tia chớp đánh bay chiến mâu khiến nó tiêu tán trong hư không.
Cùng lúc đó, bàn tay phải của Thạch Hạo vỗ xuống, một chùm sáng bao phủ rồi hóa thành một quả cầu lôi đình cực lớn đập về phía U Vũ.
Đây chính là ứng dụng của bảo thuật Lôi Đế, thứ này hóa thành Thiểm điện chưởng, trong nháy mắt bùng phát.
"Gào..."
U Vũ hét lớn chấn động ra thiên âm, trong miệng như có gợn sóng khuếch tán ra ngoài, sau đó hóa thành phù văn cứ như biển gầm.
Tựa như là thần thông Sư tử hống, đây chính là "Thiên Nhân khiếu", vô cùng điên cuồng khiến cho hư không rung động, mấy ngọn núi ở phương xa nổ tung, cảnh tượng rất kinh khủng.
Thạch Hạo đưa tay vạch một đường, vô số cốt văn hiện lên hòng ngăn cách thiên âm, đồng thời trong hai tay của hắn xuất hiện thanh chiến mâu màu vàng được tạo thành từ lôi điện, thanh mâu này đâm thẳng ra ngoài hướng về mi tâm của U Vũ.
"Ầm!"
Thiên địa bạo động, hai tay U Vũ hợp ấn kẹp chặt lưỡi mâu đang đâm tới, lập tức ánh sáng vô lượng bùng phát.
Rất nhiều người chấn động, đây chính là Thiên Ấn, hai tay kết hợp lại thì có thể cắt đứt mọi vật chất hữu hình nào trên thế gian, chính là một trong những tuyệt học cấm kỵ của Thiên Nhân tộc!
Quả nhiên, lưỡi mâu nổ tung hóa thành lôi điện kinh thiên nhấn chìm nơi đó, ánh điện nhằm về bốn phương tám hướng khiến mọi người sợ hãi, nó cứ như là đại dương màu vàng bao phủ cả trời cao.
Nhưng mà, không ít người biến sắc khi nhìn thấy một giọt máu từ trên ngón tay của U Vũ chảy xuống, nơi đó xuất hiện vết thương.
"Là chỗ đó, là chỗ bị thương lúc lần đầu tiên va chạm với truyền nhân của Đạo tràng Chí Tôn, lúc đó bàn tay bị thương, máu chảy ra cho nên mới sử dụng tới Huyết nê thủ."
Mọi người thay đổi sắc mặt, hoàn toàn ý thức được U Vũ mượn nhờ ngón tay bị thương của mình nên mới thi triển bí thuật Huyết nê thủ đáng sợ kia.
Truyền nhân của Đạo tràng Chí Tôn quả nhiên đáng sợ, thân thể của hắn mạnh tới mức nào? Chỉ mới đòn thứ nhất đã khiến U Vũ xuất hiện vết thương nhẹ, đáng sợ tới quỷ quái, có chút khó tin.
Một sơn môn đã sa sút thế nhưng im hơi lặng tiếng bồi dưỡng ra một chí tôn trẻ tuổi? Trước đây thanh danh chẳng nổi, không ai biết đến, việc này quá kỳ lạ!
Rất nhiều người nhìn chằm chằm Thạch Hạo, cũng có mấy người lộ vẻ khác thường.
Thiên ấn lần nữa kết hợp, U Vũ lạnh lùng vô tình, hai bàn tay cứ như là hai thế giới va chạm hợp lại với nhau rồi đánh tan một đám phù văn của Thạch Hạo khiến bầu trời nơi đây rung lên dữ dội.
"Ầm!"
Thân thể Thạch Hạo phát sáng, cốt văn dày đặc, Thượng Thương kiếp quang xuất hiện, nó cứ như diệt thế nhấn về phía trước, đây chính là bảo thuật được hình thành từ Chí Tôn cốt ngày xưa của hắn.
Nơi đây trở nên sôi trào!
Biên: ronkute
Thiên địa chấn động, cốt văn lấp lánh.
Huyết dịch bắn lên chói mắt, đi kèm là ánh đỏ vô cùng rực rỡ.
"Thần huyết, vậy mà lại có cảnh tượng kỳ lạ như vậy!" Dù là một vài cao thủ đời trước cũng trở nên nghiêm túc, trong con ngươi bắn ra từng luồng tinh mang.
Máu rớt ra lại phát sinh ánh đỏ rực gần như đang bốc cháy, tỏa ra gợn sóng kinh khủng, mỗi giọt đều rực rỡ và óng ánh hơn cả hồng ngọc.
"Rầm!"
Bàn tay lần nữa giao kích cứ như là sấm rền.
Hai đại cao thủ trẻ tuổi lướt tới, phù văn đan dệt, thần quang ngút trời, mỗi người rút lui rồi thu quyền, đứng đối diện nhau trên đỉnh núi.
"Một nhân vật từ Đạo tràng Chí Tôn lại có thể đỡ một chưởng của U Vũ mà không chết, bàn tay chỉ chảy máu chút xíu mà thôi." Có người than nhẹ.
Mọi người nhìn thấy, cánh tay của thiếu niên thanh tú kia đỏ tươi dính phải mấy giọt máu, hắn đang cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
"Có thể tới một bước này cũng là giỏi lắm rồi, có thể chặn được một đòn của U Vũ thì cũng coi là nhân vật kinh diễm, tìm khắp các châu thì có mấy ai làm được?"
Sơ đại của Hoàng tộc, dung hợp Thiên Mệnh thạch, sức chiến đấu không cách nào suy đoán được, thế nhưng đệ tử của một sơn môn nhỏ lụn bại lại có thể chặn được mà không hề bỏ mạng.
Trên một đỉnh núi khác, U Vũ đứng sừng sững, tóc tím tung bay theo gió, hai mắt như đèn thần phóng ra ánh sáng đáng sợ, tỏa ra khí phách vô địch.
"U Vũ vô địch, ai dám so tài chứ!?" Tất cả đám trẻ tuổi của Thiên Nhân tộc đều phấn chấn, U Vũ một đòn đã gây ra sát thương cho thiếu niên của sơn môn lụn bại kia nên khiến bọn họ đều phấn chấn.
Gần đây, Thiên Nhân tộc gặp phải nhiều chuyện xui xẻo, tiên trân thì bị đoạt, Hoang lại đại khai sát giới, sau đó Vũ Luân bị đệ tử của một môn phái nhỏ giết chết, không ổn tí nào.
Hiện giờ U Vũ xuất kích với phong thái tung hoành ngang dọc ngoài ta còn ai, khiến cho thế hệ trẻ tuổi của Thiên Nhân tộc nhiệt huyết dâng trào.
"Đứa nhỏ U Vũ quả thật siêu phàm nhập thánh, còn mạnh hơn cả chúng ta tưởng tượng, chỉ là một đệ tử của sơn môn đã sa sút thì làm sao có thể so với chí tôn trẻ tuổi của tộc ta chứ."
Một ông lão Thần Hỏa cảnh nói, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi, hắn rất vui khi Thiên Nhân tộc đã có người nối nghiệp, tương lai chắc chắn sẽ tái hiện lại vẻ huy hoàng.
"Chắc chắn rồi, trong cơ thể của sơ đại nhà ta có chảy Hoàng huyết cổ xưa, trong xương cốt có dấu ấn vô địch, nếu như ngay cả đệ tử của một môn phái nhỏ cũng không áp chế dễ dàng thì làm sao ngạo thị ba ngàn châu thượng giới chứ?" Một lão già Thần Hỏa cảnh khác ngạo nghễ nói.
Đám Thiên Nhân trẻ tuổi càng thêm kích động, tự hào bộ tộc của chính mình. Có thể đoán rằng, U Vũ sẽ chỉ huy bọn họ hướng về con đường phục hưng, nhất định phải quật khởi, khí thôn sơn hà, lưu danh trong lịch sử.
Thiên Nhân tộc có Chân Thần tới, chỉ là sắc mặt bọn họ nghiêm túc, cũng chưa hề lộ nét mừng như những đệ tử kia, trái lại ánh mắt lạnh lẽo, ước rằng mình có thể ra tay ngay lập tức.
"U Vũ mạnh như thế sẽ chiến bại truyền nhân của Đạo tràng Chí Tôn một cách dễ dàng, không quá lâu đâu."
"Chỉ một quyền mà U Vũ đã khiến thiếu niên kia bị thương rồi."
Sinh linh các tộc bắt đầu bàn tán, Kim lang, Liệt Thiên Ma điệp, chủ nhân của Huyết hải, Phượng Vũ, Tiêu Đồ đều lộ vẻ khác thường nhìn chằm chằm giữa trường.
"Câm miệng, các ngươi thì biết cái gì, máu là của U Vũ!" Kim Lang quát lên, hắn đã hóa thành một thanh niên với tóc vàng đầy đầu cứ như là thái dương phát ra ánh sáng chói mắt, mà con ngươi lại cứ như dao ép người khác.
Đầu tiên là mọi người run lên, bị uy thế đáng sợ của hắn chấn nhiếp rồi sau đó là sợ hãi, lời hắn có ý gì, máu không phải của đệ tử Đạo tràng Chí Tôn sao?
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, vẻ mặt cứng đờ.
Vốn là có rất nhiều người đang xì xào, ngạc nhiên với sự mạnh mẽ của U Vũ, cho rằng một quyền đã đánh thương địch thủ, nhưng giờ lại nghe được đáp án này, quá đột ngột.
"Máu của U Vũ?" Không ít người cố gắng nuốt nước bọt, cảm thấy không thể tin được, tỏ vẻ khiếp sợ nhìn giữa trường.
Thân thể U Vũ đầy kiên cường đứng trên ngọn núi cứ như là một vị Ma thần, uy thế tinh thần mạnh tới khiếp người khiến ai ai cũng nghẹt thở, hai mắt sâu lắng, ống tay áo phất phới không cách nào nhìn thấy tình huống ở hai tay.
Mà bên kia, tuy rằng bàn tay của thiếu niên Đạo tràng Chí Tôn có máu đỏ tươi đang nhỏ xuống, thế nhưng hình như... không có vết thương nào cả.
Mọi người ồ lên, chỉ mới đòn thứ nhất mà U Vũ đã ăn thiệt thòi rồi, cũng không phải đệ tử của sơn môn nhỏ rách nát bị thương? Việc này khiến người khác khó mà tin được.
"Đây không phải là sự thật!" Một đám trẻ tuổi của Thiên Nhân tộc sắc mặt trắng bệch, cố gắng nắm chặt nắm đấm nhìn chằm chằm về trước.
Thì ra kết quả là như thế, hoàn toàn trái ngược với những lời hoan hô vừa nãy của bọn họ, cơ bản không cùng một chuyện, việc này khiến bọn họ giật mình cộng chút sợ hãi, lo lắng U Vũ sẽ bị thua.
Lão già Thần Hỏa cảnh của tộc này cũng ngạc nhiên, dù là bọn họ cũng không cách nào nhận ra được đầu đuôi, chủ yếu là quá tin tưởng vào sự mạnh mẽ của U Vũ, không ngờ thân thể của thiếu niên kia lại đáng sợ tới lạ thường như vậy.
Xa xa, những người quan chiến càng thêm ồn ào, âm thanh ầm ĩ khắp chốn.
"Hả?"
Ánh mắt của tên Chân Thần Thiên Nhân tộc lóe lên, có chút thoải mái, thở dài một hơi.
Ngoài ra, một vài nhân vật kiệt xuất của các giáo cũng trợn hai mắt, lộ vẻ hoảng sợ.
Mà Kim Lang, thánh nữ của Kiếm cung, Phượng Vũ, Mục Tử Tiêu, Liệp Thiên Ma điệp thì lộ vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm biến hóa trên chiến trường.
Bàn tay phải của Thạch Hạo đỏ chót phát ra ánh lửa đỏ đậm, đồng thời đang lan tràn về toàn bộ cánh tay của hắn, cốt văn quấn quanh phát ra từng tiếng nổ vang rền.
"Huyết nê thủ!"
Mục Tử Tiêu của Thư viện Thần Nhai trầm giọng nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ba chữ này tựa như có ma tính vậy.
Những người khác nghe thấy thế thì đều biến sắc.
Dù là một vài ông lão cũng run lên, lông mày dựng thẳng nhìn cánh tay của Thạch Hạo, sau đó nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
Tu sĩ các giáo cũng phát lạnh, trên người nổi hết da gà.
Huyết nê thủ là một quyền ấn đầy đáng sợ, một khi luyện thành thì khi đánh lên trên người cùng cấp, có thể khiến huyết nhục của người đó khô kiệt, tinh khí cháy sạch hóa thành thịt nát.
Loại bí thuật này rất độc ác, được cho là một thủ đoạn bị ngăn cấm.
Trước kia, từng có không ít Thiên Thần chết dưới quyền ấn này, thậm chí còn có một vài Giáo chủ vì thế mà nuốt hận, được xưng là 'Ma thủ' có thể giết đại nhân vật.
Luyện thành phương pháp này vô cùng khó, đây cũng không phải là bí mật bất truyền gì của bất kỳ giáo nào, nếu như có tâm và chịu chi lớn thì có thể đoạt được kinh văn hoàn chỉnh. Chỉ là nó quá khó tu thành, sơ sẩy một chút là tiêu sạch huyết tinh của chính mình khiến bản thân nhận lấy thiệt thòi, không mấy ai có thể luyện thành.
Mọi người không nghĩ tới, U Vũ lại sở hữu bí thuật này, lấy máu của mình làm vật dẫn để thi triển Huyết nê thủ!
Hiển nhiên, truyền nhân của Đạo tràng Chí Tôn đã gặp phiền toái lớn.
Cả cánh tay của Thạch Hạo đều bị đốt cháy như muốn hóa tan đi, cảm giác này không tốt chút nào, có chút phiền phức, Huyết nê thủ là một trong những loại quyền ấn sắc bén nhất của thượng giới.
"Phá!"
Hắn quát lớn một tiếng, thở mạnh như sấm, hư không sinh ra tia điện, cả cánh tay dâng lên từng làn khí lành, hắn vận dụng bảo thuật mạnh nhất của chính mình để xóa đi phù văn màu máu này.
Chỉ là loại bí thuật này quá đặc biệt, cứ như là mụt nhọt gắn liền trên xương cốt, một khi dính phải thì khó mà tiêu trừ, muốn dung hợp làm một thể với huyết nhục.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Huyết nê thủ, thân thể sẽ hóa thành bùn, quá trình này khó có thể ngăn cản!
"Ầm!"
Thạch Hạo sẽ không buông tay mà lấy công thay thủ, huyết nhục cả cánh tay rung lên, huyết dịch kịch liệt hóa thành một thanh thần kiếm, phát ra ánh kiếm hừng hực.
Xoẹt!
Lỗ chân lông của hắn phát sáng phun ra từng màn sương máu. Sau đó, cốt văn lờ mờ cứ như cả cánh tay đang bốc cháy kia từ từ bình thường trở lại, không còn gợn sóng nữa.
"Đại sư huynh của Đạo tràng Chí Tôn lợi hại thật, có thể phá giải được Huyết nê thủ!"
Đừng nói là người trẻ tuổi, dù là một vài ông lão cũng trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ.
Trước kia, vì sao lại có Thiên Thần Giáo chủ chết dưới cú đấm này, đó là bởi vì nó quá kỳ lạ và độc ác, nếu đánh trúng cùng cấp thì rất khó phá giải.
"Ầm!"
Trong vùng núi này phát ra ánh sáng chói mắt, bởi vì hai cường giả trẻ tuổi lại tiếp tục xuất thủ, cả hai xông về phía nhau cứ như là hai ngọn núi va chạm, thanh thế to lớn.
Hai người giao thủ với tốc độ cực nhanh, hóa thành hai bóng mờ, xung quanh hình thành nên từng mảng thần quang, tốc độ quá nhanh, thoáng cái đã chém giết hơn trăm hiệp.
Việc này khiến người khác chấn động, nguyên tưởng rằng chỉ hơn mười chiêu là chiến đâu sẽ kết thúc thế nhưng sự mạnh mẽ của đại sư huynh Đạo tràng Chí Tôn lại vượt quá tưởng tượng mọi người, không ngờ lại ngang ngửa với U Vũ.
Kết quả này đã lật đổ mọi suy đoán trước khi hai người khai chiến. Song hùng tranh bá, mưa gió biến đổi, đây nhất định sẽ là một cuộc đại chiến khó mà dự đoán được.
U Vũ rất mạnh bạo, vừa bắt đầu đã chủ động thảo phạt, sát chiêu không dứt, cứ như là Chu Yếm nhảy bật lên, một lúc lại như Đại bằng giương cánh vồ về trước.
"Ầm!"
Cả hai tay nắm pháp ấn khiến hư không chấn động, một tay như hổ tay kia như rồng kèm theo là những tiếng gầm gừ, một hổ một rồng hiện ra, long hổ tranh bá bảo ấn kinh người đánh giết Thạch Hạo.
"Xoẹt!"
Song quyền của Thạch Hạo cũng phát ra ánh sáng lấp lánh, trời cao bị chấn cho uốn éo, thần lực xung kích, chùm sáng ngập trời.
Nếu như người khác dính phải thì chắc chắn sẽ nổ tung trong chớp mắt, bốc lên từng làn sương máu.
Thạch Hạo ngăn cản đối phương sau đó cả người tỏa ra điềm lành, lộ ra gợn sóng kinh người, một chân của hắn cứ như là long xà vẫy đuôi quật mạnh ra ngoài, vô cùng mạnh mẽ.
Đây là Kim Xà thối, là bảo thuật đã đạt được trong bí cảnh Nguyên Thiên, tên gọi tuy bình thường thế nhưng lại có uy lực kinh người, cứ như là chiếc roi do long xà hóa thành khiến cả hư không run rẩy.
U Vũ vô cùng mạnh mẽ, giơ tay nắm lên một ngọn núi lớn rồi ném thẳng tới Thạch Hạo.
Răng rắc!
Kim Xà thối của Thạch Hạo lưu lại một vệt bóng roi màu vàng đánh thẳng lên ngọn núi, lập tức thứ này nổ tung, đá vỡ tung tóe, cắt bay đá chạy. Mà bóng roi này cũng không biến đổi phương hướng, nó cộng hưởng với long xà và khóa chặt rồi quật mạnh tới U Vũ.
Ầm!
U Vũ dùng hai tay đỡ lấy, lập tức khí huyết bị chấn cho cuộn trào, tóc tím múa tung, hai mắt phát sáng, trong con ngươi bắn ra hai thanh chiến mâu vô cùng chói mắt.
Keeng!
Thạch Hạo há miệng phun ra một chùm tia chớp đánh bay chiến mâu khiến nó tiêu tán trong hư không.
Cùng lúc đó, bàn tay phải của Thạch Hạo vỗ xuống, một chùm sáng bao phủ rồi hóa thành một quả cầu lôi đình cực lớn đập về phía U Vũ.
Đây chính là ứng dụng của bảo thuật Lôi Đế, thứ này hóa thành Thiểm điện chưởng, trong nháy mắt bùng phát.
"Gào..."
U Vũ hét lớn chấn động ra thiên âm, trong miệng như có gợn sóng khuếch tán ra ngoài, sau đó hóa thành phù văn cứ như biển gầm.
Tựa như là thần thông Sư tử hống, đây chính là "Thiên Nhân khiếu", vô cùng điên cuồng khiến cho hư không rung động, mấy ngọn núi ở phương xa nổ tung, cảnh tượng rất kinh khủng.
Thạch Hạo đưa tay vạch một đường, vô số cốt văn hiện lên hòng ngăn cách thiên âm, đồng thời trong hai tay của hắn xuất hiện thanh chiến mâu màu vàng được tạo thành từ lôi điện, thanh mâu này đâm thẳng ra ngoài hướng về mi tâm của U Vũ.
"Ầm!"
Thiên địa bạo động, hai tay U Vũ hợp ấn kẹp chặt lưỡi mâu đang đâm tới, lập tức ánh sáng vô lượng bùng phát.
Rất nhiều người chấn động, đây chính là Thiên Ấn, hai tay kết hợp lại thì có thể cắt đứt mọi vật chất hữu hình nào trên thế gian, chính là một trong những tuyệt học cấm kỵ của Thiên Nhân tộc!
Quả nhiên, lưỡi mâu nổ tung hóa thành lôi điện kinh thiên nhấn chìm nơi đó, ánh điện nhằm về bốn phương tám hướng khiến mọi người sợ hãi, nó cứ như là đại dương màu vàng bao phủ cả trời cao.
Nhưng mà, không ít người biến sắc khi nhìn thấy một giọt máu từ trên ngón tay của U Vũ chảy xuống, nơi đó xuất hiện vết thương.
"Là chỗ đó, là chỗ bị thương lúc lần đầu tiên va chạm với truyền nhân của Đạo tràng Chí Tôn, lúc đó bàn tay bị thương, máu chảy ra cho nên mới sử dụng tới Huyết nê thủ."
Mọi người thay đổi sắc mặt, hoàn toàn ý thức được U Vũ mượn nhờ ngón tay bị thương của mình nên mới thi triển bí thuật Huyết nê thủ đáng sợ kia.
Truyền nhân của Đạo tràng Chí Tôn quả nhiên đáng sợ, thân thể của hắn mạnh tới mức nào? Chỉ mới đòn thứ nhất đã khiến U Vũ xuất hiện vết thương nhẹ, đáng sợ tới quỷ quái, có chút khó tin.
Một sơn môn đã sa sút thế nhưng im hơi lặng tiếng bồi dưỡng ra một chí tôn trẻ tuổi? Trước đây thanh danh chẳng nổi, không ai biết đến, việc này quá kỳ lạ!
Rất nhiều người nhìn chằm chằm Thạch Hạo, cũng có mấy người lộ vẻ khác thường.
Thiên ấn lần nữa kết hợp, U Vũ lạnh lùng vô tình, hai bàn tay cứ như là hai thế giới va chạm hợp lại với nhau rồi đánh tan một đám phù văn của Thạch Hạo khiến bầu trời nơi đây rung lên dữ dội.
"Ầm!"
Thân thể Thạch Hạo phát sáng, cốt văn dày đặc, Thượng Thương kiếp quang xuất hiện, nó cứ như diệt thế nhấn về phía trước, đây chính là bảo thuật được hình thành từ Chí Tôn cốt ngày xưa của hắn.
Nơi đây trở nên sôi trào!