Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 698: Chạy trối chết
Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Còn không ra sao?" Trên không trung bình nguyên màu máu, Thiên Thần đứng nơi đó nhìn xuống phía dưới, nói đến đây thì khí tức của nàng hoàn toàn thay đổi, như một ngọn núi lớn đặt trong lòng mọi người.
"Tiền bối, chuyện không liên quan đến chúng ta!" Có người hoảng sợ, sợ nàng đại khai sát giới.
"Ò o o... "
Giữa không trung, một tiếng gào thét trầm thấp của mãng ngưu vang lên, cùng với sóng khí màu đen cuồn cuộn, sóng âm như thiên lôi chấn thế, vang vọng khắp bình nguyên.
Đầu trâu màu đen trên vai trái Thiên Thần kia mở mắt, phát ra tiếng gào vô cùng khủng bố, càng có gợn sóng màu đen lan tỏa, chấn động hư không!
"A..."
Rất nhiều người kêu to, trên bình nguyên bên dưới có hơn ngàn người, nhưng vào lúc này, rất nhiều bóng người nổ tung, dưới tiếng mãng ngưu gào thét chia năm xẻ bảy, sương máu bốc lên.
Loại cảnh tượng này quá mức kinh người, gợn sóng màu đen lan rộng, sóng âm chấn động bầu trời, trong chớp mắt thôi lập tức có hơn ba ngàn người thân thể bị nứt toác, chết oan uổng.
Còn có một số người tuy còn sống nhưng thất khiếu chảy máu, tất cả đều đang cật lực chống cự, có không ít đều là thần linh, kết quả vẫn không được.
Nơi này như địa ngục trần gian, sinh linh đốt lên Thần hỏa cũng không đủ trình, thần diễm ngoài cơ thể bọn họ mờ dần rồi tắt hẳn sau đó hình thần nổ tung.
Vốn Thạch Hạo muốn mặc vào giáp trụ rách nát, cũng muốn thi triển đại thần thông Súc địa thành thốn, cùng với lấy ra thiên hà nguyền rủa trong lò luyện đan, kết quả phát hiện xung quanh phù quang bay lên.
Có vài tên cường giả tay cầm bí bảo đang phòng thủ ở khu vực này, mà Vân Hi lại càng kéo hắn vào trong khu vực trung tâm phù văn bảo vệ.
"Hi nhi, ngươi kéo hắn làm gì?" Một ông lão cau mày, kéo một người ngoài vào dễ xảy ra biến cố.
"Hắn đã từng cứu ta." Vân Hi nói, để Thạch Hạo đứng bên trong phù văn, không cần đi ra ngoài phạm vi bao phủ của bí bảo.
Vài tên cường giả không nói gì, chuyện kia sao có thể tính là cứu. Bất quá bọn họ cũng không để ý chuyện này lắm, thần sắc đều nghiêm túc, nhìn hướng trời cao.
"Ha ha... Trên con đường này thật có cá lọt lưới, xem ra ta đến đúng rồi!" Thiên Thần trên không trung mở miệng mang theo túc sát* cùng hàn ý.
(*): Xơ xác tiêu điều.
Trước kia sinh linh này cũng không thể xác định nhưng bây giờ đã đạt được chứng thực.
"Tiền bối, ngươi lạm sát người vô tội, giết hàng loạt sinh linh như vậy không sợ làm trời nổi giận sao?" Một ông lão Thiên Nhân tộc mở miệng.
"Các ngươi nếu sớm đứng ra thì đã không có chuyện gì rồi sao?" Thiên Thần ba đầu lạnh lùng nói, đã đến cảnh giới này, thích làm gì làm, căn bản không cần để ý.
Nàng nhìn chằm chằm Vân Hi rồi cười nhạt, ác nghiệt nói: "Thiên Mệnh thạch trên người ngươi, đã cùng ngươi dung hợp nhưng hẳn là còn có thể tinh luyện ra lại."
Mọi người nghe vậy không ai không biến sắc, vị Thiên Thần này quá vô tình, muốn đoạt tạo hóa, phá hủy căn cơ người ta.
Thiên Nhân tộc tuyệt đối không thể nào khoan nhượng, nên biết từ Nhân thành Thiên quá mức khó khăn, bây giờ sắp sửa xuất hiện người như vậy sao có thể để người ngoài sát hại.
"Lần này, Thiên Nhân tộc các ngươi thu hoạch không nhỏ nhen. Thời Thái cổ đạt được sáu viên Thiên Mệnh thạch khiến cấp độ sinh mệnh của sáu người tiến hóa đến mức tận cùng. Đời này, lại đạt được bốn viên đồng dạng kinh người. Chỉ là kết quả đã hoàn toàn khác, không cho các ngươi thời gian trưởng thành, Thiên nhân Hoàng tộc khó xuất hiện!"
"Tiền bối, ngươi chặn giết như vậy, lấy lớn hiếp nhỏ, liền không sợ gặp phải trả thù sao? Một vị cổ tổ của Thiên Nhân tộc ta vẫn còn sống!" Một ông lão quát lên.
"Ngươi đang uy hiếp ta sao, ngươi là nói trong sáu người tiến hóa đến cấp độ cực hạn những năm trước thái cổ còn lại một người sống đến tận ngày nay sao? Không cần doạ ta, ha ha. . ." Nữ tử cười to, sau đó ánh mắt chợt lạnh, nói: "Ta nhận được tin tức, hắn đã không thể xuất hiện, không cách nào uy hiếp thiên hạ."
"Cổ tổ tộc ta sẽ thức tỉnh!" Một bà lão lớn tiếng nói.
Thạch Hạo nghe vậy, trong lòng chấn động, trong sáu đại Thiên nhân của Thiên Nhân tộc ngày xưa khai sáng thần thoại Hoàng tộc lại có một người còn sống đến bây giờ, chỉ là tựa hồ xảy ra vấn đề.
"Thiên mệnh thạch chỉ có thể dung hợp với cơ thể trẻ tuổi, bây giờ nếu không diệt trừ bốn tên thiên tài trẻ tuổi này, tương lai sẽ tạo ra được bốn đại Thiên nhân vô địch, tình huống như thế không cho phép xuất hiện!" Nữ Thiên Thần lạnh lẽo, nói: "Ba đội nhân mã khác có thể khó đối phó, nhưng một đội các ngươi nhất định sẽ dễ dàng bị xoá bỏ."
Nói tới đây, nàng giơ tay lên, chậm rãi hướng phía dưới đè xuống, tay ngọc trắng loáng toả ra hào quang, toàn bộ đại địa bị chấn động đều đang vỡ ra, đá vụn bắn tung trời.
"A. . ." Mấy trăm người còn lại Thần hỏa ngoài cơ thể bị dập tắt, thân thể đứt thành từng khúc, chết oan chết uổng.
Cảnh tượng như thế này vô cùng đáng sợ, nàng cực kỳ bình tĩnh, chỉ là một bàn tay nhẹ nhàng đè xuống dưới liền tạo thành cảnh tượng đại địa lún xuống như thế, quá kinh khủng.
Hơn nữa, một tay diệt quần thần!
Thiên Nhân tộc nơi này, tiếng bí bảo rạn nứt truyền ra, mấy đại cao thủ hiển nhiên không chống đỡ nổi, căn bản không phải là đối thủ, dù sao không phải là Thiên Thần.
"Sư thúc tổ, ngươi ở phương nào, xin mau mau hiển linh!" Vài tên Thiên nhân hét lớn.
"Ầm!"
Nơi xa, một bóng người nhỏ gầy đập tới, so với người thường thấp hơn một cái đầu, thế nhưng lại mang theo một cái chùy đồng to như cái thớt, xoay xoay, đập về phía Thiên Thần trong hư không.
"Ngươi tuổi thọ đã hết, còn cùng ta đánh nhau sống chết, sớm muộn cũng sẽ bị tiêu hao đến chết tươi." Nữ Thiên Thần ba đầu lạnh lùng nói, đầu voi trên vai phải của nàng rống lên, cái vòi màu bạc vung vẩy, tựa như thiên đao, một tiếng keng đập lên chùy đồng, tiếng vang điếc tai.
"Nạp mạng đi!" Cường giả Thiên Nhân tộc gầm lên, tuy rằng còm nhom nhưng thần lực cái thế, là một vị Thiên Thần, hắn xoay chuyển chùy đồng, đập nát hư không, rầm rầm vang vọng.
Giờ phút này, một ít ngọn núi nơi xa tựa như rơm rạ, dưới loại sóng thần lực kinh thế này, bay lên trời cao, có vẻ nhẹ nhàng.
"Giết!"
Thiên Thần ba đầu phản kích, thò ra bàn tay như ngó sen, cả người bùng phát ánh sáng thần thánh, đón giết Thiên Thần của Thiên Nhân tộc.
"Các ngươi đi mau!" Ông lão Thiên Nhân tộc tay cầm chùy thần mở miệng, hắn đã ngăn được nữ Thiên Thần.
"Vô dụng, trừ phi ba đội nhân mã khác của các ngươi thành công phá vây thoát ra một vài người, nếu không bốn đội nhân mã có thể sẽ bị diệt sạch, tối thiểu đội này sẽ toàn diệt." Nữ Thiên Thần lạnh lùng nói.
"Không sai, Thiên nhân trên đường này có thể diệt sạch." Một thanh âm vô tình truyền đến, Thiên Thần áo bạc lại xuất hiện, cầm trong tay chiến mâu bóng lưỡng.
Lấy hắn làm trung tâm, ánh bạc hướng ra phía ngoài khuếch tán, khí tức khủng bố, thần uy kinh thế.
"Thiên Nhân tộc ta dù có sa sút cũng là một đạo thống bất hủ, không phải ai cũng có thể có ý đồ." Đúng lúc này, nơi trời xa lại xuất hiện một bóng người, đây là một người trung niên tóc tím.
"Thú vị, một đội nhân mã này có hai tên Thiên Thần, nhưng vẫn còn kém, các ngươi vẫn phải chết!" Thiên Thần áo bạc quát, tiến lên nghênh tiếp.
"Ầm!"
Bầu trời bị đâm thủng, trong tay hắn cầm chiến mâu màu bạc, giết về Thiên Thần tóc tím kia.
Đại chiến kinh thế bùng nổ, hai cặp Thiên Thần đánh nhau sống chết.
"Đi mau!" Hai đại Thiên Thần Thiên Nhân tộc ra lệnh, bởi vì hắn linh cảm được không ổn, phương xa ma ảnh chập chùng, lại có một đoàn cường giả vây tới.
Những người này không tham gia được vào đại chiến cấp Thiên Thần, thế nhưng chống đỡ Thiên Thần một thoáng thì dư sức, thực lực mạnh mẽ.
"Vù!"
Thiên Thần tay cầm đại chùy của Thiên Nhân tộc kia, một bên đại chiến cùng cô gái ba đầu một bên đánh ra một chưởng giết chết một mảnh ma ảnh. Đồng thời bàn tay lớn chộp một cái đưa đám người Vân Hi ra ngoài, quăng về trời xa.
Đây là một hồi chạy trối chết.
Thạch Hạo hoàn toàn không còn gì để nói, lại bị mang theo, muốn rời đi một mình cũng không được, bởi vì hắn đã nghe được bí mật không nên nghe.
Vài tên cường giả bảo vệ Vân Hi sắc mặt khó chịu, hiển nhiên có kích động muốn diệt khẩu nhưng lại bị Vân Hi ngăn cản.
"Đi mau, nhất định phải sống sót trở về!" Một ông lão Thiên Nhân tộc quay đầu liếc nhìn đại chiến, trên mặt tràn ngập lo lắng, ông không biết hai đại Thiên Thần trong tộc có thể thắng hay không.
Nhất định phải mang Vân Hi đã dung hợp Thiên Mệnh thạch trở lại, nếu không tất cả nỗ lực đều uổng phí rồi.
"Không biết ba đội nhân mã khác thế nào rồi?" Bọn họ cũng lo lắng cho ba tên kỳ tài đã dung hợp Thiên mệnh thạch khác, khó đoán sống chết.
"Ầm!"
Phía sau, trời đất cùng run rẩy, ánh sáng vạn trượng, bốn đại Thiên Thần đã đánh nhau thật sự, có người thêu đốt bản thân muốn tự bạo.
"Thiên Nhân tộc có thể huy hoàng quật khởi, lần nữa trở thành Hoàng tộc thượng giới, thành bại tại lần này thôi, nếu bốn tên trẻ tuổi đều còn sống trở về ngày sau còn sợ ai!" Ông lão Thiên Nhân tộc đang chạy trốn thấp giọng gào thét.
"Xin tộc lão yên tâm, tộc ta nhất định có thể tái hiện vinh quang ngày xưa." Vân Hi nói.
Đáng tiếc, hiện thực quá tàn khốc, không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ, một vị Thiên Thần của Thiên Nhân tộc tự bạo, máu nhuộm trời cao, lấy loại phương thức thảm thiết này kết thúc cùng thu cục.
Đại chiến Thiên Thần đã kết thúc, một người tự bạo lan cả đến Thiên Thần bên địch và bên mình. khiến cường giả gần đó bị thương nặng.
"Thiên Thần sống sót thương thế rất nặng, đều đi tìm chỗ trị thương, trong thời gian ngắn sẽ không đuổi kịp, bọn họ cũng lo lắng bị người giết chết" Một ông lão bên cạnh Vân Hi nói.
"Phốc!"
Máu tươi bay lên, một ông lão Thiên Nhân tộc cánh tay phải đổ máu, suýt bị chem đứt.
Ngẩng đầu nhìn lên, giữa bầu trời xuất hiện một đám hung cầm, nhiều chủng tộc, thế nhưng đều cực kỳ mạnh mẽ.
"Trốn!"
Đây là một cuộc đại truy sát, Thạch Hạo thầm kêu không may, vốn là hắn không có chuyện gì lại bị mang theo bỏ chạy, thực sự có chút không cam lòng.
"Tộc lão, thả hắn đi, ném đại ở chỗ nào đó, đừng để hắn theo chúng ta." Vân Hi nói, bởi vì hiện tại mang theo Thạch Hạo bên cạnh ngược lại là hại hắn.
Hai ngày sau, mấy tên bảo vệ trước sau bỏ mạng, trong lúc bị truy sát từng người đều chết đi, tất cả đều chết trận.
Vân Hi cũng bị thương, nửa người chảy máu, suýt chút bị quang nhận từ trong miệng một con hung cầm trong miệng phun ra trúng chỗ yếu hại.
Mà Thạch Hạo vốn là bị mang theo lại không có việc gì, khôi phục tự do.
Thạch Hạo thở dài, lần này thực sự là cực kỳ không may, tự nhiên lại bị cuốn vào một hồi phân tranh vậy, hiển nhiên là hắn không thể nhìn Vân Hi bị giết.
"Ngươi có biết rõ về bình nguyên màu máu không?" Hắn nhẹ giọng hỏi, cõng Vân Hi nhanh như chớp, vận dụng thần thông Súc địa thành thốn cực tốc chạy trốn.
"Nếu thực sự không có cách nào, chúng ta chỉ có thể xông vào chiến trường màu máu âm khí ngập trời, quỷ vật hoành hành kia thôi." Vân Hi khẽ nói, vô cùng thương tâm, cường giả bảo vệ nàng đều đã chết trận.
Nàng không biết trong tộc ba tên thiên tài khác có trốn được hay không, Thiên mệnh thạch quá quan trọng nhưng cũng gặp phải đại họa như vậy.
Liên tiếp mấy ngày, bọn họ đều trong sống chết trốn chạy vượt qua, sợ truy sát phía sau tìm được, đặc biệt nếu như Thiên Thần xuất hiện thì chết chắc.
Cuối cùng không còn cách nào. Thạch Hạo lựa chọn tiến vào tuyệt địa, cõng Vân Hi vọt vào trong âm vụ cuồn cuộn, ngăn cách khí tức với bên ngoài.
Biên: ronkute
"Còn không ra sao?" Trên không trung bình nguyên màu máu, Thiên Thần đứng nơi đó nhìn xuống phía dưới, nói đến đây thì khí tức của nàng hoàn toàn thay đổi, như một ngọn núi lớn đặt trong lòng mọi người.
"Tiền bối, chuyện không liên quan đến chúng ta!" Có người hoảng sợ, sợ nàng đại khai sát giới.
"Ò o o... "
Giữa không trung, một tiếng gào thét trầm thấp của mãng ngưu vang lên, cùng với sóng khí màu đen cuồn cuộn, sóng âm như thiên lôi chấn thế, vang vọng khắp bình nguyên.
Đầu trâu màu đen trên vai trái Thiên Thần kia mở mắt, phát ra tiếng gào vô cùng khủng bố, càng có gợn sóng màu đen lan tỏa, chấn động hư không!
"A..."
Rất nhiều người kêu to, trên bình nguyên bên dưới có hơn ngàn người, nhưng vào lúc này, rất nhiều bóng người nổ tung, dưới tiếng mãng ngưu gào thét chia năm xẻ bảy, sương máu bốc lên.
Loại cảnh tượng này quá mức kinh người, gợn sóng màu đen lan rộng, sóng âm chấn động bầu trời, trong chớp mắt thôi lập tức có hơn ba ngàn người thân thể bị nứt toác, chết oan uổng.
Còn có một số người tuy còn sống nhưng thất khiếu chảy máu, tất cả đều đang cật lực chống cự, có không ít đều là thần linh, kết quả vẫn không được.
Nơi này như địa ngục trần gian, sinh linh đốt lên Thần hỏa cũng không đủ trình, thần diễm ngoài cơ thể bọn họ mờ dần rồi tắt hẳn sau đó hình thần nổ tung.
Vốn Thạch Hạo muốn mặc vào giáp trụ rách nát, cũng muốn thi triển đại thần thông Súc địa thành thốn, cùng với lấy ra thiên hà nguyền rủa trong lò luyện đan, kết quả phát hiện xung quanh phù quang bay lên.
Có vài tên cường giả tay cầm bí bảo đang phòng thủ ở khu vực này, mà Vân Hi lại càng kéo hắn vào trong khu vực trung tâm phù văn bảo vệ.
"Hi nhi, ngươi kéo hắn làm gì?" Một ông lão cau mày, kéo một người ngoài vào dễ xảy ra biến cố.
"Hắn đã từng cứu ta." Vân Hi nói, để Thạch Hạo đứng bên trong phù văn, không cần đi ra ngoài phạm vi bao phủ của bí bảo.
Vài tên cường giả không nói gì, chuyện kia sao có thể tính là cứu. Bất quá bọn họ cũng không để ý chuyện này lắm, thần sắc đều nghiêm túc, nhìn hướng trời cao.
"Ha ha... Trên con đường này thật có cá lọt lưới, xem ra ta đến đúng rồi!" Thiên Thần trên không trung mở miệng mang theo túc sát* cùng hàn ý.
(*): Xơ xác tiêu điều.
Trước kia sinh linh này cũng không thể xác định nhưng bây giờ đã đạt được chứng thực.
"Tiền bối, ngươi lạm sát người vô tội, giết hàng loạt sinh linh như vậy không sợ làm trời nổi giận sao?" Một ông lão Thiên Nhân tộc mở miệng.
"Các ngươi nếu sớm đứng ra thì đã không có chuyện gì rồi sao?" Thiên Thần ba đầu lạnh lùng nói, đã đến cảnh giới này, thích làm gì làm, căn bản không cần để ý.
Nàng nhìn chằm chằm Vân Hi rồi cười nhạt, ác nghiệt nói: "Thiên Mệnh thạch trên người ngươi, đã cùng ngươi dung hợp nhưng hẳn là còn có thể tinh luyện ra lại."
Mọi người nghe vậy không ai không biến sắc, vị Thiên Thần này quá vô tình, muốn đoạt tạo hóa, phá hủy căn cơ người ta.
Thiên Nhân tộc tuyệt đối không thể nào khoan nhượng, nên biết từ Nhân thành Thiên quá mức khó khăn, bây giờ sắp sửa xuất hiện người như vậy sao có thể để người ngoài sát hại.
"Lần này, Thiên Nhân tộc các ngươi thu hoạch không nhỏ nhen. Thời Thái cổ đạt được sáu viên Thiên Mệnh thạch khiến cấp độ sinh mệnh của sáu người tiến hóa đến mức tận cùng. Đời này, lại đạt được bốn viên đồng dạng kinh người. Chỉ là kết quả đã hoàn toàn khác, không cho các ngươi thời gian trưởng thành, Thiên nhân Hoàng tộc khó xuất hiện!"
"Tiền bối, ngươi chặn giết như vậy, lấy lớn hiếp nhỏ, liền không sợ gặp phải trả thù sao? Một vị cổ tổ của Thiên Nhân tộc ta vẫn còn sống!" Một ông lão quát lên.
"Ngươi đang uy hiếp ta sao, ngươi là nói trong sáu người tiến hóa đến cấp độ cực hạn những năm trước thái cổ còn lại một người sống đến tận ngày nay sao? Không cần doạ ta, ha ha. . ." Nữ tử cười to, sau đó ánh mắt chợt lạnh, nói: "Ta nhận được tin tức, hắn đã không thể xuất hiện, không cách nào uy hiếp thiên hạ."
"Cổ tổ tộc ta sẽ thức tỉnh!" Một bà lão lớn tiếng nói.
Thạch Hạo nghe vậy, trong lòng chấn động, trong sáu đại Thiên nhân của Thiên Nhân tộc ngày xưa khai sáng thần thoại Hoàng tộc lại có một người còn sống đến bây giờ, chỉ là tựa hồ xảy ra vấn đề.
"Thiên mệnh thạch chỉ có thể dung hợp với cơ thể trẻ tuổi, bây giờ nếu không diệt trừ bốn tên thiên tài trẻ tuổi này, tương lai sẽ tạo ra được bốn đại Thiên nhân vô địch, tình huống như thế không cho phép xuất hiện!" Nữ Thiên Thần lạnh lẽo, nói: "Ba đội nhân mã khác có thể khó đối phó, nhưng một đội các ngươi nhất định sẽ dễ dàng bị xoá bỏ."
Nói tới đây, nàng giơ tay lên, chậm rãi hướng phía dưới đè xuống, tay ngọc trắng loáng toả ra hào quang, toàn bộ đại địa bị chấn động đều đang vỡ ra, đá vụn bắn tung trời.
"A. . ." Mấy trăm người còn lại Thần hỏa ngoài cơ thể bị dập tắt, thân thể đứt thành từng khúc, chết oan chết uổng.
Cảnh tượng như thế này vô cùng đáng sợ, nàng cực kỳ bình tĩnh, chỉ là một bàn tay nhẹ nhàng đè xuống dưới liền tạo thành cảnh tượng đại địa lún xuống như thế, quá kinh khủng.
Hơn nữa, một tay diệt quần thần!
Thiên Nhân tộc nơi này, tiếng bí bảo rạn nứt truyền ra, mấy đại cao thủ hiển nhiên không chống đỡ nổi, căn bản không phải là đối thủ, dù sao không phải là Thiên Thần.
"Sư thúc tổ, ngươi ở phương nào, xin mau mau hiển linh!" Vài tên Thiên nhân hét lớn.
"Ầm!"
Nơi xa, một bóng người nhỏ gầy đập tới, so với người thường thấp hơn một cái đầu, thế nhưng lại mang theo một cái chùy đồng to như cái thớt, xoay xoay, đập về phía Thiên Thần trong hư không.
"Ngươi tuổi thọ đã hết, còn cùng ta đánh nhau sống chết, sớm muộn cũng sẽ bị tiêu hao đến chết tươi." Nữ Thiên Thần ba đầu lạnh lùng nói, đầu voi trên vai phải của nàng rống lên, cái vòi màu bạc vung vẩy, tựa như thiên đao, một tiếng keng đập lên chùy đồng, tiếng vang điếc tai.
"Nạp mạng đi!" Cường giả Thiên Nhân tộc gầm lên, tuy rằng còm nhom nhưng thần lực cái thế, là một vị Thiên Thần, hắn xoay chuyển chùy đồng, đập nát hư không, rầm rầm vang vọng.
Giờ phút này, một ít ngọn núi nơi xa tựa như rơm rạ, dưới loại sóng thần lực kinh thế này, bay lên trời cao, có vẻ nhẹ nhàng.
"Giết!"
Thiên Thần ba đầu phản kích, thò ra bàn tay như ngó sen, cả người bùng phát ánh sáng thần thánh, đón giết Thiên Thần của Thiên Nhân tộc.
"Các ngươi đi mau!" Ông lão Thiên Nhân tộc tay cầm chùy thần mở miệng, hắn đã ngăn được nữ Thiên Thần.
"Vô dụng, trừ phi ba đội nhân mã khác của các ngươi thành công phá vây thoát ra một vài người, nếu không bốn đội nhân mã có thể sẽ bị diệt sạch, tối thiểu đội này sẽ toàn diệt." Nữ Thiên Thần lạnh lùng nói.
"Không sai, Thiên nhân trên đường này có thể diệt sạch." Một thanh âm vô tình truyền đến, Thiên Thần áo bạc lại xuất hiện, cầm trong tay chiến mâu bóng lưỡng.
Lấy hắn làm trung tâm, ánh bạc hướng ra phía ngoài khuếch tán, khí tức khủng bố, thần uy kinh thế.
"Thiên Nhân tộc ta dù có sa sút cũng là một đạo thống bất hủ, không phải ai cũng có thể có ý đồ." Đúng lúc này, nơi trời xa lại xuất hiện một bóng người, đây là một người trung niên tóc tím.
"Thú vị, một đội nhân mã này có hai tên Thiên Thần, nhưng vẫn còn kém, các ngươi vẫn phải chết!" Thiên Thần áo bạc quát, tiến lên nghênh tiếp.
"Ầm!"
Bầu trời bị đâm thủng, trong tay hắn cầm chiến mâu màu bạc, giết về Thiên Thần tóc tím kia.
Đại chiến kinh thế bùng nổ, hai cặp Thiên Thần đánh nhau sống chết.
"Đi mau!" Hai đại Thiên Thần Thiên Nhân tộc ra lệnh, bởi vì hắn linh cảm được không ổn, phương xa ma ảnh chập chùng, lại có một đoàn cường giả vây tới.
Những người này không tham gia được vào đại chiến cấp Thiên Thần, thế nhưng chống đỡ Thiên Thần một thoáng thì dư sức, thực lực mạnh mẽ.
"Vù!"
Thiên Thần tay cầm đại chùy của Thiên Nhân tộc kia, một bên đại chiến cùng cô gái ba đầu một bên đánh ra một chưởng giết chết một mảnh ma ảnh. Đồng thời bàn tay lớn chộp một cái đưa đám người Vân Hi ra ngoài, quăng về trời xa.
Đây là một hồi chạy trối chết.
Thạch Hạo hoàn toàn không còn gì để nói, lại bị mang theo, muốn rời đi một mình cũng không được, bởi vì hắn đã nghe được bí mật không nên nghe.
Vài tên cường giả bảo vệ Vân Hi sắc mặt khó chịu, hiển nhiên có kích động muốn diệt khẩu nhưng lại bị Vân Hi ngăn cản.
"Đi mau, nhất định phải sống sót trở về!" Một ông lão Thiên Nhân tộc quay đầu liếc nhìn đại chiến, trên mặt tràn ngập lo lắng, ông không biết hai đại Thiên Thần trong tộc có thể thắng hay không.
Nhất định phải mang Vân Hi đã dung hợp Thiên Mệnh thạch trở lại, nếu không tất cả nỗ lực đều uổng phí rồi.
"Không biết ba đội nhân mã khác thế nào rồi?" Bọn họ cũng lo lắng cho ba tên kỳ tài đã dung hợp Thiên mệnh thạch khác, khó đoán sống chết.
"Ầm!"
Phía sau, trời đất cùng run rẩy, ánh sáng vạn trượng, bốn đại Thiên Thần đã đánh nhau thật sự, có người thêu đốt bản thân muốn tự bạo.
"Thiên Nhân tộc có thể huy hoàng quật khởi, lần nữa trở thành Hoàng tộc thượng giới, thành bại tại lần này thôi, nếu bốn tên trẻ tuổi đều còn sống trở về ngày sau còn sợ ai!" Ông lão Thiên Nhân tộc đang chạy trốn thấp giọng gào thét.
"Xin tộc lão yên tâm, tộc ta nhất định có thể tái hiện vinh quang ngày xưa." Vân Hi nói.
Đáng tiếc, hiện thực quá tàn khốc, không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ, một vị Thiên Thần của Thiên Nhân tộc tự bạo, máu nhuộm trời cao, lấy loại phương thức thảm thiết này kết thúc cùng thu cục.
Đại chiến Thiên Thần đã kết thúc, một người tự bạo lan cả đến Thiên Thần bên địch và bên mình. khiến cường giả gần đó bị thương nặng.
"Thiên Thần sống sót thương thế rất nặng, đều đi tìm chỗ trị thương, trong thời gian ngắn sẽ không đuổi kịp, bọn họ cũng lo lắng bị người giết chết" Một ông lão bên cạnh Vân Hi nói.
"Phốc!"
Máu tươi bay lên, một ông lão Thiên Nhân tộc cánh tay phải đổ máu, suýt bị chem đứt.
Ngẩng đầu nhìn lên, giữa bầu trời xuất hiện một đám hung cầm, nhiều chủng tộc, thế nhưng đều cực kỳ mạnh mẽ.
"Trốn!"
Đây là một cuộc đại truy sát, Thạch Hạo thầm kêu không may, vốn là hắn không có chuyện gì lại bị mang theo bỏ chạy, thực sự có chút không cam lòng.
"Tộc lão, thả hắn đi, ném đại ở chỗ nào đó, đừng để hắn theo chúng ta." Vân Hi nói, bởi vì hiện tại mang theo Thạch Hạo bên cạnh ngược lại là hại hắn.
Hai ngày sau, mấy tên bảo vệ trước sau bỏ mạng, trong lúc bị truy sát từng người đều chết đi, tất cả đều chết trận.
Vân Hi cũng bị thương, nửa người chảy máu, suýt chút bị quang nhận từ trong miệng một con hung cầm trong miệng phun ra trúng chỗ yếu hại.
Mà Thạch Hạo vốn là bị mang theo lại không có việc gì, khôi phục tự do.
Thạch Hạo thở dài, lần này thực sự là cực kỳ không may, tự nhiên lại bị cuốn vào một hồi phân tranh vậy, hiển nhiên là hắn không thể nhìn Vân Hi bị giết.
"Ngươi có biết rõ về bình nguyên màu máu không?" Hắn nhẹ giọng hỏi, cõng Vân Hi nhanh như chớp, vận dụng thần thông Súc địa thành thốn cực tốc chạy trốn.
"Nếu thực sự không có cách nào, chúng ta chỉ có thể xông vào chiến trường màu máu âm khí ngập trời, quỷ vật hoành hành kia thôi." Vân Hi khẽ nói, vô cùng thương tâm, cường giả bảo vệ nàng đều đã chết trận.
Nàng không biết trong tộc ba tên thiên tài khác có trốn được hay không, Thiên mệnh thạch quá quan trọng nhưng cũng gặp phải đại họa như vậy.
Liên tiếp mấy ngày, bọn họ đều trong sống chết trốn chạy vượt qua, sợ truy sát phía sau tìm được, đặc biệt nếu như Thiên Thần xuất hiện thì chết chắc.
Cuối cùng không còn cách nào. Thạch Hạo lựa chọn tiến vào tuyệt địa, cõng Vân Hi vọt vào trong âm vụ cuồn cuộn, ngăn cách khí tức với bên ngoài.