Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 451: Uy áp các Vương



Thạch Hạo quét nhìn mọi người nơi đây, có nhuệ khí, có sỉ nhục, có ngang tàng, cũng có bễ nghễ chúng sinh!
Hai câu vừa ra liền khiến cho cả trung ương Thiên cung trở nên yên lặng, trái tim của tất cả mọi người đều đập thình thịch không thôi, tiểu Thạch đã trở lại và thể hiện sự cường thế của mình.
"Ha ha..." Có người nở nụ cười, ý tứ rất rõ ràng, trong mắt kèm theo vẻ hờ hững, chẳng hề nói gì mà chỉ lui lại sau, sống chết mặc bây.
"Hoang Thiên hầu thật bá đạo đi mà, hô quát mọi người, chẳng lẽ muốn một mình chống lại toàn bộ chúng ta ư?" Lại có người nói lớn.
Trung ương Thiên cung có màu vàng chói, đây chính là cung điện được xây từ đá hoàng kim, không chỉ cứng rắn không hủy mà có thể đứng vững vạn cổ, cộng thêm công năng tụ tập linh thụy cả thiên địa.
Nơi đây muôn hình vạn trạng, toàn bộ cung điện đều được long khí lượn lờ, vô cùng thần thánh và an lành, cứ như là cung điện từ trên Thần giới hạ xuống nhân gian, trấn áp số mệnh tám phương.
Thạch Hạo mặt chẳng hề có tí cảm xúc gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như tước, cứ như mình là chủ nơi đây, nó từ từ bước lên bậc thang rồi đi tới nơi cao nhất của trung ương Thiên cung, sau đó nhìn xuống bên dưới, nói: "Ta đã nói thì ắt giữ lời!"
Lời này vừa ra cứ như là một luồng áp lực vô hình nhanh chóng khuếch tán về bốn phía, bất kể là cường giả của vực ngoại hay là các lộ Vương hầu của hoàng đô sắc mặt đều đong cúng lại.
Mặc kệ ngươi có tâm tư gì thì cũng phải suy nghĩ tới uy thế kia của tiểu Thạch, nó một khi nổi điên thì tuyệt đối không chỉ xảy ra tai họa nhỏ, ắt khấ lên màn gió tanh mưa máu.
Từ khi nó xuất thế tới giờ chưa từng chiến bại, giết Trùng Đồng giả, địch Nguyệt Thiền tiên tử, quét ngang Vương hầu cùng cảnh giới, uy danh hiển hách, chiến tích của nó ai ai cũng hiểu thì ai dám tranh hùng?
Ngay trước cung điện nguy nga có một tòa ngọc trì đang phát sáng, bên trong có một ít linh dược, nơi đó mông lung cứ như chỗ ở của thần nhân vậy.
Bên trên hoàng cung, con Thanh Long được ánh lành ngưng tụ thành từ từ rút lấy long khí, không ngừng xoay vòng ngẩn đầu gầm lớn.
Phương xa có một vài linh cầm, nhưng chúng không dám lại gần tỏ vẻ lo sợ, tất cả đều là những thụy điểu được nuôi dưỡng ở trong hoàng cung này.
"Hoang Thiên hầu, ngươi đừng có quá vênh váo hung hăng, đây là hoàng cung chứ không phải là Hầu phủ của ngươi." Có giọng nói bán nam bán nữ phát ra.
"Sai, bệ hạ đã đổi Hầu phủ thành Vương phủ, chỉ cần tiểu Thạch trở về thì lập tức trở thành Hoang Thiên vương." Có người mở miệng, đó là một vị Vương gia.
Mọi người thất kinh, đó là Chiến vương, là một Vương hầu vô cùng mạnh mẽ, không ngờ lại tỏ thái độ như vậy, hiển nhiên đang nghiêng về phía tiểu Thạch.
Hiện tại cả Hoàng Đô trở nên hỗn loạn, không cần nói tới các đại giáo vực ngoại, ngay cả nội bộ của Thạch tộc cũng đang đấu đá lẫn nhau, ai cũng muốn kế thừa đại thống, bước đầu mà đã có một Vương hầu tỏ thái độ như vậy khiến cho bầu không khí càng căng thẳng hơn.
"Không sai, có thể xưng là Hoang Thiên Vương!" Vài thị vệ già bước ra, tỏ rõ lập trường của mình.
"Ha ha, phong hào thật là oai phong, Hoang Vực lớn như thế mà lại xưng là Thiên vương, chẳng lẽ muốn đè ép khắp Hoang Vực ư? Không biết danh có xứng với thực hay không." Một âm thanh đầy lạnh nhạt chẳng biết từ đâu vang lên.
Giờ khắc này, chẳng ai nguyện ý là người tiên phong đi đối đầu với tiểu Thạch cả, ai cũng không muốn rước lấy phiền toái mà chỉ dám âm thầm gây xích mích với sỉ nhục.
Thạch Hạo đã bước lên bậc thang cao nhất, đứng trước cung điện hùng vĩ này rồi dõi mắt nhìn về một phương, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đúng là thứ chết nhát, không có tư cách đứng ở nơi đây!"
Nó vung tay áo một cái, một luồng ánh sáng màu hoàng kim cứ như là một ngọn núi ép thẳng xuống, chỉ một đòn tùy ý đã bao phủ lấy tên áo xanh đứng trước Thiên kia lại, lúc này gã áo xanh vẻ mặt tái mép, không ngờ mình lại bại lộ.
"Không xong!" Gã chỉ mới phát ra chữ như vậy thì đã luồng kim quang kia ép cho nổ tung, hóa thành một đám sương máu.
Đây là một tên cường giả của vực ngoại, không cần nghĩ nhiều, chắn chắn gã đến từ đại giáo vô thượng, chỉ vừa khiêu khích một câu mà đã bị Thạch Hạo tiêu diệt một cách quyết đoán như thế.
Đó chính là uy thế của tiểu Thạch, đó là sự mạnh mẽ và dũng mãnh khi đơn độc đối kháng với rất nhiều nhân vật cấp Vương hầu, những mặt đáng sợ và kinh khủng đều lộ ra hết.
Thạch Hạo lẳng lặng đứng đó, tay áo vung lên, nó không nói thêm gì nữa, trông vô cùng xuất trần và linh động, nhưng lúc này lại có thêm một vẻ uy nghiêm to lớn, cứ như là một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng mọi người.
Mí mắt của mọi người giật giật, tiểu Thạch quả nhiên không nói đùa, giơ tay là diệt ngay người của đại giáo vực ngoại, cơ bản không cho người ta giải thích.
Thạch Hạo đứng ở nơi đó, lạnh lùng đảo qua mỗi người, trong lòng có nộ và cũng có thán, Thạch Hoàng vừa rời khỏi thì liền loạn, trời đất rung chuyển không thôi.
Nơi đây không chỉ có nhân mã của các đại giáo vực ngoại, bọn họ trắng trợn tiến thẳng vào trong hoàng cung, cơ bản không để hoàng quyền quốc gia vào mắt, cứ thế muốn đào tạo ra con rối phục vụ cho bọn họ.
Còn có những người sống ở Thạch Quốc, các Vương hầu đều đã đến cả, mỗi người đứng một nơi, phân chia địa bàn rõ ràng, có nhóm người xuất phát từ lợi ích riêng của bản thân nên muốn dựa hơi một người nào đó, cũng có nhóm người dẫn sói vào nhà, lại đầu nhập về phía vực ngoại.
"Thạch Hạo, ngươi tưởng mình là ai? Cũng chỉ là một tên Vương hầu nhỏ nhoi, dựa vào thứ gì mà đòi giết chúng ta." Một tên Chiến tướng mở miệng, hiển nhiên đang tuân lệnh của tên Vương hầu nào đó.
Cuối cùng cũng có người đứng ra ngoài cãi lý với nó, bởi vì chỉ một mình Thạch Hạo uy phong tiến lên khiến cho lòng mọi người hiện nỗi không cam, không muốn buông tay.
"Đúng đó, Thạch Quốc sinh biến, chúng ta là khách nhân tới đây xem vui, chờ tân Hoàng Đế kế vị, chẳng lẽ không được?" Một tên cường giả của đại giáo vực ngoại lên tiếng, lạnh lùng hỏi vặn lại. Ánh mắt của Thạch Hạo liếc qua những kẽ này, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước, chẳng buồn mà cũng chẳng vui, chỉ là khí tức càng ngày càng mạnh ép xuống khiến người khác run rãy mà thôi.
"Ta là ai, Thạch Hoàng lưu lại pháp chỉ truyền ta vào cung, vì thế ta mới tới. Nhưng ngươi thân là Chiến tướng bảo vệ hoàng cung lại tất trách, dẫn người ngoài vào cung, muốn đổi trời lật đất à? Ta hỏi ngươi, biết hai chữ đáng chém viết như thế nào không?" Thạch Hạo nhìn chằm chằm tên Chiến tướng.
Dứt lời, nó giơ tay lên, một luồng kiếm khí đỏ đậm xuất hiện, ngay cả hư không cũng phải run lên, nhanh chóng bổ về phía tên Chiến tướng này.
Có bảo cụ ngang trời, không phải chỉ riêng bảo cụ phòng ngự của tên Chiến tướng mà còn có của những người khác nữa, bọn họ muốn một đòn hạ bệ Thạch Hạo, như vậy cũng coi như đá bay mặt mũi, đánh tan khí thế uy phong lúc này của nó.
"Răng rắc!"
Hai pháp khí đầy uy lực bị cắt đôi, kiếm phí đỏ đậm hạ xuống rồi chém đứt lìa tên Chiến tướng đứng ngay đó, bụp một tiếng, máu tươi vút lên cao, thân thể tách thành hai, chết ngay tại chỗ.
Cũng trong lúc đó, ngón tay của Thạch Hạo lần nữa chấn động, một tia điện màu vàng tím vô cùng đặc biệt bay ra, tuy không to nhưng lại khiến hư không run lên dữ dội, sau đó bao phủ lấy một người.
Một tiếng vang nhẹ truyền tới, tên tu sĩ ngoại vực vừa mới lên tiếng kia tuy mạnh nhưng phù văn hộ thể cũng bị xuyên thủng, chết thảm ngay đương trường, hóa thành một đống than đen.
"Tới đây xem vui, ai mời mà tới? Đây là cấm địa hoàng cung, các ngươi tưởng mình đang vào hoa viên ngắm cảnh?!" Sau khi giết chết tên tu sĩ vực ngoại kia thì nó mở miệng lên tiếng.
Đương trường không chỉ có một hai nhóm, có Bổ Thiên giáo, có Bất Lão sơn, còn có cả Tây Thiên giáo... cũng có những nhân vật kiệt xuất dẫn đầu.
Thạch Hạo nhìn bọn họ, sau đó nhìn về đám thế lực của Thạch Quốc, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
"Vũ tộc, Côn vương, Lan vương... Các ngươi muốn làm theo lệnh của đại giáo vực ngoại à, tôn bọn hắn làm chủ?" Thạch Hạo hỏi, lời nói rất bình tĩnh thế nhưng hàn quang trong mắt lại cực kỳ thịnh.
Đối với những Vương hầu có tư cách kế thừa Thạch Quốc thì nó chỉ hơi đảo qua mà thôi, nhưng những tên Vương hầu dẫn sói vào nhà thì sát ý vô tận.
"Ngươi ta đều là Vương hầu cả, ngươi có tư cách gì chất vấn chúng ta, tự nâng mình lên quá cao đó.!" Côn vương trầm giọng nói.
"Thạch Hạo, ngươi đừng nên bá đạo quá sớm, Thạch Quốc này không thuộc về ngươi, hiện tại ngươi và các vị Vương hầu ở đây đều bình đẳng cả, hiện tại không có Hoàng đế thì nơi đây không phải chỉ mình ngươi là người quyết định." Người của Vũ tộc mở miệng, đây chỉ là một nhóm của Vũ tộc mà thôi, bởi vì Vũ vương bị Đại Ma Thần Thập Ngũ gia đánh tàn phế nên không thể lộ diện được.
"Ta không phải là chủ nhân của Thạch Quốc, nhưng thân là con cháu Thạch tộc, càng là Hoang Thiên vương, tự nhiên có tư cách ra tay với những tên mưu nghịch, các ngươi dẫn đại giáo vực ngoại vào hoàng cung, muốn lật đổ Thạch Quốc hay sao? Vậy mà cũng xứng với chữ Vương hầu à? Cũng xứng với con dân Thạch Quốc hả? Toàn bộ đáng chém!" Thạch Hạo lên tiếng, đầy uy nghiêm và đáng sợ.
"Giờ thiên hạ đã loạn rồi, hạo kiếp đã xuất hiện, giới hạn về một quốc không tồn tại nữa, chúng ta cũng chỉ tự vệ mà thôi, đây cũng là vì bảo vệ cơ nghiệp của Thạch Quốc, miễn trừ hủy diệt dưới thiên phạt." Côn vương nói.
"Không sai, dẫn Bổ Thiên giáo, Bất Lão sơn, Tây Phương giáo... vào là để bọn họ bảo vệ Thạch Quốc ta, có gì mà không đúng, nói chung lại cơ nghiệp này vẫn là của chings ta." Vũ tộc cũng lớn tiếng giải thích.
"Dẫn sói vào nhà, cũng dám nói mình quang minh chính đại, tất cả đều là phản tặc, là phản tặc nhục quốc, tất cả đáng giết!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Ngươi dựa vào cái gì, ngươi cho rằng thiên hạ này không ai có thể trị ngươi hay sao?!" Vũ tộc lại lên tiếng, Côn vương, Lan vương cũng gầm mặt lại.
Cả người Thạch Hạo phát sáng, chiến khí dâng trào, bước về phái trước ép thẳng những tên vừa rồi, mấy tên Vương hầu đứng ra cãi lý với nó đều muốn ra tay.
"Đạo hữu xin từ từ." Một thanh niên trầm giọng nói, y bước ra, tay cầm một chiếc kim giản, đây là một món Thánh khí tỏa ta từng luồng sương trắng, vô cùng khủng bố.
Mọi người đều lấy làm mừng, đây là người của Bổ Thiên giáo, là một kỳ tài vô cùng mạnh mẽ mới xuất hiện, tuy danh tiếng không bằng Nguyệt Thiền tiên tử những cũng là người tuyệt diễm.
Ngoài ra, còn có một người trẻ tuổi khác cũng tiến lên, y mặc đồ màu xám, tóc chỉ dài một tấc, làn da có màu vàng đất, trong tay cầm một cái bình bát*, cũng lại là Thánh khí tỏa ra từng luồng tử khí phủ kín ở phía trước.
(*): Chén ăn của sư.
Đây là người của Tây Thiên giáo, tuy không biết tên tuổi nhưng rõ ràng, cũng chẳng phải là cường giả bình thường gì, bởi vì ngoài thân y có hào quang màu vàng nhạt lưu chuyển, rõ ràng luyện Bất Hoại Kim CƯơng thân tới cực hạn.
Thạch Hạo nở nụ cười, nhưng mang theo luồng ý lạnh, nhìn hai người này, nói: "Ta cũng muốn xem thử ai có khả năng chạy thoát, ta muốn giết thì một người cũng đừng mơ chạy thoát."
"Ngươi cần gì phải vậy, đại thế của thiên hạ đã xuất hiện, sáng tỏ như ban ngày, ngươi cảm thấy mình có thể xoay chuyển được càn khôn à, hay là lui lại đi." Chàng trai tóc ngắn của Tây Thiên giáo nói.
Thanh niên của Bổ Thiên giáo cũng ngăn ở phía trước, chuẩn bị tốt mọi thứ nếu đại chiến bùng bổ, nói: "Ngươi cũng là người có thiên phú tuyệt vời, uy thế cũng kinh người, nhưng đừng nên sai làm."
Thạch Hạo cười to, vẻ mặt đột nhiên chuyển lạnh, nói: "Dám cản đường ta, giết sạch sành sanh, quản ngươi thuộc giáo nào chứ. Ta nói rồi, tu sĩ vực ngoại mà không rút lui, giết sạch!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...