Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 221: Chấn động Hoang Vực
Quần hùng tan rã, bắt đầu lưu vong, từ nơi sâu trong dãy núi chạy trốn ra ngoài, máu nhuộm đỏ cả vùng núi, những thi thể lần lượt nằm xuống, hoàn toàn đã không thể nhìn ra được hình dạng như thế nào nữa.
Thường ngày, cường giả chư giáo đều ngạo thị một phương, tư thái vô cùng cao ngạo, thế nhưng hiện tại lại vô cùng hoảng sợ, tất cả đều chạy tán loạn, máu tươi tung tóe khiến người khác chấn động.
Ngay cả đến những người điều khiển bảo cụ, ngự không bỏ trốn cũng không thể thoát, thiếu niên ở phía sau như là một vị Ma Thần quét ngang hết thảy, vù vù một tiếng, ký hiệu màu vàng óng giống như là sóng lớn bao phủ cả núi sông, khiến cho hàng loạt người trên không trung lẫn dưới đất đều nổ tung.
Nơi này quả thật như là một vùng ma thổ, máu tươi bắn tung tóe cao đến ba ngàn thước, sống và chết chỉ cách nhau bởi một cái búng tay, rất nhiều cường giả chết đi khiến những kẻ khác khiếp sợ, khó lòng tin nổi.
Nhóc Tỳ ra tay vô tình, nó ung dung và bình tĩnh, một bước bước ra, núi sông lui lại, ở phía sau có một đôi cánh Côn Bằng khiến cho tốc độ của nó tăng lên một đoạn dài.
Thời khắc này, nó vô cùng bình tĩnh và lãnh khốc, giơ tay tất có phù văn như biển dâng trào tới nhấn chìm cả phía trước, những kẻ kia khó lòng đào thoát được.
Mà ngay cả những tên trên không trung cũng thoát không được, mấy con ma cầm sau khi hót vang đầy giận dữ thì xông thẳng lên tầng mây, muốn bay vút lên trời cao thoát thân, thế nhưng thiếu niên giống như Ma Thần kia lại lạnh lùng ngẩng cao đầu, con ngươi đều hóa thành màu vàng, thân thể bùng phát ra thần quang vạn trượng nhấn chìm cả thiên địa, vô số ký hiệu màu vàng trùng kích lên trời cao giam cầm chúng nó lại.
Sau đó, mấy con di chủng Thái Cổ này bị cách không kéo tới, sau khi cách thiếu niên chưa tới mười trượng thì ầm ầm một tiếng, hoàn toàn nổ tung, máu thịt và xương vụn văng tung tóe, kinh sợ lòng người!
Đông đảo tu sĩ thấy thế thì da đầu tê dại, đây còn là sức mạnh của Nhân Loại hay sao, làm sao lại đáng sợ như thế chứ, đây chính là cực điểm của Động Thiên Cảnh? Nếu thuộc cùng một cảnh giới thì thiếu niên này đối với bọn họ cứ như là sự tồn tại của Thần vậy!
Tên này không cách nào chiến thắng được, cách biệt quá xa, đây chính là phát huy tiềm năng đến cực điểm, không một ai có thể cùng tranh tài!
Bước đi của Nhóc Tỳ vô cùng trầm ổn, long hành hổ bộ, nhanh chân chạy ra ngoài dãy núi. Dọc theo đường đi đều đại chiến với quần hùng, hay nói cách khác chính là quét ngang chư địch.
"A..."
"Đi mau, đây là một thiếu niên Ma Vương, không phải sức người là có thể địch được!"
"Tại sao lại có kẻ địch đáng sợ như vậy, nếu hắn cứ tiếp tục trưởng thành như thế, ngày sau ai có thể ngăn cản được, nếu như trưởng thành ngay cả chư thần cũng phải rung động?!"
Quần hùng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, họ không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì chỉ cần dừng lại thì chết là cái chắc. Trước kia họ cũng chưa từng nghĩ tới đường đường là các đại cổ giáo, truyền thừa lâu đời lại bị một thiếu niên một thân một mình quét ngang, cứ như là thần thoại!
Ngoài dãy núi, viện quân các giáo đã tới, sau khi nhìn thấy tình cảnh thế này thì tất cả chỉ biết trợn mắt ngoác miệng. Chuyện gì thế này? Bọn họ nhận được bẩm báo nên dẫn nhân mã đến đây trợ giúp, muốn đoạt được Thanh Đồng Cổ Thư, bởi vì tên nhóc hung tàn kia gần như đã chết, kết quả giờ bọn họ lại thấy tình cảnh như vậy!
"Trốn, trốn mau, không nên dừng lại!" Một cường giả chạy ra ngoài, máu me khắp người, hét thật lớn về phía người của môn phái mình, cố gắng cảnh báo.
"Các ngươi nhiều người như thế, hắn chỉ có một người mà?" Rất nhiều người không tin.
Nhưng mà không người nào đáp lại, càng ngày có càng nhiều người từ bên trong vọt ra, cũng không dám dừng lại. Sau đó, thiếu niên hung tàn xuất hiện, phù văn mãnh liệt giống như cơn sóng biển màu vàng từ từ hạ xuống, những người ở nơi đây lập tức nổ tung.
Đơn giản và nhanh gọn, hung ác và buông thả, Nhóc Tỳ cứ thế quét ngang hết thảy, nghiền ép quần hùng ở phía sau.
Bọn họ chạy thoát khỏi dãy núi, liền tiến vào một vùng đất mênh mông, mọi người nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng chạy trốn, rốt cuộc cũng có không ít người thở dài một hơi, thoát ly khỏi chiến trường kia.
Lần này, quần hùng tổn thất rất nặng nề, cũng đã không biết có bao nhiêu người bị đánh chết, đặc biệt là đám người thuộc tứ đại gia tộc, có những người cao tầng bị ma khí tiêu diệt.
Những người chạy thoát có cảm giác như mình được đầu thai sống lại lần nữa, bị một người quét ngang, tình cảnh không ngừng bị đuổi giết tuyệt đối là một cơn ác mộng, chấn động cả tâm thần bọn họ.
Thời đại Chư Thần còn tồn tại cũng không có mấy ai mạnh mẽ như thiếu niên Chí Tôn này.
"Nhanh bẩm báo tộc chủ, Hùng Hài Tử không có chết, hơn nữa lại khôi phục, dường như sức chiến đấu tăng vọt một đoạn lớn!"
"Khó mà tin được, nhanh chóng quay lại giáo phái bẩm báo, quá kinh khủng, hắn cơ bản chẳng phải là người mà!"
...
Bên ngoài dãy núi này trở nên hỗn loạn, những người trốn thoát ra ngoài quay đầu nhìn lại, thi thể nằm la liệt trên chiến trường, mặt đất bị nhuộm đỏ, đến tột cùng thì đã có bao nhiêu người chết trận đây?
Từ đầu đến cuối Nhóc Tỳ chẳng hề dừng lại, một đường truy sát xông thẳng vào Động Thiên Thành, sau đó dọc theo thông đạo màu vàng giết thẳng tới những tịnh thổ của các đại cổ giáo.
Một đường tiến thẳng, thế như chẻ tre, đây chính là muốn thừa thế xông lên giết hết chư địch khiến cho chúng lên trời không đường xuống đất không cửa, mạnh mẽ và cường thế.
"Không tốt rồi, tên nhóc hung tàn kia còn không chết, đang xông vào trong tịnh thổ của bộ tộc ta." Ngoài thế giới hiện thực, người của Thác Bạt Tộc kêu lên, nhanh chóng bẩm báo.
"Nhị công tử, Lục công tử bọn họ... Đều chết trận cả rồi!"
...
Tin tức nhanh chóng truyền về khiến cho các gia tộc Thượng Cổ này đều khiếp sợ, chuyện này quá khó tin, những cường giả trong tộc không phải đi lấy đầu lâu của tên nhóc kia về sao, mà bây giờ tình hình hoàn toàn đảo lộn, tại sao lại như vậy?
"Cháu ta, hai cháu của ta!"
Lúc này, một bà lão nhịn không được phun ra một ngụm máu, hai đứa cháu mà bà yêu thương nhất giờ đã trở thành một xác chết di động, thần hồn tịch diệt ở Hư Thần Giới không thể nhập lại thể xác, cũng không có khả năng tỉnh lại nữa.
"Tập hợp nhân mã cho ta, mang theo Tổ Khí tiến vào Hư Thần Giới, chém chết tên nhóc kia, ta muốn nó phải chết, nhanh đi!"
Một lão tổ gào lên, gần như phát điên, rất nhiều người muốn ngăn thế nhưng lại không được, Nhị công tử và Lục công tử chính là hai người có thiên phú tốt nhất trong một mạch này, cứ như vậy chết đi, khiến cho khí huyết của ông ta đảo lộn.
"Nhanh, đi bẩm báo Thác Bạt Vương để hắn xuất quan, nếu không bộ tộc ta ắt sẽ đại thương nguyên khí, đại loạn đến nơi." Có một trưởng lão nhỏ giọng nói, nhìn về phía khu vực cấm ở trong tộc.
Nhóc Tỳ vô cùng cường thế, một đường tiến thẳng đại sát tứ phương, trực tiếp giết thẳng vào trong vùng tịnh thổ của Thác Bạt Tộc, mặt đất nứt toát, nó đang chém giết những cường giả của tộc này.
"Bụp!"
Liên tiếp cường giả bị nó thu lượm tính mạng, huyết dịch bắn lên rất cao, toàn bộ ngã nhào xuống mặt đất, không một kẻ nào có thể ngăn cả được bước chân của nó,
Ở bên ngoài, cường giả Thác Bạt Tộc nhanh chóng mang theo một Tổ Khí tiến vào Hư Thần Giới, chạy tới nơi đây, tất cả kinh ngạc đến ngây cả người, tịnh thổ to lớn như thế mà giờ đã trở thành phế tích, toàn bộ đại trận đều bị phá nát, chiến đấu gần như đã tới hồi kết thúc.
"Các ngươi đến thật đúng lúc!"
Nhóc Tỳ quay đầu lại, hét dài một tiếng. Phù văn màu vàng thu lại, khí tím tràn ngập, phía sau một con Toan Nghê to lớn hiện ra, phóng thẳng về phía trước.
Tia chớp đan dệt, toàn thân con Toan Nghê to lớn như núi này lượn lờ đầy tia điện, không gì không xuyên thủng, khiến cho cả trăm người hóa thành tro bụi ngay tại chỗ.
"Không thể địch lại được rồi!"
Mọi người ngơ ngác, đây chính là uy của Thần Linh, mênh mông cuồn cuộn, bao phủ khắp nơi.
Những người bình thường khi ở Động Thiên Cảnh mở ra được bốn, năm Động Thiên; cho dù thiên tài cũng chỉ mở ra được sáu, bảy Động Thiên; còn về tám Động Thiên thì vô cùng hiếm thấy, hiếm như lá mùa thu vậy.
Cho tới chín Động Thiên, nói về Nhân Tộc, sợ rằng cũng chỉ được ghi chép trong sách cổ mà thôi, mười Động Thiên... Việc này không thể nào tưởng tượng được, đã chạm vào cấm kỵ!
Ở trong mảnh thế giới giới này chỉ có thể hiện uy thế ở Động Thiên Cảnh. Mà Nhóc Tỳ đã mở ra mười Động Thiên, tuyệt đối nắm giữ thần uy Chí Tôn, ai có thể đối đầu?
Một thiên thần thực sự tới đây cũng sẽ bị áp chế, nếu như lại đánh nhau cùng Hùng Hài Tử thì chưa biết là ai ăn tươi ai đấy! Đúng là sự hung tàn như vậy đấy, thế nên hắn mới có bản lĩnh quét ngang chư địch
Người cứu viện của Thác Bạt tộc có thể chống lại sao? Vừa mới xuất hiện liền bị quét ngang hơn phân nửa, trở nên tán loạn.
"Sai lầm là của ta, ta bị váng đầu mà, không ngờ hắn lại đạt tới cảnh giới này!" Vị lão tổ gần như nổi điên kia tỉnh táo lại, lớn tiếng gào thét.
Cuối cùng, ông ta lấy ra Tổ Khí, quấn quanh những người còn lại rồi hóa thành một vùng sáng, nhằm thẳng về phần cuối của đại địa, biến mất khỏi nơi đây.
"Bảo cụ thật là đặc biệt, súc địa thành thốn, chỉ trong thời gian ngắn liền có thể chạy tới nơi cuối đường chân trời." Hùng Hài Tử cũng không có đuổi theo.
Cuối cùng, nó rời khỏi nơi đây, lại tiếp tục việc chém giết, giết thẳng vào trong vùng tịnh thổ của tứ đại gia tộc, tốc độ nhanh đến cực điểm, thế như chẻ tre, thần uy vô địch trấn áp hết thảy đối thủ.
Đầu tiên là phá hủy tịnh thổ Côn Tộc, tiếp theo tịnh thổ Ly Tộc hóa thành phế tích... Cuối cùng tịnh thổ của Uyên Tộc bị san thành bình địa, tứ đại gia tộc được truyền thừa lâu đời, vô cùng cường thế nhưng bảo địa lại bị nhổ tận gốc ở trong thế giới này, không còn tồn tại nữa.
Hùng Hài Tử thu hoạch cũng không nhỏ, đạt được cả đống bảo cốt, cùng với một ít máu của di chủng.
Động tác của nó quá nhanh, đến lúc này, tin tức mới bắt đầu khuếch tán, mọi người đều khiếp sợ, không một ai tin được, tin tức truyền tới, Hùng Hài Từ không chỉ không có chết mà còn bắt đầu đồ sát thập phương!
Đương nhiên, còn có một số người không biết, bởi vì Hùng Hài Tử nhanh như tia điện liên tiếp phá hủy các tịnh thổ, vô cùng mãnh liệt, giống như là một cơn lũ bất ngờ quét qua.
Cuối cùng nó nhắm thẳng tới các cổ giáo, cướp sạch sẽ nơi đó, tịnh thổ hóa thành những vùng đất khô cằn, lúc này tin tức mới chính thức truyền ra ngoài.
Hư Thần Giới chấn động, không một ai có thể tin được tất cả những chuyện này, lúc này mới trải qua bao lâu chứ, chỉ trong vòng một ngày là phá đi tịnh thộ của chư giáo, đánh đâu thắng đó, thật là thiếu niên thiên thần hàng thế!
"Đây là sự thật à, tên nhóc hung tàn không có chết mà còn quét ngang quần hùng, một thân một mình nhổ sạch mấy vùng tịnh thổ lớn kia? Ta không tin!"
"Trời ạ, tin tức vô cùng lớn, sức bùng nổ vô cùng mãnh liệt, Hùng Hài Tử 'nhân thần cộng phẫn' nghịch thiên đến như vậy, chỉ trong vòng một ngày mà đã quét sạch rất nhiều đại giáo lớn như Thác Bạt, bình định cả phúc địa của bọn họ luôn!"
Ngày hôm đó, bất kẻ là ở Hư Thần Giới hay là thế giới hiện thực đều bị một thiếu niên bức đến nông nỗi này, đã vượt qua lẽ thường, một người quét ngang chư địch, mạnh mẽ đến kinh khủng, khó có thể tin được!
Mấy Cổ Quốc lớn, tất cả cường giả đều chấn động, rất nhiều vương hầu, rất nhiều giáo chủ toàn bộ bị kinh động rời khỏi nơi bế quan, tỉ mỉ tìm hiểu tình hình từ tộc nhân mình.
Trong các Cổ Quốc, rất nhiều cường giả đều chấn động, rất nhiều vương hầu, giáo chủ cũng bị kinh động từ nơi bế quan mà ra, bọn họ đều hỏi tộc nhân tỉ mỉ sự tình đang diễn ra.
Ngay cả đến mấy vị Nhân Hoàng cũng phải ngạc nhiên, cặp mắt mở to như nhìn xuyên thẳng qua hư không vô tận, ngóng nhìn về một nơi nào đó trong Hư Thần Giới.
Ngày hôm đó, cả Hoang Vực chấn động, những tin tức này cứ như là con lốc bao phủ mọi nơi, tất cả mọi người đều run rẩy, mà những người thuộc Bổ Thiên Các còn sống sót thì kích động đến run lẩy bẩy, nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được dòng lệ nóng ngửa mặt lên trời gào to. Họ khôn cần phải sầu lo nữa, cho dù Bổ Thiên Các có diệt sạch đi nữa, chỉ cần còn lại mỗi Nhóc Tỳ thôi thì cũng đủ khả năng khai sáng thêm một đại giáo huy hoàng như xưa, Tịnh Thổ lại được mở ra! Chuyện này khiến cho bọn họ vui mừng nên mới rơi lệ.
"Lẽ nào hắn đã mở ra mười Động Thiên, nếu không thì sao mạnh mẽ như thế chứ? Vượt qua cực hạn rồi!"
Có người suy đoán như thế, nếu không cũng không cách nào nghĩ thông được.
"Không thể, nếu như mở ra mười Động Thiên, nhất định Hư Thần Giới sẽ có biểu hiện nào đó, trên bia kỷ lục sẽ xuất hiện chữ, thông báo các nơi."
Có người lắc đầu, cũng không tin vào lý luận này.
"Có gì đó mờ ám, nhất định có mờ ám!" Một lão già đã thành tinh như phát hiện ra dị thường nào đó, tên Hùng Hài Tử quá mạnh mẽ, hẳn là đã vượt qua Động Thiên thứ chín.
Trong lúc khắp nơi chấn động thì bước chân của Hùng Hài Tử cũng chưa dừng lại, vẫn như cũ cứ một đường xông thẳng quét ngang các cổ giáo lớn, cái bọc ở sau lưng nó căng phồng cả lên, gần như không thể chứa thêm được chiến lợi phẩm nào nữa.
Rốt cục, nó gặp phải đại địch, Ly Long lại xuất hiện tự tìm tới cửa, muốn quyết chiến cùng với nó.
"Chưa đủ trình." Đầu tóc đen của Nhóc Tỳ rối tung, cả người rực rỡ sáng bóng, bảo quang lưu chuyển, con ngươi trong suốt, khi nó nhìn thấy đối thủ thì chỉ nói ba chữ như thế.
Toàn thân Ly Long lấp lánh, vảy dày đặc giống như đúc từ tiên kim vậy, phù văn lượn lờ toàn thân, lại giống như bó đuốc bốc cháy, khiến cho người khác sinh ra cảm giác mạnh mẽ tuyệt luân, không thể đứng ngang hàng được.
Phương xa, có rất nhiều người tới, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng kích động, kèm theo sợ sệt, bởi vì phía trước có hai đại sinh linh mạnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều.
Ly Long vẫn không tin có người nào khi mở ra Động Thiên thứ mười thì bị quấy nhiễu rồi ép cho gián đoạn, sau lại có thể thành công mở ra được? Vì vậy nên nó nhanh chân chạy tới, muốn xen rõ ngọn ngành.
Chỉ vừa đối mặt, trái tim của nó liền nguội lạnh, khó mà tin nổi, đối phương tuyệt đối đứng trên đỉnh cao của sự huy hoàng, có thể sánh ngang với tổ tiên đã đánh chết Thần Linh của nó khi chung cảnh giới!
Chí Tôn, đây chính là một thiếu niên Chí Tôn khó có thể chống lại!
"Tại sao, tại sao ở trên bia kỷ lục lại không thấy?" Nó không rõ, vô cùng hoài nghi.
"Khi ở Bách Đoạn Sơn còn chưa tóm được người, hiện tại rốt cuộc cũng hoàn thành tâm nguyện, đến gác thôn cho ta đi!" Nhóc Tỳ kêu lên, đập về phía trước.
Đúng lúc này, nơi phương xa cường giả khắp nơi kéo tới, ai nếu cũng đều muốn quan sát trận chiến này, đồng thời phải hiểu cho bằng được đến tột cùng Hùng Hài Tử đã mở Động Thiên thứ mười hay chưa.
"Ầm!"
Trận chiến này vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, Hùng Hài Tử giơ tay, ký hiệu màu vàng óng đầy trời giống như là thần chú của Thần Linh vậy, hiện ra trong hư không giống như cơn mưa xối xả ào ào xuống, lúc liền chấn cho Ly Long phuun ra đầy máu.
"Chín Động Thiên a, cứ vậy liền bị chấn thương, đúng là thần thoại rồi!" Rất nhiều người nhịn không được kêu to, ngay cả linh hồn cũng không ngừng run rẩy.
Ly Long kêu to một tiếng xoay người bỏ chạy, nó tuyệt đối không phải là đối thủ, tên nhóc hung tàn này quá mạnh mẽ mà.
"Chạy đi đâu!" Nhóc Tỳ truy đuổi.
Đột nhiên, thân hình của nó ngừng lại, nhìn về phương xa. Nơi đường chân trời có rất nhiều cường giả kéo tới, kỷ luật nghiêm minh, đó chính là vô số đội quân tinh nhuệ, đạp phá sơn hà để tới đây.
"Bé mập mạp, là ngươi, lẽ nào ngươi cũng muốn giết ta?" Nhóc Tỳ liền nhận ra, người cầm đầu chính là Hỏa Linh Nhi cưỡi trên lưng một con Hỏa Lân Thú, trên người mặc bộ chiến y màu bạc, tư thế hiên ngang, mái tóc bay lượn, mắt tròn liếc nhìn, trong lòng còn ôm một chú sói con.
Hỏa Linh Nhi xuất lĩnh đại quân đến đây, ban đầu còn rất hưng phấn, đây chính là lần đầu tiên nàng chỉ huy một đội quân tinh nhuệ khổng lồ như thế này, thế nhưng khi nghe được ba chữ "bé mập mạp" thì gương mặt lập tức trở nên xám xịt, tức đến muốn phun cả máu, dung nhan tuyệt thế tràn đầy phẫn uất.
"Phụ hoàng của ta rất thích ngươi nên phái ta tới cứu, xem ra ta phải giết ngươi mới đúng!" Nàng nghiến răng nghiến lợi.
Hỏa Hoàng sai người tiến vào Hư Thần Giới để tìm Nhóc Tỳ, có thể khi bọn họ chạy tới dãy núi kia thì đúng lúc thấy Nhóc Tỳ đang quét ngang quần hùng, sau khi rời đi vẫn tiếp tục truy tìm ở phía sau, trước sau vẫn chênh lệch một khoảng cách nhất định. Bởi vì không biết vị trí của nó, nên chỉ còn cách dựa vào những vết tích còn sót lại của nó lưu lại màtừng vùng tịnh thổ từ đó hóa thành phế tích.
Cho đến giờ phút này, bọn họ mới coi như là đuổi kịp bước tiến của nó.
"Cảm ơn, bé mập mạp." Nhóc Tỳ lên tiếng rồi sau đó xoay người, nhanh chóng truy đuổi Ly Long.
"Ta không tha cho ngươi, đuổi theo cho ta, bắt cho bằng được hắn!" Gân xanh trên trán của Hỏa Linh Nhi không ngừng hiện lên.
Đáng tiếc, người thuộc chín Động Thiên và mười Động thiên quá mạnh mẽ, hầu như chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa, giống như là tia điện vậy.
Mọi người ồ lên, quần hùng khiếp sợ.
"Đi, đi xem một chút!" Rất nhiều người nhanh chóng đuổi theo, bọn họ không phải thuộc Thác Bạt Tộc, cũng không phải người của Vũ Tộc, cũng không có thù oán gì với Nhóc Tỳ nên tự nhiên dám đi xem chiến.
Thế nhưng, khi mọi người tới nơi, lần thứ hai nhìn thấy Nhóc Tỳ thì khong khỏi hóa đá.
Nó đang hầm một nồi thịt Ly Long, ngồi ngay ở đó, ngụm nước miếng gần như chảy cả ra ngoài. Ngoài ra, còn có một con Ly Long đang trọng thương, thiếu đi một miếng thịt rất lớn, bị nó ngồi dưới mông.
Trời ạ, quả nhiên nghịch thiên mà! Quần hùng chấn động.
Chín Động Thiên như Ly Long cũng bị hàng phục, bị ngồi ở dưới mông, còn thịt thì trờ thành thức ăn của nó.
Hỏa Linh Nhi cũng ngây người, cũng khó mà kiềm chế được, cũng không dám buồn bực nữa, chỉ huy đại quân dừng lại ở nơi xa,
"Ồ!" Đột nhiên, Nhóc Tỳ cảnh giác, rồi ngẩn cao đầu, nhìn về một phương vị nào đó, bỏ mặt quần hùng, trực tiếp nhìn chằm chằm về nơi sâu trong rừng rậm.
Một bóng người yểu điệu xuất hiện, mỹ lệ xuất trần, cả người được bao phủ bởi một tầng hào quang thần tính, bộ y phục màu tím tung bay, giống như là tiên nữ hạ phàm, siêu trần thoát tục.
Ở bên cạnh còn có một ông già bị sương mù bao phủ, thần bí và khủng bố, rõ ràng là đứng nơi đó thế nhưng lại như trên trời cao, khó có thể cảm ứng được.
"Hung thú, ngươi cũng tới rồi à, lần này phải theo ta về thôn mới được. Con Ly Long này không có nghe lời, ta chuẩn bị hầm nó, ngươi đi với ta về thôn nhen!" Nhóc Tỳ đứng dậy, trừng cặp mắt thật to, quai hàm hếch lên nói lớn về phía thiếu nữ áo tím.