Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1567: Một người khiêu chiến cả dị vực
"Ầm!"
Có một vài thanh niên tức giận nên vung tay vỗ về phía trước, tổ thuật vận chuyển, bàn tay cong tại như chiếc gàu múc, nó xuyên thủng hư không và muốn in hằn lên trên người của Thạch Hạo.
"Lùi về sau!"
Sinh linh canh giữ Thạch Hạo cũng không dám đánh cược, không thể để cho người khác tiếp cận được, nếu như làm nhục Thạch Hạo trong hoàn cảnh bình thường thì bọn họ rất sẵn lòng, thế nhưng lúc này chỉ sợ sẽ có người hạ sát thủ ngay tức khắc.
"Tiền bối, vì sao lại bảo vệ hắn chớ, ở tình huống hiện giờ thì đáng lý phải đánh cho hắn tàn phế mới đúng!" Có người trẻ tuổi hô lớn.
"Là như vầy chứ gì?" Một trong những sinh linh đang đứng canh giữ Thạch Hạo chợt lên tiếng, đồng thời hắn lấy ra một pháp khí mạnh mẽ, bịch, đập thẳng về phía lồng ngực của Thạch Hạo.
Ngay lập tức, Thạch Hạo thổ huyết ngay tại chỗ.
Bởi vì, món binh khí này cũng chẳng phải bình thường, nếu là một tu sĩ thuộc cảnh giới Trảm Ngã khác thì hơn nửa hình thần đều diệt cả rồi.
"Hiện giờ ta cho tất cả mọi người một cơ hội, ai cũng có thể tiến lên và dưới sự giám sát của ta, mỗi người có thể tặng cho Hoang một cú bạt tai!" Một người đang canh giữ Thạch Hạo cũng lên tiếng.
Thạch Hạo mặc cho khóe miệng ứa máu, hắn vẫn sỉ nhục tất cả mọi người, thở dài nói: "Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh!"
"Ngươi đang nói gì đó hả?!" Lúc này có người hét lớn, không cách nào kìm nén bởi lời nói vừa rồi.
Dị tộc là những chủng tộc hiếu chiến, thứ mà bọn họ để ý nhất chính là chiến tích, cạnh tranh kịch liệt, tuyệt đối không cho phép người khác khinh thường mình.
Đặc biệt lại là Hoang, trong mắt của một vài người thì hắn là kẻ thù, đồng thời hắn cũng tới từ Đế quan, lại bị một người như vậy xem thường nên khiến cho trong lòng mọi người nơi đây rất không thoải mái.
"Ta nói rằng, các ngươi không dám đối mặt trực diện với ta, chỉ khi nào ta mang theo gông xiềng thì mới dám hung hăng càn rỡ, nếu không thì đời nào dám đứng ra như vầy chứ?" Thạch Hạo từ tốn nói.
Lời đâm chọc cỡ này khiến quần hùng tức giận, thậm chí không ít thiếu niên trẻ tuổi gầm hét muốn quyết chiến với Thạch Hạo.
"Quyết chiến, đừng có nằm mơ, các ngươi tiến lên cũng chỉ là chịu chết mà htôi, đám lão già kia sẽ bảo vệ các ngươi, sẽ không để các ngươi ra tay đâu." Thạch Hạo chế nhạo.
"Ngươi ngậm miệng lại!' Một ông lão canh giữ hét lớn.
Hắn không nghĩ tới Hoang lại ngông cuồng như vậy, lại khiêu khích tu sĩ các tộc ngay trước mặt mọi người, khiến cho ai ai cũng cảm thấy mất mặt.
Theo một ý nghĩa nào đó thì hắn nói hoàn toàn là sự thật, Chí Tôn không ra thì hiếm có ai có thể địch lại hắn.
"Sợ hả, không phải các ông được mệnh danh là chủng tộc chiến đấu ư?" Thạch Hạo bình thản hỏi.
Tiếp đó, lời nói của hắn tăng cao, nói: "Ta biết, các ngươi vẫn không phục, muốn tìm ra một sinh linh cùng cấp để đánh bại ta, nhưng mà, các ngươi có thể làm được ư?"
"Ngươi ngông cuồng quá rồi đó!" Việc này đã kích thích toàn bộ sinh linh ở nơi đây, ai nấy cũng đều lộ ra ánh mắt hung ác, căm tức nhìn chằm chằm Thạch Hạo đang bị treo trên lầu gác.
"Ta muốn quyết chiến với ngươi!" Một vài thanh niên máu nóng không thèm để ý tới hậu quả la lên.
Nơi đây có chút rối loạn khiến cho đám người trông giữ đau hết cả đầu, vốn là bọn họ muốn các tộc xả chút cơn giận dữ, muốn nhìn thấy tên tù nhân này, không nghĩ rằng lại bị chọc tức ngược trở lại.
Bởi vì, Hoang còn bá đạo hơn cả tất cả mọi người nơi đây, không thèm để ý tới sinh tử và cứ thế lên giọng đầy ngông cuồng.
Thạch Hạo cười gằn, nói: "Những gì ta nói đều thật lòng cả, gì mà Vương tộc chứ, nếu như muốn động thủ với ta thì ta đề xuất thế này, toàn bộ cái đám gọi là Vương đó cùng lên là tốt nhất. Thứ mà được gọi là Đế tộc, ta cũng không muốn đánh từng người một, các ngươi có thể đi mời tới vài người cùng lúc, khi đó ta sẽ đồng loạt tiếp nhận."
Lời nói của hắn đầy bình thản thế nhưng lại gây nên sóng lớn ngập trời.
Rầm!
Tu sĩ canh giữ Thạch Hạo ra tay, lần nữa lấy ra pháp khí mạnh mẽ đánh lên trên người của hắn, khiến thân thể hắn rung lên bần bật, khóe miệng ứa đầy máu tươi.
Bởi vì, hắn không muốn Hoang mở miệng nữa, hi vọng có thể ngăn cản sự kích động của mọi người.
"Đây chẳng phải là minh chứng đấy sao?" Thạch Hạo cười lớn, nếu như là người khác khi bị đại sát khí này nện trúng thì đã hình thể tiêu vong rồi, nhưng hắn chỉ ho sặc sụa bọt máu mà thôi.
"Nhốt hắn vào lại trong thiên lao Hắc Thủy, không được thả hắn ra nữa!" Một ông lão có danh tiếng cực cao trong nhóm canh giữ Thạch Hạo quát lớn.
Đám sinh linh bên dưới đều gầm thét, muốn những người trông giữ giao ra Hoang, không muốn nhốt vào trong lao tù nữa, bọn họ muốn xuất thủ.
Chuyện này bắt đầu bùng nổ, lời nói ngông cuồng của Thạch Hạo làm sao không bị truyền khắp chứ, trong thời gian ngắn thì đã gợi nên sự phẫn nộ của mọi người.
Bởi vì, không chỉ ở trong tòa thành lớn này mà là những cương vực khác, rất nhiều bộ tộc bên trên mặt đất rộng lớn này đều biết được, có rất nhiều người tức giận tới tím mặt.
Cứ thế bùng nổ, mặc cho rất nhiều ông lão trong các tộc ngăn cản thế nhưng rất nhiều người trẻ tuổi đều lên đường, chạy thẳng về phía toà thành lớn nơi đóng giữ của thiên lao Hắc Thủy kia.
"Các ngươi nghe nói gì không, Hoang đã bị bắt thành tù binh, vả lại còn ăn nói hàm hồ, một người khiêu chiến với quần hùng giới ta, móa, ta không thể nào chịu nổi nữa, những người cùng trang lứa thì ai có thể làm thịt được hắn một cách quang minh chính đại, có thể đánh bại hắn ngay chính diện!"
Rất nhiều người đổ xô chạy về phía Hắc Thủy thành.
Ai cũng biết, Hoang đang cố ý khiêu khích thế nhưng vẫn không cách nào cho qua được, rất nhiều người trẻ tuổi đều chạy về phía Hắc Thủy thành, muốn chứng kiến tận mắt cảnh tượng hắn bị thua thảm bại.
"Đường đường là một giới thật lớn, lẽ nào không một ai trong thế hệ trẻ tuổi có thể trừng trị hắn ư? Đế tộc còn chờ gì mà không xuất quan, phái tới một hai người xử đẹp hắn đi chứ!" Có người hét lớn.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó thì có tin tức truyền ra từ Hắc Thủy thành, Hoang ngồi trong nhà giam và hét lớn ra rằng, không hạn chế tuổi tác, dù cho nhân vật lớn tuổi tới khiêu chiến cũng được, đồng thời toàn bộ những ai hơn hắn một cảnh giới cũng đều có thể xuất thủ cả.
"Tên ngông cuồng."
"Ai tới giết hắn đây?!"
Rất nhiều người đều biết, Hoang đã dự liệu được kết cục của bản thân cho nên mới khiêu khích điên cuồng như thế.
"Người trẻ tuổi quả nhiên không thể nào chịu nổi kích động, trở về hết cho ta, tới Hắc Thủy thành này làm cái gì hả?" Có ông lão quát lớn.
"Hoang sẽ chết ở giới ta, hắn đang cố ý hò hét chỉ trỏ người trong thiên hạ đó, không cần để ý làm gì!" Có tu sĩ tiền bối nói.
"Tiền bối, người ngăn cản như vậy chẳng phải là đang gián tiếp chứng minh việc không cách nào địch lại Hoang hay sao?" Có người than thở, đồng thời bổ sung: "Nếu như có một người tới ngắt lấy đầu lâu của hắn, vậy người sẽ ngăn cản chúng ta ư?"
"Là đang diệt tan uy phong của chính mình mà, chỉ một tên tù tội lại hò hét cả thiên hạ, thế nhưng không một ai có thể hàng phục được hắn, quá sỉ nhục." Có người hét lớn.
Có rất nhiều người thuộc thế hệ trẻ tuổi không cách nào chịu đựng nổi loại kích thích này, ai nấy cũng dồn dập yêu cầu, nhất định phải dẫn Hoang ra ngoài, bọn họ muốn đánh với hắn một trận.
Tu sĩ trông giữ thiên lao đều đau hết cả đầu, tên Hoang ngông cuồng này chẳng hề để ý gì tới tính mạng khiến bọn họ bất đắc dĩ, dù thế nào cũng không nghĩ tới phong ba sẽ kịch liệt như thế.
Ngoại giới trở nên náo loạn, khắp nơi đều dấy lên tâm tình kích động khiến cho đám quản ngục trong thiên lao Hắc Thủy chẳng biết phải làm sao, sự tình đã trở nên cực kỳ lớn.
Thậm chí, có một vài lão bối Vương tộc tức giận, không tin sẽ không có ai có thể đánh bại Hoang, bọn họ đưa ra ý kiến đưa tên ngông cuồng này ra ngoài.
Ngay trong hôm đó, mười tám vị Vương già cả muốn tự mình xuất thủ.
Còn những người trẻ tuổi, trung niên thì không cần bàn tới, từng người đều đằng đằng sát khí, nhân số đông đảo.
Bức bách cùng áp lực, cuối cùng đám quản ngục nhắm mắt thỏa mãn một vài nguyện vọng của các tộc, đã thả ra Hoang.
"Đánh nhau rồi kìa, quả thật có người đang giao thủ với Hoang."
Trong sự quan tâm của mọi người thì chợt có tiếng gào lớn từ đằng trước, một trận chiến đã được bắt đầu.
Nhưng mà, vừa mới bắt đầu không bao lâu thì đã nhanh chóng được khép lại.
Phụt!
Hoang thong dong xuất thủ đánh nổ tung một người.
"Quá yếu mà!" Thạch Hạo lắc đầu.
Ngay cả tu sĩ các tộc của dị vực cũng đều biến ảo sắc mặt, rất nhiều người không kìm nén được mà chửi bới hắn.
"Ồ, Hoàng Long đạo nhân tới rồi kia, lão đạo này có công phu kinh người, thực lực mạnh mẽ, không ngờ cũng đã bị kinh động, hắn muốn giao thủ với Hoang ư?"
Có người nhận ra được thân phận của một lão đạo nhân nên cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bởi vì đây là cao thủ bậc tiền bối, tuổi tác vô cùng lớn, từng là nhân vật ngút trời thuộc thời đại của chính mình.
Đáng tiếc, hắn vô duyên với Chí Tôn, đã nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn dậm chân ở cảnh giới Độn Nhất.
"Gầm!" Đi kèm là một tiếng rồng gầm, Hoàng Long đạo nhân xuất thủ, vận dụng tổ thuật hòng đánh giết Thạch Hạo.
Đáng tiếc, ông lão này tuy rằng mạnh mẽ đồng thời cũng có thể cò cưa kịch liệt với Thạch Hạo trong một khoảng thời gian, thế nhưng chung quy lại vẫn bị một tát đánh trúng, thân thể cứ thế bị đánh nát, nguyên thần gian nan chạy trốn.
"Ngươi dám hành hung nữa à?!" Có người hét lớn.
"Không muốn thua thì đừng có khiêu chiến với ta." Thạch Hạo hờ hững đáp lại, chẳng hề để ý mà cười lớn một tiếng.
Biết rõ bản thân có thể sẽ chết đi nên hắn chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, bất ngờ được đáp lại và có một đám sinh linh kéo tới khiêu chiến hắn, đây chính là điều là Thạch Hạo muốn nhìn thấy.
Giết càng nhiều địch thủ thì càng có lời.
Nhưng mà, đối với những sinh linh sinh sống ở xung quanh thành Hắc Thủy thì ngày hôm đó là một ngày đen tối, Thạch Hạo một hơi đánh bại mười tám vương, cũng chém bay một ít đầu lĩnh thuộc đời trẻ cũng như đời trung niên, hung uy ngập trời.
Chuyện này tựa như đang thỏa mãn cho Hoang vậy, dù cho về sau hắn sẽ phải chết thế nhưng giờ lại có chiến tích như vầy, những huy hoàng này sẽ khiến cho các tộc càng ngày càng cảm thấy xấu hổ.
Có người không kìm nén được muốn mời Chí Tôn ra tay, thế nhưng lại không cách nào mở miệng được, áp chế Hoang như vậy thì chẳng hề có ý nghĩa gì cả, sẽ càng chứng minh rằng, trong cùng cấp thì không một ai là đối thủ của hắn cả.
Sự tình càng lớn hơn, cả đám Vương giả xuất thủ thế nhưng đều đại bại, tiếng đồn càng ngày càng lan xa, càng ngày càng khiến người khác ngây dại.
Chuyện này tựa như là một người khiêu chiến với cả dị vực!
Tin tức không cách nào bị ngăn chặn, nó không ngừng lan truyền về khắp các tổ địa, rất nhiều tu sĩ các tộc đều theo dõi sát sao, người của Hắc Thủy thành đã bó tay hoàn toàn khiến cho những người ở nơi khác đều tức giận.
Có một vài thanh niên tức giận nên vung tay vỗ về phía trước, tổ thuật vận chuyển, bàn tay cong tại như chiếc gàu múc, nó xuyên thủng hư không và muốn in hằn lên trên người của Thạch Hạo.
"Lùi về sau!"
Sinh linh canh giữ Thạch Hạo cũng không dám đánh cược, không thể để cho người khác tiếp cận được, nếu như làm nhục Thạch Hạo trong hoàn cảnh bình thường thì bọn họ rất sẵn lòng, thế nhưng lúc này chỉ sợ sẽ có người hạ sát thủ ngay tức khắc.
"Tiền bối, vì sao lại bảo vệ hắn chớ, ở tình huống hiện giờ thì đáng lý phải đánh cho hắn tàn phế mới đúng!" Có người trẻ tuổi hô lớn.
"Là như vầy chứ gì?" Một trong những sinh linh đang đứng canh giữ Thạch Hạo chợt lên tiếng, đồng thời hắn lấy ra một pháp khí mạnh mẽ, bịch, đập thẳng về phía lồng ngực của Thạch Hạo.
Ngay lập tức, Thạch Hạo thổ huyết ngay tại chỗ.
Bởi vì, món binh khí này cũng chẳng phải bình thường, nếu là một tu sĩ thuộc cảnh giới Trảm Ngã khác thì hơn nửa hình thần đều diệt cả rồi.
"Hiện giờ ta cho tất cả mọi người một cơ hội, ai cũng có thể tiến lên và dưới sự giám sát của ta, mỗi người có thể tặng cho Hoang một cú bạt tai!" Một người đang canh giữ Thạch Hạo cũng lên tiếng.
Thạch Hạo mặc cho khóe miệng ứa máu, hắn vẫn sỉ nhục tất cả mọi người, thở dài nói: "Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh!"
"Ngươi đang nói gì đó hả?!" Lúc này có người hét lớn, không cách nào kìm nén bởi lời nói vừa rồi.
Dị tộc là những chủng tộc hiếu chiến, thứ mà bọn họ để ý nhất chính là chiến tích, cạnh tranh kịch liệt, tuyệt đối không cho phép người khác khinh thường mình.
Đặc biệt lại là Hoang, trong mắt của một vài người thì hắn là kẻ thù, đồng thời hắn cũng tới từ Đế quan, lại bị một người như vậy xem thường nên khiến cho trong lòng mọi người nơi đây rất không thoải mái.
"Ta nói rằng, các ngươi không dám đối mặt trực diện với ta, chỉ khi nào ta mang theo gông xiềng thì mới dám hung hăng càn rỡ, nếu không thì đời nào dám đứng ra như vầy chứ?" Thạch Hạo từ tốn nói.
Lời đâm chọc cỡ này khiến quần hùng tức giận, thậm chí không ít thiếu niên trẻ tuổi gầm hét muốn quyết chiến với Thạch Hạo.
"Quyết chiến, đừng có nằm mơ, các ngươi tiến lên cũng chỉ là chịu chết mà htôi, đám lão già kia sẽ bảo vệ các ngươi, sẽ không để các ngươi ra tay đâu." Thạch Hạo chế nhạo.
"Ngươi ngậm miệng lại!' Một ông lão canh giữ hét lớn.
Hắn không nghĩ tới Hoang lại ngông cuồng như vậy, lại khiêu khích tu sĩ các tộc ngay trước mặt mọi người, khiến cho ai ai cũng cảm thấy mất mặt.
Theo một ý nghĩa nào đó thì hắn nói hoàn toàn là sự thật, Chí Tôn không ra thì hiếm có ai có thể địch lại hắn.
"Sợ hả, không phải các ông được mệnh danh là chủng tộc chiến đấu ư?" Thạch Hạo bình thản hỏi.
Tiếp đó, lời nói của hắn tăng cao, nói: "Ta biết, các ngươi vẫn không phục, muốn tìm ra một sinh linh cùng cấp để đánh bại ta, nhưng mà, các ngươi có thể làm được ư?"
"Ngươi ngông cuồng quá rồi đó!" Việc này đã kích thích toàn bộ sinh linh ở nơi đây, ai nấy cũng đều lộ ra ánh mắt hung ác, căm tức nhìn chằm chằm Thạch Hạo đang bị treo trên lầu gác.
"Ta muốn quyết chiến với ngươi!" Một vài thanh niên máu nóng không thèm để ý tới hậu quả la lên.
Nơi đây có chút rối loạn khiến cho đám người trông giữ đau hết cả đầu, vốn là bọn họ muốn các tộc xả chút cơn giận dữ, muốn nhìn thấy tên tù nhân này, không nghĩ rằng lại bị chọc tức ngược trở lại.
Bởi vì, Hoang còn bá đạo hơn cả tất cả mọi người nơi đây, không thèm để ý tới sinh tử và cứ thế lên giọng đầy ngông cuồng.
Thạch Hạo cười gằn, nói: "Những gì ta nói đều thật lòng cả, gì mà Vương tộc chứ, nếu như muốn động thủ với ta thì ta đề xuất thế này, toàn bộ cái đám gọi là Vương đó cùng lên là tốt nhất. Thứ mà được gọi là Đế tộc, ta cũng không muốn đánh từng người một, các ngươi có thể đi mời tới vài người cùng lúc, khi đó ta sẽ đồng loạt tiếp nhận."
Lời nói của hắn đầy bình thản thế nhưng lại gây nên sóng lớn ngập trời.
Rầm!
Tu sĩ canh giữ Thạch Hạo ra tay, lần nữa lấy ra pháp khí mạnh mẽ đánh lên trên người của hắn, khiến thân thể hắn rung lên bần bật, khóe miệng ứa đầy máu tươi.
Bởi vì, hắn không muốn Hoang mở miệng nữa, hi vọng có thể ngăn cản sự kích động của mọi người.
"Đây chẳng phải là minh chứng đấy sao?" Thạch Hạo cười lớn, nếu như là người khác khi bị đại sát khí này nện trúng thì đã hình thể tiêu vong rồi, nhưng hắn chỉ ho sặc sụa bọt máu mà thôi.
"Nhốt hắn vào lại trong thiên lao Hắc Thủy, không được thả hắn ra nữa!" Một ông lão có danh tiếng cực cao trong nhóm canh giữ Thạch Hạo quát lớn.
Đám sinh linh bên dưới đều gầm thét, muốn những người trông giữ giao ra Hoang, không muốn nhốt vào trong lao tù nữa, bọn họ muốn xuất thủ.
Chuyện này bắt đầu bùng nổ, lời nói ngông cuồng của Thạch Hạo làm sao không bị truyền khắp chứ, trong thời gian ngắn thì đã gợi nên sự phẫn nộ của mọi người.
Bởi vì, không chỉ ở trong tòa thành lớn này mà là những cương vực khác, rất nhiều bộ tộc bên trên mặt đất rộng lớn này đều biết được, có rất nhiều người tức giận tới tím mặt.
Cứ thế bùng nổ, mặc cho rất nhiều ông lão trong các tộc ngăn cản thế nhưng rất nhiều người trẻ tuổi đều lên đường, chạy thẳng về phía toà thành lớn nơi đóng giữ của thiên lao Hắc Thủy kia.
"Các ngươi nghe nói gì không, Hoang đã bị bắt thành tù binh, vả lại còn ăn nói hàm hồ, một người khiêu chiến với quần hùng giới ta, móa, ta không thể nào chịu nổi nữa, những người cùng trang lứa thì ai có thể làm thịt được hắn một cách quang minh chính đại, có thể đánh bại hắn ngay chính diện!"
Rất nhiều người đổ xô chạy về phía Hắc Thủy thành.
Ai cũng biết, Hoang đang cố ý khiêu khích thế nhưng vẫn không cách nào cho qua được, rất nhiều người trẻ tuổi đều chạy về phía Hắc Thủy thành, muốn chứng kiến tận mắt cảnh tượng hắn bị thua thảm bại.
"Đường đường là một giới thật lớn, lẽ nào không một ai trong thế hệ trẻ tuổi có thể trừng trị hắn ư? Đế tộc còn chờ gì mà không xuất quan, phái tới một hai người xử đẹp hắn đi chứ!" Có người hét lớn.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó thì có tin tức truyền ra từ Hắc Thủy thành, Hoang ngồi trong nhà giam và hét lớn ra rằng, không hạn chế tuổi tác, dù cho nhân vật lớn tuổi tới khiêu chiến cũng được, đồng thời toàn bộ những ai hơn hắn một cảnh giới cũng đều có thể xuất thủ cả.
"Tên ngông cuồng."
"Ai tới giết hắn đây?!"
Rất nhiều người đều biết, Hoang đã dự liệu được kết cục của bản thân cho nên mới khiêu khích điên cuồng như thế.
"Người trẻ tuổi quả nhiên không thể nào chịu nổi kích động, trở về hết cho ta, tới Hắc Thủy thành này làm cái gì hả?" Có ông lão quát lớn.
"Hoang sẽ chết ở giới ta, hắn đang cố ý hò hét chỉ trỏ người trong thiên hạ đó, không cần để ý làm gì!" Có tu sĩ tiền bối nói.
"Tiền bối, người ngăn cản như vậy chẳng phải là đang gián tiếp chứng minh việc không cách nào địch lại Hoang hay sao?" Có người than thở, đồng thời bổ sung: "Nếu như có một người tới ngắt lấy đầu lâu của hắn, vậy người sẽ ngăn cản chúng ta ư?"
"Là đang diệt tan uy phong của chính mình mà, chỉ một tên tù tội lại hò hét cả thiên hạ, thế nhưng không một ai có thể hàng phục được hắn, quá sỉ nhục." Có người hét lớn.
Có rất nhiều người thuộc thế hệ trẻ tuổi không cách nào chịu đựng nổi loại kích thích này, ai nấy cũng dồn dập yêu cầu, nhất định phải dẫn Hoang ra ngoài, bọn họ muốn đánh với hắn một trận.
Tu sĩ trông giữ thiên lao đều đau hết cả đầu, tên Hoang ngông cuồng này chẳng hề để ý gì tới tính mạng khiến bọn họ bất đắc dĩ, dù thế nào cũng không nghĩ tới phong ba sẽ kịch liệt như thế.
Ngoại giới trở nên náo loạn, khắp nơi đều dấy lên tâm tình kích động khiến cho đám quản ngục trong thiên lao Hắc Thủy chẳng biết phải làm sao, sự tình đã trở nên cực kỳ lớn.
Thậm chí, có một vài lão bối Vương tộc tức giận, không tin sẽ không có ai có thể đánh bại Hoang, bọn họ đưa ra ý kiến đưa tên ngông cuồng này ra ngoài.
Ngay trong hôm đó, mười tám vị Vương già cả muốn tự mình xuất thủ.
Còn những người trẻ tuổi, trung niên thì không cần bàn tới, từng người đều đằng đằng sát khí, nhân số đông đảo.
Bức bách cùng áp lực, cuối cùng đám quản ngục nhắm mắt thỏa mãn một vài nguyện vọng của các tộc, đã thả ra Hoang.
"Đánh nhau rồi kìa, quả thật có người đang giao thủ với Hoang."
Trong sự quan tâm của mọi người thì chợt có tiếng gào lớn từ đằng trước, một trận chiến đã được bắt đầu.
Nhưng mà, vừa mới bắt đầu không bao lâu thì đã nhanh chóng được khép lại.
Phụt!
Hoang thong dong xuất thủ đánh nổ tung một người.
"Quá yếu mà!" Thạch Hạo lắc đầu.
Ngay cả tu sĩ các tộc của dị vực cũng đều biến ảo sắc mặt, rất nhiều người không kìm nén được mà chửi bới hắn.
"Ồ, Hoàng Long đạo nhân tới rồi kia, lão đạo này có công phu kinh người, thực lực mạnh mẽ, không ngờ cũng đã bị kinh động, hắn muốn giao thủ với Hoang ư?"
Có người nhận ra được thân phận của một lão đạo nhân nên cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bởi vì đây là cao thủ bậc tiền bối, tuổi tác vô cùng lớn, từng là nhân vật ngút trời thuộc thời đại của chính mình.
Đáng tiếc, hắn vô duyên với Chí Tôn, đã nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn dậm chân ở cảnh giới Độn Nhất.
"Gầm!" Đi kèm là một tiếng rồng gầm, Hoàng Long đạo nhân xuất thủ, vận dụng tổ thuật hòng đánh giết Thạch Hạo.
Đáng tiếc, ông lão này tuy rằng mạnh mẽ đồng thời cũng có thể cò cưa kịch liệt với Thạch Hạo trong một khoảng thời gian, thế nhưng chung quy lại vẫn bị một tát đánh trúng, thân thể cứ thế bị đánh nát, nguyên thần gian nan chạy trốn.
"Ngươi dám hành hung nữa à?!" Có người hét lớn.
"Không muốn thua thì đừng có khiêu chiến với ta." Thạch Hạo hờ hững đáp lại, chẳng hề để ý mà cười lớn một tiếng.
Biết rõ bản thân có thể sẽ chết đi nên hắn chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, bất ngờ được đáp lại và có một đám sinh linh kéo tới khiêu chiến hắn, đây chính là điều là Thạch Hạo muốn nhìn thấy.
Giết càng nhiều địch thủ thì càng có lời.
Nhưng mà, đối với những sinh linh sinh sống ở xung quanh thành Hắc Thủy thì ngày hôm đó là một ngày đen tối, Thạch Hạo một hơi đánh bại mười tám vương, cũng chém bay một ít đầu lĩnh thuộc đời trẻ cũng như đời trung niên, hung uy ngập trời.
Chuyện này tựa như đang thỏa mãn cho Hoang vậy, dù cho về sau hắn sẽ phải chết thế nhưng giờ lại có chiến tích như vầy, những huy hoàng này sẽ khiến cho các tộc càng ngày càng cảm thấy xấu hổ.
Có người không kìm nén được muốn mời Chí Tôn ra tay, thế nhưng lại không cách nào mở miệng được, áp chế Hoang như vậy thì chẳng hề có ý nghĩa gì cả, sẽ càng chứng minh rằng, trong cùng cấp thì không một ai là đối thủ của hắn cả.
Sự tình càng lớn hơn, cả đám Vương giả xuất thủ thế nhưng đều đại bại, tiếng đồn càng ngày càng lan xa, càng ngày càng khiến người khác ngây dại.
Chuyện này tựa như là một người khiêu chiến với cả dị vực!
Tin tức không cách nào bị ngăn chặn, nó không ngừng lan truyền về khắp các tổ địa, rất nhiều tu sĩ các tộc đều theo dõi sát sao, người của Hắc Thủy thành đã bó tay hoàn toàn khiến cho những người ở nơi khác đều tức giận.