Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1535: Trở về
Đế quan ngay trước mắt, hào hùng và bàng bạc!
Trong vẻ cổ điển ấy mang theo vết tích tang thương của năm tháng, tòa thành được xây từ vô số sao băng, tuy rằng cổ xưa thế nhưng khí thế lại hào hùng, tựa như toàn bộ vũ trụ ép xuống.
Mạnh Thiên Chính đầy kiên cường đứng trước Đế quan, chiến y hoàng kim bị phá nát dính đầy vết máu đỏ sậm, mái tóc đen rối bời xõa tới tận eo, cặp mắt vô cùng sâu lắng và có thần, anh khí đều ẩn giấu, và hiện giờ là dáng vẻ vẫn ở thời kỳ hoàng kim!
"Đại trưởng lão, người không có việc gì chứ?" Thạch Hạo hỏi đầy lo lắng, vừa nãy đại trưởng lão đã chém giết đầy đẫm máu, một người liên tiếp hạ gục hai vị Chí Tôn, phong thái tuyệt thế.
Nếu không phải có biến cố xuất hiện, ở phía rừng rậm Thiên Thú kia có cường viện tới thì rất có thể Mạnh Thiên Chính đã có thể giết chết vị Chí Tôn thứ ba rồi, trước đó từng đánh nát thân thể của đối phương thành hai đoạn.
Đây là chiến tích đầy kinh thế, nếu như truyền đi sẽ chấn động cả thiên hạ.
Hoặc là, đây chính là cuộc chiến đấu kinh người nhất của kỷ nguyên này, dù sao cũng được xem là cuộc chiến thuộc lĩnh vực đỉnh cao nhất ở nhân đạo!
Đại trưởng lão không nói gì cả mà lắc lắc đầu, lòng bàn tay xuất hiện một tế đàn rất nhỏ thế nhưng lại cao bằng nắm đấm, nó phát ra hào quang rồi xuyên thủng hình thành nên một con đường.
Xoẹt!
Một lát sau, Thạch Hạo và Mạnh Thiên Chính biến mất ngay tại chỗ đồng thời cất bước tiến vào trong Đế thành!
Cùng lúc đó, bên trong sa mạc vô ngần ấy có một vài bóng người gầm thét tiến tới chấn động cả đất trời, toàn bộ sa mạc màu vàng vô ngần đều cuộn trào.
Có thể thấy được, bên dưới sa mạc vô ngần ấy là vô tận hài cốt, đều là sinh linh đã chết trận từ xưa tới nay, đều là thần cốt chập trùng bên trong sóng cát, cảnh tượng dọa người.
Mấy bóng người ấy đứng trước Đế quan, ai nấy cũng đều lộ vẻ lạnh lẽo mang theo sát ý mạnh mẽ, thế nhưng bọn họ không cách nào tiến qua được, không thể đánh vào được tòa thành này.
Ngoài ra ở phía xa hơn có mấy bóng người khác, khí tức từng người đều bàng bạc khủng khiếp, tinh lực lan tỏa che kín cả nhật nguyệt!
Chí Tôn dị vực truy sát theo, sau khi tới nơi này thì chỉ có thể ôm hận căm tức chứ không thể nào đi vào được.
"Sẽ không bao lâu nữa thì giới ta sẽ gõ nát cửa ải này, hoàn toàn mở ra tòa thành cổ ấy!" Có người lạnh lùng nói
Thời khắc này, bên trong cửa thành phát sáng, đây là một khu quảng trường với diện tích bao la, ngày thường có rất nhiều đại quân rời khỏi thành ngay chính nơi đây.
"Ồ, có người vượt qua không gian, bước lên thông đạo để vào thành."
"Ai thế, chắc chắn là một nhánh đội ngũ đi tìm kiếm Hoang đã trở lại, thật sự là đáng tiếc mà, rừng rậm Thiên Thú bị vây kín nên không một ai có thể tiến vào được."
"Tiếc cho Hoang thật, chết trẻ, bị nhốt trong tuyệt địa, không người nào cứu được."
Mấy người này bàn tán không thôi, rõ ràng, những chuyện đã xảy ra vài ngày trước ở bên ngoài Biên Hoang đã sớm truyền về, thành ra đã dấy lên sự quan tâm của khắp nơi trong thành.
Đại quân dị vực đóng giữ bên ngoài rừng rậm Thiên Thú, hùng hổ tiến quân, sát khí ngập trời, trong Đế quan đều biết chuyện này và vẫn luôn một mực chú ý.
Nhưng mà, nơi đó là tuyệt địa, vả lại sinh linh của dị vực trở nên điên dại, dù cho tu sĩ bên trong Đế quan có lòng muốn tới cứu giúp thì cũng chỉ vô lực, không hề có cách nào cả.
Rất nhiều người đều muốn tới cứu viện, đồng thời cũng đã phái mấy chục đội ngũ tới thế nhưng phần lớn đều bị đại trưởng lão cản lại không cho đi mạo hiểm.
Cũng có một số ít kiên trì đi tới thế nhưng đều đã quay trở lại, khi nhìn thấy đại quân vô tận bao chặt lấy rừng rậm Thiên Thú thì chỉ biết thở dài một tiếng.
"Mạnh Thiên Chính tiền bối có thể thành công hay không đây?" Có người hi vọng nói như vậy, hi vọng ông sẽ thành công mang Hoang trở lại.
Hiện giờ đã có rất nhiều người biết được, Hoang đã đạt được một chiếc rương gỗ bên ngoài Biên hoang, chính vì thứ này nên dị vực mới trở nên điên cuồng, chắc chắn đây là thứ rất quan trọng.
"Nghe nói Hoang từng giết cường địch dị vực, một người tung hoàng trong thiên địa, hết sức kinh người!"
Một vài tin mật báo được truyền về thì liền gợi ra náo động lớn.
Lúc dị vực săn giết Hoang thì đã chết không ít cao thủ trẻ tuổi, việc này khiến cho một ít thanh niên trong Đế quan trở nên kích động hoan hô reo hò không thôi.
"Tới rồi, xuất hiện rồi!"
Mọi người nhìn vào trong khu quảng trường ấy, nơi đó có một tòa tế đàn thật lớn.
Bất kể là rời thành hay là vào thành thì đều phải được pháp trận bên trong thành tiến hành kiểm tra, tra xét thật kỹ lưỡng, thậm chí sẽ tìm kiếm dấu ấn sinh mệnh để đảm bảo sự an toàn của Đế quan.
Vì vậy, dù là nhiều người đi hay là một hai người đi cũng phải tiêu tốn một khoảng thời gian nhất định.
"Trời ơi, là Mạnh tiền bối!"
"Ồ, ta không hề hoa mắt đấy chứ, nhìn thấy ai kia hông, Hoang.... đã trở về rồi!"
Một đám người xung quanh tế đàn nơi quảng trường trước cửa thành đều sợ hãi, thật sự không hề tin vào những đang diễn ra ngay trước mắt mình.
Một dáng người hùng vĩ khoác lên mình bộ chiến y hoàng kim rách nát, ngay cả những lọn tóc cũng bết chặt những vết máu, người này mang theo Hoang trở lại Đế thành, đứng yên trên tế đàn tựa như là một bức tượng Chiến thần vừa trở về.
Không ít người dụi dụi cặp mắt, sau khi chắc chắn mình không có nhìn nhầm thì lớn tiếng reo vang.
"Mạnh tiền bối thần uy cái thế, đã mang Hoang giết trở về rồi."
"Trời ơi, thần dũng không gì sánh được mà!"
"Đại quân dị vực đã vây kín cả rừng rậm Thiên Thú, có bao nhiêu vị Chí Tôn tọa trấn nơi ấy nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được bước chân của Mạnh tiền bối, người đã mang Hoang giết thẳng về đây rồi!"
Ai cũng biết, chắc chắn Mạnh Thiên Chính đã trải qua một trận chiến đấu đầy đáng sợ, nếu không thì sao có thể giết khỏi vòng vây và an toàn mang Thạch Hạo trở về Đế quan chứ?
Không cần nghĩ nhiều thì cũng biết được, cuộc quyết chiến dính tới cấp độ Chí Tôn ấy chắc chắn là cuộc tranh đấu tuyệt thế không tài nào tưởng tượng ra được.
Trên người Mạnh Thiên Chính đầy máu tươi, giáp trụ bị phá nát đã đủ chứng minh tất cả rồi, là cuộc đại chiến với Chí Tôn, vậy sức kịch liệt sẽ tới mức nào?
Chém giết với Chí Tôn nhưng không chết, sốt sót trở về, đây là thắng lợi to lớn nhất!
"Đi báo tin ngay!"
Rất nhanh tin tức được lan truyền khắp nơi, thế nhưng tốc độ lan truyền cũng không nhanh bằng tốc độ của Mạnh Thiên Chính được, dưới chân ông xuất hiện một đại lộ kim quang rồi mang theo Thạch Hạo rời khỏi đây, trực tiếp xông thẳng vào nơi sâu trong Đế qưuan.
"Kỳ tích mà, Hoang đã trở về rồi, không hề chết ở tuyệt địa Biên Hoang!"
Tin tức này chấn động cả Đế quan, gợi nên những cơn địa chấn khắp nơi, bởi vì trước đây mọi người đều cho rằng Thạch Hạo sẽ chết ở bên ngoài và không thể nào trở về được nữa.
Nhưng mà, Mạnh Thiên Chính đã phá tan mọi suy đoán này, chém giết đẫm máu và thắng lợi trở về.
Cả tòa Đế quan đều sôi trào, mặc cho thành trì có to lớn vô biên, diện tích khôn cùng thì sau khi tin tức này được lan truyền thì cơ hồ đều trở nên ồn ào khắp chốn.
Đây là một việc cực kỳ lớn!
Bởi vì, Hoang đã đạt được một món chí bảo cho nên mới khiến dị vực thèm khát, muốn cướp lấy, nhưng hắn lại thành công giữ lấy.
"Rương gỗ mục có mang về hay không đây?" Rất nhiều người quan tâm tới vấn đề này, đặc biệt là có một vài thế lực lớn càng để tâm hơn.
Đương nhiên, khắp nơi cũng đều khiếp sợ trước thực lục của Mạnh Thiên Chính, kết quả này cần phải có thần thông lớn tới mức nào? Một người xông thẳng vào trăm vạn đại quân của dị vực và cứu đệ tử mình trở lại.
"Thần uy ngút trời, Mạnh tiền bối quả là vô địch mà, nếu không phải hoàn cảnh lớn đã thay đổi thì người chắc chắn đã thành Tiên từ lâu rồi!"
"Hoang đang ở đâu, chúng ta muốn gặp hắn, và cũng rất muốn gặp Mạnh tiền bối!"
Rất nhiều người hò reo đầy kích động, ai nấy cũng muốn biết rõ tường tận, muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở bên ngoài Biên Hoang.
Một đại lộ kim quang vút ngang Đế thành và trải dài không biết bao nhiêu vạn dặm, trên đường đi thì đột nhiên đại trưởng lão mang theo Thạch Hạo đột ngột hạ xuống.
"Ồ, là Mạnh tiền bối!"
Có người nhìn thấy thì hét toáng lên, sau đó là cả một đám người vọt tới hành đại lễ cúi chào, ánh mắt đầy tôn kính.
Chính xác, lúc này đại trưởng lão tựa như là Chiến Tiên phục sinh vậy, làm cho rất nhiều người sùng kính cực kỳ.
"Tạm thời không nên quấy rầy đại trưởng lão làm gì, người đã chiến đấu với mấy vị Chí Tôn nên bản thân cũng đã bị thương tích!" Thạch Hạo đầy lo lắng nói.
"Cái gì?" Những người khác chấn động, một người chiến với mấy vị Chí Tôn? Đây là dũng khí lớn tới cỡ nào chứ, thần võ ngút trời!
"Kết quả ra làm sao?" Mặc dù biết đại trưởng lão không có việc gì, đã bình an trở về thế nhưng rất nhiều người đều dâng trào cảm xúc.
"Đại trưởng lão đã giết chết hai đại Chí Tôn, làm trọng thương một người, nếu như không phải phía dị vực có thêm nhiều sinh linh hơn xuất hiện thì nói không chừng chiến công của đại trưởng lão càng huy hoàng hơn nữa!" Thạch Hạo nói.
Ầm!
Nơi đây sục sôi.
Rất nhiều người dâng trào nhiệt huyết, đại trưởng lão với trạng thái trẻ tuổi anh hùng cái thế, ánh mắt của từng người trở nên hừng hực tôn kính không thôi.
"Đề cao thần uy Đế quan, Mạnh tiền bối quả là nhân kiệt ngút trời!"
Mấy người này hét lớn.
"Đi theo ta." Mạnh Thiên Chính nói với Thạch Hạo.
Phía trước là một vùng núi với khí hỗn độn mờ ảo, đại trưởng lão dẫn Thạch Hạo đi vào trong núi rừng, bên trong có một cung điện khồng lồ và cổ xưa.
Nơi đây chính là một trong những nơi bế quan thường ngày của đại trưởng lão.
Những người khác dừng lại, không có cách nào đi vào trong được.
"Tiền bối, người thế nào rồi?" Thạch Hạo vô cùng lo lắng, chỉ sợ đại trưởng lão xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó.
Nói tới đây thì hắn nhanh chóng lấy ra một chiếc bình ngọc, bên trong có một chiếc lá óng ánh mang theo hương thơm nồng đậm, đây chính là lá tiên dược mà hắn đã đạt được trước đây không lâu.
Đại trưởng lão lắc lắc đầu không hề tiếp nhận, bên ngoài thân thể của ông xuất hiện rất nhiều vết rạn giống như là vết nứt trên bình sứ vậy, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ giải thể.
"Đáng tiếc, vẫn chênh lệch một bước!" Đại trưởng lão lắc đầu thở dài.
Trong lòng Thạch Hạo chợt trầm xuống.
"Ngươi không cần lo lắng làm gì, ta không có chuyện gì đâu, ta chỉ thấy tiếc rằng, nếu như có thể gặp được pháp thuật công kích và rèn luyện nặng hơn chút nữa thì hẳn là một hồi cơ duyên." Đại trưởng lão nói.
Sau đó thì ông giải thích cho Thạch Hạo hiểu, đây là một môn cổ pháp rất đặc thù mà ông đang tu luyện.
"Ta đã từng lấy thân làm hạt giống, kết quả thì đã xảy ra bất trắc thiếu chút nữa tử vong, sau đó sống lại từ bên trong đống tro tàn. Lần này, ta muốn nhân cơ hội này để rèn luyện bản thân, thế nhưng trình độ cũng chưa đủ..."
Mấy lời nói của đại trưởng lão khiến Thạch Hạo khiếp sợ không thôi.
Tu vi của đại trưởng lão đã tới điểm mấu chốt, trong cuộc đại chiến ấy thì ông có ý định liều mạng, từ bỏ rất nhiều pháp thuật mang tính chất kỹ xảo, muốn mượn tay của mấy vị Chí Tôn kia để rèn luyện bản thân, giúp cho bản thân bước ra một bước mang tính then chốt nhất.
Việc này tất nhiên sẽ cực kỳ nguy hiểm!
Bởi vì, mỗi một lần ra tay của kẻ địch thì đều là chí mạng với ông.
Thạch Hạo cảm thấy, đại trưởng lão còn mạnh hơn cả với những gì đã biểu hiện trong cuộc chiến vừa rồi.
"Cuộc rèn luyện không như ý, ta muốn bế quan để thử xung kích xem sao." Đại trưởng lão nói, đồng thời thương thế trên người của ông cũng không hề nhẹ chút nào.
Nói tới đây thì ông giơ tay, trên lòng bàn tay phát sáng rồi rương gỗ mục xuất hiện.
Trước kia, ông đã dùng đại pháp lực để che đi khí tức của chiếc rương này, hiện giờ đang nắm trong tay và quan sát thật kỹ.
Cuối cùng, đại trưởng lão chỉ biết thở dài, ông chẳng nghiên cứu được gì cả, trước kia đang trong quá trình chiến đấu thì ông cũng từng quan sát và suy xét qua rồi.
Đại trưởng lão đưa rương gỗ lại cho Thạch Hạo, bởi vì hắn không thể nào mở ra được.
"Lần này ngươi đã giết vô số địch nhân, khiến dị vực tổn thất cực kỳ nặng nề, không cần giấu giếm làm gì, cứ nói cho mọi người biết, công lao lần này của ngươi rất là lớn, Thạch tộc trong Đế quan này hẳn có thể được miễn tội rồi đó!" Đại trưởng lão căn dặn.
Thạch Hạo hành lễ với đại trưởng lão, đây là sự tôn kính bắt nguồn từ tận nội tâm của hắn, bởi vì nếu như không có đại trưởng lão ra tay thì chắc chắn hắn không thể nào còn mạng quay trở lại.
"Đi đi." Đại trưởng lão nhắm mắt lại, ông nhất định phải bế quan, một là tiến hành cuộc lột xác tuyệt thế và hai là vì thương thế thật sự rất nặng.
Trong vẻ cổ điển ấy mang theo vết tích tang thương của năm tháng, tòa thành được xây từ vô số sao băng, tuy rằng cổ xưa thế nhưng khí thế lại hào hùng, tựa như toàn bộ vũ trụ ép xuống.
Mạnh Thiên Chính đầy kiên cường đứng trước Đế quan, chiến y hoàng kim bị phá nát dính đầy vết máu đỏ sậm, mái tóc đen rối bời xõa tới tận eo, cặp mắt vô cùng sâu lắng và có thần, anh khí đều ẩn giấu, và hiện giờ là dáng vẻ vẫn ở thời kỳ hoàng kim!
"Đại trưởng lão, người không có việc gì chứ?" Thạch Hạo hỏi đầy lo lắng, vừa nãy đại trưởng lão đã chém giết đầy đẫm máu, một người liên tiếp hạ gục hai vị Chí Tôn, phong thái tuyệt thế.
Nếu không phải có biến cố xuất hiện, ở phía rừng rậm Thiên Thú kia có cường viện tới thì rất có thể Mạnh Thiên Chính đã có thể giết chết vị Chí Tôn thứ ba rồi, trước đó từng đánh nát thân thể của đối phương thành hai đoạn.
Đây là chiến tích đầy kinh thế, nếu như truyền đi sẽ chấn động cả thiên hạ.
Hoặc là, đây chính là cuộc chiến đấu kinh người nhất của kỷ nguyên này, dù sao cũng được xem là cuộc chiến thuộc lĩnh vực đỉnh cao nhất ở nhân đạo!
Đại trưởng lão không nói gì cả mà lắc lắc đầu, lòng bàn tay xuất hiện một tế đàn rất nhỏ thế nhưng lại cao bằng nắm đấm, nó phát ra hào quang rồi xuyên thủng hình thành nên một con đường.
Xoẹt!
Một lát sau, Thạch Hạo và Mạnh Thiên Chính biến mất ngay tại chỗ đồng thời cất bước tiến vào trong Đế thành!
Cùng lúc đó, bên trong sa mạc vô ngần ấy có một vài bóng người gầm thét tiến tới chấn động cả đất trời, toàn bộ sa mạc màu vàng vô ngần đều cuộn trào.
Có thể thấy được, bên dưới sa mạc vô ngần ấy là vô tận hài cốt, đều là sinh linh đã chết trận từ xưa tới nay, đều là thần cốt chập trùng bên trong sóng cát, cảnh tượng dọa người.
Mấy bóng người ấy đứng trước Đế quan, ai nấy cũng đều lộ vẻ lạnh lẽo mang theo sát ý mạnh mẽ, thế nhưng bọn họ không cách nào tiến qua được, không thể đánh vào được tòa thành này.
Ngoài ra ở phía xa hơn có mấy bóng người khác, khí tức từng người đều bàng bạc khủng khiếp, tinh lực lan tỏa che kín cả nhật nguyệt!
Chí Tôn dị vực truy sát theo, sau khi tới nơi này thì chỉ có thể ôm hận căm tức chứ không thể nào đi vào được.
"Sẽ không bao lâu nữa thì giới ta sẽ gõ nát cửa ải này, hoàn toàn mở ra tòa thành cổ ấy!" Có người lạnh lùng nói
Thời khắc này, bên trong cửa thành phát sáng, đây là một khu quảng trường với diện tích bao la, ngày thường có rất nhiều đại quân rời khỏi thành ngay chính nơi đây.
"Ồ, có người vượt qua không gian, bước lên thông đạo để vào thành."
"Ai thế, chắc chắn là một nhánh đội ngũ đi tìm kiếm Hoang đã trở lại, thật sự là đáng tiếc mà, rừng rậm Thiên Thú bị vây kín nên không một ai có thể tiến vào được."
"Tiếc cho Hoang thật, chết trẻ, bị nhốt trong tuyệt địa, không người nào cứu được."
Mấy người này bàn tán không thôi, rõ ràng, những chuyện đã xảy ra vài ngày trước ở bên ngoài Biên Hoang đã sớm truyền về, thành ra đã dấy lên sự quan tâm của khắp nơi trong thành.
Đại quân dị vực đóng giữ bên ngoài rừng rậm Thiên Thú, hùng hổ tiến quân, sát khí ngập trời, trong Đế quan đều biết chuyện này và vẫn luôn một mực chú ý.
Nhưng mà, nơi đó là tuyệt địa, vả lại sinh linh của dị vực trở nên điên dại, dù cho tu sĩ bên trong Đế quan có lòng muốn tới cứu giúp thì cũng chỉ vô lực, không hề có cách nào cả.
Rất nhiều người đều muốn tới cứu viện, đồng thời cũng đã phái mấy chục đội ngũ tới thế nhưng phần lớn đều bị đại trưởng lão cản lại không cho đi mạo hiểm.
Cũng có một số ít kiên trì đi tới thế nhưng đều đã quay trở lại, khi nhìn thấy đại quân vô tận bao chặt lấy rừng rậm Thiên Thú thì chỉ biết thở dài một tiếng.
"Mạnh Thiên Chính tiền bối có thể thành công hay không đây?" Có người hi vọng nói như vậy, hi vọng ông sẽ thành công mang Hoang trở lại.
Hiện giờ đã có rất nhiều người biết được, Hoang đã đạt được một chiếc rương gỗ bên ngoài Biên hoang, chính vì thứ này nên dị vực mới trở nên điên cuồng, chắc chắn đây là thứ rất quan trọng.
"Nghe nói Hoang từng giết cường địch dị vực, một người tung hoàng trong thiên địa, hết sức kinh người!"
Một vài tin mật báo được truyền về thì liền gợi ra náo động lớn.
Lúc dị vực săn giết Hoang thì đã chết không ít cao thủ trẻ tuổi, việc này khiến cho một ít thanh niên trong Đế quan trở nên kích động hoan hô reo hò không thôi.
"Tới rồi, xuất hiện rồi!"
Mọi người nhìn vào trong khu quảng trường ấy, nơi đó có một tòa tế đàn thật lớn.
Bất kể là rời thành hay là vào thành thì đều phải được pháp trận bên trong thành tiến hành kiểm tra, tra xét thật kỹ lưỡng, thậm chí sẽ tìm kiếm dấu ấn sinh mệnh để đảm bảo sự an toàn của Đế quan.
Vì vậy, dù là nhiều người đi hay là một hai người đi cũng phải tiêu tốn một khoảng thời gian nhất định.
"Trời ơi, là Mạnh tiền bối!"
"Ồ, ta không hề hoa mắt đấy chứ, nhìn thấy ai kia hông, Hoang.... đã trở về rồi!"
Một đám người xung quanh tế đàn nơi quảng trường trước cửa thành đều sợ hãi, thật sự không hề tin vào những đang diễn ra ngay trước mắt mình.
Một dáng người hùng vĩ khoác lên mình bộ chiến y hoàng kim rách nát, ngay cả những lọn tóc cũng bết chặt những vết máu, người này mang theo Hoang trở lại Đế thành, đứng yên trên tế đàn tựa như là một bức tượng Chiến thần vừa trở về.
Không ít người dụi dụi cặp mắt, sau khi chắc chắn mình không có nhìn nhầm thì lớn tiếng reo vang.
"Mạnh tiền bối thần uy cái thế, đã mang Hoang giết trở về rồi."
"Trời ơi, thần dũng không gì sánh được mà!"
"Đại quân dị vực đã vây kín cả rừng rậm Thiên Thú, có bao nhiêu vị Chí Tôn tọa trấn nơi ấy nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được bước chân của Mạnh tiền bối, người đã mang Hoang giết thẳng về đây rồi!"
Ai cũng biết, chắc chắn Mạnh Thiên Chính đã trải qua một trận chiến đấu đầy đáng sợ, nếu không thì sao có thể giết khỏi vòng vây và an toàn mang Thạch Hạo trở về Đế quan chứ?
Không cần nghĩ nhiều thì cũng biết được, cuộc quyết chiến dính tới cấp độ Chí Tôn ấy chắc chắn là cuộc tranh đấu tuyệt thế không tài nào tưởng tượng ra được.
Trên người Mạnh Thiên Chính đầy máu tươi, giáp trụ bị phá nát đã đủ chứng minh tất cả rồi, là cuộc đại chiến với Chí Tôn, vậy sức kịch liệt sẽ tới mức nào?
Chém giết với Chí Tôn nhưng không chết, sốt sót trở về, đây là thắng lợi to lớn nhất!
"Đi báo tin ngay!"
Rất nhanh tin tức được lan truyền khắp nơi, thế nhưng tốc độ lan truyền cũng không nhanh bằng tốc độ của Mạnh Thiên Chính được, dưới chân ông xuất hiện một đại lộ kim quang rồi mang theo Thạch Hạo rời khỏi đây, trực tiếp xông thẳng vào nơi sâu trong Đế qưuan.
"Kỳ tích mà, Hoang đã trở về rồi, không hề chết ở tuyệt địa Biên Hoang!"
Tin tức này chấn động cả Đế quan, gợi nên những cơn địa chấn khắp nơi, bởi vì trước đây mọi người đều cho rằng Thạch Hạo sẽ chết ở bên ngoài và không thể nào trở về được nữa.
Nhưng mà, Mạnh Thiên Chính đã phá tan mọi suy đoán này, chém giết đẫm máu và thắng lợi trở về.
Cả tòa Đế quan đều sôi trào, mặc cho thành trì có to lớn vô biên, diện tích khôn cùng thì sau khi tin tức này được lan truyền thì cơ hồ đều trở nên ồn ào khắp chốn.
Đây là một việc cực kỳ lớn!
Bởi vì, Hoang đã đạt được một món chí bảo cho nên mới khiến dị vực thèm khát, muốn cướp lấy, nhưng hắn lại thành công giữ lấy.
"Rương gỗ mục có mang về hay không đây?" Rất nhiều người quan tâm tới vấn đề này, đặc biệt là có một vài thế lực lớn càng để tâm hơn.
Đương nhiên, khắp nơi cũng đều khiếp sợ trước thực lục của Mạnh Thiên Chính, kết quả này cần phải có thần thông lớn tới mức nào? Một người xông thẳng vào trăm vạn đại quân của dị vực và cứu đệ tử mình trở lại.
"Thần uy ngút trời, Mạnh tiền bối quả là vô địch mà, nếu không phải hoàn cảnh lớn đã thay đổi thì người chắc chắn đã thành Tiên từ lâu rồi!"
"Hoang đang ở đâu, chúng ta muốn gặp hắn, và cũng rất muốn gặp Mạnh tiền bối!"
Rất nhiều người hò reo đầy kích động, ai nấy cũng muốn biết rõ tường tận, muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở bên ngoài Biên Hoang.
Một đại lộ kim quang vút ngang Đế thành và trải dài không biết bao nhiêu vạn dặm, trên đường đi thì đột nhiên đại trưởng lão mang theo Thạch Hạo đột ngột hạ xuống.
"Ồ, là Mạnh tiền bối!"
Có người nhìn thấy thì hét toáng lên, sau đó là cả một đám người vọt tới hành đại lễ cúi chào, ánh mắt đầy tôn kính.
Chính xác, lúc này đại trưởng lão tựa như là Chiến Tiên phục sinh vậy, làm cho rất nhiều người sùng kính cực kỳ.
"Tạm thời không nên quấy rầy đại trưởng lão làm gì, người đã chiến đấu với mấy vị Chí Tôn nên bản thân cũng đã bị thương tích!" Thạch Hạo đầy lo lắng nói.
"Cái gì?" Những người khác chấn động, một người chiến với mấy vị Chí Tôn? Đây là dũng khí lớn tới cỡ nào chứ, thần võ ngút trời!
"Kết quả ra làm sao?" Mặc dù biết đại trưởng lão không có việc gì, đã bình an trở về thế nhưng rất nhiều người đều dâng trào cảm xúc.
"Đại trưởng lão đã giết chết hai đại Chí Tôn, làm trọng thương một người, nếu như không phải phía dị vực có thêm nhiều sinh linh hơn xuất hiện thì nói không chừng chiến công của đại trưởng lão càng huy hoàng hơn nữa!" Thạch Hạo nói.
Ầm!
Nơi đây sục sôi.
Rất nhiều người dâng trào nhiệt huyết, đại trưởng lão với trạng thái trẻ tuổi anh hùng cái thế, ánh mắt của từng người trở nên hừng hực tôn kính không thôi.
"Đề cao thần uy Đế quan, Mạnh tiền bối quả là nhân kiệt ngút trời!"
Mấy người này hét lớn.
"Đi theo ta." Mạnh Thiên Chính nói với Thạch Hạo.
Phía trước là một vùng núi với khí hỗn độn mờ ảo, đại trưởng lão dẫn Thạch Hạo đi vào trong núi rừng, bên trong có một cung điện khồng lồ và cổ xưa.
Nơi đây chính là một trong những nơi bế quan thường ngày của đại trưởng lão.
Những người khác dừng lại, không có cách nào đi vào trong được.
"Tiền bối, người thế nào rồi?" Thạch Hạo vô cùng lo lắng, chỉ sợ đại trưởng lão xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó.
Nói tới đây thì hắn nhanh chóng lấy ra một chiếc bình ngọc, bên trong có một chiếc lá óng ánh mang theo hương thơm nồng đậm, đây chính là lá tiên dược mà hắn đã đạt được trước đây không lâu.
Đại trưởng lão lắc lắc đầu không hề tiếp nhận, bên ngoài thân thể của ông xuất hiện rất nhiều vết rạn giống như là vết nứt trên bình sứ vậy, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ giải thể.
"Đáng tiếc, vẫn chênh lệch một bước!" Đại trưởng lão lắc đầu thở dài.
Trong lòng Thạch Hạo chợt trầm xuống.
"Ngươi không cần lo lắng làm gì, ta không có chuyện gì đâu, ta chỉ thấy tiếc rằng, nếu như có thể gặp được pháp thuật công kích và rèn luyện nặng hơn chút nữa thì hẳn là một hồi cơ duyên." Đại trưởng lão nói.
Sau đó thì ông giải thích cho Thạch Hạo hiểu, đây là một môn cổ pháp rất đặc thù mà ông đang tu luyện.
"Ta đã từng lấy thân làm hạt giống, kết quả thì đã xảy ra bất trắc thiếu chút nữa tử vong, sau đó sống lại từ bên trong đống tro tàn. Lần này, ta muốn nhân cơ hội này để rèn luyện bản thân, thế nhưng trình độ cũng chưa đủ..."
Mấy lời nói của đại trưởng lão khiến Thạch Hạo khiếp sợ không thôi.
Tu vi của đại trưởng lão đã tới điểm mấu chốt, trong cuộc đại chiến ấy thì ông có ý định liều mạng, từ bỏ rất nhiều pháp thuật mang tính chất kỹ xảo, muốn mượn tay của mấy vị Chí Tôn kia để rèn luyện bản thân, giúp cho bản thân bước ra một bước mang tính then chốt nhất.
Việc này tất nhiên sẽ cực kỳ nguy hiểm!
Bởi vì, mỗi một lần ra tay của kẻ địch thì đều là chí mạng với ông.
Thạch Hạo cảm thấy, đại trưởng lão còn mạnh hơn cả với những gì đã biểu hiện trong cuộc chiến vừa rồi.
"Cuộc rèn luyện không như ý, ta muốn bế quan để thử xung kích xem sao." Đại trưởng lão nói, đồng thời thương thế trên người của ông cũng không hề nhẹ chút nào.
Nói tới đây thì ông giơ tay, trên lòng bàn tay phát sáng rồi rương gỗ mục xuất hiện.
Trước kia, ông đã dùng đại pháp lực để che đi khí tức của chiếc rương này, hiện giờ đang nắm trong tay và quan sát thật kỹ.
Cuối cùng, đại trưởng lão chỉ biết thở dài, ông chẳng nghiên cứu được gì cả, trước kia đang trong quá trình chiến đấu thì ông cũng từng quan sát và suy xét qua rồi.
Đại trưởng lão đưa rương gỗ lại cho Thạch Hạo, bởi vì hắn không thể nào mở ra được.
"Lần này ngươi đã giết vô số địch nhân, khiến dị vực tổn thất cực kỳ nặng nề, không cần giấu giếm làm gì, cứ nói cho mọi người biết, công lao lần này của ngươi rất là lớn, Thạch tộc trong Đế quan này hẳn có thể được miễn tội rồi đó!" Đại trưởng lão căn dặn.
Thạch Hạo hành lễ với đại trưởng lão, đây là sự tôn kính bắt nguồn từ tận nội tâm của hắn, bởi vì nếu như không có đại trưởng lão ra tay thì chắc chắn hắn không thể nào còn mạng quay trở lại.
"Đi đi." Đại trưởng lão nhắm mắt lại, ông nhất định phải bế quan, một là tiến hành cuộc lột xác tuyệt thế và hai là vì thương thế thật sự rất nặng.