Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1481: Lạc vào địa phủ
Thạch Hạo đuổi sát phía sau, hắn cảm thấy tức tối và cũng không biết nói lời gì cho phải, chỉ một cây thuốc mà lại dám tranh cướp rương gỗ mục với hắn, trộm lấy chiếc rương thần bí này.
Lẽ nào nó biết thứ gì đó? Cho nên mới dẫn Thạch Hạo vào trong ách thổ rồi hớt tay trên, trộm lấy vận may của hắn!
"Nếu như ngươi không trả ngay chiếc rương lại thì lúc ta tóm được ngươi, không hầm thì ta không làm người!" Thạch Hạo ở phía sau uy hiếp.
Tốc độ của gốc Trường Sinh thụ này rất nhanh, nó lướt đi trong lớp đất tựa như là một vệt ánh sáng xuyên qua sương mù, nhanh chóng vô cùng, không gì có thể cản được.
Khi nghe được loại uy hiếp này thì gốc bảo thụ càng gia tăng tốc độ, hiển nhiên là đã bị dọa cho sợ hãi đồng thời cũng dùng hành động đáp trả lại lời cảnh cáo của Thạch Hạo.
Thạch Hạo xuất thủ, phù văn Lôi đạo lấp lánh, từng tia chớp lao ra đánh về phía nó trong lòng đất bùn này, đáng tiếc cây thuốc này quá nhanh, nó chỉ lưu lại từng bóng ảnh mờ và không ngừng biến hóa vị trí, tránh né hết tất cả.
"Ầm!"
Thạch Hạo vung quyền đánh về trước, cứ thế xuyên thủng tầng đất nơi ấy, ánh sáng lóa mắt lan tỏa khiến nơi đó sụp đổ, phát sinh một trận động đất kịch liệt.
Giờ phút này, bề mặt phía trên vùng núi vỡ nát và giải thể toàn bộ, hàng loạt đá vụn xuyên thủng các đám mây trên trời cao.
Trường Sinh dược càng trốn càng nhanh, nó không có sức chiến đấu mạnh mẽ thế nhưng độn thuật lại là đại sư, ít có ai sánh kịp đồng thời nó còn có thể xuyên thấu qua các loại pháp trận cấm chế.
"Chạy đi đâu!" Thạch Hạo cất lời, cây thuốc này trơn như trạch, không ngờ lại có thể cắt đuôi hắn thật xa, nếu không phải hắn đã khóa chặt lấy khí tức của nó thì sớm đã mất dấu rồi.
"Ở bên kia!" Giữa bầu trời, cường giả trẻ tuổi của Đế tộc, truyền nhân Cô tộc cùng với Vô Úy sư tử đuổi tới và chỉ về phía vùng núi mịt mù khói bụi do bị sụp đổ kia.
"Xoẹt!"
Ba luồng ánh sáng nhanh chóng lao xuống dưới, mỗi một luồng đều to lớn xuyên thủng mặt đất, khiến nơi ấy rung động ầm ầm.
Luồng sáng to lớn ấy tiến sâu xuống bên dưới tầng đất, hình thành nên một vực sâu màu đen đầy đáng sợ.
Thạch Hạo nhíu mày vì thiếu chút nữa đã bị đánh trúng, kết quả này rất tồi tệ, hắn đang đuổi theo Trường Sinh dược thế nhưng lại bị quấy phá bởi ba đại cường giả này.
Hơn nữa, sau sự ngăn cản này thì Trường Sinh dược đã biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu nữa!
"Cút!"
Thạch Hạo tức giận xông thẳng lên mặt đất rồi nện mấy quyền lên giữa bầu trời, vẻ cương mãnh không gì sánh được, vô cùng bá đạo, bầu trời liền nổ nát đồng thời một vùng khe lớn không ngừng lan tràn về bốn phía.
Ba đại cao thủ tránh né chứ không hề đón đỡ, bọn họ cau mày không muốn khai chiến với hắn, chặn đứng tiên dược mới là việc khẩn cấp nhất, ai nấy cũng lo lắng sợ nó sẽ chạy trốn mất tăm.
"Gợn sóng hư không!" Cao thủ trẻ tuổi của Cô tộc gào lớn, hắn đang vận dụng một loại bí pháp, chỉ trong nháy mắt mười phương trời đều reo vang, có thần quang hóa thành những gợn sóng khuếch tán về khắp nơi.
"Ở bên kia!" Hắn hét lớn một tiếng rồi chỉ về một phương hướng.
Cô tộc nắm giữ đại đạo không gian cho nên vô cùng mẫn cảm với hư không thế giới, vừa nãy hắn đã lợi dụng một bí pháp thiên phú để nhận biết sinh linh xung quanh, vì vậy đã tìm thấy được Trường Sinh dược.
Thạch Hạo đương nhiên sẽ không chậm ở phía sau nên nhanh chóng lao tới, trên thực tế thì tay hắn đang cầm một chiếc lá của cây thuốc kia nên cũng đã cảm nhận được nó đang ở nơi nào.
Ầm!
Trong quá trình này, Thạch Hạo chẳng chút khách sáo chủ động tiến đánh, hắn bắn ra một tia chớp về phía ba người này, luồng lôi điện này rất khác lạ, nó mang theo vết tích Lôi trì.
Thiếu chút nữa đã dẫn tới đại thiên kiếp ngay tại chỗ!
Chủ yếu là, hiện tại không có đủ thời gian để Thạch Hạo chuẩn bị, không có cách nào tạo nên lôi kiếp mạnh nhất được.
Nhưng mà, dù là như vậy thì cũng khiến cho Vô Úy sư tử giật nảy cả mình, lúc này nó nhìn chằm chằm Thạch Hạo lộ ra sát cơ, quyết định thừa dịp hắn rời xa Đế quan thì phải diệt trừ ngay.
Vừa đánh vừa đuổi, rất nhanh cả hai lại chia tách nhau, bởi vì Thạch Hạo có chiếc lá kia nên tự mình chủ động tiến vào trong lòng đất, truy tìm tên "đạo tặc" kia.
Đã mấy lần hắn thấy được gốc cây kia đang ôm chặt lấy chiếc rương gỗ, thế nhưng nó lại bỏ chạy ở ngay trước mắt hắn.
Không thể không nói, tốc độ của nó quá mức kinh người, bất kể là ba đại cao thủ của dị vực hay là Thạch Hạo thì đều bị nó bỏ xa ở phía sau.
Bởi vì nó là tiên dược, thuật độn thổ đã lô hỏa thuần thanh, thiên hạ vô đối, những sinh linh khác không thể nào bám sát theo chân nó được, ngay chính như Thạch Hạo với thực lực mạnh mẽ là thế mà cũng không đủ, ít nhất trên phương diện độn thuật thì không bằng nó.
Ầm!
Đột nhiên, cây tiên dược này lao lên khỏi mặt đất rồi nhảy bật lên trời cao, nó phi hành trong hư không với tốc độ kinh người như trước, không gì sánh được.
Khi Thạch Hạo xông lên theo thì xương cốt toàn thân hắn vang lên giòn giã, hào quang chói lọi, tiếp đó hắn phát hiện huyết nhục của mình đang tái tạo và hình thành như cũ.
Xa xa, ba đại cao thủ trẻ tuổi của dị vực cũng là như vậy, huyết nhục tái sinh, khôi phục lại như ban đầu.
Lúc quay đầu lại thì mới phát hiện ra bản thân đã rời xa khu thánh địa cùng với ách thổ kia, cho nên những kỳ lạ diễn ra trên người bọn họ đều biến mắt chẳng chút tăm hơi nào nữa.
"Nữ Táng sĩ kia đã rời đi rồi à?" Thạch Hạo quay đầu nhìn về phía thánh địa kia, hắn cũng không tin cái chuyện gọi là hóa bướm, tin chắc rằng mình không phải sống trong mộng của người khác.
Đáng tiếc, hiện giờ không thấy nữ Táng sĩ đâu nữa, không thể nào hỏi han được.
Trên thực tế, khi hắn phát hiện ra ba bộ khung xương ở trong ách thổ kia thì liền hiểu rõ, sở dĩ như vậy chắc chắn là có quan hệ với vùng đất cổ xưa kia, chứ không phải là bản thân hóa bướm.
"Hoang, nạp mạng đi!"
Sau khi tái sinh huyết nhục thì Vô Úy sư tử càng lúc càng óng ánh, cái bườm hoàng kim rủ xuống tới tận đất, thân thể khổng lồ vàng óng, bộ lông phát sáng tựa như là một vầng mặt trời.
Âm thanh của nó to lớn, nắm giữ lực bộc phát đáng sợ, nếu như tu vi cao thâm hơn một chút thì có thể thông qua tiếng gầm này đánh hạ được cả tinh thể sao trời!
"Ngươi rất căm thù ta?" Thạch Hạo liếc nhìn nó rồi lại nhìn về hướng chân trời mà cây tiên dược kia đã biến mất.
"Đáng tiếc, thời gian quá eo hẹp, nếu không ta sẽ giết ngay đám phản cốt tộc các ngươi!" Thạch Hạo nói, tiếp đó lại truy đuổi.
"Giết ngươi, cũng không cần lý do gì!" Vô Úy sư tử lạnh giọng nói, rầm, một móng vuốt vàng óng vỗ tới và bao phủ lấy vùng trời này.
Sự mạnh mẽ của Vô Úy sư tử thì người ngoài khó mà tưởng tượng ra được.
Nó đang triển khai "Tăng quốc* trong lòng tay", chính là pháp môn cổ xưa của Cổ tăng nhất mạch, thứ này hóa thành một thế giới hòng lưu Thạch Hạo lại rồi luyện hóa.
(*): Thế giới của người xuất gia.
"Quên nói cho ngươi biết, trước đây không lâu thì ta từng giết qua ba con sư tử vàng ở ách thổ kia, chờ khi ta rảnh rỗi thì sẽ tới phiên ngươi ngay!" Thạch Hạo nói, kiếm thai trong tay phát sáng rồi bùng nổ ra một đòn kinh thiên động địa, trước khi Tăng quốc trong lòng tay kia khép lại thì hắn dùng một chiêu chém lìa càn khôn, cứ thế xuyên ra ngoài.
Ầm!
Cao thủ Cô tộc xuất thủ, trường thương thời gian bay ra xuyên thủng đất trời, bắn thẳng về sau lưng của Thạch Hạo.
"Boong!"
Thạch Hạo không hề quay đầu lại mà bên trên kiếm thai chợt xuất hiện kinh văn Bất Diệt óng ánh tới kinh gnười, xoay tay một chiêu chém lên trên trường thương đầy kinh người kia.
"Nhớ kỹ, đợi ta chụp được chiếc rương gỗ mục kia thì sẽ thanh toán toàn bộ với các ngươi!" Thạch Hạo nói, tiếp đó dồn sức truy đuổi.
Đột nhiên, một làn hơi lạnh âm trầm kéo tới, khu vực này trở nên quạnh hiu cùng với lạnh giá vô cùng, vô số cây cối trên mặt đất chợt khiến người khác sinh ra cảm giác âm hàn, toàn bộ thân cây như hóa thành đá chẳng hề lắc lư gì cả.
Thạch Hạo cứ thế lao nhanh không hề dừng lại, quả nhiên đã phát hiện ra tung tích của tiên dược, đồng thời cũng đã thâm nhập vào khu vực này.
Lúc này, tốc độ của Trường Sinh dược hơi chậm lại, nó không ngừng chửi bới vì hiện giờ nó quá mệt mỏi, dù cho độn thuật trời sinh vô song thế nhưng bị người khác truy đuổi lâu như vậy thì vẫn có chút không kiên trì được.
Bất luận nó trốn tới đâu thì người kia cũng đều có thể đuổi theo và tìm ra nó, việc này khiến nó bất đắc dĩ không thôi.
Xoẹt!
Nó lại lần nữa chui sâu vào trong lòng đất, tiến vào một khu yên tĩnh lạnh lẽo.
Thạch Hạo không chút do dự cũng bám sát theo sau, chỉ trong chớp mắt thì đã tiến vào nơi sâu trong khu cổ địa đầy yên tĩnh này, đi tới phía dưới địa tầng và truy sát tiên dược.
Bỗng nhiên Thạch Hạo cảm thấy có gì khác lạ, sự u ám của nơi này khiến hắn nổi da gà, tựa như có thể khiến linh hồn người khác đóng băng, quá lạnh lẽo âm trầm.
Ầm!
Tiên dược lảo đảo tựa như con người vậy, thiếu chút nữa thì nó đã ngã sấp mặt, tiếp đó nó lướt qua thứ ngăn cản phía trước rồi lần nữa bỏ chạy.
Khi Thạch Hạo tới nơi này thì chợt có một bàn tay trắng bệch từ trong bóng tối vung ra chụp thẳng về phía cánh tay của hắn, loại băng hàn này khiến cốt tủy hắn như muốn đông lại.
Nơi này có một chiếc quan tài rất cổ xưa, sớm đã hóa đá, từ trong đó có một bàn tay thò ra và chụp lấy Thạch Hạo.
Lông tóc Thạch Hạo dựng đứng, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện kỳ dị ở nơi này, cũng may là phản ứng của hắn rất nhạy cảm, tuy rằng cánh tay đã bị chạm phải thế nhưng cũng tránh thoát được, không có bị nó chụp lấy.
Táng sĩ!
Thạch Hạo liền hiểu ra, chẳng trách trước kia sẽ cảm nhận được sự âm hàn, hắn lại đi nhầm vào trong một nhánh của khu mai táng rồi.
Gào!
Một tiếng gào lớn khiến sương mù màu đen dâng trào, chiếc quan tài ở phía sau hoàn toàn nứt ra và một sinh vật đầy đáng sợ đuổi theo Thạch Hạo.
Một Táng ngủ say qua vô tận năm tháng đã bị kinh động, lúc này bước ra khỏi và đuổi giết hắn!
Điều đáng mừng nhất chính là, tuy rằng tu vi của Táng sĩ này cao hơn hắn thế nhưng cũng không quá mức thái quá, không thể ngay lập tức giam cầm lấy nơi này.
Thạch Hạo cũng không có hứng thú tranh đấu với nó mà xoay người rời đi, vẫn đuổi bắt lấy gốc Trường Sinh dược kia.
"Chắc nơi này chỉ có một tên Táng sĩ thôi chứ?" Thạch Hạo lẩm bẩm, lỡ như xông vào hang Táng sĩ thì phiền phức lớn rồi.
Thế nhưng, theo lý mà nói thì loại sinh vật này rất thích ngủ đông, nếu hành động thật cẩn thận thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tiên dược kia đẩy nhanh tốc độ chạy trốn, sự xuất hiện của Táng sĩ lại càng kích thích nó hơn, bởi vì lúc nãy thiếu chút nữa nó cũng đã bị bắt lại.
Nên biết, nó đã trốn thoát từ khu vực sâu nhất của khu Táng cổ, hiện giờ nó cũng không muốn lại rơi vào trong tay loại sinh vật như vậy.
Nó đã mất đi một đoạn thân, là do một tên Táng vương chặt và luyện chế thành quan tài.
Đột nhiên Thạch Hạo rùng mình, bởi vì luồng không khí ở bên dưới lòng đất này rất yêu tà, hơn nữa nhiệt độ càng lúc càng thấp khiến hắn cảm thấy lo lắng.
"A..."
Đột nhiên truyền tới tiếng rít gào, đó là do tiên dược kia phát ra.
Thạch Hạo thất kinh, nó đã gặp phải thứ gì? Hắn rất muốn rút lui ngay lập tức thế nhưng lại không cam lòng, cho nên nhắm mắt đuổi tới.
Tiên dược vốn muốn dọc đường cũ quay trở lại thì chợt bắt gặp Thạch Hạo, lúc này nó thất kinh, không thể không quay đầu chạy về phương hướng cũ.
Thạch Hạo cảm thấy bất ngờ, sau khi bọn hắn tiến xuống địa tầng này thì bắt gặp một vách đá đầy kỳ dị, tiên dược không thể nào xuyên qua được, đã bị ngăn cản hoàn toàn, rất nhiều nơi không thể thông qua.
Không biết qua bao lâu thì phía trước trở nên trống trải!
Tiên dược nhanh chóng xông ra ngoài, đồng thời lại phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi và hoảng loạn.
Một lát sau, Thạch Hạo cũng đã lao ra khỏi tầng đất ấy và tiến vào một nơi kỳ dị.
Hắn cảm thấy choáng váng, tầng đất rất khó thoát khỏi kia đã vượt qua được và giờ đang bên trên mặt đất? Nhưng mà, khi nhìn kỹ lại thì có gì đó sai sai, nơi đây vẫn là nơi sâu trong lòng đất, chỉ là nhìn thấy được một khu cổ địa trống trải mà thôi.
Không có bùn đất ngăn cản, nơi đây tựa như là một khu chợ vậy.
Có thể mơ hồ thấy được một vài bóng người, còn có một vài đồ vật kỳ lạ được đặt đầy trên mặt đất, những sinh linh kia đang trao đổi và mua bán.
Thạch Hạo ngây người, đây là nơi nào?
Là một khu chợ ở nông thôn ư?
Không đúng, đây rõ ràng là sâu bên dưới nền đất mới đúng chứ.
Rất nhanh thì hắn đã hiểu được, tiếp đó là sởn cả tóc gáy, đây là khu vực thuộc về Táng sĩ, là khu chợ của bọn họ, không ngờ lại thấy nhiều người như vậy!
Đồng thời hắn nhìn thấy được một vài Táng sĩ không hề có hơi thở chết chóc gì, rất là hòa nhã, tựa như là sinh linh bình thường vậy, lập tức hắn biết, đó là Táng sĩ hoàng kim!
Lẽ nào nó biết thứ gì đó? Cho nên mới dẫn Thạch Hạo vào trong ách thổ rồi hớt tay trên, trộm lấy vận may của hắn!
"Nếu như ngươi không trả ngay chiếc rương lại thì lúc ta tóm được ngươi, không hầm thì ta không làm người!" Thạch Hạo ở phía sau uy hiếp.
Tốc độ của gốc Trường Sinh thụ này rất nhanh, nó lướt đi trong lớp đất tựa như là một vệt ánh sáng xuyên qua sương mù, nhanh chóng vô cùng, không gì có thể cản được.
Khi nghe được loại uy hiếp này thì gốc bảo thụ càng gia tăng tốc độ, hiển nhiên là đã bị dọa cho sợ hãi đồng thời cũng dùng hành động đáp trả lại lời cảnh cáo của Thạch Hạo.
Thạch Hạo xuất thủ, phù văn Lôi đạo lấp lánh, từng tia chớp lao ra đánh về phía nó trong lòng đất bùn này, đáng tiếc cây thuốc này quá nhanh, nó chỉ lưu lại từng bóng ảnh mờ và không ngừng biến hóa vị trí, tránh né hết tất cả.
"Ầm!"
Thạch Hạo vung quyền đánh về trước, cứ thế xuyên thủng tầng đất nơi ấy, ánh sáng lóa mắt lan tỏa khiến nơi đó sụp đổ, phát sinh một trận động đất kịch liệt.
Giờ phút này, bề mặt phía trên vùng núi vỡ nát và giải thể toàn bộ, hàng loạt đá vụn xuyên thủng các đám mây trên trời cao.
Trường Sinh dược càng trốn càng nhanh, nó không có sức chiến đấu mạnh mẽ thế nhưng độn thuật lại là đại sư, ít có ai sánh kịp đồng thời nó còn có thể xuyên thấu qua các loại pháp trận cấm chế.
"Chạy đi đâu!" Thạch Hạo cất lời, cây thuốc này trơn như trạch, không ngờ lại có thể cắt đuôi hắn thật xa, nếu không phải hắn đã khóa chặt lấy khí tức của nó thì sớm đã mất dấu rồi.
"Ở bên kia!" Giữa bầu trời, cường giả trẻ tuổi của Đế tộc, truyền nhân Cô tộc cùng với Vô Úy sư tử đuổi tới và chỉ về phía vùng núi mịt mù khói bụi do bị sụp đổ kia.
"Xoẹt!"
Ba luồng ánh sáng nhanh chóng lao xuống dưới, mỗi một luồng đều to lớn xuyên thủng mặt đất, khiến nơi ấy rung động ầm ầm.
Luồng sáng to lớn ấy tiến sâu xuống bên dưới tầng đất, hình thành nên một vực sâu màu đen đầy đáng sợ.
Thạch Hạo nhíu mày vì thiếu chút nữa đã bị đánh trúng, kết quả này rất tồi tệ, hắn đang đuổi theo Trường Sinh dược thế nhưng lại bị quấy phá bởi ba đại cường giả này.
Hơn nữa, sau sự ngăn cản này thì Trường Sinh dược đã biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu nữa!
"Cút!"
Thạch Hạo tức giận xông thẳng lên mặt đất rồi nện mấy quyền lên giữa bầu trời, vẻ cương mãnh không gì sánh được, vô cùng bá đạo, bầu trời liền nổ nát đồng thời một vùng khe lớn không ngừng lan tràn về bốn phía.
Ba đại cao thủ tránh né chứ không hề đón đỡ, bọn họ cau mày không muốn khai chiến với hắn, chặn đứng tiên dược mới là việc khẩn cấp nhất, ai nấy cũng lo lắng sợ nó sẽ chạy trốn mất tăm.
"Gợn sóng hư không!" Cao thủ trẻ tuổi của Cô tộc gào lớn, hắn đang vận dụng một loại bí pháp, chỉ trong nháy mắt mười phương trời đều reo vang, có thần quang hóa thành những gợn sóng khuếch tán về khắp nơi.
"Ở bên kia!" Hắn hét lớn một tiếng rồi chỉ về một phương hướng.
Cô tộc nắm giữ đại đạo không gian cho nên vô cùng mẫn cảm với hư không thế giới, vừa nãy hắn đã lợi dụng một bí pháp thiên phú để nhận biết sinh linh xung quanh, vì vậy đã tìm thấy được Trường Sinh dược.
Thạch Hạo đương nhiên sẽ không chậm ở phía sau nên nhanh chóng lao tới, trên thực tế thì tay hắn đang cầm một chiếc lá của cây thuốc kia nên cũng đã cảm nhận được nó đang ở nơi nào.
Ầm!
Trong quá trình này, Thạch Hạo chẳng chút khách sáo chủ động tiến đánh, hắn bắn ra một tia chớp về phía ba người này, luồng lôi điện này rất khác lạ, nó mang theo vết tích Lôi trì.
Thiếu chút nữa đã dẫn tới đại thiên kiếp ngay tại chỗ!
Chủ yếu là, hiện tại không có đủ thời gian để Thạch Hạo chuẩn bị, không có cách nào tạo nên lôi kiếp mạnh nhất được.
Nhưng mà, dù là như vậy thì cũng khiến cho Vô Úy sư tử giật nảy cả mình, lúc này nó nhìn chằm chằm Thạch Hạo lộ ra sát cơ, quyết định thừa dịp hắn rời xa Đế quan thì phải diệt trừ ngay.
Vừa đánh vừa đuổi, rất nhanh cả hai lại chia tách nhau, bởi vì Thạch Hạo có chiếc lá kia nên tự mình chủ động tiến vào trong lòng đất, truy tìm tên "đạo tặc" kia.
Đã mấy lần hắn thấy được gốc cây kia đang ôm chặt lấy chiếc rương gỗ, thế nhưng nó lại bỏ chạy ở ngay trước mắt hắn.
Không thể không nói, tốc độ của nó quá mức kinh người, bất kể là ba đại cao thủ của dị vực hay là Thạch Hạo thì đều bị nó bỏ xa ở phía sau.
Bởi vì nó là tiên dược, thuật độn thổ đã lô hỏa thuần thanh, thiên hạ vô đối, những sinh linh khác không thể nào bám sát theo chân nó được, ngay chính như Thạch Hạo với thực lực mạnh mẽ là thế mà cũng không đủ, ít nhất trên phương diện độn thuật thì không bằng nó.
Ầm!
Đột nhiên, cây tiên dược này lao lên khỏi mặt đất rồi nhảy bật lên trời cao, nó phi hành trong hư không với tốc độ kinh người như trước, không gì sánh được.
Khi Thạch Hạo xông lên theo thì xương cốt toàn thân hắn vang lên giòn giã, hào quang chói lọi, tiếp đó hắn phát hiện huyết nhục của mình đang tái tạo và hình thành như cũ.
Xa xa, ba đại cao thủ trẻ tuổi của dị vực cũng là như vậy, huyết nhục tái sinh, khôi phục lại như ban đầu.
Lúc quay đầu lại thì mới phát hiện ra bản thân đã rời xa khu thánh địa cùng với ách thổ kia, cho nên những kỳ lạ diễn ra trên người bọn họ đều biến mắt chẳng chút tăm hơi nào nữa.
"Nữ Táng sĩ kia đã rời đi rồi à?" Thạch Hạo quay đầu nhìn về phía thánh địa kia, hắn cũng không tin cái chuyện gọi là hóa bướm, tin chắc rằng mình không phải sống trong mộng của người khác.
Đáng tiếc, hiện giờ không thấy nữ Táng sĩ đâu nữa, không thể nào hỏi han được.
Trên thực tế, khi hắn phát hiện ra ba bộ khung xương ở trong ách thổ kia thì liền hiểu rõ, sở dĩ như vậy chắc chắn là có quan hệ với vùng đất cổ xưa kia, chứ không phải là bản thân hóa bướm.
"Hoang, nạp mạng đi!"
Sau khi tái sinh huyết nhục thì Vô Úy sư tử càng lúc càng óng ánh, cái bườm hoàng kim rủ xuống tới tận đất, thân thể khổng lồ vàng óng, bộ lông phát sáng tựa như là một vầng mặt trời.
Âm thanh của nó to lớn, nắm giữ lực bộc phát đáng sợ, nếu như tu vi cao thâm hơn một chút thì có thể thông qua tiếng gầm này đánh hạ được cả tinh thể sao trời!
"Ngươi rất căm thù ta?" Thạch Hạo liếc nhìn nó rồi lại nhìn về hướng chân trời mà cây tiên dược kia đã biến mất.
"Đáng tiếc, thời gian quá eo hẹp, nếu không ta sẽ giết ngay đám phản cốt tộc các ngươi!" Thạch Hạo nói, tiếp đó lại truy đuổi.
"Giết ngươi, cũng không cần lý do gì!" Vô Úy sư tử lạnh giọng nói, rầm, một móng vuốt vàng óng vỗ tới và bao phủ lấy vùng trời này.
Sự mạnh mẽ của Vô Úy sư tử thì người ngoài khó mà tưởng tượng ra được.
Nó đang triển khai "Tăng quốc* trong lòng tay", chính là pháp môn cổ xưa của Cổ tăng nhất mạch, thứ này hóa thành một thế giới hòng lưu Thạch Hạo lại rồi luyện hóa.
(*): Thế giới của người xuất gia.
"Quên nói cho ngươi biết, trước đây không lâu thì ta từng giết qua ba con sư tử vàng ở ách thổ kia, chờ khi ta rảnh rỗi thì sẽ tới phiên ngươi ngay!" Thạch Hạo nói, kiếm thai trong tay phát sáng rồi bùng nổ ra một đòn kinh thiên động địa, trước khi Tăng quốc trong lòng tay kia khép lại thì hắn dùng một chiêu chém lìa càn khôn, cứ thế xuyên ra ngoài.
Ầm!
Cao thủ Cô tộc xuất thủ, trường thương thời gian bay ra xuyên thủng đất trời, bắn thẳng về sau lưng của Thạch Hạo.
"Boong!"
Thạch Hạo không hề quay đầu lại mà bên trên kiếm thai chợt xuất hiện kinh văn Bất Diệt óng ánh tới kinh gnười, xoay tay một chiêu chém lên trên trường thương đầy kinh người kia.
"Nhớ kỹ, đợi ta chụp được chiếc rương gỗ mục kia thì sẽ thanh toán toàn bộ với các ngươi!" Thạch Hạo nói, tiếp đó dồn sức truy đuổi.
Đột nhiên, một làn hơi lạnh âm trầm kéo tới, khu vực này trở nên quạnh hiu cùng với lạnh giá vô cùng, vô số cây cối trên mặt đất chợt khiến người khác sinh ra cảm giác âm hàn, toàn bộ thân cây như hóa thành đá chẳng hề lắc lư gì cả.
Thạch Hạo cứ thế lao nhanh không hề dừng lại, quả nhiên đã phát hiện ra tung tích của tiên dược, đồng thời cũng đã thâm nhập vào khu vực này.
Lúc này, tốc độ của Trường Sinh dược hơi chậm lại, nó không ngừng chửi bới vì hiện giờ nó quá mệt mỏi, dù cho độn thuật trời sinh vô song thế nhưng bị người khác truy đuổi lâu như vậy thì vẫn có chút không kiên trì được.
Bất luận nó trốn tới đâu thì người kia cũng đều có thể đuổi theo và tìm ra nó, việc này khiến nó bất đắc dĩ không thôi.
Xoẹt!
Nó lại lần nữa chui sâu vào trong lòng đất, tiến vào một khu yên tĩnh lạnh lẽo.
Thạch Hạo không chút do dự cũng bám sát theo sau, chỉ trong chớp mắt thì đã tiến vào nơi sâu trong khu cổ địa đầy yên tĩnh này, đi tới phía dưới địa tầng và truy sát tiên dược.
Bỗng nhiên Thạch Hạo cảm thấy có gì khác lạ, sự u ám của nơi này khiến hắn nổi da gà, tựa như có thể khiến linh hồn người khác đóng băng, quá lạnh lẽo âm trầm.
Ầm!
Tiên dược lảo đảo tựa như con người vậy, thiếu chút nữa thì nó đã ngã sấp mặt, tiếp đó nó lướt qua thứ ngăn cản phía trước rồi lần nữa bỏ chạy.
Khi Thạch Hạo tới nơi này thì chợt có một bàn tay trắng bệch từ trong bóng tối vung ra chụp thẳng về phía cánh tay của hắn, loại băng hàn này khiến cốt tủy hắn như muốn đông lại.
Nơi này có một chiếc quan tài rất cổ xưa, sớm đã hóa đá, từ trong đó có một bàn tay thò ra và chụp lấy Thạch Hạo.
Lông tóc Thạch Hạo dựng đứng, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện kỳ dị ở nơi này, cũng may là phản ứng của hắn rất nhạy cảm, tuy rằng cánh tay đã bị chạm phải thế nhưng cũng tránh thoát được, không có bị nó chụp lấy.
Táng sĩ!
Thạch Hạo liền hiểu ra, chẳng trách trước kia sẽ cảm nhận được sự âm hàn, hắn lại đi nhầm vào trong một nhánh của khu mai táng rồi.
Gào!
Một tiếng gào lớn khiến sương mù màu đen dâng trào, chiếc quan tài ở phía sau hoàn toàn nứt ra và một sinh vật đầy đáng sợ đuổi theo Thạch Hạo.
Một Táng ngủ say qua vô tận năm tháng đã bị kinh động, lúc này bước ra khỏi và đuổi giết hắn!
Điều đáng mừng nhất chính là, tuy rằng tu vi của Táng sĩ này cao hơn hắn thế nhưng cũng không quá mức thái quá, không thể ngay lập tức giam cầm lấy nơi này.
Thạch Hạo cũng không có hứng thú tranh đấu với nó mà xoay người rời đi, vẫn đuổi bắt lấy gốc Trường Sinh dược kia.
"Chắc nơi này chỉ có một tên Táng sĩ thôi chứ?" Thạch Hạo lẩm bẩm, lỡ như xông vào hang Táng sĩ thì phiền phức lớn rồi.
Thế nhưng, theo lý mà nói thì loại sinh vật này rất thích ngủ đông, nếu hành động thật cẩn thận thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tiên dược kia đẩy nhanh tốc độ chạy trốn, sự xuất hiện của Táng sĩ lại càng kích thích nó hơn, bởi vì lúc nãy thiếu chút nữa nó cũng đã bị bắt lại.
Nên biết, nó đã trốn thoát từ khu vực sâu nhất của khu Táng cổ, hiện giờ nó cũng không muốn lại rơi vào trong tay loại sinh vật như vậy.
Nó đã mất đi một đoạn thân, là do một tên Táng vương chặt và luyện chế thành quan tài.
Đột nhiên Thạch Hạo rùng mình, bởi vì luồng không khí ở bên dưới lòng đất này rất yêu tà, hơn nữa nhiệt độ càng lúc càng thấp khiến hắn cảm thấy lo lắng.
"A..."
Đột nhiên truyền tới tiếng rít gào, đó là do tiên dược kia phát ra.
Thạch Hạo thất kinh, nó đã gặp phải thứ gì? Hắn rất muốn rút lui ngay lập tức thế nhưng lại không cam lòng, cho nên nhắm mắt đuổi tới.
Tiên dược vốn muốn dọc đường cũ quay trở lại thì chợt bắt gặp Thạch Hạo, lúc này nó thất kinh, không thể không quay đầu chạy về phương hướng cũ.
Thạch Hạo cảm thấy bất ngờ, sau khi bọn hắn tiến xuống địa tầng này thì bắt gặp một vách đá đầy kỳ dị, tiên dược không thể nào xuyên qua được, đã bị ngăn cản hoàn toàn, rất nhiều nơi không thể thông qua.
Không biết qua bao lâu thì phía trước trở nên trống trải!
Tiên dược nhanh chóng xông ra ngoài, đồng thời lại phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi và hoảng loạn.
Một lát sau, Thạch Hạo cũng đã lao ra khỏi tầng đất ấy và tiến vào một nơi kỳ dị.
Hắn cảm thấy choáng váng, tầng đất rất khó thoát khỏi kia đã vượt qua được và giờ đang bên trên mặt đất? Nhưng mà, khi nhìn kỹ lại thì có gì đó sai sai, nơi đây vẫn là nơi sâu trong lòng đất, chỉ là nhìn thấy được một khu cổ địa trống trải mà thôi.
Không có bùn đất ngăn cản, nơi đây tựa như là một khu chợ vậy.
Có thể mơ hồ thấy được một vài bóng người, còn có một vài đồ vật kỳ lạ được đặt đầy trên mặt đất, những sinh linh kia đang trao đổi và mua bán.
Thạch Hạo ngây người, đây là nơi nào?
Là một khu chợ ở nông thôn ư?
Không đúng, đây rõ ràng là sâu bên dưới nền đất mới đúng chứ.
Rất nhanh thì hắn đã hiểu được, tiếp đó là sởn cả tóc gáy, đây là khu vực thuộc về Táng sĩ, là khu chợ của bọn họ, không ngờ lại thấy nhiều người như vậy!
Đồng thời hắn nhìn thấy được một vài Táng sĩ không hề có hơi thở chết chóc gì, rất là hòa nhã, tựa như là sinh linh bình thường vậy, lập tức hắn biết, đó là Táng sĩ hoàng kim!