Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1471: Tiên thụ khiêu khích
Một cây tiên dược, Trường Sinh thụ cả thế gian khó gặp!
Thạch Hạo ở phía xa nhìn muốn chảy cả nước miếng, thế nhưng lại không có, bởi vì hiện giờ hắn đang trong trạng thái là khung xương khô lâu.
Cho đến giờ phút này hắn mới sững sờ, không có thân thể lại vẫn ngửi được hương thơm ngát thấm ruột thấm gan, xem ra tiên dược này quả thật không tầm thường.
Rất rõ ràng, đây là tiên dược có tác dụng với linh hồn, khiến nguyên thần của hắn cảm nhận được, loại 'hương' này có thể tiến nhập thần hồn!
Chẳng trách có thể Trường Sinh, có thể làm người thành Tiên, loại thuốc này có thể làm cho nguyên thần lột xác chứ không chỉ niết bàn về mặt thân thể, có thể làm cho tu sĩ tiến hành tiến hóa một cách toàn diện.
Thạch Hạo hiểu được, những loại dược liệu bình thường có thể uống trược tiếp, mà thuốc này hơn phân nửa phải dùng nguyên thần nuốt vào.
Tiên thụ hẳn phải sinh trưởng ở nơi sâu trong Mai Táng vực, trồng trước cửa Táng vương vô thượng, cắm rễ bên cạnh mộ lớn, làm sao đột nhiên trốn ra tận đây? Chuyện này quả thực khiến người ta phải suy nghĩ.
"Ta biết rồi, hơn phân nửa là sâu trong khu mai táng có chiến tranh, thế giới này sắp đại loạn rồi!" Nữ Táng sĩ đột nhiên biến sắc.
"Chuyện đó rất nghiêm trọng sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Đó là đương nhiên!" Sắc mặt nữ Táng sĩ hết sức khó coi, trên gương mặt trắng loáng tràn ngập vẻ ưu lo còn có ý sợ hãi.
Bởi vì dựa theo lời nàng nói, bình thường Táng sĩ đều đang ngủ say, năm tháng vạn cổ cũng chỉ là con số đối với bọn họ, không đại biểu được thứ gì.
Rất nhiều Táng sĩ cả đời đều không ra khỏi mộ lớn, vẫn đang ngủ say, tích lũy sức mạnh, bởi vì chôn ở lòng đất cũng tương đương với tu hành!
Bình thường, bên trong Mai Táng vực cực kỳ yên tĩnh không có tiếng động tựa như một vùng đất chết, giống y chang như ngoại giới từng chứng kiến, cực kỳ hoang vu, gần như là phần cuối của thế giới, không có động tĩnh gì.
Có thể thấy được, u tĩnh cùng vắng lặng là trạng thái bình thường của bọn họ.
Mà một khi chiến tranh xảy ra, chuyện này quả là không thể tưởng tượng được, sự yên tĩnh của Mai Táng vực sẽ bị đánh vỡ, đến tột cùng sẽ có bao nhiêu mộ cổ nứt ra, sẽ có bao nhiêu Táng sĩ bị tác động, không cách nào thống kê được.
Ngay cả bọn họ cũng không biết tộc Táng sĩ có bao nhiêu người, bởi vì căn bản là thống kê không ra!
Thạch Hạo nghe mà trợn mắt ngoác mồm, Táng sĩ có bao nhiêu cao thủ, chính bọn họ cũng không biết?
Đồng thời hắn cũng rõ ràng, bộ tộc này tuyệt đối là khủng khiếp, nhất định sẽ sản sinh ra cao thủ vô thượng, mạnh mẽ tới mức khiến cho đến cả Du Đà, An Lan đều phải kiêng kỵ, nếu không, bọn họ sớm đã đào sạch Mai Táng vực.
"Khu mai táng cổ lại thần bí như vậy, người mình đều không hiểu nội tình?"
"Từng có Táng sĩ tuyệt thế muốn thống nhất một khu Táng thổ nào đó, kết quả là bên dưới ngôi mộ lớn của hắn lại xuất hiện vết nứt, hiển hiện ra một lòng vực sâu đen ngòm." Nữ Táng sĩ tùy ý nêu ra một cái ví dụ.
Kết quả, sau khi vực sâu kia mở ra thì xuất hiện mấy ngôi mộ cổ, một trong số đó bò ra một vị Táng sĩ cổ, kẻ này vồ một cái mang tên cường giả gần như vô địch, muốn thống nhất khu Táng thổ kia tiến vào mộ cổ trong lòng đất ấy.
Thạch Hạo nghe mà trợn tròn mắt, khu mai táng cổ quả thật khiến người ta khó có thể lý giải được.
"Ngay cả bản thân chúng ta cũng không biết lòng đất có bao nhiêu bí mật, Táng địa có mấy tầng, tồn tại mấy cái kỷ nguyên, không cách nào xác định." Nữ Táng sĩ nói.
Thạch Hạo ngớ người, nhưng hiện tại không phải lúc cảm khái, hắn muốn Tiên dược, có thể biết được nhiều chuyện như vậy là tốt lắm rồi, càng có nhiều chuyện nữ Táng sĩ không muốn tiết lộ.
"Có thể bắt nó lại không?" Thạch Hạo hỏi nữ Táng sĩ, muốn liên thủ với nàng áp chế cây Trường Sinh dược kia, thu làm của riêng.
"Độ khó quá lớn, loại tiên dược này gặp đất là có thể biến mất, gặp gió là có thể tiêu tán, qua lại giữa hư không, các loại cấm chế cũng vô hiệu, khó có thể bắt giữ." Nữ Táng sĩ lắc đầu.
Thạch Hạo bàn bạc với nàng, muốn từ từ đến gần, sau đó đột ngột ra tay.
Đương nhiên, cũng phải chuẩn bị các loại bảo cụ, trận pháp, dù cho nó có thể đột phá cấm chế, nhưng vẫn muốn thử một lần, may đâu có thể có tác dụng ngăn chặn thì sao.
"Tính cảnh giác của tiên dược quá cao, có một loại linh tính mang theo từ lúc mới sinh ra, nếu ra tay thì nó sẽ có cảm giác được." Nữ Táng sĩ nói.
Nàng cho Thạch Hạo một vài đề xuất, chẳng hạn như đua sức, tức là tiếp tục kiên nhẫn đuổi theo mãi đến tận khi tiên dược sức cùng lực kiệt mới thôi.
Bởi vì, nàng không cho rằng Thạch Hạo có thể thành công, dù cho khoảng cách không phải là quá xa.
"Ta cũng không tin tà, ở khoảng cách gần như thế này, dù cả vùng thế giới này đã bị ta giam cầm mà còn không bắt được nó sao?" Thạch Hạo không phục.
Làm tốt công tác chuẩn bị xong thì hắn lặng yên tới gần, tin tưởng mãnh liệt vào bản thân.
"Tiên dược luôn luôn thông linh, nó sẽ không cắm rễ ở những nơi bình thường, đạo đài này từng là địa phương mà Táng sĩ vô thượng tọa quan, không thể khinh thường." Thiếu nữ nhắc nhở.
Thạch Hạo rùng mình, đạo đài kia nhìn thì rách nát, dày đặc những những vết nứt gần như sắp sụp đổ, thế nhưng quả thực có đạo vận không tên đang lưu chuyển.
"Mặc kệ đi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ, nhờ ngươi giúp ta, chuẩn bị ra tay!" Thạch Hạo nói nhỏ.
Bọn họ dùng thần niệm truyền âm, đương nhiên sẽ không kinh động cái cây Trường Sinh thụ kia.
Một lát sau Thạch Hạo liền ra tay, hóa thành một vệt sáng xông về phía trước, bàn tay lớn mở ra chụp vào đạo đài, tốc độ nhanh đến cực điểm!
Quả nhiên, tính cảnh giác của cây tiên thụ này quá cao, ngay trong chớp mắt Thạch Hạo chuyển động thì nó đã có phản ứng, lập tức tiến vào đạo đài, muốn xông xuống chỗ sâu trong lòng đất bỏ chạy.
"Chạy đi đâu!" Thạch Hạo hét lớn.
Ở xung quanh, các loại bảo cụ bay lượn vọt nhanh tới, còn có trận văn dày đặc phong tỏa đất trời.
Ngoài ra, hắn tạo ra màn ánh sáng giam cầm vùng thế giới này, mạnh mẽ như hắn thì việc trói buộc phạm vi mấy chục tới trăm dặm thực sự là quá dễ dàng, chắp cánh cũng khó thoát.
Hư không nơi này không thể xuyên thủng, mặt đất nơi này không thể lay động, tất cả đều bị phong tỏa lại rồi!
Khóe miệng Thạch Hạo lộ ra một nét cười, thiên địa đều đã bị phong tỏa, làm sao nó trốn được chứ?
Nhưng mà, rất nhanh nét cười của hắn liền im bặt, đạo đài kia tuy rằng tàn tạ thế nhưng lại tỏa ra một luồng khí tức bí ẩn đánh văng toàn bộ bảo cụ mà hắn lấy ra.
Đồng thời, càng có một luồng sức mạnh đáng sợ đang lan tràn, khiến cho bàn tay của hắn đau nhức như muốn xé rách.
Trong tích tắc, lòng bàn tay phải của Thạch Hạo chảy máu, tí tí tách tách, nơi đó đã nứt ra. Trên đạo đài, khí tức mạnh mẽ che ngợp bầu trời tựa như là có một con hung thú to lớn đang ngủ đông chợt thức tỉnh, muốn nuốt chửng hắn.
"Mau lui lại!" Nữ Táng sĩ kinh ngạc thốt lên, lôi kéo hắn bay về phía sau.
Đồng thời, sắc mặt của nữ Táng sĩ cũng trắng bệch, biểu hiện mang theo ý sợ hãi, thật sự vô cùng sợ sệt, có một luồng cảm giác run rẩy đến từ linh hồn đối với cái tế đàn kia.
Ngay cả Thạch Hạo giờ phút này cũng sợ hãi, cảm thấy bản thân phảng phất như bị một con cự thú thời tiền sử đang nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng chăm chú vào hắn, vô cùng vô tình.
Trên vách đá tàn tạ của đạo đài kia lại có một gương mặt mơ hồ hiện lên, nhìn không rõ ràng thế nhưng quả thực khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lùng của nó.
"Đạo đài mà tồn tại vô thượng từng ngồi không cho phá hoại." Nữ Táng sĩ nói nhỏ đầy bất an cùng vẻ sợ hãi, đạo đài cổ xưa lại thông linh, xuất hiện cảnh tượng kỳ dị như vậy, bất kỳ một vị Táng sĩ nào tới đây đều cũng hãi hùng khiếp vía.
Thạch Hạo thở dài, quả nhiên đã đánh giá thấp đạo đài này rồi, có gì đó quái lạ, tiên dược quả thật không dễ bắt lấy như vậy.
Bọn họ lui ra rất xa thì cái gương mặt trên đạo đài kia mới biến mất.
Thạch Hạo trơ mắt nhìn cái cây tiên dược kia tiến vào trong lớp bùn đất dưới đạo đài kia, xuyên phá cấm chế, chạy mất dép.
Các loại trận văn phong tỏa quả nhiên vô dụng với nó!
"Chạy đi đâu!" Thạch Hạo truy đuổi.
Hắn vòng qua đạo đài, đuổi theo phương hướng Trường Sinh thụ bỏ chạy.
Trên đạo đài, các loại thần dịch cũng đã khô cạn, đây là những chất lỏng được tiên dược dẫn lên từ dưới lòng đất, lúc nó rời đi thì những linh túy kia tự nhiên cũng tan hết.
"Hơn phân nửa là bắt không được rồi." Nữ Táng sĩ nói, bởi vì một khi Trường Sinh dược thoát vây thì hầu như sẽ không còn hi vọng gì nữa.
Nhưng mà, ngoài ý muốn là phía trên đường chân trời hào quang lóng lánh, cái cây Tiên thụ kia lại từ dưới đất chui lên, lần thứ hai lộ ra.
Đồng thời, nó còn rất lớn mật, toàn bộ sợi rễ đều được rút lên và hiện ra mặt đất, từ đó 'nhanh chân bỏ chạy'.
Không sai, bộ rễ của nó đang lộ ra khỏi mặt đất, tựa như hai cặp giò to bự của con người không ngừng đong đưa, chạy nhanh như chớp.
Có phải toàn bộ thần dược, tiên thụ đều có đức hạnh này hay không? Nữ Táng sĩ cũng không còn gì để nói.
Bởi vì, Thiên Thần thụ trước đó cũng chính là như vậy, nhưng cây thuốc này lại càng lớn mật hơn, biết rõ người phía sau muốn bắt lấy nó vậy mà sau khi thoát được vẫn còn dám thò đầu ra lại.
Trán Thạch Hạo nổi gân xanh, cây tiên dược này tuyệt đối là đang gây hấn với hắn, bởi vì, nó còn nhìn lại trêu ngươi, thỉnh thoảng còn dừng lại nữa.
Thậm chí, cành non mới nhú còn rủ xuống dưới, vỗ vỗ 'cái mông' của chính mình.
'Cái mông' kia đương nhiên là khúc gỗ đã đứt rời, thân cây bị người chặt đi rồi.
"Mẹ kiếp, khiêu khích trắng trợn quá nghe!" Thạch Hạo nghiến răng, đúng là sỉ nhục mà.
"Chạy đi đâu!" Nữ Táng sĩ cũng tức muốn điên luôn, cái cây này quá quái lạ, lại xem thường bọn họ như thế!".
"Hả?" Đột nhiên, hai người đều cảm thấy được không đúng.
Bởi vì, cái cây này tuyệt đối là đang cố ý dẫn bọn họ đi về một phương hướng đặc biệt. Nó đang muốn làm gì?
"Tên khốn này, chẳng lẽ còn muốn diệt hết chúng ta, muốn đưa chúng ta vào bên trong một nơi nguy hiểm nào đó?" Thạch Hạo ngờ vực.
Nữ Táng sĩ thả chậm tốc độ, nàng nhíu mày, bởi vì tựa như lá gan của cây tiên dược kia rất nhỏ, không dám dừng lại.
Quả nhiên, cái kia cây đã đứng lại, đung đưa ở đó, cành non tựa như ngón tay ngoắc ngoắc bọn họ, duy trì sự khiêu khích.
"Rời khỏi thánh địa rồi!" Nữ Táng sĩ nói.
Tiến thêm về phía trước mấy dặm nữa là sẽ rời khỏi khu vực Mai Táng địa cổ xưa này.
"Ta cũng muốn xem thử xem, nó muốn mang chúng ta đi đâu!" Thạch Hạo không tin tà, muốn tiếp tục đuổi theo