Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1427: Kỳ vật
"Chụp lấy một con, luộc lên rồi?" Thiên Giác nghĩ lè nhè.
Lời nói này khiến Thạch Hạo thèm thuồng, thứ gì hắn cũng đều ăn qua cả nhưng riêng thịt rồng là chưa nếm được, hơn nữa nếu như để lỡ thì sẽ không có cơ hội lần hai.
Hiện giờ, cơ hội ngay trong tầm mắt, trong Lôi trì khả năng có ba con rồng!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ lóe lên mà thôi, hắn biết chuyện này quá xa vời, nếu như hắn dám ăn một miếng thịt rồng này thì phỏng chừng cả đám lão già trong Đế quan này sẽ ăn tươi hắn luôn.
Chân Long, đó là sức chiến đấu vô thượng, xếp hạng đầu trong Thập Hung, nếu như có dòng dõi được lưu lại thì chắc chắn sẽ được mọi người toàn lực che chở, dùng hết mọi tài nguyên để bồi dưỡng.
Đồng thời, hiện tại Lôi trì đã được Đại trưởng lão phong ấn lại, rất có thể hắn đã phát hiện ra thứ gì đó và sợ người khác tò mò lộn xộn.
Hiện giờ, dù muốn bắt lấy một con thì cũng không làm được!
Thời khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy hoang đường, rất có thể đó là Chân Long, cao cao tại thượng trong truyền thuyết, sức chiến đấu vô địch, chúng đang nằm trong một chiếc ao đá.
Tất cả mọi người nhìn Thạch Hạo với ánh mắt kỳ quái, tên khốn này biến thái tới cỡ nào chứ, trong khi độ kiếp thì đoạt luôn Lôi trì và vô tình cướp được ba con Chân Long non?
Trong nhất thời, mọi người chỉ biết hét lớn trong lòng, Hoang quá biến thái!
Sự việc nơi Lôi trì đã khiến tất cả mọi người bu lại quan sát, ai cũng muốn nhìn thử Chân Long có hình dáng ra sao, ai cũng hiếu kỳ và đầy khiếp sợ.
Tới cuối cùng, tất cả mọi người đều nhìn sơ qua Lôi trì một lần, mỗi người đều không dám tin chắc đây có phải là hang của Chân Long hay không?
Giới tử nạp tu di (một hạt cải chứa đựng cả thế giới), đây cũng chẳng phải là gì cả, Chân Long tất nhiên sẽ làm được, tuy rằng Lôi trì rất nhỏ thế nhưng ai có thể chắc chắn rằng bên trong không phải là một thế giới rộng lớn.
Rất nhanh, Lôi trì trở thành đề tài của cuộc thảo luận, nhưng mà dù thảo luận tới đâu thì cũng không thể đi tới kết quả cuối cùng nào.
Mọi người nhất trí rằng, hẳn phải đưa cho nhóm người chí tôn như Mạnh Thiên Chính nhìn qua một chút, sinh linh thuộc cấp số như bọn họ hẳn có thể hiểu rõ chân tướng.
"À, vệt sáng kia ngoan ngoãn thật đó chứ." Sự quan tâm của Thạch Hạo hoàn toàn khác mọi người, hắn vẫn đang quan sát tia sáng đang bên trong Lôi trì kia.
Sau khi yên tĩnh lại thì nó có màu đỏ sậm, nằm im ngay ngắn, màu sắc hoàn toàn y chang như trát đao trảm tiên kia, rất thâm sâu và cũng rất đáng sợ, làm người khác phải run rẩy.
Thạch Hạo không ngừng suy tư, tới tột cùng phải làm cách nào mới có thể lợi dụng được vệt sáng thần bí này, luyện vào trong binh khí hay là kết hợp cùng thân thể, dung hợp lại cùng nhau?
Hắn cảm thấy, bất kỳ ngoại vật nào tới cuối cùng vẫn không phải là của mình, binh khí cũng không cách nào làm người khác yên lòng được, hắn đang nghĩ cách làm sao lợi dụng vệt thần mang này để rèn luyện thân thể.
Nếu như là một phần nào đó trên thân thể sở hữu uy năng của vệt sáng màu đỏ này, vậy thì tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được!
Cuộc thảo luận trải qua hơn nửa ngày thì nơi này không còn ồn ào như trước nữa, mọi người dần dần mệt mỏi khô họng, chuyện tình của Lôi trì cũng chỉ có thể thỉnh giáo Chí tôn mà thôi.
Nói tới, lần tụ hội này được tổ chức cho thế hệ trẻ tuổi, lúc chưa tới đây thì Thạch Hạo từng nghe chút phong phanh, tựa như đã đưa thiệp mời tới Cấm khu trên cửu Thiên, hiện giờ vì do chính hắn độ kiếp nên đã tạo nên "lối rẽ" khác.
Sau khi một nhóm ông lão rời đi thì buổi tụ hội đã từ từ khôi phục lại chủ đề như ban đầu.
"Ngày hôm nay xem như đã được mở mang tầm mắt, Hoang huynh quá nghịch thiên, thậm chí ngay cả Lôi trì mà cũng có thể cướp tới tay, việc này khiến chúng ta bội phục khó có thể diễn tả thành lời." Có người than thở.
"Bàn về những thứ không biết này, hôm nay ta tới đây có mang theo một kỳ vật, là chiếm được từ dị vực, vốn muốn ở trong buổi tụ hội này đưa ra để mọi người xem xét là thứ gì, chỉ là, uy phong của cuộc độ kiếp trước đó của Hoang huynh đã che lấp thứ này rồi, không nên đưa ra làm gì." Chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành lên tiếng.
Lần này, không gian là của người trẻ tuổi, có thể đàm kinh luận đạo, còn có người mang tới thần vật kỳ dị, những việc này đã lan truyền từ trước khi bắt đầu rồi.
"Há há, đó là vật kỳ dị như nào mà lại khiến Tề huynh trịnh trọng như vậy?" Có người hỏi.
Dù là đám người Thập Quan vương, Trích tiên, Thạch Nghị, Đại Tu Đà, tiểu Thiên vương, Thác Cổ Ngự Long, cùng với những người của thế gia Trường Sinh khác cũng đều kinh ngạc dõi mắt nhìn về phía hắn.
Tới lúc này, phong ba Lôi trì tạm thời đi tới hồi kết, cuộc tụ hội lại khôi phục chủ đề cũ.
"Đây là thứ mà lão tổ trong tổ đàn lúc ra tay ở quan ngoại, sau khi huyết chiến cùng với địch thủ đã đạt được." Tề Hoành nói.
Mọi người nghe vậy thì hít vào ngụm khí lạnh.
Lão tổ ở trong tổ đàn mà hắn nói tới tự nhiên là chỉ một trong các chí tôn kia, có mấy vị cường giả Vô Địch đang bế quan ở bên trong.
Trong ấn tượng của mọi người, trước nay bọn họ không hề xuất thế, thật ra vẫn âm thầm xuất quan, bảo vệ đại quân, kìm hãm những nhân vật cái thế của dị vực!
Chiến xa Ngũ Linh của Tề Hoành là thuộc về một vị cường giả Vô Địch, hắn xem như là truyền nhân của vị Chí tôn ấy, tuy rằng không phải là danh phận thầy trò thế nhưng cũng từng nhận được truyền thụ.
Hắn có thể mang thứ mà Vô Địch giả lấy từ chiến trường, chuyện này cũng chẳng phải là chuyện lạ gì.
"Đó là vật gì thế?"
Khi mọi người thấy hắn đầy trịnh trọng mở ra một chiếc hộp đá thì ai nấy cũng lộ vẻ kinh sợ, bởi vì bên trong phóng ra ráng lành óng ánh, quá kinh người, tựa như là một mặt trời nhỏ vậy.
Vật này lại có thể lơ lửng giữa trời cao chứ không hề rơi xuống dưới, nhẹ nhàng tựa như không hề có trọng lượng vậy.
Đây là thứ gì, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ánh sáng mà nó tỏa ra vô cùng rực rỡ khiến người khác khó mà nhìn thẳng được.
Một vài người mở ra thiên nhãn, híp mắt nhìn thật kỹ, nó có màu vàng óng tựa như là hoàng kim rực rỡ đang thiêu đốt, đang tỏa sáng, thần bí và quyến rũ.
Đồng thời, nó có một luồng tinh khí mạnh mẽ tiết ra bên ngoài và mang theo sức mạnh phồn thịnh, khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hiển nhiên, có không cách nào đánh đồng với Lôi Kiếp dịch được thế nhưng chắc chắn vượt qua những linh vật bình thường, hơi thở sinh mệnh quá thuần túy khiến người khác hoảng sợ theo.
Có người dùng tay sờ sờ, rất ấm áp tựa như ngọc thạch, trong suốt lấp lánh.
Đây là thứ mà chủ nhân chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành mang tới.
Nhẹ như không có vật gì, có thể lơ lửng và phóng ra tinh khí sinh mệnh, đây là một khối bảo thạch vô cùng hiếm có.
"Không giống như Mệnh thạch bên trong Cổ quáng Thái Sơ kia, chắc chắn không thể sánh được, thế nhưng vật này cũng rất là quý giá, giá trị kinh người." Có người bình luận.
"Tất nhiên là kinh người rồi, ngắt xuống một mẫu nhỏ thì có thể hấp thu tiến thẳng vào trong cơ thể, sau đó luyện hóa thành tinh khí thuần túy nhất, giúp việc tu luyện của người đó càng hiệu quả hơn." Tề Hoành nói.
Rất nhiều người nghe thế thì nhíu mày, việc này không ổn cho lắm, bởi vì đây là thứ được mang về từ bên ngoài quan ải, là thuộc về dị vực.
"Nếu như người của dị vực có thể khai thác số lượng lớn thì tốc độ tu hành của bọn họ chắc chắn vượt xa chúng ta?" Có người nói thẳng vấn đề này.
"Còn có thứ đáng sợ hơn thứ này nữa!" Tề Hoành nói.
Vị sư phụ kia của hắn, là một vị Chí tôn đương đại, hắn cũng không chỉ có đạt được vài khối đá thần kỳ như vầy mà còn có một chiếc đỉnh bằng ngọc, bên trong có một ít chất lỏng.
"Loại chất lỏng này có màu vàng kim nhạt, hiệu quả của nó còn đáng sợ hơn nữa, ẩn chứa vật chất của trường sinh, cùng chung nguồn gốc với tảng đá này thế nhưng lại là chất lỏng, cũng không thể đông lại được." Tề Hoành nói.
"Nó... có tác dụng gì, có thể uống được không?" Có người hỏi.
"Có thể uống, thế nhưng tác dụng kinh người nhất chính là, nó có thể phong ấn!" Tề Hoành nói.
Vị Vô Địch giả trong tổ đàn kia từng ném một con kiến phổ thông vào trong chất lỏng màu vàng này, sau khi dịch lỏng này cô đọng thành tảng đá thì con kiến ấy đã bị phong ấn vĩnh viễn. (trên thì không thể đông lại, dưới thì cô đọng thành tảng đá :((, chắc là khi bỏ sinh vật sống vào thì nó có thể đông lại, còn bình thường thì là chất lỏng)
Nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng, con kiến ấy vẫn không có chết!
Khi trôi qua được vạn năm thì vị chí tôn này cắt tảng đá ấy ra, con kiến đó vẫn có sức sống, chẳng hề khác với lúc trước khi phong ấn.
Mọi người thất kinh, chuyện này phát sinh lâu như vậy rồi, hiển nhiên chuyện vị chí tôn đó đã đạt được kỳ thạch cùng với chất lỏng thần bí ấy đã là rất nhiều năm về trước.
"Những vị tiền bối khác biết không vậy?" Có người hỏi.
"Tất nhiên là biết chứ, cao tầng sớm đã thảo luận qua và cũng vẫn đang nghiên cứu, hơn nữa còn từng bắt lấy sinh linh của dị vực về tra hỏi nữa." Tề Hoành nói.
Có thể duy trì sự bất hủ, phong ấn vĩnh viễn thì loại chất lỏng này quá lợi hại, tác dụng quá kinh người, nếu như ứng dụng được thì khả năng sẽ thay đổi kết cục của thế giới.
"Thứ này sao lại xuất hiện ở dị vực thế ta, là vốn có sẵn hay là nguồn gốc mạnh mẽ của bọn họ?" Có người nghi vấn.
Có vật chất này, không cần nói chất lỏng kia mà chỉ xét về khối kỳ thạch sau khi ngưng kết đông lại kia thì đã giúp cho tốc độ tu hành tăng nhanh rồi, năng lượng mà nó ẩn chứa quá tinh khiết.
"Tra hỏi sinh linh của dị vực thì cũng chỉ có Vương tộc mạnh mẽ mới biết được đôi chút, có người nói, gần đây nhất là mấy vạn năm trước mới xuất hiện, là khai quật từ trong một mỏ quáng dưới lòng đất, mà cũng có người nói, đây là bản nguyên của thế giới vẫn luôn tồn tại, còn có một thuyết pháp đáng sợ hơn nữa..."
Khi Tề Hoành nhắc tới thuyết pháp này thì sắc mặt có chút khó coi.
Mọi người thúc giục hắn nói ra.
"Đám An Lan, Du Đà đã từng mở ra một khu mai táng cổ và nhìn thấy được những ghi chép có khả năng liên quan tới các vị Đế bất hủ, cái cảnh giới vượt qua bọn họ kia!"
Cũng chính bởi vì vậy, năm tháng dài đằng đẵng qua đi, đám người An Lan, Du Đà vẫn đang truy tìm, vẫn đang xác thực, muốn làm rõ có loại sinh linh chí cao đó hay là không.
Theo như những lời nói từ đám tù binh dị vực, tảng đá kỳ dị này cũng là câu đố cổ đại mà đám Du Đà đang nghiên cứu, mà không ngờ sau khi mở ra khu mai táng cổ đáng sợ ấy thì bất ngờ lại xuất hiện loại đồ vật này.
Mọi người nghe vậy thì ngây ngốc, đồng thời cũng rất chấn động.
Táng đá kỳ dị như vầy là tồn tại cùng với nhóm cấp độ Du Đà, An Lan, truy tìm cái gì, tại sao mãi khi khai quật khu mai táng cổ đó thì mới xuất hiện?
Liên quan tới khu mai táng cổ này thì sự nguy hiểm ẩn chứa quá nhiều, dù là Bất Hủ giả cũng không dám dễ dàng đặt chân vào trong, bởi vì nơi ấy cất giấu quá nhiều sự nguy hiểm cùng bí mật!
"Chư vị đạo huynh, sau này nếu như ở quan ngoại, bên trên chiến trường dị vực và nhìn thấy được thứ này thì nhất định phải lưu tâm, khả năng sẽ mang tới tác dụng lớn!" Tề Hoành nói.
Sau khi bàn luận sôi nổi thì mọi người không cách nào yên lòng được!
Mãi cho tới tận rất lâu sau, Thác Cổ Ngự Long lấy ra một món đồ mới khiến mọi người tập trung chú ý, đây là một tấm địa đồ rách, được chế tạo từ một tấm da thú nào đó.
Năm tháng đã hao mòn, nó tồn tại quá xa xưa, hiện giờ rách rưới thảm thương, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thì tựa như sẽ tan nát theo.
Thác Cổ Ngự Long rất cẩn thận trải nó lên mặt bàn, nói; "Chư vị, tấm bản đồ này liên quan tới một bí mật lớn của quan ngoại, vận may lớn!"
Ai cũng biết, bên ngoài Biên Hoang là vùng đất rộng lớn vô biên, có rừng rậm Thiên thú, dãy núi Thần dược, có vùng biển không nhận ra, có vùng đất Tiên gia, thậm chí còn có khu mai táng cổ!
Những chỗ này có rất nhiều vận may lớn, vẫn luôn có lời đồn lưu truyền trong Đế quan này.
Hiện giờ, Thác Cổ Ngự Long lấy ra một tấm bản đồ và có quan hệ với quan ngoại, theo như lời hắn nói, vật này đoạt được từ chiến trường, người của dị vực từng mang theo thứ này để tìm kiếm vật gì đó.
Chuyện này nhất thời mang tới những tiếng kinh hô.
"Cũng chính vì tấm bản đồ như vầy nên ta mới nhờ người đưa thiệp mời tới Cấm khu cổ xưa trên cửu Thiên này, và mới nhận được lời đồng ý." Thác Cổ Ngự Long nói.
Lần này, mọi người chấn động, tiếp đó là ồ lên.
Lời nói này khiến Thạch Hạo thèm thuồng, thứ gì hắn cũng đều ăn qua cả nhưng riêng thịt rồng là chưa nếm được, hơn nữa nếu như để lỡ thì sẽ không có cơ hội lần hai.
Hiện giờ, cơ hội ngay trong tầm mắt, trong Lôi trì khả năng có ba con rồng!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ lóe lên mà thôi, hắn biết chuyện này quá xa vời, nếu như hắn dám ăn một miếng thịt rồng này thì phỏng chừng cả đám lão già trong Đế quan này sẽ ăn tươi hắn luôn.
Chân Long, đó là sức chiến đấu vô thượng, xếp hạng đầu trong Thập Hung, nếu như có dòng dõi được lưu lại thì chắc chắn sẽ được mọi người toàn lực che chở, dùng hết mọi tài nguyên để bồi dưỡng.
Đồng thời, hiện tại Lôi trì đã được Đại trưởng lão phong ấn lại, rất có thể hắn đã phát hiện ra thứ gì đó và sợ người khác tò mò lộn xộn.
Hiện giờ, dù muốn bắt lấy một con thì cũng không làm được!
Thời khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy hoang đường, rất có thể đó là Chân Long, cao cao tại thượng trong truyền thuyết, sức chiến đấu vô địch, chúng đang nằm trong một chiếc ao đá.
Tất cả mọi người nhìn Thạch Hạo với ánh mắt kỳ quái, tên khốn này biến thái tới cỡ nào chứ, trong khi độ kiếp thì đoạt luôn Lôi trì và vô tình cướp được ba con Chân Long non?
Trong nhất thời, mọi người chỉ biết hét lớn trong lòng, Hoang quá biến thái!
Sự việc nơi Lôi trì đã khiến tất cả mọi người bu lại quan sát, ai cũng muốn nhìn thử Chân Long có hình dáng ra sao, ai cũng hiếu kỳ và đầy khiếp sợ.
Tới cuối cùng, tất cả mọi người đều nhìn sơ qua Lôi trì một lần, mỗi người đều không dám tin chắc đây có phải là hang của Chân Long hay không?
Giới tử nạp tu di (một hạt cải chứa đựng cả thế giới), đây cũng chẳng phải là gì cả, Chân Long tất nhiên sẽ làm được, tuy rằng Lôi trì rất nhỏ thế nhưng ai có thể chắc chắn rằng bên trong không phải là một thế giới rộng lớn.
Rất nhanh, Lôi trì trở thành đề tài của cuộc thảo luận, nhưng mà dù thảo luận tới đâu thì cũng không thể đi tới kết quả cuối cùng nào.
Mọi người nhất trí rằng, hẳn phải đưa cho nhóm người chí tôn như Mạnh Thiên Chính nhìn qua một chút, sinh linh thuộc cấp số như bọn họ hẳn có thể hiểu rõ chân tướng.
"À, vệt sáng kia ngoan ngoãn thật đó chứ." Sự quan tâm của Thạch Hạo hoàn toàn khác mọi người, hắn vẫn đang quan sát tia sáng đang bên trong Lôi trì kia.
Sau khi yên tĩnh lại thì nó có màu đỏ sậm, nằm im ngay ngắn, màu sắc hoàn toàn y chang như trát đao trảm tiên kia, rất thâm sâu và cũng rất đáng sợ, làm người khác phải run rẩy.
Thạch Hạo không ngừng suy tư, tới tột cùng phải làm cách nào mới có thể lợi dụng được vệt sáng thần bí này, luyện vào trong binh khí hay là kết hợp cùng thân thể, dung hợp lại cùng nhau?
Hắn cảm thấy, bất kỳ ngoại vật nào tới cuối cùng vẫn không phải là của mình, binh khí cũng không cách nào làm người khác yên lòng được, hắn đang nghĩ cách làm sao lợi dụng vệt thần mang này để rèn luyện thân thể.
Nếu như là một phần nào đó trên thân thể sở hữu uy năng của vệt sáng màu đỏ này, vậy thì tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được!
Cuộc thảo luận trải qua hơn nửa ngày thì nơi này không còn ồn ào như trước nữa, mọi người dần dần mệt mỏi khô họng, chuyện tình của Lôi trì cũng chỉ có thể thỉnh giáo Chí tôn mà thôi.
Nói tới, lần tụ hội này được tổ chức cho thế hệ trẻ tuổi, lúc chưa tới đây thì Thạch Hạo từng nghe chút phong phanh, tựa như đã đưa thiệp mời tới Cấm khu trên cửu Thiên, hiện giờ vì do chính hắn độ kiếp nên đã tạo nên "lối rẽ" khác.
Sau khi một nhóm ông lão rời đi thì buổi tụ hội đã từ từ khôi phục lại chủ đề như ban đầu.
"Ngày hôm nay xem như đã được mở mang tầm mắt, Hoang huynh quá nghịch thiên, thậm chí ngay cả Lôi trì mà cũng có thể cướp tới tay, việc này khiến chúng ta bội phục khó có thể diễn tả thành lời." Có người than thở.
"Bàn về những thứ không biết này, hôm nay ta tới đây có mang theo một kỳ vật, là chiếm được từ dị vực, vốn muốn ở trong buổi tụ hội này đưa ra để mọi người xem xét là thứ gì, chỉ là, uy phong của cuộc độ kiếp trước đó của Hoang huynh đã che lấp thứ này rồi, không nên đưa ra làm gì." Chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành lên tiếng.
Lần này, không gian là của người trẻ tuổi, có thể đàm kinh luận đạo, còn có người mang tới thần vật kỳ dị, những việc này đã lan truyền từ trước khi bắt đầu rồi.
"Há há, đó là vật kỳ dị như nào mà lại khiến Tề huynh trịnh trọng như vậy?" Có người hỏi.
Dù là đám người Thập Quan vương, Trích tiên, Thạch Nghị, Đại Tu Đà, tiểu Thiên vương, Thác Cổ Ngự Long, cùng với những người của thế gia Trường Sinh khác cũng đều kinh ngạc dõi mắt nhìn về phía hắn.
Tới lúc này, phong ba Lôi trì tạm thời đi tới hồi kết, cuộc tụ hội lại khôi phục chủ đề cũ.
"Đây là thứ mà lão tổ trong tổ đàn lúc ra tay ở quan ngoại, sau khi huyết chiến cùng với địch thủ đã đạt được." Tề Hoành nói.
Mọi người nghe vậy thì hít vào ngụm khí lạnh.
Lão tổ ở trong tổ đàn mà hắn nói tới tự nhiên là chỉ một trong các chí tôn kia, có mấy vị cường giả Vô Địch đang bế quan ở bên trong.
Trong ấn tượng của mọi người, trước nay bọn họ không hề xuất thế, thật ra vẫn âm thầm xuất quan, bảo vệ đại quân, kìm hãm những nhân vật cái thế của dị vực!
Chiến xa Ngũ Linh của Tề Hoành là thuộc về một vị cường giả Vô Địch, hắn xem như là truyền nhân của vị Chí tôn ấy, tuy rằng không phải là danh phận thầy trò thế nhưng cũng từng nhận được truyền thụ.
Hắn có thể mang thứ mà Vô Địch giả lấy từ chiến trường, chuyện này cũng chẳng phải là chuyện lạ gì.
"Đó là vật gì thế?"
Khi mọi người thấy hắn đầy trịnh trọng mở ra một chiếc hộp đá thì ai nấy cũng lộ vẻ kinh sợ, bởi vì bên trong phóng ra ráng lành óng ánh, quá kinh người, tựa như là một mặt trời nhỏ vậy.
Vật này lại có thể lơ lửng giữa trời cao chứ không hề rơi xuống dưới, nhẹ nhàng tựa như không hề có trọng lượng vậy.
Đây là thứ gì, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ánh sáng mà nó tỏa ra vô cùng rực rỡ khiến người khác khó mà nhìn thẳng được.
Một vài người mở ra thiên nhãn, híp mắt nhìn thật kỹ, nó có màu vàng óng tựa như là hoàng kim rực rỡ đang thiêu đốt, đang tỏa sáng, thần bí và quyến rũ.
Đồng thời, nó có một luồng tinh khí mạnh mẽ tiết ra bên ngoài và mang theo sức mạnh phồn thịnh, khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hiển nhiên, có không cách nào đánh đồng với Lôi Kiếp dịch được thế nhưng chắc chắn vượt qua những linh vật bình thường, hơi thở sinh mệnh quá thuần túy khiến người khác hoảng sợ theo.
Có người dùng tay sờ sờ, rất ấm áp tựa như ngọc thạch, trong suốt lấp lánh.
Đây là thứ mà chủ nhân chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành mang tới.
Nhẹ như không có vật gì, có thể lơ lửng và phóng ra tinh khí sinh mệnh, đây là một khối bảo thạch vô cùng hiếm có.
"Không giống như Mệnh thạch bên trong Cổ quáng Thái Sơ kia, chắc chắn không thể sánh được, thế nhưng vật này cũng rất là quý giá, giá trị kinh người." Có người bình luận.
"Tất nhiên là kinh người rồi, ngắt xuống một mẫu nhỏ thì có thể hấp thu tiến thẳng vào trong cơ thể, sau đó luyện hóa thành tinh khí thuần túy nhất, giúp việc tu luyện của người đó càng hiệu quả hơn." Tề Hoành nói.
Rất nhiều người nghe thế thì nhíu mày, việc này không ổn cho lắm, bởi vì đây là thứ được mang về từ bên ngoài quan ải, là thuộc về dị vực.
"Nếu như người của dị vực có thể khai thác số lượng lớn thì tốc độ tu hành của bọn họ chắc chắn vượt xa chúng ta?" Có người nói thẳng vấn đề này.
"Còn có thứ đáng sợ hơn thứ này nữa!" Tề Hoành nói.
Vị sư phụ kia của hắn, là một vị Chí tôn đương đại, hắn cũng không chỉ có đạt được vài khối đá thần kỳ như vầy mà còn có một chiếc đỉnh bằng ngọc, bên trong có một ít chất lỏng.
"Loại chất lỏng này có màu vàng kim nhạt, hiệu quả của nó còn đáng sợ hơn nữa, ẩn chứa vật chất của trường sinh, cùng chung nguồn gốc với tảng đá này thế nhưng lại là chất lỏng, cũng không thể đông lại được." Tề Hoành nói.
"Nó... có tác dụng gì, có thể uống được không?" Có người hỏi.
"Có thể uống, thế nhưng tác dụng kinh người nhất chính là, nó có thể phong ấn!" Tề Hoành nói.
Vị Vô Địch giả trong tổ đàn kia từng ném một con kiến phổ thông vào trong chất lỏng màu vàng này, sau khi dịch lỏng này cô đọng thành tảng đá thì con kiến ấy đã bị phong ấn vĩnh viễn. (trên thì không thể đông lại, dưới thì cô đọng thành tảng đá :((, chắc là khi bỏ sinh vật sống vào thì nó có thể đông lại, còn bình thường thì là chất lỏng)
Nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng, con kiến ấy vẫn không có chết!
Khi trôi qua được vạn năm thì vị chí tôn này cắt tảng đá ấy ra, con kiến đó vẫn có sức sống, chẳng hề khác với lúc trước khi phong ấn.
Mọi người thất kinh, chuyện này phát sinh lâu như vậy rồi, hiển nhiên chuyện vị chí tôn đó đã đạt được kỳ thạch cùng với chất lỏng thần bí ấy đã là rất nhiều năm về trước.
"Những vị tiền bối khác biết không vậy?" Có người hỏi.
"Tất nhiên là biết chứ, cao tầng sớm đã thảo luận qua và cũng vẫn đang nghiên cứu, hơn nữa còn từng bắt lấy sinh linh của dị vực về tra hỏi nữa." Tề Hoành nói.
Có thể duy trì sự bất hủ, phong ấn vĩnh viễn thì loại chất lỏng này quá lợi hại, tác dụng quá kinh người, nếu như ứng dụng được thì khả năng sẽ thay đổi kết cục của thế giới.
"Thứ này sao lại xuất hiện ở dị vực thế ta, là vốn có sẵn hay là nguồn gốc mạnh mẽ của bọn họ?" Có người nghi vấn.
Có vật chất này, không cần nói chất lỏng kia mà chỉ xét về khối kỳ thạch sau khi ngưng kết đông lại kia thì đã giúp cho tốc độ tu hành tăng nhanh rồi, năng lượng mà nó ẩn chứa quá tinh khiết.
"Tra hỏi sinh linh của dị vực thì cũng chỉ có Vương tộc mạnh mẽ mới biết được đôi chút, có người nói, gần đây nhất là mấy vạn năm trước mới xuất hiện, là khai quật từ trong một mỏ quáng dưới lòng đất, mà cũng có người nói, đây là bản nguyên của thế giới vẫn luôn tồn tại, còn có một thuyết pháp đáng sợ hơn nữa..."
Khi Tề Hoành nhắc tới thuyết pháp này thì sắc mặt có chút khó coi.
Mọi người thúc giục hắn nói ra.
"Đám An Lan, Du Đà đã từng mở ra một khu mai táng cổ và nhìn thấy được những ghi chép có khả năng liên quan tới các vị Đế bất hủ, cái cảnh giới vượt qua bọn họ kia!"
Cũng chính bởi vì vậy, năm tháng dài đằng đẵng qua đi, đám người An Lan, Du Đà vẫn đang truy tìm, vẫn đang xác thực, muốn làm rõ có loại sinh linh chí cao đó hay là không.
Theo như những lời nói từ đám tù binh dị vực, tảng đá kỳ dị này cũng là câu đố cổ đại mà đám Du Đà đang nghiên cứu, mà không ngờ sau khi mở ra khu mai táng cổ đáng sợ ấy thì bất ngờ lại xuất hiện loại đồ vật này.
Mọi người nghe vậy thì ngây ngốc, đồng thời cũng rất chấn động.
Táng đá kỳ dị như vầy là tồn tại cùng với nhóm cấp độ Du Đà, An Lan, truy tìm cái gì, tại sao mãi khi khai quật khu mai táng cổ đó thì mới xuất hiện?
Liên quan tới khu mai táng cổ này thì sự nguy hiểm ẩn chứa quá nhiều, dù là Bất Hủ giả cũng không dám dễ dàng đặt chân vào trong, bởi vì nơi ấy cất giấu quá nhiều sự nguy hiểm cùng bí mật!
"Chư vị đạo huynh, sau này nếu như ở quan ngoại, bên trên chiến trường dị vực và nhìn thấy được thứ này thì nhất định phải lưu tâm, khả năng sẽ mang tới tác dụng lớn!" Tề Hoành nói.
Sau khi bàn luận sôi nổi thì mọi người không cách nào yên lòng được!
Mãi cho tới tận rất lâu sau, Thác Cổ Ngự Long lấy ra một món đồ mới khiến mọi người tập trung chú ý, đây là một tấm địa đồ rách, được chế tạo từ một tấm da thú nào đó.
Năm tháng đã hao mòn, nó tồn tại quá xa xưa, hiện giờ rách rưới thảm thương, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thì tựa như sẽ tan nát theo.
Thác Cổ Ngự Long rất cẩn thận trải nó lên mặt bàn, nói; "Chư vị, tấm bản đồ này liên quan tới một bí mật lớn của quan ngoại, vận may lớn!"
Ai cũng biết, bên ngoài Biên Hoang là vùng đất rộng lớn vô biên, có rừng rậm Thiên thú, dãy núi Thần dược, có vùng biển không nhận ra, có vùng đất Tiên gia, thậm chí còn có khu mai táng cổ!
Những chỗ này có rất nhiều vận may lớn, vẫn luôn có lời đồn lưu truyền trong Đế quan này.
Hiện giờ, Thác Cổ Ngự Long lấy ra một tấm bản đồ và có quan hệ với quan ngoại, theo như lời hắn nói, vật này đoạt được từ chiến trường, người của dị vực từng mang theo thứ này để tìm kiếm vật gì đó.
Chuyện này nhất thời mang tới những tiếng kinh hô.
"Cũng chính vì tấm bản đồ như vầy nên ta mới nhờ người đưa thiệp mời tới Cấm khu cổ xưa trên cửu Thiên này, và mới nhận được lời đồng ý." Thác Cổ Ngự Long nói.
Lần này, mọi người chấn động, tiếp đó là ồ lên.