Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1384: Lai lịch quá to lớn
Đời sau tội huyết, trong Đế quan mà cũng có người đề cập bàn luận về vấn đề này, lập tức khiến Thạch Hạo nheo mắt nhìn lại, xem ra sự tình không hề đơn giản, trước kia nơi đây cũng đã xảy ra chút 'chuyện xưa'!
"Dựa vào đâu nói chúng ta là đời sau tội huyết, con mắt của ông đã thấy được tổ tiên của chúng ta gây nên lỗi lầm?" Tần Hạo không phục, trẻ tuổi nóng tính.
"Có một số việc sớm đã có kết luận, huống chi nơi đây có rất nhiều người biết được, có một vài bộ tộc từng phạm sai lầm không thể tha thứ." Có người lạnh nhạt nói.
"Tội huyết một mạch, có gì hay ho mà nói chứ, rất nhiều người đều biết cả." Vương Trường Hà cười lạnh nói.
Mười vạn tinh binh của Vương gia tới đây, ngay cả năm con rồng cũng bị đẩy tới, sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt, có thể rất khó có thể toàn mạng trở về, cho nên hắn sẽ rất căm tức Thạch Hạo.
Tần Hạo giận dữ muốn tranh luận.
Thạch Hạo ngăn cản, nói: "Ngươi tranh cãi với ông ta làm gì chứ, ông ta vốn là tội nhân, đã phạm vào sai lầm lớn nên mới bị đầy tới Đế quan Biên Hoang này, cũng không biết dị khi bàn về chuyện của người khác."
Thạch Nghị rất hiếm khi mở lời, nói: "Cũng đúng, đã từng là tù nhân bị trục xuất tới đây, vốn là một tội nhân thật sự, đi lính nơi này thì có mặt mũi gì để chê trách người khác chứ?"
Sắc mặt của Vương Trường Hà lúc xanh lúc trắng đầy tức giận, rõ ràng là đang nhằm vào hắn, thật sự chẳng hề có chút tôn ti trật tự nào cả.
Hàn ý lạnh lẽo lan tỏa, hắn là một đại cao thủ, đã vượt qua Hư Đạo cảnh cho nên có thể áp chế xóa ba ba thiếu niên Thạch tộc có tiềm lực vô biên ngay tức khắc.
Thế nhưng hắn lại không dám, ít nhất là trong Đế thành này là như vậy, dưới mắt của nhiều người nếu như làm ra cử động khác người nào đó, đoán chừng sẽ có người đánh gục hắn chỉ với một đầu ngón tay!
Nhưng hắn lại không cam lòng, lạnh lùng nói: "Mấy tên tiểu bối, ăn nói linh tinh gì thế hả, nếu như các ngươi không tin thì có thể đi hỏi người khác, Thạch tộc có tội hay là không, mọi người ở Đế quan này đều biết!"
Tuy là đang hỏi vặn lại thế nhưng rõ ràng không phải là nghiền ép thẳng tay như hắn ao ước, hơn nữa lời nói của hắn có chút vô lực, việc này khiến trong lòng hắn càng thêm bất mãn hơn.
Thế nhưng, xung quanh vẫn còn rất nhiều người, có không ít người hùa theo và biểu thị tán thành.
"Thạch tộc từng làm hại Biên Hoang, phạm vào sai lầm lớn, đây là chuyện mà đại đa số người đều đồng ý, tuy rằng có một vài người không đồng ý thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì cả." Một Hoàng Kim cự nhân gật đầu nói.
"Chính xác, Thạch tộc từng rất mạnh mẽ, thế nhưng sai chính là sai, tội huyết đã trở thành vết tích lan tới hậu thế." Một đại nhân vật của gia tộc Kim Triển mở lời nói.
Như quái vật khổng lồ Kim gia này, một khi bọn họ mở lời thì phân lượng rất là nặng.
"Hừ, chỉ là đời sau tội huyết thôi mà, nếu mà là chúng ta thì đã sớm xóa bỏ, diệt sạch sẽ, miễn phiền lòng!" Đại nhân vật tới đón Lục Quan vương Ninh Xuyên lạnh lùng nói.
Người khác thì không nói làm gì thế nhưng người này vừa nói liền khiến Thạch Hạo tức giận, thần mang trong con ngươi lưu chuyển, bởi vì trước kia Lục Quan vương Ninh Xuyên luôn nhằm vào Thạch Hạo, là do người đứng sau lưng hắn xúi giục.
Người đứng sau hắn chắc chắn giữ vấn đề then chốt, có một nhóm thế lực liên minh lại hòng diệt trừ tội huyết nhất mạch, có một châu thuộc Ba ngàn đạo châu chuyên muôn giam cầm hậu duệ tội huyết.
Nghĩ tới những vấn đề này, trong lòng Thạch Hạo chợt sinh ra vẻ căm phẫn!
"Sao nào, người trẻ tuổi, ngươi còn sinh sát ý với ta nữa hả, nếu không phải đang ở Đế thành thì ta đã đánh gục ngươi ngay và luôn rồi." Người phía sau Ninh Xuyên lên tiếng, là một ông lão đã tu hành trong thời gian dài đằng đẵng, hiện tại thực lực khủng khiếp vô biên, là cấp đại cao thủ trong thành anyf.
"Ông là ai, đã già mà còn bá đạo như thế luôn à, ông không phải là tội nhân ở Biên Hoang này, đã lập được bao nhiêu chiến công rồi?" Thạch Hạo lạnh lùng hỏi.
Rất nhiều người không hề nói gì, thiếu niên này quá mạnh miệng, nói đối phương già nua và bá đạo, là đang mắng chửi đạo tâm cùng tính cách quá tệ, vả lại còn dám đặt nghi vấn về chiến tích của đối phương.
"Các ông hơi quá rồi đó nghe!" Tần Hạo cũng lên tiếng, hắn hết sức tức giận.
Thạch tộc, tồn tại năm tháng xa xưa, đã từng vô cùng huy hoàng, có rất nhiều lời đòn ở Biên Hoang này, thế nhưng, ba huynh đệ vừa mới tới đã bị người nhằm vào, chỉ vì bọn họ mang họ Thạch, cho nên mới cảm giác tức giận như vậy.
Người sau lưng Ninh Xuyên nhìn Thạch Hạo, lạnh giọng nói: "Người trẻ tuổi, nếu không phải ngươi có chút danh tiếng thì ta đã sớm ra tay dạy bảo rồi, nếu như ngươi muốn rửa sạch sỉ nhục thì có thể bỏ đi cái họ Thạch này, như vậy có thể sẽ được tha thứ trong thành này!"
Quả thật hắn rất bá đạo, ngay cả câu như vậy mà cũng có thể nói thành lời, nói người khác đổi họ, đây chẳng phải là đang sỉ nhục hay sao.
Đương nhiên, hắn nói Thạch Hạo có chút danh tiếng thì chắc chắn cũng có nguyên nhân, một trận chiến ở biên cương Đại Xích Thiên, một người trẻ tuổi độc chiến và thắng tuyệt đối mười Vương, đã dẫn tới sóng gió không hề nhỏ ở Đế quan anyf.
Tin chắc, nếu như người trẻ tuổi này không xảy ra điều bất ngờ nào thì chắcc hắn sẽ tạo nên sự quan tâm cho không ít người, cho nên người sau lưng Ninh Xuyên cũng không dám làm xằng bậy.
Mà Vương gia cũng như thế, ở bên ngoài bọn họ muốn làm gì thì làm, ngang ngược bá đạo, thế nhưng trong Đế quan này thì không thể không thu lại, bởi vì nơi đây cũng không chỉ có một hai đại nhân vật.
Nhưng, dù nói gì đi nữa thì hiện tại vẫn không hề có người tới đón ba huynh đệ Thạch tộc này, đây quả thật là một chuyện hết sức khó xử.
Có thể cảm nhận được, Thạch tộc ở nơi này đang gặp phải tình cảnh vô cùng đáng lo, vả lại đời sau của tộc này cũng đang rơi vào hoàn cảnh vô cùng gay go.
"Khụ khụ, ta cũng giống các ngươi, ta cũng chẳng hề có người thân nào tới nghênh đón cả." Tào Vũ Sinh vò đầu, da mặt tuy dày thế nhưng cũng cảm thấy buồn rầu.
Mấy người lộ ra vẻ cười lạnh, còn có người mở lời, nói: "Thấy chưa, tội huyết nhất mạch, khiến người khác chán ghét biết chừng nào chứ."
Vương Trường Hà thì cười nhạo thẳng thừng, nói: "Có người tới rước mới là lạ đó, ai muốn dính dáng tới bộ tộc này chứ? Ồ, đúng rồi, đừng nói là hậu nhân của Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính tới đón đó chứ, thế nhưng nghe đâu bọn họ đã xuất chinh rồi."
"Là xu thế tất yếu thôi, một bộ tộc bị ghim chặt trên cây cọc sỉ nhục thì chắc chắn sẽ bị lịch sử nhớ kỹ." Người sau lưng Ninh Xuyên nói, hắn tên là Cố Minh Đạo, là một cường giả rất đáng sợ, có tiếng tăm không hề nhỏ ở trong thành này.
Nhưng, cũng có một vài người thở dài, Hoang với mười trận toàn thắng, đã chấn động cả Đại Xích Thiên và được truyền tới đây nên khiến nhiều người chú ý, nếu không như vậy thì tình cảnh hôm nay chắc chắn sẽ không tốt lành gì.
Việc này cũng khiến cho đám người Cố Minh Đạo, Vương Trường Hà tiếc nuối, nếu không đã có thể dùng sức nhào nặng ba huynh đệ Thạch tộc này một hồi mà không cần kiêng kỵ gì cả.
"Đi thôi, chúng ta cũng nên rời đi rồi, nhìn tội huyết nhất mạch bị người khác sỉ nhục quả thật không đành lòng." Có người cố ý nói, hiển nhiên là đang chế nhạo.
"Ha ha, quả nhiên là không ai tới mà, sẽ không có người ra mặt thay cho Thạch tộc đâu, đúng ra là như thế." Vương Trường Hà lắc lắc đầu cười nói.
Cũng có rất nhiều người đồng tình với ba huynh đệ Thạch tộc thế nhưng cũng không hề mở lời, bởi vì những tranh luận liên quan tới Thạch tộc rất là nhiều, không cách nào có thể rửa sạch được một vài chuyện xưa trong quá khứ được.
"Ngủ một giấc mà cũng không yên chút nào, đứa nhóc nào đang sủa ăng ẳng thế?" Kiến nhỏ bò lên trên bờ vai của Thạch Hạo, dụi dụi con mắt nói.
Bất kể là Vương Trường Hà hay là Cố Minh Đạo đứng phía sau Ninh Xuyên đều rất kiêng kỵ nó, đây chính là đời sau của Thiên Giác nghĩ, có một vài nguyên nhân nên không cho phép ai đắc tội với nó ở Đế quan này.
Từ xa truyền tới tiếng bước chân, một bóng người cao ráo, phong thái tuyệt thế, linh động xuất trần mang theo ánh sáng thần thánh, bạch y phấp phới từ từ lại gần.
"Có người không sợ, muốn đi cùng chúng ta kìa, hà hà..." Tào Vũ Sinh cười nói, cô gái kia quả thật rất xinh đẹp khiến người khác không dám nhìn thẳng mặt vì sợ tự ti mặc cảm.
Thời khắc này, trong lòng của mọi người hơi động, không ít người nhận ra được cô gái này nên không ai dám khinh thường.
"Thiếu niên, ta tới đón ngươi nè, hoan nghênh tới Đế thành, chào tạm biệt lúc xưa, loáng cái mà đã trôi qua rất nhiều năm rồi." Thiếu nữ cười hì hì nhìn Thạch Hạo.
Việc này khiến nhiều người thất kinh đồng thời vẻ mặt cứng đờ, là bởi vì lai lịch của thiếu nữ này tuyệt đối không đơn giản, khiến nhiều người kiêng dè không thôi, ấy vậy nàng lại biết Hoang.
"Diệp Khuynh Tiên!" Thạch Hạo nhìn về phía, hắn tuyệt đối không quên thiếu nữ này, bởi vì nàng đã để lại ấn tượng vô cùng sâu cho hắn.
Vẻ đẹp rạng ngời của nàng không thể nào nghi ngờ, hoàn mỹ không một tì vết, có thể nói là kiệt tác của trời cao, dáng vẻ cao ráo mềm mại, làn da trắng hồng xinh tươi, cặp mắt to linh động pha chút giảo hoạt, tập hợp trí tuệ của đất trời.
Thạch Hạo nhớ kỹ nàng, không bởi vì vẻ xinh đẹp mà là hành động mà nàng đã thể hiện, năm xưa chính Minh ước của Thái cổ đã được bật ra từ miệng nàng.
Năm đó, nàng cười hi hi liền diệt đi oai phong của Thiên Nhân tộc, hơn nữa còn điều động lão Thiên Nhân mạnh mẽ không gì sánh được cùng với Chiến đế của Chiến tộc, việc này không khiến người khác chấn động cũng không thể.
Ngay cả quần hùng trong Đế quan này cũng biết rõ cô gái này không hề đơn giản, bởi vì mấy nhân vật cổ xưa đáng sợ nhất đều rất sủng ái nàng.
"Khuynh Tiên tiểu thư, đây là đời sau của tội huyết nhất mạch." Cố Minh Đạo đứng sau lưng của Ninh Xuyên chấp niệm rất sâu, lúc này không quên nhắc nhở một tiếng, nói rõ sự thù địch của mình với Thạch tộc như thế nào.
"Diệp tiên tử." Vương Trường Hà cũng thoáng hỏi thăm một lời, với tính cách của Vương gia để xem xét, đây là rất khiêm tốn.
"Vừa nãy ta có nghe được không ít người nói ẩu nói tả, tội huyết gì gì đó, làm hại Biên Hoang gì gì đó, thậm chí còn nói, tộc này bị ghim chặt trên cọc sỉ nhục." Diệp Khuynh Tiên lạnh nhạt nói, thu lại nụ cười trước kia.
"Đây vốn là sự thật, là như thế." Người đứng sau Kim Triển nói, cũng là một đại nhân vật.
"E rằng không phải là như thế, tất cả mọi người đều phải xin lỗi, hơn nữa còn phải thật chân thành, có vài người cần phải tự vả vào miệng nữa!" Diệp Khuynh Tiên lạnh lùng nói.
Trong lòng ba huynh đệ Thạch tộc chấn động không thôi, Diệp Khuynh Tiên tựa hồ đồng tình và cố ý bảo vệ cho Thạch tộc, nàng biết những gì và có thể làm những gì?
"Diệp tiên tử, thân phận của ngươi cao siêu thế nhưng vẫn không nên dính vào trong chuyện thị phi này, Thạch tộc bị ghim chặt trên cọc sỉ nhục là do ta nói, đây là sự thật, ai có thể phản đối?" Cố Minh Đạo đứng sau lưng Ninh Xuyên ngang ngược đáp trả.
"Tội huyết, sỉ nhục? Ngươi dám nói lại lần nữa không?" Diệp Khuynh Tiên hỏi.
Cố Minh Đạo, Vương Trường Hà, Kim gia hơi giật nảy trong lòng, thế nhưng vẫn nói.
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng thần uy mênh mông dựng thẳng từ phương xa và áp chế thẳng tới nơi này, đừng nói là bọn họ, ngay cả tu sĩ mạnh mẽ hơn nữa cũng phải run rẩy.
Mà nơi đây chính là trung tâm của cuộc xung kích này, rất nhiều người đều xụi lơ trên mặt đất sức mạnh ấy không cách nào tưởng tượng ra được, không thứ gì có thể sánh được.
"Đây là..." Vương Trường Hà run rẩy, đây cũng không phải do ý chí của hắn tạo nên mà do thân thể đã bán rẻ hắn, muốn quỳ lạy về trước.
Cố Minh Đạo thì run liên hồi, linh hồn cũng như run rẩy theo, gần như lạy sát xuống đất.
Lúc này, toàn bộ những người nhằm vào Thạch tộc đều cảm thấy như ngày tận thế kéo tới, trong tiếng bộp bộp là có vài người hai đầu gối khuỵu chạm đất.
"Là nơi tổ đàn, là nơi tọa quan của mấy nhân vật vô địch!" Có người run giọng nói, biết người nổi giận là ai.
Tổ đàn, nơi đó vô cùng thần bí, nghe nói chỉ có vài người mới có thể tiếp cận, được mệnh danh là vô địch, nghe đâu độ tuổi của người trong đó lớn tới đáng sợ, vai vế khả năng còn cao hơn của Mạnh Thiên Chính, Vương Trường Sinh một nửa.
Đó là chuyện đáng sợ tới mức nào, kinh sợ lòng người, bọn họ là sinh linh thuộc niên đại nào chứ?
Vào đúng lúc này nơi đó dựng lên ba luồng tinh lực hóa thành ba bóng ảnh khổng lồ, đỉnh thiên lập địa, khí thế bàng bạc như biển rộng vực sâu, chấn động tất cả mọi người.
Sức mạnh kia quá mạnh mẽ, bất kỳ một bóng ảnh nào cũng có thể diệt tất cả cao thủ.
Lại kinh động tới đám nhân vật này!
Thạch Hạo giật nảy mình tiếp đó là chấn động, bởi vì bóng hình khổng lồ được ngưng tụ từ tinh lực kia có chút không ổn định, tính chất riêng biệt hoàn toàn tương tự với bảy Vương Biên Hoang!
"Dựa vào các ngươi mà cũng dám nói xằng về tội huyết?"Diệp Khuynh Tiên cười khẩy, sau đó nói: "Nhân vật vô địch đã thật sự nổi giận, các ngươi có phải nên nhận tội hay không?"
Xoẹt!
Đúng lúc này, ba thân thể hùng vĩ được tạo từ tinh lực kia chợt bay ra ba luồng cầu vòng, chúng hóa thành đại lộ kim quang trải dài tới dưới chân của Thạch Hạo, Thạch Nghị, muốn tiếp đón bọn họ.
"Bộp bộp!"
Rất nhiều người sợ chết khiếp, tê liệt trên mặt đất.
"Xin tiền bối hãy bớt giận, chúng ta đã biết sai rồi!" Vương Trường Hà chảy ròng mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch, là người đầu tiên nhận tội, hắn sợ hãi không thôi.
Tiếp đó, Cố Minh Đạo lộ vẻ khiêp sợ, không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, cuối cùng nói: "Ta không nên nói Thạch tộc bị ghim ở trên cộc sỉ nhục, là cái sai của ta."
Rầm!
Hắn không thể không tự vả vào chính miệng mình để biểu thị nhận sai.
Đám người Kim gia, Vương gia khác đều tái xanh mặt mày, hành đại lễ cúi chào rồi nhận lỗi.
Tào Vũ Sinh, Kiến nhỏ màu vàng như nằm mơ, ở nơi này đều là những nhân vật có lai lịch cực lớn, kết quả lại bị ép tới mức cúi đầu thậm chí là tự vả vào miệng, thật là kinh người.
"Dựa vào đâu nói chúng ta là đời sau tội huyết, con mắt của ông đã thấy được tổ tiên của chúng ta gây nên lỗi lầm?" Tần Hạo không phục, trẻ tuổi nóng tính.
"Có một số việc sớm đã có kết luận, huống chi nơi đây có rất nhiều người biết được, có một vài bộ tộc từng phạm sai lầm không thể tha thứ." Có người lạnh nhạt nói.
"Tội huyết một mạch, có gì hay ho mà nói chứ, rất nhiều người đều biết cả." Vương Trường Hà cười lạnh nói.
Mười vạn tinh binh của Vương gia tới đây, ngay cả năm con rồng cũng bị đẩy tới, sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt, có thể rất khó có thể toàn mạng trở về, cho nên hắn sẽ rất căm tức Thạch Hạo.
Tần Hạo giận dữ muốn tranh luận.
Thạch Hạo ngăn cản, nói: "Ngươi tranh cãi với ông ta làm gì chứ, ông ta vốn là tội nhân, đã phạm vào sai lầm lớn nên mới bị đầy tới Đế quan Biên Hoang này, cũng không biết dị khi bàn về chuyện của người khác."
Thạch Nghị rất hiếm khi mở lời, nói: "Cũng đúng, đã từng là tù nhân bị trục xuất tới đây, vốn là một tội nhân thật sự, đi lính nơi này thì có mặt mũi gì để chê trách người khác chứ?"
Sắc mặt của Vương Trường Hà lúc xanh lúc trắng đầy tức giận, rõ ràng là đang nhằm vào hắn, thật sự chẳng hề có chút tôn ti trật tự nào cả.
Hàn ý lạnh lẽo lan tỏa, hắn là một đại cao thủ, đã vượt qua Hư Đạo cảnh cho nên có thể áp chế xóa ba ba thiếu niên Thạch tộc có tiềm lực vô biên ngay tức khắc.
Thế nhưng hắn lại không dám, ít nhất là trong Đế thành này là như vậy, dưới mắt của nhiều người nếu như làm ra cử động khác người nào đó, đoán chừng sẽ có người đánh gục hắn chỉ với một đầu ngón tay!
Nhưng hắn lại không cam lòng, lạnh lùng nói: "Mấy tên tiểu bối, ăn nói linh tinh gì thế hả, nếu như các ngươi không tin thì có thể đi hỏi người khác, Thạch tộc có tội hay là không, mọi người ở Đế quan này đều biết!"
Tuy là đang hỏi vặn lại thế nhưng rõ ràng không phải là nghiền ép thẳng tay như hắn ao ước, hơn nữa lời nói của hắn có chút vô lực, việc này khiến trong lòng hắn càng thêm bất mãn hơn.
Thế nhưng, xung quanh vẫn còn rất nhiều người, có không ít người hùa theo và biểu thị tán thành.
"Thạch tộc từng làm hại Biên Hoang, phạm vào sai lầm lớn, đây là chuyện mà đại đa số người đều đồng ý, tuy rằng có một vài người không đồng ý thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì cả." Một Hoàng Kim cự nhân gật đầu nói.
"Chính xác, Thạch tộc từng rất mạnh mẽ, thế nhưng sai chính là sai, tội huyết đã trở thành vết tích lan tới hậu thế." Một đại nhân vật của gia tộc Kim Triển mở lời nói.
Như quái vật khổng lồ Kim gia này, một khi bọn họ mở lời thì phân lượng rất là nặng.
"Hừ, chỉ là đời sau tội huyết thôi mà, nếu mà là chúng ta thì đã sớm xóa bỏ, diệt sạch sẽ, miễn phiền lòng!" Đại nhân vật tới đón Lục Quan vương Ninh Xuyên lạnh lùng nói.
Người khác thì không nói làm gì thế nhưng người này vừa nói liền khiến Thạch Hạo tức giận, thần mang trong con ngươi lưu chuyển, bởi vì trước kia Lục Quan vương Ninh Xuyên luôn nhằm vào Thạch Hạo, là do người đứng sau lưng hắn xúi giục.
Người đứng sau hắn chắc chắn giữ vấn đề then chốt, có một nhóm thế lực liên minh lại hòng diệt trừ tội huyết nhất mạch, có một châu thuộc Ba ngàn đạo châu chuyên muôn giam cầm hậu duệ tội huyết.
Nghĩ tới những vấn đề này, trong lòng Thạch Hạo chợt sinh ra vẻ căm phẫn!
"Sao nào, người trẻ tuổi, ngươi còn sinh sát ý với ta nữa hả, nếu không phải đang ở Đế thành thì ta đã đánh gục ngươi ngay và luôn rồi." Người phía sau Ninh Xuyên lên tiếng, là một ông lão đã tu hành trong thời gian dài đằng đẵng, hiện tại thực lực khủng khiếp vô biên, là cấp đại cao thủ trong thành anyf.
"Ông là ai, đã già mà còn bá đạo như thế luôn à, ông không phải là tội nhân ở Biên Hoang này, đã lập được bao nhiêu chiến công rồi?" Thạch Hạo lạnh lùng hỏi.
Rất nhiều người không hề nói gì, thiếu niên này quá mạnh miệng, nói đối phương già nua và bá đạo, là đang mắng chửi đạo tâm cùng tính cách quá tệ, vả lại còn dám đặt nghi vấn về chiến tích của đối phương.
"Các ông hơi quá rồi đó nghe!" Tần Hạo cũng lên tiếng, hắn hết sức tức giận.
Thạch tộc, tồn tại năm tháng xa xưa, đã từng vô cùng huy hoàng, có rất nhiều lời đòn ở Biên Hoang này, thế nhưng, ba huynh đệ vừa mới tới đã bị người nhằm vào, chỉ vì bọn họ mang họ Thạch, cho nên mới cảm giác tức giận như vậy.
Người sau lưng Ninh Xuyên nhìn Thạch Hạo, lạnh giọng nói: "Người trẻ tuổi, nếu không phải ngươi có chút danh tiếng thì ta đã sớm ra tay dạy bảo rồi, nếu như ngươi muốn rửa sạch sỉ nhục thì có thể bỏ đi cái họ Thạch này, như vậy có thể sẽ được tha thứ trong thành này!"
Quả thật hắn rất bá đạo, ngay cả câu như vậy mà cũng có thể nói thành lời, nói người khác đổi họ, đây chẳng phải là đang sỉ nhục hay sao.
Đương nhiên, hắn nói Thạch Hạo có chút danh tiếng thì chắc chắn cũng có nguyên nhân, một trận chiến ở biên cương Đại Xích Thiên, một người trẻ tuổi độc chiến và thắng tuyệt đối mười Vương, đã dẫn tới sóng gió không hề nhỏ ở Đế quan anyf.
Tin chắc, nếu như người trẻ tuổi này không xảy ra điều bất ngờ nào thì chắcc hắn sẽ tạo nên sự quan tâm cho không ít người, cho nên người sau lưng Ninh Xuyên cũng không dám làm xằng bậy.
Mà Vương gia cũng như thế, ở bên ngoài bọn họ muốn làm gì thì làm, ngang ngược bá đạo, thế nhưng trong Đế quan này thì không thể không thu lại, bởi vì nơi đây cũng không chỉ có một hai đại nhân vật.
Nhưng, dù nói gì đi nữa thì hiện tại vẫn không hề có người tới đón ba huynh đệ Thạch tộc này, đây quả thật là một chuyện hết sức khó xử.
Có thể cảm nhận được, Thạch tộc ở nơi này đang gặp phải tình cảnh vô cùng đáng lo, vả lại đời sau của tộc này cũng đang rơi vào hoàn cảnh vô cùng gay go.
"Khụ khụ, ta cũng giống các ngươi, ta cũng chẳng hề có người thân nào tới nghênh đón cả." Tào Vũ Sinh vò đầu, da mặt tuy dày thế nhưng cũng cảm thấy buồn rầu.
Mấy người lộ ra vẻ cười lạnh, còn có người mở lời, nói: "Thấy chưa, tội huyết nhất mạch, khiến người khác chán ghét biết chừng nào chứ."
Vương Trường Hà thì cười nhạo thẳng thừng, nói: "Có người tới rước mới là lạ đó, ai muốn dính dáng tới bộ tộc này chứ? Ồ, đúng rồi, đừng nói là hậu nhân của Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính tới đón đó chứ, thế nhưng nghe đâu bọn họ đã xuất chinh rồi."
"Là xu thế tất yếu thôi, một bộ tộc bị ghim chặt trên cây cọc sỉ nhục thì chắc chắn sẽ bị lịch sử nhớ kỹ." Người sau lưng Ninh Xuyên nói, hắn tên là Cố Minh Đạo, là một cường giả rất đáng sợ, có tiếng tăm không hề nhỏ ở trong thành này.
Nhưng, cũng có một vài người thở dài, Hoang với mười trận toàn thắng, đã chấn động cả Đại Xích Thiên và được truyền tới đây nên khiến nhiều người chú ý, nếu không như vậy thì tình cảnh hôm nay chắc chắn sẽ không tốt lành gì.
Việc này cũng khiến cho đám người Cố Minh Đạo, Vương Trường Hà tiếc nuối, nếu không đã có thể dùng sức nhào nặng ba huynh đệ Thạch tộc này một hồi mà không cần kiêng kỵ gì cả.
"Đi thôi, chúng ta cũng nên rời đi rồi, nhìn tội huyết nhất mạch bị người khác sỉ nhục quả thật không đành lòng." Có người cố ý nói, hiển nhiên là đang chế nhạo.
"Ha ha, quả nhiên là không ai tới mà, sẽ không có người ra mặt thay cho Thạch tộc đâu, đúng ra là như thế." Vương Trường Hà lắc lắc đầu cười nói.
Cũng có rất nhiều người đồng tình với ba huynh đệ Thạch tộc thế nhưng cũng không hề mở lời, bởi vì những tranh luận liên quan tới Thạch tộc rất là nhiều, không cách nào có thể rửa sạch được một vài chuyện xưa trong quá khứ được.
"Ngủ một giấc mà cũng không yên chút nào, đứa nhóc nào đang sủa ăng ẳng thế?" Kiến nhỏ bò lên trên bờ vai của Thạch Hạo, dụi dụi con mắt nói.
Bất kể là Vương Trường Hà hay là Cố Minh Đạo đứng phía sau Ninh Xuyên đều rất kiêng kỵ nó, đây chính là đời sau của Thiên Giác nghĩ, có một vài nguyên nhân nên không cho phép ai đắc tội với nó ở Đế quan này.
Từ xa truyền tới tiếng bước chân, một bóng người cao ráo, phong thái tuyệt thế, linh động xuất trần mang theo ánh sáng thần thánh, bạch y phấp phới từ từ lại gần.
"Có người không sợ, muốn đi cùng chúng ta kìa, hà hà..." Tào Vũ Sinh cười nói, cô gái kia quả thật rất xinh đẹp khiến người khác không dám nhìn thẳng mặt vì sợ tự ti mặc cảm.
Thời khắc này, trong lòng của mọi người hơi động, không ít người nhận ra được cô gái này nên không ai dám khinh thường.
"Thiếu niên, ta tới đón ngươi nè, hoan nghênh tới Đế thành, chào tạm biệt lúc xưa, loáng cái mà đã trôi qua rất nhiều năm rồi." Thiếu nữ cười hì hì nhìn Thạch Hạo.
Việc này khiến nhiều người thất kinh đồng thời vẻ mặt cứng đờ, là bởi vì lai lịch của thiếu nữ này tuyệt đối không đơn giản, khiến nhiều người kiêng dè không thôi, ấy vậy nàng lại biết Hoang.
"Diệp Khuynh Tiên!" Thạch Hạo nhìn về phía, hắn tuyệt đối không quên thiếu nữ này, bởi vì nàng đã để lại ấn tượng vô cùng sâu cho hắn.
Vẻ đẹp rạng ngời của nàng không thể nào nghi ngờ, hoàn mỹ không một tì vết, có thể nói là kiệt tác của trời cao, dáng vẻ cao ráo mềm mại, làn da trắng hồng xinh tươi, cặp mắt to linh động pha chút giảo hoạt, tập hợp trí tuệ của đất trời.
Thạch Hạo nhớ kỹ nàng, không bởi vì vẻ xinh đẹp mà là hành động mà nàng đã thể hiện, năm xưa chính Minh ước của Thái cổ đã được bật ra từ miệng nàng.
Năm đó, nàng cười hi hi liền diệt đi oai phong của Thiên Nhân tộc, hơn nữa còn điều động lão Thiên Nhân mạnh mẽ không gì sánh được cùng với Chiến đế của Chiến tộc, việc này không khiến người khác chấn động cũng không thể.
Ngay cả quần hùng trong Đế quan này cũng biết rõ cô gái này không hề đơn giản, bởi vì mấy nhân vật cổ xưa đáng sợ nhất đều rất sủng ái nàng.
"Khuynh Tiên tiểu thư, đây là đời sau của tội huyết nhất mạch." Cố Minh Đạo đứng sau lưng của Ninh Xuyên chấp niệm rất sâu, lúc này không quên nhắc nhở một tiếng, nói rõ sự thù địch của mình với Thạch tộc như thế nào.
"Diệp tiên tử." Vương Trường Hà cũng thoáng hỏi thăm một lời, với tính cách của Vương gia để xem xét, đây là rất khiêm tốn.
"Vừa nãy ta có nghe được không ít người nói ẩu nói tả, tội huyết gì gì đó, làm hại Biên Hoang gì gì đó, thậm chí còn nói, tộc này bị ghim chặt trên cọc sỉ nhục." Diệp Khuynh Tiên lạnh nhạt nói, thu lại nụ cười trước kia.
"Đây vốn là sự thật, là như thế." Người đứng sau Kim Triển nói, cũng là một đại nhân vật.
"E rằng không phải là như thế, tất cả mọi người đều phải xin lỗi, hơn nữa còn phải thật chân thành, có vài người cần phải tự vả vào miệng nữa!" Diệp Khuynh Tiên lạnh lùng nói.
Trong lòng ba huynh đệ Thạch tộc chấn động không thôi, Diệp Khuynh Tiên tựa hồ đồng tình và cố ý bảo vệ cho Thạch tộc, nàng biết những gì và có thể làm những gì?
"Diệp tiên tử, thân phận của ngươi cao siêu thế nhưng vẫn không nên dính vào trong chuyện thị phi này, Thạch tộc bị ghim chặt trên cọc sỉ nhục là do ta nói, đây là sự thật, ai có thể phản đối?" Cố Minh Đạo đứng sau lưng Ninh Xuyên ngang ngược đáp trả.
"Tội huyết, sỉ nhục? Ngươi dám nói lại lần nữa không?" Diệp Khuynh Tiên hỏi.
Cố Minh Đạo, Vương Trường Hà, Kim gia hơi giật nảy trong lòng, thế nhưng vẫn nói.
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng thần uy mênh mông dựng thẳng từ phương xa và áp chế thẳng tới nơi này, đừng nói là bọn họ, ngay cả tu sĩ mạnh mẽ hơn nữa cũng phải run rẩy.
Mà nơi đây chính là trung tâm của cuộc xung kích này, rất nhiều người đều xụi lơ trên mặt đất sức mạnh ấy không cách nào tưởng tượng ra được, không thứ gì có thể sánh được.
"Đây là..." Vương Trường Hà run rẩy, đây cũng không phải do ý chí của hắn tạo nên mà do thân thể đã bán rẻ hắn, muốn quỳ lạy về trước.
Cố Minh Đạo thì run liên hồi, linh hồn cũng như run rẩy theo, gần như lạy sát xuống đất.
Lúc này, toàn bộ những người nhằm vào Thạch tộc đều cảm thấy như ngày tận thế kéo tới, trong tiếng bộp bộp là có vài người hai đầu gối khuỵu chạm đất.
"Là nơi tổ đàn, là nơi tọa quan của mấy nhân vật vô địch!" Có người run giọng nói, biết người nổi giận là ai.
Tổ đàn, nơi đó vô cùng thần bí, nghe nói chỉ có vài người mới có thể tiếp cận, được mệnh danh là vô địch, nghe đâu độ tuổi của người trong đó lớn tới đáng sợ, vai vế khả năng còn cao hơn của Mạnh Thiên Chính, Vương Trường Sinh một nửa.
Đó là chuyện đáng sợ tới mức nào, kinh sợ lòng người, bọn họ là sinh linh thuộc niên đại nào chứ?
Vào đúng lúc này nơi đó dựng lên ba luồng tinh lực hóa thành ba bóng ảnh khổng lồ, đỉnh thiên lập địa, khí thế bàng bạc như biển rộng vực sâu, chấn động tất cả mọi người.
Sức mạnh kia quá mạnh mẽ, bất kỳ một bóng ảnh nào cũng có thể diệt tất cả cao thủ.
Lại kinh động tới đám nhân vật này!
Thạch Hạo giật nảy mình tiếp đó là chấn động, bởi vì bóng hình khổng lồ được ngưng tụ từ tinh lực kia có chút không ổn định, tính chất riêng biệt hoàn toàn tương tự với bảy Vương Biên Hoang!
"Dựa vào các ngươi mà cũng dám nói xằng về tội huyết?"Diệp Khuynh Tiên cười khẩy, sau đó nói: "Nhân vật vô địch đã thật sự nổi giận, các ngươi có phải nên nhận tội hay không?"
Xoẹt!
Đúng lúc này, ba thân thể hùng vĩ được tạo từ tinh lực kia chợt bay ra ba luồng cầu vòng, chúng hóa thành đại lộ kim quang trải dài tới dưới chân của Thạch Hạo, Thạch Nghị, muốn tiếp đón bọn họ.
"Bộp bộp!"
Rất nhiều người sợ chết khiếp, tê liệt trên mặt đất.
"Xin tiền bối hãy bớt giận, chúng ta đã biết sai rồi!" Vương Trường Hà chảy ròng mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch, là người đầu tiên nhận tội, hắn sợ hãi không thôi.
Tiếp đó, Cố Minh Đạo lộ vẻ khiêp sợ, không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, cuối cùng nói: "Ta không nên nói Thạch tộc bị ghim ở trên cộc sỉ nhục, là cái sai của ta."
Rầm!
Hắn không thể không tự vả vào chính miệng mình để biểu thị nhận sai.
Đám người Kim gia, Vương gia khác đều tái xanh mặt mày, hành đại lễ cúi chào rồi nhận lỗi.
Tào Vũ Sinh, Kiến nhỏ màu vàng như nằm mơ, ở nơi này đều là những nhân vật có lai lịch cực lớn, kết quả lại bị ép tới mức cúi đầu thậm chí là tự vả vào miệng, thật là kinh người.