Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1323: Cao thủ tuyệt đại
Vương Trường Sinh bậc nhảy, dáng vẻ của hắn rất trẻ trung tựa như là một con ưng non đang giang cánh, hai tay vỗ mạnh, miệng gào lớn và bổ nhào hướng Đại trưởng lão.
Không hề có ánh sáng và cũng chẳng hề có những dao động của các ký hiệu, rất là trực tiếp, cơ bản không phải là quyết chiến cao thủ cái thế nào cả.
Đại trưởng lão né sang bên cạnh, cánh tay phải tựa như là một con rắn đột nhiên cuộn lên, dùng một góc độ khó mà tưởng tượng nổi nghiêng lên trên bầu trời, tựa như là mãng xà thôn nguyệt.
Ầm!
Hai bên va chạm và phát ra tiếng vang nặng nề, trời cao cũng không hề sụp đổ mà chỉ có mỗi tiếng vang kỳ dị khi thân thể va chạm mà thôi.
Thạch Hạo mở to thiên nhãn, hô hấp gần như ngừng hẳn và chăm chú quan sát, bởi vì tới tận bây giờ hắn cũng không thể nào biết được chỗ huyền ảo ở bên trong, hắn muốn hiểu rõ.
Xoẹt!
Rốt cuộc thì hắn cũng nắm được một chút, xung quanh cơ thể của hai đại cường giả tuyệt đỉnh này có hư không không ngừng tan vỡ rồi lại khép kín, tựa như là từng vệt nhỏ đan xen rồi nhanh chóng biến mất.
Năng lượng của hai đại cao thủ khủng khiếp vô cùng, chỉ là chúng không hề bị tiết ra bên ngoài chút nào, trái lại chúng đang nuốt chửng lấy sức mạnh hư không, vệt nhỏ đan xen vừa nãy hẳn là những tinh hoa được rút ra bên trong đại càn khôn này.
Chuyện này... không thể nào tưởng tượng nổi được!
Thạch Hạo mơ hồ cảm nhận được, nếu như hai người này thoải mái xuất thủ thì nhật nguyệt tinh thần đều sẽ bị họ đánh nát, có thể xé tan đại vũ trụ!
Chỉ là, bọn họ đang cố gắng khắc chế!
Thạch Hạo nhìn không thấu, hiểu không rõ thì cũng chẳng có gì là lạ cả, bởi vì ngay cả đám Vương đại, Vương nhị cũng không hiểu rõ lắm, nên biết rằng đạo hạnh của bọn họ cao thâm tới mức không cách nào tưởng tượng nổi!
Chín con rồng đều đã tu luyện trong vô số năm tháng, một đường từ Thái cổ tới thẳng hiện tại này, bất luận là một ai đi ra ngoài thì cũng có thể quét ngang cao thủ các lộ, không thể suy đoán được.
Mà hiện tại, chỉ có lão Bát cùng với lão Cửu mới có thể nhìn thấu được cuộc quyết đấu của hai nhân vật tuyệt đại kia.
"Hỗn hợp pháp tắc Chân Tiên, hóa phức tạp thành đơn giản, cố gắng cô động áo nghĩa chư thiên vào trong mấy thức kia, loại năng lực như vầy, loại đạo hạnh như thế, ta không thể bì kịp." Lão Bát Vương gia than nhẹn.
Vương đại cau mày vừa muốn mở lời thì phía sau lưng hắn, ngọn núi lớn thứ hai có khắc phù văn Tiên đạo chợt giải thể rồi nổ tung.
"Trời ơi, tại sao lại như thế chứ, đây chính là di sản Tiên đạo của bộ tộc ta, là một phần của trận pháp vô thượng, tại sao lại sụp đổ chứ?"
Trong Vương gia trở nên náo loạn, rất nhiều người trẻ tuổi cùng với một vài trưởng lão hốt hoảng, đây là chuyện chưa bao giờ phát sinh. Kẻ địch lại mạnh tới mức như vậy ư?
Rất nhiều người vững tin, di địa Tiên gia này dù có phát sinh chuyện gì thì cũng không thể nào hủy diệt nổi, nhưng chuyện hôm nay đã đánh tan mọi nhận thức, tạo nên vẻ hoảng sợ cho bọn họ!
"Cái lão già chết tiệt này sao lại mạnh mẽ tới thế chứ, ta rất muốn diệt trừ lão ngay lập tức, nếu không trước sau gì cũng sẽ là một ngọn núi lớn ngăn chặn ở phía trước!' Vương đại thấp giọng nói.
Giữa chiến trường, Đại trưởng lão đã chuyển thế bị động sang thế chủ động, trường y bay phần phật tựa như là một con ác điểu ngút trời đánh thẳng về phía Vương Trường Sinh!
Cũng giống như trước kia, hành động vẫn chẳng hề tạo nên động tĩnh quá lớn thế nhưng cũng không biết vì sao lại khiến người khác khó thở, cảm nhận được sự ngột ngạt, tựa như đòn đánh này sẽ chém nát hàng loạt ngôi sao trên trời cao.
Gào!
Vương Trường Sinh hét lớn một tiếng tựa như là mãnh hổ rít gào, phía trước mặt chợt có một con Hỗn Độn hổ xuất hiện đang giơ nanh múa vuốt tấn công về phía Đại trưởng lão.
Cùng lúc đó, bóng người đơn sơ của Đại trưởng lão chợt biến hóa, trước người xuất hiện một con chim khổng lồ được biến từ hỗn độn ra, nó nhanh chóng đánh về trước.
"Hỏng rồi, hai người hơi chút không kìm chế nổi nữa, đây là một đòn cuối cùng và cũng là cuộc quyết đấu đáng sợ nhất!" Vương cửu mở miệng.
Hắn tự mình chủ trì trận pháp, toàn bộ núi lớn ở các nơi đều reo vang, đều run rẩy, không ngừng phòng ngự.
Lúc này, chư thiên cũng run rẩy theo, đều bị khí thế của hai đại cao thủ quấy phá.
Cảnh tượng như vầy thật sự không thể nào tưởng tượng ra nổi!
Xoẹt!
Vầng thái dương giữa trời bị lu mờ, bị phong mang của hai đại cao thủ cái thế chèn ép, sao trời hiện khắp, rất nhiều ngôi sao ầm ầm lăn lộn như muốn kéo xuống theo.
Gào!
Hai người đồng loạt hét lớn, thật sự cả hai người không thể thu tay lại được nữa, cả hai đồng thời lao vọt lên tận trời cao, tiếp đó là một con hổ va chạm với một con chim và ánh sáng hỗn độn bùng phát.
Ầm!
Kinh thiên động địa, vực ngoại rạn nứt, mỗi một khe nứt đều lan ra xa không biết bao nhiêu vạn dặm, cảnh tượng kiến người người kinh hãi.
Chỉ trong giây lát thì hai đại cao thủ đã lao ra tới vực ngoại và đứng ở trong tinh không, tiến hành một đòn đỉnh cao.
Có thể thấy được, bàn tay của Vương Trường Sinh vô cùng đáng sợ, trong lúc xoay chuyển thì chợt nắm tới cả dải ngôi sao to lớn rồi nhanh chóng luyện thành một thanh binh khí ném mạnh về phía Đại trưởng lão.
Ầm!
Ánh sao bắn tung tóe, một vài sao lớn nổ tung, chúng đã bị Đại trưởng lão dùng ống tay áo của mình đánh nát, đồng thời hắn nắm chặt quyền ấn nện mạnh về phía ngực của Vương Trường Sinh.
"Xoẹt!"
Vương Trường Sinh hét dài một tiếng và đánh tán một ít ngôi sao xung quanh mình, nơi mi tâm của hắn phát sáng và một thanh kiếm cổ màu đen xuất hiện chém nhanh về phía Đại trưởng lão.
Bình Loạn quyết, kiếm thai bằng nguyên thần!
Đây chính là kiếm đạo vô địch, là pháp môn cái thế, từ trước tới giờ có vô số truyền thuyết liên quan tới nó, đây là một môn công pháp hiếm có vang dội cả cổ kim.
Quả nhiên, vẻ mặt của Đại trưởng lão trở nên nghiêm túc, quyền ấn của hắn bắt đầu xếp chồng thành tầng tầng lớp lớp, dường như là hàng ngàn lớp sóng biển đang bao phủ và tụ hợp lại nơi này.
Đồng thời, Đại trưởng lão cũng giang rộng hai tay và tiến thành Cửu chuyển bắn mạnh hàng ngàn lớp sóng này tới, ánh quyền không gì sánh được, cuồn cuộn như biển sao đang sục sôi, tất cả đều công kích về một chỗ, công kích về phía kiếm thai nguyên thần kia.
Có thể thấy được, Đại trưởng lão nghiêm túc tới dường nào, tập trung sức mạnh để công kích thanh kiếm này.
Xoẹt!
Hai người bậc nhảy và tiến vào nơi sâu xa trong vũ trụ!
Bởi vì, lực công kích của lần này quá mênh mông, kết quả tạo thành khó có thể đoán trước được.
Ầm!
Vô số phù văn nổ tung, khi một chòm sao đang vỡ nát thì kiếm thai nguyên thần va chạm mạnh với Cửu chuyển quyền ấn của Đại trưởng lão, sự khủng khiếp đã đạt tới cực hạn.
Trong nhất thời, tinh lực của trận chiến vào những năm cuối của Tiên cổ, của nhưng chí cường giả kia lại xuất hiện, nhóm người đó tựa như đang trở về.
Chiến đấu như vầy, ở thời đại này rất khó xuất hiện, chỉ gặp được là trên một kỷ nguyên trước mà thôi.
Có rất nhiều ngôi sao bị đốt cháy, vùng vũ trụ này rạn nứt và không ngừng lan tràn, tới cuối cùng ánh sao lóe lên rồi tắt hẳn, tiếp đó là trở nên lờ mờ tăm tối.
Cảnh tượng này nếu bị người khác biết được thì nhất định sẽ kinh sợ, trận kích đấu được phát sinh ở nơi sâu xa trong vũ trụ này thật sự rất kinh người, vượt xa những cảnh tượng của các cao thủ trong trần thế.
Thời kỳ cuối Tiên cổ, ở trận chiến cuối cùng thì cũng bởi vì có quá nhiều cao thủ, sức mạnh quá hùng hồn nên mới đánh nứt cổ giới và hóa thành cửu Thiên thập Địa như hiện tại.
"Thế nào rồi?" Khu cổ địa Vương gia, một đám người đều bất an, căng thẳng tới cùng cực.
Cuộc tranh đấu của hai cao thủ tuyệt thế kia có ảnh hưởng quá sâu xa, bởi vì nếu như có một người bỏ mạng thì đời sau cùng với truyền thừa của người ấy rất khó có thể bảo vệ được.
"Trước cứ bắt hắn lại đã, tất cả đều do hắn mà ra!" Lúc này, Vương đại với con mắt lạnh lùng lên tiếng, tựa như là cai con dao nằm ngang trong hốc mắt vậy.
Hắn tập trung về phía Thạch Hạo, quyết định trước tiên bắt lấy kẻ này, mặc kệ Đại trưởng lão thắng hay là thua thì cũng sẽ trở thành tù binh, có thể nói ra được điều kiện.
Vương cửu lắc đầu, ra hiệu mọi người nhìn về phía trên người của Thạch Hạo.
Trên người hắn có một tấm vải rách nát nhuộm đầy máu bầm, nó vô cùng cổ xưa, cũng không biết đã tồn tại được bao nhiêu vạn năm nữa.
Thạch Hạo chợt có cảm giác rất kỳ dị, hắn tựa như được đưa vào trong một khu chiến trường đầy mênh mông, tiếng la giét rầm trời, đại chiến kinh thế, từng sinh linh đầy mạnh mẽ ngã nhào từ trời cao xuống, tiên huyết nhuộm đỏ cả mặt đất, thây chất thành núi!
Đây là một hình ảnh vô cùng bi tráng, máu của Tiên dân chảy khắp tựa như là Trời khóc vậy, chiến kỳ đã chứng kiến tất cả, hơn nữa nó còn bị máu huyết của những vị Chiến giả này nhuộm kín, hình thành nên những lòng không cam cùng với nỗi đau buồn còn sót lại của những anh linh.
"Chiến kỳ ở trên người của hắn, trước khi lão già kia rời đi thì đã quấn lên người tên đó, thế nhưng ta nghĩ cũng vô dụng mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản chúng ta hay sao chứ, dù sao thì tên oắt con này vẫn còn quá yếu, chưa hề trưởng thành." Vương đại cười lạnh nói.
Hắn muốn động thủ, muốn chộp về phía trước, nếu như có thể đoạt được chiến kỳ này thì đây chính là công lao vô cùng to lớn.
Nhưng, sự tình kinh người lại phát sinh, chiến kỳ bay phần phật và phát ra tiếng rống giận dữ dội, kèm theo đó là tiếng chém giết kinh thiên động địa, mặt cờ căng ra và quét bay Vương đại, lập tức nơi khóe miệng của hắn liền chảy máu tươi.
"Lão già này lại lưu lại một luồng tinh khí thần!" Vương đại với giọng căm hận nói.
"Nhóc con, ngươi cho rằng phía sau mình có một Mạnh Thiên Chính thì nghĩ rằng sẽ không có việc gì ư, người mà Vương gia ta muốn giết từ xưa tới nay không một ai có thể sống tiếp được, đối với một con giun dế như ngươi thì bị xóa bỏ là điều hiển nhiên. Ta tin chắc, Mạnh Thiên Chính chắc chắn sẽ bại, lão sẽ không thể nói được lời nào, tới lúc đó kết cục của ngươi sẽ rất đáng thương."
Vương đại với vẻ mặt u ám nói, đồng thời bắt chuyện với những người đệ đệ của mình hòng phá giải tấm vải quấn Tiên vương này, muốn đoạt món chí bảo này và đoạn đi đường lui của Đại trưởng lão.
Xoẹt!
Một luồng cầu vòng từ trên trời giáng xuống và rơi vào bên cạnh của Thạch Hạo.
Cũng trong lúc đó, Vương Trường Sinh cũng đã quay trở về và đứng trước mặt Chín con rồng.
Hai người đều trầm mặc, trận chiến đấu đã kết thúc, trước vốn nói rằng chỉ quyết đấu ba bốn chiêu thức mà thôi, kỳ thực đã chiến quá nhiều.
"Thế hòa nên thu tay lại." Vương Trường Sinh mở lời.
"Có thể, bất quá điều kiện không thể thay đổi, nhất định phải làm y như những gì ta nói!" Đại trưởng lão nói.
"Ba!" Đám người Vương đại cùng tiến lên trước, ai nấy cũng đều ngập tràn vẻ không cam, bị người khác đánh tới tận cửa thế nhưng lại dừng tay giảng hòa, thật sự là rất uất ức.
"Từ hôm nay trở đi, không được nhằm vào thiêu niên kia." Vương Trường Sinh nói, tiếp đó xoay người rời đi, không hề nói thêm lời nào nữa.
"Nói miệng không coi là bằng chứng được, hãy viết ra một tấm pháp chỉ, mặc khác một vài thần thảo đặt biệt sinh trưởng ở trong tiên thổ Vương gia mà ta từng đề cập qua đâu rồi? Một cây cũng không thể thiếu!" Đại trưởng lão nói.
"Ông khinh người quá đáng rồi đó nghe!" Vương đại gào thét.
"Chỉ cho phép bọn ngươi bắt nạt đệ tử của ta, không cho phép ta tới chào hỏi luôn à?" Lời nói của Đại trưởng lão đầy lạnh lùng.
"Các ngươi lui ra đi!" Vương Trường Sinh trách mắng, sai gia chủ hiện tại bước lên và viết ra một tấm pháp chỉ, nhắc nhở tộc nhân của mình không được cố ý gây hấn với một mạch của Đại trưởng lão.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, không ngờ Vương Trường Sinh lại đáp ứng, hơn nữa còn thẳng thắn như vậy!
Chuyện này nếu như truyền đi thì toàn bộ Vô Lượng Thiên sẽ xuất hiện sóng lớn mênh mông, sẽ tạo nên náo động và chấn động không thể nào tả nổi!
Không hề có ánh sáng và cũng chẳng hề có những dao động của các ký hiệu, rất là trực tiếp, cơ bản không phải là quyết chiến cao thủ cái thế nào cả.
Đại trưởng lão né sang bên cạnh, cánh tay phải tựa như là một con rắn đột nhiên cuộn lên, dùng một góc độ khó mà tưởng tượng nổi nghiêng lên trên bầu trời, tựa như là mãng xà thôn nguyệt.
Ầm!
Hai bên va chạm và phát ra tiếng vang nặng nề, trời cao cũng không hề sụp đổ mà chỉ có mỗi tiếng vang kỳ dị khi thân thể va chạm mà thôi.
Thạch Hạo mở to thiên nhãn, hô hấp gần như ngừng hẳn và chăm chú quan sát, bởi vì tới tận bây giờ hắn cũng không thể nào biết được chỗ huyền ảo ở bên trong, hắn muốn hiểu rõ.
Xoẹt!
Rốt cuộc thì hắn cũng nắm được một chút, xung quanh cơ thể của hai đại cường giả tuyệt đỉnh này có hư không không ngừng tan vỡ rồi lại khép kín, tựa như là từng vệt nhỏ đan xen rồi nhanh chóng biến mất.
Năng lượng của hai đại cao thủ khủng khiếp vô cùng, chỉ là chúng không hề bị tiết ra bên ngoài chút nào, trái lại chúng đang nuốt chửng lấy sức mạnh hư không, vệt nhỏ đan xen vừa nãy hẳn là những tinh hoa được rút ra bên trong đại càn khôn này.
Chuyện này... không thể nào tưởng tượng nổi được!
Thạch Hạo mơ hồ cảm nhận được, nếu như hai người này thoải mái xuất thủ thì nhật nguyệt tinh thần đều sẽ bị họ đánh nát, có thể xé tan đại vũ trụ!
Chỉ là, bọn họ đang cố gắng khắc chế!
Thạch Hạo nhìn không thấu, hiểu không rõ thì cũng chẳng có gì là lạ cả, bởi vì ngay cả đám Vương đại, Vương nhị cũng không hiểu rõ lắm, nên biết rằng đạo hạnh của bọn họ cao thâm tới mức không cách nào tưởng tượng nổi!
Chín con rồng đều đã tu luyện trong vô số năm tháng, một đường từ Thái cổ tới thẳng hiện tại này, bất luận là một ai đi ra ngoài thì cũng có thể quét ngang cao thủ các lộ, không thể suy đoán được.
Mà hiện tại, chỉ có lão Bát cùng với lão Cửu mới có thể nhìn thấu được cuộc quyết đấu của hai nhân vật tuyệt đại kia.
"Hỗn hợp pháp tắc Chân Tiên, hóa phức tạp thành đơn giản, cố gắng cô động áo nghĩa chư thiên vào trong mấy thức kia, loại năng lực như vầy, loại đạo hạnh như thế, ta không thể bì kịp." Lão Bát Vương gia than nhẹn.
Vương đại cau mày vừa muốn mở lời thì phía sau lưng hắn, ngọn núi lớn thứ hai có khắc phù văn Tiên đạo chợt giải thể rồi nổ tung.
"Trời ơi, tại sao lại như thế chứ, đây chính là di sản Tiên đạo của bộ tộc ta, là một phần của trận pháp vô thượng, tại sao lại sụp đổ chứ?"
Trong Vương gia trở nên náo loạn, rất nhiều người trẻ tuổi cùng với một vài trưởng lão hốt hoảng, đây là chuyện chưa bao giờ phát sinh. Kẻ địch lại mạnh tới mức như vậy ư?
Rất nhiều người vững tin, di địa Tiên gia này dù có phát sinh chuyện gì thì cũng không thể nào hủy diệt nổi, nhưng chuyện hôm nay đã đánh tan mọi nhận thức, tạo nên vẻ hoảng sợ cho bọn họ!
"Cái lão già chết tiệt này sao lại mạnh mẽ tới thế chứ, ta rất muốn diệt trừ lão ngay lập tức, nếu không trước sau gì cũng sẽ là một ngọn núi lớn ngăn chặn ở phía trước!' Vương đại thấp giọng nói.
Giữa chiến trường, Đại trưởng lão đã chuyển thế bị động sang thế chủ động, trường y bay phần phật tựa như là một con ác điểu ngút trời đánh thẳng về phía Vương Trường Sinh!
Cũng giống như trước kia, hành động vẫn chẳng hề tạo nên động tĩnh quá lớn thế nhưng cũng không biết vì sao lại khiến người khác khó thở, cảm nhận được sự ngột ngạt, tựa như đòn đánh này sẽ chém nát hàng loạt ngôi sao trên trời cao.
Gào!
Vương Trường Sinh hét lớn một tiếng tựa như là mãnh hổ rít gào, phía trước mặt chợt có một con Hỗn Độn hổ xuất hiện đang giơ nanh múa vuốt tấn công về phía Đại trưởng lão.
Cùng lúc đó, bóng người đơn sơ của Đại trưởng lão chợt biến hóa, trước người xuất hiện một con chim khổng lồ được biến từ hỗn độn ra, nó nhanh chóng đánh về trước.
"Hỏng rồi, hai người hơi chút không kìm chế nổi nữa, đây là một đòn cuối cùng và cũng là cuộc quyết đấu đáng sợ nhất!" Vương cửu mở miệng.
Hắn tự mình chủ trì trận pháp, toàn bộ núi lớn ở các nơi đều reo vang, đều run rẩy, không ngừng phòng ngự.
Lúc này, chư thiên cũng run rẩy theo, đều bị khí thế của hai đại cao thủ quấy phá.
Cảnh tượng như vầy thật sự không thể nào tưởng tượng ra nổi!
Xoẹt!
Vầng thái dương giữa trời bị lu mờ, bị phong mang của hai đại cao thủ cái thế chèn ép, sao trời hiện khắp, rất nhiều ngôi sao ầm ầm lăn lộn như muốn kéo xuống theo.
Gào!
Hai người đồng loạt hét lớn, thật sự cả hai người không thể thu tay lại được nữa, cả hai đồng thời lao vọt lên tận trời cao, tiếp đó là một con hổ va chạm với một con chim và ánh sáng hỗn độn bùng phát.
Ầm!
Kinh thiên động địa, vực ngoại rạn nứt, mỗi một khe nứt đều lan ra xa không biết bao nhiêu vạn dặm, cảnh tượng kiến người người kinh hãi.
Chỉ trong giây lát thì hai đại cao thủ đã lao ra tới vực ngoại và đứng ở trong tinh không, tiến hành một đòn đỉnh cao.
Có thể thấy được, bàn tay của Vương Trường Sinh vô cùng đáng sợ, trong lúc xoay chuyển thì chợt nắm tới cả dải ngôi sao to lớn rồi nhanh chóng luyện thành một thanh binh khí ném mạnh về phía Đại trưởng lão.
Ầm!
Ánh sao bắn tung tóe, một vài sao lớn nổ tung, chúng đã bị Đại trưởng lão dùng ống tay áo của mình đánh nát, đồng thời hắn nắm chặt quyền ấn nện mạnh về phía ngực của Vương Trường Sinh.
"Xoẹt!"
Vương Trường Sinh hét dài một tiếng và đánh tán một ít ngôi sao xung quanh mình, nơi mi tâm của hắn phát sáng và một thanh kiếm cổ màu đen xuất hiện chém nhanh về phía Đại trưởng lão.
Bình Loạn quyết, kiếm thai bằng nguyên thần!
Đây chính là kiếm đạo vô địch, là pháp môn cái thế, từ trước tới giờ có vô số truyền thuyết liên quan tới nó, đây là một môn công pháp hiếm có vang dội cả cổ kim.
Quả nhiên, vẻ mặt của Đại trưởng lão trở nên nghiêm túc, quyền ấn của hắn bắt đầu xếp chồng thành tầng tầng lớp lớp, dường như là hàng ngàn lớp sóng biển đang bao phủ và tụ hợp lại nơi này.
Đồng thời, Đại trưởng lão cũng giang rộng hai tay và tiến thành Cửu chuyển bắn mạnh hàng ngàn lớp sóng này tới, ánh quyền không gì sánh được, cuồn cuộn như biển sao đang sục sôi, tất cả đều công kích về một chỗ, công kích về phía kiếm thai nguyên thần kia.
Có thể thấy được, Đại trưởng lão nghiêm túc tới dường nào, tập trung sức mạnh để công kích thanh kiếm này.
Xoẹt!
Hai người bậc nhảy và tiến vào nơi sâu xa trong vũ trụ!
Bởi vì, lực công kích của lần này quá mênh mông, kết quả tạo thành khó có thể đoán trước được.
Ầm!
Vô số phù văn nổ tung, khi một chòm sao đang vỡ nát thì kiếm thai nguyên thần va chạm mạnh với Cửu chuyển quyền ấn của Đại trưởng lão, sự khủng khiếp đã đạt tới cực hạn.
Trong nhất thời, tinh lực của trận chiến vào những năm cuối của Tiên cổ, của nhưng chí cường giả kia lại xuất hiện, nhóm người đó tựa như đang trở về.
Chiến đấu như vầy, ở thời đại này rất khó xuất hiện, chỉ gặp được là trên một kỷ nguyên trước mà thôi.
Có rất nhiều ngôi sao bị đốt cháy, vùng vũ trụ này rạn nứt và không ngừng lan tràn, tới cuối cùng ánh sao lóe lên rồi tắt hẳn, tiếp đó là trở nên lờ mờ tăm tối.
Cảnh tượng này nếu bị người khác biết được thì nhất định sẽ kinh sợ, trận kích đấu được phát sinh ở nơi sâu xa trong vũ trụ này thật sự rất kinh người, vượt xa những cảnh tượng của các cao thủ trong trần thế.
Thời kỳ cuối Tiên cổ, ở trận chiến cuối cùng thì cũng bởi vì có quá nhiều cao thủ, sức mạnh quá hùng hồn nên mới đánh nứt cổ giới và hóa thành cửu Thiên thập Địa như hiện tại.
"Thế nào rồi?" Khu cổ địa Vương gia, một đám người đều bất an, căng thẳng tới cùng cực.
Cuộc tranh đấu của hai cao thủ tuyệt thế kia có ảnh hưởng quá sâu xa, bởi vì nếu như có một người bỏ mạng thì đời sau cùng với truyền thừa của người ấy rất khó có thể bảo vệ được.
"Trước cứ bắt hắn lại đã, tất cả đều do hắn mà ra!" Lúc này, Vương đại với con mắt lạnh lùng lên tiếng, tựa như là cai con dao nằm ngang trong hốc mắt vậy.
Hắn tập trung về phía Thạch Hạo, quyết định trước tiên bắt lấy kẻ này, mặc kệ Đại trưởng lão thắng hay là thua thì cũng sẽ trở thành tù binh, có thể nói ra được điều kiện.
Vương cửu lắc đầu, ra hiệu mọi người nhìn về phía trên người của Thạch Hạo.
Trên người hắn có một tấm vải rách nát nhuộm đầy máu bầm, nó vô cùng cổ xưa, cũng không biết đã tồn tại được bao nhiêu vạn năm nữa.
Thạch Hạo chợt có cảm giác rất kỳ dị, hắn tựa như được đưa vào trong một khu chiến trường đầy mênh mông, tiếng la giét rầm trời, đại chiến kinh thế, từng sinh linh đầy mạnh mẽ ngã nhào từ trời cao xuống, tiên huyết nhuộm đỏ cả mặt đất, thây chất thành núi!
Đây là một hình ảnh vô cùng bi tráng, máu của Tiên dân chảy khắp tựa như là Trời khóc vậy, chiến kỳ đã chứng kiến tất cả, hơn nữa nó còn bị máu huyết của những vị Chiến giả này nhuộm kín, hình thành nên những lòng không cam cùng với nỗi đau buồn còn sót lại của những anh linh.
"Chiến kỳ ở trên người của hắn, trước khi lão già kia rời đi thì đã quấn lên người tên đó, thế nhưng ta nghĩ cũng vô dụng mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản chúng ta hay sao chứ, dù sao thì tên oắt con này vẫn còn quá yếu, chưa hề trưởng thành." Vương đại cười lạnh nói.
Hắn muốn động thủ, muốn chộp về phía trước, nếu như có thể đoạt được chiến kỳ này thì đây chính là công lao vô cùng to lớn.
Nhưng, sự tình kinh người lại phát sinh, chiến kỳ bay phần phật và phát ra tiếng rống giận dữ dội, kèm theo đó là tiếng chém giết kinh thiên động địa, mặt cờ căng ra và quét bay Vương đại, lập tức nơi khóe miệng của hắn liền chảy máu tươi.
"Lão già này lại lưu lại một luồng tinh khí thần!" Vương đại với giọng căm hận nói.
"Nhóc con, ngươi cho rằng phía sau mình có một Mạnh Thiên Chính thì nghĩ rằng sẽ không có việc gì ư, người mà Vương gia ta muốn giết từ xưa tới nay không một ai có thể sống tiếp được, đối với một con giun dế như ngươi thì bị xóa bỏ là điều hiển nhiên. Ta tin chắc, Mạnh Thiên Chính chắc chắn sẽ bại, lão sẽ không thể nói được lời nào, tới lúc đó kết cục của ngươi sẽ rất đáng thương."
Vương đại với vẻ mặt u ám nói, đồng thời bắt chuyện với những người đệ đệ của mình hòng phá giải tấm vải quấn Tiên vương này, muốn đoạt món chí bảo này và đoạn đi đường lui của Đại trưởng lão.
Xoẹt!
Một luồng cầu vòng từ trên trời giáng xuống và rơi vào bên cạnh của Thạch Hạo.
Cũng trong lúc đó, Vương Trường Sinh cũng đã quay trở về và đứng trước mặt Chín con rồng.
Hai người đều trầm mặc, trận chiến đấu đã kết thúc, trước vốn nói rằng chỉ quyết đấu ba bốn chiêu thức mà thôi, kỳ thực đã chiến quá nhiều.
"Thế hòa nên thu tay lại." Vương Trường Sinh mở lời.
"Có thể, bất quá điều kiện không thể thay đổi, nhất định phải làm y như những gì ta nói!" Đại trưởng lão nói.
"Ba!" Đám người Vương đại cùng tiến lên trước, ai nấy cũng đều ngập tràn vẻ không cam, bị người khác đánh tới tận cửa thế nhưng lại dừng tay giảng hòa, thật sự là rất uất ức.
"Từ hôm nay trở đi, không được nhằm vào thiêu niên kia." Vương Trường Sinh nói, tiếp đó xoay người rời đi, không hề nói thêm lời nào nữa.
"Nói miệng không coi là bằng chứng được, hãy viết ra một tấm pháp chỉ, mặc khác một vài thần thảo đặt biệt sinh trưởng ở trong tiên thổ Vương gia mà ta từng đề cập qua đâu rồi? Một cây cũng không thể thiếu!" Đại trưởng lão nói.
"Ông khinh người quá đáng rồi đó nghe!" Vương đại gào thét.
"Chỉ cho phép bọn ngươi bắt nạt đệ tử của ta, không cho phép ta tới chào hỏi luôn à?" Lời nói của Đại trưởng lão đầy lạnh lùng.
"Các ngươi lui ra đi!" Vương Trường Sinh trách mắng, sai gia chủ hiện tại bước lên và viết ra một tấm pháp chỉ, nhắc nhở tộc nhân của mình không được cố ý gây hấn với một mạch của Đại trưởng lão.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, không ngờ Vương Trường Sinh lại đáp ứng, hơn nữa còn thẳng thắn như vậy!
Chuyện này nếu như truyền đi thì toàn bộ Vô Lượng Thiên sẽ xuất hiện sóng lớn mênh mông, sẽ tạo nên náo động và chấn động không thể nào tả nổi!