Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1266: Thời đại gió nổi mây phun
Thạch Hạo vẫn luôn biết trong lòng đất của Thư viện Thiên Thần có Tiên phủ chưa từng bị khai quật, thậm chí hắn còn từng nhìn thấy Đại trưởng lão thả câu, lấy thánh dược làm mồi, muốn dụ một con sinh linh bên trong động phủ Tiên gia trong lòng đất kia ra, kết quả mấy năm cũng không quả.
Động phủ này rất thần bí, ngay cả Đại trưởng lão công tham tạo hóa trong thư viện cũng không thể mở ra phong ấn của nó, có thể thấy được nó vững chắc cỡ nào, không thể lay động.
Không cần suy nghĩ nhiều, bên trong có bảo tàng Tiên gia kinh người, nếu không, sẽ không khó mở ra như thế, thời gian lưu chuyển vô tận mà đại trận thời cổ kia vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại, chặn lại bước chân của tất cả mọi người.
"Ôi, thật là khiến người ta cảm thấy uất ức mà, rõ ràng đây là di tích Tiên gia cả Thư viện Thiên Thần ta, nhưng giờ chắc chắn lại bị thiên tài của hai viện lấy đi, chúng ta hơn phân nửa sẽ không nhận được bất cứ thứ gì rồi."
"Ai bảo chúng ta không bằng người ta chi, ai có thể chặn được những kỳ tài tuyệt thế được xem là chí tôn kia, chỉ cần một người đã đủ quét ngang tất cả đệ tử Thư viện Thiên Thần hiện giờ, không cách nào chống lại được!"
Một vài người trẻ của Thư viện Thiên Thần đang bàn luận, trong giọng nói tràn ngập sự ủ rũ, bọn họ ở các tộc tuyệt đối là thiên tài chói mắt nhất, vì vậy mới có thể được đưa đến chỗ này.
Nhưng mà, sau khi trải qua sự chọn lựa của hai viện, bọn họ là những người bị vứt bỏ, không vừa ý Tiên viện và Thánh viện, nói theo một ý nghĩa nào đó là những người thất bại.
Hiện tại động phủ Tiên gia trong lòng đất của Thư viện cũng bị ba viện liên thủ thăm dò, mà bọn họ lại phải trở thành người ngoài, không có tư cách tranh giành, muốn tới gần cũng không thể.
Bởi vì, tuy không có quy định nào nhưng những người tiến vào động phủ đầu tiên chắc chắn là chí tôn trẻ tuổi của hai viện, đến khi học sinh của Thư viện Thiên Thần được xuống thì có khi đã chẳng còn sót lại chút gì.
"Ha ha, đây không phải đạo huynh của tộc Mãng Ngưu sao, ồ, còn có sư đệ của tộc Hoàng Kim Cự Tượng. Xem các ngươi ăn năn hối hận, thật là khiến người ta thương xót mà."
Cách đó không xa có người mang theo nụ cười nhạt đi tới, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết rất là xán lạn, bất quá lại làm cho mấy người đang bàn luận cảm thấy rất không thoải mái.
"Người của Tiên viện?" Thanh niên tộc Mãng Ngưu hỏi, hắn vô cùng cao lớn vạm vỡ, mái tóc màu tím rất dày, trên đầu còn có hai cái sừng lớn hướng thẳng lên trời.
Mặc dù là hình người thế nhưng vẫn mang theo một vài đặc thù của chủng tộc mình, chẳng hạn như một đôi mắt đặc biệt lớn, mà giọng nói thì rất vang dội tựa như sấm đang nổ vang.
Người trẻ tuổi đến từ Tiên viện cười cợt, nói: "Thực ra các ngươi muốn vào động phủ Tiên gia cũng không thành vấn đề, có thể theo chúng ta đi vào."
"Ngươi có ý gì?" Một tên học sinh khác của Thư viện Thiên Thần hỏi, da dẻ hắn vàng óng, thể trạng càng cao to cường tráng hơn, hắn là thiên tài của tộc Hoàng Kim Cự Tượng.
"Từ lâu đã có nghe, bộ tộc Mãng Ngưu và bộ tộc Hoàng Kim Cự Tượng có sức mạnh vô cùng lớn, có thể cõng núi sông bước đi dễ như ăn cháo. Đến lúc đó các ngươi có thể giúp chúng ta rồi, khi tiến vào động phủ thì có thể vận chuyển một ít vũ khí hạng nặng thời cổ." Người trẻ tuổi cười ha ha.
Thanh niên tộc Mãng Ngưu giận dữ, hai cái sừng trên đầu phát sáng. Hắn rất muốn tát một cái vào mặt người này, thực sự là khinh người quá đáng!
Xem bọn họ là gì chứ, giúp người Tiên viện mang vác vũ khí hạng nặng, căn bản không có đề cập đến việc bọn họ cũng là người tranh giành, quá khinh người, cho rằng bọn họ là những con vật chở hàng thô tục thậm chí là súc vật hay sao?
"Đạo huynh, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng nóng giận. Có thể trong nhóm đầu tiên tiến vào động phủ Tiên gia đã rất tốt rồi. Nên biết, các ngươi đang giúp mấy vị chí tôn trẻ tuổi vận chuyển vũ khí hạng nặng ra ngoài đó nghen." Người trẻ tuổi này vẫn cười như cũ, một dáng vẻ rất ôn hòa.
Thanh niên tộc Mãng Ngưu tính khí nóng nảy, lỗ mũi phun ra hai luồng khí trắng, người trẻ tuổi của tộc Hoàng Kim Cự Tượng kéo hắn lại, sau đó nói với người kia: "Các ngươi có không gian pháp khí, món đồ gì không thể mang được, cần gì chúng ta, không phải là để chúng ta làm bia đỡ đạn đấy chứ?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, tiền bối của Thư viện Thiên Thần ở bên ngoài, ai dám làm như vậy? Chỉ là bởi vì, đồ vật trong động phủ Tiên gia không phải nói giữ là có thể giữ được, có vài vũ khí cổ chỉ có thể vận chuyển."
"Khinh người quá đáng!" Thanh niên tộc Mãng Ngưu gầm nhẹ.
"Tùy các ngươi nghĩ gì thì nghĩ, không muốn thì quên đi, bất quá đến khi thế giới này biến đổi, ba viện sẽ hợp nhất, ta cảm thấy, các ngươi vẫn nên cố gắng ở chung trong hòa bình với một số cao thủ Tiên viện." Người kia thản nhiên nói, sau đó rời đi.
Người của Thư viện Thiên Thần trong lòng khó chịu, cảm thấy căm phẫn, tình thế làm sao lại như vậy, Thư viện Thiên Thần bây giờ không có một người nào được coi là cao thủ, căn bản là không có cách nào cạnh tranh với hai viện.
Thiên tài mạnh mẽ nhất đều tiến vào Tiên viện cùng Thánh viện, Thư viện Thiên Thần bây giờ đã trở thành bình thường từ lâu rồi, trong những đệ tử môn đồ đã không còn cao thủ kinh diễm, đệ tử hai viện trước giờ đã không để bọn họ vào mắt.
Đây là một chuyện phát sinh trong một góc nhỏ nhưng cũng đủ để chứng minh tình trạng hiện giờ.
Thạch Hạo đi ngang qua nơi này thì cũng không nói gì, không biểu thị gì, chỉ gặp thoáng qua bọn họ, bởi vì hiện nay loại đánh nhau vì thể diện này sớm đã không được hắn để ở trong lòng rồi.
Kẻ địch mạnh mẽ là ai, kịch biến thật sự là khi nào, đại chiến trong tương lai sẽ thảm liệt tới trình độ ra sao, đó mới là những chuyện hắn quan tâm.
"Các ngươi nói, hiện tại ai là người số một? Ai có thể nghĩ tới, đời này lại nhanh chóng xuất hiện nhiều kỳ tài ngút trời như vậy, trước kia im lìm, thế mà trong hai năm qua từng người dung hợp hạt giống cổ xưa hoàn mỹ, từng người lần lượt thành công, thực sự là chuyện lớn khiếp sợ xưa nay!"
Có người đang cảm thán, nói đến sự rầm rộ trong hai năm qua mà trong lòng phập phồng.
Trong hai, ba năm qua, không ngừng có kỳ tài của Tiên viện dung hợp hạt giống Đại Đạo thành công, mà đều là những hạt giống vô thượng của kỷ nguyên Tiên cổ, đã chấn động tất cả người trong thiên hạ.
Ai có thể nghĩ tới những hạt giống cổ xưa danh chấn thế gian của trên một kỷ nguyên lại truyền thừa được đến đời này, lần lượt xuất hiện, đồng thời được người kế thừa một cách hoàn mỹ.
Bởi vậy có thể đoán được, Tiên viện quả thực đã bỏ ra giá cả rất lớn, nếu không sao có thể đủ thu được.
Trước kia còn có người cho rằng đời này không bằng Tiên cổ, nhất định phải lấy máu bi thảm nhuộm đỏ đất trời, sẽ kết thúc trong tăm tối, thế nhưng bây giờ nhìn thấy một vài kỳ tài tuyệt thế xuất hiện thì rất nhiều người nổi lên nhiệt huyết, một vài lão quái vật còn tràn ngập chờ mong.
"Ta cảm thấy, Tử Nhật Thiên Quân có thể sẽ quân lâm thiên hạ, đương nhiên cũng có thể là tiểu Thiên vương sẽ là đệ nhất thiên hạ." Có người mở miệng nói.
Có người phản bác, nói: "Những người các ngươi nhắc tới đều là người của Tiên viện, ta lại không cho là như vậy, Thích Cố đạo nhân có thể sẽ là một người vô địch, không ngừng đánh vỡ cực cảnh, đã lột xác đến trình độ không thể nào tưởng tượng được, có thể nói là vô địch Đương Thế pháp."
"Thích Cố đạo nhân, chính là đạo sĩ trẻ tuổi thích mặc áo bào màu xám, gương mặt luôn nghiêm nghị, không có bất kỳ nói cười gì đó hả? Nghe nói là rất mạnh, yêu tà đến thái quá, thế nhưng ta không cho rằng hắn là đệ nhất thiên hạ, ít nhất chỉ trong Thánh viện đã có người ở trên chứ không hề kém hắn." Bên cạnh có người đứng ra nói.
"Ngươi không phải là đang nói người kia đấy chứ, tiểu Thánh nhân từ nhỏ đã nổi tiếng cùng tiểu Thiên vương của Tiên viện, sau đó vẫn bế quan không ra chứ gì?"
"Đúng, chính là hắn, mười năm trước đã được xem là tiểu Thánh nhân, huống chi là hiện tại."
"Đúng, ta cũng nghe nói đến người này, mấy năm gần đây rất biết điều. Nhưng mà hiện tại, hắn chưa chắc đã mạnh hơn Thích Cố đạo nhân, Thích Cố đạo nhân hiện giờ đã phá tan cực cảnh của rất nhiều cảnh giới lớn, niết bàn mấy lần, tựa như Phượng Hoàng sống lại vậy, lần sau mạnh mẽ hơn lần trước, từ lâu đã không thể nào tưởng tượng được rồi!"
Mấy người đang bàn luận, nói đến mấy tên kỳ tài, nhưng mà đều là những người trước đây Thạch Hạo đều chưa từng nghe qua, hắn không thể không cảm thán, biến hóa thật sự rất lớn.
Đồng thời, hắn cũng biết, hắn đã rời đi hơn hai năm gần ba năm, khoảng thời gian này cũng không tính là quá ngắn, ngoại giới mây gió đã biến ảo.
"Ồ, nói đến, các ngươi có thể đã bỏ sót một kẻ đáng sợ, cũng là người của Thánh viện, được xem là thiên kiêu một đời, không gì sánh được, chắc là có thể dùng sức của mình đè ép các lộ anh hùng."
"Ai?"
"Các ngươi chắc phải biết thiên chi kiêu nữ Vương Hi của Trường Sinh thế gia chứ, có một người chồng chưa cưới ở ngay trong Thánh viện, tên là Kim Triển, ta nghĩ chắc có mấy người đã từng nghe nói đi."
Ngay lập tức có vài người nghi hoặc, người cá biệt thì lại hít vào một hơi lạnh.
"Kim Triển, người này còn sống à, ngươi chắc chắn chứ? !" Có người kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên còn sống, nếu không, người trong tộc của Vương Hi tiên tử làm sao nói đến chuyện sui gia, chắc chắn là còn sống." Có người dùng giọng chắc nịch khẳng định.
"Ta còn tưởng rằng là có một người khác nữa chứ, thì là tiểu Thánh nhân à! Nguyên lai chồng của nàng là Kim Triển, nếu người này còn sống thì sau này ai dám đắc tội Vương gia, ai dám động đến Vương Hi tiên tử?" Có người liên tục thán phục, vẻ mặt hồi hộp mà phấn chấn.
Ai cũng không nghĩ tới, một người trong truyền thuyết lẽ ra đã chết đi lại còn sống trên thế gian.
Kim Triển, là một anh kiệt truyền kỳ trong Thánh viện, không biết là người của tộc nào, chỉ biết là có hình người, mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng được, được coi là thiên kiêu một đời.
Hắn từng trong vòng nửa năm phá cực cảnh của hai cảnh giới lớn, cố gắng tiến lên một bước, tái tạo đỉnh cao.
Sau đó, nghe đồn hắn muốn trong vòng nửa năm tiếp tục phá hai cực cảnh nữa, hình như là muốn dung hợp mười Động Thiên làm một, còn muốn khắc vào cơ thể sát trận vốn có vô thượng, cuối cùng lại xảy ra vấn đề.
Một ngọn lửa đại Đạo xuất hiện đốt cháy thân thể khiến hắn chết oan chết uổng.
Có thể nói, người này rất khủng khiếp, chỉ là vì yêu cầu với chính mình quá cao, nóng lòng muốn nhanh chóng thành công mà dẫn đến 'người chết đạo mất'.
Hiện tại, nghe có người nhắc tới là hắn vẫn còn sống trên đời thì sao không khiến người ta kinh ngạc được, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi liên hồi, mọi người biết rõ, ai là đệ nhất thiên hạ thật khó nói rồi.
Thạch Hạo kinh ngạc, lại còn có bí ẩn cỡ này, nghe mọi người bàn tán, hắn cảm thấy hai viện đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, có một vài dị nhân ẩn cư.
"À, nhắc tới Kim Triển, nói về Vương Hi, ta lại nghĩ tới tên còn lại?"
"Ai?"
"Hoang!"
Cái tên này vừa ra, tất cả mọi người đều sững sờ, đã rất lâu rồi ít có người nhắc tới cái tên này, gần ba năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Thế nhưng, ở thời đại gió nổi mây phun, nhân kiệt xuất hiện lớp lớp này, cường giả thật sự rất dễ dàng bị người quên lãng.
Bất quá, Hoang dù sao cũng là người đặc thù, mới vừa nhắc tới, rất nhiều lời đồn liên quan đến hắn lập tức lại hiện lên trong lòng của những người này, trong lúc nhất thời lại có chút ngẩn ngơ.
"Người này thật đáng tiếc, dù gì cũng là nhân kiệt một đời, chỉ là vật đổi sao dời, hắn đã trở thành quá khứ." Có người lắc đầu cảm khái.
"Các ngươi nói xem, nếu năm đó Hoang tiến vào Tiên viện, đồng thời đạt được một hạt giống hoàn mỹ, thì bây giờ sẽ là cảnh giới gì, sẽ có địa vị cao thế nào?"
"Ta nghĩ... sẽ rất mạnh, vô cùng mạnh, hắn sẽ có một vị trí trong những chí tôn trẻ tuổi, có điều thật đáng tiếc."
Chiến tích mạnh mẽ và kinh người của Thạch Hạo trước đây khiến người ta khó quên, đã ba năm qua đi nhưng khi nhắc đến hắn thì khiến cho người ta mang theo tâm tư phức tạp.
"Ha ha, ta cảm thấy, nếu như hắn thật sự đi tới Tiên viện, đạt được một hạt giống hoàn mỹ và cũng thành công dung hợp sau đó xuất quan thì hiện tại chắc chắn sẽ có phiền toái lớn, sẽ không thoát khỏi sự trấn áp của thiên kiêu một đời Kim Triển!" Có người nhắc tới vấn đề này.
Động phủ này rất thần bí, ngay cả Đại trưởng lão công tham tạo hóa trong thư viện cũng không thể mở ra phong ấn của nó, có thể thấy được nó vững chắc cỡ nào, không thể lay động.
Không cần suy nghĩ nhiều, bên trong có bảo tàng Tiên gia kinh người, nếu không, sẽ không khó mở ra như thế, thời gian lưu chuyển vô tận mà đại trận thời cổ kia vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại, chặn lại bước chân của tất cả mọi người.
"Ôi, thật là khiến người ta cảm thấy uất ức mà, rõ ràng đây là di tích Tiên gia cả Thư viện Thiên Thần ta, nhưng giờ chắc chắn lại bị thiên tài của hai viện lấy đi, chúng ta hơn phân nửa sẽ không nhận được bất cứ thứ gì rồi."
"Ai bảo chúng ta không bằng người ta chi, ai có thể chặn được những kỳ tài tuyệt thế được xem là chí tôn kia, chỉ cần một người đã đủ quét ngang tất cả đệ tử Thư viện Thiên Thần hiện giờ, không cách nào chống lại được!"
Một vài người trẻ của Thư viện Thiên Thần đang bàn luận, trong giọng nói tràn ngập sự ủ rũ, bọn họ ở các tộc tuyệt đối là thiên tài chói mắt nhất, vì vậy mới có thể được đưa đến chỗ này.
Nhưng mà, sau khi trải qua sự chọn lựa của hai viện, bọn họ là những người bị vứt bỏ, không vừa ý Tiên viện và Thánh viện, nói theo một ý nghĩa nào đó là những người thất bại.
Hiện tại động phủ Tiên gia trong lòng đất của Thư viện cũng bị ba viện liên thủ thăm dò, mà bọn họ lại phải trở thành người ngoài, không có tư cách tranh giành, muốn tới gần cũng không thể.
Bởi vì, tuy không có quy định nào nhưng những người tiến vào động phủ đầu tiên chắc chắn là chí tôn trẻ tuổi của hai viện, đến khi học sinh của Thư viện Thiên Thần được xuống thì có khi đã chẳng còn sót lại chút gì.
"Ha ha, đây không phải đạo huynh của tộc Mãng Ngưu sao, ồ, còn có sư đệ của tộc Hoàng Kim Cự Tượng. Xem các ngươi ăn năn hối hận, thật là khiến người ta thương xót mà."
Cách đó không xa có người mang theo nụ cười nhạt đi tới, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết rất là xán lạn, bất quá lại làm cho mấy người đang bàn luận cảm thấy rất không thoải mái.
"Người của Tiên viện?" Thanh niên tộc Mãng Ngưu hỏi, hắn vô cùng cao lớn vạm vỡ, mái tóc màu tím rất dày, trên đầu còn có hai cái sừng lớn hướng thẳng lên trời.
Mặc dù là hình người thế nhưng vẫn mang theo một vài đặc thù của chủng tộc mình, chẳng hạn như một đôi mắt đặc biệt lớn, mà giọng nói thì rất vang dội tựa như sấm đang nổ vang.
Người trẻ tuổi đến từ Tiên viện cười cợt, nói: "Thực ra các ngươi muốn vào động phủ Tiên gia cũng không thành vấn đề, có thể theo chúng ta đi vào."
"Ngươi có ý gì?" Một tên học sinh khác của Thư viện Thiên Thần hỏi, da dẻ hắn vàng óng, thể trạng càng cao to cường tráng hơn, hắn là thiên tài của tộc Hoàng Kim Cự Tượng.
"Từ lâu đã có nghe, bộ tộc Mãng Ngưu và bộ tộc Hoàng Kim Cự Tượng có sức mạnh vô cùng lớn, có thể cõng núi sông bước đi dễ như ăn cháo. Đến lúc đó các ngươi có thể giúp chúng ta rồi, khi tiến vào động phủ thì có thể vận chuyển một ít vũ khí hạng nặng thời cổ." Người trẻ tuổi cười ha ha.
Thanh niên tộc Mãng Ngưu giận dữ, hai cái sừng trên đầu phát sáng. Hắn rất muốn tát một cái vào mặt người này, thực sự là khinh người quá đáng!
Xem bọn họ là gì chứ, giúp người Tiên viện mang vác vũ khí hạng nặng, căn bản không có đề cập đến việc bọn họ cũng là người tranh giành, quá khinh người, cho rằng bọn họ là những con vật chở hàng thô tục thậm chí là súc vật hay sao?
"Đạo huynh, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng nóng giận. Có thể trong nhóm đầu tiên tiến vào động phủ Tiên gia đã rất tốt rồi. Nên biết, các ngươi đang giúp mấy vị chí tôn trẻ tuổi vận chuyển vũ khí hạng nặng ra ngoài đó nghen." Người trẻ tuổi này vẫn cười như cũ, một dáng vẻ rất ôn hòa.
Thanh niên tộc Mãng Ngưu tính khí nóng nảy, lỗ mũi phun ra hai luồng khí trắng, người trẻ tuổi của tộc Hoàng Kim Cự Tượng kéo hắn lại, sau đó nói với người kia: "Các ngươi có không gian pháp khí, món đồ gì không thể mang được, cần gì chúng ta, không phải là để chúng ta làm bia đỡ đạn đấy chứ?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, tiền bối của Thư viện Thiên Thần ở bên ngoài, ai dám làm như vậy? Chỉ là bởi vì, đồ vật trong động phủ Tiên gia không phải nói giữ là có thể giữ được, có vài vũ khí cổ chỉ có thể vận chuyển."
"Khinh người quá đáng!" Thanh niên tộc Mãng Ngưu gầm nhẹ.
"Tùy các ngươi nghĩ gì thì nghĩ, không muốn thì quên đi, bất quá đến khi thế giới này biến đổi, ba viện sẽ hợp nhất, ta cảm thấy, các ngươi vẫn nên cố gắng ở chung trong hòa bình với một số cao thủ Tiên viện." Người kia thản nhiên nói, sau đó rời đi.
Người của Thư viện Thiên Thần trong lòng khó chịu, cảm thấy căm phẫn, tình thế làm sao lại như vậy, Thư viện Thiên Thần bây giờ không có một người nào được coi là cao thủ, căn bản là không có cách nào cạnh tranh với hai viện.
Thiên tài mạnh mẽ nhất đều tiến vào Tiên viện cùng Thánh viện, Thư viện Thiên Thần bây giờ đã trở thành bình thường từ lâu rồi, trong những đệ tử môn đồ đã không còn cao thủ kinh diễm, đệ tử hai viện trước giờ đã không để bọn họ vào mắt.
Đây là một chuyện phát sinh trong một góc nhỏ nhưng cũng đủ để chứng minh tình trạng hiện giờ.
Thạch Hạo đi ngang qua nơi này thì cũng không nói gì, không biểu thị gì, chỉ gặp thoáng qua bọn họ, bởi vì hiện nay loại đánh nhau vì thể diện này sớm đã không được hắn để ở trong lòng rồi.
Kẻ địch mạnh mẽ là ai, kịch biến thật sự là khi nào, đại chiến trong tương lai sẽ thảm liệt tới trình độ ra sao, đó mới là những chuyện hắn quan tâm.
"Các ngươi nói, hiện tại ai là người số một? Ai có thể nghĩ tới, đời này lại nhanh chóng xuất hiện nhiều kỳ tài ngút trời như vậy, trước kia im lìm, thế mà trong hai năm qua từng người dung hợp hạt giống cổ xưa hoàn mỹ, từng người lần lượt thành công, thực sự là chuyện lớn khiếp sợ xưa nay!"
Có người đang cảm thán, nói đến sự rầm rộ trong hai năm qua mà trong lòng phập phồng.
Trong hai, ba năm qua, không ngừng có kỳ tài của Tiên viện dung hợp hạt giống Đại Đạo thành công, mà đều là những hạt giống vô thượng của kỷ nguyên Tiên cổ, đã chấn động tất cả người trong thiên hạ.
Ai có thể nghĩ tới những hạt giống cổ xưa danh chấn thế gian của trên một kỷ nguyên lại truyền thừa được đến đời này, lần lượt xuất hiện, đồng thời được người kế thừa một cách hoàn mỹ.
Bởi vậy có thể đoán được, Tiên viện quả thực đã bỏ ra giá cả rất lớn, nếu không sao có thể đủ thu được.
Trước kia còn có người cho rằng đời này không bằng Tiên cổ, nhất định phải lấy máu bi thảm nhuộm đỏ đất trời, sẽ kết thúc trong tăm tối, thế nhưng bây giờ nhìn thấy một vài kỳ tài tuyệt thế xuất hiện thì rất nhiều người nổi lên nhiệt huyết, một vài lão quái vật còn tràn ngập chờ mong.
"Ta cảm thấy, Tử Nhật Thiên Quân có thể sẽ quân lâm thiên hạ, đương nhiên cũng có thể là tiểu Thiên vương sẽ là đệ nhất thiên hạ." Có người mở miệng nói.
Có người phản bác, nói: "Những người các ngươi nhắc tới đều là người của Tiên viện, ta lại không cho là như vậy, Thích Cố đạo nhân có thể sẽ là một người vô địch, không ngừng đánh vỡ cực cảnh, đã lột xác đến trình độ không thể nào tưởng tượng được, có thể nói là vô địch Đương Thế pháp."
"Thích Cố đạo nhân, chính là đạo sĩ trẻ tuổi thích mặc áo bào màu xám, gương mặt luôn nghiêm nghị, không có bất kỳ nói cười gì đó hả? Nghe nói là rất mạnh, yêu tà đến thái quá, thế nhưng ta không cho rằng hắn là đệ nhất thiên hạ, ít nhất chỉ trong Thánh viện đã có người ở trên chứ không hề kém hắn." Bên cạnh có người đứng ra nói.
"Ngươi không phải là đang nói người kia đấy chứ, tiểu Thánh nhân từ nhỏ đã nổi tiếng cùng tiểu Thiên vương của Tiên viện, sau đó vẫn bế quan không ra chứ gì?"
"Đúng, chính là hắn, mười năm trước đã được xem là tiểu Thánh nhân, huống chi là hiện tại."
"Đúng, ta cũng nghe nói đến người này, mấy năm gần đây rất biết điều. Nhưng mà hiện tại, hắn chưa chắc đã mạnh hơn Thích Cố đạo nhân, Thích Cố đạo nhân hiện giờ đã phá tan cực cảnh của rất nhiều cảnh giới lớn, niết bàn mấy lần, tựa như Phượng Hoàng sống lại vậy, lần sau mạnh mẽ hơn lần trước, từ lâu đã không thể nào tưởng tượng được rồi!"
Mấy người đang bàn luận, nói đến mấy tên kỳ tài, nhưng mà đều là những người trước đây Thạch Hạo đều chưa từng nghe qua, hắn không thể không cảm thán, biến hóa thật sự rất lớn.
Đồng thời, hắn cũng biết, hắn đã rời đi hơn hai năm gần ba năm, khoảng thời gian này cũng không tính là quá ngắn, ngoại giới mây gió đã biến ảo.
"Ồ, nói đến, các ngươi có thể đã bỏ sót một kẻ đáng sợ, cũng là người của Thánh viện, được xem là thiên kiêu một đời, không gì sánh được, chắc là có thể dùng sức của mình đè ép các lộ anh hùng."
"Ai?"
"Các ngươi chắc phải biết thiên chi kiêu nữ Vương Hi của Trường Sinh thế gia chứ, có một người chồng chưa cưới ở ngay trong Thánh viện, tên là Kim Triển, ta nghĩ chắc có mấy người đã từng nghe nói đi."
Ngay lập tức có vài người nghi hoặc, người cá biệt thì lại hít vào một hơi lạnh.
"Kim Triển, người này còn sống à, ngươi chắc chắn chứ? !" Có người kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên còn sống, nếu không, người trong tộc của Vương Hi tiên tử làm sao nói đến chuyện sui gia, chắc chắn là còn sống." Có người dùng giọng chắc nịch khẳng định.
"Ta còn tưởng rằng là có một người khác nữa chứ, thì là tiểu Thánh nhân à! Nguyên lai chồng của nàng là Kim Triển, nếu người này còn sống thì sau này ai dám đắc tội Vương gia, ai dám động đến Vương Hi tiên tử?" Có người liên tục thán phục, vẻ mặt hồi hộp mà phấn chấn.
Ai cũng không nghĩ tới, một người trong truyền thuyết lẽ ra đã chết đi lại còn sống trên thế gian.
Kim Triển, là một anh kiệt truyền kỳ trong Thánh viện, không biết là người của tộc nào, chỉ biết là có hình người, mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng được, được coi là thiên kiêu một đời.
Hắn từng trong vòng nửa năm phá cực cảnh của hai cảnh giới lớn, cố gắng tiến lên một bước, tái tạo đỉnh cao.
Sau đó, nghe đồn hắn muốn trong vòng nửa năm tiếp tục phá hai cực cảnh nữa, hình như là muốn dung hợp mười Động Thiên làm một, còn muốn khắc vào cơ thể sát trận vốn có vô thượng, cuối cùng lại xảy ra vấn đề.
Một ngọn lửa đại Đạo xuất hiện đốt cháy thân thể khiến hắn chết oan chết uổng.
Có thể nói, người này rất khủng khiếp, chỉ là vì yêu cầu với chính mình quá cao, nóng lòng muốn nhanh chóng thành công mà dẫn đến 'người chết đạo mất'.
Hiện tại, nghe có người nhắc tới là hắn vẫn còn sống trên đời thì sao không khiến người ta kinh ngạc được, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi liên hồi, mọi người biết rõ, ai là đệ nhất thiên hạ thật khó nói rồi.
Thạch Hạo kinh ngạc, lại còn có bí ẩn cỡ này, nghe mọi người bàn tán, hắn cảm thấy hai viện đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, có một vài dị nhân ẩn cư.
"À, nhắc tới Kim Triển, nói về Vương Hi, ta lại nghĩ tới tên còn lại?"
"Ai?"
"Hoang!"
Cái tên này vừa ra, tất cả mọi người đều sững sờ, đã rất lâu rồi ít có người nhắc tới cái tên này, gần ba năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Thế nhưng, ở thời đại gió nổi mây phun, nhân kiệt xuất hiện lớp lớp này, cường giả thật sự rất dễ dàng bị người quên lãng.
Bất quá, Hoang dù sao cũng là người đặc thù, mới vừa nhắc tới, rất nhiều lời đồn liên quan đến hắn lập tức lại hiện lên trong lòng của những người này, trong lúc nhất thời lại có chút ngẩn ngơ.
"Người này thật đáng tiếc, dù gì cũng là nhân kiệt một đời, chỉ là vật đổi sao dời, hắn đã trở thành quá khứ." Có người lắc đầu cảm khái.
"Các ngươi nói xem, nếu năm đó Hoang tiến vào Tiên viện, đồng thời đạt được một hạt giống hoàn mỹ, thì bây giờ sẽ là cảnh giới gì, sẽ có địa vị cao thế nào?"
"Ta nghĩ... sẽ rất mạnh, vô cùng mạnh, hắn sẽ có một vị trí trong những chí tôn trẻ tuổi, có điều thật đáng tiếc."
Chiến tích mạnh mẽ và kinh người của Thạch Hạo trước đây khiến người ta khó quên, đã ba năm qua đi nhưng khi nhắc đến hắn thì khiến cho người ta mang theo tâm tư phức tạp.
"Ha ha, ta cảm thấy, nếu như hắn thật sự đi tới Tiên viện, đạt được một hạt giống hoàn mỹ và cũng thành công dung hợp sau đó xuất quan thì hiện tại chắc chắn sẽ có phiền toái lớn, sẽ không thoát khỏi sự trấn áp của thiên kiêu một đời Kim Triển!" Có người nhắc tới vấn đề này.