Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1253: Thời đại loạn lạc
Con đường trở về rất thuận lợi, trên đường đi Thạch Hạo bắt gặp được một vài người quen cũ, ví như Huyền Côn, Vương Hi, Yêu Nguyệt công chúa, còn có cả tu sĩ mạnh mẽ của hai viện.
"Hắn trở ra rồi, thời gian vẫn còn mà ta, chẳng lẽ hắn đã lấy được Ích Tà thần trúc trong Gò Tiên?" Một thiên tài của Tiên viện thì thầm, ánh mắt lấp lóe.
Những người khác nghe thế thì đồng thời nhìn lại, trong lòng chẳng chút yên bình, bọn họ tốn công tốn sức mới có tiến vào trong trong cửa ngõ này, vậy mà đối phương lại rất thảnh thơi đồng thời còn muốn rời khỏi nơi này.
"Đạo huynh, có thu hoạch nhiều không." Một người của Thánh viện nở nụ cười chào hỏi.
Thạch Hạo liếc nhìn hắn một chút, đáp lại nói: "Cũng có đôi chút."
"Đừng nói là đã tìm được Ích Tà thần trúc đó chứ?" Yêu Nguyệt công chúa chớp chớp mắt, vốn nàng thanh lệ như tiên nhưng nay lại có đôi chút vẻ quyến rủ.
Thạch Hạo cười cười chứ không có trả lời, thế nhưng cũng đã thu hút sự hoài nghi của mọi người, mỗi người đều lộ vẻ khác thường, nội tâm chẳng chút thăng bằng.
"Ích Tà thần trúc đã xuất hiện, và ngươi cũng đã lấy được?" Một thanh niên trẻ của Tiên viện với vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Thạch Hạo không hề trả lời mà xoay người rời đi, những chuyện này hắn cũng chẳng quan tâm đi nói cho mọi người.
"Đứng lại!" Sau khi bị ngó lơ thì chàng trai của Tiên viện kia tức giận, cao giọng quát lớn.
Thạch Hạo chẳng thèm để ý, tiếp tục hướng về trước, chỉ một đoạn ngắn nữa là rời khỏi cửa ngõ này.
Xoẹt!
Người trẻ tuổi kia vung tay, lập tức trong lòng bàn tay bắn ra một luồng kiếm khí chia làm năm màu mang theo năm loại khí tức của Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, loại thần kiếm năm màu này chính là một môn thần thông cổ.
Nhưng, kiếm khí năm màu cũng không phải chém về phái Thạch Hạo mà là rơi vào cánh cửa đá lớn bên cạnh hắn, đầu tiên là chém thành hai phần rồi tiếp đó đá lớn hóa thành bụi phấn.
Kiến khí như cồng vồng, có thể cắt đứt trời cao!
"Ngươi có ý gì?" Thạch Hạo xoay người, nhìn hắn rồi chậm rãi mở miệng.
Tất cả mọi người đều giật nảy trong lòng, bởi vì mọi người đều biết chiến tích kinh người của Thạch Hạo, sau khi chiến bại Cửu U ngao thì mơ hồ lộ ra dáng vẻ của người số một trong Thiên Thần cảnh hiện giờ, vậy có mấy ai dám trêu chọc?
Kỳ tài mạnh mẽ hơn sớm đã đột phá hết, đã bước vào hàng ngũ Giáo chủ và đang ngồi đó chờ đọi hoang, hiện giờ có mấy Thiên Thần dám khiêu khích hắn.
"Đạo hữu đừng hiểu lầm, vị sư huynh này tính rất nóng, vừa nãy có chút kích động mà thôi." Tên còn lại của Tiên viện vội vàng giải thích.
Mà người trẻ tuổi kia cũng đã bừng tỉnh lại, thân thể chợt cảm thấy lạnh toát, cảm thấy bản thân quá kích động, ngày thường đệ tử Tiên viện quả thật có thể xem là cao cao tại thượng, bất kể đi tới đâu cũng sẽ được người dùng lễ để kính, thế nhưng khi đối diện với người này thì hoàn toàn không, là một Ma tinh!
Tên Hoang này, rõ ràng có thể tới Tiên viện và Thánh viện, thế nhưng bởi vì trưởng lão hai viện không thể đưa ra ưu đãi đầy đủ cho hắn, cho nên dưới cơn tức giận đã cùng nhau rời đi.
Với một nhân vật ngất trời có thể ngạo mạn cả Tiên viện lẫn Thánh viện như thế này, quả thật hắn không có cam đảm để khiêu khích, không dám nói bất cứ lời nói bất kính nào.
Cho nên, sau khi người trẻ tuổi kia bừng tỉnh thì cảm thấy sợ hãi.
"Vèo!"
Thạch Hạo xuất thủ, một kiếm chém ngang với tốc độ nhanh tới mức khó tin, mũ vàng được đội trên đầu của người trẻ tuổi kia bị chém lìa, cùng với một vài cọng tóc hờ hững rớt xuống đất.
"Ngươi..." Người trẻ tuổi này tái xanh mặt mày như muốn nói gì đó, thế nhưng liền bị người bên cạnh kéo kéo cánh tay nên im bặc miệng lại.
"Đừng nên chỉ kiếm vào người khác một cách bừa bãi, nếu không sẽ khiến ta hiểu lầm rằng, ngươi muốn khai chiến với ta đó." Thạch Hạo liếc nhìn rồi nói thế, tiếp đó sau người rời đi.
Một đám người không hề nói gì, phong cách của Hoang vẫn như trước, không hề quan tâm tới uy nghiêm của hai viện, ai dám trêu chọc hắn thì dù là đệ tử thân truyền của hai viện cũng sẽ bị dạy dỗ.
"Vậy là ổn rồi, không có ra tay thẳng với ngươi là tốt lắm rồi." Người bên cạnh khuyên nhủ.
Sắc mặt của người trẻ tuổi tái nhợt không ngừng hừ lạnh, thật sự hắn tức tới mức không dám nói gì, ba luồng tiên khí của hắn mặc dù được trưởng bối của Trường Sinh gia tộc tiêu hao vô số tâm lực để tạo nên, coi như là được' ban tặng', thế nhưng nói gì thì nói hắn vẫn là một người nắm giữ ba luồng tiên khí, ấy vậy tôn nghiêm, uy nghiêm lại bị người khác chà đạp như vậy.
"Ta không tin, hắn không hề có một hạt giống hoàn mỹ nào thì thành tựu trong tương lai sẽ còn kinh người như vầy." Người trẻ tuổi kia lạnh giọng nói.
Hiện giờ ai cũng biết, Hoang cần một hạt cổ chủng hoàn mỹ thì mới có thể xưng với thiên tư ngút trời của hắn, thế nhưng hai viện cũng chẳng hề chuẩn bị cho hắn. Tình cảnh hiện giờ của hắn vô cùng bất lợi, một khi dung hợp hạt giống bình thường thì thành tựu của ngày sau đều có thể đoán được, không đáng để được coi trọng.
"Ngươi cứ kiêu ngạo, cứ tự phụ đi, cũng chỉ là hạn chế ở Thiên Thần cảnh mà thôi, ta sẽ ở cảnh giới cao hơn một bậc để chờ ngươi, đều là nhân vật thuộc cập Giáo chủ, vậy ta xem ngươi dùng thứ gì để mà khoe khoang nữa chứ!" Lời nói của người tre tuổi này rất lạnh thế nhưng tràn ngập vẻ vui sướng.
Đương nhiên, chủ yếu là do Thạch Hạo đã rời xa, sớm đã đi qua lớp năng lượng che chắn của cửa ngõ kia, đã rời khỏi đây.
Nhưng mọi người cũng đều gật đầu đồng ý, đừng nói là Âm Dương chủng, cây non Thế Giới thụ, Hoang ngay cả một hạt đạo chủng tương đối tốt cũng không có, sau này muốn tranh đấu với người cao cấp nhất thì độ khó cực kỳ lớn.
Bất kể là tiểu Thiên vương hay là những người khác, bọn họ đều dung hợp cổ chủng vô thượng, vốn đã ngạo thị đồng đại, không ai địch nổi rồi, hiện giờ lại càng không có chút tì vết nào, hợp nhất Đạo tâm chân chính, trên trời dưới đất chẳng có đối thủ.
"Đáng tiếc mà, hắn không chọn cách nương nhờ vòa một Trường Sinh gia tộc nào đó, sẽ mờ nhạt so với mọi người rồi." Vương Hi cũng lên tiếng, nàng cũng cho rằng con đường phía trước của Thạch Hạo rất đáng lo ngại, mất đi tư cách để tranh giành vị trí số một trong hàng trẻ tuổi! Bởi vì, nếu như chọn Cổ pháp thì cần phải có một hạt giống quý giá, nhưng hắn lại không có.
"À, nói không chừng Thư viện Thiên Thần cũng còn có một viên cổ chủng nào đó." Có người nhỏ giọng thì thầm.
"Từ xưa tới nay, hạt giống hoàn mỹ cực kỳ ít ỏi, gần như đã được đếm ra cả, những hạt cổ chủng này đều lần lượt xuất hiện dưới ánh bình minh, được người đào bới thấy, vậy hắn có thể tìm ở đâu chứ, quá đáng tiếc mà." Yêu Nguyệt công chúa cũng nói vậy.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều cho rằng con đường phía trước của Thạch Hạo chắc chắn sẽ vô cùng chông gai, mất đi toàn bộ hào quang trước kia, không thể trở thành truyền kỳ sau này được.
Mọi người biết, vào thời khắc mấu chốt nhất hắn đã lột xác trong cuộc đời này, thế nhưng rất khó có bất cứ bất ngờ nào sau này, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì từ đây về sau, chính là cuộc lao dốc của hắn.
"Dù cho hắn có đạt được Ích Tà thần trúc thì tác dụng cũng không lớn lắm, dù cho có rèn luyện ra được kim thân dũng mãnh nhất thiên hạ thì cũng không thể ngăn cản được Tiên pháp, người chân chính dung hợp tiên chủng hoàn mỹ, tương lai sẽ là đạo pháp vô song, có thể phá diệt toàn bộ pháp thể." Có người lạnh giọng nói.
Không một ai xem trọng tương lai của Thạch Hạo, mặc dù hiện giờ rất kiêng kỵ với hắn thế nhưng chỉ cần đột phá Thiên Thần cảnh này, hết thảy đều sẽ thay đổi!
"Đi thôi!" Bọn họ tiếp tục tiến lên, phải tìm cho bằng đường cơ duyên nghịch thiên như Ích Tà thần trúc cho riêng mình.
Đang trên đường về thì Thạch Hạo nhìn thấy thêm vài người quen cũ nữa, Tào Vũ Sinh là người nhàn hạ nhất, sau khi tỉnh lại trong trạng thái đối kháng với anh linh thì không ngừng chủ động tìm kiếm những chiến hồn cổ kia để trộm cướp.
Hắn có thủ đoạn rất kỳ lạ, có thể quan sát ký ức của anh linh, học lấy Cổ pháp của bọn họ.
"Đây là Hoàng Tuyền quả?" Tào Vũ Sinh không dám ăn vào, bởi vì khi nghe được những gì mà Thạch Hạo đã trải qua thì khiến hắn nổi hết da gà, không hiểu vì sao lại trải qua bốn lần luân hồi như thế, ấy vậy lại vô cùng chân thực, là một xung kích không hề nhỏ với hắn.
Hắn quyết định trước thu hồi lại trái này, sau khi thỉnh giáo lão quái vật của Thánh viện hoặc là mang cho sư phụ ở hạ giới quan sát rồi sau đó mới ăn vào.
"Ta ăn!" Trùng hợp là Thái Âm ngọc thỏ nhảy vèo lại nơi đây, không hề nghe được những gì mà hai người bọn họ nói trước đây, chỉ cho rằng là một thần quả nên nhanh chóng chụp lấy rồi bỏ ngay vào miệng.
"Vị ngon tuyệt, món chay là món yêu thích của ta mà!" Thỏ nhỏ mở to cặp mắt màu ngọc bích của mình, mái tóc bạc trắng xõa ngang eo, trên gương mặt xinh xắn như em bé tràn ngập vẻ vui sướng.
Nhưng sát ngay sau đó nàng trở nên hoang mang, tiếp đó là đứng sững rơi vào trong vẻ tịch diệt.
"Thần hồn đâu rồi, sao lại không thấy nữa?" Tào Vũ Sinh hét lớn.
Cơ thể của Thỏ nhỏ cứng ngắt, nguyên thần bên trong đã không còn, hồn phách cũng biến mất, chỉ còn một bộ thể xác mà thôi.
Ấu thú Kỳ lân trong lòng nàng tru tréo, hiển nhiên bị dọa cho chết khiếp, ngay cả nguyên thần cũng biến mất thì mang ý nghĩa rằng, người đó đã chết.
"Quá bá đạo mà!" Thần sắc của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, đây là lần đầu tiên hắn quan sát tình cảnh của một người đã ăn Hoàng Tuyền quả.
Phút chốc vừa nãy hắn thi thoảng cảm nhận được, tựa như hư không bị xé rách một góc và một vùng tăm tối chợt lóe lên, thế nhưng hắn không cách nào xác định được đó có thật hay không.
Nhưng nói gì đi nữa, nguyên thần của Thỏ nhỏ đã không còn, việc này rất nghiêm trọng!
"Lẽ nào Hoàng Tuyền quả có thể mang một người đi luôn hồi?" Thạch Hạo tự nói.
Hắn cùng với Tào Vũ Sinh thủ vững ở nơi này, không dám rời đi nửa bước, thậm chí còn không dám đụng vào Thỏ nhỏ vì sợ dẫn tới bất ngờ nào đó.
Cứ thế qua một ngày một đêm, Thái âm ngọc thỏ tựa như một thiếu nữ được điêu khắc mà thành, tinh xảo và xinh đẹp, làn da trắng mịn như tuyết, thế nhưng tinh khí thần không có, cử động cũng chẳng không.
Rốt cuộc, buổi trưa khi dương khí nặng nhất thì phát sinh ra biến hóa!
Trong nháy mắt, bóng tối bao trùm nơi này, thân thể của Thỏ nhỏ mơ hồ rồi biến mất.
Thạch Hạo cùng với Tào Vũ Sinh muốn ngăn cản thế nhưng lại không kịp, dồng thời bị một luồng sức mạnh thần bí đẩy ngược ra xa, còn Thỏ nhỏ thì từ từ biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
"Đi đâu mất tiêu rồi?" Tào Vũ Sinh quát lớn.
Rất nhanh, bóng đêm biến mất, thân thể xinh đẹp của Thỏ nhỏ xuất hiện, vẫn đứng y nguyên như trước, đồng thời hàng lông mi rung rung rồi chợt mở mắt ra.
Nàng rất mê man và có chút ngây ngốc, đứng nơi đó chẳng hiểu gì cả.
"Tỉnh lại." Thạch Hạo hét lớn, lôi nàng ra khỏi một trạng thái nào đó, khiến cho nàng khôi phục lại thần thức.
"Ngươi đã trải qua những gì, nhìn thấy những gì?" Tào Vũ Sinh truy hỏi.
Thỏ nhỏ nhìn thấy hai người trước mắt thì đờ đẫn như khúc gỗ, hiển nhiên những gì vừa trải qua lúc nãy đã dọa nàng không ít, nàng há miệng mếu máo, nói: "Dọa chết ta rồi mà, một cái khay hư hao muốn đưa ta vãng sinh, kỳ quái, ta... ủa sao lại không nhớ gì hết nè, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ mà thôi."
Thạch Hạo vội vàng kéo lấy một tay của nàng rồi kiểm tra xem thử có ấn kỳ Luân Hồi hay không, kết quả chẳng thấy đâu.
"Ngươi kiểm tra thử xem trên người có thêm dấu vết gì nữa hay không?" Thạch Hạo nói.
"Nơi này!" Thỏ nhỏ chỉ về chân phải của mình, vén váy lên rồi chỉ về một vết thương trên bắp chân trắng như ngọc của mình, nó có hình dạng như vết bỏng và rất mơ hồ.
Thái Âm ngọc thỏ giận dữ, nói: "Kẻ nào lén lút phá hủy vẻ đẹp của ta thế!"
Thạch Hạo kinh ngạc, đây là một vết thương tựa như đã cố ý xóa đi thứ gì đó, cho nên không còn nhìn thấy có phải là ấn ký Luân Hồi hay không, nơi đó tồn tại một luồng sức mạnh kỳ lạ đánh bay toàn bộ mọi thứ.
"Vậy ngươi đã trải qua những gì thế hả?" Thạch Hạo hỏi.
"Giống như là chuyển thế vậy, trên đường luân hồi kia thì ta nhìn thấy một chiếc đỉnh được đúc từ rất nhiều tiên kim, nó lấp lánh hào quang chín màu, còn lưu chuyển mẫu khí vạn vật, bên trên đỉnh dính rất nhiều máu và không ngừng nhiễu xuống dưới, nó lao ra tránh thoát những trói buộc của thời gian cùng với càn khôn, hình như ta còn thấy được một vài hình ảnh, đều là cảnh tượng của cuộc đại chiến đầy đáng sợ tới mức không cách nào tưởng tượng nổi, hơn nữa ta còn trông thấy một bóng người rất mơ hồ bên trong chiếc đỉnh ấy, có cảm giác rất là quen mắt tựa như đã từng thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được."
Thỏ nhỏ nói thẳng một hơi khiến Thạch Hạo vừa chấn động vừa sợ hãi trong lòng, tất cả những thứ này quá kỳ lạ, luân hồi của Thỏ nhỏ hoàn toàn khác với hắn.
Chiếc đỉnh mà nàng nhìn thấy khiến lòng Thạch Hạo run rẩy, bởi vì hắn biết chiếc đỉnh kia, không hề thuộc về hiện tại và cũng chẳng thuộc về quá khứ!
Cuối cùng, kỷ nguyên này quá kỳ lạ, liên lụy tới quá nhiều thứ, có Tiên cổ trước kia cùng với cả hậu thế nữa, lẫn lộn quá nhiều loại sức mạnh và cùng nhau xoắn chặt lấy nhau, khiến cho thiên địa này trở thành 'loạn'.
"Dùng thần niệm chiếu rõ, để ta xem thử!" Thạch Hạo nói, hắn muốn nhìn thấy những gì mà Thỏ nhỏ vừa trải qua.
"Hắn trở ra rồi, thời gian vẫn còn mà ta, chẳng lẽ hắn đã lấy được Ích Tà thần trúc trong Gò Tiên?" Một thiên tài của Tiên viện thì thầm, ánh mắt lấp lóe.
Những người khác nghe thế thì đồng thời nhìn lại, trong lòng chẳng chút yên bình, bọn họ tốn công tốn sức mới có tiến vào trong trong cửa ngõ này, vậy mà đối phương lại rất thảnh thơi đồng thời còn muốn rời khỏi nơi này.
"Đạo huynh, có thu hoạch nhiều không." Một người của Thánh viện nở nụ cười chào hỏi.
Thạch Hạo liếc nhìn hắn một chút, đáp lại nói: "Cũng có đôi chút."
"Đừng nói là đã tìm được Ích Tà thần trúc đó chứ?" Yêu Nguyệt công chúa chớp chớp mắt, vốn nàng thanh lệ như tiên nhưng nay lại có đôi chút vẻ quyến rủ.
Thạch Hạo cười cười chứ không có trả lời, thế nhưng cũng đã thu hút sự hoài nghi của mọi người, mỗi người đều lộ vẻ khác thường, nội tâm chẳng chút thăng bằng.
"Ích Tà thần trúc đã xuất hiện, và ngươi cũng đã lấy được?" Một thanh niên trẻ của Tiên viện với vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Thạch Hạo không hề trả lời mà xoay người rời đi, những chuyện này hắn cũng chẳng quan tâm đi nói cho mọi người.
"Đứng lại!" Sau khi bị ngó lơ thì chàng trai của Tiên viện kia tức giận, cao giọng quát lớn.
Thạch Hạo chẳng thèm để ý, tiếp tục hướng về trước, chỉ một đoạn ngắn nữa là rời khỏi cửa ngõ này.
Xoẹt!
Người trẻ tuổi kia vung tay, lập tức trong lòng bàn tay bắn ra một luồng kiếm khí chia làm năm màu mang theo năm loại khí tức của Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, loại thần kiếm năm màu này chính là một môn thần thông cổ.
Nhưng, kiếm khí năm màu cũng không phải chém về phái Thạch Hạo mà là rơi vào cánh cửa đá lớn bên cạnh hắn, đầu tiên là chém thành hai phần rồi tiếp đó đá lớn hóa thành bụi phấn.
Kiến khí như cồng vồng, có thể cắt đứt trời cao!
"Ngươi có ý gì?" Thạch Hạo xoay người, nhìn hắn rồi chậm rãi mở miệng.
Tất cả mọi người đều giật nảy trong lòng, bởi vì mọi người đều biết chiến tích kinh người của Thạch Hạo, sau khi chiến bại Cửu U ngao thì mơ hồ lộ ra dáng vẻ của người số một trong Thiên Thần cảnh hiện giờ, vậy có mấy ai dám trêu chọc?
Kỳ tài mạnh mẽ hơn sớm đã đột phá hết, đã bước vào hàng ngũ Giáo chủ và đang ngồi đó chờ đọi hoang, hiện giờ có mấy Thiên Thần dám khiêu khích hắn.
"Đạo hữu đừng hiểu lầm, vị sư huynh này tính rất nóng, vừa nãy có chút kích động mà thôi." Tên còn lại của Tiên viện vội vàng giải thích.
Mà người trẻ tuổi kia cũng đã bừng tỉnh lại, thân thể chợt cảm thấy lạnh toát, cảm thấy bản thân quá kích động, ngày thường đệ tử Tiên viện quả thật có thể xem là cao cao tại thượng, bất kể đi tới đâu cũng sẽ được người dùng lễ để kính, thế nhưng khi đối diện với người này thì hoàn toàn không, là một Ma tinh!
Tên Hoang này, rõ ràng có thể tới Tiên viện và Thánh viện, thế nhưng bởi vì trưởng lão hai viện không thể đưa ra ưu đãi đầy đủ cho hắn, cho nên dưới cơn tức giận đã cùng nhau rời đi.
Với một nhân vật ngất trời có thể ngạo mạn cả Tiên viện lẫn Thánh viện như thế này, quả thật hắn không có cam đảm để khiêu khích, không dám nói bất cứ lời nói bất kính nào.
Cho nên, sau khi người trẻ tuổi kia bừng tỉnh thì cảm thấy sợ hãi.
"Vèo!"
Thạch Hạo xuất thủ, một kiếm chém ngang với tốc độ nhanh tới mức khó tin, mũ vàng được đội trên đầu của người trẻ tuổi kia bị chém lìa, cùng với một vài cọng tóc hờ hững rớt xuống đất.
"Ngươi..." Người trẻ tuổi này tái xanh mặt mày như muốn nói gì đó, thế nhưng liền bị người bên cạnh kéo kéo cánh tay nên im bặc miệng lại.
"Đừng nên chỉ kiếm vào người khác một cách bừa bãi, nếu không sẽ khiến ta hiểu lầm rằng, ngươi muốn khai chiến với ta đó." Thạch Hạo liếc nhìn rồi nói thế, tiếp đó sau người rời đi.
Một đám người không hề nói gì, phong cách của Hoang vẫn như trước, không hề quan tâm tới uy nghiêm của hai viện, ai dám trêu chọc hắn thì dù là đệ tử thân truyền của hai viện cũng sẽ bị dạy dỗ.
"Vậy là ổn rồi, không có ra tay thẳng với ngươi là tốt lắm rồi." Người bên cạnh khuyên nhủ.
Sắc mặt của người trẻ tuổi tái nhợt không ngừng hừ lạnh, thật sự hắn tức tới mức không dám nói gì, ba luồng tiên khí của hắn mặc dù được trưởng bối của Trường Sinh gia tộc tiêu hao vô số tâm lực để tạo nên, coi như là được' ban tặng', thế nhưng nói gì thì nói hắn vẫn là một người nắm giữ ba luồng tiên khí, ấy vậy tôn nghiêm, uy nghiêm lại bị người khác chà đạp như vậy.
"Ta không tin, hắn không hề có một hạt giống hoàn mỹ nào thì thành tựu trong tương lai sẽ còn kinh người như vầy." Người trẻ tuổi kia lạnh giọng nói.
Hiện giờ ai cũng biết, Hoang cần một hạt cổ chủng hoàn mỹ thì mới có thể xưng với thiên tư ngút trời của hắn, thế nhưng hai viện cũng chẳng hề chuẩn bị cho hắn. Tình cảnh hiện giờ của hắn vô cùng bất lợi, một khi dung hợp hạt giống bình thường thì thành tựu của ngày sau đều có thể đoán được, không đáng để được coi trọng.
"Ngươi cứ kiêu ngạo, cứ tự phụ đi, cũng chỉ là hạn chế ở Thiên Thần cảnh mà thôi, ta sẽ ở cảnh giới cao hơn một bậc để chờ ngươi, đều là nhân vật thuộc cập Giáo chủ, vậy ta xem ngươi dùng thứ gì để mà khoe khoang nữa chứ!" Lời nói của người tre tuổi này rất lạnh thế nhưng tràn ngập vẻ vui sướng.
Đương nhiên, chủ yếu là do Thạch Hạo đã rời xa, sớm đã đi qua lớp năng lượng che chắn của cửa ngõ kia, đã rời khỏi đây.
Nhưng mọi người cũng đều gật đầu đồng ý, đừng nói là Âm Dương chủng, cây non Thế Giới thụ, Hoang ngay cả một hạt đạo chủng tương đối tốt cũng không có, sau này muốn tranh đấu với người cao cấp nhất thì độ khó cực kỳ lớn.
Bất kể là tiểu Thiên vương hay là những người khác, bọn họ đều dung hợp cổ chủng vô thượng, vốn đã ngạo thị đồng đại, không ai địch nổi rồi, hiện giờ lại càng không có chút tì vết nào, hợp nhất Đạo tâm chân chính, trên trời dưới đất chẳng có đối thủ.
"Đáng tiếc mà, hắn không chọn cách nương nhờ vòa một Trường Sinh gia tộc nào đó, sẽ mờ nhạt so với mọi người rồi." Vương Hi cũng lên tiếng, nàng cũng cho rằng con đường phía trước của Thạch Hạo rất đáng lo ngại, mất đi tư cách để tranh giành vị trí số một trong hàng trẻ tuổi! Bởi vì, nếu như chọn Cổ pháp thì cần phải có một hạt giống quý giá, nhưng hắn lại không có.
"À, nói không chừng Thư viện Thiên Thần cũng còn có một viên cổ chủng nào đó." Có người nhỏ giọng thì thầm.
"Từ xưa tới nay, hạt giống hoàn mỹ cực kỳ ít ỏi, gần như đã được đếm ra cả, những hạt cổ chủng này đều lần lượt xuất hiện dưới ánh bình minh, được người đào bới thấy, vậy hắn có thể tìm ở đâu chứ, quá đáng tiếc mà." Yêu Nguyệt công chúa cũng nói vậy.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều cho rằng con đường phía trước của Thạch Hạo chắc chắn sẽ vô cùng chông gai, mất đi toàn bộ hào quang trước kia, không thể trở thành truyền kỳ sau này được.
Mọi người biết, vào thời khắc mấu chốt nhất hắn đã lột xác trong cuộc đời này, thế nhưng rất khó có bất cứ bất ngờ nào sau này, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì từ đây về sau, chính là cuộc lao dốc của hắn.
"Dù cho hắn có đạt được Ích Tà thần trúc thì tác dụng cũng không lớn lắm, dù cho có rèn luyện ra được kim thân dũng mãnh nhất thiên hạ thì cũng không thể ngăn cản được Tiên pháp, người chân chính dung hợp tiên chủng hoàn mỹ, tương lai sẽ là đạo pháp vô song, có thể phá diệt toàn bộ pháp thể." Có người lạnh giọng nói.
Không một ai xem trọng tương lai của Thạch Hạo, mặc dù hiện giờ rất kiêng kỵ với hắn thế nhưng chỉ cần đột phá Thiên Thần cảnh này, hết thảy đều sẽ thay đổi!
"Đi thôi!" Bọn họ tiếp tục tiến lên, phải tìm cho bằng đường cơ duyên nghịch thiên như Ích Tà thần trúc cho riêng mình.
Đang trên đường về thì Thạch Hạo nhìn thấy thêm vài người quen cũ nữa, Tào Vũ Sinh là người nhàn hạ nhất, sau khi tỉnh lại trong trạng thái đối kháng với anh linh thì không ngừng chủ động tìm kiếm những chiến hồn cổ kia để trộm cướp.
Hắn có thủ đoạn rất kỳ lạ, có thể quan sát ký ức của anh linh, học lấy Cổ pháp của bọn họ.
"Đây là Hoàng Tuyền quả?" Tào Vũ Sinh không dám ăn vào, bởi vì khi nghe được những gì mà Thạch Hạo đã trải qua thì khiến hắn nổi hết da gà, không hiểu vì sao lại trải qua bốn lần luân hồi như thế, ấy vậy lại vô cùng chân thực, là một xung kích không hề nhỏ với hắn.
Hắn quyết định trước thu hồi lại trái này, sau khi thỉnh giáo lão quái vật của Thánh viện hoặc là mang cho sư phụ ở hạ giới quan sát rồi sau đó mới ăn vào.
"Ta ăn!" Trùng hợp là Thái Âm ngọc thỏ nhảy vèo lại nơi đây, không hề nghe được những gì mà hai người bọn họ nói trước đây, chỉ cho rằng là một thần quả nên nhanh chóng chụp lấy rồi bỏ ngay vào miệng.
"Vị ngon tuyệt, món chay là món yêu thích của ta mà!" Thỏ nhỏ mở to cặp mắt màu ngọc bích của mình, mái tóc bạc trắng xõa ngang eo, trên gương mặt xinh xắn như em bé tràn ngập vẻ vui sướng.
Nhưng sát ngay sau đó nàng trở nên hoang mang, tiếp đó là đứng sững rơi vào trong vẻ tịch diệt.
"Thần hồn đâu rồi, sao lại không thấy nữa?" Tào Vũ Sinh hét lớn.
Cơ thể của Thỏ nhỏ cứng ngắt, nguyên thần bên trong đã không còn, hồn phách cũng biến mất, chỉ còn một bộ thể xác mà thôi.
Ấu thú Kỳ lân trong lòng nàng tru tréo, hiển nhiên bị dọa cho chết khiếp, ngay cả nguyên thần cũng biến mất thì mang ý nghĩa rằng, người đó đã chết.
"Quá bá đạo mà!" Thần sắc của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, đây là lần đầu tiên hắn quan sát tình cảnh của một người đã ăn Hoàng Tuyền quả.
Phút chốc vừa nãy hắn thi thoảng cảm nhận được, tựa như hư không bị xé rách một góc và một vùng tăm tối chợt lóe lên, thế nhưng hắn không cách nào xác định được đó có thật hay không.
Nhưng nói gì đi nữa, nguyên thần của Thỏ nhỏ đã không còn, việc này rất nghiêm trọng!
"Lẽ nào Hoàng Tuyền quả có thể mang một người đi luôn hồi?" Thạch Hạo tự nói.
Hắn cùng với Tào Vũ Sinh thủ vững ở nơi này, không dám rời đi nửa bước, thậm chí còn không dám đụng vào Thỏ nhỏ vì sợ dẫn tới bất ngờ nào đó.
Cứ thế qua một ngày một đêm, Thái âm ngọc thỏ tựa như một thiếu nữ được điêu khắc mà thành, tinh xảo và xinh đẹp, làn da trắng mịn như tuyết, thế nhưng tinh khí thần không có, cử động cũng chẳng không.
Rốt cuộc, buổi trưa khi dương khí nặng nhất thì phát sinh ra biến hóa!
Trong nháy mắt, bóng tối bao trùm nơi này, thân thể của Thỏ nhỏ mơ hồ rồi biến mất.
Thạch Hạo cùng với Tào Vũ Sinh muốn ngăn cản thế nhưng lại không kịp, dồng thời bị một luồng sức mạnh thần bí đẩy ngược ra xa, còn Thỏ nhỏ thì từ từ biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
"Đi đâu mất tiêu rồi?" Tào Vũ Sinh quát lớn.
Rất nhanh, bóng đêm biến mất, thân thể xinh đẹp của Thỏ nhỏ xuất hiện, vẫn đứng y nguyên như trước, đồng thời hàng lông mi rung rung rồi chợt mở mắt ra.
Nàng rất mê man và có chút ngây ngốc, đứng nơi đó chẳng hiểu gì cả.
"Tỉnh lại." Thạch Hạo hét lớn, lôi nàng ra khỏi một trạng thái nào đó, khiến cho nàng khôi phục lại thần thức.
"Ngươi đã trải qua những gì, nhìn thấy những gì?" Tào Vũ Sinh truy hỏi.
Thỏ nhỏ nhìn thấy hai người trước mắt thì đờ đẫn như khúc gỗ, hiển nhiên những gì vừa trải qua lúc nãy đã dọa nàng không ít, nàng há miệng mếu máo, nói: "Dọa chết ta rồi mà, một cái khay hư hao muốn đưa ta vãng sinh, kỳ quái, ta... ủa sao lại không nhớ gì hết nè, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ mà thôi."
Thạch Hạo vội vàng kéo lấy một tay của nàng rồi kiểm tra xem thử có ấn kỳ Luân Hồi hay không, kết quả chẳng thấy đâu.
"Ngươi kiểm tra thử xem trên người có thêm dấu vết gì nữa hay không?" Thạch Hạo nói.
"Nơi này!" Thỏ nhỏ chỉ về chân phải của mình, vén váy lên rồi chỉ về một vết thương trên bắp chân trắng như ngọc của mình, nó có hình dạng như vết bỏng và rất mơ hồ.
Thái Âm ngọc thỏ giận dữ, nói: "Kẻ nào lén lút phá hủy vẻ đẹp của ta thế!"
Thạch Hạo kinh ngạc, đây là một vết thương tựa như đã cố ý xóa đi thứ gì đó, cho nên không còn nhìn thấy có phải là ấn ký Luân Hồi hay không, nơi đó tồn tại một luồng sức mạnh kỳ lạ đánh bay toàn bộ mọi thứ.
"Vậy ngươi đã trải qua những gì thế hả?" Thạch Hạo hỏi.
"Giống như là chuyển thế vậy, trên đường luân hồi kia thì ta nhìn thấy một chiếc đỉnh được đúc từ rất nhiều tiên kim, nó lấp lánh hào quang chín màu, còn lưu chuyển mẫu khí vạn vật, bên trên đỉnh dính rất nhiều máu và không ngừng nhiễu xuống dưới, nó lao ra tránh thoát những trói buộc của thời gian cùng với càn khôn, hình như ta còn thấy được một vài hình ảnh, đều là cảnh tượng của cuộc đại chiến đầy đáng sợ tới mức không cách nào tưởng tượng nổi, hơn nữa ta còn trông thấy một bóng người rất mơ hồ bên trong chiếc đỉnh ấy, có cảm giác rất là quen mắt tựa như đã từng thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được."
Thỏ nhỏ nói thẳng một hơi khiến Thạch Hạo vừa chấn động vừa sợ hãi trong lòng, tất cả những thứ này quá kỳ lạ, luân hồi của Thỏ nhỏ hoàn toàn khác với hắn.
Chiếc đỉnh mà nàng nhìn thấy khiến lòng Thạch Hạo run rẩy, bởi vì hắn biết chiếc đỉnh kia, không hề thuộc về hiện tại và cũng chẳng thuộc về quá khứ!
Cuối cùng, kỷ nguyên này quá kỳ lạ, liên lụy tới quá nhiều thứ, có Tiên cổ trước kia cùng với cả hậu thế nữa, lẫn lộn quá nhiều loại sức mạnh và cùng nhau xoắn chặt lấy nhau, khiến cho thiên địa này trở thành 'loạn'.
"Dùng thần niệm chiếu rõ, để ta xem thử!" Thạch Hạo nói, hắn muốn nhìn thấy những gì mà Thỏ nhỏ vừa trải qua.