Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1139: Áo bào trắng



Kẻ sai vặt? Thiếu niên áo bào trắng Mạc Đạo nghe vậy suýt chút nữa tức điên, cái tên vô liêm sỉ này cái gì cũng dám nói, hắn là ai chứ, được tôn sùng cả một vực ấy vậy nay lại bị người chế nhạo.
Phải biết, thiếu niên trông còn nhỏ tuổi hơn hắn, vả lại chỉ tu ra hai luồng tiên khí, dù cho là Luyện Thể giả thì không cách nào sánh được với hắn mới đúng.
Đương nhiên, cũng do Thạch Hạo không vừa mắt với kẻ này, lại dám nói sẽ thu hắn làm người hầu, vì vậy cũng xưng hô kẻ sai vặt với hắn.
Vào lúc này, rất nhiều người trong chiến trường đều ngừng lại, trên đất đầm đìa máu tươi cùng với một vài thi thể, có thể thấy được sự khốc liệt như thế nào.
Bất quá, bởi vì hai người tiến hành cuộc đánh cược đầy kỳ lạ nên chắc chắn sẽ có một trận rất chiến đặc biệt, cho nên tất cả đều tạm thời dừng tay.
"Nói nghe nè, kẻ sai vặt, nói miệng như vậy thì chẳng phải là bằng chứng gì cả, chẳng may ta thắng ngươi và lỡ ngươi thẹn quá thành giận dù chết cũng không nhận thua thì làm sao bây giờ? Hoặc lỡ như ngươi kích động đập đầu tự tử thì ta phải tìm ai thay thế đây, chẳng phải là lấy rổ trúc đi múc nước à." Thạch Hạo đứng đó lằng nhằng.
Ánh mắt của thiếu niên áo bào trắng Mạc Đạo trở nên lạnh lẽo u ám, đúng là tức điên mà, đã ép hắn như vậy thì sao có thể khoan nhượng chứ?
"Ngươi nói linh tinh gì vậy, Mạc Đạo làm sao có khả năng thua được chứ, hắn là một trong những thiên tài cao cấp nhất ở thế giới chúng ta, ngươi chẳng qua là một tên da dày thịt béo mà thôi!" Một cô nương nhỏ tuổi tức giận la lên, trừng cặp mắt tròn to về Thạch Hạo.
Rất rõ ràng, Mạc Đạo là một người nổi tiếng được rất nhiều tu sĩ tín phục, đặc biệt một vài nữ tu sĩ trẻ tuổi rất có thiện cảm với hắn, không đành lòng nghe Thạch Hạo nói linh tinh như kia.
"Mạc Đạo, trấn áp hắn, tranh thủ giải quyết hắn trong mười chiêu, đừng để hắn nghỉ ngơi rảnh rỗi làm gì!" Có người lớn tiếng.
Những người này đều là sinh linh của thế giới kia, rất hiếm khi thấy có cùng chung mối thù như hiện tại.
Thạch Hạo nhìn bọn họ, những sinh linh đều chung nguồn gốc với thế giới này, hắn chỉ có thể lắc đầu, lười đáp lại mà thôi.
Mặt Mạc Đạo âm trầm, nhìn về phía Thạch Hạo nói: "Ngươi yên tâm, nói thế nào thì Mạc Đạo ta cũng là nhân vật danh chấn một vực, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta lại rất coi trọng mặt mũi của bản thân, chỉ cần thua, chắc chắn là chấp nhận."
"Này, bê đê, có thể khi nói năng đừng văng tục chửi thề không hả." Thạch Hạo nói.
Ai là bê đê? ! Mạc Đạo trừng mắt, sát khí tăng vọt.
"Da mịn thịt căng, thân mặc áo trắng, không phải muốn đóng vai bê đê thì là cái gì?" Thạch Hạo cười nói.
"Đánh!"
Thiếu niên áo bào trắng tương đối đẹp trai nhưng vào lúc này lại pha chút dữ tợn, chỉ có một chữ liền ra tay, cả người mạnh mẽ như thiên kiếm.
Mày kiếm của hắn dựng thẳng, ánh mắt sâu thẳm, khí thế hoàn toàn khác trước, dường như Chiến thần thức tỉnh, khí tức trở nên kinh khủng.
"Này, đã nói rồi, chỉ được sử dụng hai luồng tiên khí!" Vương Hi nhắc nhở.
Thiếu niên áo bào trắng sắc mặt lạnh lùng, trước kia hắn từng trêu chọc qua Vương Hi, mục đích là muốn nhằm vào thân phận tiên tử, thân phận Trường Sinh thế gia của nàng, nhưng tình huống hiện tại ngược lại làm cho hắn rất tức giận.
Mấy người Lục Đà, Huyền Côn theo dõi hắn ra tay, muốn dò xét xem sinh linh thế giới kia có điểm khác biệt gì. Cho dù lúc nãy bọn họ đều đã đối chiến với từng đối thủ nhưng hiểu rõ càng nhiều thì càng có lợi hơn.
"Khà khà, đúng là đạo hữu của mình, thiên vị ghê chưa nè." Yêu Nguyệt chế nhạo Vương Hi.
"Ngươi có phải là người của Thư viện Thiên Thần ta không thế hả, người mình chẳng lẽ không đứng về phía người mình?" Vương Hi phản kích.
Rất hiếm khi Yêu Nguyệt công chúa á khẩu không trả lời được, há miệng nhưng không biết phản kích ra sao.
Vào lúc này, ánh sáng huyền ảo sôi trào, thiếu niên mặc áo trắng Mạc Đạo đã thể hiện ra uy thế kinh người, tuy rằng chỉ vận dụng hai luồng tiên khí nhưng phong độ này vẫn chấn động tâm hồn.
Hắn trông thì nhã nhặn nhưng khi phát uy lại dường như Chiến thần nhập vào người!
Ầm!
Tại giữa bàn tay bay ra một luồng ánh sáng, khi nhìn kỹ thì đều là Chu Tước, hàng trăm hàng ngàn con, đỏ rực một vùng, dường như ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt vậy.
Lúc này, mặt đất như muốn tan chảy theo, ngay cả hư không cũng đều bị đốt đến sụp đổ, nhiệt độ quá cao.
Nên biết, nơi này là tiểu thế giới được Thập Giới đồ và túi Càn Khôn mở ra nên độ vững chắc hơn xa ngoại giới, nhưng vẫn chịu chịu phải xung kích như thế thì có thể thấy được lực công kích đáng sợ cỡ nào.
"Nhất khí phá vạn pháp!"
Dáng vẻ Thạch Hạo trở nên nghiêm túc nhưng trông như một kẻ vô lại, quát lên như vậy.
Ai cũng cho rằng hắn sẽ lấy ra binh khí, nhưng không ngờ hắn chỉ là quát lớn như vậy, sau cùng vệt từng vệt sáng trong nháy mắt bắn ra đánh giết những con Chu Tước kia.
"Binh khí của ngươi đấy hả?"
"GÌ mà nhất khí phá vạn pháp, chẳng có món binh khí nào!"
Sinh linh dị vực nhao nhao, không ngừng chế nhạo.
"Bọn ngươi biết cái gì, trong tay không có binh khí nhưng trong lòng lại có binh khí, binh khí của ta đã ra, chém tâm niệm của người trong vô hình, các ngươi không thấy hắn đang nhíu mày sao? Trúng chiêu rồi đó!" Thạch Hạo hả hê.
Trúng chiêu cái lông! Mạc Đạo rất muốn nói như vậy, hiện tại hắn rất buồn bực, kẻ này không phải đi theo con đường Thân thể thành Tiên hay sao, vì sao khi ra tay lại hoàn toàn khác như vậy.
Thể tu, chiêu thức sẽ là liên miên và mạnh mẽ, tấn công nhanh như chớp giật, một khi phát sinh xung đột sẽ tựa như cầu vồng đập tới, ép sát đối thủ, đại khai sát giới.
Nhưng tên khốn này dù nhìn thế nào thì cũng y chang như một tên đầy lỗ mãng, không hề giống với Thể Tu giả vô song.
Tuy nhiên, tên này chính xác đã tu luyện thân thể tới mức độ cực cảnh, hàng thật giá thật, đây là những gì Mạc Đạo suy nghĩ.
Chu Tước đầy trời nhưng đều đã bị đánh tan, là Thạch Hạo lấy thần lực đơn giản nhất chém giết chúng, bầu trời khôi phục lại vẻ yên lặng.
Có điều đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, ly hỏa cuồn cuộn, Mạc Đạo được thần quang bao phủ, được pháp tắc vờn quanh tựa như Chân Tiên, trong vẻ oai hùng còn mang theo ngọn lửa bốc cháy, trong lúc giơ tay liền có một luồng ánh sáng năm màu liền lao vút tới.
"Ầm!"
Lấy ly hỏa làm gốc, sau đó diễn hóa ra thần lực ngũ hành, rồi tổ hợp lại với nhau diễn biến thành bảo thuật vô cùng khủng khiếp.
Mọi người biến sắc, tuy rằng hắn chỉ vận dụng có hai luồng tiên khí nhưng với uy lực như này tuyệt đối có thể giết chết những tu sĩ nắm giữ hai luồng tiên khí tương tự khác.
Bảo thuật này mạnh mẽ tuyệt đối, đây là sự vận dụng của sức mạnh ngũ hành, vả lại còn tới mức xuất thần nhập hóa.
Lúc Thạch Hạo tránh né thì năm loại bí lực Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ lưu chuyển và diễn biến trong hư không, không ngừng sinh sôi rồi tàn lụi, lại mở ra một thế giới nhỏ hòng bao vây hắn vào trong.
Hít!
Mọi người hít vào hơi lạnh, như thế nào mới gọi là đại thần thông, chỉ cần cố gắng tiến thêm một bước như vậy, phát huy áo nghĩa đến cực điểm cũng như diễn dịch ra cảm ngộ đặc biệt của bản thân mới được gọi là đại thần thông.
Nguyên tố ngũ hành nhanh chóng sắp xếp, Mạc Đạo xuất thủ, diễn biến nên tiểu thế giới, hình thành lao tù, phong ấn Thạch Hạo vào trong và muốn luyện hóa ngay ở đây.
"Tốt, biết ngay mà, Mạc Đạo sư huynh có pháp lực vô biên, trấn áp cái tên đáng ghét này chỉ trong tầm tay, còn chưa tới mười chiêu nữa đấy!" Có thiếu nữ hô to với vẻ hài lòng.
Ầm!
Thạch Hạo kết ấn nơi tay, đây là pháp ấn kỳ lạ dung hợp pháp thuật Côn Bằng và bảo thuật Lôi Đế, tăng cường thêm thần thông thân thể, lập tức bản thân xuyên thủng sức mạnh ngũ hành, từ bên trong bước ra ngoài.
Đây là pháp ấn quái lạ gì thế? Tất cả mọi người đều nhíu mày, không cách nào nhận ra được.
Cùng lúc đó, Thạch Hạo lướt ngang trời giết về hướng Mạc Đạo, triển khai đòn tấn công sắc bén nhất.
"Tụ lý càn khôn!" Mạc Đạo khẽ quát, ống tay áo màu trắng giương ra, gió mạnh gào thét, càn khôn thay đổi kịch liệt, tay áo lớn phấp phới muốn thu Thạch Hạo vào trong.
Thạch Hạo cũng không có né tránh mà cứ đón nhận trực tiếp, như chủ động tiến vào cuộc chơi.
"Cẩn thận, không nên để cho hắn tới gần, hắn là Tu thể giả!" Có người kinh ngạc thốt lên, lớn tiếng nhắc nhở.
Mạc Đạo đương nhiên sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này, tuy rằng tay áo lớn giương ra và thu Thạch Hạo vào trong, nhưng đây chỉ là một vùng không gian được biến hóa ra, cũng không phải là chân thân Mạc Đạo tới gần.
Vù một tiếng, Thạch Hạo đã vào bên trong thế nhưng nơi đó lập tức phồng lên, trong tiếng ầm ầm là sự nổ lớn của ống tay áo lớn đó.
Thạch Hạo giết ra, bên ngoài cơ thể mang theo tiên khí xoay tròn, tay nắm pháp ấn đánh về phía trước.
Xoẹt!
Dường như ánh sáng di động, Mạc Đạo cực kỳ nhanh chóng tránh né sang bên, sắc mặt lộ vẻ kinh sợ.
Ầm!
Thạch Hạo lại tiếp một đòn, dứt khoát nhanh gọn, đánh cho vùng hư không ấy nổ tung.
Mọi người biến sắc, tất cả đều hít vào một hơi lạnh, đây là Thể tu sao? Giơ tay một đòn liền đánh sụp hư không, cũng không hề thấy hắn triển khai bảo thuật đặc biệt gì cả.
Người như thế quá nguy hiểm, một khi bị hắn tới gần hoặc bị tóm lấy, chắc chắn sẽ bị xé nát.
"Cháu bé áo bào trắng, cháu không sao chứ, đây là thủ đoạn của thế giới các cháu kia sao, cũng chẳng khác gì bảo thuật chúng chú nơi này." Thạch Hạo nói.
Tu sĩ dị vực nghe vậy đều lộ vẻ lạnh lùng, tựa như chạm vào cấm kỵ nào đó.
Mạc Đạo lạnh giọng nói: "Đương nhiên không giống nhau, những đạo thuật ta đang triển khai đều cướp được từ thế giới này của các ngươi cả, là những chiến lợi phẩm trước kia mà thôi."
Lần này thì đến phiên người Thư viện Thiên Thần biến sắc, tất nhiên đây là sự sỉ nhục, thế hệ trước thua thảm nên có rất nhiều bí tịch bị đoạt đi, rơi vào tay sinh linh thế giới một bờ khác.
"Ngươi chuẩn bị kỹ để làm kẻ sai vặt chưa?" Thạch Hạo quát hỏi.
Sau khi nghe được những lời nói vừa nãy thì hắn không còn ý niệm nào khác, chỉ muốn mau chóng kết thúc chiến đấu và thu làm kẻ sai vặt bên người.
Bất kể là chiến đấu với Hư Không thú hay là đánh nhau cùng Mạc Đạo, mục đích của Thạch Hạo là quan sát khái quát hòng hiểu rõ hơn về thế giới kia.
Có thể hiện tại hắn đã không còn tâm tình như kia nữa, hắn muốn dùng thủ đoạn kịch liệt nhất để phân ra cao thấp, cho ra kết quả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...