Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1103: Tiến vào Thư viện
Bên trong sơn môn, núi lớn đứng sừng sững, từng ngọn nối liền nhau, còn có ráng lành và sương trắng bao phủ, mơ hồ và mờ ảo, thật sự giống như động phủ Tiên gia.
Vào lúc này, mạnh như Nguyên Thanh mà thân hình cũng phải lay động một cái, như là bị sức mạnh nào đó tấn công, đạo bào toàn thân căng phồng bay phần phật rồi bắn ra kim quang vạn trượng, hắn cố gắng chống cự lại.
"Được rồi, Nguyên Thanh ngươi về trước đi."
Nơi sâu trong Thư viện, lầu quỳnh điện ngọc, có thần đảo lơ lửng giữa trời, nơi đây được khí hỗn độn che lấp, lúc này truyền đến thanh âm già nua, bảo hắn qua.
Nghe giọng điệu như vậy chắc là người trước đó có khuynh hướng che chở và thiên vị Nguyên Thanh.
Xoẹt!
Ráng đỏ lóe lên, hắn biến mất tại chỗ, đi lên hòn đảo kia.
Ngoài sơn môn, tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng cảnh ấy, ai cũng kinh ngạc khó hiểu, lại xảy ra chuyện như vậy.
Có một số người biết Nguyên Thanh, bởi vì người nọ tiếng tăm lừng lẫy, thực lực vô cùng mạnh mẽ, trong Vô Lượng Thiên cũng được xem như là một nhân vật ghê gớm một phương.
Càng có người biết nhiều hơn về chuyện trước đây hắn đã làm, nghe nói hắn giúp Phong tộc áp chế kỳ tài hạ giới Hoang mười năm, đây chính là điều vi phạm tới dự tính của Thư viện.
Người bình thường ai dám làm? Nhưng mà hắn dám, hơn nữa lại rất bình tĩnh, trục xuất Hoang đến Cổ quáng Thái sơ và một đi không trở lại, sống chết không rõ.
Trên thực tế, đến một bước này ai còn cho rằng Hoang sẽ sống sót, bị ép tiến vào Cổ quáng Thái sơ, một đi không trở lại, đã qua nhiều ngày như vậy thì chắc chắn phải chết.
Từ một khía cạnh khác mà tới, gốc gác và sự ngang ngược của Nguyên Thanh làm người kính nể, hắn là người bá đạo như vậy đó, ép chết một thiếu niên có tiềm lực vô biên như vậy. Mà sau đó, hắn cũng chẳng hề trả chút giá nào cho hành động này, vẫn độc tôn một cõi.
Đương nhiên, biết thì biết, nghe nói thì nghe nói, thế nhưng hiện tại cũng không có ai muốn nói thêm về vấn đề này nữa, sợ sẽ chọc giận Nguyên Thanh.
Thạch Hạo lặng im, không lên tiếng.
"Nguyên Thanh ngăn cản một vị kỳ tài, tính ra cũng quá tốt. Như tình huống này thì chưa chắc sẽ nhận trách phạt nghiêm khắc gì."
Vương Hi nói, đôi mắt đẹp của nàng liếc tới liếc lui về phía đám người kia, chuyện này nhất thời khiến những người xung quan phấn khởi, ưỡn ngực, biểu hiện bản thân.
Không lâu lắm, bên trong Thư viện truyền đến tiếng xé gió, Nguyên Thanh lại xuất hiện, sắc mặt có chút tái nhợt thế nhưng vẫn chưa bị trấn áp và trách phạt. Hắn đã đi ra.
Hơn nữa, tên đệ tử hắn mang đến kia đã được giữ lại và không có bị đuổi khỏi.
Sự tức giận trong lòng Thạch Hạo trào dâng, lại có kết quả như vậy!
Nguyên Thanh ra tay đối phó và dẫn tới việc mất tích của hắn, ai cũng cho rằng hắn đã chết thế nhưng Nguyên Thanh lại không hề bị nghiêm trị, hơn nữa đệ tử mang đến còn được nhận vào Thư viện.
So sánh hai việc này với nhau, tương phản quá lớn.
Người bị hại, Thạch Hạo, hiện giờ đang ở ngoài sơn môn thế nhưng người hành hung này lại đưa con cháu vào Thư viện, chiếm lấy một tiêu chuẩn quý giá.
Hơn nữa, nghe nói bên trong Thư viện còn có một loại đồn đại, những người đến sau sẽ bị từ chối trước cửa. Chuyện này có nghĩa là Thạch Hạo cũng có thể sẽ không vào được.
Đối với hắn mà nói, chuyện này như là chuyện cười, rất trào phúng.
Thạch Hạo muốn rời ngay khỏi nơi này, Thư viện Thiên Thần hắn chẳng không thèm vào, căn bản không cần thiết, ở đây hắn cảm thấy quá uất ức, không cách nào nhịn được.
Chỉ là, khi hắn nghe mọi người bàn tán, thiếu niên mới vừa được đưa vào là con cháu được Nguyên Thanh yêu thương nhất thì hắn chợt dừng lại.
Nếu đã là cừu địch thì hắn phải chó chút hành động đáp trả nào đó, tạm thời giết không được Nguyên Thanh cùng kẻ chủ mưu, vậy thì trừng trị con cháu bọn họ cũng được, vậy bắt đầu từ nơi này.
Ngược lại, những người này muốn áp chế hắn mười năm cũng đều vì lót đường cho con cháu mình, vậy thì cứ đánh nát hi vọng của bọn họ là hay nhất.
Không nhất định tiến vào Thư viện Thiên Thần, nhưng có thể dừng chân ở đây một quãng thời gian, nếu như có thể đạt được tài nguyên Tiên đạo thì cũng không tồi.
"Được rồi, ta lùi một bước vậy, chỉ là mời ngươi tới luận đạo chứ không phải người đi theo, ngươi thấy thế nào?"
Trong khi Thạch Hạo không nói gì thì Vương Hi tiên tử lên tiếng và nhượng bộ đôi chút.
Mọi người giật mình, không khỏi ồ lên, điều kiện này không phải quá rộng rãi hay sao, lại đối xử bình đẳng, không hề yêu cầu đối phương trở thành người đi theo mình, lại càng không phải là tôi tớ.
Vương Hi, là tiên tử nổi tiếng, sinh ra trong Trường Sinh gia tộc, là đời sau của Chân Tiên, thân phận cao quý không tả nổi, có thể hiện tại lại khiêm tốn mời một người trẻ tuổi như vậy, thực khiến mọi người chấn động.
Rất nhiều ánh mắt ôm địch ý rất lớn quét về Thạch Hạo, không chỉ là những người ngoài sơn môn mà ngay cả đệ tử chính thức của Thư viện Thiên Thần cũng vô cùng kinh ngạc, rất đố kị.
Bởi vì, Vương Hi thông minh thánh khiết, tiếng tăm quá lớn, quan trọng nhất chính là quốc sắc thiên hương, nắm giữ tiên tư, là nữ thần tuyệt đại trong lòng rất nhiều người.
"Tên nhóc ngu ngốc này, tư cách tiến vào Thư viện cũng không có, liền tiên khí đều tu không ra, dựa vào cái gì thế?!"
Một đám người không cam lòng, một vài đệ tử chính thức của Thư viện mắt lộ ra hàn quang.
"Cái loại tư chất như hắn cũng xứng đàm pháp luận đạo với tiểu thư Vương Hi ư, những đại đạo chân kinh kia hắn nghe hiểu được chắc?" Có người lời lẽ vô tình, mang theo vẻ khinh bỉ.
Đương nhiên, càng nhiều chính là đố kị, bọn họ thực sự không nghĩ ra, một người ngay cả tư cách chính thức nhập môn đều không có, dựa vào cái gì có thể lọt mắt Vương Hi.
"Ha ha..." Có một người nở nụ cười, lắc đầu nói: "Các ngươi thực sự là cổ hủ, nhìn theo góc độ khác liền hiểu rõ tất cả."
"Là sao?" Có người thỉnh giáo.
"Người này thiên phú quá tệ, tiểu thư Vương Hi chỉ là muốn giữ hắn bên người để từ từ hành hạ mà thôi. Là tiểu thư của Trường Sinh thế gia, há cho phép người khác từ chối yêu cầu của mình, các ngươi cứ chờ đi, sẽ có trò hay để xem." Người kia mỉm cười nói.
Thông qua giải thích của hắn, những người khác bừng tỉnh, dồn dập gật đầu, suy ra được ý nghĩa.
Vì vậy trong nháy mắt, tâm tình của đệ tử chính thức bên trong sơn môn bình tĩnh lại, trong ánh mắt đã không còn sát ý, chỉ còn sót lại vẻ đáng thương, cảm thấy người này rất đáng thương.
Ngoài sơn môn, Thạch Hạo thoáng suy tư rồi đồng ý.
"Trời ạ, thực sự là bất công, ngươi nhìn hắn còn ra vẻ 'thế cũng được', quá đáng ghét, đang làm ra vẻ, giả bộ một cách quá đáng!" Người xung quanh không cam lòng.
Nhưng rất nhanh, tiếng bàn tán của đệ tử chính thức xa xa truyền đến, làm cho người ở khu vực này cũng nghĩ thông suốt, lộ ra sắc mặt khác thường nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Thạch Hạo nghe được tiếng bàn luận của bọn họ, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hi, tiểu thư Vương gia muốn hành hạ hắn?
Vương Hi lộ vẻ cười nhạt, ý tứ khó hiểu.
Thạch Hạo nhìn nàng, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ đối phương là dựa vào Kim Cương trác trên đầu, hoặc có lẽ do hắn từ chối, hya là có chút tò mò về hắn, dù như thế nào cũng sẽ không để mặc hắn rời đi, muốn thu làm người đi theo.
Không phải là chiến đấu sao, có thể là một loại chiến đấu khác, hắn cũng chẳng sợ gì cả, không sợ nàng có thể làm ra được chuyện gì.
"Đi thôi." Thạch Hạo nói.
Điều này làm cho người thanh niên trẻ tuổi phía sau Vương Hi nhíu chặt mày, đến cùng ai là chủ nhân, ai là tôi tớ, thái độ tên này không khỏi có chút cao.
Còn cô gái phía sau Vương Hi thì lại có chút tò mò, cảm thấy có trò vui để coi, nếu thiếu niên này gia nhập vào thì chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.
Những người khác thì lại không nói gì, lúc này dùng vẻ đố kị, ước ao, hận đã không đủ để hình dung tâm tình của bọn họ.
"Ta còn phải tuyển hai người đi theo nữa." Vương Hi nói, âm thanh nhu hòa rất là êm tai, trên thực tế nàng luôn luôn như vậy, dù cho lúc lạnh nhạt âm thanh cũng rất dễ nghe.
Người gần đó kích động, lại còn có cơ hội.
Rất nhanh, Vương Hi liền chỉ ra một nam một nữ, đều tài năng xuất chúng, là người trong lĩnh vực Thiên Thần từ lâu, ngoại trừ chưa tu ra tiên khí thì hai vị sơ đại này đủ để khinh thường người trong cùng thế hệ.
"Xong chưa?" Thạch Hạo hỏi.
Việc này làm cho Vương Hi chẳng biết nói gì nữa, tên này lại ra vẻ và muốn đứng ngang hàng sao? Nàng chỉ là khách sáo mà hắn lại coi như thật!
"Được rồi!" Vương Hi gật đầu có chút lạnh nhạt, bởi vì ít có người hối thúc nàng như vậy.
Từng cây tùng cổ như từng con cổ thú đang ngủ đông, cành cây gần như chạm xuống tới mặt đất, tất cả đều mọc san sát hai bên sơn môn của Thư viện Thiên Thần.
Những cây cổ thụ này, mỗi một cây đều tới mấy vạn năm, nhưng kỳ quái là không hề có thành tinh, vẫn là những cây trồng lâu năm.
Có người nói, nơi đây từng diễn ra cuộc đại chiến và hình thành bởi hỗn hợp sao băng cùng với máu huyết của cường giả cổ được đại trộn lẫn với nhau, vì thế đã áp chế những cây cổ thụ này khiến cho chúng không cách nào sản sinh tinh hồn.
"Vương Hi muội muội, ngươi chọn hai người đi theo, còn mời được một vị đạo hữu nữa hả?" Xa xa truyền đến tiếng cười khẽ, Yêu Nguyệt công chúa xuất hiện, được ánh trăng bao phủ, xinh đẹp tuyệt thế, màu da như ngà voi ôn nhuận, mang theo nụ cười vui vẻ.
Nàng nhìn về phía Thạch Hạo nở nụ cười, rồi hướng Vương Hi nói: "Hôm nào đó ta sẽ mời vị đạo hữu này tới luận đạo một phen."
"Tốt." Vương Hi gật đầu.
Rất rõ ràng, cùng là tiểu thư của Trường Sinh thế gia, hai người vẫn không ngừng cạnh tranh, dù là đối phương tuyển chọn một người đi theo thì người còn lại cũng phải hơn như thế.
Sau đó, Thạch Hạo lại nhìn thấy Lục Đà, người này rất đáng sợ, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua bên này thì tựa như sấm sét nổ vang, hư không chấn động!
Thạch Hạo ung dung chẳng thèm để ý, hắn nhìn về phía Phong Hành Thiên xa xa, đó là người thừa kế kinh diễm nhất của Phong tộc, nếu như đúng là tộc này đã động tay động chân với hắn thì trong Thư viện Thiên Thần, Thạch Hạo cũng không ngại quyết chiến sống chết với Phong Hành Thiên.
Cho dù đều nói người này rất đáng sợ, trong cửu Thiên cũng khó có thể tìm được đối thủ cùng cấp, thế nhưng Thạch Hạo không sợ.
Từng ngọn núi lớn, có ngọn đen kịt, có ngọn tỏa ra ráng lành đỏ đậm, có ngọn bốc lên khí tím, không giống nhau, nhưng có một cái y như nhau là đều có tinh hoa đất trời nồng nặc.
Đây là thánh địa tu luyện lý tưởng nhất!
Thạch Hạo không nghĩ tới, hắn lại dùng phương thức này tiến vào Thư viện Thiên Thần, phong vân cũng vì vậy mà nổi lên.
Vào lúc này, mạnh như Nguyên Thanh mà thân hình cũng phải lay động một cái, như là bị sức mạnh nào đó tấn công, đạo bào toàn thân căng phồng bay phần phật rồi bắn ra kim quang vạn trượng, hắn cố gắng chống cự lại.
"Được rồi, Nguyên Thanh ngươi về trước đi."
Nơi sâu trong Thư viện, lầu quỳnh điện ngọc, có thần đảo lơ lửng giữa trời, nơi đây được khí hỗn độn che lấp, lúc này truyền đến thanh âm già nua, bảo hắn qua.
Nghe giọng điệu như vậy chắc là người trước đó có khuynh hướng che chở và thiên vị Nguyên Thanh.
Xoẹt!
Ráng đỏ lóe lên, hắn biến mất tại chỗ, đi lên hòn đảo kia.
Ngoài sơn môn, tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng cảnh ấy, ai cũng kinh ngạc khó hiểu, lại xảy ra chuyện như vậy.
Có một số người biết Nguyên Thanh, bởi vì người nọ tiếng tăm lừng lẫy, thực lực vô cùng mạnh mẽ, trong Vô Lượng Thiên cũng được xem như là một nhân vật ghê gớm một phương.
Càng có người biết nhiều hơn về chuyện trước đây hắn đã làm, nghe nói hắn giúp Phong tộc áp chế kỳ tài hạ giới Hoang mười năm, đây chính là điều vi phạm tới dự tính của Thư viện.
Người bình thường ai dám làm? Nhưng mà hắn dám, hơn nữa lại rất bình tĩnh, trục xuất Hoang đến Cổ quáng Thái sơ và một đi không trở lại, sống chết không rõ.
Trên thực tế, đến một bước này ai còn cho rằng Hoang sẽ sống sót, bị ép tiến vào Cổ quáng Thái sơ, một đi không trở lại, đã qua nhiều ngày như vậy thì chắc chắn phải chết.
Từ một khía cạnh khác mà tới, gốc gác và sự ngang ngược của Nguyên Thanh làm người kính nể, hắn là người bá đạo như vậy đó, ép chết một thiếu niên có tiềm lực vô biên như vậy. Mà sau đó, hắn cũng chẳng hề trả chút giá nào cho hành động này, vẫn độc tôn một cõi.
Đương nhiên, biết thì biết, nghe nói thì nghe nói, thế nhưng hiện tại cũng không có ai muốn nói thêm về vấn đề này nữa, sợ sẽ chọc giận Nguyên Thanh.
Thạch Hạo lặng im, không lên tiếng.
"Nguyên Thanh ngăn cản một vị kỳ tài, tính ra cũng quá tốt. Như tình huống này thì chưa chắc sẽ nhận trách phạt nghiêm khắc gì."
Vương Hi nói, đôi mắt đẹp của nàng liếc tới liếc lui về phía đám người kia, chuyện này nhất thời khiến những người xung quan phấn khởi, ưỡn ngực, biểu hiện bản thân.
Không lâu lắm, bên trong Thư viện truyền đến tiếng xé gió, Nguyên Thanh lại xuất hiện, sắc mặt có chút tái nhợt thế nhưng vẫn chưa bị trấn áp và trách phạt. Hắn đã đi ra.
Hơn nữa, tên đệ tử hắn mang đến kia đã được giữ lại và không có bị đuổi khỏi.
Sự tức giận trong lòng Thạch Hạo trào dâng, lại có kết quả như vậy!
Nguyên Thanh ra tay đối phó và dẫn tới việc mất tích của hắn, ai cũng cho rằng hắn đã chết thế nhưng Nguyên Thanh lại không hề bị nghiêm trị, hơn nữa đệ tử mang đến còn được nhận vào Thư viện.
So sánh hai việc này với nhau, tương phản quá lớn.
Người bị hại, Thạch Hạo, hiện giờ đang ở ngoài sơn môn thế nhưng người hành hung này lại đưa con cháu vào Thư viện, chiếm lấy một tiêu chuẩn quý giá.
Hơn nữa, nghe nói bên trong Thư viện còn có một loại đồn đại, những người đến sau sẽ bị từ chối trước cửa. Chuyện này có nghĩa là Thạch Hạo cũng có thể sẽ không vào được.
Đối với hắn mà nói, chuyện này như là chuyện cười, rất trào phúng.
Thạch Hạo muốn rời ngay khỏi nơi này, Thư viện Thiên Thần hắn chẳng không thèm vào, căn bản không cần thiết, ở đây hắn cảm thấy quá uất ức, không cách nào nhịn được.
Chỉ là, khi hắn nghe mọi người bàn tán, thiếu niên mới vừa được đưa vào là con cháu được Nguyên Thanh yêu thương nhất thì hắn chợt dừng lại.
Nếu đã là cừu địch thì hắn phải chó chút hành động đáp trả nào đó, tạm thời giết không được Nguyên Thanh cùng kẻ chủ mưu, vậy thì trừng trị con cháu bọn họ cũng được, vậy bắt đầu từ nơi này.
Ngược lại, những người này muốn áp chế hắn mười năm cũng đều vì lót đường cho con cháu mình, vậy thì cứ đánh nát hi vọng của bọn họ là hay nhất.
Không nhất định tiến vào Thư viện Thiên Thần, nhưng có thể dừng chân ở đây một quãng thời gian, nếu như có thể đạt được tài nguyên Tiên đạo thì cũng không tồi.
"Được rồi, ta lùi một bước vậy, chỉ là mời ngươi tới luận đạo chứ không phải người đi theo, ngươi thấy thế nào?"
Trong khi Thạch Hạo không nói gì thì Vương Hi tiên tử lên tiếng và nhượng bộ đôi chút.
Mọi người giật mình, không khỏi ồ lên, điều kiện này không phải quá rộng rãi hay sao, lại đối xử bình đẳng, không hề yêu cầu đối phương trở thành người đi theo mình, lại càng không phải là tôi tớ.
Vương Hi, là tiên tử nổi tiếng, sinh ra trong Trường Sinh gia tộc, là đời sau của Chân Tiên, thân phận cao quý không tả nổi, có thể hiện tại lại khiêm tốn mời một người trẻ tuổi như vậy, thực khiến mọi người chấn động.
Rất nhiều ánh mắt ôm địch ý rất lớn quét về Thạch Hạo, không chỉ là những người ngoài sơn môn mà ngay cả đệ tử chính thức của Thư viện Thiên Thần cũng vô cùng kinh ngạc, rất đố kị.
Bởi vì, Vương Hi thông minh thánh khiết, tiếng tăm quá lớn, quan trọng nhất chính là quốc sắc thiên hương, nắm giữ tiên tư, là nữ thần tuyệt đại trong lòng rất nhiều người.
"Tên nhóc ngu ngốc này, tư cách tiến vào Thư viện cũng không có, liền tiên khí đều tu không ra, dựa vào cái gì thế?!"
Một đám người không cam lòng, một vài đệ tử chính thức của Thư viện mắt lộ ra hàn quang.
"Cái loại tư chất như hắn cũng xứng đàm pháp luận đạo với tiểu thư Vương Hi ư, những đại đạo chân kinh kia hắn nghe hiểu được chắc?" Có người lời lẽ vô tình, mang theo vẻ khinh bỉ.
Đương nhiên, càng nhiều chính là đố kị, bọn họ thực sự không nghĩ ra, một người ngay cả tư cách chính thức nhập môn đều không có, dựa vào cái gì có thể lọt mắt Vương Hi.
"Ha ha..." Có một người nở nụ cười, lắc đầu nói: "Các ngươi thực sự là cổ hủ, nhìn theo góc độ khác liền hiểu rõ tất cả."
"Là sao?" Có người thỉnh giáo.
"Người này thiên phú quá tệ, tiểu thư Vương Hi chỉ là muốn giữ hắn bên người để từ từ hành hạ mà thôi. Là tiểu thư của Trường Sinh thế gia, há cho phép người khác từ chối yêu cầu của mình, các ngươi cứ chờ đi, sẽ có trò hay để xem." Người kia mỉm cười nói.
Thông qua giải thích của hắn, những người khác bừng tỉnh, dồn dập gật đầu, suy ra được ý nghĩa.
Vì vậy trong nháy mắt, tâm tình của đệ tử chính thức bên trong sơn môn bình tĩnh lại, trong ánh mắt đã không còn sát ý, chỉ còn sót lại vẻ đáng thương, cảm thấy người này rất đáng thương.
Ngoài sơn môn, Thạch Hạo thoáng suy tư rồi đồng ý.
"Trời ạ, thực sự là bất công, ngươi nhìn hắn còn ra vẻ 'thế cũng được', quá đáng ghét, đang làm ra vẻ, giả bộ một cách quá đáng!" Người xung quanh không cam lòng.
Nhưng rất nhanh, tiếng bàn tán của đệ tử chính thức xa xa truyền đến, làm cho người ở khu vực này cũng nghĩ thông suốt, lộ ra sắc mặt khác thường nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Thạch Hạo nghe được tiếng bàn luận của bọn họ, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hi, tiểu thư Vương gia muốn hành hạ hắn?
Vương Hi lộ vẻ cười nhạt, ý tứ khó hiểu.
Thạch Hạo nhìn nàng, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ đối phương là dựa vào Kim Cương trác trên đầu, hoặc có lẽ do hắn từ chối, hya là có chút tò mò về hắn, dù như thế nào cũng sẽ không để mặc hắn rời đi, muốn thu làm người đi theo.
Không phải là chiến đấu sao, có thể là một loại chiến đấu khác, hắn cũng chẳng sợ gì cả, không sợ nàng có thể làm ra được chuyện gì.
"Đi thôi." Thạch Hạo nói.
Điều này làm cho người thanh niên trẻ tuổi phía sau Vương Hi nhíu chặt mày, đến cùng ai là chủ nhân, ai là tôi tớ, thái độ tên này không khỏi có chút cao.
Còn cô gái phía sau Vương Hi thì lại có chút tò mò, cảm thấy có trò vui để coi, nếu thiếu niên này gia nhập vào thì chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.
Những người khác thì lại không nói gì, lúc này dùng vẻ đố kị, ước ao, hận đã không đủ để hình dung tâm tình của bọn họ.
"Ta còn phải tuyển hai người đi theo nữa." Vương Hi nói, âm thanh nhu hòa rất là êm tai, trên thực tế nàng luôn luôn như vậy, dù cho lúc lạnh nhạt âm thanh cũng rất dễ nghe.
Người gần đó kích động, lại còn có cơ hội.
Rất nhanh, Vương Hi liền chỉ ra một nam một nữ, đều tài năng xuất chúng, là người trong lĩnh vực Thiên Thần từ lâu, ngoại trừ chưa tu ra tiên khí thì hai vị sơ đại này đủ để khinh thường người trong cùng thế hệ.
"Xong chưa?" Thạch Hạo hỏi.
Việc này làm cho Vương Hi chẳng biết nói gì nữa, tên này lại ra vẻ và muốn đứng ngang hàng sao? Nàng chỉ là khách sáo mà hắn lại coi như thật!
"Được rồi!" Vương Hi gật đầu có chút lạnh nhạt, bởi vì ít có người hối thúc nàng như vậy.
Từng cây tùng cổ như từng con cổ thú đang ngủ đông, cành cây gần như chạm xuống tới mặt đất, tất cả đều mọc san sát hai bên sơn môn của Thư viện Thiên Thần.
Những cây cổ thụ này, mỗi một cây đều tới mấy vạn năm, nhưng kỳ quái là không hề có thành tinh, vẫn là những cây trồng lâu năm.
Có người nói, nơi đây từng diễn ra cuộc đại chiến và hình thành bởi hỗn hợp sao băng cùng với máu huyết của cường giả cổ được đại trộn lẫn với nhau, vì thế đã áp chế những cây cổ thụ này khiến cho chúng không cách nào sản sinh tinh hồn.
"Vương Hi muội muội, ngươi chọn hai người đi theo, còn mời được một vị đạo hữu nữa hả?" Xa xa truyền đến tiếng cười khẽ, Yêu Nguyệt công chúa xuất hiện, được ánh trăng bao phủ, xinh đẹp tuyệt thế, màu da như ngà voi ôn nhuận, mang theo nụ cười vui vẻ.
Nàng nhìn về phía Thạch Hạo nở nụ cười, rồi hướng Vương Hi nói: "Hôm nào đó ta sẽ mời vị đạo hữu này tới luận đạo một phen."
"Tốt." Vương Hi gật đầu.
Rất rõ ràng, cùng là tiểu thư của Trường Sinh thế gia, hai người vẫn không ngừng cạnh tranh, dù là đối phương tuyển chọn một người đi theo thì người còn lại cũng phải hơn như thế.
Sau đó, Thạch Hạo lại nhìn thấy Lục Đà, người này rất đáng sợ, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua bên này thì tựa như sấm sét nổ vang, hư không chấn động!
Thạch Hạo ung dung chẳng thèm để ý, hắn nhìn về phía Phong Hành Thiên xa xa, đó là người thừa kế kinh diễm nhất của Phong tộc, nếu như đúng là tộc này đã động tay động chân với hắn thì trong Thư viện Thiên Thần, Thạch Hạo cũng không ngại quyết chiến sống chết với Phong Hành Thiên.
Cho dù đều nói người này rất đáng sợ, trong cửu Thiên cũng khó có thể tìm được đối thủ cùng cấp, thế nhưng Thạch Hạo không sợ.
Từng ngọn núi lớn, có ngọn đen kịt, có ngọn tỏa ra ráng lành đỏ đậm, có ngọn bốc lên khí tím, không giống nhau, nhưng có một cái y như nhau là đều có tinh hoa đất trời nồng nặc.
Đây là thánh địa tu luyện lý tưởng nhất!
Thạch Hạo không nghĩ tới, hắn lại dùng phương thức này tiến vào Thư viện Thiên Thần, phong vân cũng vì vậy mà nổi lên.