Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1044: Xông Cấm khu
Ba ngàn châu, vô biên vô ngần, sức người đều có hạn, dù cho có mạnh tới đâu cũng rất khó đi hết toàn bộ.
Thạch Hạo thân hóa Côn bằng mang theo vẻ không nỡ xa rời, một loại tâm tư khó có thể diễn tả bằng lời đập cánh kích thiên, lao vút trong thiên địa.
Cũng không biết bao lâu thì hắn cảm nhận được đang có nhân vật mạnh mẽ nào đó nhìn chằm chằm lấy mình, lúc này chém lìa hư không và từ đó biến mất trên trời cao.
Hắn đi thực hiện lời ước định, muốn xông vào khu không người mênh mông kia, đi vào trong cấm địa truyền thuyết, có thể sẽ trải qua rất nhiều việc hung hiểm hoặc thậm chí cả tử vong.
Trên con đường sau đó, hắn mượn những tuyền tống trận cỡ lớn từ châu này qua châu khác, bắt đầu tiến về phía tập hợp.
Trong lúc này thì Thạch Hạo bất ngờ biết được, khách tới từ vực ngoại đã nới rộng điều kiện, cho phép tất cả mọi người đều có thể đi vào con đường cổ xưa kia, chỉ cần có thể tìm được tòa thành cổ kia thì coi như đã qua ải, có tư cách gia nhập vào thư viện Thiên Thần.
Lập tức cả thượng giới đều bùng nổ, tới giờ thì khắp nơi đều biết tại sao khách từ vực ngoại lại tới đây, rất nhiều thiên tài rục rịch mong muốn tới chốn không người kia ngay lập tức.
Nhưng, có một vài cao tầng lại nhíu mày, nếu như những tuấn kiệt trẻ tuổi kia quá tự đại rồi liều lĩnh tiến vào, như vậy rất có thể sẽ khiến cả thượng giới tổn thất nặng nề.
"Ngày xưa, lão Giáo chủ của thư viện Tạo Hóa đã chết trong Cấm khu ấy, nếu giờ các ngươi đi vào thì cần phải suy xét cẩn thận."
"Từ xưa tới nay, những người còn sống đi ra thì cực kỳ ít, phải cẩn thận cân nhắc cho thật kỹ!"
Một vài đại nhân vật lên tiếng, tuy nói không nhiều thế nhưng tựa như là một chậu nước lạnh tạt thẳng lên đầu, dập tắt ngọn lửa hừng hực trong lòng của các cao thủ trẻ tuổi.
Đây là sự thật, ba ngàn châu rất lớn, Cấm khu đầy đáng sợ kia lại càng bao la hơn, tràn ngập nguy hiểm, nếu thật sự bước chân vào thì chắc chắn sẽ là cửu tử nhất sinh.
Tuy rằng có một ít khu vực đã được kiểm soát và cũng tương đối an toàn, thế nhưng, con đường thi tuyển ở tòa thành trì kia tuyệt đối không nằm trong những khu vực này.
Tới cùng là nên đi hay không?
Trong hai ngày sau đó thì ba ngàn châu không cách nào yên tĩnh được, các nơi đều nhốn nháo, rất nhiều người đều đang bàn tán.
"Ngươi cho rằng mình là Thập Quan vương à, người ta có thực lực thật sự, có tư cách để tiến vào thư viện Thiên Thần, cho nên bước vào con đường đó cũng chẳng có gì lạ cả."
"Đúng đó, chúng ta cần phải tỉnh táo lại, chưa tu ra tiên khí, thua xa với đám "Trích tiên", nếu muốn dựa vào vận may để có được tư cách thì quá không hiện thực."
...
Đương nhiên, cũng có nhiều người không phục, cho rằng mình có tiềm lực để thử thách.
"Từ xưa tới giờ, chí tôn siêu tuyệt chân chính đều trưởng thành muộn cả, chắc phải tới mấy trăm năm sau mới từ từ bộc lộ tài năng, từ từ trở nên mạnh mẽ. Ta tin chắc, chờ tới lúc ta đặt chân vào lĩnh vực Thiên Thần thì chắc chắn sẽ tăng nhanh như gió, không hề kém bất luận người nào!"
Một vài người trẻ tuổi có tham vọng cảm thấy ngày sau mình sẽ quật khởi, không cam lòng trở thành tầm thường.
Các trưởng bối của bọn họ đều thở dài cẩn thận phân tích, những chí tôn được ghi chép lại trong các cốt thư kia dù là ngàn tỉ cũng chưa chắc đã có một, không nên lấy làm gương.
Ngày đó ba người trung niên tới từ vực ngoại mở rộng điều khiện thì còn nói thêm mấy lời, rằng các thiên tài của ba ngàn châu cũng không cần phải gấp gáp tu ra tiên khí làm gì, bởi vì còn họ vẫn còn có cơ hội để bùng phát, Thiên Thần cảnh có thể lột xác thậm chí những đại cảnh giới sau này cũng có thể dục hỏa tân sinh!
Việc này đã cổ vũ tới rất nhiều người, không ít thiên tài ôm lấy giấc mơ này lên đường.
Thượng giới càng ngày càng náo nhiệt, không cách nào bình lặng được.
Thạch Hạo dựa theo ước định nên đã tới bên ngoài khu vực không người này, thế nhưng chỗ này hoàn toàn khác với khu vực tiến vào di địa Tiên cổ kia, chỗ này cách tới mấy chục châu.
Đây là một khu vực rất đáng sợ, thường ngày rất ít người dám đặt chân vào.
Mà khu không người dẫn tới Tiên cổ thì tuy rằng có nguy hiểm thế nhưng gần như đã được người thăm dõ kỹ lưỡng và có thể tiến vào.
Thặng châu, khu vực biên giới, ngăn giữa chính là những ngọn núi không lồ cao vút trong mây trắng.
Thạch Hạo đứng nơi này nhìn về trước, những ngọn núi bên trong Cấm khu quá lớn, khí thế hùng dũng tựa như đang đỡ lấy một tòa cung điện của Thiên Đế.
Ở giữa sườn núi là từng làn sương mù lượn lờ, đó chẳng hề giống với núi cao mà như là một cây cột chống cả trời xanh.
"Ngươi đã quyết định?" Cách đó không xa, bên trên một ngọn núi thấp xuất hiện ba đại chí tôn của vực ngoại, bọn họ ngồi xếp bằng nhìn Thạch Hạo ở bên dưới.
Ngoài ra, Lâm Thiên, cô gái mắt lam cũng đứng bên cạnh đầy cung kính, yên lặng lắng nghe dặn dò.
"Ta đã quyết định!" Thạch Hạo nói, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bước lên hành trình.
"Ngươi sang một bên nghỉ ngơi đi." Trên tòa núi thấp có một vị trung niên nhấn tay một cái, trong hư không xuất hiện một chiếc bồ đoàn được bện thành từ thần thảo màu trắng lấp lánh đầy ánh sáng, thi thoảng còn có từng hồi âm thanh tụng kinh vang lên.
Nhóm năm người đứng ở một bên kia đều kinh ngạc không thôi, đặc biệt là Lâm Thiên càng lộ vẻ hâm mộ, tựa như rất thích chiếc bồ đoàn đó.
Thạch Hạo cũng không nhiều lời rồi lăng không tiến tới ngồi xếp bằng lên trên và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong phút chốc, trong lòng hắn chợt chấn động, chiếc bồ đoàn này rất kỳ lạ, hắn chỉ vừa mới ngồi xuống thì đã khiến lòng trở nên yên lặng, không sầu không lo.
Rất nhanh, hắn liền rơi vào cảnh giới không linh, tựa như muốn ngộ đạo
Bồ đoàn này ra sao đây? Hắn âm thầm suy đoán.
Như là biết hắn đang suy nghĩ gì thì cô gái mắt xanh cười nói: "Đây không phải là một chiếc bồ đoàn được bện từ thần thảo bình thường đâu, đó chính là thứ được lấy trong động phủ tiên gia đó."
Thạch Hạo giật mình, hắn biết, bên trong cửu Thiên thập Địa có rất nhiều cơ duyên và có không ít tạo hóa, tất nhiên sẽ không hề thiếu những cổ động Chân Tiên chân chính.
Nhưng, hiện giờ chiếc bồ đoàn mà mình đang ngồi bên trên lại có quan hệ với Tiên, việc này khiến hắn khá là giật mình.
Rất nhanh hắn liền thoải mái, đồ vật tương tự như vầy cũng không phải là chưa từng chiếm được, năm xưa từ trong tổ Côn Bằng thì hắn từng mang ra một thứ như vầy, thế nhưng chiếc bồ đoàn đó đã để cho Hoàng điệp nuốt rồi!
Đó chính là hành động phá của, nếu bị người khác biết thì chắc chắn sẽ chửi rủa hắn.
Đảo mắt đã mấy ngày trôi qua, lúc này Ninh Xuyên đã tới, "Trích tiên" cũng xuất hiện, Thập Quan vương tái xuất!
Trừ bọn họ ra thì còn có rất nhiều người, không hề dưới mười vạn!
Không hề ít người thế nhưng nếu so sánh với việc tiến vào trong di địa Tiên cổ thì vẫn còn quá ít, bởi vì lần đi này quá nguy hiểm, là cửu tử nhất sinh, không biết sẽ có bao nhiêu người còn sống.
"Nè, bên này nè!" Thạch Hạo nhìn thấy một tên mập ục ịch trong đám người này thì vẫy tay gọi tới, đó chính là Tào Vũ Sinh.
Ngoài ra, Thạch Hạo còn nhìn thấy một vài người quen cũ, ví như Phượng Vũ của thư viện Thiên Tiên, Nguyệt Thiền của Bổ Thiên giáo, Ma nữ của Tiệt Thiên giáo... Các nàng đều tới cả.
Ngoài ra cũng có một vài cừu địch, tựa như Cô Kiếm Vân của Kiếm cốc chẳng hạn.
Khi quan sát kỹ thì trong mười vạn người này cũng có không ít tuấn kiệt có thân phận và địa vị không bình thường, đội hình rất là hùng dũng.
"Ta lặp lại lần nữa, lần này hơi tí sẽ bỏ mạng, các ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ, hiện giờ rút lui vẫn còn kịp!" Một vị trung niên ở trên ngọn núi thấp mở miệng, nhắc nhở lần cuối cùng.
Tuy rằng có tiếng xì xào thế nhưng cũng chẳng ai lùi bước.
"Được rồi, vậy thì bắt đầu thôi!"
Trên ngọn núi thấp, một vị trung niên vung tay áo, thiên phong cuồn cuộn, bên trong khu vực không người xuất hiện một luồng ánh sáng lấp lánh hóa thành một đại lộ kim quang trải dài về trước.
"Chính là con đường này, một khi các ngươi bước lên thì chỉ cần kiên trì tiến về trước là có thể tìm được tòa cổ thành kia!"
Theo ống tay áo của người này mở rộng thì bên trong Cấm khu hiện lên rất nhiều ký hiệu tựa như đã được kích hoạt, rất nhiều con đường cổ phủ đầy bụi được mở ra nghênh đón người thí luyện.
"Tiền bối, con đường này người đã đi qua chưa?" "Trích tiên" mở lời.
"Ta chưa hề đặt chân lên con đường này thế nhưng ta có những biện pháp khác để tiến vào tòa thành cổ kia." Người đàn ông trung niên đứng trên ngọn núi thấp trả lời.
Câu này vừa ra đã khiến cho không ít người trắng xanh mặt mày, ngay cả vị chí tôn này cũng chưa hề đi qua thì bọn họ đi tới để làm gì?
"Ta rút lui!"
Vừa nãy không hề có ai rút lui thế nhưng hiện giờ liền có tới hơn cả vạn người rút lui, không muốn tiến bước.
"Còn có ai nữa không?" Tam đại chí tôn đứng thẳng dậy rồi quét nhìn mọi người.
"Được, nếu như đã không còn ai thì lên đường đi." Ba người cùng thi pháp, mây mù nơi đây lập tức ngút trời, cốt văn tựa như hải dương đưa những người không lùi bước tiến lên con đường này.
"Thạch Hạo, bên này nè!" Tên mập Tào Vũ Sinh hô lớn.
Nhưng mà hắn liền thất vọng, sau khi tam đại chí tôn xuất thủ thì tất cả mọi người đều tựa như mưa rơi, lần lượt đi vào trong Cấm khi.
Mọi người chia tách, rất ít người đi cùng nhau, đều phân tán ở bên trên những con đường cổ này.
Con đường này rộng tới tám ngàn dặm, dài thì không cách nào tưởng tượng nổi, nó nối thẳng tới nơi sâu nhất trong khu không người!
Có người xuất hiện ở ngoài trăm vạn dặm mà cũng có người xuất hiện ở nơi bắt đầu, đây là kết quả do tam đại chí tôn liên thủ, vận dụng đại thần thông chia tách mọi người với nhau.
Thạch Hạo cất bước bên trong khu cổ địa này, hắn cảm thấy chẳng hề giống như trong rừng rậm mà là đang ở trong một sa mạc đầy hoang vu, bởi vì nơi đây quá yên tĩnh.
Mặc cho cổ thụ che trời, thảm thực vật xanh um tùm thế nhưng lại chẳng hề có chút tiếng động nào, không hề thấy chim chóc, chẳng hề nghe tiếng thú gầm, thậm chí ngay cả sâu kiến cũng chẳng thấy tăm hơi.
Nơi đây quá kỳ lạ, nhưng bản thân đã chân chính đặt chân vào khu vực không người rồi.
Không có người đồng hành, ít nhất hiện giờ hắn không hề thấy bất kỳ ai.
Thạch Hạo mở Thiên nhãn cẩn thận đánh giá toàn bộ cảnh vật nơi này, bất cứ dị thường nào đều không bỏ qua, bởi những cục bùn nhão, giọt nước mưa ở trong khu vực này cũng có thể giết chết Giáo chủ.
"A...
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền tới, ở bên ngoài mấy chục dặm có tu sĩ sợ hãi hét lớn.
Thạch Hạo nhíu mày, thân thể chợt động rồi như một vệt ánh sáng dán chặt với vùng rừng núi này, hắn nhanh chóng vụt tới chỗ tiếng hét vừa nãy thế nhưng làm hắn giật mình chính là, tuy rằng tiếng hét kia phải tới mấy chục dặm thế nhưng chạy tới mấy trăm dặm sau thì mới phát hiện được.
Hình ảnh trước mắt khiến hắn hoảng sợ vô cùng, bên trên chạc cây cổ thụ có tới mười mấy thi thể.
Nói chính xác hơn là, mười mấy bộ da người đầy khô quắt!
Cũng không phải là da người bị lóc ra mà là bị thứ gì đó hút cạn máu huyết, làm tan chảy xương cốt, nuốt chửng hết cốt tủy nội tạng, chỉ còn lại mỗi lớp da bên ngoài đang bồng bềnh trước gió, treo lơ lững trên cành cây.
Ánh mắt của Thạch Hạo đầy lạnh lẽo, đó là thứ gì mà lại kỳ lạ như thế, thần thức của hắn chưa hề bắt được, tuy rằng hắn nhanh chóng lại đây thế nhưng cũng không hề biết tình huống cụ thể ra sao.
"Xoẹt!"
Đột nhiên, một cây cỏ khô lắc lư rồi đâm thẳng về phía hắn.
Thạch Hạo né tránh, tiếp đó cây cỏ khô kia ầm một tiếng, đâm thẳng vào một ngọn núi lớn màu đen cao vút trong mây thành bột mịn.
Thạch Hạo xoay người nhìn về một hướng, keng, hắn rút ra tiên kiếm Đại La, có thể khiến hắn sử dụng thanh kiếm này thì chắc chắn đã nổi lên sát ý, hoặc là một tình huống không hề lạc quan nào đó.
Một nụ cười ghê rợn truyền tới mang theo hàn ý vô tận.
Tiếp đó là một loại cổ ngữ trước người chưa từng nghe ai nói qua, loại cổ ngữ này không ngừng vang lên trong rừng rậm và mang theo ác ý vô cùng.
Thạch Hạo tuy nghe không hiểu thế nhưng lại nhận biết được thần niệm của nó.
"Vượt qua Biên hoang thì đã thấy được nhiều đồ ăn như vậy rồi, quả là may mắn mà!"
Lời này đại khái là như thế, lúc này Thạch Hạo rùng mình một cái,
Hắn biết, có đại sư xảy ra rồi!
E rằng ba đại chí tôn kia cũng sẽ không nghĩ tới, con đường này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vầy, lại có sinh linh ở bên kia Biên hoang xông tới đây, đây là một chuyện động trời!
Là sinh linh ra sao? Thạch Hạo trừng mắt.
================
Thạch Hạo thân hóa Côn bằng mang theo vẻ không nỡ xa rời, một loại tâm tư khó có thể diễn tả bằng lời đập cánh kích thiên, lao vút trong thiên địa.
Cũng không biết bao lâu thì hắn cảm nhận được đang có nhân vật mạnh mẽ nào đó nhìn chằm chằm lấy mình, lúc này chém lìa hư không và từ đó biến mất trên trời cao.
Hắn đi thực hiện lời ước định, muốn xông vào khu không người mênh mông kia, đi vào trong cấm địa truyền thuyết, có thể sẽ trải qua rất nhiều việc hung hiểm hoặc thậm chí cả tử vong.
Trên con đường sau đó, hắn mượn những tuyền tống trận cỡ lớn từ châu này qua châu khác, bắt đầu tiến về phía tập hợp.
Trong lúc này thì Thạch Hạo bất ngờ biết được, khách tới từ vực ngoại đã nới rộng điều kiện, cho phép tất cả mọi người đều có thể đi vào con đường cổ xưa kia, chỉ cần có thể tìm được tòa thành cổ kia thì coi như đã qua ải, có tư cách gia nhập vào thư viện Thiên Thần.
Lập tức cả thượng giới đều bùng nổ, tới giờ thì khắp nơi đều biết tại sao khách từ vực ngoại lại tới đây, rất nhiều thiên tài rục rịch mong muốn tới chốn không người kia ngay lập tức.
Nhưng, có một vài cao tầng lại nhíu mày, nếu như những tuấn kiệt trẻ tuổi kia quá tự đại rồi liều lĩnh tiến vào, như vậy rất có thể sẽ khiến cả thượng giới tổn thất nặng nề.
"Ngày xưa, lão Giáo chủ của thư viện Tạo Hóa đã chết trong Cấm khu ấy, nếu giờ các ngươi đi vào thì cần phải suy xét cẩn thận."
"Từ xưa tới nay, những người còn sống đi ra thì cực kỳ ít, phải cẩn thận cân nhắc cho thật kỹ!"
Một vài đại nhân vật lên tiếng, tuy nói không nhiều thế nhưng tựa như là một chậu nước lạnh tạt thẳng lên đầu, dập tắt ngọn lửa hừng hực trong lòng của các cao thủ trẻ tuổi.
Đây là sự thật, ba ngàn châu rất lớn, Cấm khu đầy đáng sợ kia lại càng bao la hơn, tràn ngập nguy hiểm, nếu thật sự bước chân vào thì chắc chắn sẽ là cửu tử nhất sinh.
Tuy rằng có một ít khu vực đã được kiểm soát và cũng tương đối an toàn, thế nhưng, con đường thi tuyển ở tòa thành trì kia tuyệt đối không nằm trong những khu vực này.
Tới cùng là nên đi hay không?
Trong hai ngày sau đó thì ba ngàn châu không cách nào yên tĩnh được, các nơi đều nhốn nháo, rất nhiều người đều đang bàn tán.
"Ngươi cho rằng mình là Thập Quan vương à, người ta có thực lực thật sự, có tư cách để tiến vào thư viện Thiên Thần, cho nên bước vào con đường đó cũng chẳng có gì lạ cả."
"Đúng đó, chúng ta cần phải tỉnh táo lại, chưa tu ra tiên khí, thua xa với đám "Trích tiên", nếu muốn dựa vào vận may để có được tư cách thì quá không hiện thực."
...
Đương nhiên, cũng có nhiều người không phục, cho rằng mình có tiềm lực để thử thách.
"Từ xưa tới giờ, chí tôn siêu tuyệt chân chính đều trưởng thành muộn cả, chắc phải tới mấy trăm năm sau mới từ từ bộc lộ tài năng, từ từ trở nên mạnh mẽ. Ta tin chắc, chờ tới lúc ta đặt chân vào lĩnh vực Thiên Thần thì chắc chắn sẽ tăng nhanh như gió, không hề kém bất luận người nào!"
Một vài người trẻ tuổi có tham vọng cảm thấy ngày sau mình sẽ quật khởi, không cam lòng trở thành tầm thường.
Các trưởng bối của bọn họ đều thở dài cẩn thận phân tích, những chí tôn được ghi chép lại trong các cốt thư kia dù là ngàn tỉ cũng chưa chắc đã có một, không nên lấy làm gương.
Ngày đó ba người trung niên tới từ vực ngoại mở rộng điều khiện thì còn nói thêm mấy lời, rằng các thiên tài của ba ngàn châu cũng không cần phải gấp gáp tu ra tiên khí làm gì, bởi vì còn họ vẫn còn có cơ hội để bùng phát, Thiên Thần cảnh có thể lột xác thậm chí những đại cảnh giới sau này cũng có thể dục hỏa tân sinh!
Việc này đã cổ vũ tới rất nhiều người, không ít thiên tài ôm lấy giấc mơ này lên đường.
Thượng giới càng ngày càng náo nhiệt, không cách nào bình lặng được.
Thạch Hạo dựa theo ước định nên đã tới bên ngoài khu vực không người này, thế nhưng chỗ này hoàn toàn khác với khu vực tiến vào di địa Tiên cổ kia, chỗ này cách tới mấy chục châu.
Đây là một khu vực rất đáng sợ, thường ngày rất ít người dám đặt chân vào.
Mà khu không người dẫn tới Tiên cổ thì tuy rằng có nguy hiểm thế nhưng gần như đã được người thăm dõ kỹ lưỡng và có thể tiến vào.
Thặng châu, khu vực biên giới, ngăn giữa chính là những ngọn núi không lồ cao vút trong mây trắng.
Thạch Hạo đứng nơi này nhìn về trước, những ngọn núi bên trong Cấm khu quá lớn, khí thế hùng dũng tựa như đang đỡ lấy một tòa cung điện của Thiên Đế.
Ở giữa sườn núi là từng làn sương mù lượn lờ, đó chẳng hề giống với núi cao mà như là một cây cột chống cả trời xanh.
"Ngươi đã quyết định?" Cách đó không xa, bên trên một ngọn núi thấp xuất hiện ba đại chí tôn của vực ngoại, bọn họ ngồi xếp bằng nhìn Thạch Hạo ở bên dưới.
Ngoài ra, Lâm Thiên, cô gái mắt lam cũng đứng bên cạnh đầy cung kính, yên lặng lắng nghe dặn dò.
"Ta đã quyết định!" Thạch Hạo nói, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bước lên hành trình.
"Ngươi sang một bên nghỉ ngơi đi." Trên tòa núi thấp có một vị trung niên nhấn tay một cái, trong hư không xuất hiện một chiếc bồ đoàn được bện thành từ thần thảo màu trắng lấp lánh đầy ánh sáng, thi thoảng còn có từng hồi âm thanh tụng kinh vang lên.
Nhóm năm người đứng ở một bên kia đều kinh ngạc không thôi, đặc biệt là Lâm Thiên càng lộ vẻ hâm mộ, tựa như rất thích chiếc bồ đoàn đó.
Thạch Hạo cũng không nhiều lời rồi lăng không tiến tới ngồi xếp bằng lên trên và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong phút chốc, trong lòng hắn chợt chấn động, chiếc bồ đoàn này rất kỳ lạ, hắn chỉ vừa mới ngồi xuống thì đã khiến lòng trở nên yên lặng, không sầu không lo.
Rất nhanh, hắn liền rơi vào cảnh giới không linh, tựa như muốn ngộ đạo
Bồ đoàn này ra sao đây? Hắn âm thầm suy đoán.
Như là biết hắn đang suy nghĩ gì thì cô gái mắt xanh cười nói: "Đây không phải là một chiếc bồ đoàn được bện từ thần thảo bình thường đâu, đó chính là thứ được lấy trong động phủ tiên gia đó."
Thạch Hạo giật mình, hắn biết, bên trong cửu Thiên thập Địa có rất nhiều cơ duyên và có không ít tạo hóa, tất nhiên sẽ không hề thiếu những cổ động Chân Tiên chân chính.
Nhưng, hiện giờ chiếc bồ đoàn mà mình đang ngồi bên trên lại có quan hệ với Tiên, việc này khiến hắn khá là giật mình.
Rất nhanh hắn liền thoải mái, đồ vật tương tự như vầy cũng không phải là chưa từng chiếm được, năm xưa từ trong tổ Côn Bằng thì hắn từng mang ra một thứ như vầy, thế nhưng chiếc bồ đoàn đó đã để cho Hoàng điệp nuốt rồi!
Đó chính là hành động phá của, nếu bị người khác biết thì chắc chắn sẽ chửi rủa hắn.
Đảo mắt đã mấy ngày trôi qua, lúc này Ninh Xuyên đã tới, "Trích tiên" cũng xuất hiện, Thập Quan vương tái xuất!
Trừ bọn họ ra thì còn có rất nhiều người, không hề dưới mười vạn!
Không hề ít người thế nhưng nếu so sánh với việc tiến vào trong di địa Tiên cổ thì vẫn còn quá ít, bởi vì lần đi này quá nguy hiểm, là cửu tử nhất sinh, không biết sẽ có bao nhiêu người còn sống.
"Nè, bên này nè!" Thạch Hạo nhìn thấy một tên mập ục ịch trong đám người này thì vẫy tay gọi tới, đó chính là Tào Vũ Sinh.
Ngoài ra, Thạch Hạo còn nhìn thấy một vài người quen cũ, ví như Phượng Vũ của thư viện Thiên Tiên, Nguyệt Thiền của Bổ Thiên giáo, Ma nữ của Tiệt Thiên giáo... Các nàng đều tới cả.
Ngoài ra cũng có một vài cừu địch, tựa như Cô Kiếm Vân của Kiếm cốc chẳng hạn.
Khi quan sát kỹ thì trong mười vạn người này cũng có không ít tuấn kiệt có thân phận và địa vị không bình thường, đội hình rất là hùng dũng.
"Ta lặp lại lần nữa, lần này hơi tí sẽ bỏ mạng, các ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ, hiện giờ rút lui vẫn còn kịp!" Một vị trung niên ở trên ngọn núi thấp mở miệng, nhắc nhở lần cuối cùng.
Tuy rằng có tiếng xì xào thế nhưng cũng chẳng ai lùi bước.
"Được rồi, vậy thì bắt đầu thôi!"
Trên ngọn núi thấp, một vị trung niên vung tay áo, thiên phong cuồn cuộn, bên trong khu vực không người xuất hiện một luồng ánh sáng lấp lánh hóa thành một đại lộ kim quang trải dài về trước.
"Chính là con đường này, một khi các ngươi bước lên thì chỉ cần kiên trì tiến về trước là có thể tìm được tòa cổ thành kia!"
Theo ống tay áo của người này mở rộng thì bên trong Cấm khu hiện lên rất nhiều ký hiệu tựa như đã được kích hoạt, rất nhiều con đường cổ phủ đầy bụi được mở ra nghênh đón người thí luyện.
"Tiền bối, con đường này người đã đi qua chưa?" "Trích tiên" mở lời.
"Ta chưa hề đặt chân lên con đường này thế nhưng ta có những biện pháp khác để tiến vào tòa thành cổ kia." Người đàn ông trung niên đứng trên ngọn núi thấp trả lời.
Câu này vừa ra đã khiến cho không ít người trắng xanh mặt mày, ngay cả vị chí tôn này cũng chưa hề đi qua thì bọn họ đi tới để làm gì?
"Ta rút lui!"
Vừa nãy không hề có ai rút lui thế nhưng hiện giờ liền có tới hơn cả vạn người rút lui, không muốn tiến bước.
"Còn có ai nữa không?" Tam đại chí tôn đứng thẳng dậy rồi quét nhìn mọi người.
"Được, nếu như đã không còn ai thì lên đường đi." Ba người cùng thi pháp, mây mù nơi đây lập tức ngút trời, cốt văn tựa như hải dương đưa những người không lùi bước tiến lên con đường này.
"Thạch Hạo, bên này nè!" Tên mập Tào Vũ Sinh hô lớn.
Nhưng mà hắn liền thất vọng, sau khi tam đại chí tôn xuất thủ thì tất cả mọi người đều tựa như mưa rơi, lần lượt đi vào trong Cấm khi.
Mọi người chia tách, rất ít người đi cùng nhau, đều phân tán ở bên trên những con đường cổ này.
Con đường này rộng tới tám ngàn dặm, dài thì không cách nào tưởng tượng nổi, nó nối thẳng tới nơi sâu nhất trong khu không người!
Có người xuất hiện ở ngoài trăm vạn dặm mà cũng có người xuất hiện ở nơi bắt đầu, đây là kết quả do tam đại chí tôn liên thủ, vận dụng đại thần thông chia tách mọi người với nhau.
Thạch Hạo cất bước bên trong khu cổ địa này, hắn cảm thấy chẳng hề giống như trong rừng rậm mà là đang ở trong một sa mạc đầy hoang vu, bởi vì nơi đây quá yên tĩnh.
Mặc cho cổ thụ che trời, thảm thực vật xanh um tùm thế nhưng lại chẳng hề có chút tiếng động nào, không hề thấy chim chóc, chẳng hề nghe tiếng thú gầm, thậm chí ngay cả sâu kiến cũng chẳng thấy tăm hơi.
Nơi đây quá kỳ lạ, nhưng bản thân đã chân chính đặt chân vào khu vực không người rồi.
Không có người đồng hành, ít nhất hiện giờ hắn không hề thấy bất kỳ ai.
Thạch Hạo mở Thiên nhãn cẩn thận đánh giá toàn bộ cảnh vật nơi này, bất cứ dị thường nào đều không bỏ qua, bởi những cục bùn nhão, giọt nước mưa ở trong khu vực này cũng có thể giết chết Giáo chủ.
"A...
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền tới, ở bên ngoài mấy chục dặm có tu sĩ sợ hãi hét lớn.
Thạch Hạo nhíu mày, thân thể chợt động rồi như một vệt ánh sáng dán chặt với vùng rừng núi này, hắn nhanh chóng vụt tới chỗ tiếng hét vừa nãy thế nhưng làm hắn giật mình chính là, tuy rằng tiếng hét kia phải tới mấy chục dặm thế nhưng chạy tới mấy trăm dặm sau thì mới phát hiện được.
Hình ảnh trước mắt khiến hắn hoảng sợ vô cùng, bên trên chạc cây cổ thụ có tới mười mấy thi thể.
Nói chính xác hơn là, mười mấy bộ da người đầy khô quắt!
Cũng không phải là da người bị lóc ra mà là bị thứ gì đó hút cạn máu huyết, làm tan chảy xương cốt, nuốt chửng hết cốt tủy nội tạng, chỉ còn lại mỗi lớp da bên ngoài đang bồng bềnh trước gió, treo lơ lững trên cành cây.
Ánh mắt của Thạch Hạo đầy lạnh lẽo, đó là thứ gì mà lại kỳ lạ như thế, thần thức của hắn chưa hề bắt được, tuy rằng hắn nhanh chóng lại đây thế nhưng cũng không hề biết tình huống cụ thể ra sao.
"Xoẹt!"
Đột nhiên, một cây cỏ khô lắc lư rồi đâm thẳng về phía hắn.
Thạch Hạo né tránh, tiếp đó cây cỏ khô kia ầm một tiếng, đâm thẳng vào một ngọn núi lớn màu đen cao vút trong mây thành bột mịn.
Thạch Hạo xoay người nhìn về một hướng, keng, hắn rút ra tiên kiếm Đại La, có thể khiến hắn sử dụng thanh kiếm này thì chắc chắn đã nổi lên sát ý, hoặc là một tình huống không hề lạc quan nào đó.
Một nụ cười ghê rợn truyền tới mang theo hàn ý vô tận.
Tiếp đó là một loại cổ ngữ trước người chưa từng nghe ai nói qua, loại cổ ngữ này không ngừng vang lên trong rừng rậm và mang theo ác ý vô cùng.
Thạch Hạo tuy nghe không hiểu thế nhưng lại nhận biết được thần niệm của nó.
"Vượt qua Biên hoang thì đã thấy được nhiều đồ ăn như vậy rồi, quả là may mắn mà!"
Lời này đại khái là như thế, lúc này Thạch Hạo rùng mình một cái,
Hắn biết, có đại sư xảy ra rồi!
E rằng ba đại chí tôn kia cũng sẽ không nghĩ tới, con đường này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vầy, lại có sinh linh ở bên kia Biên hoang xông tới đây, đây là một chuyện động trời!
Là sinh linh ra sao? Thạch Hạo trừng mắt.
================