Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1021: Giáo chủ hỗn chiến
Liễu Thần chuẩn bị tiến vào trong Tiên điện, phía sau có một đám người đang xuất thủ!
Ầm!
Bên trong Tiên điện, bóng người đang ngồi xếp bằng kia kết ấn, nơi đó lao ra một con Bất Tử điểu chín đầu lao về phía Liễu Thần.
Liễu Thần đã bước một chân vào trong Tiên điện nên lúc này giơ tay, ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi, một bàn tay lấp lánh dịu dàng chém về trước.
Bụp!
Con chim chín đấu kia bị chém trúng, chín cái đầu rơi lả chả.
Vốn, con chim chín đầu này do cốt văn hóa thành, là biểu hiện của một môn đại thần thông thế nhưng hiện giờ lại bị Liễu Thần chém thành không, nhanh chóng tan rã.
Mọi người biến sắc, ai cũng cảm thấy nó mạnh mẽ tới thái quá, khó mà tin nổi.
"Ầm ầm!"
Hai chân Liễu Thần đã bước vào trong Tiên điện, quả nhiên đã giết thẳng vào trong, ngông cuồng vô cùng.
Điện đồng chấn động, vách đồng phát sáng, phù văn vô số tựa như là những đóa hoa đầy yêu diễm đang vương vãi hào quang.
Những ánh sáng này đều là quy tắc, là trật tự biến thành, lúc này toàn bộ đều tập trung về phía Liễu Thần hòng ngăn cản nó tiến vào trong.
Liễu Thần hét lớn một tiếng, toàn thân hiện lên ráng lành rồi hàng trăm hàng ngàn xích thần vàng lao tới, tất cả đều đánh lên trên thành đồng khiến cho cả tòa điện cổ này rung bần bật không thôi.
Nó đã chặn lại công kích này và cất bước đi vào trong, tiếp đó giơ tay đánh về trước hòng đánh bại bóng người cỗ xưa đang ngồi xếp bằng kia.
Rất tùy ý, không hề dừng lại, không hề do dự, ngang ngược xuất thủ, công kích về địch thủ.
"Xoẹt!"
Chỉ một chưởng thì Liễu Thần đã xuyên thủng bóng người ngồi xếp bằng kia, khiến cho người đó liền tiêu tán.
"Cái gì, chí tôn của Tiên điện lại bị một chưởng đánh cho tan biến!"
"Sao có thể được chứ, dù gì cũng là chí tôn một đời, đánh đâu thắng đó, rất hiếm có đối thủ trong thượng giới này, làm sao sẽ bị một chưởng của người khác xuyên thủng một cách dễ dàng chứ?"
Bóng ảnh kia ngã xuống, tựa như đang phơi thây trong điện đồng vậy.
Những người khác đều dừng lại, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, trong lòng không ngừng hiện lên gợn sóng, chí tôn của Tiên điện lại bị đánh chết như vậy? Tựa như là một cơn mơ vậy!
"Hả?!"
Đột nhiên Liễu Thần giật mình rồi nhanh chóng dừng lại.
Mà vào lúc này, Tiên điện bằng đồng chợt rung mạnh, khí thế kinh khủng ngập tràn, một chiếc quan tài thủy tinh lao tới va thẳng vào Liễu Thần.
"Ầm!"
Hai bên bùng phát ra ánh sáng chói lóa, quan tài lẫn Liễu Thần đều rung bần bật bay ngược ra sau trong điện đồng, hiển nhiên đòn đánh này mạnh mẽ không gì sánh nổi.
Nếu không phải điện đồng chắc chắn, được mệnh danh là chí bảo thượng giới thì nơi đây chắc chắn sẽ bị hủy tới mức chẳng ra hình thù gì rồi, mặc dù như thế thì năng lượng từ trong điện đồng tràn ra ngoài cũng làm cho cả vùng trời nát bấy.
Liễu Thần ổn định lại thân hình mà chiếc quan tài thủy tinh kia lại vang lên tiếng rắc rồi nổ tung, hình thành năng lượng kinh người.
Quan tài thủy tinh nổ tung, từ trong lao ra một ông lão với đầu tóc trắng xóa, da dẻ nhăn nheo, vì duy trì sức sống cho nên tự niêm phong bản thân trong quan tài này.
Ánh mắt của lão tựa như kim đăng, lấp lánh có thần, vô cùng sắc bén tựa như là tia chớp lao tới, sinh khí của người này rất nồng đậm, khí thôn sơn hà, khi bị lão quét trùng thì thân thể như muốn nổ tung.
Dù là Giáo chủ ở nơi này cũng khiếp sợ, cảm thấy lạnh toát thân thể, đây quả là một đại nhân vật siêu cấp.
Lão chính là chí tôn của Tiên điện, bóng đen từng ngồi xếp bằng trước kia cũng là giả, đây mới là chân thân của lão, lúc này vừa mới xuất hiện ở trong điện đồng liền xoay tay phong ấn lại cửa ra vào hòng vây giết Liễu Thần.
Lão toàn lực khống chế món pháp khí này khiến cho nó phát sáng hừng hực, tựa như là một bếp lò đỏ rực đang đốt cháy cửu trùng thiên.
Liễu Thần đang ở trong điện đồng nên gặp phải công kích đáng sợ vô cùng.
"Keeng!"
Liễu Thần xuất thủ, một chưởng vỗ tới đánh về phía cửa điện hòng giết ra ngoài.
"Chư vị, còn đứng ngây người làm gì nữa, hãy trợ giúp tiền bối luyện hóa tên yêu nghiệt, diệt sát nó ngay nơi đây, không nên trì hoãn nữa!" Có người quát lớn, nhắc nhở mọi người đây chính là cơ hội vô cùng hiếm có.
Trong nhất thời, phù văn nổi lên bốn phía, trong thiên địa đâu đâu cũng là ánh sáng lộng lẫy, mây khói dâng trào, chư thiên thần linh đều xuất hiện, dị tượng kinh người.
Giáo chủ khắp nơi đều xuất thủ hòng khóa chặt Liễu Thần, tiêu diệt nó ngay trong điện đồng.
Đáng tiếc, bọn họ đã thất vọng, Liễu Thần dám vào trong thì làm sao sẽ đẩy bản thân vào chỗ chết chứ, trăm ngàn cành cây phát sáng rồi nhanh chóng lao ra, ầm ầm đánh thẳng lên trên điện đồng.
Coong!
Tiếng nổ lớn văng vẳng, cả tòa điện đồng đều nghiêng mạnh rồi bay ngược sang ngang, hướng về đám người đang đánh tới kia.
"Mau tránh!" Có người hét lớn.
Đây chính là một trong Thập Đại Binh Khí, là một món chí bảo, hiện giờ lại nện xuống, cốt văn tỏa mạnh, tuyệt đối có thể giết chết Giáo chủ.
Nhưng cũng có người né chậm một bước nên đã bị đánh thành thịt nát, đối diện với món chí bảo đầy mạnh mẽ đang tỏa ra phù văn dày đặc này thì dù là Giáo chủ bi trúng đồn cũng phải chết.
Chí tôn của Tiên điện biến sắc, người bị nhốt lại này quá mạnh mẽ, trong thời gian ngắn rất khó để luyện hóa, hơn nữa nó còn có thể mượn nhờ bảo cụ của mình để hành động.
Từ từ, bảo cụ này sẽ là của ai? Việc này rất khó nói!
Bởi vì, Liễu Thần vô cùng mạnh mẽ, cưỡng ép điều khiển bảo cụ này như thế thì nói không chừng về sau này rất có thể sẽ luyện hóa hoàn toàn.
Rầm!
Chí tôn của Tiên điện dùng mọi khả năng, triển khai bí pháp, cố gắng kêu gọi điện đồng đồng thời mở ra phong ấn ép Liễu Thần rời khỏi nơi này.
Lão rất sợ, sợ đối phương ở trong này sẽ luyện hóa luôn bảo cụ của mình, khiến cho vật này đổi chủ.
"Cây liễu, ngươi cho rằng mình là vô địch thiên hạ à?" Chí tôn của Tiên điện quát lên.
"Tới đi!" Liễu Thần chỉ nói hai chữ, cũng chẳng nói gì thêm.
Ống tay áo rộng thùng thình phất phới, nó đã vọt tới, đại chiến với vị chí tôn sống lâu năm này.
Trong nháy mắt, bầu trời xé rách, cuồng phong gào thét, mưa máu tầm tã, tia chớp đan dệt, thiên địa đen kịt, tựa như ngày tận thế giáng xuống vậy.
Bọn họ chỉ vừa mới giao thủ mà đã khiến càn khôn xảy ra biến hóa khó lường, vô cùng kinh người.
Đây là cuộc quyết chiến của chí tôn!
Tổ sư của Tiên điện quả thật không hề khiến người khác thất vọng, bảo thuật tầng tầng lớp lớp chống lại Liễu Thần.
"Chặn đứng rồi, chúng ta cũng lên!" Có người hô.
"Chúng ta cùng giết sinh linh Bất Diệt, miễn hắn quấy phá thêm nữa!" Cũng có người kiến nghị.
Trên thực tế, cũng có người giết về phía Thạch Hạo, khiến nơi đây tình thế càng nguy cấp hơn.
"Đúng là đám không biết xấu hổ, nhận lấy cái chết đi!" Sinh linh Bất Diệt quát lớn, hắn vừa bảo vệ Thạch Hạo đang ở bên cạnh của Tề Đạo Lâm vừa chống lại đám người đang công kích tới này.
Trên thực tế, sinh linh Bất Diệt cũng đang không ngừng đại chiến, không ngừng tranh đấu với một số cao thủ và cũng đã giết được vài tên bá chủ.
Trừ hắn ra thì đám Thanh Thiên bằng, Kim Sí đại bằng, thần chủ Khổng Tước cùng với chín đại Giáo chủ của Tiên cổ cũng đang áp trận, thực sự nhân lực cũng không phải ít!
"Muốn giết Hoang thì trước hết phải bước qua xác chúng ta đã!" Chín đại Giáo chủ ra tay, khi bọn họ nhìn thấy Liễu Thần thì liền cảm thấy, sự lựa chọn của mình không hề sai lầm.
"Ầm!"
Sinh linh Bất Diệt một đòn đánh nát cánh tay của một vị Giáo chủ rồi nhanh chóng giết tới.
Ở bên cạnh, Kim Sí đại bằng cùng với Thanh Thiên bằng nửa bước không rời, bọn chúng kề vai sát cánh với thúc tổ của mình nghênh chiến địch thủ.
Chín đại Giáo chủ cùng nhau liên thủ đối địch, ngăn cản những người xông lại.
Thần chủ Khổng Tước là vì báo ân, là vì Liễu Thần nên mới chiến, hắn không ngừng xuất thủ, thần quang năm màu cuộn trào, uy thế đè ép khắp nơi.
Cuộc đại hỗn chiến bắt đầu!
Boong!
Đột nhiên, chuông lớn xuất hiện từ ở nơi xa chợt ngân vang, thân chuông từ nãy giờ cũng không có đánh tới, chữ "Vô" trên thân chuông lấp lánh đạo vận.
Tiếng nổ vang dền, lúc này chuông lớn chợt đập thẳng về phía Liễu Thần.
Đồng thời, chí tôn của Tiên điện cầm tòa điện đồng đã thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay nện về trước.
Hai đại chí bảo, đồng loạt đi tiêu diệt địch!
Tình thế của Liễu Thần chẳng hề lạc quan tí nào, đã gặp phải đối thủ thật sự, mà đối phương lại có binh khí vô thượng tới cỡ này.
"Chư vị, cần gì phải làm lớn như vậy chí, chúng ta mỗi người cùng lùi một bước Biên Hoang đang loạn, cũng không cần phải đánh đấm tiêu hao như vậy."
Nơi xa, một con lão Quy trắng như tuyết lên tiếng, khuyên can mọi người.
Con rùa này đã sống vô cùng lâu năm, là một tỏng những sinh linh có tuổi lớn nhất ở thượng giới này, bối phận của nó cao tới mức đáng sợ cho nên đã thu hút rất nhiều chú ý của các Giáo chủ.
Thế nhưng, mọi người cũng chẳng hề dừng lại.
"Quy huynh, chuyện này cũng không thể dừng lại dễ dàng được, ngươi tốt nhất cứ đứng một bên ngồi xem được là được!" Chí tôn của Tiên điện nói thế.
Đại chiến rất kịch liệt, một chuông một điện cùng nhau cộng hưởng, cùng nhau tiêu diệt về trước.
"Không cần phải nhẹ nhàng êm đẹp gì cả, chỉ có đúng một trận chiến, giết nên một vùng trời thanh bình!" Liễu Thần quát lên.
Người khác đã không ngừng chiến thì nó cũng chẳng hề sợ hãi, đôi bên chém giết tới mức nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa thảm biến.
"Ầm!"
Hàng vạn cành liễu vọt tới, tất cả đều hóa thành màu bạc trắng kèm theo tia điện tựa như là lôi đình đang giáng thế, những phiến lá không ngừng đung đưa tựa như là những con Thiên Phượng đang bay lượn.
Thi thoảng có từng âm thanh thờ cúng cổ xưa truyền ra, tựa như có thể nghe được những lời cầu khẩn và kêu gọi của Tiên dân.
Xa xa, chín đại Giáo chủ chấn động, lẩm bẩm nói: "Đúng là cổ tổ Tế Linh rồi!"
Từ khi nhìn thấy Liễu Thần thì bọn họ vô cùng chấn động, hiện tại nghe được những âm thanh thờ cúng này thì càng khó mà bình tĩnh hơn, cam nguyện cùng chinh chiến cùng liều chết với Liễu Thần.
"Xoẹt!"
Một cành liễu xẹt qua sát bên cạnh tai của chí tôn Tiên điện, nó mang theo máu tươi lao vút ra sau, thiếu chút nữa đã cắt lìa đầu của lão!
Coong!
Chuông lớn lại ngân vang, chiếc chuông hùng vĩ kia lao tới, trợ giúp chí tôn Tiên điện hóa giải tình thế nguy cấp.
Liễu Thần liên tục đánh những đòn toàn lực lên trên thành chuông khiến nó tựa như lõm vào trong.
"Xoẹt!"
Bảo quang ngút trời, chữ "Vô" trên thân chuông tỏa ra pháp tắc kỳ dị tựa như có thể khiến vạn vật trở thành hư vô, làm tiêu tan toàn bộ những vật chất hữu hình.
Liễu Thần bị áo nghĩa của chữ "Vô" bao phủ khiến cả người nó chấn động, thế nhưng lại rất nhanh chóng tỉnh táo lại, cơ thể xuất hiện hàng loạt những đồ án và phù văn, đây là những dấu tích từ việc thờ cúng tạo thành.
"Keeng!"
Liễu Thần chấn rung chuông lớn, áo nghĩa của chữ "Vô" không cách nào thương tổn tới bản thân nữa.
Bên cạnh chuông lớn xuất hiện một bóng người, người này đang điều khuyển chiếc chuông này lần nữa đánh tới.
Lần này, một chỗ tối tăm trên thân chuông lớn xuất hiện một chữ khác và phát ra ánh hào quang rực rỡ.
Ai cũng biết nơi đó xuất hiện thêm một chữ nữa thế nhưng rất khó nhìn và hiểu được.
Hiện giờ, chữ thứ hai lại tự động hiện lên!
Đó là một chữ cổ: Chung*!
(*): Chuông.
Đương nhiên, cũng chỉ có thể dựa vào những dấu hiệu để suy ra ý nghĩa của nó.
Hai chữ này ghép lại là: Vô Chung!
"Chiếc chuông Vô Chung?" Có người bật thốt lên, đã từng có người khai quật ra một di tích cổ và từng nghe nói về cái tên ấy, nó không phải vật của kỷ nguyên này.
"Sớm đã suy đoán ra thế nhưng không ngờ lại là sự thật, nó lại là chuông Vô Chung!"
Khi chữ "Chung" tỏa ra hào quang kỳ dị thì làm cho Liễu Thần lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào.
Nên biết, chiếc chuông này đã bị hư hao, cũng không phải là bảo cụ hoàn mỹ, thế nhưng lại có uy năng mạnh như thế.
"Vô Chung? Lưu giữ rất nhiều bí mật, có lời đồn nói rằng, Vô Chung không hề đại biểu cho toàn bộ Đạo của mình, mà cần phải ngộ ra áo nghĩa của "Thủy*"!"
(*): Sơ khai.
Ầm!
Bên trong Tiên điện, bóng người đang ngồi xếp bằng kia kết ấn, nơi đó lao ra một con Bất Tử điểu chín đầu lao về phía Liễu Thần.
Liễu Thần đã bước một chân vào trong Tiên điện nên lúc này giơ tay, ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi, một bàn tay lấp lánh dịu dàng chém về trước.
Bụp!
Con chim chín đấu kia bị chém trúng, chín cái đầu rơi lả chả.
Vốn, con chim chín đầu này do cốt văn hóa thành, là biểu hiện của một môn đại thần thông thế nhưng hiện giờ lại bị Liễu Thần chém thành không, nhanh chóng tan rã.
Mọi người biến sắc, ai cũng cảm thấy nó mạnh mẽ tới thái quá, khó mà tin nổi.
"Ầm ầm!"
Hai chân Liễu Thần đã bước vào trong Tiên điện, quả nhiên đã giết thẳng vào trong, ngông cuồng vô cùng.
Điện đồng chấn động, vách đồng phát sáng, phù văn vô số tựa như là những đóa hoa đầy yêu diễm đang vương vãi hào quang.
Những ánh sáng này đều là quy tắc, là trật tự biến thành, lúc này toàn bộ đều tập trung về phía Liễu Thần hòng ngăn cản nó tiến vào trong.
Liễu Thần hét lớn một tiếng, toàn thân hiện lên ráng lành rồi hàng trăm hàng ngàn xích thần vàng lao tới, tất cả đều đánh lên trên thành đồng khiến cho cả tòa điện cổ này rung bần bật không thôi.
Nó đã chặn lại công kích này và cất bước đi vào trong, tiếp đó giơ tay đánh về trước hòng đánh bại bóng người cỗ xưa đang ngồi xếp bằng kia.
Rất tùy ý, không hề dừng lại, không hề do dự, ngang ngược xuất thủ, công kích về địch thủ.
"Xoẹt!"
Chỉ một chưởng thì Liễu Thần đã xuyên thủng bóng người ngồi xếp bằng kia, khiến cho người đó liền tiêu tán.
"Cái gì, chí tôn của Tiên điện lại bị một chưởng đánh cho tan biến!"
"Sao có thể được chứ, dù gì cũng là chí tôn một đời, đánh đâu thắng đó, rất hiếm có đối thủ trong thượng giới này, làm sao sẽ bị một chưởng của người khác xuyên thủng một cách dễ dàng chứ?"
Bóng ảnh kia ngã xuống, tựa như đang phơi thây trong điện đồng vậy.
Những người khác đều dừng lại, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, trong lòng không ngừng hiện lên gợn sóng, chí tôn của Tiên điện lại bị đánh chết như vậy? Tựa như là một cơn mơ vậy!
"Hả?!"
Đột nhiên Liễu Thần giật mình rồi nhanh chóng dừng lại.
Mà vào lúc này, Tiên điện bằng đồng chợt rung mạnh, khí thế kinh khủng ngập tràn, một chiếc quan tài thủy tinh lao tới va thẳng vào Liễu Thần.
"Ầm!"
Hai bên bùng phát ra ánh sáng chói lóa, quan tài lẫn Liễu Thần đều rung bần bật bay ngược ra sau trong điện đồng, hiển nhiên đòn đánh này mạnh mẽ không gì sánh nổi.
Nếu không phải điện đồng chắc chắn, được mệnh danh là chí bảo thượng giới thì nơi đây chắc chắn sẽ bị hủy tới mức chẳng ra hình thù gì rồi, mặc dù như thế thì năng lượng từ trong điện đồng tràn ra ngoài cũng làm cho cả vùng trời nát bấy.
Liễu Thần ổn định lại thân hình mà chiếc quan tài thủy tinh kia lại vang lên tiếng rắc rồi nổ tung, hình thành năng lượng kinh người.
Quan tài thủy tinh nổ tung, từ trong lao ra một ông lão với đầu tóc trắng xóa, da dẻ nhăn nheo, vì duy trì sức sống cho nên tự niêm phong bản thân trong quan tài này.
Ánh mắt của lão tựa như kim đăng, lấp lánh có thần, vô cùng sắc bén tựa như là tia chớp lao tới, sinh khí của người này rất nồng đậm, khí thôn sơn hà, khi bị lão quét trùng thì thân thể như muốn nổ tung.
Dù là Giáo chủ ở nơi này cũng khiếp sợ, cảm thấy lạnh toát thân thể, đây quả là một đại nhân vật siêu cấp.
Lão chính là chí tôn của Tiên điện, bóng đen từng ngồi xếp bằng trước kia cũng là giả, đây mới là chân thân của lão, lúc này vừa mới xuất hiện ở trong điện đồng liền xoay tay phong ấn lại cửa ra vào hòng vây giết Liễu Thần.
Lão toàn lực khống chế món pháp khí này khiến cho nó phát sáng hừng hực, tựa như là một bếp lò đỏ rực đang đốt cháy cửu trùng thiên.
Liễu Thần đang ở trong điện đồng nên gặp phải công kích đáng sợ vô cùng.
"Keeng!"
Liễu Thần xuất thủ, một chưởng vỗ tới đánh về phía cửa điện hòng giết ra ngoài.
"Chư vị, còn đứng ngây người làm gì nữa, hãy trợ giúp tiền bối luyện hóa tên yêu nghiệt, diệt sát nó ngay nơi đây, không nên trì hoãn nữa!" Có người quát lớn, nhắc nhở mọi người đây chính là cơ hội vô cùng hiếm có.
Trong nhất thời, phù văn nổi lên bốn phía, trong thiên địa đâu đâu cũng là ánh sáng lộng lẫy, mây khói dâng trào, chư thiên thần linh đều xuất hiện, dị tượng kinh người.
Giáo chủ khắp nơi đều xuất thủ hòng khóa chặt Liễu Thần, tiêu diệt nó ngay trong điện đồng.
Đáng tiếc, bọn họ đã thất vọng, Liễu Thần dám vào trong thì làm sao sẽ đẩy bản thân vào chỗ chết chứ, trăm ngàn cành cây phát sáng rồi nhanh chóng lao ra, ầm ầm đánh thẳng lên trên điện đồng.
Coong!
Tiếng nổ lớn văng vẳng, cả tòa điện đồng đều nghiêng mạnh rồi bay ngược sang ngang, hướng về đám người đang đánh tới kia.
"Mau tránh!" Có người hét lớn.
Đây chính là một trong Thập Đại Binh Khí, là một món chí bảo, hiện giờ lại nện xuống, cốt văn tỏa mạnh, tuyệt đối có thể giết chết Giáo chủ.
Nhưng cũng có người né chậm một bước nên đã bị đánh thành thịt nát, đối diện với món chí bảo đầy mạnh mẽ đang tỏa ra phù văn dày đặc này thì dù là Giáo chủ bi trúng đồn cũng phải chết.
Chí tôn của Tiên điện biến sắc, người bị nhốt lại này quá mạnh mẽ, trong thời gian ngắn rất khó để luyện hóa, hơn nữa nó còn có thể mượn nhờ bảo cụ của mình để hành động.
Từ từ, bảo cụ này sẽ là của ai? Việc này rất khó nói!
Bởi vì, Liễu Thần vô cùng mạnh mẽ, cưỡng ép điều khiển bảo cụ này như thế thì nói không chừng về sau này rất có thể sẽ luyện hóa hoàn toàn.
Rầm!
Chí tôn của Tiên điện dùng mọi khả năng, triển khai bí pháp, cố gắng kêu gọi điện đồng đồng thời mở ra phong ấn ép Liễu Thần rời khỏi nơi này.
Lão rất sợ, sợ đối phương ở trong này sẽ luyện hóa luôn bảo cụ của mình, khiến cho vật này đổi chủ.
"Cây liễu, ngươi cho rằng mình là vô địch thiên hạ à?" Chí tôn của Tiên điện quát lên.
"Tới đi!" Liễu Thần chỉ nói hai chữ, cũng chẳng nói gì thêm.
Ống tay áo rộng thùng thình phất phới, nó đã vọt tới, đại chiến với vị chí tôn sống lâu năm này.
Trong nháy mắt, bầu trời xé rách, cuồng phong gào thét, mưa máu tầm tã, tia chớp đan dệt, thiên địa đen kịt, tựa như ngày tận thế giáng xuống vậy.
Bọn họ chỉ vừa mới giao thủ mà đã khiến càn khôn xảy ra biến hóa khó lường, vô cùng kinh người.
Đây là cuộc quyết chiến của chí tôn!
Tổ sư của Tiên điện quả thật không hề khiến người khác thất vọng, bảo thuật tầng tầng lớp lớp chống lại Liễu Thần.
"Chặn đứng rồi, chúng ta cũng lên!" Có người hô.
"Chúng ta cùng giết sinh linh Bất Diệt, miễn hắn quấy phá thêm nữa!" Cũng có người kiến nghị.
Trên thực tế, cũng có người giết về phía Thạch Hạo, khiến nơi đây tình thế càng nguy cấp hơn.
"Đúng là đám không biết xấu hổ, nhận lấy cái chết đi!" Sinh linh Bất Diệt quát lớn, hắn vừa bảo vệ Thạch Hạo đang ở bên cạnh của Tề Đạo Lâm vừa chống lại đám người đang công kích tới này.
Trên thực tế, sinh linh Bất Diệt cũng đang không ngừng đại chiến, không ngừng tranh đấu với một số cao thủ và cũng đã giết được vài tên bá chủ.
Trừ hắn ra thì đám Thanh Thiên bằng, Kim Sí đại bằng, thần chủ Khổng Tước cùng với chín đại Giáo chủ của Tiên cổ cũng đang áp trận, thực sự nhân lực cũng không phải ít!
"Muốn giết Hoang thì trước hết phải bước qua xác chúng ta đã!" Chín đại Giáo chủ ra tay, khi bọn họ nhìn thấy Liễu Thần thì liền cảm thấy, sự lựa chọn của mình không hề sai lầm.
"Ầm!"
Sinh linh Bất Diệt một đòn đánh nát cánh tay của một vị Giáo chủ rồi nhanh chóng giết tới.
Ở bên cạnh, Kim Sí đại bằng cùng với Thanh Thiên bằng nửa bước không rời, bọn chúng kề vai sát cánh với thúc tổ của mình nghênh chiến địch thủ.
Chín đại Giáo chủ cùng nhau liên thủ đối địch, ngăn cản những người xông lại.
Thần chủ Khổng Tước là vì báo ân, là vì Liễu Thần nên mới chiến, hắn không ngừng xuất thủ, thần quang năm màu cuộn trào, uy thế đè ép khắp nơi.
Cuộc đại hỗn chiến bắt đầu!
Boong!
Đột nhiên, chuông lớn xuất hiện từ ở nơi xa chợt ngân vang, thân chuông từ nãy giờ cũng không có đánh tới, chữ "Vô" trên thân chuông lấp lánh đạo vận.
Tiếng nổ vang dền, lúc này chuông lớn chợt đập thẳng về phía Liễu Thần.
Đồng thời, chí tôn của Tiên điện cầm tòa điện đồng đã thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay nện về trước.
Hai đại chí bảo, đồng loạt đi tiêu diệt địch!
Tình thế của Liễu Thần chẳng hề lạc quan tí nào, đã gặp phải đối thủ thật sự, mà đối phương lại có binh khí vô thượng tới cỡ này.
"Chư vị, cần gì phải làm lớn như vậy chí, chúng ta mỗi người cùng lùi một bước Biên Hoang đang loạn, cũng không cần phải đánh đấm tiêu hao như vậy."
Nơi xa, một con lão Quy trắng như tuyết lên tiếng, khuyên can mọi người.
Con rùa này đã sống vô cùng lâu năm, là một tỏng những sinh linh có tuổi lớn nhất ở thượng giới này, bối phận của nó cao tới mức đáng sợ cho nên đã thu hút rất nhiều chú ý của các Giáo chủ.
Thế nhưng, mọi người cũng chẳng hề dừng lại.
"Quy huynh, chuyện này cũng không thể dừng lại dễ dàng được, ngươi tốt nhất cứ đứng một bên ngồi xem được là được!" Chí tôn của Tiên điện nói thế.
Đại chiến rất kịch liệt, một chuông một điện cùng nhau cộng hưởng, cùng nhau tiêu diệt về trước.
"Không cần phải nhẹ nhàng êm đẹp gì cả, chỉ có đúng một trận chiến, giết nên một vùng trời thanh bình!" Liễu Thần quát lên.
Người khác đã không ngừng chiến thì nó cũng chẳng hề sợ hãi, đôi bên chém giết tới mức nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa thảm biến.
"Ầm!"
Hàng vạn cành liễu vọt tới, tất cả đều hóa thành màu bạc trắng kèm theo tia điện tựa như là lôi đình đang giáng thế, những phiến lá không ngừng đung đưa tựa như là những con Thiên Phượng đang bay lượn.
Thi thoảng có từng âm thanh thờ cúng cổ xưa truyền ra, tựa như có thể nghe được những lời cầu khẩn và kêu gọi của Tiên dân.
Xa xa, chín đại Giáo chủ chấn động, lẩm bẩm nói: "Đúng là cổ tổ Tế Linh rồi!"
Từ khi nhìn thấy Liễu Thần thì bọn họ vô cùng chấn động, hiện tại nghe được những âm thanh thờ cúng này thì càng khó mà bình tĩnh hơn, cam nguyện cùng chinh chiến cùng liều chết với Liễu Thần.
"Xoẹt!"
Một cành liễu xẹt qua sát bên cạnh tai của chí tôn Tiên điện, nó mang theo máu tươi lao vút ra sau, thiếu chút nữa đã cắt lìa đầu của lão!
Coong!
Chuông lớn lại ngân vang, chiếc chuông hùng vĩ kia lao tới, trợ giúp chí tôn Tiên điện hóa giải tình thế nguy cấp.
Liễu Thần liên tục đánh những đòn toàn lực lên trên thành chuông khiến nó tựa như lõm vào trong.
"Xoẹt!"
Bảo quang ngút trời, chữ "Vô" trên thân chuông tỏa ra pháp tắc kỳ dị tựa như có thể khiến vạn vật trở thành hư vô, làm tiêu tan toàn bộ những vật chất hữu hình.
Liễu Thần bị áo nghĩa của chữ "Vô" bao phủ khiến cả người nó chấn động, thế nhưng lại rất nhanh chóng tỉnh táo lại, cơ thể xuất hiện hàng loạt những đồ án và phù văn, đây là những dấu tích từ việc thờ cúng tạo thành.
"Keeng!"
Liễu Thần chấn rung chuông lớn, áo nghĩa của chữ "Vô" không cách nào thương tổn tới bản thân nữa.
Bên cạnh chuông lớn xuất hiện một bóng người, người này đang điều khuyển chiếc chuông này lần nữa đánh tới.
Lần này, một chỗ tối tăm trên thân chuông lớn xuất hiện một chữ khác và phát ra ánh hào quang rực rỡ.
Ai cũng biết nơi đó xuất hiện thêm một chữ nữa thế nhưng rất khó nhìn và hiểu được.
Hiện giờ, chữ thứ hai lại tự động hiện lên!
Đó là một chữ cổ: Chung*!
(*): Chuông.
Đương nhiên, cũng chỉ có thể dựa vào những dấu hiệu để suy ra ý nghĩa của nó.
Hai chữ này ghép lại là: Vô Chung!
"Chiếc chuông Vô Chung?" Có người bật thốt lên, đã từng có người khai quật ra một di tích cổ và từng nghe nói về cái tên ấy, nó không phải vật của kỷ nguyên này.
"Sớm đã suy đoán ra thế nhưng không ngờ lại là sự thật, nó lại là chuông Vô Chung!"
Khi chữ "Chung" tỏa ra hào quang kỳ dị thì làm cho Liễu Thần lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào.
Nên biết, chiếc chuông này đã bị hư hao, cũng không phải là bảo cụ hoàn mỹ, thế nhưng lại có uy năng mạnh như thế.
"Vô Chung? Lưu giữ rất nhiều bí mật, có lời đồn nói rằng, Vô Chung không hề đại biểu cho toàn bộ Đạo của mình, mà cần phải ngộ ra áo nghĩa của "Thủy*"!"
(*): Sơ khai.