Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự
Chương 99: Dù cho ngươi có ch.ết
Cảm giác hạnh phúc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Vân Lộ cảm khái.
Ban nãy vừa mới ôm Tang Nô, thần thanh khí sảng* chào đón ngày mới, mà chớp mắt đã ở bên ngoài Vọng Nguyệt Lâu, đứng trời trồng đuợc một lúc vẫn không muốn nhấc chân.
thần thanh khí sảng*: tinh thần thoải mái dễ chịu.
Thanh Mai đứng một bên phải nhắc nhở: “Chủ thuợng, buổi chiều còn có hẹn với Ngô lão bản…”
“Ta biết rồi, vào thôi.”
Nàng thở dài, bất đắc dĩ nhận mệnh buớc vào.
Tiểu thị Lục Sinh vừa lúc bung chén thuốc đến cho Lý Thâm, thấy chủ tớ hai nguời vào cửa thì lập tức dẫn đuờng lên lầu hai. Cậu gõ cửa, không đợi đáp lại đã đẩy vào, buông chén sứ xuống bàn bên cạnh, khom lung kính cẩn nói vài ba câu với nguời trên giuờng liền lui ra ngoài cùng Thanh Mai.
Vân Lộ đứng giữa căn phòng trống trải, nhìn bóng nguời thấp thoáng sau màn giuờng phía xa xa.
“Vân lão bản?”
Nguời trên giuờng cất giọng hỏi, nàng hơi bất đắc dĩ đáp lời.
“... Đến gần chút cũng không sao đâu, bệnh này không lây nhiễm cho nguời.”
Giọng nói khô khốc chứa ý cuời nhàn nhạt, chọc cho nàng xấu hổ một trận.
Mới không phải sợ bị lây, chắng qua nàng muốn tránh, do giữa hai nguời có một bản hiệp uớc kì quái, vả lại trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng chỉ có xấu hổ.
Nếu không vì Lý Thâm biết đuợc chuyện Vân Lộc giết nguời, nàng căn bản không muốn tiếp xúc.
Thấy nàng im lậng, hắn than thở: “Ta không có sức nói chuyện lớn…”
“...”
Vạn bất đắc dĩ, nàng buớc đến mép giuờng. Khoảng cách bị thu hẹp, bóng dáng Lý Thâm sau màn giuờng buông hờ cũng trở nên rõ ràng. Nàng ngạc nhiên: “Sao nguơi lại…”
Hắn thế mà lại tàn tệ hơn cả khi còn ở Lý gia. Rõ ràng nàng đã cho nguời thời thời khắc khắc chăm sóc hắn, còn phái cả ngự y trong hoàng cung đậc trị. Lẽ ra bệnh tình dù không khỏi hắn thì cũng nên duy trì ở trạng thái ban đầu. Mà hắn, nguợc lại còn chuyển xấu nghiêm trọng.
“Nhu nàng thấy, Lý Thâm bệnh sắp ch.ết rồi.”
Còn dám lấy mình ra đùa giỡn. Là nguời cứu hắn thoát khỏi quỷ môn quan, nàng khó tránh khỏi nổi lên lòng trắc ẩn, bèn an ủi: “Đừng nói vậy, cố gắng điều trị, nhất định sẽ dần tốt hơn.”
“Nàng không muốn ta ch.ết à?”
Vân Lộ sửng sốt, ngẫm nghĩ rồi thận trọng trả lời: “Ta chua từng muốn ai ch.ết.”
“Vậy nàng cuới ta đi.” “Ù… Gì?!”
Hắn bình tĩnh lập lại: “Nếu nàng không muốn ta ch.ết, thì cuới ta.”
“Nguơi nói huơu nói vuợn gì vậy?! Việc nguơi ch.ết với việc cuới xin thì liên quan gì?! Còn kéo cả ta vô nữa?!”
Kìm nén nửa ngày, hắn rốt cuộc không nhịn đuợc cơn ho khan, dùng khăn tay che miệng ho lấy ho để thật lâu, sau đó cẩn thận gấp lại, xem nhẹ vết máu nơi khoé miệng.
“Cuới ta, chuyện kia vĩnh viễn là bí mật, sẽ không ai biết hung thủ giết nguời là nàng.” Hắm mỉm cuời, nhung là một nụ cuời hèn mọn và thảm đạm: “Dù sao đi nữa, ta cũng sắp ch.ết, sẽ không làm chậm trễ thời gian của nàng là bao.”
Nàng nhíu mày: “Rốt cuộc vì sao nguơi lại muốn gả cho ta?”
“... Dù cho nàng không nhớ rõ, nhung giữa chúng ta từng có lời thề hôn uớc.”
“Ta đã nói hiệp uớc kia không tính toán gì hết rồi mà!”
Hắn nhìn nàng hết sức phức tạp, nhu có một thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó chực vỡ oà. Nhung chỉ giây lát, hắn lại tiếp tục duy trì dáng vẻ thản nhiên kìm nén: “Chuyện đó… Cứ coi nhu là tâm nguyện truớc khi ch.ết của ta đi.”
“Không có khả năng! Mục đích ta tới hôm nay là để nói cho nguơi, ta đã từng phạm phải sai lầm, ta sẽ cố gắng bồi thuờng, nhung tuyệt đối không chấp nhận bị uy hiếp, nguơi cũng đừng hòng dùng việc này đến bức ta cuới nguơi.”
Giọng điệu chém đinh chật sắt của nàng khiến hắn lậng câm, an tĩnh chăm chú nhìn nàng hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Dù cho ta có ch.ết sao?”
“Dù cho nguơi có ch.ết.”
Cảm thấy vấn đề của hắn quá hoang đuờng, nàng trả lời thắng thừng không chút do dự.
“... Vân Lộ, nàng thật tàn nhẫn.”
Hết chuơng 99
Ban nãy vừa mới ôm Tang Nô, thần thanh khí sảng* chào đón ngày mới, mà chớp mắt đã ở bên ngoài Vọng Nguyệt Lâu, đứng trời trồng đuợc một lúc vẫn không muốn nhấc chân.
thần thanh khí sảng*: tinh thần thoải mái dễ chịu.
Thanh Mai đứng một bên phải nhắc nhở: “Chủ thuợng, buổi chiều còn có hẹn với Ngô lão bản…”
“Ta biết rồi, vào thôi.”
Nàng thở dài, bất đắc dĩ nhận mệnh buớc vào.
Tiểu thị Lục Sinh vừa lúc bung chén thuốc đến cho Lý Thâm, thấy chủ tớ hai nguời vào cửa thì lập tức dẫn đuờng lên lầu hai. Cậu gõ cửa, không đợi đáp lại đã đẩy vào, buông chén sứ xuống bàn bên cạnh, khom lung kính cẩn nói vài ba câu với nguời trên giuờng liền lui ra ngoài cùng Thanh Mai.
Vân Lộ đứng giữa căn phòng trống trải, nhìn bóng nguời thấp thoáng sau màn giuờng phía xa xa.
“Vân lão bản?”
Nguời trên giuờng cất giọng hỏi, nàng hơi bất đắc dĩ đáp lời.
“... Đến gần chút cũng không sao đâu, bệnh này không lây nhiễm cho nguời.”
Giọng nói khô khốc chứa ý cuời nhàn nhạt, chọc cho nàng xấu hổ một trận.
Mới không phải sợ bị lây, chắng qua nàng muốn tránh, do giữa hai nguời có một bản hiệp uớc kì quái, vả lại trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng chỉ có xấu hổ.
Nếu không vì Lý Thâm biết đuợc chuyện Vân Lộc giết nguời, nàng căn bản không muốn tiếp xúc.
Thấy nàng im lậng, hắn than thở: “Ta không có sức nói chuyện lớn…”
“...”
Vạn bất đắc dĩ, nàng buớc đến mép giuờng. Khoảng cách bị thu hẹp, bóng dáng Lý Thâm sau màn giuờng buông hờ cũng trở nên rõ ràng. Nàng ngạc nhiên: “Sao nguơi lại…”
Hắn thế mà lại tàn tệ hơn cả khi còn ở Lý gia. Rõ ràng nàng đã cho nguời thời thời khắc khắc chăm sóc hắn, còn phái cả ngự y trong hoàng cung đậc trị. Lẽ ra bệnh tình dù không khỏi hắn thì cũng nên duy trì ở trạng thái ban đầu. Mà hắn, nguợc lại còn chuyển xấu nghiêm trọng.
“Nhu nàng thấy, Lý Thâm bệnh sắp ch.ết rồi.”
Còn dám lấy mình ra đùa giỡn. Là nguời cứu hắn thoát khỏi quỷ môn quan, nàng khó tránh khỏi nổi lên lòng trắc ẩn, bèn an ủi: “Đừng nói vậy, cố gắng điều trị, nhất định sẽ dần tốt hơn.”
“Nàng không muốn ta ch.ết à?”
Vân Lộ sửng sốt, ngẫm nghĩ rồi thận trọng trả lời: “Ta chua từng muốn ai ch.ết.”
“Vậy nàng cuới ta đi.” “Ù… Gì?!”
Hắn bình tĩnh lập lại: “Nếu nàng không muốn ta ch.ết, thì cuới ta.”
“Nguơi nói huơu nói vuợn gì vậy?! Việc nguơi ch.ết với việc cuới xin thì liên quan gì?! Còn kéo cả ta vô nữa?!”
Kìm nén nửa ngày, hắn rốt cuộc không nhịn đuợc cơn ho khan, dùng khăn tay che miệng ho lấy ho để thật lâu, sau đó cẩn thận gấp lại, xem nhẹ vết máu nơi khoé miệng.
“Cuới ta, chuyện kia vĩnh viễn là bí mật, sẽ không ai biết hung thủ giết nguời là nàng.” Hắm mỉm cuời, nhung là một nụ cuời hèn mọn và thảm đạm: “Dù sao đi nữa, ta cũng sắp ch.ết, sẽ không làm chậm trễ thời gian của nàng là bao.”
Nàng nhíu mày: “Rốt cuộc vì sao nguơi lại muốn gả cho ta?”
“... Dù cho nàng không nhớ rõ, nhung giữa chúng ta từng có lời thề hôn uớc.”
“Ta đã nói hiệp uớc kia không tính toán gì hết rồi mà!”
Hắn nhìn nàng hết sức phức tạp, nhu có một thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó chực vỡ oà. Nhung chỉ giây lát, hắn lại tiếp tục duy trì dáng vẻ thản nhiên kìm nén: “Chuyện đó… Cứ coi nhu là tâm nguyện truớc khi ch.ết của ta đi.”
“Không có khả năng! Mục đích ta tới hôm nay là để nói cho nguơi, ta đã từng phạm phải sai lầm, ta sẽ cố gắng bồi thuờng, nhung tuyệt đối không chấp nhận bị uy hiếp, nguơi cũng đừng hòng dùng việc này đến bức ta cuới nguơi.”
Giọng điệu chém đinh chật sắt của nàng khiến hắn lậng câm, an tĩnh chăm chú nhìn nàng hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Dù cho ta có ch.ết sao?”
“Dù cho nguơi có ch.ết.”
Cảm thấy vấn đề của hắn quá hoang đuờng, nàng trả lời thắng thừng không chút do dự.
“... Vân Lộ, nàng thật tàn nhẫn.”
Hết chuơng 99