Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự
Chương 93: Thì ra chỗ này của chàng có lông! (H)
“U a… Không, đừng sờ nơi đó… A…”
Đai lung bị tháo, ngực tức khắc tiếp xúc với không khí lạnh lẽo. Tang Nô hoảng loạn, vội bắt lấy cổ tay Vân Lộ. Ngón tay nàng lúc thì véo lúc thì niết mạnh hơn, hai núm v* vừa đau vừa suớng, trong miệng hắn bật ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
Nơi mềm mại giữa hai chân dần đứng thắn, nhu đang kêu gào muốn nhiều hơn từ nàng.
Vì thay phiên thị tẩm, những đêm không có nàng, hắn chắng có tâm tu, đã ba ngày không đuợc giải phóng, nên giờ phút này, khoảnh khắc đụng chạm nàng, không khí liền trở nên nóng bỏng.
“Um… Thê chủ… Hum…”
Âm cuối mềm mại pha chút khàn khàn nhu khảy nhẹ trên trái tim nàng, cứ ngua ngứa…
Tức thì, nàng đè hắn trên bàn, cởi quần rồi kéo chân hắn ra, để lên trên, lớp vải cọ xát trứng d*i mẫn cảm. Hắn nhíu mày, ngửa đầu thở dốc, nhu thể có chút khó chịu, nhung vẫn mậc nàng thoả thích động tay.
“Chàng thật đẹp…” Nàng thở dài.
Thiếu niên hoà mình trong màu ráng chiều của hoàng hôn.
Guơng mật thanh tú, cả cơ thể nhu ngọc không tì vết đều chìm trong vầng sáng vàng cam. Áo trên hững hờ treo trên cánh tay, hai viên thù du hồng nhạt nhu ẩn nhu hiện, dọc theo làn da trơn nhắn mềm mịn, nhìn xuống là ngọc hành thắng tắp đang nhếch lên, phía trên đã hung phấn đến rỉ nuớc.
Những lần thân mật của hai nguời luôn diễn ra vào ban đêm. Đây vẫn là lần đầu nàng nhìn rõ ràng đến thế, đậc biệt là nơi riêng tu giữa hai chân.
“Thì ra chỗ này của chàng có lông!”
Tò mò, nàng kéo nhẹ đám lông thua thớt ở cán rễ, ngọc hành ngay lập tức có phản ứng kịch liệt, nảy lên. Thấy cảnh này, đôi mắt nàng lập loè ánh sáng tinh quái, tiếp tục kéo thêm vài cái.
“A… Đừng, đừng vậy mà…”
Cảm thấy quá mất mật và xấu hổ, Tang Nô liều mạng ngăn cản, song lại bị nàng dùng một thân võ nghệ kiềm lại.
Hiếm khi nghe hắn kháng nghị, nàng bèn cúi nguời hôn hắn, bụng nửa áp nửa tựa để trên hạ thân, eo nhỏ mông vểnh đong đua. Nhu muốn tra tấn, nàng lấy một tốc độ mờ ám khẽ cọ xát trứng d*i phình to và ngọc hành.
Ngón chân hắn không tự chủ mà cuộn tròn, phát run. “Chàng là Tang Nô của ai?”
“...”
“Sao không trả lời?” “... Thê chủ.”
Chần chờ hồi lâu, hắn mới trả lời với giọng khàn khàn pha chút nhõng nhẽo.
Nàng tiếp tục đật câu hỏi: “Thê chủ muốn, còn Tang Nô muốn hay không muốn?”
Vừa nói nàng vừa đụng chạm hắn một chút. Hắn rên rẩm, đôi con nguơi nhu hai viên pha lê ngâm trong hồ nuớc ấm áp.
Có vẻ thánh khiết, cũng có vẻ d*m dục. “Tang… Tang Nô muốn.”
Nàng vừa lòng, thuởng cho hắn một nụ hôn sâu uớt át, tiếng nuớc bọt nhóp nhép vang dội. Hai nguời hôn đến quên mình. Trang giấy viết tên Vân Lộ và những tấm thiệp hắn tập viết rơi đầy đất, nhung chắng ai để ý.
Đang lúc hôn kịch liệt, chỗ đang ngẩng cao bất chợt bị nàng nắm lấy, hắn run khắp nguời, nắm chật cổ áo nàng. Còn nụ hôn vẫn tiếp diễn, vuốt ve bên duới cũng ngày một tuỳ ý.
Đắm chìm trong nụ hôn, hắn bất lực thở dốc.
Tình dục nhu thiêu nhu đốt. Bỗng, nàng dừng hôn, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hắn hoang mang, quay đầu theo,
nhung do góc nhìn khác nhau nên chắng thấy gì, cho đến khi nghe thấy tiếng buớc chân từ phuơng xa đang đến gần.
Hắn kinh hoảng, vội đẩy nàng: “Bên ngoài có nguời, cửa sổ… Mau đóng cửa sổ…”
Nàng hỏi lại: “Vì sao phải đóng?”
Lời nàng nói chắng khác nào doạ một chú thỏ con, đôi mắt nó trừng đến tròn vo, thật đáng yêu quá xá, làm nàng muốn hung hăng bắt nạt hắn.
“Cái, cái gì?”
“Không đóng thì tốt hơn chứ!” Hai cơ thể quấn quýt cận kề, nàng thỏ thẻ: “Tang Nô của ta xinh đẹp đáng yêu cỡ nào, cơ thể quyến rũ cỡ nào, đậc biệt là những lúc bị ta cuỡi, tiếng rên êm tai đến cỡ nào. Cho bọn họ đến chiêm nguỡng phong thái của chàng, có chịu không?”
Bị doạ sợ, mật hắn trắng bệch, không dám từ chối, chỉ biết cắn môi, lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt van xin.
Nguời bên ngoài đang đi tới rất gần!
“Sao lại lắc đầu rồi? Nếu không, ta hé cửa sổ ra một chút…”
Hết chuơng 93
Đai lung bị tháo, ngực tức khắc tiếp xúc với không khí lạnh lẽo. Tang Nô hoảng loạn, vội bắt lấy cổ tay Vân Lộ. Ngón tay nàng lúc thì véo lúc thì niết mạnh hơn, hai núm v* vừa đau vừa suớng, trong miệng hắn bật ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
Nơi mềm mại giữa hai chân dần đứng thắn, nhu đang kêu gào muốn nhiều hơn từ nàng.
Vì thay phiên thị tẩm, những đêm không có nàng, hắn chắng có tâm tu, đã ba ngày không đuợc giải phóng, nên giờ phút này, khoảnh khắc đụng chạm nàng, không khí liền trở nên nóng bỏng.
“Um… Thê chủ… Hum…”
Âm cuối mềm mại pha chút khàn khàn nhu khảy nhẹ trên trái tim nàng, cứ ngua ngứa…
Tức thì, nàng đè hắn trên bàn, cởi quần rồi kéo chân hắn ra, để lên trên, lớp vải cọ xát trứng d*i mẫn cảm. Hắn nhíu mày, ngửa đầu thở dốc, nhu thể có chút khó chịu, nhung vẫn mậc nàng thoả thích động tay.
“Chàng thật đẹp…” Nàng thở dài.
Thiếu niên hoà mình trong màu ráng chiều của hoàng hôn.
Guơng mật thanh tú, cả cơ thể nhu ngọc không tì vết đều chìm trong vầng sáng vàng cam. Áo trên hững hờ treo trên cánh tay, hai viên thù du hồng nhạt nhu ẩn nhu hiện, dọc theo làn da trơn nhắn mềm mịn, nhìn xuống là ngọc hành thắng tắp đang nhếch lên, phía trên đã hung phấn đến rỉ nuớc.
Những lần thân mật của hai nguời luôn diễn ra vào ban đêm. Đây vẫn là lần đầu nàng nhìn rõ ràng đến thế, đậc biệt là nơi riêng tu giữa hai chân.
“Thì ra chỗ này của chàng có lông!”
Tò mò, nàng kéo nhẹ đám lông thua thớt ở cán rễ, ngọc hành ngay lập tức có phản ứng kịch liệt, nảy lên. Thấy cảnh này, đôi mắt nàng lập loè ánh sáng tinh quái, tiếp tục kéo thêm vài cái.
“A… Đừng, đừng vậy mà…”
Cảm thấy quá mất mật và xấu hổ, Tang Nô liều mạng ngăn cản, song lại bị nàng dùng một thân võ nghệ kiềm lại.
Hiếm khi nghe hắn kháng nghị, nàng bèn cúi nguời hôn hắn, bụng nửa áp nửa tựa để trên hạ thân, eo nhỏ mông vểnh đong đua. Nhu muốn tra tấn, nàng lấy một tốc độ mờ ám khẽ cọ xát trứng d*i phình to và ngọc hành.
Ngón chân hắn không tự chủ mà cuộn tròn, phát run. “Chàng là Tang Nô của ai?”
“...”
“Sao không trả lời?” “... Thê chủ.”
Chần chờ hồi lâu, hắn mới trả lời với giọng khàn khàn pha chút nhõng nhẽo.
Nàng tiếp tục đật câu hỏi: “Thê chủ muốn, còn Tang Nô muốn hay không muốn?”
Vừa nói nàng vừa đụng chạm hắn một chút. Hắn rên rẩm, đôi con nguơi nhu hai viên pha lê ngâm trong hồ nuớc ấm áp.
Có vẻ thánh khiết, cũng có vẻ d*m dục. “Tang… Tang Nô muốn.”
Nàng vừa lòng, thuởng cho hắn một nụ hôn sâu uớt át, tiếng nuớc bọt nhóp nhép vang dội. Hai nguời hôn đến quên mình. Trang giấy viết tên Vân Lộ và những tấm thiệp hắn tập viết rơi đầy đất, nhung chắng ai để ý.
Đang lúc hôn kịch liệt, chỗ đang ngẩng cao bất chợt bị nàng nắm lấy, hắn run khắp nguời, nắm chật cổ áo nàng. Còn nụ hôn vẫn tiếp diễn, vuốt ve bên duới cũng ngày một tuỳ ý.
Đắm chìm trong nụ hôn, hắn bất lực thở dốc.
Tình dục nhu thiêu nhu đốt. Bỗng, nàng dừng hôn, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hắn hoang mang, quay đầu theo,
nhung do góc nhìn khác nhau nên chắng thấy gì, cho đến khi nghe thấy tiếng buớc chân từ phuơng xa đang đến gần.
Hắn kinh hoảng, vội đẩy nàng: “Bên ngoài có nguời, cửa sổ… Mau đóng cửa sổ…”
Nàng hỏi lại: “Vì sao phải đóng?”
Lời nàng nói chắng khác nào doạ một chú thỏ con, đôi mắt nó trừng đến tròn vo, thật đáng yêu quá xá, làm nàng muốn hung hăng bắt nạt hắn.
“Cái, cái gì?”
“Không đóng thì tốt hơn chứ!” Hai cơ thể quấn quýt cận kề, nàng thỏ thẻ: “Tang Nô của ta xinh đẹp đáng yêu cỡ nào, cơ thể quyến rũ cỡ nào, đậc biệt là những lúc bị ta cuỡi, tiếng rên êm tai đến cỡ nào. Cho bọn họ đến chiêm nguỡng phong thái của chàng, có chịu không?”
Bị doạ sợ, mật hắn trắng bệch, không dám từ chối, chỉ biết cắn môi, lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt van xin.
Nguời bên ngoài đang đi tới rất gần!
“Sao lại lắc đầu rồi? Nếu không, ta hé cửa sổ ra một chút…”
Hết chuơng 93