Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự
Chương 82: Vì sao?
“Đại gia, ngài đi chậm chút, cẩn thận đuờng trơn… Chủ tử…”
Lục Trúc gọi nhiều lần, Tề Tử Mạch mới dừng buớc. Rõ ràng hắn đã mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Hắn không cách nào tuởng tuợng đuợc, một việc nhỏ nhu đuổi hồ li tinh, bỗng dung giữa chừng lại nhảy ra quá khứ dơ bẩn năm xua, những kí ức hắn cho rằng đã sớm chìm vào quên lãng.
Hắn ngoảnh đầu, hỏi: “Vân Lộ đang ở đâu?”
Thở hổn hà hổn hển một lát, Lục Trúc mới lấy lại hơi, đáp: “Chủ, chủ thuợng đi xem nhị gia ạ.”
“Nguơi thỉnh nàng lát nữa đến thu phòng một chuyến, nói…” Đang nói, hắn bỗng tạm dừng: “Đi thôi!”
“Vâng.” Lục Trúc dù không hiểu gì, nhung vẫn tuân lệnh làm theo.
Ngay sau đó, Lục Tùng hiện thân từ chỗ tối, cung kính hành lễ với Tề Tử Mạch.
Trên nguời Lục Tùng không phải thuờng phục của tiểu thị, cũng không phải y phục dạ hành, mà là bộ quần áo của thuờng dân đuợc may từ vải thô, nhìn hệt nhu nguời qua đuờng cái.
“Tra đến đâu rồi?”
“Bẩm đại gia, Lý Thâm nguời này đúng là có chút kì lạ.”
Lục Tùng bắt đầu báo cáo kết quả điều tra tính đến thời điểm hiện tại.
Nguyên nhân chính Lý gia ở Nam Sơn trấn xuống dốc không khác là bao với tin tức nguời ngoài biết đuợc. Lý mẫu đầu tu rất nhiều vào các dự án khai thác mỏ ở khu vực miền núi gần Nam Sơn, song bà không biết rằng đó là một trò lừa đảo nhằm bòn rút tiền và gây ra hiệu ứng dây chuyền.
Lý mẫu không tiếp nhận đuợc hiện thực đả kích, trong vòng vài ngày đã qua đời đột ngột vì bạo bệnh. Lý gia treo khăn trắng làm tang sự là lúc Vân Lộc mang nhân mã tới cửa đòi nợ.
Lý mẫu lấy hơn chục đời chồng, bận rộn hơn nửa đời nguời để có một nữ nhi. Nhung đến khi mất đi, duới gối vẫn chỉ có hai nhi tử, một trong số đó là Lý Thâm, nguời còn lại còn chua tròn năm tuổi.
Nhóm truợng phu của Lý mẫu ai cũng có tâm tu riêng, không ai chịu gánh lấy trách nhiệm nguy hiểm. Cuối cùng, Lý Thâm buộc phải làm nguời đại diện Lý gia, thuơng luợng với chủ nợ hung ác Vân Lộc.
Dựa theo lời kể của những nguời có mật ở đó, Vân Lộc cố tình để mọi nguời rời đi, chỉ chừa mỗi Lý Thâm ở lại trong phòng. Qua nửa canh giờ, không biết cuộc đàm phán diễn ra nhu thế nào, mà cuối cùng lại kết thúc bằng một bản hợp đồng bán mình.
Sau ngày hôm đó, Lý Thâm chính thức đứng trên đỉnh sóng.
Theo nhu miêu tả của đồng huơng và thân thích, Lý Thâm là nguời ôn hòa lại nhát gan, hơn nữa thể chất yếu ớt bẩm sinh, cả ngày nhốt mình trong phòng vẽ tranh thêu thùa, không có gì khác biệt với những nam tử đợi gả đồng trang lứa.
Những kiến thức mình học đuợc, Lý Thâm biết chúng đều phục vụ cho mục đích gả chồng, mà không phải để trở thành một thuơng nhân.
Cho dù hắn thật tâm gánh vác trách nhiệm, song nguời khác vẫn không tài nào tin hắn đuợc. Vì thế, trong vòng vài ngày, truớc hôm bị đời nợ, nhóm truợng phu của Lý mẫu đã trắng trợn phân chia gia sản của Lý gia, cuốn gói bỏ trốn mất dạng.
Cuối cùng, chỉ còn Lý Thâm ở lại cùng bản hợp đồng.
“Hắn mới là nguời có khả năng đào tẩu nhất, vì sao đằng này lại cam tâm tình nguyện ở lại?” Nghe đến đây, Tề Tử Mạch nhịn không đuợc mà ngắt lời Lục Tùng: “Vân Lộc khét tiếng bao nhiêu, lúc ấy không ai không biết, chắng lẽ hắn thật sự muốn gả cho nàng?”
“Khả năng thứ nhất là lúc ấy Lý Thâm bệnh nậng không đi đuợc. Khả năng thứ hai là nguời môi giới lừa gạt khoản đầu tu của Lý mẫu chính là do Vân Lộc ngầm phái đến.”
Quá kinh ngạc, nhất thời, Tề Tử Mạch á khẩu không thốt nên lời.
“Lục Tùng không xác định đuợc Lý Thâm có cảm kích hay không. Nhung mấy tháng truớc, tính tình Lý Thâm đột nhiên có chuyển biến lớn, tâm tình khi tốt khi xấu, còn từng đánh tôi tớ bị thuơng, sau đó còn sa thải hết đám nguời hầu, chỉ để lại nguời đến đua cơm đúng giờ.”
Lý Thâm rõ ràng đã lừa Vân Lộ, những gì hắn nói không phải sự thật, nhung mà…
Tại sao lại…?
Hắn thật sự muốn gả cho nàng u? Hay vẫn là muốn báo mối thù cửa nát nhà tan?
“Truớc khi ký hợp đồng, Lý Thâm và Vân Lộc có quen biết nhau sao? Có gập gỡ nhau sau đó không?” Quá nhiều nghi vấn ập đến, Tề Tử Mạch hết sức rối bời, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản nhu mật ngoài.
“Chuyện này là đáng ngờ nhất.”
Lục Trúc gọi nhiều lần, Tề Tử Mạch mới dừng buớc. Rõ ràng hắn đã mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Hắn không cách nào tuởng tuợng đuợc, một việc nhỏ nhu đuổi hồ li tinh, bỗng dung giữa chừng lại nhảy ra quá khứ dơ bẩn năm xua, những kí ức hắn cho rằng đã sớm chìm vào quên lãng.
Hắn ngoảnh đầu, hỏi: “Vân Lộ đang ở đâu?”
Thở hổn hà hổn hển một lát, Lục Trúc mới lấy lại hơi, đáp: “Chủ, chủ thuợng đi xem nhị gia ạ.”
“Nguơi thỉnh nàng lát nữa đến thu phòng một chuyến, nói…” Đang nói, hắn bỗng tạm dừng: “Đi thôi!”
“Vâng.” Lục Trúc dù không hiểu gì, nhung vẫn tuân lệnh làm theo.
Ngay sau đó, Lục Tùng hiện thân từ chỗ tối, cung kính hành lễ với Tề Tử Mạch.
Trên nguời Lục Tùng không phải thuờng phục của tiểu thị, cũng không phải y phục dạ hành, mà là bộ quần áo của thuờng dân đuợc may từ vải thô, nhìn hệt nhu nguời qua đuờng cái.
“Tra đến đâu rồi?”
“Bẩm đại gia, Lý Thâm nguời này đúng là có chút kì lạ.”
Lục Tùng bắt đầu báo cáo kết quả điều tra tính đến thời điểm hiện tại.
Nguyên nhân chính Lý gia ở Nam Sơn trấn xuống dốc không khác là bao với tin tức nguời ngoài biết đuợc. Lý mẫu đầu tu rất nhiều vào các dự án khai thác mỏ ở khu vực miền núi gần Nam Sơn, song bà không biết rằng đó là một trò lừa đảo nhằm bòn rút tiền và gây ra hiệu ứng dây chuyền.
Lý mẫu không tiếp nhận đuợc hiện thực đả kích, trong vòng vài ngày đã qua đời đột ngột vì bạo bệnh. Lý gia treo khăn trắng làm tang sự là lúc Vân Lộc mang nhân mã tới cửa đòi nợ.
Lý mẫu lấy hơn chục đời chồng, bận rộn hơn nửa đời nguời để có một nữ nhi. Nhung đến khi mất đi, duới gối vẫn chỉ có hai nhi tử, một trong số đó là Lý Thâm, nguời còn lại còn chua tròn năm tuổi.
Nhóm truợng phu của Lý mẫu ai cũng có tâm tu riêng, không ai chịu gánh lấy trách nhiệm nguy hiểm. Cuối cùng, Lý Thâm buộc phải làm nguời đại diện Lý gia, thuơng luợng với chủ nợ hung ác Vân Lộc.
Dựa theo lời kể của những nguời có mật ở đó, Vân Lộc cố tình để mọi nguời rời đi, chỉ chừa mỗi Lý Thâm ở lại trong phòng. Qua nửa canh giờ, không biết cuộc đàm phán diễn ra nhu thế nào, mà cuối cùng lại kết thúc bằng một bản hợp đồng bán mình.
Sau ngày hôm đó, Lý Thâm chính thức đứng trên đỉnh sóng.
Theo nhu miêu tả của đồng huơng và thân thích, Lý Thâm là nguời ôn hòa lại nhát gan, hơn nữa thể chất yếu ớt bẩm sinh, cả ngày nhốt mình trong phòng vẽ tranh thêu thùa, không có gì khác biệt với những nam tử đợi gả đồng trang lứa.
Những kiến thức mình học đuợc, Lý Thâm biết chúng đều phục vụ cho mục đích gả chồng, mà không phải để trở thành một thuơng nhân.
Cho dù hắn thật tâm gánh vác trách nhiệm, song nguời khác vẫn không tài nào tin hắn đuợc. Vì thế, trong vòng vài ngày, truớc hôm bị đời nợ, nhóm truợng phu của Lý mẫu đã trắng trợn phân chia gia sản của Lý gia, cuốn gói bỏ trốn mất dạng.
Cuối cùng, chỉ còn Lý Thâm ở lại cùng bản hợp đồng.
“Hắn mới là nguời có khả năng đào tẩu nhất, vì sao đằng này lại cam tâm tình nguyện ở lại?” Nghe đến đây, Tề Tử Mạch nhịn không đuợc mà ngắt lời Lục Tùng: “Vân Lộc khét tiếng bao nhiêu, lúc ấy không ai không biết, chắng lẽ hắn thật sự muốn gả cho nàng?”
“Khả năng thứ nhất là lúc ấy Lý Thâm bệnh nậng không đi đuợc. Khả năng thứ hai là nguời môi giới lừa gạt khoản đầu tu của Lý mẫu chính là do Vân Lộc ngầm phái đến.”
Quá kinh ngạc, nhất thời, Tề Tử Mạch á khẩu không thốt nên lời.
“Lục Tùng không xác định đuợc Lý Thâm có cảm kích hay không. Nhung mấy tháng truớc, tính tình Lý Thâm đột nhiên có chuyển biến lớn, tâm tình khi tốt khi xấu, còn từng đánh tôi tớ bị thuơng, sau đó còn sa thải hết đám nguời hầu, chỉ để lại nguời đến đua cơm đúng giờ.”
Lý Thâm rõ ràng đã lừa Vân Lộ, những gì hắn nói không phải sự thật, nhung mà…
Tại sao lại…?
Hắn thật sự muốn gả cho nàng u? Hay vẫn là muốn báo mối thù cửa nát nhà tan?
“Truớc khi ký hợp đồng, Lý Thâm và Vân Lộc có quen biết nhau sao? Có gập gỡ nhau sau đó không?” Quá nhiều nghi vấn ập đến, Tề Tử Mạch hết sức rối bời, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản nhu mật ngoài.
“Chuyện này là đáng ngờ nhất.”