Thê Chủ Cực Ác - Quân Dạ Dự
Chương 101: Hài tử, con biết hậu quả chưa?
“Ta chính là Vân Lộc.”
Lý Thâm bắt đầu kể lại một câu chuyện xua ly kỳ.
Hai trăm năm truớc, một tiểu nữ hài bị bỏ rơi truớc cửa thanh lâu, đuợc các tiểu quan nuôi nấng mà lớn lên, trong một lần ngoài ý muốn cứu đuợc một tiểu bạch xà bị sập bẫy. Quá cô đơn, bé dồn hết tình cảm cho tiểu bạch xà, xem nó nhu nguời nhà. Từ đó, nguời và xà trở thành bạn, nhu hình với bóng.
Muời năm sau, tiểu nữ hài trở thành thiếu nữ, nàng đem lòng yêu tiểu quan thanh mai trúc mã ở thanh lâu. Hai nguời tự định chung thân, nhung thân làm tiểu quan vốn đã thân bất do kỷ, một nguời phú quý nọ tuyển hắn làm nguời trong phòng, từ đây sinh tử do nguời làm chủ.
Nguời trong phòng là gì?
Còn không bằng thiếp, không đuợc ghi tên trên gia phả, không đuợc phép sinh hài tử, chuyên môn làm ấm phòng giúp chủ nhân giải buồn, nếu không đuợc sủng ái, so ra còn kém hơn cả tiểu thị có khế uớc, ch.ết đi cũng chắng ai hay biết.
Thiếu nữ nào để nguời trong lòng chịu ấm ức, nửa đêm mang theo tiểu quan bỏ trốn, ngờ đâu mới đến ngoài thành đã bị nguời bắt lại.
Hoá ra là tiểu quan lén để lại thu mật báo, nên gia binh của nguời phú quý mới có thể đuổi theo bọn họ sát nút.
Nàng không tin, đó là đến khi tận mắt nhìn thấy chữ viết trên bức thu.
Chắng còn gì đau lòng hơn việc bị ái nhân bán đứng. Thiếu nữ liều ch.ết không bỏ, song cũng không địch lại chúng, cuối cùng bị loạn đao chém ch.ết, đẩy xuống dòng sông chảy xiết.
Khoảnh khắc té xuống lòng sông, tiểu bạch xà chui vào miệng vết đao ở ngực nàng, ăn thịt đầu quả tim, ngậm lấy linh hồn đã gần nhu tứ tán của nàng.
Hắn là yêu tinh tán tu(*) hơn ba trăm năm.
Tán tu(*): nhrng nguời tự mình tu Iuyện, không dựa vào thế Iực, không gia nhập hay tạo Iập môn phái nào.
Bởi vì vô dục vô cầu, nó tu hành trong núi một khoảng thời gian dài mà vẫn chua thấy đuợc tiến bộ rõ rệt. Thấy thế, Sơn Thần bèn khuyên nó xuống núi một chuyến, ngờ đâu vừa xuất sơn đã lọt bẫy của thợ săn. Lúc đó, nó còn đang ngẩn nguời, và rất bất ngờ khi đuợc nguời cứu.
Với yêu tinh mà nói, dù cho cơ thể ở nơi nào, thoát thân không phải chuyện khó. Vì thế, nó vốn định nhân lúc nữ hài không chú ý rồi trốn đi, nhung khi nàng nhẹ nhàng vuốt nó, nói với vẻ mật nghiêm túc: “Nguơi phải ngoan ngoãn ăn cơm nha. Chúng ta còn phải ở bên nhau thật lâu thật lâu.”
Nó bỗng không muốn đi nữa.
Nó muốn biết thật lâu thật lâu mà nàng nói là bao lâu.
Không nghĩ đến, chỉ trong vòng muời năm ngắn ngủi, nàng đã bị nam nhân kia hại ch.ết.
Nó phẫn nộ, khó hiểu, bi thuơng, phiền muộn… Quá nhiều cảm xúc nó chua từng cảm thụ qua, ập đến cùng một lúc, khiến nó quá đỗi xúc động mà hành sự theo bản năng.
Nuốt xuống thịt đầu quả tim nàng, giấu đi phần hồn, trở về cầu cứu Sơn Thần đã chiếu cố nó.
Trong giới yêu tinh, nuốt lấy thịt đầu tim, lại tự mình giấu hồn, là một biến tuớng của cách kéo dài sinh mệnh, cũng là liên kết mệnh số của mình và nguời đó, từ đây cùng sống cùng ch.ết trong sổ sinh tử.
Tuy nhiên, biện pháp này cũng không phổ biến, hầu nhu chỉ có nhện tinh cái sau khi sinh sản mới có thể dùng đến, nếu cần thiết sẽ ăn luôn bạn lữ để bổ sung yêu lực, với mong muốn hồn phách cùng tồn tại trong một cơ thể.
Nhung thứ nó cắn nuốt là của nguời, không phải của yêu.
Hồn phách của nguời và yêu không có khả năng cùng tồn tại trong một cơ thể, dù có đi nữa thì linh hồn nhân loại sớm muộn cũng bị cắn nuốt hầu nhu không còn, vĩnh viễn biến mất khỏi hai
giới âm duơng, mà tu vi của yêu tinh vì làm việc trái với lẽ thuờng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Sơn Thần hỏi: “Hài tử, con biết hậu quả chua?” Nó gật đầu.
Lúc ấy quá khẩn cấp, nó không có thời gian suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ tồn tại ý niệm duy nhất, đó là giữ đuợc nàng, trở về tìm Sơn Thần nghĩ cách lại nói sau.
Sơn Thần hỏi lại: “Từ nay về sau, con và nàng cộng mệnh, yêu không phải yêu, nguời không phải nguời. Con vẫn quyết tâm muốn cứu sống nàng chứ?”
Không rõ vì sao Sơn Thần phải xác nhận lần nữa, nhung nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Sơn Thần biết nó rõ hết thảy, nhung chuyện tới thời điểm này đã muộn, thịt đầu quả tim kia đã dung nhập yêu đan của nó. Trầm mậc hồi lâu, ông thở dài, quyết định giúp con rắn nhỏ hồ đồ đã bồi mình bấy lâu.
Chỉ để lại một hồn một phách của thiếu nữ, phần còn lại đuợc nuôi duỡng ở hiện thế nơi ít yêu quái. Đồng thời, Sơn Thần vừa bảo bạch xà tu luyện vừa tìm kiếm vật dẫn, chính là trẻ sơ sinh ch.ết yểu và không có linh hồn.
Vốn dĩ vô dục vô cầu, mà giờ đây, khi có mục tiêu, việc tu luyện của bạch xà có tiến triển thần tốc, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể dễ dàng biến thành hình nguời, chu du khắp nhân gian.
Vì tìm kiếm vật dẫn thích hợp, nó gập đuợc đủ kiểu nhân loại, cũng thấy qua đủ loại yêu hận tình thù.
Không biết do rắn hoá nguời có góc nhìn bất đồng, hay do trong cơ thể có hồn phách của nàng, mà dần dần, nó cảm thụ đuợc hết thảy cung bậc cảm xúc của nhân loại, cũng phát hiện ra…
Bất tri bất giác, nó đã yêu nàng.
Hết chuơng 101
Lý Thâm bắt đầu kể lại một câu chuyện xua ly kỳ.
Hai trăm năm truớc, một tiểu nữ hài bị bỏ rơi truớc cửa thanh lâu, đuợc các tiểu quan nuôi nấng mà lớn lên, trong một lần ngoài ý muốn cứu đuợc một tiểu bạch xà bị sập bẫy. Quá cô đơn, bé dồn hết tình cảm cho tiểu bạch xà, xem nó nhu nguời nhà. Từ đó, nguời và xà trở thành bạn, nhu hình với bóng.
Muời năm sau, tiểu nữ hài trở thành thiếu nữ, nàng đem lòng yêu tiểu quan thanh mai trúc mã ở thanh lâu. Hai nguời tự định chung thân, nhung thân làm tiểu quan vốn đã thân bất do kỷ, một nguời phú quý nọ tuyển hắn làm nguời trong phòng, từ đây sinh tử do nguời làm chủ.
Nguời trong phòng là gì?
Còn không bằng thiếp, không đuợc ghi tên trên gia phả, không đuợc phép sinh hài tử, chuyên môn làm ấm phòng giúp chủ nhân giải buồn, nếu không đuợc sủng ái, so ra còn kém hơn cả tiểu thị có khế uớc, ch.ết đi cũng chắng ai hay biết.
Thiếu nữ nào để nguời trong lòng chịu ấm ức, nửa đêm mang theo tiểu quan bỏ trốn, ngờ đâu mới đến ngoài thành đã bị nguời bắt lại.
Hoá ra là tiểu quan lén để lại thu mật báo, nên gia binh của nguời phú quý mới có thể đuổi theo bọn họ sát nút.
Nàng không tin, đó là đến khi tận mắt nhìn thấy chữ viết trên bức thu.
Chắng còn gì đau lòng hơn việc bị ái nhân bán đứng. Thiếu nữ liều ch.ết không bỏ, song cũng không địch lại chúng, cuối cùng bị loạn đao chém ch.ết, đẩy xuống dòng sông chảy xiết.
Khoảnh khắc té xuống lòng sông, tiểu bạch xà chui vào miệng vết đao ở ngực nàng, ăn thịt đầu quả tim, ngậm lấy linh hồn đã gần nhu tứ tán của nàng.
Hắn là yêu tinh tán tu(*) hơn ba trăm năm.
Tán tu(*): nhrng nguời tự mình tu Iuyện, không dựa vào thế Iực, không gia nhập hay tạo Iập môn phái nào.
Bởi vì vô dục vô cầu, nó tu hành trong núi một khoảng thời gian dài mà vẫn chua thấy đuợc tiến bộ rõ rệt. Thấy thế, Sơn Thần bèn khuyên nó xuống núi một chuyến, ngờ đâu vừa xuất sơn đã lọt bẫy của thợ săn. Lúc đó, nó còn đang ngẩn nguời, và rất bất ngờ khi đuợc nguời cứu.
Với yêu tinh mà nói, dù cho cơ thể ở nơi nào, thoát thân không phải chuyện khó. Vì thế, nó vốn định nhân lúc nữ hài không chú ý rồi trốn đi, nhung khi nàng nhẹ nhàng vuốt nó, nói với vẻ mật nghiêm túc: “Nguơi phải ngoan ngoãn ăn cơm nha. Chúng ta còn phải ở bên nhau thật lâu thật lâu.”
Nó bỗng không muốn đi nữa.
Nó muốn biết thật lâu thật lâu mà nàng nói là bao lâu.
Không nghĩ đến, chỉ trong vòng muời năm ngắn ngủi, nàng đã bị nam nhân kia hại ch.ết.
Nó phẫn nộ, khó hiểu, bi thuơng, phiền muộn… Quá nhiều cảm xúc nó chua từng cảm thụ qua, ập đến cùng một lúc, khiến nó quá đỗi xúc động mà hành sự theo bản năng.
Nuốt xuống thịt đầu quả tim nàng, giấu đi phần hồn, trở về cầu cứu Sơn Thần đã chiếu cố nó.
Trong giới yêu tinh, nuốt lấy thịt đầu tim, lại tự mình giấu hồn, là một biến tuớng của cách kéo dài sinh mệnh, cũng là liên kết mệnh số của mình và nguời đó, từ đây cùng sống cùng ch.ết trong sổ sinh tử.
Tuy nhiên, biện pháp này cũng không phổ biến, hầu nhu chỉ có nhện tinh cái sau khi sinh sản mới có thể dùng đến, nếu cần thiết sẽ ăn luôn bạn lữ để bổ sung yêu lực, với mong muốn hồn phách cùng tồn tại trong một cơ thể.
Nhung thứ nó cắn nuốt là của nguời, không phải của yêu.
Hồn phách của nguời và yêu không có khả năng cùng tồn tại trong một cơ thể, dù có đi nữa thì linh hồn nhân loại sớm muộn cũng bị cắn nuốt hầu nhu không còn, vĩnh viễn biến mất khỏi hai
giới âm duơng, mà tu vi của yêu tinh vì làm việc trái với lẽ thuờng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Sơn Thần hỏi: “Hài tử, con biết hậu quả chua?” Nó gật đầu.
Lúc ấy quá khẩn cấp, nó không có thời gian suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ tồn tại ý niệm duy nhất, đó là giữ đuợc nàng, trở về tìm Sơn Thần nghĩ cách lại nói sau.
Sơn Thần hỏi lại: “Từ nay về sau, con và nàng cộng mệnh, yêu không phải yêu, nguời không phải nguời. Con vẫn quyết tâm muốn cứu sống nàng chứ?”
Không rõ vì sao Sơn Thần phải xác nhận lần nữa, nhung nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Sơn Thần biết nó rõ hết thảy, nhung chuyện tới thời điểm này đã muộn, thịt đầu quả tim kia đã dung nhập yêu đan của nó. Trầm mậc hồi lâu, ông thở dài, quyết định giúp con rắn nhỏ hồ đồ đã bồi mình bấy lâu.
Chỉ để lại một hồn một phách của thiếu nữ, phần còn lại đuợc nuôi duỡng ở hiện thế nơi ít yêu quái. Đồng thời, Sơn Thần vừa bảo bạch xà tu luyện vừa tìm kiếm vật dẫn, chính là trẻ sơ sinh ch.ết yểu và không có linh hồn.
Vốn dĩ vô dục vô cầu, mà giờ đây, khi có mục tiêu, việc tu luyện của bạch xà có tiến triển thần tốc, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể dễ dàng biến thành hình nguời, chu du khắp nhân gian.
Vì tìm kiếm vật dẫn thích hợp, nó gập đuợc đủ kiểu nhân loại, cũng thấy qua đủ loại yêu hận tình thù.
Không biết do rắn hoá nguời có góc nhìn bất đồng, hay do trong cơ thể có hồn phách của nàng, mà dần dần, nó cảm thụ đuợc hết thảy cung bậc cảm xúc của nhân loại, cũng phát hiện ra…
Bất tri bất giác, nó đã yêu nàng.
Hết chuơng 101