Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện
Chương 60
Đã nói là chỉ hôn một chút.
Nhưng chỉ chạm một cái vào cánh môi mềm mại của Tô Đào, Lục Tễ đã biết rõ, hắn vốn không làm được.
Không biết hôn bao lâu, hắn mới dừng lại.
Đợi đến khi ánh trăng lên đến cửa phía tây, Lục Tễ mới cảm thấy thỏa mãn.
Hai người cũng ngủ.
Rất nhanh đã đến sáng hôm sau.
Tô Đào tỉnh lại trước Lục Tễ.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, soi rõ ràng tất cả mọi thứ.
Tô Đào giật mình ngẩng đầu.
Nàng nhìn theo yết hầu của Lục Tễ xuống cái cằm, cuối cùng là khuôn mặt lạnh nhạt tuấn tú của hắn.
Ký ức lại trở lại.
Tô Đào nhớ tới buổi tối hôm qua, nụ hôn kéo dài kia...
Buổi tối hôm qua nàng cũng hồ đồ, vốn không biết lúc nào mới kết thúc.
Thật sự quá xấu hổ...
Mặt Tô Đào đỏ lên, không chỉ mặt, cổ của nàng cũng ửng đỏ.
Tô Đào cầm gối đầu lên, không nhịn được vuốt phẳng cái gối rất lâu.
Lục Tễ tai thính mắt tinh, tất nhiên là đã nghe thấy động tĩnh nho nhỏ của Tô Đào.
Hắn đưa mắt, liền thấy nàng đang lăn trên gối, giống như là đang thẹn thùng.
Lục Tễ cũng nhớ tới buổi tối hôm qua.
Hắn luôn luôn tự cho mình là tỉnh táo, đối xử với Tô Đào cũng rất dịu dàng.
Nhưng buổi tối hôm qua, hắn giống như là mãnh thú ra khỏi lồng vậy, đây cũng là lần đầu tiên hắn biết bản thân lại như vậy.
Lục Tễ ho nhẹ một tiếng, ý nói với Tô Đào là hắn đã tỉnh giấc.
Quả nhiên động tác của Tô Đào cũng dừng lại rồi.
Thân thể Tô Đào cứng đờ từ trong gối nhìn lên.
"Phu quân, chàng đã tỉnh."
Lục Tễ gật đầu: "Ừm."
Hai người cũng không nói về chuyện buổi tối hôm qua, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì cả.
Ngược lại, sau một lúc lâu Tô Đào mới phản ứng lại, vừa rồi nàng lăn qua lăn lại trên gối, hiện tại chắc chắn tóc nàng rất loạn!
Động tác của Tô Đào chậm lại, tiếp theo nàng vuốt lại mái tóc cho gọn gàng: "Chúng ta đi rửa mặt thôi, tranh thủ thời gian sắp xếp đồ đạc rồi nhanh chóng lên đường."
Lục Tễ: "Được."
Lục Tễ thay xiêm y xong, hắn đi xuống dưới rửa mặt rồi.
Đợi Lục Tễ vừa đi, Tô Đào vội vàng lấy gương đồng ra.
Quả nhiên, người trong gương đầu tóc bù xù, có sợi tóc còn bị vểnh lên nữa!
Tô Đào: "..."
Lúc này Tuyết Liễu cũng đi vào, nàng lấy qua một bộ quần áo đơn giản ra: "Phu nhân, nô tài hầu hạ người mặc y phục."
Tô Đào: "Được."
Bên cạnh Tô Đào cần phải có nha hoàn đi theo hầu hạ, Tuyết Liễu tuổi còn nhỏ nên đi theo nàng, Phòng ma ma thì ở lại Kinh Thành.
Bởi vì muốn nhanh chóng lên đường, cho nên Tuyết Liễu đều mang theo những bộ y phục đơn giản.
Tô Đào cũng nói: "Đợi lát nữa không cần trang điểm, tùy tiện búi tóc cho ta là được."
Dừng một chút, Tô Đào lại nói: "Nhớ kỹ, chỉnh tóc cho ta gọn gàng một chút."
Tuyết Liễu gật đầu: “Vâng.”
Đợi Tuyết Liễu giúp Tô Đào búi tóc xong, Tô Đào lại cẩn thận kiểm tra một chút mới yên tâm.
Nhưng dù đã búi tóc xong, bờ môi nàng vẫn bị sưng lên.
Tối hôm qua nàng và Lục Tễ hôn rất lâu, Lục Tễ lại dùng sức như vậy, môi của nàng đã bị sưng lên.
Tô Đào đành phải lấy thuốc mỡ thoa lên, che giấu một chút.
Đợi sửa soạn xong, hai người mới ngồi xe ngựa tiếp tục lên đường.
Xe ngựa tiếp tục rung xóc.
Tô Đào cũng đã làm quen với nó, không hề khó chịu như trước.
Ngược lại, Lục Tễ phát hiện hôm nay môi của Tô Đào còn đỏ hơn so với mọi ngày.
Đôi môi không cần tô son cũng đỏ
Môi Tô Đào từ khi sinh ra đã đỏ rồi, rất đẹp mắt.
Nhưng hôm nay môi Tô Đào càng có vẻ đỏ tươi hơn, cũng càng đẹp hơn.
Nhưng mà hắn không hỏi, chỉ cúi đầu uống chén trà.
Hai người tuy là phu thê, cũng làm chút chuyện thân mật rồi, nhưng cuối cùng vẫn chưa làm bước cuối.
Bây giờ họ có chút không biết ở chung như thế nào.
Lục Tễ nghĩ, vậy sau này hắn và Tô Đào thường xuyên làm chuyện này thì sẽ có thói quen thôi.
Ừm, về sau hắn có thể hôn Tô Đào nhiều hơn rồi.
…
Mấy ngày kế tiếp vẫn bình an vô sự.
Chẳng mấy chốc họ đã đến Tịnh Châu.
Lục Tễ và Tô Đào đến khách điếm nghỉ chân một đêm.
Sáng ngày hôm sau, Lương Nguyên định mời Kế thần y đến khách điếm
Lục Tễ và Tô Đào cùng nhau đi gặp Kế thần y.
Kế thần y khoảng ngoài năm mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, thân hình có chút gầy gò, nhìn khá có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Thương Lục cũng đi theo Lục Tễ và Tô Đào tới Tịnh Châu.
Hắn vừa thấy Kế thần y thì kích động nói: "Kế thần y, lại gặp được ngài rồi!"
Hắn xuất thân từ một thôn nghèo khó, lúc ấy trong thôn phát bệnh dịch, Kế thần y lại cứu chữa tất cả thôn dân mà không lấy một đồng nào.
Trong lòng Thương Lục tất nhiên là vô cùng biết ơn Kế thần y.
Tuy y thuật của Kế thần y rất tốt, nhưng hắn chưa từng phô trương với bên ngoài, cũng không có nhiều người biết hắn, hắn còn nghi ngờ, không biết tại sao mấy người này lại biết hắn.
Nhưng bây giờ thấy Thương Lục, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng rồi, đích thị là Thương Lục nói cho bọn hắn biết.
Nhưng Kế thần y vẫn còn hơi nghi ngờ.
Cho dù Thương Lục nói với họ, nhưng tại sao bọn họ lại biết hành tung của hắn vậy?
Phải biết rằng ngay cả bản thân hắn còn không biết hắn sẽ đi đâu, tại sao những người này lại tìm được hắn, thật sự là quá kỳ lạ.
Đương nhiên, hắn không biết đó là do Tô Đào đã nằm mơ được.
Tô Đào tiến lên một bước: "Kế thần y, chúng ta làm phiền rồi, người có thể xem bệnh cho phu quân ta được không?"
Kế thần y vuốt râu một cái, không nói gì.
Đời này hắn không thích nhất là chữa bệnh cho người quyền quý, không muốn bị những gia đình quyền quý làm cho mệt mỏi.
Cũng bởi vậy, hắn luôn không truyền bá thanh danh của bản thân mà một mình đi khắp Đại Chu, khám và chữa bệnh cho ngàn vạn chứng bệnh khó chữa.
Hắn nhìn một cái là có thể nhìn ra được đôi phu thê trước mặt này là người cao quý.
Nhưng thái độ của Tô Đào quả thực cũng không tệ lắm.
Thấy Kế thần y không nói chuyện, trong lòng mọi người đều có chút e ngại.
Bình thường thần y đều rất có tính khí, vị Kế thần y sẽ không như vậy chứ.
Tô Đào cũng có chút nóng nảy.
Nàng nhớ tới trong nguyên tác, Tô Dao không chỉ tự mình đến, còn hứa hẹn sẽ cho Kế thần y một lượng ngân tiễn lớn, nên Kế thần y đã đồng ý.
Tô Đào lại nói: "Kế thần y, người yên tâm, cho dù việc thành hay không, ta và phu quân nhất định sẽ cho ngài một số lớn tiền thù lao."
Trên mặt Kế thần y đang không có biểu tình gì, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên.
Bản thân hắn không thích ngân tiễn, nhưng cũng không thế nào không dùng đến ngân tiễn.
Vì hắn vẫn kiên trì chữa bệnh miễn phí cho dân chúng nghèo khổ nên tốn rất nhiều ngân tiễn, cho nên hắn rất thiếu ngân tiễn.
Kế thần y nói: "Được."
Mọi người sững sờ.
Theo Thương Lục đã miêu tả, vị Kế thần y này là tiên phong đạo cốt, sao bây giờ lại có chút không giống...
Kế thần y nhìn về phía Lục Tễ: "Ta phải bắt mạch trước, xem tình huống của hắn thế nào."
Lục Tễ vẫn luôn không nói gì tiến lên, hắn ngồi xuống bên cạnh Kế thần y, sau đó vươn tay cổ tay ra.
Tất cả đều nín thở, chờ đợi Kế thần y.
Kế thần y dựng lên, mạch của Lục Tễ giống như…
Ban đầu, vẻ mặt của hắn có chút không đếm xỉa tới, nhưng sau đó, vẻ mặt hắn càng ngày càng nghiêm túc, còn có chút hưng phấn...
Tô Đào cau mày, vị Kế thần y này sao lại phấn khởi như vậy?
Kế thần y kiềm chế sự phấn khích, hắn lại cẩn thận xem lại mạch bên tay trái cho Lục Tễ.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng xác định!
Kế thần y nói: "Trong người ngươi có khiên cơ độc!"
Khiên cơ độc có thể nói là loại độc không mùi không vị, giết người trong vô hình.
Hắn vẫn luôn nghiên cứu cách giải khiên cơ độc này.
Mặc dù có chút tiến triển, nhưng cũng không nhiều.
Bây giờ gặp được một người có khiên cơ độc, sao hắn có thể không cao hứng được.
Có Lục Tễ, hắn sẽ có thể dựa vào thân thể của Lục Tễ thử giải độc rồi!
Đây là vật thí nghiệm không thể tốt hơn.
Kế thần y càng nhìn Lục Tễ càng cảm khái, hắn không nhịn được nói: "Nếu như người bình thường trúng độc này, chỉ sợ sớm đã hôn mê mà chết rồi, sao ngươi vẫn còn có thể tới đây?"
Theo Kế thần y, Lục Tễ có thể sống đến bây giờ đúng là không dễ dàng gì.
Nhưng nếu như thế thì càng chứng minh rằng thân thể của Lục Tễ rất tốt.
Kế thần y có hi vọng ngày càng lớn đối với việc lấy Lục Tễ ra làm thí nghiệm giải độc.
Tô Đào khẩn trương nói: "Kế thần y, người có thể giải độc trên người phu quân ta hay không?"
Trái tim Tô Đào cũng khựng lại.
Kế thần y lắc đầu: "Cho dù là thần cũng không chắc chắn có thể giải độc này hoàn toàn được."
Trái tim Tô Đào như ngừng đập.
Nàng đã mong chờ quá nhiều, nàng nghĩ là vị Kế thần y này ra tay thì có thể phá giải độc trong người Lục Tễ, nên từ từ sẽ được, không phải lo lắng.
Mọi người cũng đều có chút thất vọng.
Nhưng mà, trước đó Thương Lục cũng nói Kế thần y chỉ đang nghiên cứu loại độc này, có khả năng đã giải được độc, nhưng cũng không chắc chắn là giải được.
Kế thần y lại nói: "Nhưng ta có thể thử giải độc."
Nói đến đây, mọi người cũng hiểu ý của Kế thần y.
Hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn, mà muốn tiếp tục nghiên cứu phương thuốc, để Lục Tễ làm người thử nghiệm thuốc.
Lương Nguyên nghe vậy thì trái tim hắn run lên.
Hầu gia của bọn hắn có thể chịu được sao?
Tô Đào cũng vô cùng lo lắng.
Ngược lại, sắc mặt Lục Tễ không hề thay đổi, hắn cầm chặt tay Tô Đào: "Niên Niên, đừng lo lắng."
Hắn nhìn về phía Kế thần y: "Kế thần y, người cứ dựa theo ý của người mà làm đi."
Căn bệnh của hắn chính là như thế.
Nếu như không trị, chỉ có thể sống mấy tháng.
Nếu như chữa trị thì sẽ có cơ hội.
Kế thần y nghe vậy thì rất thưởng thức Lục Tễ.
Sinh tử trước mặt, có thể tiêu sái được như vậy quả thật không có nhiều người.
Người trước mắt này đúng là anh hùng.
Kế thần y cười nói: "Các ngươi cũng đừng nản chí, tuy lão phu nói tạm thời chưa nghiên cứu ra cách giải độc, nhưng ít nhiều cũng có chút hiểu rõ loại độc này, dù gì cũng có thể giúp vị đại nhân này sống thêm nhiều năm."
Ánh mắt của nhiều người sáng lên.
Cho dù không thể chữa khỏi thì có thể sống lâu thêm vài năm cũng không tệ rồi.
Ít nhất là đã có hy vọng.
Hơn nữa, bây giờ Kế thần y cũng đã nói vậy rồi.
Tô Đào cũng cao hứng nói: "Kế thần y, lần này làm phiền ngài rồi."
…
Thái độ của Kế thần y đối với y thuật đúng là hết sức tận tâm.
Lúc này, hắn lấy phương thuốc rồi cho người đi lấy thuốc.
Đợi đến khi sắc thuốc xong, hắn tận mắt nhìn Lục Tễ uống thuốc.
Sau một lát, ước chừng dược hiệu nên phát tác, Kế thần y nói: "Bây giờ Hầu gia cảm thấy thế nào?"
Đã quyết định để Kế thần y bắt mạch cho Lục Tễ thì tất nhiên cũng không cần phải che giấu thân phận.
Lục Tễ nhắm hai mắt lại, chau mày.
Sau khi uống thuốc này vào trong bụng, lại nóng giống như là có lửa trong đó vậy.
Ngũ tạng lục phủ của hắn đều nóng rực và đau đớn.
Khó chịu vô cùng.
Nghe Lục Tễ miêu tả xong, Kế thần y chưa nói gì nhưng Tô Đào đã lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên.
Vốn cho là tìm được Kế thần y thì có hy vọng rồi, thật không ngờ rằng quá trình giải độc cũng tra tấn người ta vậy.
Lục Tễ thật sự đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Vừa mới dứt lời, Lục Tễ chợt thấy trong bụng đau xót.
Phụt một cái, hắn nôn ra một búng máu.
Tô Đào tái mặt: "Phu quân, chàng không sao chứ?"
Tại sao lại thổ huyết?
Tô Đào hoang mang lo sợ nói: "Kế thần y, đây là có chuyện gì?"
Kế thần y nhìn ngụm máu kia, sau đó nói: "Phu nhân yên tâm, thứ Hầu gia nôn ra chính là máu độc, cũng không có hại, ngược lại còn có ích đối với thân thể."
Kế thần y nói: "Hầu gia trúng độc rất lâu, độc tố đã ngấm sâu vào thân thể, cần từ từ điều dưỡng mới phải."
Có câu mà Kế thần y chưa nói, nếu như người bình thường có độc trong người lâu như vậy, chỉ sợ sớm đã chết rồi.
Cũng không biết vị Tĩnh Viễn Hầu này chịu đựng độc kiểu gì.
Thật là kỳ lạ.
Tuy Lục Tễ chịu đựng được, nhưng độc tố thật sự đã ngấm vào quá sâu, tốn rất nhiều sức lực mới có thể từ từ dẫn ra.
Nghe Kế thần y nói xong, Tô Đào cũng không còn lo lắng.
Vừa rồi thật sự là hù chết nàng.
Nàng còn tưởng rằng Lục Tễ sẽ làm sao.
Kế thần y lại bắt mạch cho Lục Tễ một lần nữa, hắn một bên bắt mạch, một bên suy nghĩ.
Xem mạch xong, Kế thần y lại cúi đầu sửa đơn thuốc mới kê ban nãy: "Phương thuốc vừa rồi có dược tính quá mạch, vừa phải một chút..."
Hắn còn thì thào nói giảm mấy vị thuốc, thêm... mấy vị thuốc nữa.
Sau khi sửa xong, Kế thần y đưa phương thuốc cho Lương Nguyên: "Lần sau cứ lấy thuốc theo cái này."
Xem kiểu này, thật sự cho Lục Tễ làm người thí nghiệm rồi.
Nhưng khiên cơ độc không có giải dược, chỉ có thể từ từ thử thôi.
Kế thần y còn có câu nói chưa nói, thế này đã là gì, về sau hắn còn phải sửa thêm bao nhiêu phương thuốc nữa đó.
Uống thuốc xong, tối nay Lục Tễ không sao rồi, cả đám đều lui xuống.
Trong phòng chỉ còn có Lục Tễ và Tô Đào.
Tô Đào rất lo lắng: "Phu quân, bây giờ chàng cảm thấy thế nào, còn khó chịu không?"
Lục Tễ lắc đầu: "Không khó chịu, nàng yên tâm."
Không biết tại sao, Lục Tễ rất có lòng tin với Kế thần y.
Nếu như nói lúc trước hắn luôn cảm giác mình sẽ phải chết thì bây giờ trong hắn lại dấy lên hy vọng.
Tô Đào gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
"Lúc này không còn sớm nữa, chàng cũng nghỉ đi."
Sắc mặt Lục Tễ tái nhợt, rất suy yếu.
Lục Tễ nắm vòng eo Tô Đào: "Chúng ta ngủ cùng nhau."
Tô Đào dựa vào trong ngực Lục Tễ: "Ừm."
…
Mấy ngày tiếp theo.
Kế thần y luôn ở trong khách điếm sửa phương thuốc cho Lục Tễ.
Mỗi ngày phản ứng của Lục Tễ đều không giống nhau, nhưng đều rất khó chịu.
Bây giờ hắn đã nôn ra chút máu đen, nhưng càng ngày càng ít.
Theo Kế thần y nói, thân thể Lục Tễ đang dần dần tốt lên, phương thuốc có hiệu quả rồi.
Mọi người nghe xong lời này mới yên tâm.
Nhưng việc giải độc này cũng không thể một lần là xong, trái lại, còn cần rất nhiều thời gian, ít nhất phải một hai tháng.
Bọn hắn cũng không thể ở lại Tịnh Châu mãi, dù sao vẫn phải trở về kinh thành.
Lần này, Kế thần y không cần Tô Đào nói, hắn biểu hiện muốn đi theo bọn họ trở về Kinh Thành.
Dù sao một trong những tâm nguyện đời này của hắn chính là giải được loại độc này.
Có thân thể của Lục Tễ đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, hắn còn ước muốn đi theo Lục Tễ để tiếp tục nghiên cứu phương thuốc giải độc.
Trước khi trở về Kinh Thành, Lục Tễ và Tô Đào đã đến miếu Tống Tử nương nương.
Dù sao lý do bọn họ ra ngoài lần này chính là để cầu con, nên tất nhiên bọn họ phải làm việc này.
Vì vậy, Lục Tễ và Tô Đào không chỉ đến miếu Tống Tử nương nương mà còn gióng trống khua chiêng, chỉ sợ mọi người không biết là Tĩnh Viễn Hầu và thê tử của hắn đã tới.
Ni cô ở miếu Tống Tử nương nương biết được thân phận của Lục Tễ và Tô Đào thì tự mình dẫn bọn họ vào miếu thờ.
Vừa đi, họ vừa giới thiệu phong cảnh và tượng Phật trong miếu.
Cuối cùng, họ đến bảo điện trước.
Ni cô dừng chân: "Phu nhân, đây chính là tượng Phật trong miếu của chúng ta, người chỉ cần thành tâm thắp hương cầu nguyện là được."
Ni cô nói xong thì lui xuống.
Trong bảo điện chỉ còn lại Lục Tễ và Tô Đào.
Tô Đào không nhịn được có chút muốn cười.
Nàng vốn chỉ tùy tiện nghĩ ra một lý do, không ngờ bây giờ lại đến đây thật.
Cũng không biết những người trong kinh thành đã nói sau lưng nàng và Lục Tễ thế nào rồi.
Hơn nữa, lần này nàng và Lục Tễ còn cúng một khoản ngân tiễn cho miếu.
Nếu không ban nãy làm sao ni cô kia lại nhiệt tình như vậy được.
Tô Đào vẫn là một người tham tiền, hiện tại nàng còn cảm thấy đau lắm đó.
Nhưng mà diễn trò thì phải làm cho đủ, đợi lát nữa nàng không chỉ cần dập đầu mà còn phải cầu kim thân của Tống Tử nương nương về mới được.
Tô Đào kéo Lục Tễ quỳ xuống: "Phu quân, chúng ta cũng bắt đầu đi."
Nếu không thì mất trắng tiền đó!
Hơn nữa, không phải miếu Tống Tử nương nương này cực kỳ linh nghiệm ư, nàng cũng đang muốn cầu thử một lần.
Đốt hương trong lư hương xong, ba nén hương có khói lượn lờ bay lên.
Tô Đào thành kính khép lại hai tay.
A..., lúc này nàng không tham lam, cũng không cầu nguyện nhiều.
Nàng muốn sinh cho Lục Tễ một trai một gái.
Nàng nhớ tới giấc mơ trước đó của nàng, trong mơ nàng không thấy rõ mặt hài tử.
Đợi sau khi thân thể Lục Tễ bình phục, nàng muốn hai đứa trẻ.
Một bé gái, một bé trai, về sau bọn họ chính là một nhà bốn người rồi.
Cầu nguyện xong, Tô Đào và Lục Tễ đứng lên.
Nàng lại bảo ni cô giúp mời một tượng Phật Tống Tử nương nương, để mang trở về kinh thành.
Sau khi chuẩn bị xong, Tô Đào và Lục Tễ rời khỏi miếu Tống Tử nương nương.
Hai người bọn họ lên xe ngựa trở về khách điếm.
Trên xe ngựa, Tô Đào uống ngụm nước trà: "Chuyện này sẽ được truyền ra ngoài."
Nàng và Lục Tễ gióng trống khua chiêng như vậy, lại quyên tiền xin tượng Phật về, chắc hẳn tin này sẽ sớm truyền từ Tịnh Châu đến Kinh Thành thôi.
Như vậy sẽ không làm hoàng thượng nghi ngờ.
Đợi ngày mai, bọn hắn sẽ lên đường trở về Kinh Thành.
Cũng cho Lục Tễ tiếp tục an tâm giải độc.
Bây giờ nàng chỉ cần chờ đợi Kế thần y tranh thủ thời gian nghiên cứu ra cách giải độc.
Mấy ngày nay, nàng luôn bận rộn, còn phải lo lắng cho thân thể Lục Tễ, cơ bản không hề nghỉ ngơi nhiều.
Bây giờ đã giải quyết xong mọi việc, thân thể Lục Tễ đã tốt hơn, cuối cùng Tô Đào có thể nghỉ ngơi.
Thực tế hôm nay đi từ sáng tới trưa, nàng cảm thấy toàn thân vô cùng đau xót.
Tô Đào lấy một cái gối mềm dưới án kỷ để ở sau lưng, sau đó dựa vào.
Cái gối mềm này rất thoải mái.
Dựa hẳn về phía sau, Tô Đào cảm thấy gân cốt đều giãn ra.
Hôm nay Tô Đào mặc bộ y phục màu hồng phấn, càng làm nổi bật lên sự mềm mại non nớt như hoa của nàng.
Bởi vì vừa mới ra ngoài, nên nàng vẫn còn trang điểm.
Mặc dù chỉ hơi xức một chút son phấn, nhưng nàng vẫn xinh đẹp làm cho người ta không rời mắt nổi.
Nàng dựa vào gối mềm như vậy, mái tóc mây rẽ sang trước người, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc.
Thật sự là cực kỳ đẹp.
Lục Tễ cũng nhất thời không rời mắt nổi.
Hắn phát hiện màu sắc trên môi Tô Đào giống như là có chút thay đổi.
Không có diễm lệ như lần trước, hơi có chút trắng nõn.
Lại càng làm cánh môi Tô Đào kiều diễm như hoa.
Lục Tễ và Tô Đào làm phu thê lâu như vậy, hắn cũng ít nhiều biết Tô Đào trang điểm thì sẽ dùng những loại bình lọ kia.
Cũng biết Tô Đào đang dùng son dưỡng môi.
Màu mắt Lục Tễ có chút tối lại.
Hắn nắm vòng eo Tô Đào, hôn lên cánh môi Tô Đào.
A..., cuối cùng nếm được đôi môi của nàng rồi.
Là vị đào.
Thật sự là quá ngọt rồi.
Hắn sa vào trong đó, không muốn rời đi.
Tô Đào bị Lục Tễ hôn đến nỗi không thở nổi.
Nàng dùng lực đẩy lồng ngực Lục Tễ, muốn hắn nhẹ một chút.
Lục Tễ giống như không muốn, còn khẽ cắn ở dưới bờ môi nàng.
Cả người Tô Đào đều cảm thấy chóng mặt.
Trong lòng nàng giống như là một mảnh bột nhão, không nghĩ được gì khác.
Tô Đào mơ mơ màng màng nghĩ, từ sau lần hôn môi trong khách điếm, Lục Tễ giống như đã tìm được chỗ then chốt, dù sao hắn vẫn không ngừng hôn nàng.
Tô Đào còn cảm thấy không ngờ được.
Trong ấn tượng của nàng, Lục Tễ là người rất dịu dàng, đối xử với nàng cũng vô cùng dịu dàng.
Nhưng đụng đến việc này, Lục Tễ lại thay đổi.
A..., thì ra phu quân của nàng chính là phu quân như thế này.
Nhưng chỉ chạm một cái vào cánh môi mềm mại của Tô Đào, Lục Tễ đã biết rõ, hắn vốn không làm được.
Không biết hôn bao lâu, hắn mới dừng lại.
Đợi đến khi ánh trăng lên đến cửa phía tây, Lục Tễ mới cảm thấy thỏa mãn.
Hai người cũng ngủ.
Rất nhanh đã đến sáng hôm sau.
Tô Đào tỉnh lại trước Lục Tễ.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, soi rõ ràng tất cả mọi thứ.
Tô Đào giật mình ngẩng đầu.
Nàng nhìn theo yết hầu của Lục Tễ xuống cái cằm, cuối cùng là khuôn mặt lạnh nhạt tuấn tú của hắn.
Ký ức lại trở lại.
Tô Đào nhớ tới buổi tối hôm qua, nụ hôn kéo dài kia...
Buổi tối hôm qua nàng cũng hồ đồ, vốn không biết lúc nào mới kết thúc.
Thật sự quá xấu hổ...
Mặt Tô Đào đỏ lên, không chỉ mặt, cổ của nàng cũng ửng đỏ.
Tô Đào cầm gối đầu lên, không nhịn được vuốt phẳng cái gối rất lâu.
Lục Tễ tai thính mắt tinh, tất nhiên là đã nghe thấy động tĩnh nho nhỏ của Tô Đào.
Hắn đưa mắt, liền thấy nàng đang lăn trên gối, giống như là đang thẹn thùng.
Lục Tễ cũng nhớ tới buổi tối hôm qua.
Hắn luôn luôn tự cho mình là tỉnh táo, đối xử với Tô Đào cũng rất dịu dàng.
Nhưng buổi tối hôm qua, hắn giống như là mãnh thú ra khỏi lồng vậy, đây cũng là lần đầu tiên hắn biết bản thân lại như vậy.
Lục Tễ ho nhẹ một tiếng, ý nói với Tô Đào là hắn đã tỉnh giấc.
Quả nhiên động tác của Tô Đào cũng dừng lại rồi.
Thân thể Tô Đào cứng đờ từ trong gối nhìn lên.
"Phu quân, chàng đã tỉnh."
Lục Tễ gật đầu: "Ừm."
Hai người cũng không nói về chuyện buổi tối hôm qua, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì cả.
Ngược lại, sau một lúc lâu Tô Đào mới phản ứng lại, vừa rồi nàng lăn qua lăn lại trên gối, hiện tại chắc chắn tóc nàng rất loạn!
Động tác của Tô Đào chậm lại, tiếp theo nàng vuốt lại mái tóc cho gọn gàng: "Chúng ta đi rửa mặt thôi, tranh thủ thời gian sắp xếp đồ đạc rồi nhanh chóng lên đường."
Lục Tễ: "Được."
Lục Tễ thay xiêm y xong, hắn đi xuống dưới rửa mặt rồi.
Đợi Lục Tễ vừa đi, Tô Đào vội vàng lấy gương đồng ra.
Quả nhiên, người trong gương đầu tóc bù xù, có sợi tóc còn bị vểnh lên nữa!
Tô Đào: "..."
Lúc này Tuyết Liễu cũng đi vào, nàng lấy qua một bộ quần áo đơn giản ra: "Phu nhân, nô tài hầu hạ người mặc y phục."
Tô Đào: "Được."
Bên cạnh Tô Đào cần phải có nha hoàn đi theo hầu hạ, Tuyết Liễu tuổi còn nhỏ nên đi theo nàng, Phòng ma ma thì ở lại Kinh Thành.
Bởi vì muốn nhanh chóng lên đường, cho nên Tuyết Liễu đều mang theo những bộ y phục đơn giản.
Tô Đào cũng nói: "Đợi lát nữa không cần trang điểm, tùy tiện búi tóc cho ta là được."
Dừng một chút, Tô Đào lại nói: "Nhớ kỹ, chỉnh tóc cho ta gọn gàng một chút."
Tuyết Liễu gật đầu: “Vâng.”
Đợi Tuyết Liễu giúp Tô Đào búi tóc xong, Tô Đào lại cẩn thận kiểm tra một chút mới yên tâm.
Nhưng dù đã búi tóc xong, bờ môi nàng vẫn bị sưng lên.
Tối hôm qua nàng và Lục Tễ hôn rất lâu, Lục Tễ lại dùng sức như vậy, môi của nàng đã bị sưng lên.
Tô Đào đành phải lấy thuốc mỡ thoa lên, che giấu một chút.
Đợi sửa soạn xong, hai người mới ngồi xe ngựa tiếp tục lên đường.
Xe ngựa tiếp tục rung xóc.
Tô Đào cũng đã làm quen với nó, không hề khó chịu như trước.
Ngược lại, Lục Tễ phát hiện hôm nay môi của Tô Đào còn đỏ hơn so với mọi ngày.
Đôi môi không cần tô son cũng đỏ
Môi Tô Đào từ khi sinh ra đã đỏ rồi, rất đẹp mắt.
Nhưng hôm nay môi Tô Đào càng có vẻ đỏ tươi hơn, cũng càng đẹp hơn.
Nhưng mà hắn không hỏi, chỉ cúi đầu uống chén trà.
Hai người tuy là phu thê, cũng làm chút chuyện thân mật rồi, nhưng cuối cùng vẫn chưa làm bước cuối.
Bây giờ họ có chút không biết ở chung như thế nào.
Lục Tễ nghĩ, vậy sau này hắn và Tô Đào thường xuyên làm chuyện này thì sẽ có thói quen thôi.
Ừm, về sau hắn có thể hôn Tô Đào nhiều hơn rồi.
…
Mấy ngày kế tiếp vẫn bình an vô sự.
Chẳng mấy chốc họ đã đến Tịnh Châu.
Lục Tễ và Tô Đào đến khách điếm nghỉ chân một đêm.
Sáng ngày hôm sau, Lương Nguyên định mời Kế thần y đến khách điếm
Lục Tễ và Tô Đào cùng nhau đi gặp Kế thần y.
Kế thần y khoảng ngoài năm mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, thân hình có chút gầy gò, nhìn khá có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Thương Lục cũng đi theo Lục Tễ và Tô Đào tới Tịnh Châu.
Hắn vừa thấy Kế thần y thì kích động nói: "Kế thần y, lại gặp được ngài rồi!"
Hắn xuất thân từ một thôn nghèo khó, lúc ấy trong thôn phát bệnh dịch, Kế thần y lại cứu chữa tất cả thôn dân mà không lấy một đồng nào.
Trong lòng Thương Lục tất nhiên là vô cùng biết ơn Kế thần y.
Tuy y thuật của Kế thần y rất tốt, nhưng hắn chưa từng phô trương với bên ngoài, cũng không có nhiều người biết hắn, hắn còn nghi ngờ, không biết tại sao mấy người này lại biết hắn.
Nhưng bây giờ thấy Thương Lục, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng rồi, đích thị là Thương Lục nói cho bọn hắn biết.
Nhưng Kế thần y vẫn còn hơi nghi ngờ.
Cho dù Thương Lục nói với họ, nhưng tại sao bọn họ lại biết hành tung của hắn vậy?
Phải biết rằng ngay cả bản thân hắn còn không biết hắn sẽ đi đâu, tại sao những người này lại tìm được hắn, thật sự là quá kỳ lạ.
Đương nhiên, hắn không biết đó là do Tô Đào đã nằm mơ được.
Tô Đào tiến lên một bước: "Kế thần y, chúng ta làm phiền rồi, người có thể xem bệnh cho phu quân ta được không?"
Kế thần y vuốt râu một cái, không nói gì.
Đời này hắn không thích nhất là chữa bệnh cho người quyền quý, không muốn bị những gia đình quyền quý làm cho mệt mỏi.
Cũng bởi vậy, hắn luôn không truyền bá thanh danh của bản thân mà một mình đi khắp Đại Chu, khám và chữa bệnh cho ngàn vạn chứng bệnh khó chữa.
Hắn nhìn một cái là có thể nhìn ra được đôi phu thê trước mặt này là người cao quý.
Nhưng thái độ của Tô Đào quả thực cũng không tệ lắm.
Thấy Kế thần y không nói chuyện, trong lòng mọi người đều có chút e ngại.
Bình thường thần y đều rất có tính khí, vị Kế thần y sẽ không như vậy chứ.
Tô Đào cũng có chút nóng nảy.
Nàng nhớ tới trong nguyên tác, Tô Dao không chỉ tự mình đến, còn hứa hẹn sẽ cho Kế thần y một lượng ngân tiễn lớn, nên Kế thần y đã đồng ý.
Tô Đào lại nói: "Kế thần y, người yên tâm, cho dù việc thành hay không, ta và phu quân nhất định sẽ cho ngài một số lớn tiền thù lao."
Trên mặt Kế thần y đang không có biểu tình gì, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên.
Bản thân hắn không thích ngân tiễn, nhưng cũng không thế nào không dùng đến ngân tiễn.
Vì hắn vẫn kiên trì chữa bệnh miễn phí cho dân chúng nghèo khổ nên tốn rất nhiều ngân tiễn, cho nên hắn rất thiếu ngân tiễn.
Kế thần y nói: "Được."
Mọi người sững sờ.
Theo Thương Lục đã miêu tả, vị Kế thần y này là tiên phong đạo cốt, sao bây giờ lại có chút không giống...
Kế thần y nhìn về phía Lục Tễ: "Ta phải bắt mạch trước, xem tình huống của hắn thế nào."
Lục Tễ vẫn luôn không nói gì tiến lên, hắn ngồi xuống bên cạnh Kế thần y, sau đó vươn tay cổ tay ra.
Tất cả đều nín thở, chờ đợi Kế thần y.
Kế thần y dựng lên, mạch của Lục Tễ giống như…
Ban đầu, vẻ mặt của hắn có chút không đếm xỉa tới, nhưng sau đó, vẻ mặt hắn càng ngày càng nghiêm túc, còn có chút hưng phấn...
Tô Đào cau mày, vị Kế thần y này sao lại phấn khởi như vậy?
Kế thần y kiềm chế sự phấn khích, hắn lại cẩn thận xem lại mạch bên tay trái cho Lục Tễ.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng xác định!
Kế thần y nói: "Trong người ngươi có khiên cơ độc!"
Khiên cơ độc có thể nói là loại độc không mùi không vị, giết người trong vô hình.
Hắn vẫn luôn nghiên cứu cách giải khiên cơ độc này.
Mặc dù có chút tiến triển, nhưng cũng không nhiều.
Bây giờ gặp được một người có khiên cơ độc, sao hắn có thể không cao hứng được.
Có Lục Tễ, hắn sẽ có thể dựa vào thân thể của Lục Tễ thử giải độc rồi!
Đây là vật thí nghiệm không thể tốt hơn.
Kế thần y càng nhìn Lục Tễ càng cảm khái, hắn không nhịn được nói: "Nếu như người bình thường trúng độc này, chỉ sợ sớm đã hôn mê mà chết rồi, sao ngươi vẫn còn có thể tới đây?"
Theo Kế thần y, Lục Tễ có thể sống đến bây giờ đúng là không dễ dàng gì.
Nhưng nếu như thế thì càng chứng minh rằng thân thể của Lục Tễ rất tốt.
Kế thần y có hi vọng ngày càng lớn đối với việc lấy Lục Tễ ra làm thí nghiệm giải độc.
Tô Đào khẩn trương nói: "Kế thần y, người có thể giải độc trên người phu quân ta hay không?"
Trái tim Tô Đào cũng khựng lại.
Kế thần y lắc đầu: "Cho dù là thần cũng không chắc chắn có thể giải độc này hoàn toàn được."
Trái tim Tô Đào như ngừng đập.
Nàng đã mong chờ quá nhiều, nàng nghĩ là vị Kế thần y này ra tay thì có thể phá giải độc trong người Lục Tễ, nên từ từ sẽ được, không phải lo lắng.
Mọi người cũng đều có chút thất vọng.
Nhưng mà, trước đó Thương Lục cũng nói Kế thần y chỉ đang nghiên cứu loại độc này, có khả năng đã giải được độc, nhưng cũng không chắc chắn là giải được.
Kế thần y lại nói: "Nhưng ta có thể thử giải độc."
Nói đến đây, mọi người cũng hiểu ý của Kế thần y.
Hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn, mà muốn tiếp tục nghiên cứu phương thuốc, để Lục Tễ làm người thử nghiệm thuốc.
Lương Nguyên nghe vậy thì trái tim hắn run lên.
Hầu gia của bọn hắn có thể chịu được sao?
Tô Đào cũng vô cùng lo lắng.
Ngược lại, sắc mặt Lục Tễ không hề thay đổi, hắn cầm chặt tay Tô Đào: "Niên Niên, đừng lo lắng."
Hắn nhìn về phía Kế thần y: "Kế thần y, người cứ dựa theo ý của người mà làm đi."
Căn bệnh của hắn chính là như thế.
Nếu như không trị, chỉ có thể sống mấy tháng.
Nếu như chữa trị thì sẽ có cơ hội.
Kế thần y nghe vậy thì rất thưởng thức Lục Tễ.
Sinh tử trước mặt, có thể tiêu sái được như vậy quả thật không có nhiều người.
Người trước mắt này đúng là anh hùng.
Kế thần y cười nói: "Các ngươi cũng đừng nản chí, tuy lão phu nói tạm thời chưa nghiên cứu ra cách giải độc, nhưng ít nhiều cũng có chút hiểu rõ loại độc này, dù gì cũng có thể giúp vị đại nhân này sống thêm nhiều năm."
Ánh mắt của nhiều người sáng lên.
Cho dù không thể chữa khỏi thì có thể sống lâu thêm vài năm cũng không tệ rồi.
Ít nhất là đã có hy vọng.
Hơn nữa, bây giờ Kế thần y cũng đã nói vậy rồi.
Tô Đào cũng cao hứng nói: "Kế thần y, lần này làm phiền ngài rồi."
…
Thái độ của Kế thần y đối với y thuật đúng là hết sức tận tâm.
Lúc này, hắn lấy phương thuốc rồi cho người đi lấy thuốc.
Đợi đến khi sắc thuốc xong, hắn tận mắt nhìn Lục Tễ uống thuốc.
Sau một lát, ước chừng dược hiệu nên phát tác, Kế thần y nói: "Bây giờ Hầu gia cảm thấy thế nào?"
Đã quyết định để Kế thần y bắt mạch cho Lục Tễ thì tất nhiên cũng không cần phải che giấu thân phận.
Lục Tễ nhắm hai mắt lại, chau mày.
Sau khi uống thuốc này vào trong bụng, lại nóng giống như là có lửa trong đó vậy.
Ngũ tạng lục phủ của hắn đều nóng rực và đau đớn.
Khó chịu vô cùng.
Nghe Lục Tễ miêu tả xong, Kế thần y chưa nói gì nhưng Tô Đào đã lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên.
Vốn cho là tìm được Kế thần y thì có hy vọng rồi, thật không ngờ rằng quá trình giải độc cũng tra tấn người ta vậy.
Lục Tễ thật sự đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Vừa mới dứt lời, Lục Tễ chợt thấy trong bụng đau xót.
Phụt một cái, hắn nôn ra một búng máu.
Tô Đào tái mặt: "Phu quân, chàng không sao chứ?"
Tại sao lại thổ huyết?
Tô Đào hoang mang lo sợ nói: "Kế thần y, đây là có chuyện gì?"
Kế thần y nhìn ngụm máu kia, sau đó nói: "Phu nhân yên tâm, thứ Hầu gia nôn ra chính là máu độc, cũng không có hại, ngược lại còn có ích đối với thân thể."
Kế thần y nói: "Hầu gia trúng độc rất lâu, độc tố đã ngấm sâu vào thân thể, cần từ từ điều dưỡng mới phải."
Có câu mà Kế thần y chưa nói, nếu như người bình thường có độc trong người lâu như vậy, chỉ sợ sớm đã chết rồi.
Cũng không biết vị Tĩnh Viễn Hầu này chịu đựng độc kiểu gì.
Thật là kỳ lạ.
Tuy Lục Tễ chịu đựng được, nhưng độc tố thật sự đã ngấm vào quá sâu, tốn rất nhiều sức lực mới có thể từ từ dẫn ra.
Nghe Kế thần y nói xong, Tô Đào cũng không còn lo lắng.
Vừa rồi thật sự là hù chết nàng.
Nàng còn tưởng rằng Lục Tễ sẽ làm sao.
Kế thần y lại bắt mạch cho Lục Tễ một lần nữa, hắn một bên bắt mạch, một bên suy nghĩ.
Xem mạch xong, Kế thần y lại cúi đầu sửa đơn thuốc mới kê ban nãy: "Phương thuốc vừa rồi có dược tính quá mạch, vừa phải một chút..."
Hắn còn thì thào nói giảm mấy vị thuốc, thêm... mấy vị thuốc nữa.
Sau khi sửa xong, Kế thần y đưa phương thuốc cho Lương Nguyên: "Lần sau cứ lấy thuốc theo cái này."
Xem kiểu này, thật sự cho Lục Tễ làm người thí nghiệm rồi.
Nhưng khiên cơ độc không có giải dược, chỉ có thể từ từ thử thôi.
Kế thần y còn có câu nói chưa nói, thế này đã là gì, về sau hắn còn phải sửa thêm bao nhiêu phương thuốc nữa đó.
Uống thuốc xong, tối nay Lục Tễ không sao rồi, cả đám đều lui xuống.
Trong phòng chỉ còn có Lục Tễ và Tô Đào.
Tô Đào rất lo lắng: "Phu quân, bây giờ chàng cảm thấy thế nào, còn khó chịu không?"
Lục Tễ lắc đầu: "Không khó chịu, nàng yên tâm."
Không biết tại sao, Lục Tễ rất có lòng tin với Kế thần y.
Nếu như nói lúc trước hắn luôn cảm giác mình sẽ phải chết thì bây giờ trong hắn lại dấy lên hy vọng.
Tô Đào gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
"Lúc này không còn sớm nữa, chàng cũng nghỉ đi."
Sắc mặt Lục Tễ tái nhợt, rất suy yếu.
Lục Tễ nắm vòng eo Tô Đào: "Chúng ta ngủ cùng nhau."
Tô Đào dựa vào trong ngực Lục Tễ: "Ừm."
…
Mấy ngày tiếp theo.
Kế thần y luôn ở trong khách điếm sửa phương thuốc cho Lục Tễ.
Mỗi ngày phản ứng của Lục Tễ đều không giống nhau, nhưng đều rất khó chịu.
Bây giờ hắn đã nôn ra chút máu đen, nhưng càng ngày càng ít.
Theo Kế thần y nói, thân thể Lục Tễ đang dần dần tốt lên, phương thuốc có hiệu quả rồi.
Mọi người nghe xong lời này mới yên tâm.
Nhưng việc giải độc này cũng không thể một lần là xong, trái lại, còn cần rất nhiều thời gian, ít nhất phải một hai tháng.
Bọn hắn cũng không thể ở lại Tịnh Châu mãi, dù sao vẫn phải trở về kinh thành.
Lần này, Kế thần y không cần Tô Đào nói, hắn biểu hiện muốn đi theo bọn họ trở về Kinh Thành.
Dù sao một trong những tâm nguyện đời này của hắn chính là giải được loại độc này.
Có thân thể của Lục Tễ đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, hắn còn ước muốn đi theo Lục Tễ để tiếp tục nghiên cứu phương thuốc giải độc.
Trước khi trở về Kinh Thành, Lục Tễ và Tô Đào đã đến miếu Tống Tử nương nương.
Dù sao lý do bọn họ ra ngoài lần này chính là để cầu con, nên tất nhiên bọn họ phải làm việc này.
Vì vậy, Lục Tễ và Tô Đào không chỉ đến miếu Tống Tử nương nương mà còn gióng trống khua chiêng, chỉ sợ mọi người không biết là Tĩnh Viễn Hầu và thê tử của hắn đã tới.
Ni cô ở miếu Tống Tử nương nương biết được thân phận của Lục Tễ và Tô Đào thì tự mình dẫn bọn họ vào miếu thờ.
Vừa đi, họ vừa giới thiệu phong cảnh và tượng Phật trong miếu.
Cuối cùng, họ đến bảo điện trước.
Ni cô dừng chân: "Phu nhân, đây chính là tượng Phật trong miếu của chúng ta, người chỉ cần thành tâm thắp hương cầu nguyện là được."
Ni cô nói xong thì lui xuống.
Trong bảo điện chỉ còn lại Lục Tễ và Tô Đào.
Tô Đào không nhịn được có chút muốn cười.
Nàng vốn chỉ tùy tiện nghĩ ra một lý do, không ngờ bây giờ lại đến đây thật.
Cũng không biết những người trong kinh thành đã nói sau lưng nàng và Lục Tễ thế nào rồi.
Hơn nữa, lần này nàng và Lục Tễ còn cúng một khoản ngân tiễn cho miếu.
Nếu không ban nãy làm sao ni cô kia lại nhiệt tình như vậy được.
Tô Đào vẫn là một người tham tiền, hiện tại nàng còn cảm thấy đau lắm đó.
Nhưng mà diễn trò thì phải làm cho đủ, đợi lát nữa nàng không chỉ cần dập đầu mà còn phải cầu kim thân của Tống Tử nương nương về mới được.
Tô Đào kéo Lục Tễ quỳ xuống: "Phu quân, chúng ta cũng bắt đầu đi."
Nếu không thì mất trắng tiền đó!
Hơn nữa, không phải miếu Tống Tử nương nương này cực kỳ linh nghiệm ư, nàng cũng đang muốn cầu thử một lần.
Đốt hương trong lư hương xong, ba nén hương có khói lượn lờ bay lên.
Tô Đào thành kính khép lại hai tay.
A..., lúc này nàng không tham lam, cũng không cầu nguyện nhiều.
Nàng muốn sinh cho Lục Tễ một trai một gái.
Nàng nhớ tới giấc mơ trước đó của nàng, trong mơ nàng không thấy rõ mặt hài tử.
Đợi sau khi thân thể Lục Tễ bình phục, nàng muốn hai đứa trẻ.
Một bé gái, một bé trai, về sau bọn họ chính là một nhà bốn người rồi.
Cầu nguyện xong, Tô Đào và Lục Tễ đứng lên.
Nàng lại bảo ni cô giúp mời một tượng Phật Tống Tử nương nương, để mang trở về kinh thành.
Sau khi chuẩn bị xong, Tô Đào và Lục Tễ rời khỏi miếu Tống Tử nương nương.
Hai người bọn họ lên xe ngựa trở về khách điếm.
Trên xe ngựa, Tô Đào uống ngụm nước trà: "Chuyện này sẽ được truyền ra ngoài."
Nàng và Lục Tễ gióng trống khua chiêng như vậy, lại quyên tiền xin tượng Phật về, chắc hẳn tin này sẽ sớm truyền từ Tịnh Châu đến Kinh Thành thôi.
Như vậy sẽ không làm hoàng thượng nghi ngờ.
Đợi ngày mai, bọn hắn sẽ lên đường trở về Kinh Thành.
Cũng cho Lục Tễ tiếp tục an tâm giải độc.
Bây giờ nàng chỉ cần chờ đợi Kế thần y tranh thủ thời gian nghiên cứu ra cách giải độc.
Mấy ngày nay, nàng luôn bận rộn, còn phải lo lắng cho thân thể Lục Tễ, cơ bản không hề nghỉ ngơi nhiều.
Bây giờ đã giải quyết xong mọi việc, thân thể Lục Tễ đã tốt hơn, cuối cùng Tô Đào có thể nghỉ ngơi.
Thực tế hôm nay đi từ sáng tới trưa, nàng cảm thấy toàn thân vô cùng đau xót.
Tô Đào lấy một cái gối mềm dưới án kỷ để ở sau lưng, sau đó dựa vào.
Cái gối mềm này rất thoải mái.
Dựa hẳn về phía sau, Tô Đào cảm thấy gân cốt đều giãn ra.
Hôm nay Tô Đào mặc bộ y phục màu hồng phấn, càng làm nổi bật lên sự mềm mại non nớt như hoa của nàng.
Bởi vì vừa mới ra ngoài, nên nàng vẫn còn trang điểm.
Mặc dù chỉ hơi xức một chút son phấn, nhưng nàng vẫn xinh đẹp làm cho người ta không rời mắt nổi.
Nàng dựa vào gối mềm như vậy, mái tóc mây rẽ sang trước người, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc.
Thật sự là cực kỳ đẹp.
Lục Tễ cũng nhất thời không rời mắt nổi.
Hắn phát hiện màu sắc trên môi Tô Đào giống như là có chút thay đổi.
Không có diễm lệ như lần trước, hơi có chút trắng nõn.
Lại càng làm cánh môi Tô Đào kiều diễm như hoa.
Lục Tễ và Tô Đào làm phu thê lâu như vậy, hắn cũng ít nhiều biết Tô Đào trang điểm thì sẽ dùng những loại bình lọ kia.
Cũng biết Tô Đào đang dùng son dưỡng môi.
Màu mắt Lục Tễ có chút tối lại.
Hắn nắm vòng eo Tô Đào, hôn lên cánh môi Tô Đào.
A..., cuối cùng nếm được đôi môi của nàng rồi.
Là vị đào.
Thật sự là quá ngọt rồi.
Hắn sa vào trong đó, không muốn rời đi.
Tô Đào bị Lục Tễ hôn đến nỗi không thở nổi.
Nàng dùng lực đẩy lồng ngực Lục Tễ, muốn hắn nhẹ một chút.
Lục Tễ giống như không muốn, còn khẽ cắn ở dưới bờ môi nàng.
Cả người Tô Đào đều cảm thấy chóng mặt.
Trong lòng nàng giống như là một mảnh bột nhão, không nghĩ được gì khác.
Tô Đào mơ mơ màng màng nghĩ, từ sau lần hôn môi trong khách điếm, Lục Tễ giống như đã tìm được chỗ then chốt, dù sao hắn vẫn không ngừng hôn nàng.
Tô Đào còn cảm thấy không ngờ được.
Trong ấn tượng của nàng, Lục Tễ là người rất dịu dàng, đối xử với nàng cũng vô cùng dịu dàng.
Nhưng đụng đến việc này, Lục Tễ lại thay đổi.
A..., thì ra phu quân của nàng chính là phu quân như thế này.