Thầy Phong Thủy Ở Rể
Chương 9
“Cái này…”, nữ thư ký trợn tròn mắt, cô ta thực sự không ngờ bên trong lại có tiền.
Thượng Quan Tuyết lộ vẻ nghiền ngẫm, cô nhìn Trương Mặc Vũ, rồi lại nhìn nữ thư ký, đột nhiên hỏi: “Hai người đang toa rập để lừa tôi đấy à? Đâu ra mà trùng hợp như vậy chứ?”
Nữ thư ký vội lắc đầu: “Không phải đâu, cô chủ, tôi thật sự không biết anh ta”.
Trương Mặc Vũ không giải thích, mà chỉ cười nói: “Không phải cô nói sẽ ở đây ba ngày để kiểm tra à, nếu cô đã rảnh rỗi như vậy thì cố mà xem cho kỹ đi”.
Trong lòng Thượng Quan Tuyết thoáng xao động, hai ngày này đúng là cô rất rảnh rỗi, bởi vì khoảng thời gian qua liên tục gặp ác mộng khiến tinh thần không được tốt lắm nên cô đã dứt khoát vứt hết công việc cho các nhân viên lo liệu.
Hơn nữa, nếu Trương Mặc Vũ thật sự có bản lĩnh thì chắc chắn cô sẽ để anh ta xem thử giúp mình một chút, xem xem cơn ác mộng gần đây rốt cuộc là thế nào.
Đương nhiên, Thượng Quan Tuyết sẽ phải khảo sát Trương Mặc Vũ một thời gian, dù sao thì có khá nhiều thứ liên quan đến chuyện riêng tư của cô…
Vì vậy, cô thản nhiên nói: “Tôi nói được làm được, đã nói là kiểm tra ba ngày thì sẽ không thiếu dù chỉ một giờ”.
Nói xong, Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký tìm một cái ghế ngồi xuống phía sau quầy, chuẩn bị xem Trương Mặc Vũ đoán mệnh như thế nào.
Chẳng mấy chốc, cửa tiệm bị đẩy ra, một người phụ nữ độ khoảng 40 tuổi bước vào.
“Ồ? Ở đây mở cửa hàng xem tướng số từ khi nào vậy?”, người phụ nữ lẩm bẩm.
“Vừa mở đấy, có muốn coi một quẻ không?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
“Xem tướng bao nhiêu tiền?”, người phụ nữ hỏi.
Trương Mặc Vũ: “Xem quá khứ không thu phí, xem tương lai, cát hung họa phúc nói chung, 300 tệ một quẻ. Đương nhiên, nếu muốn tôi đi ra ngoài thì sẽ thu thêm phí”.
Đối với xem tướng, nếu như chỉ xem trong nhà có mấy người, những chuyện mà người đó từng trải qua, đó là để chứng minh bản lĩnh của thầy tướng số, đương nhiên không cần thu phí.
Giống như vừa nãy, Trương Mặc Vũ tính xem trên người nữ thư ký có bao nhiêu tiền, đó chỉ là để khách hàng tin tưởng mình, nên sẽ miễn phí.
Còn nếu muốn chỉ dẫn vài điều trong tương lai, vậy thì phải ra tiền.
Lúc ở phố Ngọc Bình, Trương Mặc Vũ đã sớm nghe ngóng giá cả thị trường.
Bày quầy ở vỉa hè, thông thường là 100 tệ một quẻ.
Còn mở cửa tiệm thì 300 tệ một quẻ, cần phải nói rõ.
Một quẻ 200 ngàn là tình huống đặc biệt, thầy tướng số bình thường sẽ không lấy đắt như vậy.
Nghe giá cả xong, người phụ nữ lập tức nói với Trương Mặc Vũ: “Tôi muốn xem tình duyên”.
“Ồ?”, Trương Mặc Vũ liếc nhìn người phụ nữ, rồi gieo quẻ.
Nhưng anh còn chưa mở miệng thì người phụ nữ lại nói: “Năm nay tôi bốn mươi hai tuổi, chưa từng yêu ai cả, tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch, là một cô gái tốt”.
“Tôi muốn tìm một người đàn ông có tuổi tác không quá chênh lệch, tốt nhất là cũng chưa từng yêu ai”.
“Còn về điều kiện thì phải có 1 căn nhà ở thành phố Kim Lăng, diện tích không thấp hơn 150 mét vuông, một chiếc xe không ít hơn 300 ngàn, bằng cấp không dưới thạc sĩ, tốt nhất là phải có địa vị xã hội một chút”.
“Tôi cảm thấy đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nếu ngay cả những… điều kiện này còn không đạt được thì quả thật quá thất bại, quá vô dụng”.
“Đại sư, xin chỉ điểm giúp tôi một chút, tôi nên làm như thế nào mới có thể tìm được người đàn ông như vậy”.
Nói xong, người phụ nữ đưa 300 tệ cho Trương Mặc Vũ.
Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký ngồi bên cạnh trố mắt mà nhìn, đề mục này còn lợi hại hơn nhiều so với đề mục mà nữ thư ký khảo Trương Mặc Vũ.
Cô quay sang thì thầm với nữ thư ký: “Nếu anh ta có thể giải quyết xong chuyện này, vậy thì đây tuyệt đối là nhân vật cấp bậc đại sư”.
Nữ thư ký dùng sức gật đầu, bày tỏ sự tán đồng sâu sắc.
Nhưng nào ngờ, Trương Mặc Vũ chẳng chút suy nghĩ, đã trực tiếp trả lại 300 tệ cho người phụ nữ: “Vị mỹ nữ bốn mươi hai tuổi này, chỗ tôi đoán mệnh, chứ không phải cầu nguyện. Nếu cần cầu nguyện thì mời chị… đi đến phố Ngọc Bình, tìm một vị hòa thượng pháp danh Cửu Thập”.
Người phụ nữ giật mình.
Kế đó, chị ta nổi giận đùng đùng: “Cậu có ý gì hả? Không có bản lĩnh thì đừng có làm cái nghề này! Không biết gì mà cũng đòi mở cửa tiệm phong thủy hả? Thiệt là…”
Nói xong, người phụ nữ xoay người rời đi với thái độ vô cùng tức giận, chị ta đóng sập cửa, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Người phụ nữ vừa đi, Thượng Quan Tuyết liền cười nói: “Trương Mặc Vũ, vụ làm ăn đầu tiên mà anh đã không thuận lợi rồi, tôi thấy khả năng của anh cũng không… tốt lắm đâu!”
Trương Mặc Vũ đen mặt: “Rõ ràng là chị ta đi lộn chỗ, tưởng chỗ tôi là ao ước nguyện hay gì?”
Không thể không nói, lưu lượng người ở phố Phù Dung khá lớn, chỉ một lát sau đã có vài người đến đoán mệnh.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mở miệng liền hỏi: “Đại sư, tôi vừa sinh con trai, tôi họ Lưu, muốn xin cái tên cho con!”
“Con của anh?”, Trương Mặc Vũ lộ vẻ kỳ quái.
Người đàn ông gật đầu: “Ngày hôm qua tôi mơ một giấc mơ thần kỳ, thấy mình đào được một ngôi mộ đế vương, phát tài to, một tay ôm vàng, một tay ôm ngọc, tôi muốn đại sư căn cứ theo giấc mơ này mà đặt tên cho con của tôi”.
Trương Mặc Vũ liền nói: “Một tay ôm vàng, một tay ôm ngọc, vậy đặt là Lưu Nhất Thủ đi”.
“Phì…!”
Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký không nhịn được cười, anh đang rất nghiêm túc đó hả?
Sắc mặt người đàn ông cũng biến thành màu đen: “Đại sư, anh đang đùa tôi đấy à!”
Trương Mặc Vũ: “Là anh đùa trước đấy!”
“Tôi đùa cái gì hả?”, người đàn ông hỏi.
Trương Mặc Vũ cười: “Ồ, anh là một gã trai tân 30 tuổi, sợ rằng cái đùi phụ nữ còn chưa được nhìn thấy, sinh con á hả? Anh thử sinh một đứa cho tôi xem!”
Thượng Quan Tuyết lộ vẻ nghiền ngẫm, cô nhìn Trương Mặc Vũ, rồi lại nhìn nữ thư ký, đột nhiên hỏi: “Hai người đang toa rập để lừa tôi đấy à? Đâu ra mà trùng hợp như vậy chứ?”
Nữ thư ký vội lắc đầu: “Không phải đâu, cô chủ, tôi thật sự không biết anh ta”.
Trương Mặc Vũ không giải thích, mà chỉ cười nói: “Không phải cô nói sẽ ở đây ba ngày để kiểm tra à, nếu cô đã rảnh rỗi như vậy thì cố mà xem cho kỹ đi”.
Trong lòng Thượng Quan Tuyết thoáng xao động, hai ngày này đúng là cô rất rảnh rỗi, bởi vì khoảng thời gian qua liên tục gặp ác mộng khiến tinh thần không được tốt lắm nên cô đã dứt khoát vứt hết công việc cho các nhân viên lo liệu.
Hơn nữa, nếu Trương Mặc Vũ thật sự có bản lĩnh thì chắc chắn cô sẽ để anh ta xem thử giúp mình một chút, xem xem cơn ác mộng gần đây rốt cuộc là thế nào.
Đương nhiên, Thượng Quan Tuyết sẽ phải khảo sát Trương Mặc Vũ một thời gian, dù sao thì có khá nhiều thứ liên quan đến chuyện riêng tư của cô…
Vì vậy, cô thản nhiên nói: “Tôi nói được làm được, đã nói là kiểm tra ba ngày thì sẽ không thiếu dù chỉ một giờ”.
Nói xong, Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký tìm một cái ghế ngồi xuống phía sau quầy, chuẩn bị xem Trương Mặc Vũ đoán mệnh như thế nào.
Chẳng mấy chốc, cửa tiệm bị đẩy ra, một người phụ nữ độ khoảng 40 tuổi bước vào.
“Ồ? Ở đây mở cửa hàng xem tướng số từ khi nào vậy?”, người phụ nữ lẩm bẩm.
“Vừa mở đấy, có muốn coi một quẻ không?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
“Xem tướng bao nhiêu tiền?”, người phụ nữ hỏi.
Trương Mặc Vũ: “Xem quá khứ không thu phí, xem tương lai, cát hung họa phúc nói chung, 300 tệ một quẻ. Đương nhiên, nếu muốn tôi đi ra ngoài thì sẽ thu thêm phí”.
Đối với xem tướng, nếu như chỉ xem trong nhà có mấy người, những chuyện mà người đó từng trải qua, đó là để chứng minh bản lĩnh của thầy tướng số, đương nhiên không cần thu phí.
Giống như vừa nãy, Trương Mặc Vũ tính xem trên người nữ thư ký có bao nhiêu tiền, đó chỉ là để khách hàng tin tưởng mình, nên sẽ miễn phí.
Còn nếu muốn chỉ dẫn vài điều trong tương lai, vậy thì phải ra tiền.
Lúc ở phố Ngọc Bình, Trương Mặc Vũ đã sớm nghe ngóng giá cả thị trường.
Bày quầy ở vỉa hè, thông thường là 100 tệ một quẻ.
Còn mở cửa tiệm thì 300 tệ một quẻ, cần phải nói rõ.
Một quẻ 200 ngàn là tình huống đặc biệt, thầy tướng số bình thường sẽ không lấy đắt như vậy.
Nghe giá cả xong, người phụ nữ lập tức nói với Trương Mặc Vũ: “Tôi muốn xem tình duyên”.
“Ồ?”, Trương Mặc Vũ liếc nhìn người phụ nữ, rồi gieo quẻ.
Nhưng anh còn chưa mở miệng thì người phụ nữ lại nói: “Năm nay tôi bốn mươi hai tuổi, chưa từng yêu ai cả, tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch, là một cô gái tốt”.
“Tôi muốn tìm một người đàn ông có tuổi tác không quá chênh lệch, tốt nhất là cũng chưa từng yêu ai”.
“Còn về điều kiện thì phải có 1 căn nhà ở thành phố Kim Lăng, diện tích không thấp hơn 150 mét vuông, một chiếc xe không ít hơn 300 ngàn, bằng cấp không dưới thạc sĩ, tốt nhất là phải có địa vị xã hội một chút”.
“Tôi cảm thấy đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nếu ngay cả những… điều kiện này còn không đạt được thì quả thật quá thất bại, quá vô dụng”.
“Đại sư, xin chỉ điểm giúp tôi một chút, tôi nên làm như thế nào mới có thể tìm được người đàn ông như vậy”.
Nói xong, người phụ nữ đưa 300 tệ cho Trương Mặc Vũ.
Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký ngồi bên cạnh trố mắt mà nhìn, đề mục này còn lợi hại hơn nhiều so với đề mục mà nữ thư ký khảo Trương Mặc Vũ.
Cô quay sang thì thầm với nữ thư ký: “Nếu anh ta có thể giải quyết xong chuyện này, vậy thì đây tuyệt đối là nhân vật cấp bậc đại sư”.
Nữ thư ký dùng sức gật đầu, bày tỏ sự tán đồng sâu sắc.
Nhưng nào ngờ, Trương Mặc Vũ chẳng chút suy nghĩ, đã trực tiếp trả lại 300 tệ cho người phụ nữ: “Vị mỹ nữ bốn mươi hai tuổi này, chỗ tôi đoán mệnh, chứ không phải cầu nguyện. Nếu cần cầu nguyện thì mời chị… đi đến phố Ngọc Bình, tìm một vị hòa thượng pháp danh Cửu Thập”.
Người phụ nữ giật mình.
Kế đó, chị ta nổi giận đùng đùng: “Cậu có ý gì hả? Không có bản lĩnh thì đừng có làm cái nghề này! Không biết gì mà cũng đòi mở cửa tiệm phong thủy hả? Thiệt là…”
Nói xong, người phụ nữ xoay người rời đi với thái độ vô cùng tức giận, chị ta đóng sập cửa, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Người phụ nữ vừa đi, Thượng Quan Tuyết liền cười nói: “Trương Mặc Vũ, vụ làm ăn đầu tiên mà anh đã không thuận lợi rồi, tôi thấy khả năng của anh cũng không… tốt lắm đâu!”
Trương Mặc Vũ đen mặt: “Rõ ràng là chị ta đi lộn chỗ, tưởng chỗ tôi là ao ước nguyện hay gì?”
Không thể không nói, lưu lượng người ở phố Phù Dung khá lớn, chỉ một lát sau đã có vài người đến đoán mệnh.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mở miệng liền hỏi: “Đại sư, tôi vừa sinh con trai, tôi họ Lưu, muốn xin cái tên cho con!”
“Con của anh?”, Trương Mặc Vũ lộ vẻ kỳ quái.
Người đàn ông gật đầu: “Ngày hôm qua tôi mơ một giấc mơ thần kỳ, thấy mình đào được một ngôi mộ đế vương, phát tài to, một tay ôm vàng, một tay ôm ngọc, tôi muốn đại sư căn cứ theo giấc mơ này mà đặt tên cho con của tôi”.
Trương Mặc Vũ liền nói: “Một tay ôm vàng, một tay ôm ngọc, vậy đặt là Lưu Nhất Thủ đi”.
“Phì…!”
Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký không nhịn được cười, anh đang rất nghiêm túc đó hả?
Sắc mặt người đàn ông cũng biến thành màu đen: “Đại sư, anh đang đùa tôi đấy à!”
Trương Mặc Vũ: “Là anh đùa trước đấy!”
“Tôi đùa cái gì hả?”, người đàn ông hỏi.
Trương Mặc Vũ cười: “Ồ, anh là một gã trai tân 30 tuổi, sợ rằng cái đùi phụ nữ còn chưa được nhìn thấy, sinh con á hả? Anh thử sinh một đứa cho tôi xem!”