Thầy Phong Thủy Ở Rể
Chương 4
Liễu Mộng Đình không được lợi ích gì nên đương nhiên là không vui.
Lúc này Liễu Mộng Đình hừ một tiếng: “Tiền mang đến tận cửa mà còn không lấy, đáng đời phải đi bày sạp!”
Xung quanh có rất nhiều người nghe vậy bật cười ha ha.
“Cậu trai trẻ, xét cho cùng thì đạo hạnh vẫn chưa đủ đâu”.
“Vẫn nên quay về tiếp tục đi theo thầy học đi, muốn kiếm được miếng cơm từ ngón nghề này thì còn phải hiểu thấu được nhân tình thế thái nữa”.
Hòa thượng Cửu Thập cũng lắc lắc đầu, cảm thấy Trương Mặc Vũ buôn bán như vậy không ổn.
Thế nhưng Trương Mặc Vũ lại không hề hoang mang, thái độ vẫn điềm tĩnh tự nhiên, gần như không hề bị những tiếng nói châm chọc kia làm dao động.
Liễu Mộng Đình xoay người muốn bỏ đi.
Bỗng nhiên, Trương Mặc Vũ thở dài: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc, có vàng ròng không lấy, lại đi tìm một người đàn ông thay cô tiêu tiền, đáng tiếc, ngu xuẩn!”
Liễu Mộng Đình thoáng quay đầu lại nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Vàng ròng?”
Đôi mắt Trương Mặc Vũ trong vắt nhìn thẳng Liễu Mộng Đình: “Không sai, hôm nay có hạc thần ban phúc, thần tài gõ cửa, ắt sẽ có tài vận bất ngờ, nhưng mà...”.
Giọng nói của Trương Mặc Vũ thay đổi: “Nhưng mà, nếu như không có quý nhân chỉ đường, thì ắt sẽ bỏ lỡ tài vận bất ngờ kia”.
Liễu Mộng Đình bật cười khinh thường: “À, con người anh thật là thú vị, tiền tài bất ngờ? Có phải muốn bảo tôi chuyển cho anh hai nghìn tệ, sau đó bảo tôi về nhà đợi thần tài đến gõ cửa không? Đây không phải là kiểu gọi điện thoại lừa tiền điển hình à”.
“Không tin?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Liễu Mộng Đình hừ mũi: “Thế thì anh hãy nói vài câu mà khiến tôi tin được ấy”.
Trương Mặc Vũ quét mắt nhìn Liễu Mộng Đình, một giây tiếp theo liền nói: “Mười sáu tuổi!”
Đơn giản ba chữ, Liễu Mộng Đình bỗng biến sắc, dường như Trương Mặc Vũ đã chạm đúng chỗ đau của cô ta.
Liễu Mộng Đình lúc này bỗng nhiên trở nên bất an, trông cô ta có vẻ như khá là bối rối.
Trương Mặc Vũ khẽ mỉm cười, chỉ vào cái ghế gập nhỏ: “Ngồi!”
Sắc mặt Liễu Mộng Đình thay đổi liên tục, rất nhanh sau đó, cô ta đi đến ngồi xuống chỗ chiếc ghế.
Cô ta tự đốt một điếu thuốc cho mình, rít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại.
Lúc này, người đi đường vây xem xung quanh cũng bắt đầu thu lại vẻ giễu cợt ban nãy, tất cả mọi người đều có thể nhận ra được, Trương Mặc Vũ chắc chắn đã nói trúng cái gì đó!
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Trương Mặc Vũ và Liễu Mộng Đình, muốn nghe xem vận mệnh này đoán ra sao!
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Liễu Mộng Đình lại hít sâu một hơi rồi đổi thành biểu cảm vô cùng thờ ơ: “Mười sáu tuổi thì sao? Nói đi”.
Biểu cảm của Trương Mặc Vũ khá hờ hững, nhìn có vẻ vô cùng điềm tĩnh mà tự tin, anh nói với giọng hòa nhã:
“Sinh nhật năm mười sáu tuổi, là cột mốc đánh dấu sự thay đổi của cuộc đời cô”.
“Trước năm mười sáu tuổi, cô có gia đình đầm ấm đủ đầy, bố cô có quyền có thế, cô học hành giỏi giang, được thầy bạn yêu mến, cô là trung tâm của tất cả mọi người”.
“Sau mười sáu tuổi, gia đình cô tan nát”.
“Mười bảy tuổi, bố cô vào tù, bây giờ vẫn còn đang ở trong đó”.
“Năm đó, cô mất đi nguồn kinh tế, bỏ học, bước chân vào xã hội”.
Trương Mặc Vũ nói một câu, biểu cảm của Liễu Mộng Đình lại thay đổi một lần.
Vốn dĩ, cô ta nhìn có vẻ chẳng để tâm lắm, nhưng bây giờ thì điếu thuốc trên tay cô ta đang run run, thậm chí trên mặt còn có hai hàng lệ chảy dài.
Mấy câu nói của Trương Mặc Vũ đã khiến một chị gái phải rơi lệ.
Trong lòng Liễu Mộng Đình như rỉ máu, từ một cô gái con nhà giàu có trở thành gái tiếp rượu, người chưa từng trải qua thì sẽ không thể hiểu được nỗi đau của cô ta.
Liễu Mộng Đình nhớ rõ ràng rằng, lúc cô ta vừa mới lên thuyền, những người trước kia từng đến nhờ vả bố cô ta đã cố tình chọn cô ta để tiếp rượu như thế nào, đã từng không kiêng nể mà xỉ nhục cô ta ra sao.
Cảm giác uất ức đó khiến cả đời cô ta cũng không thể quên được,
Lúc này, Liễu Mộng Đình ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Anh... anh thực sự biết xem bói?”
Biểu cảm của Trương Mặc Vũ bình tĩnh: “Tôi đương nhiên biết xem bói, hơn nữa...”.
“Tôi còn có thể xem được, người bạn trai bây giờ của cô đang rất cần một khoản tiền lớn, cho nên cô mới đến hỏi tôi, anh ta có chân thành hay không”.
Liễu Mộng Đình nghe thấy câu nói này thì sắc mặt thoắt biến: “Đại sư, anh nói chuẩn quá!”
Tiếp sau đó Liễu Mộng Đình kể ra câu chuyện của mình: “Không sai, bạn trai của tôi nói, mẹ anh ta bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn, tôi dự định bán căn nhà cũ đi để cho anh ta dùng tạm trước...”.
Trương Mặc Vũ không xem ra được là mẹ của bạn trai cô ta bị bệnh, anh chỉ có thể xem được người mà cô ta gọi là bạn trai, rất có khả năng là một tên nghiện cờ bạc.
Đương nhiên, Trương Mặc Vũ cũng không nhắc nhở Liễu Mộng Đình, bởi vì Liễu Mộng Đình không phải kiểu người ngu si, cô ta chắc chắn hiểu rất rõ chuyện này.
Cô ta chỉ đang tự lừa gạt chính mình, vậy thì ai có thể nói được gì?
Có lúc, tình cảm của những cô gái tiếp rượu lại tầm thường mà rẻ mạt như vậy.
Bây giờ, Trương Mặc Vũ chỉ muốn hoàn thành xong cuộc mua bán này và kiếm được phần tiền mà mình xứng đáng có được.
Cho nên Trương Mặc Vũ hỏi: “Bây giờ tin rồi?”
“Tin tin tin!”, Liễu Mộng Đình vội vàng gật đầu.
Giờ phút này, vẻ mặt của Liễu Mộng Đình đã trở nên kính cẩn hơn, cô ta dập tắt điếu thuốc, biểu cảm thành khẩn: “Đại sư, anh nói hôm nay tôi sẽ có vận tiền tài, xin hỏi, vận tiền tài này rốt cuộc là ở đâu?”
Bất kể là những người ở xung quanh hay là hòa thượng Cửu Thập đều cảm thấy hứng thú hẳn lên.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trương Mặc Vũ, muốn biết một cô gái phong trần như vậy thì có thể có được tài vận gì.
Trương Mặc Vũ lại nói: “Vận tiền tài này của cô cần có người chỉ điểm, tiền xem bói này...”.
Liễu Mộng Đình nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: “Chỉ cần là vận tiền tài đến bất ngờ thì anh muốn bao nhiêu cũng được”.
“Theo như quy định, tôi phải lấy hai mươi phần trăm trong tổng số tiền mà cô có được”, Trương Mặc Vũ nói.
“Được!”, Liễu Mộng Đình đáp ngay.
Trương Mặc Vũ lúc này mới nói: “Phàm là vận tiền tài đến bất ngờ thì ắt sẽ có điềm lành, cô thử nghĩ kỹ lại xem, gặp được điềm lành gì rồi”.
“Điềm lành?”, Liễu Mộng Đình nhíu mày: “Điềm lành gì? Tôi chẳng cảm thấy mình gặp được chuyện gì tốt cả, nhưng chuyện đen đủi thì có cả đống, tôi đã vứt đi hết nửa hộp bao cao su mà tôi mua cho bạn trai của tôi rồi”.
Tất cả mọi người:???
Trương Mặc Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Liễu Mộng Đình, cẩn thận bấm đốt ngón tay tính toán.
Chương 4: Vận tiền tài cần người chỉ điểm
Lúc này Liễu Mộng Đình hừ một tiếng: “Tiền mang đến tận cửa mà còn không lấy, đáng đời phải đi bày sạp!”
Xung quanh có rất nhiều người nghe vậy bật cười ha ha.
“Cậu trai trẻ, xét cho cùng thì đạo hạnh vẫn chưa đủ đâu”.
“Vẫn nên quay về tiếp tục đi theo thầy học đi, muốn kiếm được miếng cơm từ ngón nghề này thì còn phải hiểu thấu được nhân tình thế thái nữa”.
Hòa thượng Cửu Thập cũng lắc lắc đầu, cảm thấy Trương Mặc Vũ buôn bán như vậy không ổn.
Thế nhưng Trương Mặc Vũ lại không hề hoang mang, thái độ vẫn điềm tĩnh tự nhiên, gần như không hề bị những tiếng nói châm chọc kia làm dao động.
Liễu Mộng Đình xoay người muốn bỏ đi.
Bỗng nhiên, Trương Mặc Vũ thở dài: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc, có vàng ròng không lấy, lại đi tìm một người đàn ông thay cô tiêu tiền, đáng tiếc, ngu xuẩn!”
Liễu Mộng Đình thoáng quay đầu lại nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Vàng ròng?”
Đôi mắt Trương Mặc Vũ trong vắt nhìn thẳng Liễu Mộng Đình: “Không sai, hôm nay có hạc thần ban phúc, thần tài gõ cửa, ắt sẽ có tài vận bất ngờ, nhưng mà...”.
Giọng nói của Trương Mặc Vũ thay đổi: “Nhưng mà, nếu như không có quý nhân chỉ đường, thì ắt sẽ bỏ lỡ tài vận bất ngờ kia”.
Liễu Mộng Đình bật cười khinh thường: “À, con người anh thật là thú vị, tiền tài bất ngờ? Có phải muốn bảo tôi chuyển cho anh hai nghìn tệ, sau đó bảo tôi về nhà đợi thần tài đến gõ cửa không? Đây không phải là kiểu gọi điện thoại lừa tiền điển hình à”.
“Không tin?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Liễu Mộng Đình hừ mũi: “Thế thì anh hãy nói vài câu mà khiến tôi tin được ấy”.
Trương Mặc Vũ quét mắt nhìn Liễu Mộng Đình, một giây tiếp theo liền nói: “Mười sáu tuổi!”
Đơn giản ba chữ, Liễu Mộng Đình bỗng biến sắc, dường như Trương Mặc Vũ đã chạm đúng chỗ đau của cô ta.
Liễu Mộng Đình lúc này bỗng nhiên trở nên bất an, trông cô ta có vẻ như khá là bối rối.
Trương Mặc Vũ khẽ mỉm cười, chỉ vào cái ghế gập nhỏ: “Ngồi!”
Sắc mặt Liễu Mộng Đình thay đổi liên tục, rất nhanh sau đó, cô ta đi đến ngồi xuống chỗ chiếc ghế.
Cô ta tự đốt một điếu thuốc cho mình, rít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại.
Lúc này, người đi đường vây xem xung quanh cũng bắt đầu thu lại vẻ giễu cợt ban nãy, tất cả mọi người đều có thể nhận ra được, Trương Mặc Vũ chắc chắn đã nói trúng cái gì đó!
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Trương Mặc Vũ và Liễu Mộng Đình, muốn nghe xem vận mệnh này đoán ra sao!
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Liễu Mộng Đình lại hít sâu một hơi rồi đổi thành biểu cảm vô cùng thờ ơ: “Mười sáu tuổi thì sao? Nói đi”.
Biểu cảm của Trương Mặc Vũ khá hờ hững, nhìn có vẻ vô cùng điềm tĩnh mà tự tin, anh nói với giọng hòa nhã:
“Sinh nhật năm mười sáu tuổi, là cột mốc đánh dấu sự thay đổi của cuộc đời cô”.
“Trước năm mười sáu tuổi, cô có gia đình đầm ấm đủ đầy, bố cô có quyền có thế, cô học hành giỏi giang, được thầy bạn yêu mến, cô là trung tâm của tất cả mọi người”.
“Sau mười sáu tuổi, gia đình cô tan nát”.
“Mười bảy tuổi, bố cô vào tù, bây giờ vẫn còn đang ở trong đó”.
“Năm đó, cô mất đi nguồn kinh tế, bỏ học, bước chân vào xã hội”.
Trương Mặc Vũ nói một câu, biểu cảm của Liễu Mộng Đình lại thay đổi một lần.
Vốn dĩ, cô ta nhìn có vẻ chẳng để tâm lắm, nhưng bây giờ thì điếu thuốc trên tay cô ta đang run run, thậm chí trên mặt còn có hai hàng lệ chảy dài.
Mấy câu nói của Trương Mặc Vũ đã khiến một chị gái phải rơi lệ.
Trong lòng Liễu Mộng Đình như rỉ máu, từ một cô gái con nhà giàu có trở thành gái tiếp rượu, người chưa từng trải qua thì sẽ không thể hiểu được nỗi đau của cô ta.
Liễu Mộng Đình nhớ rõ ràng rằng, lúc cô ta vừa mới lên thuyền, những người trước kia từng đến nhờ vả bố cô ta đã cố tình chọn cô ta để tiếp rượu như thế nào, đã từng không kiêng nể mà xỉ nhục cô ta ra sao.
Cảm giác uất ức đó khiến cả đời cô ta cũng không thể quên được,
Lúc này, Liễu Mộng Đình ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Anh... anh thực sự biết xem bói?”
Biểu cảm của Trương Mặc Vũ bình tĩnh: “Tôi đương nhiên biết xem bói, hơn nữa...”.
“Tôi còn có thể xem được, người bạn trai bây giờ của cô đang rất cần một khoản tiền lớn, cho nên cô mới đến hỏi tôi, anh ta có chân thành hay không”.
Liễu Mộng Đình nghe thấy câu nói này thì sắc mặt thoắt biến: “Đại sư, anh nói chuẩn quá!”
Tiếp sau đó Liễu Mộng Đình kể ra câu chuyện của mình: “Không sai, bạn trai của tôi nói, mẹ anh ta bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn, tôi dự định bán căn nhà cũ đi để cho anh ta dùng tạm trước...”.
Trương Mặc Vũ không xem ra được là mẹ của bạn trai cô ta bị bệnh, anh chỉ có thể xem được người mà cô ta gọi là bạn trai, rất có khả năng là một tên nghiện cờ bạc.
Đương nhiên, Trương Mặc Vũ cũng không nhắc nhở Liễu Mộng Đình, bởi vì Liễu Mộng Đình không phải kiểu người ngu si, cô ta chắc chắn hiểu rất rõ chuyện này.
Cô ta chỉ đang tự lừa gạt chính mình, vậy thì ai có thể nói được gì?
Có lúc, tình cảm của những cô gái tiếp rượu lại tầm thường mà rẻ mạt như vậy.
Bây giờ, Trương Mặc Vũ chỉ muốn hoàn thành xong cuộc mua bán này và kiếm được phần tiền mà mình xứng đáng có được.
Cho nên Trương Mặc Vũ hỏi: “Bây giờ tin rồi?”
“Tin tin tin!”, Liễu Mộng Đình vội vàng gật đầu.
Giờ phút này, vẻ mặt của Liễu Mộng Đình đã trở nên kính cẩn hơn, cô ta dập tắt điếu thuốc, biểu cảm thành khẩn: “Đại sư, anh nói hôm nay tôi sẽ có vận tiền tài, xin hỏi, vận tiền tài này rốt cuộc là ở đâu?”
Bất kể là những người ở xung quanh hay là hòa thượng Cửu Thập đều cảm thấy hứng thú hẳn lên.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trương Mặc Vũ, muốn biết một cô gái phong trần như vậy thì có thể có được tài vận gì.
Trương Mặc Vũ lại nói: “Vận tiền tài này của cô cần có người chỉ điểm, tiền xem bói này...”.
Liễu Mộng Đình nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: “Chỉ cần là vận tiền tài đến bất ngờ thì anh muốn bao nhiêu cũng được”.
“Theo như quy định, tôi phải lấy hai mươi phần trăm trong tổng số tiền mà cô có được”, Trương Mặc Vũ nói.
“Được!”, Liễu Mộng Đình đáp ngay.
Trương Mặc Vũ lúc này mới nói: “Phàm là vận tiền tài đến bất ngờ thì ắt sẽ có điềm lành, cô thử nghĩ kỹ lại xem, gặp được điềm lành gì rồi”.
“Điềm lành?”, Liễu Mộng Đình nhíu mày: “Điềm lành gì? Tôi chẳng cảm thấy mình gặp được chuyện gì tốt cả, nhưng chuyện đen đủi thì có cả đống, tôi đã vứt đi hết nửa hộp bao cao su mà tôi mua cho bạn trai của tôi rồi”.
Tất cả mọi người:???
Trương Mặc Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Liễu Mộng Đình, cẩn thận bấm đốt ngón tay tính toán.
Chương 4: Vận tiền tài cần người chỉ điểm