Thầy Phong Thủy Ở Rể
Chương 38: Bắt chia tay
Lúc này, cô gái xăm kín người kia lớn tiếng quát cậu nam sinh: “Từ Tùng, cậu không nhìn lại xem gia đình mình thế nào à, Lâm Lâm xinh đẹp thế kia, cậu có xứng không?”
“Chị họ, chị làm gì vậy?”, nữ sinh tên là Lâm Lâm sốt ruột đến mức giậm chân.
Chị họ cô ấy vẫn to tiếng: “Lâm Lâm, chị đang muốn tốt cho em thôi”.
“Chị nói em nghe này, tìm bạn trai nhất định không thể tìm loại nhà nghèo kiết xác này, trước đây chị từng trải rồi, sẽ không hại em đâu”.
“May mà chị tới kịp lúc, nếu tới muộn thì em đã bị cậu ta lừa đi khách sạn, mà em còn phải tự trả tiền phòng nữa kìa em biết không hả?”
Nam sinh tên là Từ Tùng lập tức giải thích: “Đâu có, tôi với Lâm Lâm chưa làm gì hết cả”.
“May là chưa làm gì đấy, nếu có làm gì, chị đây sẽ dẫn người tới đánh cho cậu chết luôn!”, cô gái xăm mình hung tợn cảnh cáo.
Từ Tùng và Lâm Lâm có vẻ rất sợ cô gái này, cả hai đều cúi gằm mặt xuống, không giải thích nhiều.
Lúc này cô ta rít một hơi thuốc lá, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cú.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Cô ta đổi sang biểu cảm nịnh nọt: “Cậu Bạch, tìm được Lâm Lâm rồi, cậu yên tâm, con bé và Từ Tùng không làm gì hết, chỉ đi dạo tâm sự một chút thôi. Hạng nghèo rớt mồng tơi như Từ Tùng không có tiền thuê phòng đâu ạ”.
“Đúng đúng đúng, dưới tán cây liễu ở đường Khải Đông, cậu qua đây là được”.
Cô ta cúp máy, vẻ mặt của Lâm Lâm và Từ Tùng lập tức trở nên khó coi.
Lâm Lâm hỏi: “Chị họ, chị gọi cho ai thế?”
Cô gái xăm mình hút thuốc, tỏ vẻ bất cần: “Còn có thể gọi cho ai, đương nhiên là Bạch Nhất Phàm, cậu chủ Bạch rồi!”
Sau đó cô ta nói với vẻ mặt thất vọng: “Lâm Lâm, em biết không? Cậu chủ Bạch quan tâm em lắm đó, hôm nay nghe nói em có hẹn với nam sinh khác nên cậu ấy giận điên lên luôn kìa!”
Lâm Lâm lập tức nổi giận: “Em có quan hệ gì với anh ta đâu?”
Cô gái xăm mình tiếp lời: “Sao lại không có quan hệ? Chẳng lẽ em không biết cậu chủ Bạch thích em à?”
Nói rồi, cô ta dập tắt điếu thuốc, làm ra vẻ người từng trải.
“Lâm Lâm, em nghe chị nói này, cậu chủ Bạch là con nhà giàu, người ta có thể thích em, đó là điều mà biết bao nhiêu cô gái hâm mộ còn chẳng được kìa, sao em lại không biết quý trọng gì hết vậy?”
Cô ta lại quay sang nhìn Từ Tùng với vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Lâm Lâm ra một chút, thứ nhà nghèo mà lại muốn ăn thịt thiên nga, coi chừng thịt đâu không ăn được lại bị gãy cả hàm răng đấy”.
“Mau biến đi, nếu không chờ cậu Bạch tới, cậu sẽ bị đánh một trận cho mà xem”.
Sao Từ Tùng chịu đi được, mặc dù cậu ấy sợ cô gái xăm mình này nhưng vẫn nói: “Tôi với Lâm Lâm yêu nhau thật lòng mà!”
Cô gái xăm mình ghét bỏ: “Thật lòng cái con mẹ cậu! Cậu có tiền không mà đòi thật lòng?”
“Cậu Bạch có thể mua túi xách giá năm mươi nghìn cho Lâm Lâm, có thể đưa Lâm Lâm đi thuê phòng khách sạn một đêm sáu nghìn, có thể mua một cây nến sáu trăm, có thể mua một sợi dây thắt lưng tám trăm, còn cậu có thể làm gì?”
“Cậu chỉ có thể đưa Lâm Lâm đi ăn lẩu cay tê sáu đồng thôi à?”
“Mau cút đi, đừng ở đây gây trở ngại nữa, nếu không chị đây gọi người tới xử cậu luôn đấy”.
Từ Tùng cắn chặt răng không nói gì, mặc dù cậu ấy rất phẫn nộ nhưng lại không dám cãi, bởi vì cô gái xăm mình này là “dân anh chị”, cậu ấy không thể dây vào.
Giờ phút này, ông Sáu Kim và bà Sáu cũng hiểu được tình cảnh của Từ Tùng. Bà Sáu nổi đoá: “Tôi không thích con bé xăm mình này chút nào, quá nịnh hót”.
Có điều bà ấy vẫn không xuống xe, bà ấy biết khi nào đến lúc xuống xe, ông Sáu Kim sẽ ra tay.
Lúc này ông Sáu Kim chỉ làm mặt lạnh, không nói lời nào.
Trương Mặc Vũ liếc mắt nhìn lướt qua cô gái xăm mình, cười nói: “Cô gái này giỏi ăn nói như thế, chắc Diêm Vương sẽ thích cô ta lắm đây, tôi nghĩ cô ta sẽ đi tới chỗ Diêm Vương điểm danh nhanh thôi”.
Ông Sáu Kim khịt mũi: “Loại rác rưởi này nên quét vào đống rác thì đúng hơn”.
“Ông xã, hay là chúng ta đi xuống đó xem sao đi?”, bà Sáu hỏi.
Ông Sáu Kim trả lời: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ can thiệp vào chuyện hôm nay, bất kể cậu ấy có phải con của chúng ta hay không, chỉ với việc cậu ấy đã từng giúp em, chúng ta đã không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị ức hiếp rồi”.
Sau đó ông ta nói tiếp: “Có điều anh muốn xem xem tính cách của cô bé kia thế nào”.
Bà Sáu lập tức bực mình: “Nhìn cái nết của anh kìa! Chưa xác định đứa trẻ này có phải con nhà chúng ta hay không mà đã bắt đầu khảo sát con dâu rồi à?”
Ông Sáu Kim cười đáp: “Dù sao cũng đâu thể để cho thằng bé cảm thấy tiếc nuối được”.
Thật ra trong lòng ông ta càng hi vọng nữ sinh tên Lâm Lâm kia sẽ bỏ Từ Tùng hơn.
Bởi vì ngộ nhỡ Từ Tùng thật sự là con ruột của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ phải tìm đối tượng môn đăng hộ đối cho cậu ấy.
Nếu Lâm Lâm bỏ Từ Tùng để đi tìm trai nhà giàu thì quá hợp ý của ông Sáu Kim, vừa khéo có thể chia tay nhau.
Vậy nên ông Sáu Kim rất bình tĩnh.
Nhưng lúc này Lâm Lâm đột nhiên nói rất lớn tiếng: “Chị họ, chị đừng xen vào chuyện giữa em với Từ Tùng, em thích anh ấy thật lòng mà”.
Cô gái xăm mình quát: “Con bé ngốc này, em bị cậu ta lừa rồi! Loại nhà nghèo như Từ Tùng ngoài cái miệng ngọt như mật, biết nói ngon nói ngọt ra thì chẳng có gì cả, em đi theo cậu ta có thể làm được gì?”
Lâm Lâm giận dữ tránh khỏi cô ta, bước tới trước mặt Từ Tùng rồi nắm tay cậu ấy, nói: “Từ Tùng, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới chị ấy nữa!”
Cô gái xăm mình túm lấy Lâm Lâm, xị mặt xuống: “Lâm Lâm, em đừng có không biết điều!”
“Cậu Bạch là ai cơ chứ? Cậu ấy thích em là may mắn của em đấy!”
“Nghe lời chị, mau chia tay với Từ Tùng đi, sau này theo cậu Bạch ăn ngon uống say, bố mẹ em cũng có thể sống tốt hơn”.
“Ở bên một thằng nhà nghèo, cậu ta có thể cho em cái gì? Ngoại trừ cho em bánh vẽ thì chẳng cho được thứ gì khác cả”.
“Chị họ, chị làm gì vậy?”, nữ sinh tên là Lâm Lâm sốt ruột đến mức giậm chân.
Chị họ cô ấy vẫn to tiếng: “Lâm Lâm, chị đang muốn tốt cho em thôi”.
“Chị nói em nghe này, tìm bạn trai nhất định không thể tìm loại nhà nghèo kiết xác này, trước đây chị từng trải rồi, sẽ không hại em đâu”.
“May mà chị tới kịp lúc, nếu tới muộn thì em đã bị cậu ta lừa đi khách sạn, mà em còn phải tự trả tiền phòng nữa kìa em biết không hả?”
Nam sinh tên là Từ Tùng lập tức giải thích: “Đâu có, tôi với Lâm Lâm chưa làm gì hết cả”.
“May là chưa làm gì đấy, nếu có làm gì, chị đây sẽ dẫn người tới đánh cho cậu chết luôn!”, cô gái xăm mình hung tợn cảnh cáo.
Từ Tùng và Lâm Lâm có vẻ rất sợ cô gái này, cả hai đều cúi gằm mặt xuống, không giải thích nhiều.
Lúc này cô ta rít một hơi thuốc lá, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cú.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Cô ta đổi sang biểu cảm nịnh nọt: “Cậu Bạch, tìm được Lâm Lâm rồi, cậu yên tâm, con bé và Từ Tùng không làm gì hết, chỉ đi dạo tâm sự một chút thôi. Hạng nghèo rớt mồng tơi như Từ Tùng không có tiền thuê phòng đâu ạ”.
“Đúng đúng đúng, dưới tán cây liễu ở đường Khải Đông, cậu qua đây là được”.
Cô ta cúp máy, vẻ mặt của Lâm Lâm và Từ Tùng lập tức trở nên khó coi.
Lâm Lâm hỏi: “Chị họ, chị gọi cho ai thế?”
Cô gái xăm mình hút thuốc, tỏ vẻ bất cần: “Còn có thể gọi cho ai, đương nhiên là Bạch Nhất Phàm, cậu chủ Bạch rồi!”
Sau đó cô ta nói với vẻ mặt thất vọng: “Lâm Lâm, em biết không? Cậu chủ Bạch quan tâm em lắm đó, hôm nay nghe nói em có hẹn với nam sinh khác nên cậu ấy giận điên lên luôn kìa!”
Lâm Lâm lập tức nổi giận: “Em có quan hệ gì với anh ta đâu?”
Cô gái xăm mình tiếp lời: “Sao lại không có quan hệ? Chẳng lẽ em không biết cậu chủ Bạch thích em à?”
Nói rồi, cô ta dập tắt điếu thuốc, làm ra vẻ người từng trải.
“Lâm Lâm, em nghe chị nói này, cậu chủ Bạch là con nhà giàu, người ta có thể thích em, đó là điều mà biết bao nhiêu cô gái hâm mộ còn chẳng được kìa, sao em lại không biết quý trọng gì hết vậy?”
Cô ta lại quay sang nhìn Từ Tùng với vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Lâm Lâm ra một chút, thứ nhà nghèo mà lại muốn ăn thịt thiên nga, coi chừng thịt đâu không ăn được lại bị gãy cả hàm răng đấy”.
“Mau biến đi, nếu không chờ cậu Bạch tới, cậu sẽ bị đánh một trận cho mà xem”.
Sao Từ Tùng chịu đi được, mặc dù cậu ấy sợ cô gái xăm mình này nhưng vẫn nói: “Tôi với Lâm Lâm yêu nhau thật lòng mà!”
Cô gái xăm mình ghét bỏ: “Thật lòng cái con mẹ cậu! Cậu có tiền không mà đòi thật lòng?”
“Cậu Bạch có thể mua túi xách giá năm mươi nghìn cho Lâm Lâm, có thể đưa Lâm Lâm đi thuê phòng khách sạn một đêm sáu nghìn, có thể mua một cây nến sáu trăm, có thể mua một sợi dây thắt lưng tám trăm, còn cậu có thể làm gì?”
“Cậu chỉ có thể đưa Lâm Lâm đi ăn lẩu cay tê sáu đồng thôi à?”
“Mau cút đi, đừng ở đây gây trở ngại nữa, nếu không chị đây gọi người tới xử cậu luôn đấy”.
Từ Tùng cắn chặt răng không nói gì, mặc dù cậu ấy rất phẫn nộ nhưng lại không dám cãi, bởi vì cô gái xăm mình này là “dân anh chị”, cậu ấy không thể dây vào.
Giờ phút này, ông Sáu Kim và bà Sáu cũng hiểu được tình cảnh của Từ Tùng. Bà Sáu nổi đoá: “Tôi không thích con bé xăm mình này chút nào, quá nịnh hót”.
Có điều bà ấy vẫn không xuống xe, bà ấy biết khi nào đến lúc xuống xe, ông Sáu Kim sẽ ra tay.
Lúc này ông Sáu Kim chỉ làm mặt lạnh, không nói lời nào.
Trương Mặc Vũ liếc mắt nhìn lướt qua cô gái xăm mình, cười nói: “Cô gái này giỏi ăn nói như thế, chắc Diêm Vương sẽ thích cô ta lắm đây, tôi nghĩ cô ta sẽ đi tới chỗ Diêm Vương điểm danh nhanh thôi”.
Ông Sáu Kim khịt mũi: “Loại rác rưởi này nên quét vào đống rác thì đúng hơn”.
“Ông xã, hay là chúng ta đi xuống đó xem sao đi?”, bà Sáu hỏi.
Ông Sáu Kim trả lời: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ can thiệp vào chuyện hôm nay, bất kể cậu ấy có phải con của chúng ta hay không, chỉ với việc cậu ấy đã từng giúp em, chúng ta đã không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị ức hiếp rồi”.
Sau đó ông ta nói tiếp: “Có điều anh muốn xem xem tính cách của cô bé kia thế nào”.
Bà Sáu lập tức bực mình: “Nhìn cái nết của anh kìa! Chưa xác định đứa trẻ này có phải con nhà chúng ta hay không mà đã bắt đầu khảo sát con dâu rồi à?”
Ông Sáu Kim cười đáp: “Dù sao cũng đâu thể để cho thằng bé cảm thấy tiếc nuối được”.
Thật ra trong lòng ông ta càng hi vọng nữ sinh tên Lâm Lâm kia sẽ bỏ Từ Tùng hơn.
Bởi vì ngộ nhỡ Từ Tùng thật sự là con ruột của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ phải tìm đối tượng môn đăng hộ đối cho cậu ấy.
Nếu Lâm Lâm bỏ Từ Tùng để đi tìm trai nhà giàu thì quá hợp ý của ông Sáu Kim, vừa khéo có thể chia tay nhau.
Vậy nên ông Sáu Kim rất bình tĩnh.
Nhưng lúc này Lâm Lâm đột nhiên nói rất lớn tiếng: “Chị họ, chị đừng xen vào chuyện giữa em với Từ Tùng, em thích anh ấy thật lòng mà”.
Cô gái xăm mình quát: “Con bé ngốc này, em bị cậu ta lừa rồi! Loại nhà nghèo như Từ Tùng ngoài cái miệng ngọt như mật, biết nói ngon nói ngọt ra thì chẳng có gì cả, em đi theo cậu ta có thể làm được gì?”
Lâm Lâm giận dữ tránh khỏi cô ta, bước tới trước mặt Từ Tùng rồi nắm tay cậu ấy, nói: “Từ Tùng, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới chị ấy nữa!”
Cô gái xăm mình túm lấy Lâm Lâm, xị mặt xuống: “Lâm Lâm, em đừng có không biết điều!”
“Cậu Bạch là ai cơ chứ? Cậu ấy thích em là may mắn của em đấy!”
“Nghe lời chị, mau chia tay với Từ Tùng đi, sau này theo cậu Bạch ăn ngon uống say, bố mẹ em cũng có thể sống tốt hơn”.
“Ở bên một thằng nhà nghèo, cậu ta có thể cho em cái gì? Ngoại trừ cho em bánh vẽ thì chẳng cho được thứ gì khác cả”.