Thầy Phong Thủy Ở Rể
Chương 35
Thái độ của ông Sáu Kim dành cho Trương Mặc Vũ cũng hoàn toàn thay đổi bằng dáng vẻ mong chờ lời khuyên.
Trương Mặc Vũ mỉm cười: "Mọi người yên tâm, nếu tôi đã nhìn ra được chút gì đó, mọi người muốn tìm, thì tôi tất nhiên sẽ giúp đỡ".
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!", trong giọng nói của bà Sáu thậm chí còn mang theo vài phần nghẹn ngào.
Ông Sáu Kim thì hít sâu một hơi cố gắng đè nén lại tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, không phải ông ta cố ý giả bộ mà là lo sợ đây chỉ một giấc mộng trống rỗng…
Nếu bây giờ ôm kỳ vọng quá lớn, ngộ lỡ Trương Mặc Vũ không tìm được hoặc là sau khi tìm được đứa nhỏ, kết quả giám định gien không trùng khớp vậy há không phải là mừng hụt một phen sao?
Một khi đặt quá nhiều hy vọng, khi thực sự thất bại chỉ sợ ông ta sẽ không chịu nổi đả kích mà đổ gục mất.
Đương nhiên ông Sáu Kim mặc dù kìm nén cảm xúc nhưng nội tâm vẫn vô cùng sốt sắng, không kìm được hỏi:
“Cậu Trương, vậy lúc nào cậu mới có thể giúp chúng tôi xem một quẻ, đứa nhỏ đó hiện đang ở đâu?”
Nói xong còn đưa mắt ra hiệu cho bà Sáu.
Bà Sáu hiểu ý trực tiếp rút ra một tấm thẻ đen nhét vào tay Trương Mặc Vũ, nói: “Đây là chút lòng tôn kính của chúng tôi, cháu nhất định phải nhận lấy nhé, tấm thẻ này không ghi tên, bên trong có sẵn năm triệu tệ”.
Trương Mặc Vũ không từ chối, chỉ cất thẻ đi, trong lòng thì mừng vui khấp khởi: “Quả nhiên làm việc với người giàu mới là đường tắt để phát tài”.
Đương nhiên tiền của nhà giàu không dễ kiếm như vậy, anh phải làm cho mọi thứ thật hoàn chỉnh đẹp đẽ thì tiền này mới thực sự rơi vào trong túi mình.
Vì vậy Trương Mặc Vũ nói: “Đợi ăn xong cơm tôi lập tức giúp mọi người bói quẻ, tính xem tình hình hiện tại của đứa trẻ đó, việc tìm được người hẳn không thành vấn đề”.
“Vậy thì tốt quá!”, hai vợ chồng ông Sáu Kim nghe được lời này đều kinh ngạc xen lẫn vui vẻ không thôi, bữa cơm này cũng ăn đặc biệt ngon miệng hòa thuận.
Lần này hai người họ đã triệt để bị anh thu phục, chỉ thiếu bước mời Trương Mặc Vũ khai quang cho cái bụng của bà Sáu nữa mà thôi.
Sau khi dùng xong bữa, Trương Mặc Vũ nói: “Ra ngoài đi dạo một chút thôi, nói không chừng đêm nay có thể tìm được đứa nhỏ kia”.
Phương pháp xem bói sở trường của Trương Mặc Vũ là dự đoán chính xác chắc chắn (Thiết Khẩu Trực Đoạn) nhờ việc sử dụng một số sự kiện ngẫu nhiên.
Trên thực tế, nếu trong lòng bạn nhớ mong một chuyện và ra ngoài đi dạo trong tiềm thức, vậy sự cố bất ngờ mà bạn tình cờ gặp phải có thể sẽ trở thành điềm báo cho nhớ mong đó của bạn.
Những thầy bói sở hữu kỹ năng Thiết Khẩu Trực Đoạn này đều có thể dựa dự đoán vận may hay rủi ro dựa trên một số điều ngẫu nhiên không thể giải thích được.
Ví dụ một người cùng bạn gái sống ở hai nơi khác biệt, một đêm nào đó đột nhiên nhớ bạn gái da diết đến mức không ngủ được nên ra ngoài đi dạo.
Kết quả là khi đang đi trên đường nhớ về quá khứ hẹn hò với bạn gái thì bỗng nhiên có tiếng kêu phát tình của mèo hoang vọng tới từ bồn hoa dọa anh ta hoảng sợ ngã tới bong gân bàn chân trái.
Đây được gọi là ‘bạch hổ giật mình trẹo móng trái’, có nghĩa là bạn gái đang tặng cho anh ta ’những chiếc sừng đầy màu sắc’.
Nói thẳng ra thì Thiết Khẩu Trực Đoạn càng giống ‘bối hỗn hợp’ nhiều hơn, hầu như vạn vật đều có thể trở thành quẻ bói.
Ông Sáu Kim thấy anh nói như vậy liền quyết đoán rời khỏi phòng bao, muốn ra ngoài đi dạo xem sao.
Kết quả là ba người vừa mới đi xuống lầu, bước tới cửa khách sạn thì một anh chàng chàng giao đồ ăn bất ngờ lao thẳng về phía cửa.
Cửa lớn của khách sạn làm bằng thủy tinh được chà lau tới sáng bóng, chàng trai này bỗng nhiên nhìn đến hoa mắt nên tưởng rằng nó thông thẳng vào trong, ‘ầm’ một tiếng, cả người liền đụng thẳng vào tấm cửa kính.
‘Răng rắc’, cửa kính của khách sạn trực tiếp vỡ tan, những mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn khiến đại sảnh vốn đang huyên náo lập tức im bặt.
Ông Sáu Kim và bà Sáu cũng giật mình, anh trai giao đồ ăn kia lại càng thêm ngỡ ngàng đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn chết lặng!
Khách sạn này thế nhưng là khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố, một cánh cửa thủy tinh này không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền đây.
Thấy cảnh này trong lòng Trương Mặc Vũ chợt động, buột miệng nói ra vài câu: “Cửa Bắc lưu ly bỗng vỡ vụn- Chim tước kinh sợ vội lặng im- Hoá ra thần tiên đang dẫn lối- Đường đều sắp trong dải bụi mờ".
Dứt lời Trương Mặc Vũ lập tức kéo ông Sáu Kim tiến lên vài bước, nói với ông ta: “Ông Sáu, ông nhìn đống mảnh vụn này giống cái gì?"
Ông Sáu Kim gần như không nghĩ ngợi nói thẳng: “ Trông giống như một con lạc đà”.
Có không ít người xung quanh cũng nhìn thấy mảnh vỡ dưới đất này đều có biểu cảm cổ quái, rõ ràng chỉ là mạnh vụn, giống lạc đà ở điểm nào?
Thực ra Trương Mặc Vũ cũng nhìn không ra chúng giống lạc đà ở đâu.
Nhiều khi một điềm báo nào đó được chuẩn bị đặc biệt cho một người nào đó.
Một số hoa văn không chút quy luật bị người khác coi là lộn xộn rải rác, nhưng trong mắt người khác lại giống như thứ gì đó xác định, đây chính là điềm báo đặc biệt chỉ dành cho người đó.
Trương Mặc Vũ lúc này lại nói: “Lạc đà sống ở sa mạc, sa mạc khô hạn ít mưa, bao quanh đều là cát vàng trải dài ngút tầm mắt. Mà phương hướng anh trai này đâm bổ vào là hướng xiên”.
“Chỉ cần lùi về hướng mà anh ta vừa đâm vào kia, tìm một thành phố có liên quan đến sa mạc và hạn hán, đó chính là nơi chúng ta đang tìm kiếm”.
Trương Mặc Vũ nói xong, ông Sáu Kim liền kinh ngạc thốt lên: “Không lẽ là thành phố Hoàng Hùng?”
Thành phố Hoàng Hùng này trái lại không liên quan gì đến sa mạc.
Nhưng đó lại là thành phố mà ông Sáu Kim nghĩ đến đầu tiên, nói chung thành phố nghĩ đến đầu tiên chính là điểm đến.
Trương Mặc Vũ mỉm cười: "Mọi người yên tâm, nếu tôi đã nhìn ra được chút gì đó, mọi người muốn tìm, thì tôi tất nhiên sẽ giúp đỡ".
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!", trong giọng nói của bà Sáu thậm chí còn mang theo vài phần nghẹn ngào.
Ông Sáu Kim thì hít sâu một hơi cố gắng đè nén lại tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, không phải ông ta cố ý giả bộ mà là lo sợ đây chỉ một giấc mộng trống rỗng…
Nếu bây giờ ôm kỳ vọng quá lớn, ngộ lỡ Trương Mặc Vũ không tìm được hoặc là sau khi tìm được đứa nhỏ, kết quả giám định gien không trùng khớp vậy há không phải là mừng hụt một phen sao?
Một khi đặt quá nhiều hy vọng, khi thực sự thất bại chỉ sợ ông ta sẽ không chịu nổi đả kích mà đổ gục mất.
Đương nhiên ông Sáu Kim mặc dù kìm nén cảm xúc nhưng nội tâm vẫn vô cùng sốt sắng, không kìm được hỏi:
“Cậu Trương, vậy lúc nào cậu mới có thể giúp chúng tôi xem một quẻ, đứa nhỏ đó hiện đang ở đâu?”
Nói xong còn đưa mắt ra hiệu cho bà Sáu.
Bà Sáu hiểu ý trực tiếp rút ra một tấm thẻ đen nhét vào tay Trương Mặc Vũ, nói: “Đây là chút lòng tôn kính của chúng tôi, cháu nhất định phải nhận lấy nhé, tấm thẻ này không ghi tên, bên trong có sẵn năm triệu tệ”.
Trương Mặc Vũ không từ chối, chỉ cất thẻ đi, trong lòng thì mừng vui khấp khởi: “Quả nhiên làm việc với người giàu mới là đường tắt để phát tài”.
Đương nhiên tiền của nhà giàu không dễ kiếm như vậy, anh phải làm cho mọi thứ thật hoàn chỉnh đẹp đẽ thì tiền này mới thực sự rơi vào trong túi mình.
Vì vậy Trương Mặc Vũ nói: “Đợi ăn xong cơm tôi lập tức giúp mọi người bói quẻ, tính xem tình hình hiện tại của đứa trẻ đó, việc tìm được người hẳn không thành vấn đề”.
“Vậy thì tốt quá!”, hai vợ chồng ông Sáu Kim nghe được lời này đều kinh ngạc xen lẫn vui vẻ không thôi, bữa cơm này cũng ăn đặc biệt ngon miệng hòa thuận.
Lần này hai người họ đã triệt để bị anh thu phục, chỉ thiếu bước mời Trương Mặc Vũ khai quang cho cái bụng của bà Sáu nữa mà thôi.
Sau khi dùng xong bữa, Trương Mặc Vũ nói: “Ra ngoài đi dạo một chút thôi, nói không chừng đêm nay có thể tìm được đứa nhỏ kia”.
Phương pháp xem bói sở trường của Trương Mặc Vũ là dự đoán chính xác chắc chắn (Thiết Khẩu Trực Đoạn) nhờ việc sử dụng một số sự kiện ngẫu nhiên.
Trên thực tế, nếu trong lòng bạn nhớ mong một chuyện và ra ngoài đi dạo trong tiềm thức, vậy sự cố bất ngờ mà bạn tình cờ gặp phải có thể sẽ trở thành điềm báo cho nhớ mong đó của bạn.
Những thầy bói sở hữu kỹ năng Thiết Khẩu Trực Đoạn này đều có thể dựa dự đoán vận may hay rủi ro dựa trên một số điều ngẫu nhiên không thể giải thích được.
Ví dụ một người cùng bạn gái sống ở hai nơi khác biệt, một đêm nào đó đột nhiên nhớ bạn gái da diết đến mức không ngủ được nên ra ngoài đi dạo.
Kết quả là khi đang đi trên đường nhớ về quá khứ hẹn hò với bạn gái thì bỗng nhiên có tiếng kêu phát tình của mèo hoang vọng tới từ bồn hoa dọa anh ta hoảng sợ ngã tới bong gân bàn chân trái.
Đây được gọi là ‘bạch hổ giật mình trẹo móng trái’, có nghĩa là bạn gái đang tặng cho anh ta ’những chiếc sừng đầy màu sắc’.
Nói thẳng ra thì Thiết Khẩu Trực Đoạn càng giống ‘bối hỗn hợp’ nhiều hơn, hầu như vạn vật đều có thể trở thành quẻ bói.
Ông Sáu Kim thấy anh nói như vậy liền quyết đoán rời khỏi phòng bao, muốn ra ngoài đi dạo xem sao.
Kết quả là ba người vừa mới đi xuống lầu, bước tới cửa khách sạn thì một anh chàng chàng giao đồ ăn bất ngờ lao thẳng về phía cửa.
Cửa lớn của khách sạn làm bằng thủy tinh được chà lau tới sáng bóng, chàng trai này bỗng nhiên nhìn đến hoa mắt nên tưởng rằng nó thông thẳng vào trong, ‘ầm’ một tiếng, cả người liền đụng thẳng vào tấm cửa kính.
‘Răng rắc’, cửa kính của khách sạn trực tiếp vỡ tan, những mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn khiến đại sảnh vốn đang huyên náo lập tức im bặt.
Ông Sáu Kim và bà Sáu cũng giật mình, anh trai giao đồ ăn kia lại càng thêm ngỡ ngàng đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn chết lặng!
Khách sạn này thế nhưng là khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố, một cánh cửa thủy tinh này không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền đây.
Thấy cảnh này trong lòng Trương Mặc Vũ chợt động, buột miệng nói ra vài câu: “Cửa Bắc lưu ly bỗng vỡ vụn- Chim tước kinh sợ vội lặng im- Hoá ra thần tiên đang dẫn lối- Đường đều sắp trong dải bụi mờ".
Dứt lời Trương Mặc Vũ lập tức kéo ông Sáu Kim tiến lên vài bước, nói với ông ta: “Ông Sáu, ông nhìn đống mảnh vụn này giống cái gì?"
Ông Sáu Kim gần như không nghĩ ngợi nói thẳng: “ Trông giống như một con lạc đà”.
Có không ít người xung quanh cũng nhìn thấy mảnh vỡ dưới đất này đều có biểu cảm cổ quái, rõ ràng chỉ là mạnh vụn, giống lạc đà ở điểm nào?
Thực ra Trương Mặc Vũ cũng nhìn không ra chúng giống lạc đà ở đâu.
Nhiều khi một điềm báo nào đó được chuẩn bị đặc biệt cho một người nào đó.
Một số hoa văn không chút quy luật bị người khác coi là lộn xộn rải rác, nhưng trong mắt người khác lại giống như thứ gì đó xác định, đây chính là điềm báo đặc biệt chỉ dành cho người đó.
Trương Mặc Vũ lúc này lại nói: “Lạc đà sống ở sa mạc, sa mạc khô hạn ít mưa, bao quanh đều là cát vàng trải dài ngút tầm mắt. Mà phương hướng anh trai này đâm bổ vào là hướng xiên”.
“Chỉ cần lùi về hướng mà anh ta vừa đâm vào kia, tìm một thành phố có liên quan đến sa mạc và hạn hán, đó chính là nơi chúng ta đang tìm kiếm”.
Trương Mặc Vũ nói xong, ông Sáu Kim liền kinh ngạc thốt lên: “Không lẽ là thành phố Hoàng Hùng?”
Thành phố Hoàng Hùng này trái lại không liên quan gì đến sa mạc.
Nhưng đó lại là thành phố mà ông Sáu Kim nghĩ đến đầu tiên, nói chung thành phố nghĩ đến đầu tiên chính là điểm đến.