Thay Chị Gả Đại Gia - Trang 2
Chương 83
Edit: Đu Đủ xanh 18 tuổi
Beta: Hoàng Lan
Ba tháng đầu thai kỳ, phản ứng thai nghén của Bạch Nhân trầm trọng khác thường, đầu luôn choáng váng đáng sợ, thường xuyên nôn mửa, ăn gì cũng thấy sợ hãi, hơn nữa còn luôn mất ngủ.
Hơn nữa, Bạch Nhân nhận một bộ phim cổ trang tiên hiệp, cô lại tuyệt không để tình trạng thân thể làm chậm trễ công việc, cho nên thời gian đó bị sinh mạng nhỏ trong bụng tra tấn đến người ngợm tàn tạ.
Trần Hoài Kiêu nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô, vô cùng đau lòng.
Quá trình quay phim Bạch Nhân tuyệt không xin vắng. Trần Hoài Kiêu cũng không ép buộc cô, lại cũng không thể giúp cô mang thai được.
Nếu có thể, anh thật sự thà rằng mình thay Bạch Nhân sinh đứa trẻ, tất cả những sự khổ sở sinh lý và áp lực tinh thần, đều để anh một mình gánh chịu.
Đoạn thời gian đó, cả người Trần Hoài Kiêu đều âm trầm, hoàn toàn không có một chút vẻ vui sướng của người làm cha.
Mỗi ngày anh đều chạy đến trường quay, tự mình đưa đón Bạch Nhân.
Nửa tháng Bạch Nhân ốm nghén nghiêm trọng nhất, thậm chí Trần Hoài Kiêu còn trở thành "trợ lý riêng" bên người không rời đi, che dù đưa nước, thêm áo để che bụng...
Mỗi lần đoàn phim tiên hiệp tiết lộ clip và ảnh hậu trường, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Hoài Kiêu.
Anh hoặc đứng bên người Bạch Nhân, hoặc nhìn cô từ phía xa xa, chỗ giữa chân mày chưa từng có một ngày buông lỏng.
Cuối cùng đến cả ông cụ Trần cũng nhìn không nổi.
Trong thời gian show theo đuổi tình yêu ông cụ đã học xong cách sử dụng clip ngắn (*).
(*) Short video: phương thức phổ biến nội dung trên internet dưới dạng clip ngắn dưới năm phút.
Quãng thời gian từ khóa "cặp đôi sếp tổng" nổi lên hàng đầu, ông thường bấm vào.
Kết quả toàn bộ đều quen thuộc, mỗi lần ông mở video ngắn, nội dung đề xuất đều là những clip siêu hot mới nhất của vợ chồng sếp tổng.
Mà gần nhất, ông cụ Trần lại phát hiện Trần Hoài Kiêu bỏ phế sự nghiệp.
Ông vài lần gọi điện thoại đến truyền thông Xán Tinh, đều nhận được câu trả lời_________ Hoặc là sếp đang họp, hoặc là sếp đang tiếp khách...
Không ngờ, vừa mở clip ra, sếp lớn họp cái khỉ gì!
Nó toàn bộ đều ở phim trường, làm chân chạy vặt cho Bạch Nhân, vô cùng săn sóc.
Ông cụ nổi giận đùng đùng gọi điện thoại đến, chất vấn Trần Hoài Kiêu: "Vợ mày là không thuê nổi trợ lý sao mà mày phải đến xum xoe? Cũng có phải lúc mới yêu ngọt ngào gì đâu, công ty cũng không lo, chỉ biết xoay quanh vợ, có thể có chút triển vọng nào không!"
Trần Hoài Kiêu biết ông nội nhà mình là dạng tính tình gắt gỏng thế nào, đều đã chín mươi tuổi đến nơi, cơn tức còn lớn đến thế.
Anh chỉ có thể đưa điện thoại ra xa một chút, chờ cơn tức của ông cụ lắng xuống bớt, lúc này mới kiên nhẫn giải thích: "A Nhân ốm nghén nặng, con chăm sóc một chút."
"Mày nếu không thuê nổi trợ lý thì ông thuê cho, mười người tám người, hầu hạ con bé như bà cô nhỏ, mày xéo về công ty cho ông!"
Trần Hoài Kiêu dừng một chút, vẫn nói: "Giao người khác con lo, sẽ không chậm trễ mấy đâu, còn tầm chưa đến nửa tháng là đóng máy."
"Quay phim quan trọng thế cơ à? Con bé quay bộ này có thể kiếm được bao tiền, mày lại dung túng nó như thế?"
"Không liên quan gì đến tiền công." Trần Hoài Kiêu thản nhiên nói: "Đây là công việc của cô ấy, con phải duy trì."
"Vậy còn sự nghiệp của mày đâu?"
Trần Hoài Kiêu thốt ra: "Công việc lớn nhất của con là trở thành một người chồng biết săn sóc, trở thành một người cha đủ tư cách của con cô ấy."
Ông cụ Trần bị tức đến giậm chân, mắng thẳng: "Thằng nhãi con không có tiền đồ!"
"Thật xin lỗi, ông nội, con làm ông thất vọng rồi."
Sau khi về nhà, Trần Hoài Kiêu đem chuyện nói chuyện với ông nội hôm nay kể cho Bạch Nhân, lại nhận một chút trách mắng từ vợ______
"Anh sao lại nói chuyện như vậy với ông nội chứ!"
"Lời anh nói toàn là sự thật."
"Em được xem là công việc quan trọng nhất chính là chọc giận ông cụ." Bạch Nhân quạt chiếc quạt tròn có tua rua, không nói gì, liếc nhìn anh: "Biết rõ ông kỳ vọng anh, anh lại làm ra chuyện ông không thích, tốt xấu gì cũng diễn một chút chứ!"
"Anh không muốn giả bộ. Trước đây diễn trước mặt ông nhiều lắm, bây giờ lại thầm muốn trở về là chính mình."
Bạch Nhân biếng nhắc nằm trên sô pha, vừa nhớ lại vừa cảm khái: "Anh trai hồi mười tám tuổi thật sự rất nghe lời, không ngờ càng lớn lại càng phản nghịch."
Trần Hoài Kiêu hờ hững nói: "Bởi vì cánh cứng rồi."
Bạch Nhân bị những lời nói này của anh làm cho nở nụ cười, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người tự nói cánh mình cứng."
Nhưng vừa cười được mấy tiếng, cô lại muốn nôn ra.
Trần Hoài Kiêu nhanh nhạy chạy đến, tiện tay cầm theo cái bình hoa cổ trên bàn bên cạnh.
Bạch Nhân khổ sở đẩy cái bình hoa a: "Đừng đừng, đổi cái rẻ tiền hơn..."
Tràn Hoài Kiêu đỡ Bạch Nhân đến nhà vệ sinh, nhìn thấy dáng vẻ thân thể cô co rút, đau lòng không thôi.
Bạch Nhân nhận lấy cốc nước ấm từ tay anh, súc miệng, thấy sắc mặt Trần Hoài Kiêu bối rối, cô an ủi nói: "Này không có gì, em nôn cũng quen rồi, anh không cần lo lắng quá."
Trần Hoài Kiêu ngồi trên sô pha bên cạnh cô, lấy mu bàn tay khẽ vuốt hai má cô: "Ngủ một lúc đi."
"Được đó." Bạch Nhân cọ tay anh, nghe lời nhắm mắt lại.
Không ngủ sâu, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, Bạch Nhân cảm giác người đàn ông bên cạnh cử động, nhẹ tay chạm đến bên trên chiếc bụng bằng phẳng của cô.
Sau đó, cô cảm giác anh tựa cằm vào bụng cô, lảm nhảm cằn nhằn: "Đứa nhóc xấu xa, đời này Trần Hoài Kiêu chưa từng xin ai, ba cầu xin con, đừng lại quấy phá mẹ."
Bàn anh dày rộng ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng cô một lúc, lại dùng giọng điệu uy hiếp nói: "Chờ con ra ngoài, còn phải trải qua mười tám năm dưới tay ba, tự mình nghĩ cho kỹ."
"..."
Bạch Nhân bị hành vi ngốc nghếch này của anh chọc cười.
Cô mở mắt, tay đưa lên mặt Trần Hoài Kiêu: "Con bây giờ còn là phôi thai, ba uy hiếp con nghe cũng không hiểu."
Trần Hoài Kiêu dùng lời lẽ nghiêm khắc nói: "Không phải uy hiếp, nói đúng ra, là đàm phán mua bán."
"Được được được, anh với con đàm phán đi."
Bạch Nhân mệt muốn chết, cũng không muốn cãi nhau với anh, tùy ý anh cách cái bụng mà luyên thuyên cằn nhằn thương lượng với đứa nhóc của anh...
Không biết là lời đàm phán của Trần Hoài Kiêu có tác dụng hay là thời kỳ ốm nghén đã qua, Bạch Nhân dần không còn nôn nghén, cơ thể, trạng thái cũng dần tốt lên.
Trần Hoài Kiêu vẫn khăng khăng việc này có liên quan đến những cuộc "đàm phán" mỗi ngày trước khi ngủ. Xem ra đứa nhóc này vẫn có tinh thần tôn trọng thỏa thuận, sau này sẽ là một đứa trẻ tốt.
Cô còn thật sự nói với Trần Hoài Kiêu: "Anh trai, anh là người anh trai tốt nhất thế giới, sau này cũng sẽ là người cha tốt nhất trên đời."
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu hơi giương lên, tự tin cười nói: "Chuyện này là đương nhiên."
"..."
"Anh có thể khiêm tốn chút không!"
"Người ưu tú sao lại phải khiêm tốn."
Một câu Bạch Nhân cũng không thèm nói với anh nữa.
Thức ăn dinh dưỡng của Bạch Nhân trong thời kỳ mang thai hầu như đều do Trần Hoài Kiêu làm, Đường Tạp ở bên cạnh giúp đỡ.
"Kinh nghiệm" có được trong khoảng thời gian này thật sự mang một Trần Hoài Kiêu hoàn toàn không có năng khiếu bếp núc, học đến lần thứ n vẫn thất bại, rèn luyện thành một đầu bếp dinh dưỡng lớn. Nấu các loại thuốc bổ, cũng không thành vấn đền anh đều có thể tự mình giải quyết.
Thời điểm Bạch Nhân mang thai tháng thứ tám, cô đam mê đồ ngọt.
Đường Tạp nướng các loại điểm tâm bánh ngọt, nếu không giới hạn, anh ấy nướng bao nhiêu, cô cũng có thể ăn hết bấy nhiêu.
Lúc đầu Trần Hoài Kiêu cũng ráo riết cho cô ăn, nhưng sau tham vấn bác sĩ, lại có ý hạn chế lượng đường Bạch Nhân tiêu thụ.
Bạch Nhân đối với chuyện này vô cùng bất mãn. Hơn nữa trong thời kỳ mang thai hormone thay đổi, tính tình cũng cáu gắt không ít, hai người lại phát sinh "chiến tranh đồ ngọt".
Ví dụ như giờ phút này, Trần Hoài Kiêu nhân lúc cô chưa chuẩn bị, cướp lấy kẹo chocolate trong tay cô: "Em bây giờ gầy, nhưng bác sĩ nói nếu không khống chế lượng ăn, nhất là đường, sau khi sinh sẽ tăng điên cuồng, đến lúc đó em muốn gầy đi sẽ rất khó."
Bạch Nhân đuổi theo anh, muốn cướp đồ về: "Em bây giờ mang thai, mang thai cũng không được ăn đồ mình muốn sao?"
"Có thể ăn, nhưng phải khống chế số lượng."
"Em hiểu Trần Hoài Kiêu rồi, anh là sợ dáng người em thay đổi, không đẹp, đúng không."
Trần Hoài Kiêu nhìn cô: "Anh sợ em cố gắng nhiều năm như vậy, rồi đốt quách cho xong."
Lời Bạch Nhân bỗng ngưng trệ, thật lâu sau, rầu rĩ nói: "Anh còn để tâm chuyện này à."
Trần Hoài Kiêu đặt thỏi kẹo chocolate vào lòng bàn tay cô, sau đó nắm tay cô: "A Nhân, cuộc sống của em không phải chỉ có anh và con. Em còn nhiều cảnh đẹp phải chinh phục. Điều duy nhất anh có thể làm là cho em toàn bộ sự ủng hộ."
Bạch Nhân buồn không nói, xé đi tấm giấy gói kẹo chocolate, nhìn lưu luyến hồi lâu, cuối cùng nhét viên kẹo vào miệng Trần Hoài Kiêu: "Ăn nhanh đi, đừng để em thấy!"
"Chất ngọt lan tràn trên đầu lưỡi, Trần Hoài Kiêu đang đỡ mặt cô, cho cô một cái hôn không kịp đề phòng: "Có thể cho em ăn một chút."
Bạch Nhân nở nụ cười, lại liếʍ ɭáρ môi anh: "Còn muốn."
...
Sắp đến lúc sinh, Trần Hoài Kiêu đến bệnh viện phụ sản tốt nhất Bắc Thành, tham vấn bác sĩ phụ trách của Bạch Nhân một số vấn đề cần chú ý trong thời gian sinh.
Lúc chập tối, Bạch Nhân gọi điện thoại cho anh, hỏi lời bác sĩ dặn dò, nhưng anh không nghe máy.
Cô gọi cho Thẩm Bân, Thẩm Bân bảo sếp đang ở công ty.
Bạch Nhân rảnh đến không có gì làm, nên bảo ngay Đường Tạp đưa cô đến truyền thông Xán Tinh.
Thẩm Bân tự ra đón, lo lắng nói với Bạch Nhân: "Tâm tình ngài Kiêu không tốt, nhốt mình trong phòng khách, không chịu gặp ai."
"Sao vậy?"
"Vừa mới đi gặp bác sĩ phụ trách, kết quả gặp phải một người phụ nữ sinh khó, nghe bảo ba mươi hai giờ vẫn chưa sinh, cuối cùng còn xuất huyết nhiều. Ngài Kiêu nhìn đến dáng vẻ lo lắng của người chồng ở bên ngoài khoa sản, lúc đi ra là một bộ dạng hồn xiêu phách lạc, phỏng chừng hơi hơi có vẻ bầu bí thương nhau."
"Bầu... bầu bí thương nhau?"
"Thần biết tội!"
Thẩm Bân sửa miệng: "Đoán chừng là sếp bị dọa, bà chủ muốn vào xem không."
Bạc Nhân đẩy cửa gian phòng khách.
Phòng khách không bật đèn, ánh sáng ảm đạm. Bên ngoài cửa sổ sát đất là bầu trời xanh thẫm, đìu hiu lúc trắng lúc xanh.
Trần Hoài Kiêu ngồi một mình trên ghế, mặt không biểu cảm mà nhìn vào bóng đêm ngoài khung cửa sổ, ánh đèn chiếu lên gương mặt khôi ngô của anh, đáy mắt tĩnh lặng như ẩn hiện mạch nước ngầm.
Bạch Nhân đi đến bên người anh, nhẹ nhàng khoác tay lên vai anh.
Trần Hoài Kiêu nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Cô cùng anh lẳng lặng ngẩn người, chưa nói một câu.
Sự ăn ý giữa hai người còn hơn ngàn vạn lời nói.
Trần Hoài Kiêu dịu dàng hôn lên lòng bàn tay cô. Thật lâu sau, trầm giọng nói: "Bạch Nhân, mãi mãi không được rời xa anh."
"Em bảo đảm."
...
Tháng ba đầu xuân, bạn nhỏ Trần Niệm Bạch ra đời thuận lợi cùng với ngày xuân én liệng hoa cỏ nở rộ rực rỡ.
Tuy cơ thể Bạch Nhân khoẻ mạnh, nhưng lúc sinh ít nhiều vẫn phải chịu chút khổ sở.
Quãng thời gian đó, Trần Hoài Kiêu hầu như sống ở trung tâm phục hồi sau sinh, ngày ngày cùng chị Nguyệt chăm sóc Bạch Nhân và bạn nhỏ.
Vốn anh còn muốn "tính sổ" với bạn nhỏ, nhưng Bạch Nhân lại yêu thích không buông tay với bé gái này. Trần Hoài Kiêu chỉ có thể để lại chuyện tính toán nợ nần này về sau, cùng Bạch Nhân chăm sóc bạn nhỏ.
Nhà họ Trần nhiều con trai, bé gái lại chỉ có một.
Cho nên Trần Niệm Bạch vừa sinh ra, đã trở thành báu vật nhỏ được cả nhà yêu thích không rời tay.
Dù là mấy ông anh họ trước nay không cùng đường với Trần Hoài Kiêu, cũng vẫn muốn đến thăm cô cháu gái đáng yêu này, đủ loại quà cáp đã chất chật phòng trẻ con.
Mà trong tiệc sinh nhật năm tuổi của bé con, Trần Kinh Dã đã hào phóng lái thẳng một chiếc Maserati phiên bản giới hạn màu hồng vào sân làm quà sinh nhật cho bạn nhỏ, chấn động không ít cư dân mạng_____
"Trần Kinh Dã, anh cũng đủ rồi, chờ bạn nhỏ lớn đến có thể lái được Maserati, món này của anh cũng lạc hậu mất rồi."
"Ai nói phải để con bé tự lái, không thấy chú nhỏ này còn chuẩn bị sẵn cả tài xế sao?"
"Tôi cũng muốn có một người chú nhỏ, hu hu hu."
"Bạn nhỏ Trần Niệm Bạch thật sự là công chúa nhỏ của truyền thông Xán Tinh á, cô vợ hạnh phúc quá!"
...
Ông cụ Trần yêu chiều bạn nhỏ trước nay chưa từng thấy, mỗi tuần đều phải để bạn nhỏ đến nhà ông ở hai ba ngày.
Ông tìm thấy trên người cô bé bóng dáng của Bạch Nhân năm đó.
Cô bé và Bạch Nhân thời nhỏ giống nhau như đúc.
Ông cụ sống thọ và chết tại nhà vào một sớm cuối đông, cũng chỉ có bạn nhỏ Trần Niệm Bạch ở bên người.
Lúc hấp hối, ông cụ Trần kéo bàn tay bạn nhỏ Trần Niệm Bạch, đáy mắt ngập nước, kể lại trọn vẹn chuyện xưa, ngàn lời vạn ngữ cuối cùng cũng chỉ một câu: "Nhóc con Bạch, tha thứ cho ông nội."
Thật lâu về sau, Trần Niệm Bạch nói lại những lời này cho mẹ Bạch Nhân.
Bạch Nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Người đã qua đời, tất cả hiển nhiên cũng tan thành mây khói.
Trần Hoài Kiêu chữa lành tất cả đau thương mà cô phải gánh chịu trong tuổi thơ bất hạnh. Sự xuất hiện của bạn nhỏ Trần Niệm Bạch lại làm cô bắt đầu thích ngày xuân tháng ba.
Trần Niệm Bạch ngoéo ngón út của Bạch Nhân, dùng giọng nói non nớt dịu dàng nói: "Mẹ, ông nói con giống hệt mẹ trước đây."
Bạch Nhân mỉm cười lắc đầu: "Mẹ trước kia thật sự không tốt, cứng đầu lại nhạy cảm, nhưng Bạch Bạch lại càng giống ba nhiều hơn một chút."
"Giống ba?"
Bạch Nhân nhìn người đàn ông đang đứng bên giá sách phủ xuống tận đất. Ánh mặt trời chiếu lên chiếc áo mặc trong màu trắng của anh. Sườn mặt đẹp đẽ cùng phong thái lãnh đạm, giống hệt dáng vẻ thiếu niên ngày xưa.
Đó là bộ dạng tốt nhất của anh.
Thong dong, tao nhã, chững chạc.
"Mẹ, kể con nghe dáng vẻ trước đây của ba như thế nào đi."
Bạch Nhân nắm tay con bé: "Đó là một câu chuyện xưa dài hơi mà tốt đẹp."
Cô sẽ dùng tình yêu của cả cuộc đời mà kể lại.
Beta: Hoàng Lan
Ba tháng đầu thai kỳ, phản ứng thai nghén của Bạch Nhân trầm trọng khác thường, đầu luôn choáng váng đáng sợ, thường xuyên nôn mửa, ăn gì cũng thấy sợ hãi, hơn nữa còn luôn mất ngủ.
Hơn nữa, Bạch Nhân nhận một bộ phim cổ trang tiên hiệp, cô lại tuyệt không để tình trạng thân thể làm chậm trễ công việc, cho nên thời gian đó bị sinh mạng nhỏ trong bụng tra tấn đến người ngợm tàn tạ.
Trần Hoài Kiêu nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô, vô cùng đau lòng.
Quá trình quay phim Bạch Nhân tuyệt không xin vắng. Trần Hoài Kiêu cũng không ép buộc cô, lại cũng không thể giúp cô mang thai được.
Nếu có thể, anh thật sự thà rằng mình thay Bạch Nhân sinh đứa trẻ, tất cả những sự khổ sở sinh lý và áp lực tinh thần, đều để anh một mình gánh chịu.
Đoạn thời gian đó, cả người Trần Hoài Kiêu đều âm trầm, hoàn toàn không có một chút vẻ vui sướng của người làm cha.
Mỗi ngày anh đều chạy đến trường quay, tự mình đưa đón Bạch Nhân.
Nửa tháng Bạch Nhân ốm nghén nghiêm trọng nhất, thậm chí Trần Hoài Kiêu còn trở thành "trợ lý riêng" bên người không rời đi, che dù đưa nước, thêm áo để che bụng...
Mỗi lần đoàn phim tiên hiệp tiết lộ clip và ảnh hậu trường, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Hoài Kiêu.
Anh hoặc đứng bên người Bạch Nhân, hoặc nhìn cô từ phía xa xa, chỗ giữa chân mày chưa từng có một ngày buông lỏng.
Cuối cùng đến cả ông cụ Trần cũng nhìn không nổi.
Trong thời gian show theo đuổi tình yêu ông cụ đã học xong cách sử dụng clip ngắn (*).
(*) Short video: phương thức phổ biến nội dung trên internet dưới dạng clip ngắn dưới năm phút.
Quãng thời gian từ khóa "cặp đôi sếp tổng" nổi lên hàng đầu, ông thường bấm vào.
Kết quả toàn bộ đều quen thuộc, mỗi lần ông mở video ngắn, nội dung đề xuất đều là những clip siêu hot mới nhất của vợ chồng sếp tổng.
Mà gần nhất, ông cụ Trần lại phát hiện Trần Hoài Kiêu bỏ phế sự nghiệp.
Ông vài lần gọi điện thoại đến truyền thông Xán Tinh, đều nhận được câu trả lời_________ Hoặc là sếp đang họp, hoặc là sếp đang tiếp khách...
Không ngờ, vừa mở clip ra, sếp lớn họp cái khỉ gì!
Nó toàn bộ đều ở phim trường, làm chân chạy vặt cho Bạch Nhân, vô cùng săn sóc.
Ông cụ nổi giận đùng đùng gọi điện thoại đến, chất vấn Trần Hoài Kiêu: "Vợ mày là không thuê nổi trợ lý sao mà mày phải đến xum xoe? Cũng có phải lúc mới yêu ngọt ngào gì đâu, công ty cũng không lo, chỉ biết xoay quanh vợ, có thể có chút triển vọng nào không!"
Trần Hoài Kiêu biết ông nội nhà mình là dạng tính tình gắt gỏng thế nào, đều đã chín mươi tuổi đến nơi, cơn tức còn lớn đến thế.
Anh chỉ có thể đưa điện thoại ra xa một chút, chờ cơn tức của ông cụ lắng xuống bớt, lúc này mới kiên nhẫn giải thích: "A Nhân ốm nghén nặng, con chăm sóc một chút."
"Mày nếu không thuê nổi trợ lý thì ông thuê cho, mười người tám người, hầu hạ con bé như bà cô nhỏ, mày xéo về công ty cho ông!"
Trần Hoài Kiêu dừng một chút, vẫn nói: "Giao người khác con lo, sẽ không chậm trễ mấy đâu, còn tầm chưa đến nửa tháng là đóng máy."
"Quay phim quan trọng thế cơ à? Con bé quay bộ này có thể kiếm được bao tiền, mày lại dung túng nó như thế?"
"Không liên quan gì đến tiền công." Trần Hoài Kiêu thản nhiên nói: "Đây là công việc của cô ấy, con phải duy trì."
"Vậy còn sự nghiệp của mày đâu?"
Trần Hoài Kiêu thốt ra: "Công việc lớn nhất của con là trở thành một người chồng biết săn sóc, trở thành một người cha đủ tư cách của con cô ấy."
Ông cụ Trần bị tức đến giậm chân, mắng thẳng: "Thằng nhãi con không có tiền đồ!"
"Thật xin lỗi, ông nội, con làm ông thất vọng rồi."
Sau khi về nhà, Trần Hoài Kiêu đem chuyện nói chuyện với ông nội hôm nay kể cho Bạch Nhân, lại nhận một chút trách mắng từ vợ______
"Anh sao lại nói chuyện như vậy với ông nội chứ!"
"Lời anh nói toàn là sự thật."
"Em được xem là công việc quan trọng nhất chính là chọc giận ông cụ." Bạch Nhân quạt chiếc quạt tròn có tua rua, không nói gì, liếc nhìn anh: "Biết rõ ông kỳ vọng anh, anh lại làm ra chuyện ông không thích, tốt xấu gì cũng diễn một chút chứ!"
"Anh không muốn giả bộ. Trước đây diễn trước mặt ông nhiều lắm, bây giờ lại thầm muốn trở về là chính mình."
Bạch Nhân biếng nhắc nằm trên sô pha, vừa nhớ lại vừa cảm khái: "Anh trai hồi mười tám tuổi thật sự rất nghe lời, không ngờ càng lớn lại càng phản nghịch."
Trần Hoài Kiêu hờ hững nói: "Bởi vì cánh cứng rồi."
Bạch Nhân bị những lời nói này của anh làm cho nở nụ cười, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người tự nói cánh mình cứng."
Nhưng vừa cười được mấy tiếng, cô lại muốn nôn ra.
Trần Hoài Kiêu nhanh nhạy chạy đến, tiện tay cầm theo cái bình hoa cổ trên bàn bên cạnh.
Bạch Nhân khổ sở đẩy cái bình hoa a: "Đừng đừng, đổi cái rẻ tiền hơn..."
Tràn Hoài Kiêu đỡ Bạch Nhân đến nhà vệ sinh, nhìn thấy dáng vẻ thân thể cô co rút, đau lòng không thôi.
Bạch Nhân nhận lấy cốc nước ấm từ tay anh, súc miệng, thấy sắc mặt Trần Hoài Kiêu bối rối, cô an ủi nói: "Này không có gì, em nôn cũng quen rồi, anh không cần lo lắng quá."
Trần Hoài Kiêu ngồi trên sô pha bên cạnh cô, lấy mu bàn tay khẽ vuốt hai má cô: "Ngủ một lúc đi."
"Được đó." Bạch Nhân cọ tay anh, nghe lời nhắm mắt lại.
Không ngủ sâu, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, Bạch Nhân cảm giác người đàn ông bên cạnh cử động, nhẹ tay chạm đến bên trên chiếc bụng bằng phẳng của cô.
Sau đó, cô cảm giác anh tựa cằm vào bụng cô, lảm nhảm cằn nhằn: "Đứa nhóc xấu xa, đời này Trần Hoài Kiêu chưa từng xin ai, ba cầu xin con, đừng lại quấy phá mẹ."
Bàn anh dày rộng ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng cô một lúc, lại dùng giọng điệu uy hiếp nói: "Chờ con ra ngoài, còn phải trải qua mười tám năm dưới tay ba, tự mình nghĩ cho kỹ."
"..."
Bạch Nhân bị hành vi ngốc nghếch này của anh chọc cười.
Cô mở mắt, tay đưa lên mặt Trần Hoài Kiêu: "Con bây giờ còn là phôi thai, ba uy hiếp con nghe cũng không hiểu."
Trần Hoài Kiêu dùng lời lẽ nghiêm khắc nói: "Không phải uy hiếp, nói đúng ra, là đàm phán mua bán."
"Được được được, anh với con đàm phán đi."
Bạch Nhân mệt muốn chết, cũng không muốn cãi nhau với anh, tùy ý anh cách cái bụng mà luyên thuyên cằn nhằn thương lượng với đứa nhóc của anh...
Không biết là lời đàm phán của Trần Hoài Kiêu có tác dụng hay là thời kỳ ốm nghén đã qua, Bạch Nhân dần không còn nôn nghén, cơ thể, trạng thái cũng dần tốt lên.
Trần Hoài Kiêu vẫn khăng khăng việc này có liên quan đến những cuộc "đàm phán" mỗi ngày trước khi ngủ. Xem ra đứa nhóc này vẫn có tinh thần tôn trọng thỏa thuận, sau này sẽ là một đứa trẻ tốt.
Cô còn thật sự nói với Trần Hoài Kiêu: "Anh trai, anh là người anh trai tốt nhất thế giới, sau này cũng sẽ là người cha tốt nhất trên đời."
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu hơi giương lên, tự tin cười nói: "Chuyện này là đương nhiên."
"..."
"Anh có thể khiêm tốn chút không!"
"Người ưu tú sao lại phải khiêm tốn."
Một câu Bạch Nhân cũng không thèm nói với anh nữa.
Thức ăn dinh dưỡng của Bạch Nhân trong thời kỳ mang thai hầu như đều do Trần Hoài Kiêu làm, Đường Tạp ở bên cạnh giúp đỡ.
"Kinh nghiệm" có được trong khoảng thời gian này thật sự mang một Trần Hoài Kiêu hoàn toàn không có năng khiếu bếp núc, học đến lần thứ n vẫn thất bại, rèn luyện thành một đầu bếp dinh dưỡng lớn. Nấu các loại thuốc bổ, cũng không thành vấn đền anh đều có thể tự mình giải quyết.
Thời điểm Bạch Nhân mang thai tháng thứ tám, cô đam mê đồ ngọt.
Đường Tạp nướng các loại điểm tâm bánh ngọt, nếu không giới hạn, anh ấy nướng bao nhiêu, cô cũng có thể ăn hết bấy nhiêu.
Lúc đầu Trần Hoài Kiêu cũng ráo riết cho cô ăn, nhưng sau tham vấn bác sĩ, lại có ý hạn chế lượng đường Bạch Nhân tiêu thụ.
Bạch Nhân đối với chuyện này vô cùng bất mãn. Hơn nữa trong thời kỳ mang thai hormone thay đổi, tính tình cũng cáu gắt không ít, hai người lại phát sinh "chiến tranh đồ ngọt".
Ví dụ như giờ phút này, Trần Hoài Kiêu nhân lúc cô chưa chuẩn bị, cướp lấy kẹo chocolate trong tay cô: "Em bây giờ gầy, nhưng bác sĩ nói nếu không khống chế lượng ăn, nhất là đường, sau khi sinh sẽ tăng điên cuồng, đến lúc đó em muốn gầy đi sẽ rất khó."
Bạch Nhân đuổi theo anh, muốn cướp đồ về: "Em bây giờ mang thai, mang thai cũng không được ăn đồ mình muốn sao?"
"Có thể ăn, nhưng phải khống chế số lượng."
"Em hiểu Trần Hoài Kiêu rồi, anh là sợ dáng người em thay đổi, không đẹp, đúng không."
Trần Hoài Kiêu nhìn cô: "Anh sợ em cố gắng nhiều năm như vậy, rồi đốt quách cho xong."
Lời Bạch Nhân bỗng ngưng trệ, thật lâu sau, rầu rĩ nói: "Anh còn để tâm chuyện này à."
Trần Hoài Kiêu đặt thỏi kẹo chocolate vào lòng bàn tay cô, sau đó nắm tay cô: "A Nhân, cuộc sống của em không phải chỉ có anh và con. Em còn nhiều cảnh đẹp phải chinh phục. Điều duy nhất anh có thể làm là cho em toàn bộ sự ủng hộ."
Bạch Nhân buồn không nói, xé đi tấm giấy gói kẹo chocolate, nhìn lưu luyến hồi lâu, cuối cùng nhét viên kẹo vào miệng Trần Hoài Kiêu: "Ăn nhanh đi, đừng để em thấy!"
"Chất ngọt lan tràn trên đầu lưỡi, Trần Hoài Kiêu đang đỡ mặt cô, cho cô một cái hôn không kịp đề phòng: "Có thể cho em ăn một chút."
Bạch Nhân nở nụ cười, lại liếʍ ɭáρ môi anh: "Còn muốn."
...
Sắp đến lúc sinh, Trần Hoài Kiêu đến bệnh viện phụ sản tốt nhất Bắc Thành, tham vấn bác sĩ phụ trách của Bạch Nhân một số vấn đề cần chú ý trong thời gian sinh.
Lúc chập tối, Bạch Nhân gọi điện thoại cho anh, hỏi lời bác sĩ dặn dò, nhưng anh không nghe máy.
Cô gọi cho Thẩm Bân, Thẩm Bân bảo sếp đang ở công ty.
Bạch Nhân rảnh đến không có gì làm, nên bảo ngay Đường Tạp đưa cô đến truyền thông Xán Tinh.
Thẩm Bân tự ra đón, lo lắng nói với Bạch Nhân: "Tâm tình ngài Kiêu không tốt, nhốt mình trong phòng khách, không chịu gặp ai."
"Sao vậy?"
"Vừa mới đi gặp bác sĩ phụ trách, kết quả gặp phải một người phụ nữ sinh khó, nghe bảo ba mươi hai giờ vẫn chưa sinh, cuối cùng còn xuất huyết nhiều. Ngài Kiêu nhìn đến dáng vẻ lo lắng của người chồng ở bên ngoài khoa sản, lúc đi ra là một bộ dạng hồn xiêu phách lạc, phỏng chừng hơi hơi có vẻ bầu bí thương nhau."
"Bầu... bầu bí thương nhau?"
"Thần biết tội!"
Thẩm Bân sửa miệng: "Đoán chừng là sếp bị dọa, bà chủ muốn vào xem không."
Bạc Nhân đẩy cửa gian phòng khách.
Phòng khách không bật đèn, ánh sáng ảm đạm. Bên ngoài cửa sổ sát đất là bầu trời xanh thẫm, đìu hiu lúc trắng lúc xanh.
Trần Hoài Kiêu ngồi một mình trên ghế, mặt không biểu cảm mà nhìn vào bóng đêm ngoài khung cửa sổ, ánh đèn chiếu lên gương mặt khôi ngô của anh, đáy mắt tĩnh lặng như ẩn hiện mạch nước ngầm.
Bạch Nhân đi đến bên người anh, nhẹ nhàng khoác tay lên vai anh.
Trần Hoài Kiêu nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Cô cùng anh lẳng lặng ngẩn người, chưa nói một câu.
Sự ăn ý giữa hai người còn hơn ngàn vạn lời nói.
Trần Hoài Kiêu dịu dàng hôn lên lòng bàn tay cô. Thật lâu sau, trầm giọng nói: "Bạch Nhân, mãi mãi không được rời xa anh."
"Em bảo đảm."
...
Tháng ba đầu xuân, bạn nhỏ Trần Niệm Bạch ra đời thuận lợi cùng với ngày xuân én liệng hoa cỏ nở rộ rực rỡ.
Tuy cơ thể Bạch Nhân khoẻ mạnh, nhưng lúc sinh ít nhiều vẫn phải chịu chút khổ sở.
Quãng thời gian đó, Trần Hoài Kiêu hầu như sống ở trung tâm phục hồi sau sinh, ngày ngày cùng chị Nguyệt chăm sóc Bạch Nhân và bạn nhỏ.
Vốn anh còn muốn "tính sổ" với bạn nhỏ, nhưng Bạch Nhân lại yêu thích không buông tay với bé gái này. Trần Hoài Kiêu chỉ có thể để lại chuyện tính toán nợ nần này về sau, cùng Bạch Nhân chăm sóc bạn nhỏ.
Nhà họ Trần nhiều con trai, bé gái lại chỉ có một.
Cho nên Trần Niệm Bạch vừa sinh ra, đã trở thành báu vật nhỏ được cả nhà yêu thích không rời tay.
Dù là mấy ông anh họ trước nay không cùng đường với Trần Hoài Kiêu, cũng vẫn muốn đến thăm cô cháu gái đáng yêu này, đủ loại quà cáp đã chất chật phòng trẻ con.
Mà trong tiệc sinh nhật năm tuổi của bé con, Trần Kinh Dã đã hào phóng lái thẳng một chiếc Maserati phiên bản giới hạn màu hồng vào sân làm quà sinh nhật cho bạn nhỏ, chấn động không ít cư dân mạng_____
"Trần Kinh Dã, anh cũng đủ rồi, chờ bạn nhỏ lớn đến có thể lái được Maserati, món này của anh cũng lạc hậu mất rồi."
"Ai nói phải để con bé tự lái, không thấy chú nhỏ này còn chuẩn bị sẵn cả tài xế sao?"
"Tôi cũng muốn có một người chú nhỏ, hu hu hu."
"Bạn nhỏ Trần Niệm Bạch thật sự là công chúa nhỏ của truyền thông Xán Tinh á, cô vợ hạnh phúc quá!"
...
Ông cụ Trần yêu chiều bạn nhỏ trước nay chưa từng thấy, mỗi tuần đều phải để bạn nhỏ đến nhà ông ở hai ba ngày.
Ông tìm thấy trên người cô bé bóng dáng của Bạch Nhân năm đó.
Cô bé và Bạch Nhân thời nhỏ giống nhau như đúc.
Ông cụ sống thọ và chết tại nhà vào một sớm cuối đông, cũng chỉ có bạn nhỏ Trần Niệm Bạch ở bên người.
Lúc hấp hối, ông cụ Trần kéo bàn tay bạn nhỏ Trần Niệm Bạch, đáy mắt ngập nước, kể lại trọn vẹn chuyện xưa, ngàn lời vạn ngữ cuối cùng cũng chỉ một câu: "Nhóc con Bạch, tha thứ cho ông nội."
Thật lâu về sau, Trần Niệm Bạch nói lại những lời này cho mẹ Bạch Nhân.
Bạch Nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Người đã qua đời, tất cả hiển nhiên cũng tan thành mây khói.
Trần Hoài Kiêu chữa lành tất cả đau thương mà cô phải gánh chịu trong tuổi thơ bất hạnh. Sự xuất hiện của bạn nhỏ Trần Niệm Bạch lại làm cô bắt đầu thích ngày xuân tháng ba.
Trần Niệm Bạch ngoéo ngón út của Bạch Nhân, dùng giọng nói non nớt dịu dàng nói: "Mẹ, ông nói con giống hệt mẹ trước đây."
Bạch Nhân mỉm cười lắc đầu: "Mẹ trước kia thật sự không tốt, cứng đầu lại nhạy cảm, nhưng Bạch Bạch lại càng giống ba nhiều hơn một chút."
"Giống ba?"
Bạch Nhân nhìn người đàn ông đang đứng bên giá sách phủ xuống tận đất. Ánh mặt trời chiếu lên chiếc áo mặc trong màu trắng của anh. Sườn mặt đẹp đẽ cùng phong thái lãnh đạm, giống hệt dáng vẻ thiếu niên ngày xưa.
Đó là bộ dạng tốt nhất của anh.
Thong dong, tao nhã, chững chạc.
"Mẹ, kể con nghe dáng vẻ trước đây của ba như thế nào đi."
Bạch Nhân nắm tay con bé: "Đó là một câu chuyện xưa dài hơi mà tốt đẹp."
Cô sẽ dùng tình yêu của cả cuộc đời mà kể lại.