Thất Niên Chi Dương
Chương 31: Phiên ngoại 07
“Anh đặt thuốc trong ngăn nhỏ, dạ dày của em vẫn chưa ổn, công việc bận rộn cũng đừng quên uống thuốc đúng giờ.” Ngày hôm sau Tần Vũ sẽ ra nước ngoài học tập, Trần Trạch ở nhà đi tới đi lui, thay Tần Vũ thu xếp hành lý.
“Ừm.”
“Quần áo mang ít một chút, qua bên đó mua là được.” Trần Trạch cầm lấy quần áo trong tay Tần Vũ bỏ vào trong vali, lại khóa mật mã xong xách đến bên cửa cất kỹ.
Hắn xoay người nhìn thấy Tần Vũ đứng ở phía sau, tiến lại gần ôm lấy anh, “Đừng quên nhớ anh, cho tới bây giờ anh chưa từng xa em lâu như vậy.”
Tần Vũ cười một cái, “Được.”
Trần Trạch cúi đầu hôn lên khóe môi Tần Vũ, Tần Vũ đáp lại hắn một chút, đưa tay sờ sờ nếp nhăn ở khóe mắt hắn, nói: “Anh già nhanh quá rồi.”
Trần Trạch cười cười, lại ôm chặt Tần Vũ, “Qua vài năm nữa sẽ 40 tuổi, sao có thể không già.”
“Em làm anh mệt lắm sao?”
Không khí trong phòng yên tĩnh, Trần Trạch ôm chặt Tần Vũ không nói gì. Trên thực tế từ ngày đó sau khi hai người ở chung đã thay đổi rất nhiều, thái độ của Tần Vũ đối với hắn bớt tùy ý hơn, lại thêm một phần cẩn thận, điều này làm cho hắn vô cùng không quen. Nghĩ đến đêm đó Tần Vũ hỏi hắn có phải không muốn tiếp tục hay không, trong lòng lại loạn như bão cuốn, đến bây giờ điều đã từng lóe lên trong đầu.
Vất vả lắm mới có thể bắt đầu lại từ đầu, rõ ràng cả đời cũng không muốn buông người này ra, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho mình xuất hiện loại ý niệm này.
Hết lần này tới lần khác Tần Vũ đối với cảm xúc của hắn quá mẫn cảm, không có khả năng không ý thức được.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Trần Trạch cúi đầu, “Ừm.”
Tần Vũ ngồi trên sofa châm một điếu thuốc, Trần Trạch mở cửa sổ ra, đi đến bên cạnh Tần Vũ ngồi xuống, “Gần đây em hút nhiều quá, hút ít lại thôi.”
Tần Vũ đáp một tiếng, cúi đầu nghịch bật lửa trong tay, sau khi hút hai hơi lập tức ném tàn thuốc vào trong gạt tàn, trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng bật lửa. Tần Vũ suy nghĩ một hồi, mới nói: “Đêm đó anh nói em suy nghĩ rất lâu, hai ba năm qua em quả thực đã quá lơ là. Chuyện tự ý quyết định ra nước ngoài em thành thật xin lỗi…”
“Tiểu Vũ.” Trần Trạch ngắt lời anh, cau mày tiến lại ôm anh: “Em đừng nói chuyện với anh như vậy, anh không quen.”
Tần Vũ ngẩng đầu nhìn Trần Trạch, anh cười khổ một tiếng, “Anh đã từng nghĩ đến việc chia tay nhỉ.”
Trần Trạch ôm chặt anh, “Anh sẽ không chia tay với em, em cũng đừng nghĩ tới chuyện này.”
“Em biết, nhưng…”
“Đừng nói nữa.” Trần Trạch nhíu chặt mày, “Ở bên em rất tốt, anh yêu em mới có thể để ý những thứ đó.”
Tần Vũ vỗ vỗ lưng hắn, “Nửa năm này chúng ta nên suy nghĩ thật kỹ, bằng không cứ tiếp tục như bây giờ, sớm muộn gì cũng kết quả thế thôi.”
Trần Trạch nhắm mắt lại, nghiêng đầu không ngừng hôn lên mặt Tần Vũ, “Không.”
“Anh nói không sai, có một số việc em quả thật không thể quên được, rất nhiều lúc em không cách nào từng giây từng phút đặt anh trong lòng giống như trước.”
Trong lòng Trần Trạch căng thẳng, động tác ngừng lại.
“Anh đã từng nghĩ qua chưa?” Tần Vũ lại hỏi lần nữa.
Hắn vùi mặt vào bên cổ Tần Vũ, giọng nói buồn gầu, “Ừ” một tiếng, “Nghĩ đến rồi, anh xin lỗi, mấy ngày đó anh quá ích kỷ. Em biết không, nếu em không để ý đến anh, anh sẽ…”
Trần Trạch nói không được nữa, trong lòng chua xót, âm thanh gần như nghẹn ngào.
Tần Vũ quay đầu nhẹ nhàng hôn l3n đỉnh đầu hắn, “Đúng vậy, em không để ý đến anh, nhưng sao anh lại không làm em thất vọng?”
“Những chuyện trước kia là anh sai…”
Tần Vũ ngắt lời hắn: “Chuyện quá khứ không đề cập tới, em nói là anh hoài nghi em và Lục Hằng.” Nói về điều này, anh mỉm cười, “Em đã không nói với anh, bởi vì em cảm thấy không cần thiết. Em và anh ta vốn chưa từng xảy ra chuyện gì, từng hôn một lần, nhưng căn bản không có cảm giác gì, người em yêu vẫn luôn là anh. Anh biết em mà, nếu em thực sự có bất cứ điều gì với anh ta, anh nghĩ em sẽ tiếp tục ở bên anh sao?”
Trần Trạch lau mặt, “Hai người ở cùng nhau nửa năm, anh luôn muốn nghe chính miệng em nói cho anh biết những điều này, ít nhất anh biết em sẽ để ý đến anh.”
“Em biết em không đủ kiên nhẫn, tính cách cũng không tốt, hầu hết thời gian dành cho sinh viên và đề văn. Nhưng không thèm để ý đến anh, em làm gì lại bởi vì tức giận mà náo loạn với anh như vậy.” Tần Vũ nói xong rũ mắt xuống, “Loạn đến mức anh muốn rời khỏi em.”
Trần Trạch ngẩn ra, nhìn người trước mắt ngoại trừ có lỗi với anh không biết nên nói cái gì.
Hắn tựa lên trán Tần Vũ, hôn lên môi anh, “Anh hiện lên ý nghĩ này, nhưng rất nhanh đã bị chính mình vứt bỏ. Tiểu Vũ, em biết là anh yêu em rất nhiều, anh đã từng làm những việc đã đủ để anh hối hận cả đời rồi, anh không muốn sai một lần nữa.”
“Em cũng không đúng, chuyện xuất ngoại em nên thương lượng trước với anh.” Tần Vũ ôm cổ Trần Trạch, ngửa đầu hôn hắn, thấp giọng nói: “Em không trách anh, anh cũng đừng trách em được không?”
“Không trách em.”
Tần Vũ cười cười, “Em không phải muốn chia tay với anh. Chỉ là chúng ta nên bình tĩnh lại, vừa hay lần này này cơ hội nửa năm, chúng ta đều cân nhắc một chút xem có nên tiếp tục hay không.”
Tay Trần Trạch siết chặt, gần như muốn khảm Tần Vũ vào trong thân thể mình, “Được, anh chờ em, nhưng em phải trở về.”
Tần Vũ dùng răng nhẹ nhàng cạ cằm Trần Trạch, “Trước khi đi, mình làm thêm lần nữa nhé.”
Tám tháng sau.
Tần Vũ sau khi nhận hành lý cùng Lục Hằng ra khỏi sân bay, bạn trai nhỏ của Lục Hằng vô cùng hưng phấn đi theo phía sau, mấy lần muốn khoác tay Lục Hằng, bị Lục Hằng trừng mắt một cái rồi lại chạy đến bên cạnh Tần Vũ nói chuyện phiếm với anh.
Tần Vũ cười nhìn cậu, bạn trai nhỏ của Lục Hằng bị Tần Vũ cười lại xấu hổ, dù sao nửa năm nay cậu đối với Lục Hằng quấn quýt gần nhau mấy lần đều bị Tần Vũ không cẩn thận bắt gặp.
Ra khỏi đại sảnh, Tần Vũ nói lời tạm biệt với bọn họ và các đồng nghiệp khác thì tự giải tán, bọn họ còn có buổi giao lưu phải tiếp, giáo viên các trường khác cũng phải nghỉ ngơi bên này vài ngày mới có thể trở về.
Tần Vũ kéo hành lý, chưa đi được mấy bước đã thấy Trần Trạch đứng trong đám người chờ anh.
Mấy tháng qua, hai người đã gặp nhau một vài lần. Hai tháng trước bên kia học tập phải kéo dài một thời gian, buổi sáng Tần Vũ gọi điện thoại nói cho Trần Trạch, điện thoại là do trợ lý của Trần Trạch nhận. Sau đó anh đi học ở trường, Trần Trạch gọi điện thoại tới anh không nhận được, lúc anh gọi lại, Trần Trạch tắt máy.
Đợi đến ngày hôm sau, anh ở dưới lầu ký túc xá nhìn thấy Trần Trạch phong trần mệt mỏi vừa xuống máy bay.
Người nọ cẩn thận nói với anh người nghe điện thoại là trợ lý của hắn, đêm đó công ty đang tụ tập ăn tối, lúc điện thoại đến hắn trùng hợp đi vào phòng vệ sinh. Sợ Tần Vũ hiểu lầm, lại càng sợ giải thích qua điện thoại không rõ, bỏ công việc xuống đặc biệt bay qua đây.
- -----oOo------
“Ừm.”
“Quần áo mang ít một chút, qua bên đó mua là được.” Trần Trạch cầm lấy quần áo trong tay Tần Vũ bỏ vào trong vali, lại khóa mật mã xong xách đến bên cửa cất kỹ.
Hắn xoay người nhìn thấy Tần Vũ đứng ở phía sau, tiến lại gần ôm lấy anh, “Đừng quên nhớ anh, cho tới bây giờ anh chưa từng xa em lâu như vậy.”
Tần Vũ cười một cái, “Được.”
Trần Trạch cúi đầu hôn lên khóe môi Tần Vũ, Tần Vũ đáp lại hắn một chút, đưa tay sờ sờ nếp nhăn ở khóe mắt hắn, nói: “Anh già nhanh quá rồi.”
Trần Trạch cười cười, lại ôm chặt Tần Vũ, “Qua vài năm nữa sẽ 40 tuổi, sao có thể không già.”
“Em làm anh mệt lắm sao?”
Không khí trong phòng yên tĩnh, Trần Trạch ôm chặt Tần Vũ không nói gì. Trên thực tế từ ngày đó sau khi hai người ở chung đã thay đổi rất nhiều, thái độ của Tần Vũ đối với hắn bớt tùy ý hơn, lại thêm một phần cẩn thận, điều này làm cho hắn vô cùng không quen. Nghĩ đến đêm đó Tần Vũ hỏi hắn có phải không muốn tiếp tục hay không, trong lòng lại loạn như bão cuốn, đến bây giờ điều đã từng lóe lên trong đầu.
Vất vả lắm mới có thể bắt đầu lại từ đầu, rõ ràng cả đời cũng không muốn buông người này ra, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho mình xuất hiện loại ý niệm này.
Hết lần này tới lần khác Tần Vũ đối với cảm xúc của hắn quá mẫn cảm, không có khả năng không ý thức được.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Trần Trạch cúi đầu, “Ừm.”
Tần Vũ ngồi trên sofa châm một điếu thuốc, Trần Trạch mở cửa sổ ra, đi đến bên cạnh Tần Vũ ngồi xuống, “Gần đây em hút nhiều quá, hút ít lại thôi.”
Tần Vũ đáp một tiếng, cúi đầu nghịch bật lửa trong tay, sau khi hút hai hơi lập tức ném tàn thuốc vào trong gạt tàn, trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng bật lửa. Tần Vũ suy nghĩ một hồi, mới nói: “Đêm đó anh nói em suy nghĩ rất lâu, hai ba năm qua em quả thực đã quá lơ là. Chuyện tự ý quyết định ra nước ngoài em thành thật xin lỗi…”
“Tiểu Vũ.” Trần Trạch ngắt lời anh, cau mày tiến lại ôm anh: “Em đừng nói chuyện với anh như vậy, anh không quen.”
Tần Vũ ngẩng đầu nhìn Trần Trạch, anh cười khổ một tiếng, “Anh đã từng nghĩ đến việc chia tay nhỉ.”
Trần Trạch ôm chặt anh, “Anh sẽ không chia tay với em, em cũng đừng nghĩ tới chuyện này.”
“Em biết, nhưng…”
“Đừng nói nữa.” Trần Trạch nhíu chặt mày, “Ở bên em rất tốt, anh yêu em mới có thể để ý những thứ đó.”
Tần Vũ vỗ vỗ lưng hắn, “Nửa năm này chúng ta nên suy nghĩ thật kỹ, bằng không cứ tiếp tục như bây giờ, sớm muộn gì cũng kết quả thế thôi.”
Trần Trạch nhắm mắt lại, nghiêng đầu không ngừng hôn lên mặt Tần Vũ, “Không.”
“Anh nói không sai, có một số việc em quả thật không thể quên được, rất nhiều lúc em không cách nào từng giây từng phút đặt anh trong lòng giống như trước.”
Trong lòng Trần Trạch căng thẳng, động tác ngừng lại.
“Anh đã từng nghĩ qua chưa?” Tần Vũ lại hỏi lần nữa.
Hắn vùi mặt vào bên cổ Tần Vũ, giọng nói buồn gầu, “Ừ” một tiếng, “Nghĩ đến rồi, anh xin lỗi, mấy ngày đó anh quá ích kỷ. Em biết không, nếu em không để ý đến anh, anh sẽ…”
Trần Trạch nói không được nữa, trong lòng chua xót, âm thanh gần như nghẹn ngào.
Tần Vũ quay đầu nhẹ nhàng hôn l3n đỉnh đầu hắn, “Đúng vậy, em không để ý đến anh, nhưng sao anh lại không làm em thất vọng?”
“Những chuyện trước kia là anh sai…”
Tần Vũ ngắt lời hắn: “Chuyện quá khứ không đề cập tới, em nói là anh hoài nghi em và Lục Hằng.” Nói về điều này, anh mỉm cười, “Em đã không nói với anh, bởi vì em cảm thấy không cần thiết. Em và anh ta vốn chưa từng xảy ra chuyện gì, từng hôn một lần, nhưng căn bản không có cảm giác gì, người em yêu vẫn luôn là anh. Anh biết em mà, nếu em thực sự có bất cứ điều gì với anh ta, anh nghĩ em sẽ tiếp tục ở bên anh sao?”
Trần Trạch lau mặt, “Hai người ở cùng nhau nửa năm, anh luôn muốn nghe chính miệng em nói cho anh biết những điều này, ít nhất anh biết em sẽ để ý đến anh.”
“Em biết em không đủ kiên nhẫn, tính cách cũng không tốt, hầu hết thời gian dành cho sinh viên và đề văn. Nhưng không thèm để ý đến anh, em làm gì lại bởi vì tức giận mà náo loạn với anh như vậy.” Tần Vũ nói xong rũ mắt xuống, “Loạn đến mức anh muốn rời khỏi em.”
Trần Trạch ngẩn ra, nhìn người trước mắt ngoại trừ có lỗi với anh không biết nên nói cái gì.
Hắn tựa lên trán Tần Vũ, hôn lên môi anh, “Anh hiện lên ý nghĩ này, nhưng rất nhanh đã bị chính mình vứt bỏ. Tiểu Vũ, em biết là anh yêu em rất nhiều, anh đã từng làm những việc đã đủ để anh hối hận cả đời rồi, anh không muốn sai một lần nữa.”
“Em cũng không đúng, chuyện xuất ngoại em nên thương lượng trước với anh.” Tần Vũ ôm cổ Trần Trạch, ngửa đầu hôn hắn, thấp giọng nói: “Em không trách anh, anh cũng đừng trách em được không?”
“Không trách em.”
Tần Vũ cười cười, “Em không phải muốn chia tay với anh. Chỉ là chúng ta nên bình tĩnh lại, vừa hay lần này này cơ hội nửa năm, chúng ta đều cân nhắc một chút xem có nên tiếp tục hay không.”
Tay Trần Trạch siết chặt, gần như muốn khảm Tần Vũ vào trong thân thể mình, “Được, anh chờ em, nhưng em phải trở về.”
Tần Vũ dùng răng nhẹ nhàng cạ cằm Trần Trạch, “Trước khi đi, mình làm thêm lần nữa nhé.”
Tám tháng sau.
Tần Vũ sau khi nhận hành lý cùng Lục Hằng ra khỏi sân bay, bạn trai nhỏ của Lục Hằng vô cùng hưng phấn đi theo phía sau, mấy lần muốn khoác tay Lục Hằng, bị Lục Hằng trừng mắt một cái rồi lại chạy đến bên cạnh Tần Vũ nói chuyện phiếm với anh.
Tần Vũ cười nhìn cậu, bạn trai nhỏ của Lục Hằng bị Tần Vũ cười lại xấu hổ, dù sao nửa năm nay cậu đối với Lục Hằng quấn quýt gần nhau mấy lần đều bị Tần Vũ không cẩn thận bắt gặp.
Ra khỏi đại sảnh, Tần Vũ nói lời tạm biệt với bọn họ và các đồng nghiệp khác thì tự giải tán, bọn họ còn có buổi giao lưu phải tiếp, giáo viên các trường khác cũng phải nghỉ ngơi bên này vài ngày mới có thể trở về.
Tần Vũ kéo hành lý, chưa đi được mấy bước đã thấy Trần Trạch đứng trong đám người chờ anh.
Mấy tháng qua, hai người đã gặp nhau một vài lần. Hai tháng trước bên kia học tập phải kéo dài một thời gian, buổi sáng Tần Vũ gọi điện thoại nói cho Trần Trạch, điện thoại là do trợ lý của Trần Trạch nhận. Sau đó anh đi học ở trường, Trần Trạch gọi điện thoại tới anh không nhận được, lúc anh gọi lại, Trần Trạch tắt máy.
Đợi đến ngày hôm sau, anh ở dưới lầu ký túc xá nhìn thấy Trần Trạch phong trần mệt mỏi vừa xuống máy bay.
Người nọ cẩn thận nói với anh người nghe điện thoại là trợ lý của hắn, đêm đó công ty đang tụ tập ăn tối, lúc điện thoại đến hắn trùng hợp đi vào phòng vệ sinh. Sợ Tần Vũ hiểu lầm, lại càng sợ giải thích qua điện thoại không rõ, bỏ công việc xuống đặc biệt bay qua đây.
- -----oOo------