Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 85
Chú Lương gật đầu, trâm ngâm một lúc, sâu sắc cảm thấy lời cô nói rất có lý.
Sau đó, ông lại nhăn mày, nghi vấn:
"Đóa Đóa à, nhưng mà có vấn đề ở đây."
"Nếu việc bốc dỡ hàng hóa có thể kiếm thêm tiền, vậy nếu những tài xế đó muốn kiếm thêm thì cháu nói xem họ có muốn ráng làm thêm việc bốc dỡ hàng hóa hay không?”
Hứa Bối Đóa cười trả lời:
"Tất nhiên sẽ không chú à. Việc bốc dỡ hàng hóa rất tốn sức, việc tốn sức thường là việc đơn giản, không cần bất kỳ kỹ thuật gì trong đó, ai cũng có thể đến làm, cho nên tiên lương cho nhân công chuyên bốc dỡ nhất định không cao, chỉ có số ít người gặp khó khăn trong cuộc sống mới đồng ý bỏ sức lực kiếm đồng tiên mà nhận việc."
"Mà chú nghĩ lại xem, tài xế xe vận tải lớn ở Huyện chúng ta cũng là nhóm có thu nhập tương đối cao, hơn nữa lái xe cũng là ngành nghề có mặt mũi, có kỹ thuật, kinh nghiệm, trải nghiệm cao, nếu có thời gian rảnh để nghỉ ngơi dưỡng sức thì họ có thể tìm và nhận thêm nhiều việc chuyên về lái xe, vậy thì thu nhập sẽ càng cao."
"Cho nên bọn họ có thời gian rảnh nhất định sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, đến khi đó, tỉnh thần tốt, họ có thể lái được nhiều chuyến xe hơn, việc luân chuyển xe cũng dễ dàng và liên mạch hơn, lại đảm bảo thời gian bồi dưỡng sức khỏe cho họ, vì thế họ tuyệt đối sẽ không dành thời gian vào những việc tốn sức, lương lại thấp như bốc dỡ hàng."
Chú Lương chợt nghĩ thông suốt, ông suy nghĩ cẩn thận toàn bộ quá trình, cảm thấy rất hợp lý, quyết định lập tức bắt tay vào làm.
Ông dặn dò cô: "Nếu như vậy, việc bốc dỡ hàng hóa này chú sẽ giao cho cháu. Cháu xem có thể thuyết phục được tiểu Lục tổng chi tiền cho phần việc bốc dỡ hàng này được không. Lát nữa chú sẽ nói với mấy người cấp dưới để họ nghe theo cháu sắp xếp."
Hứa Bối Đóa gật đầu nói: "Không thành vấn đề, chú yên tâm đi, cháu có thể giải quyết được."
Rất nhanh Hứa Bối Đóa đi tìm Lục Hoài Ninh, trong văn phòng của anh, cô Lục Chức Nghệ đang ngôi uống trà đọc báo. Hứa Bối Đóa giật mình, tự nghĩ sao một giảng viên Đại học lại có nhiều thời gian đi chơi ở bên ngoài như thế, chẳng lẽ không cần làm việc hay sao?
Nhưng mà cần nói chuyện quan trọng trước, cô tìm Lục Hoài Ninh để nói về chuyện thêm tiền và tìm thêm nhân công bốc dỡ hàng hóa.
Không ngờ tiểu Lục tổng vung tay lên nói luôn: "Có thể, công nhân ở Huyện cô cũng quen thuộc hơn tôi, giá thị trường do cô tự quyết định. Dù sao công việc tốn sức này đối với việc kinh doanh lớn của chúng ta đều là chuyện nhỏ."
Hứa Bối Đóa suy nghĩ, chi phí cũng phải được kiểm soát, không thể quá cao, hơn nữa những người thợ chuyên môn trang trí giờ cho họ chỉ đi làm việc bốc dỡ hàng hóa mà tiền lương còn thấp hơn việc trang trí, vậy thì cũng thiệt thòi cho người ta.
Hứa Bối Đóa cuối cùng quyết định giá năm đồng, bốc dỡ hết đống hàng hóa, dự tính thuê hai mươi người làm.
Dùng một trăm đồng là có thể làm xong việc bốc dỡ số hàng trên mấy xe vận tải này, sau khi báo lại dự tính chi phí cho Lục Hoài Ninh, anh thản nhiên đáp không thành vấn đề.
Hứa Bối Đóa suy nghĩ, quyết định làm việc tốt cho người ở trong thôn.
Cô dẫn theo Hứa Hắc Đậu đi một mạch vê đến thôn Lan Thủy.
Trước tiên cô đi tìm trưởng thôn, sau khi nói rõ ý đồ của mình, quả nhiên hai mắt trưởng thôn phát sáng lên.
Phải biết rằng ở thời đại này, năm đồng tiền là một số tiền tương đối lớn đói
Hứa Bối Đóa mượn được chiếc loa lớn của thôn trưởng, đứng ở cổng nói vọng vào loa:
"Phúc lợi đang đến! Đừng bỏ lỡ nếu bạn đi ngang qua! Hiện tại công trường ở Huyện cần hai mươi công nhân bốc dỡ hàng hóa, chỉ giới hạn trong thôn ta, mỗi xe hàng có hai người phụ trách bốc dỡ, tiền công là năm đồng được thanh toán ngay sau khi làm xong"
"Phúc lợi của thôn ta, phúc lợi của thôn ta!"
Sau đó, ông lại nhăn mày, nghi vấn:
"Đóa Đóa à, nhưng mà có vấn đề ở đây."
"Nếu việc bốc dỡ hàng hóa có thể kiếm thêm tiền, vậy nếu những tài xế đó muốn kiếm thêm thì cháu nói xem họ có muốn ráng làm thêm việc bốc dỡ hàng hóa hay không?”
Hứa Bối Đóa cười trả lời:
"Tất nhiên sẽ không chú à. Việc bốc dỡ hàng hóa rất tốn sức, việc tốn sức thường là việc đơn giản, không cần bất kỳ kỹ thuật gì trong đó, ai cũng có thể đến làm, cho nên tiên lương cho nhân công chuyên bốc dỡ nhất định không cao, chỉ có số ít người gặp khó khăn trong cuộc sống mới đồng ý bỏ sức lực kiếm đồng tiên mà nhận việc."
"Mà chú nghĩ lại xem, tài xế xe vận tải lớn ở Huyện chúng ta cũng là nhóm có thu nhập tương đối cao, hơn nữa lái xe cũng là ngành nghề có mặt mũi, có kỹ thuật, kinh nghiệm, trải nghiệm cao, nếu có thời gian rảnh để nghỉ ngơi dưỡng sức thì họ có thể tìm và nhận thêm nhiều việc chuyên về lái xe, vậy thì thu nhập sẽ càng cao."
"Cho nên bọn họ có thời gian rảnh nhất định sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, đến khi đó, tỉnh thần tốt, họ có thể lái được nhiều chuyến xe hơn, việc luân chuyển xe cũng dễ dàng và liên mạch hơn, lại đảm bảo thời gian bồi dưỡng sức khỏe cho họ, vì thế họ tuyệt đối sẽ không dành thời gian vào những việc tốn sức, lương lại thấp như bốc dỡ hàng."
Chú Lương chợt nghĩ thông suốt, ông suy nghĩ cẩn thận toàn bộ quá trình, cảm thấy rất hợp lý, quyết định lập tức bắt tay vào làm.
Ông dặn dò cô: "Nếu như vậy, việc bốc dỡ hàng hóa này chú sẽ giao cho cháu. Cháu xem có thể thuyết phục được tiểu Lục tổng chi tiền cho phần việc bốc dỡ hàng này được không. Lát nữa chú sẽ nói với mấy người cấp dưới để họ nghe theo cháu sắp xếp."
Hứa Bối Đóa gật đầu nói: "Không thành vấn đề, chú yên tâm đi, cháu có thể giải quyết được."
Rất nhanh Hứa Bối Đóa đi tìm Lục Hoài Ninh, trong văn phòng của anh, cô Lục Chức Nghệ đang ngôi uống trà đọc báo. Hứa Bối Đóa giật mình, tự nghĩ sao một giảng viên Đại học lại có nhiều thời gian đi chơi ở bên ngoài như thế, chẳng lẽ không cần làm việc hay sao?
Nhưng mà cần nói chuyện quan trọng trước, cô tìm Lục Hoài Ninh để nói về chuyện thêm tiền và tìm thêm nhân công bốc dỡ hàng hóa.
Không ngờ tiểu Lục tổng vung tay lên nói luôn: "Có thể, công nhân ở Huyện cô cũng quen thuộc hơn tôi, giá thị trường do cô tự quyết định. Dù sao công việc tốn sức này đối với việc kinh doanh lớn của chúng ta đều là chuyện nhỏ."
Hứa Bối Đóa suy nghĩ, chi phí cũng phải được kiểm soát, không thể quá cao, hơn nữa những người thợ chuyên môn trang trí giờ cho họ chỉ đi làm việc bốc dỡ hàng hóa mà tiền lương còn thấp hơn việc trang trí, vậy thì cũng thiệt thòi cho người ta.
Hứa Bối Đóa cuối cùng quyết định giá năm đồng, bốc dỡ hết đống hàng hóa, dự tính thuê hai mươi người làm.
Dùng một trăm đồng là có thể làm xong việc bốc dỡ số hàng trên mấy xe vận tải này, sau khi báo lại dự tính chi phí cho Lục Hoài Ninh, anh thản nhiên đáp không thành vấn đề.
Hứa Bối Đóa suy nghĩ, quyết định làm việc tốt cho người ở trong thôn.
Cô dẫn theo Hứa Hắc Đậu đi một mạch vê đến thôn Lan Thủy.
Trước tiên cô đi tìm trưởng thôn, sau khi nói rõ ý đồ của mình, quả nhiên hai mắt trưởng thôn phát sáng lên.
Phải biết rằng ở thời đại này, năm đồng tiền là một số tiền tương đối lớn đói
Hứa Bối Đóa mượn được chiếc loa lớn của thôn trưởng, đứng ở cổng nói vọng vào loa:
"Phúc lợi đang đến! Đừng bỏ lỡ nếu bạn đi ngang qua! Hiện tại công trường ở Huyện cần hai mươi công nhân bốc dỡ hàng hóa, chỉ giới hạn trong thôn ta, mỗi xe hàng có hai người phụ trách bốc dỡ, tiền công là năm đồng được thanh toán ngay sau khi làm xong"
"Phúc lợi của thôn ta, phúc lợi của thôn ta!"