Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chương 82



Anh ngửa đầu, mắt long lanh, vô cùng vui vẻ mà nói:
"Với tấm bằng tốt nghiệp hiện tại, anh chỉ có thể ở Huyện thành làm một giáo viên Trung học cơ sở bình thường. Nếu vào Đại học, vậy thì khác rồi, hiện tại sinh viên vô cùng có giá, tốt nghiệp Đại học ra sẽ nhận được phân bổ công tác tốt hơn nữa, thậm chí còn có khả năng vào đơn vị ở Tỉnh thành."
"Ở trường học †ồi tàn này đi làm anh rất thống khổ, anh cảm giác mọi người đều rất lạc hậu, bọn họ căn bản không hiểu cái gì là mới mẻ hiện đại, ngay cả nhạc vi tính còn chưa được nghe qua. Tất cả đều vì một chút tiền lương mỗi tháng mà anh cả ngày phải lên lớp, dự họp, lại còn phải viết giáo án không ngừng, phiền chết đi được."
Hứa Bối Đóa nghĩ thâm, tên này sao không bị trời phạt đi...
Hiện tại có bao nhiêu người còn trong hoàn cảnh nghèo khó, đừng nói mỗi tháng có tiền lương ổn định, chỉ tính chuyện ấm no, ăn uống hằng ngày cũng nan giải.
Người không có công tác chính thức, chỉ có thể chạy việc lặt vặt vất vả khắp nơi, ăn bữa nay lo bữa mai,...
Thời điểm thu hoạch còn phải làm việc liên tục ở ngoài đồng ruộng, giống như những người trong thôn, ai cũng bị cong lưng, chờ đến già rồi tích cóp một thân bệnh tật.
Lôi thanh không biết tốt xấu mà tiếp tục buôn bã:
"Đóa Đóa, đôi khi anh thật sự rất ngưỡng mộ em, ngưỡng mộ em không có việc ổn định, một người dễ dàng, chỉ cần ở đây trông cửa lớn, tự do tự tại, em không hiểu những người câm bát sắt giống như bị dây thừng trói lại, không có bất kỳ tự do cá nhân nào.”
Hứa Bối Đóa nắm chặt nắm tay, thật sự muốn đánh người.
Cô nhớ tới một câu nói nổi tiếng của một người đàn ông giàu có ở đời sau: "Có nhiều tiên như thế, thật sự rất thống khổ, tôi thích nhất những ngày kiếm được ít tiên..."
Hiện tại rõ ràng chính Lôi Thanh là người đã cướp công việc của Hứa Bối Đóa, người chiếm lấy bát sắt này, không làm cũng được hưởng mà còn ở chỗ này buồn bực!
Hứa bối đóa nghĩ thâm, đây là lúc nên ra tay. "Đồ của tôi, tôi muốn lấy về từng thứ một!
Công việc của tôi, anh mang trả đây đi!"
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau Hứa Bối Đóa chuẩn bị đi đến trường học.
Cô suy nghĩ một chút, mảnh đất bỏ trống phía đối diện trường học nên lấy để làm gì bây giờ.
Trước đó, cô đi dạo một vòng quanh nhà thờ tổ, sắp xếp tiến độ thực hiện.
Hiện tại kiến trúc chính của nhà đã được xây cao, bài vị của các vị tổ tiên cũng được đặt, còn thiếu trang trí nội thất nữa thôi.
Những công nhân hoàn thành các công việc trước đó đã ngồi xe vận tải lớn chuyển đến nhà xưởng trong Huyện rồi.
Bản thân lần này, xây mới nhà thờ tổ chính là công trình có mặt mũi nhất ở trong thôn, trưởng thôn cũng xuất ra không ít tiền, muốn trang trí thật cầu kỳ, làm các vị tổ tiên nở mặt nở mày.
Nhưng mà sau ngày hôm qua, trưởng thôn thấy hai mẹ con Lục Chức Nghệ là gia đình văn hóa khen từ đường này có văn hóa nghệ thuật đặc thù, mọi người trở nên hãnh diện lại quyết tâm xuất thêm một khoản tiên nữa ra.
Trưởng thôn mặt vui mừng, ngập tràn tự hào và tham vọng lớn lao nói với Hứa Bối Đóa:
"Con à, hôm qua chú đã tính toán kỹ rồi, con nghĩ lại xem thôn của chúng ta gần Huyện thành như thế, cũng gân đường quốc lộ, giao thông thuận tiện tứ bề, có khi vê sau lại tạo thành một Huyện có địa điểm du lịch văn hóal"
Ông ta tràn đầy tham vọng, nhìn về tương lai một cách nghiêm túc:
"Đến lúc đó thôn của chúng ta cũng phải có một vài công trình kiến trúc, giống như từ đường này, ngày hôm qua chú nghe nói có một số họa sĩ nổi tiếng cũng vẽ về nội dung đó, còn đi nước Pháp đạt giải thưởng gì đó..."
Chương trước Chương tiếp
Loading...