Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 80
"Tôi nghĩ rằng mẹ của tôi nhất định là rất thích từ đường của thôn mọi người, cũng có đặc thù của văn hóa nghệ thuật cổ điển, nên mới muốn đi vào quan sát cẩn thận, nghiên cứu một chút, không biết trưởng thôn có thể giúp chúng tôi đạt thành tâm nguyện này không?”
Nói thật, những lời nói này của anh, trưởng thôn và những trưởng lão trong thôn gân như một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất lợi hại!
Người làm công tác văn hoá, người làm nghệ thuật, người kinh doanh, người giàu có, sao lại có thể cùng tồn tại trên một bản thể hoàn hảo như vậy, vừa nhìn qua đã thấy lợi hại lại trang nhã.
Vậy thì còn chân chừ điều gì nữa, từ đường đó ngài cứ xem tự nhiên!
Phải thật bình tĩnh, có hai mẹ con lợi hại như vậy lại cảm thấy thôn chúng ta có văn hóa nghệ thuật đặc thù, chuyện này cũng quá oai phong rồi, trưởng thôn cảm thấy bản thân cũng tự hào vô kể.
Ông thật muốn khóc đến nơi, chỉ tiếc là không thể giới thiệu với các vị tổ tiên một chút!
Bỗng chốc tự tin, thôn của chúng ta rất có tiền đồ nhal
Hứa Bối Đóa hai tay ôm trước ngực im lặng nhìn anh Lục khoe khoang...
Lục Hoài Ninh đối diện với ánh mắt của Hướng Bối Đóa trực tiếp đỏ mặt tới mang tai, ngày thường anh cũng không phải là người hay khoe khoang như vậy, chỉ là vở kịch kéo dài, đành phải lừa dối người khác, dù sao dân làm ăn mua bán thì da mặt phải dày.
Vì cô của mình lại kỳ lạ muốn xem từ đường của người ta mà hôm nay anh đã dùng bất cứ giá nào kể cả mất mặt...
Mất hết mặt mũi ở trước mặt Hứa Bối Đóa.
Trưởng thôn rất vui vẻ cho công nhân mở ra cửa lớn của từ đường.
Một làn bụi phả vào mặt.
Hứa Bối Đóa biết khi, chà tường, quét sơn không tránh được sẽ có rất nhiều bụi, nhưng vì chỉ vào chỗ này một lúc nên vấn đề formaldehyde thải ra cũng không phải rất lớn. Cô tạm thời có thể nhịn một chút.
Nhưng thật không thể ngờ, Lục Hoài Ninh lại từ trong túi da của anh lấy ra mấy cái khẩu trang tinh xảo bằng vải bông.
Hứa Bối Đóa bất ngờ nhìn anh, không thể nghĩ đến được một người đàn ông ở thập niên 90 lại mang theo đồ vật này bên người.
Lục Hoài Ninh phân phát cho mỗi người một cái khẩu trang, sau đó chọn cho chính mình một cái đeo lên.
Trên những loại khẩu trang này thông thường đều có thêu hình chó mèo hay hoa cỏ gì đó...
Khẩu trang mà Lục Hoài Ninh đeo bên trên thêu hai chiếc tai mèo.
Hứa Bối Đóa dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn anh, trong lòng không mang ý tốt mà nghĩ: Một người đàn ông trưởng thành chắc sẽ không chuẩn bị một chiếc khẩu trang đáng yêu như vậy mang theo. Xem ra anh ta ở Tỉnh thành khả năng cũng có không ít hồng nhan tri kỷ...
Lục Hoài Ninh cảm thấy lúng túng, mỉm cười nhẹ nhàng giải thích nói: "Đây đều là do mẹ chuẩn bị cho tôi..."
Hắn nhìn phía cô Lục, dở khóc dở cười.
Lần này bà ấy đến Huyện thành xa xôi heo lánh này chính là bởi vì quá thương anh, tuổi còn nhỏ mà phải một mình đến chỗ này kinh doanh xây dựng, hơn nữa cũng khó tránh việc phải ra vào công trường thi công.
Lục Chức Nghệ là giảng viên Đại học, có văn hóa, trải nghiệm cũng không ít, bà luôn nói mãi là một người thường xuyên ra vào công trình xây dựng, cần phải làm một số biện pháp bảo vệ, nếu không, hít nhiêu bụi vào phổi sẽ tạo thành những tổn thương về sau không thể phục hôi.
Bởi vậy lần này bà đến còn mang theo vài thùng khẩu trang như vậy, đến nổi dùng xe chở đến.
Lục Chức Nghệ gật đầu, giải thích: "Mong mọi người đừng chê, đây đều là tôi mua của một thương nhân bán sỉ ở cạnh trường, sinh viên đại học đều thích đồ vật hình thù hoa hòe lòe loẹt như này, nhưng mà cũng rất phù hợp với tuổi tác, rất đáng yêu."
Mọi người đều đeo khẩu trang đáng yêu đi vào trong từ đường.
Hứa Bối Đóa nghe thấy Lục Chức Nghệ nhắc đến Đại học, tự nhiên cảm thấy ở cái thời đại này nếu có thể đi vào học Đại học, chắc là cũng sẽ có tương lai xán lạn. Trong lòng cô chợt nảy lên một niềm hy vọng mơ hồ, nếu cô có thể đi học Đại học thì tốt biết bao.
Nói thật, những lời nói này của anh, trưởng thôn và những trưởng lão trong thôn gân như một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất lợi hại!
Người làm công tác văn hoá, người làm nghệ thuật, người kinh doanh, người giàu có, sao lại có thể cùng tồn tại trên một bản thể hoàn hảo như vậy, vừa nhìn qua đã thấy lợi hại lại trang nhã.
Vậy thì còn chân chừ điều gì nữa, từ đường đó ngài cứ xem tự nhiên!
Phải thật bình tĩnh, có hai mẹ con lợi hại như vậy lại cảm thấy thôn chúng ta có văn hóa nghệ thuật đặc thù, chuyện này cũng quá oai phong rồi, trưởng thôn cảm thấy bản thân cũng tự hào vô kể.
Ông thật muốn khóc đến nơi, chỉ tiếc là không thể giới thiệu với các vị tổ tiên một chút!
Bỗng chốc tự tin, thôn của chúng ta rất có tiền đồ nhal
Hứa Bối Đóa hai tay ôm trước ngực im lặng nhìn anh Lục khoe khoang...
Lục Hoài Ninh đối diện với ánh mắt của Hướng Bối Đóa trực tiếp đỏ mặt tới mang tai, ngày thường anh cũng không phải là người hay khoe khoang như vậy, chỉ là vở kịch kéo dài, đành phải lừa dối người khác, dù sao dân làm ăn mua bán thì da mặt phải dày.
Vì cô của mình lại kỳ lạ muốn xem từ đường của người ta mà hôm nay anh đã dùng bất cứ giá nào kể cả mất mặt...
Mất hết mặt mũi ở trước mặt Hứa Bối Đóa.
Trưởng thôn rất vui vẻ cho công nhân mở ra cửa lớn của từ đường.
Một làn bụi phả vào mặt.
Hứa Bối Đóa biết khi, chà tường, quét sơn không tránh được sẽ có rất nhiều bụi, nhưng vì chỉ vào chỗ này một lúc nên vấn đề formaldehyde thải ra cũng không phải rất lớn. Cô tạm thời có thể nhịn một chút.
Nhưng thật không thể ngờ, Lục Hoài Ninh lại từ trong túi da của anh lấy ra mấy cái khẩu trang tinh xảo bằng vải bông.
Hứa Bối Đóa bất ngờ nhìn anh, không thể nghĩ đến được một người đàn ông ở thập niên 90 lại mang theo đồ vật này bên người.
Lục Hoài Ninh phân phát cho mỗi người một cái khẩu trang, sau đó chọn cho chính mình một cái đeo lên.
Trên những loại khẩu trang này thông thường đều có thêu hình chó mèo hay hoa cỏ gì đó...
Khẩu trang mà Lục Hoài Ninh đeo bên trên thêu hai chiếc tai mèo.
Hứa Bối Đóa dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn anh, trong lòng không mang ý tốt mà nghĩ: Một người đàn ông trưởng thành chắc sẽ không chuẩn bị một chiếc khẩu trang đáng yêu như vậy mang theo. Xem ra anh ta ở Tỉnh thành khả năng cũng có không ít hồng nhan tri kỷ...
Lục Hoài Ninh cảm thấy lúng túng, mỉm cười nhẹ nhàng giải thích nói: "Đây đều là do mẹ chuẩn bị cho tôi..."
Hắn nhìn phía cô Lục, dở khóc dở cười.
Lần này bà ấy đến Huyện thành xa xôi heo lánh này chính là bởi vì quá thương anh, tuổi còn nhỏ mà phải một mình đến chỗ này kinh doanh xây dựng, hơn nữa cũng khó tránh việc phải ra vào công trường thi công.
Lục Chức Nghệ là giảng viên Đại học, có văn hóa, trải nghiệm cũng không ít, bà luôn nói mãi là một người thường xuyên ra vào công trình xây dựng, cần phải làm một số biện pháp bảo vệ, nếu không, hít nhiêu bụi vào phổi sẽ tạo thành những tổn thương về sau không thể phục hôi.
Bởi vậy lần này bà đến còn mang theo vài thùng khẩu trang như vậy, đến nổi dùng xe chở đến.
Lục Chức Nghệ gật đầu, giải thích: "Mong mọi người đừng chê, đây đều là tôi mua của một thương nhân bán sỉ ở cạnh trường, sinh viên đại học đều thích đồ vật hình thù hoa hòe lòe loẹt như này, nhưng mà cũng rất phù hợp với tuổi tác, rất đáng yêu."
Mọi người đều đeo khẩu trang đáng yêu đi vào trong từ đường.
Hứa Bối Đóa nghe thấy Lục Chức Nghệ nhắc đến Đại học, tự nhiên cảm thấy ở cái thời đại này nếu có thể đi vào học Đại học, chắc là cũng sẽ có tương lai xán lạn. Trong lòng cô chợt nảy lên một niềm hy vọng mơ hồ, nếu cô có thể đi học Đại học thì tốt biết bao.